GIAM NHỐT TÌNH YÊU MAU SỦNG THÊ


Đến gần trưa Ca Tiểu Ly mới nhập nhèm tỉnh dậy.

Vừa tỉnh dậy liền mơ mơ màng màng nhìn chiếc đèn chùm đắt tiền, sa hoa trên đỉnh đầu.

Mặc dù lạ lẫm với nơi mình đang ở nhưng vẫn mơ màng, chưa lên tiếng hỏi.

Ánh mắt đen lấy sạch sẽ chưa hơi nước long lanh xinh đẹp làm người ta thuơng yêu vô cùng.
"Bảo bối, tỉnh rồi sao?" Bên cạnh truyền đến tiếng nói ấm áp của Kiều Tư Chân, Ca Tiểu Ly phát hiện hắn đang nằm bên cạnh mình, liền ngoan ngoãn chui vào lồ ng ngực rắn chắc mà hưởng thụ hơi ấm.
"Anh Tư Chân...!"
"Hửm?"
"Chúng ta đang ở đâu?"
"Ở nhà anh" Kiều Tư Chân trả lời.
Ca Tiểu Ly lẩm nhẩm câu ấy hai tiếng, xong lại cuống cuồng lên, "A, sao anh không gọi em dậy?"
"Có chuyện gì sao?"
"Anh, anh, em còn chưa chào mẹ anh nữa" Ca Tiểu Ly giống như muốn khóc, trên thực tế, nước mắt trân châu đã tí tách rơi ra, "Mẹ anh, có khi nào ghét em không? Em, em sợ, nếu mẹ anh ghét em, liền không cho em gặp anh thì sao?"
Lúc trước luôn bên cạnh Tống Dực mà không ai ngăn cản, Ca Tiểu Ly luôn một điệu bộ rất thoải mái.


Có thể tùy tiện sang nhà hắn, ngủ cùng hắn, ăn cùng hắn, thậm chí là làm ra bất cứ chuyện to gan nào cũng không làm cho Tống Tiêu cha hắn nổi giận được.
Nhưng cô đã không còn nhớ đến chuyện đó.

Giống như trước đây có Tống Dực, vậy bây giờ ngoài gia đình cô còn yêu thuơng Kiều Tư Chân.
Kiều Tư Chân mỉm cười ấm áp, dung nhan xinh đẹp như mùa xuân khẽ ôm lấy Ca Tiểu Ly bé nhỏ vào người.

Để cô ngồi lên đùi mình, đối cô lộ ra ôn nhu sủng nịnh,
"Không phải lo, mẹ anh rất dễ tính, chắc chắn bà sẽ rất thích em"
"Thật không?"
"Thật"
Kiều Tư Chân nói rất chắc chắn, nhưng trên thực tế thì không phải vậy.

Mẹ hắn tuy rất hiền lành dễ tính.

Nhưng bà là một người phụ nữ theo phong tục ngày xưa, rất cổ điển.

Công việc đại minh tinh cũng không làm giảm đi suy nghĩ cổ điển đó của bà.
"Đói chưa?"
Nghe Kiều Tư Chân hỏi, Ca Tiểu Ly xoa xoa cái bụng của mình, gật gật đầu nhỏ.

Cô thụ động để cho Kiều Tư Chân bế mình vào phòng tắm rửa sạch sẽ mặt mũi.
Lúc hai người đi xuống dưới nhà, gặp mẹ Chân đang ngồi xem TV ở bên dưới.
Mặc dù biết rằng mẹ Chân sẽ rất xinh đẹp, nhưng không ngờ lại đến mức này.

Ca Tiểu Ly không thể tưởng tượng nổi liệu đây có thật là một người phụ nữ đã bốn mươi tuổi không?
"Dậy rồi sao?"
"Vâng" Ca Tiểu Ly xấu hổ trả lời.
"Ừ, vậy vào ăn cơm đi"
Nói xong, mẹ Chân phân phó cho người hầu đi dọn cơm.


Thái độ của bà không nặng không nhẹ, thập phần hờ hững làm Ca Tiểu Ly hiểu nhầm rằng bản thân đã bị ghét.

Vì thế quay lại phía Kiều Tư Chân, mắt đen láy đầy nước đáng thuơng tội nghiệp hỏi:
"Anh Tư Chân, mẹ anh có phải hay không ghét em?"
Kiều Tư Chân thấy nàng đáng thuơng như vậy, tâm can đều mềm nhũn, phát hiện ra nàng rất để ý việc được mẹ hắn yêu thích, trái tim liền tràn ngập tình yêu:
"Làm gì có chứ, Tiểu Ly của anh dễ thuơng như vậy, làm sao mà ghét cho được"
"Thật sao?"
"Đúng đúng, bảo bối ngoan, chúng ta vào nhà ăn cơm, không phải em đói rồi sao?"
Cả một căn biệt thự sa hoa đắt tiền như một tòa lâu đài của nữ công tước người Anh thời xưa.

Hiển nhiên phòng ăn cũng phải trang hoàng không kém.
Bữa ăn, ngoài tiếng đũa ra thì không khí im lặng như tờ.

Đột nhiên, mẹ Chân hỏi:
"Ca Tiểu Ly phải không? Cháu xuất thân từ vùng nào?"
"Cháu đến từ thành phố C"
"Sinh ra đã ở đấy?"
"Cháu, cháu cũng không rõ nữa"
Lúc trí nhớ còn mơ màng, gia đình đã chuyển đi, Ca Tiểu Ly làm sao biết được quê hương chân chính vủa mình ở đâu chứ?
Mẹ Chân có vẻ không để ý, cũng không gây khó dễ cho nàng, chỉ hỏi vài câu đại loại như là: gia đình chủ yếu làm nghề gì? Nhà có anh em không? Cha mẹ thế nào?
Ca Tiểu Ly ngoan ngoãn trả lời hết câu hỏi.


Xong phát hiện hóa ra mẹ Chân cũng không ghê gớm như mình tưởng tượng, cũng là một người phụ nữ hiền lành thân thiện.
Từ đầu tới cuối bữa ăn Kiều Tư Chân không mở miệng ra nói một lời.

Ai nấy thần kinh thô sơ nhất cũng nhận ra hắn không hề có hứng thú với mẹ hắn, với cả gia đình này.

Duy chỉ có Ca Tiểu Ly là cái gì cũng không hiểu.
Ăn cơm xong, Kiều Tư Chân đưa cô đi chơi quanh thành phố.

Hắn không đưa cô đi những nơi có khả năng gợi lại những kí ức ngày xưa của cô, vì đây vốn dĩ là thành phố mà hai năm trước kia cô đã sinh sống.
Từ đằng sau, ánh đèn flash của máy ảnh khẽ nhấp nháy vài cái.

Người chụp ảnh là một người đàn ông vóc dáng nhỏ bé, hắn cầm điện thoại gọi cho một người nào đó.

Nhìn bóng lưng Ca Tiểu Ly và Kiều Tư Chân một cái rồi rời đi.

Trước khi đi còn không quên gửi mấy tấm ảnh thân mật kia tới một đường link khác..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi