GIAM NHỐT TÌNH YÊU MAU SỦNG THÊ


Trời chập choạng tối, Tống Dực lái xe trở về gia đình của Tống Liên.
Tống Liên mặc dù là em trai của Tống Tiêu nhưng ông ta không được thừa hưởng vẻ đẹp trời ban như Tống Tiêu.

Đó là một người đàn ông tầm 38 tuổi, thân hình thấp và hơi mập.

Tuy nhiên gương mặt ông rất hiền hòa, giọng nói cũng rất ấm nên ông mới dễ dàng kết hôn cùng với hoa hậu giảng đường những khóa 60.
Tống Dực bước từ chiếc siêu xe đời mới của mình ra.

Tống Liên thấy vậy, mỉm cười:
"Về rồi, nhanh vào nhà thôi"
Ninh Kiều là vợ của Tống Liên, những năm tháng dường như cũng không làm phai mờ được nhan sắc của bà.

Tống Hải Anh rất may mắn khi thừa hưởng được nét đẹp đáng quý nhất của mẹ mình.
Một bữa cơm ở gia đình Tống Liên rất đơn giản, không phải sơn hào hải vị đắt tiền hào nhoáng mà Tống Dực từng ăn.


Mà nó mang hương vị của gia đình, của tình thương, cái thứ mà Tống Dực chưa bao giờ được ăn.
Tống Liên rót rượu trắng ra cốc, đưa cho Tống Dực, miệng lai rai:
"Ài, Dực, con xem, thời gian trôi đi thật nhanh.

Mới ngày nào con còn bé tí, mặt mũi dễ mến dễ thương mà nay đã lớn rồi, đã làm một ông chủ được nhiều người kính nể rồi.

"
Tống Dực là một tên nhóc trưởng thành sớm, trưởng thành nhanh đến nỗi khiến cho những người lớn tuổi như Tống Liên còn thắc mắc rằng liệu có phải thời gian cố tình đi chậm không?
"Chú Liên" Tống Dực đặt ly rượu xuống, vào thẳng vấn đề mà hắn vốn định nói ngay từ đầu, "Tống Hải Anh đã lớn, cần tìm một người để giúp con bé gả vào rồi"
"Chuyện này...!" Tống Liên có chút sững sờ, không tin được chính miệng Tống Dực lại nói ra được câu này.

Ông liếc sang Tống Hải Anh, thấy cô cũng đang ngạc nhiên như mình, biết rằng chuyện này không phải do cô nói với Tống Dực.
"Tống Hải Anh đã có bạn trai, trùng hợp, bạn trai con bé là bạn thân thiết của tôi.

Con bé ở bên hắn ta, chú không cần lo"
Tống Hải Anh lúc đầu vô cùng sợ hãi.

Cô lo lắng rằng Tống Dực và cha sẽ bắt cô làm quen với một tên công tử bột nào đó.

Nhưng nghe đến như vậy là tốt rồi, Tống Hải Anh thở vào
Tống Liên còn muốn từ chối, nhưng vì chừa mặt mũi lại cho bản thân nên ông cắn răng đồng ý, "Được"
Tống Dực còn gọi ông ta là chú Liên một ngày thì ông không thể đắc tội được với hắn.
Đùa với người đàn ông này nguy hiểm giống như đùa với lửa.
*
Kiều Tư Chân ngồi trên chiếc ghế xoay, vắt chân lên bàn, ngắm nghía tấm ảnh của Ca Tiểu Ly.
Đó là một tấm ảnh từ hồi bé của cô.

Ca Tiểu Ly năm 6 tuổi cả người rất mập mạp đáng yêu, tròn trĩnh giống một cái bánh bao mềm mịn.


Cô đứng trong một vườn hoa hướng dương dưới ánh nắng làm tôn lên nụ cười rạng rỡ và đôi mắt đẹp đẽ.
Chỉ tiếc rằng bên cạnh cô lại có Tống Dực.
Kiều Tư Chân biểu hiện rất bình tĩnh, lấy cái kéo gần đó mà cắt đi nửa tấm ảnh.

Nửa tấm ảnh của Ca Tiểu Ly được hắn giữ lại, nửa tấm ảnh của Tống Dực được hắn đốt đi.
Cốc...!cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên, cạch một tiếng cửa mở ra, người bước vào là trợ lí Nam.
"Thiếu gia, có Lăng tiểu thư đang đợi ngài ở bên ngoài"
Kiều Tư Chân phản ứng chậm lại hai giây.

Hắn cất nửa tấm ảnh của Ca Tiểu Ly vào ngăn bàn, xoay người đi ra ngoài:
"Lui đi"
Bên ngoài là một cô gái nhỏ nhắn, nhìn thấy Kiều Tư Chân lập tức cười rộ lên như một đóa hoa nở xinh đẹp:
"Anh Kiều"
Cô gái đó lao vào lòng Kiều Tư Chân.

Thân hình cô nhỏ bé, thấp chỉ đến ngang ngực hắn, trông thật giống một đứa con gái đang lao vào lòng cha của mình.
Kiều Tư Chân có chút buồn cười nhìn lại tư thế của hai người:
"Tiểu Linh, bỏ tôi ra, ôm chặt quá"

Lăng Tiểu Linh mạnh miệng, càng ôm chặt hơn:
"Em không bỏ em không bỏ, em cứ muốn ôm anh như vậy đấy"
Giọng cô rất dễ thuơng, giống như giọng của em bé.

Trên người Lăng Tiểu Linh là một bộ váy dài qua đầu gối, tầng tầng lớp lớp diêm dúa, là một loại váy quý tộc rất đắt tiền.
(Nói thẳng ra là váy dành cho mấy đứa lo li đó các thím -.-)
Kiều Tư Chân gỡ bàn tay bám chắc bạch tuộc ra khỏi người mình:
"Tiểu Linh, em lớn rồi, đừng hành xử giống con nít nữa"
"Em nhìn so với 5 năm trước đâu có khác gì đâu? Như vậy em vẫn là trẻ con"
Kiều Tư Chân dở khóc dở cười, "Thật là...!"
Lăng Tiểu Linh là hàng xóm của Kiều Tư Chân.

Hai người quen biết nhau từ nhỏ, tính đến nay đã hơn 15 năm, cũng có thể gọi là thanh mai trúc mã.
Lăng Tiểu Linh có gương mặt rất khả ái, nên Kiều Tư Chân luôn coi cô như đứa em gái của mình mà cưng chiều.
Nhưng từ khi gặp Ca Tiểu Ly, không hiểu sao hắn lại thấy rõ từng điểm tương đồng trên gương mặt của Lăng Tiểu Linh và Ca Tiểu Ly..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi