GIAM NHỐT TÌNH YÊU MAU SỦNG THÊ


Ba năm sau khi kết hôn, phu nhân Tống gia mang thai, trước được chồng sủng ái nay càng được sủng ái nhiều hơn.
Tống Dực mặc dù không hề muốn cô mang thai, không hề muốn có con, nhưng nghĩ đến đó là con của mình và bảo bối nên cũng nhắm mắt cho qua.
Không biết đứa bé là trai hay gái, chỉ biết là vô cùng nghịch ngợm.

Cái thai được năm tháng rất thuờng xuyên đá vào bụng Ca Tiểu Ly khiến cô đau đến ch ảy nước mắt, mỗi lúc như vậy Tống Dực đều ở bên cạnh cô, ôm cô an ủi, còn lấy đôi mắt sắc lạnh của mình trừng cái thai trong bụng.
Nhãi ranh! Mày ra đời rồi chết với tao!
Mỗi lần như vậy, không biết cái thai có cảm nhận được liền thôi không đạp lung tung bừa bãi nữa.
Khẩu vị của Ca Tiểu Ly cũng thay đổi thuờng xuyên.

Lúc cô rất thích ăn táo xanh, thuờng xuyên đòi Tống Dực mua về cho mình ăn.
Tống Dực lo lắng những sản phẩm trôi nổi trong siêu thị bị tiêm thuốc bảo quản liền sai người sang tận nước ngoài nhập về.
Táo xanh ngoại vừa nhỏ vừa mắc, giá lên tận trên trời.

Thế mà Tống phu nhân ăn hai, ba ngày liền chán, muốn đổi sang ăn dâu tây.
Vậy là bao nhiêu táo ngoại nhập về đều đem chia cho người hầu trong nhà.

Dâu tây được lấy từ Nhật Bản về vô cùng đắt.

Ca Tiểu Ly ăn rất ngon miệng, nhưng chỉ khoái ăn dâu bạch tuyết và dâu hình cánh quạt, các loại còn lại liền đem bỏ.
Người hầu trong nhà nhìn vao nhiêu hoa quả đắt tiền ăn không hết dần trở nên hư thối, phải vứt đi thì khóc ròng.

Họ vừa vứt đi rất nhiều tiền, rất nhiều tiền đấy.
Mang thai được 8 tháng, Tống phu nhân chân tay phù nề, đau nhức, nửa đêm thuờng xuyên quấy Tống Dực, bắt hắn đấm bóp cho mình.
10 ngày sau, Tống Dực đưa Tiểu Ly vào bệnh viên chờ sinh.

Mặc kệ bác sĩ có khuyên bảo rằng bây giờ còn khá sớm, cái thai cũng chưa thể nào chui ra sớm như thế được.
Tống Dực chỉ muốn nếu xảy ra chuyện gì Tiểu Ly cũng được cấp cứu kịp thời.

Nên đã nộp vào bệnh viện này rất nhiều tiền, sau đó chỉ định phải là viện trưởng bệnh viện này chăm sóc cho Tiểu Ly, hơn nữa bắt ông ta cam kết rằng chăm sóc ra sao cũng không được cho cái thai ra sớm, phải đến khi nào đủ 9 tháng 10 ngày mới được cho ra.
Viện trưởng gật đầu nghe lời trước mặt, sau lưng thì âm thầm lau mồ hôi đang chảy trên mặt.
Vị thuợng đế nhiều tiền này đúng là khó chiều, ông ta cũng không phải đứa bé, biết nó ngày nào chui ra chứ.

Chẳng lẽ nó cứ chuẩn bị chui ra là ông phải nhét vào, dặn dò nó đủ ngày rồi ra sao!
Sau này, khi viện trưởng gặp lại đứa bé, con của vị thuợng đế nhiều tiền này nhất định sẽ hét lên, "Sao năm đó ngươi chui ra sớm như thế làm gì?"
Đứa trẻ sẽ vô tội nhún vai, "Tôi thích"
Xui thay cho lão viện trưởng, 10 ngày sau đó, Ca Tiểu Ly chuyển dạ, sinh non.
Cố gắng nỗ lực suốt mấy tiếng đồng hồ, Tiểu Ly sinh được một cô công chúa.
Tống Dực bên ngoài nghe tiếng hét của Tiểu Ly đã dừng lại, không đợi y tá đem con gái ra mà trực tiếp đạp cửa đi vào.
Hắn không nhìn con mà là tiến tới giường bệnh, nhìn cô gái yếu ớt nằm trên giường, cúi xuống hôn lên trán cô:
"Vất vả rồi"
Y tá đem đứa bé được tắm rửa sạch sẽ lại gần: "Chúc mừng tiên sinh, là một bé gái"
Tống Dực nhận lấy đứa trẻ đấy, đi theo chiếc giường bệnh của Ca Tiểu Ly đang được chuyển sang phòng bệnh bình thường.
Lúc Ca Tiểu Ly kiệt sức mà thiếp đi, Tống Dực mới quan sát kĩ đứa bé này.
Làn da không trắng nõn như bảo bối, tóc cũng không nhiều và đen như bảo bối, mắt còn không mở ra, miệng không giống hắn, tai không giống.

Đứa bé này không giống bố cũng không giống mẹ, lại giống một con khỉ con hơn.
Bất quá, nhỏ nhỏ mềm mềm thế này, ôm cũng được.
Nửa ngày sau, lúc Ca Tiểu Ly tỉnh lại, liền nhìn thấy Tống Dực đang cúi đầu ngủ ở trên ghế sofa, trên tay còn ôm đứa bé.
Cô mở miệng, giọng khàn khàn: "Chồng, chồng ơi...!"
Tống Dực bị cô gọi tỉnh dậy, nhìn thấy bảo bối của mình đang mở mắt mệt mỏi nằm trên giường bệnh, hắn tiếng đến nắm lấy tay cô:
"Em còn mệt không?"
Ca Tiểu Ly lắc đầu, "Em muốn bế con"
Tống Dực: "Em chưa khỏe, đợi lúc nào khỏe hẳn thì bế"
"Không, em muốn bế con, em muốn cho con ăn"
Thấy sự kiên quyết của Ca Tiểu Ly, Tống Dực đành đưa bé con nằm cạnh cô, để cô cho bé con ăn.
Bé con mặc dù mắt vẫn đang nhắm nhưng vẫn theo bản năng của những đứa trẻ, cái miệng nhỏ nhắn thấy có sữa đến miệng liền ô ô hai cái nhỏ thật nhỏ, rồi cái miệng nhỏ bé há ra ngậm lấy nguồn sữa mẹ.
"Anh đã nghĩ tên cho con chưa? " Ca Tiểu Ly đột nhiên nói.
"Tống Tư Duệ" Tống Dực cười, "Có hay không?"
Ca Tiểu Ly suy nghĩ một hồi, "Tống Tư Duệ sao? Ừm, hay lắm." Cô cúi xuống, cầm lấy bàn tay bé nhỏ của bé con, "Duệ Duệ a, có thích không, a?"
Bé con bú no sữa của mẹ liền dừng lại.

Nghe mẹ gọi dường như cũng hiểu, liền cười toét miệng để lộ hàm lợi hồng hào vô cùng đáng yêu.
*Tư Duệ: người con gái thông minh.
Năm Tiểu Tư Duệ 3 tuổi, bé con vô cùng nghịch ngợm và hiếu động.
Tống Dực rất cưng chiều cô bé, bởi càng lớn cô bé càng giống Ca Tiểu Ly.

Hôm nay đi nhà trẻ về, tiểu Tư Duệ liền leo vào lòng ba, đô đô cái miệng nhỏ:
"Ba, con muốn có em trai"
Tống Dực ôm lấy cô bé vào lòng, "Tại sao lại muốn có em trai?"
Tư Duệ nỉ non, "Hôm nay có mấy bạn nam trêu con, con liền đánh mấy bạn ấy.

Xong cô giáo bảo là con gái mà hung dữ sẽ không có ai yêu nên con muốn có em trai, con sẽ nuôi lớn em ấy, sau này con sẽ kết hôn cùng em ấy luôn"
Tống Dực sa sầm mặt.

Đứa con gái thông minh của hắn đây sao, là bị ai đó đánh rơi não rồi.
"Tư Duệ, người cùng huyết thống không thể kết hôn"
Tư Duệ cãi lại, "Vậy tại sao cái cô nhà bên cạnh lại kết hôn với anh trai của mình?"
Tống Dực xoa mặt con gái, "Cô ta không có đạo đức nên mới như vậy, con đừng như cô ta"
"Dạ!" Tư Duệ gật đầu trịnh trọng.
Ngày hôm sau, Tư Duệ đi học về lại gặp cô gái bên kết hôn với anh trai mình đang cãi nhau ầm ĩ với một cô gái khác, bé con liền lắc đầu cảm thán, "Đúng là những con người không có đạo đức!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi