GIAN PHU THẮNG PHỤ

Edit: Halan

Beta: Thảo My

Lâu Tây Nguyệt không tự giác nhíu chặt mi, nàng thật ra cũng không chán ghét Thu Minh Phong, thậm chí còn có một chút thích thích hắn.nhưng khi đi đường hắn rất ít nói làm nàng đè nén đến cực điểm, nếu sau này sống chung thì không phải cuộc đời nàng rất thảm sao.

Bởi vậy, mấy tháng trước nàng mới có thể thừa dịp hắn quyết đấu với người khác mà ra đi không lời từ biệt.

Nàng cho rằng từ nay núi cao nước sâu khó có khả năng gặp lai. Nhưng thật không ngờ, hắn lại tìm được rồi nàng.

“Thu Minh Phong……”

Hắn đột nhiên dùng sức ôm nàng vào trong lòng, ôm chặt lấy, Lâu Tây Nguyệt phát hoảng lời định nói ra miệng lại nuốt xuống.

“Đến khi nào nàng tìm được người mình thích mới thôi.” Hắn thấp giọng nói bên tai nàng, giọng nói lạnh lẽo nhưng có một tia yếu đuối.

Lâu Tây Nguyệt nhíu nhíu mày, ý của hắn là đến khi nào nàng tìm được người trong lòng, hắn mới có thể buông tha cho nàng sao?

“Nhưng là,” Nàng có chút chần chờ, “Thu Minh Phong, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy, có ngươi ở bên người ta thì nguy hiểm càng nhiều sao?”

“Ta không biết.”

Chối bỏ thật dứt khoát! Thật mau! Lâu Tây Nguyệt trong lòng lén khinh bỉ hắn một chút. (còn ta khinh bỉ 1 vạn lần)

Đúng là nói dối không chớp mắt.

“Ta không nghĩ mình cần phải có người bên cạnh.” Có những việc đôi khi nhiều người sẽ không thuận tiện.

“Ta không liên quan.”

Câu trả lời của hắn làm cho Lâu Tây Nguyệt quả thực dở khóc dở cười, “Ngươi quả thực……” Là không phân biệt rõ phải trái a. Nếu đối phương là người phân rõ phải trái thì nên nói, nếu đối phương không phân biệt rõ phải trái thì tốt nhất nên im lặng là hơn. Nhưng có một số việc có thể im lăng, có một số việc vạn lần không thể.

“Ngươi có thể buông ta ra, ta không lạnh nên không cần ngươi giúp ta sưởi ấm.” Tâm hơi hơi trầm trầm, hắn chậm rãi nới tay.

Nàng nâng lên cánh tay lên, nhăn nhăn mũi, nàng kêu lên: “Mùi như vậy mà người không ngửi thấy sao?”

Thu Minh Phong đáy mắt hiện lên một chút ý cười.

“Ta không chịu nổi mùi này, cũng may cuối cùng đã làm xong rồi.” Nàng vừa nói vừa đi ra ngoài, chuẩn bị nước ấm để tắm, tẩy mùi thuốc trên người đi, đi được vài bước, nàng dừng lại xoay người, hướng hắn trợn mắt nhìn, “Ngươi thật đúng là muốn ở đây cùng ta?”

“Giúp nàng nấu nước.” Giọng nói của hắn thật bình thản.

Nàng sợ run, sau đó gật đầu, “Đúng vậy, ngươi làm đi.”

Kết quả ở phòng bếp nàng hoàn toàn không phải nhúng tay vào.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể ngồi ở trước cửa nhìn trời nhìn mây, bất giác mí mắt của nàng càng ngày càng khép lại.

Khi Thu Minh Phong nấu nước xong, nhìn thấy nàng đang tựa vào cửa ngủ.

Hắn ngồi xuống trước mặt nàng, nhìn khuôn mặt nàng ngủ say, trong lòng thật ấm áp.

Đến khi nhìn thấy nàng thì tâm hắn kể từ mấy tháng nay mới được buông lỏng.

Sợ bị người khác lợi dụng sẽ làm làm hại nàng, hắn thậm chí hắn còn không dám nhờ bạn bè tìm kiếm, chỉ có thể tự mình đi tìm nàng.

Thật tốt, ông trời không phụ lòng mong đợi của hắn, mấy ngày trước đây Cẩm Dục đánh Xà vương làm cho hắn ngẫu nhiên có được tin tức của nàng.

Vì thế, hắn vội vàng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được nàng.

“Tây Nguyệt……” Hắn gọi rất khẽ.

Nàng ngủ say như cũ.

“Tây Nguyệt.” Lúc này hắn khôi phục giọng nói bình thường, lấy tay đẩy nhẹ nàng.

Nàng bất mãn lẩm bẩm một câu, cau mày mở mắt ra, nhìn thấy hắn, có chút mơ màng, sau chậm rãi tỉnh lại, “Nước nóng được rồi à?”

“Ừ.”

“Buồn ngủ quá……” Nàng có hơi nhức đầu, cúi đầu nói tiếp, “Vẫn là tắm rửa xong rồi ngủ thì tốt hơn.” Mùi này ngửi thật khó chịu.

Thu Minh Phong giúp nàng đem nước ấm đề vào trong phong.

Đến khi cả người ngâm mình trong nước nóng, nàng mới không nhịn được thở dài.

Đột nhiên gặp lại hắn làm đầu óc của nàng có chút không rõ ràng.

Dường như rất kinh ngạc, lại dường như trong dự liệu, Lâu Tây Nguyệt không tự giác nhăn chặt mi, dùng tay vỗ mạnh xuống nước.

Thật phiền!

Quên đi, lắc lắc đầu, nàng không muốn nghĩ nứa, tập trung tắm rửa.

Tắm rửa xong, trên người tràn đầy hương vị tươi mát, nàng đứng dậy thay quần áo sạch sẽ, lấy khăn vấn tóc rồi đi ra khỏi phòng.

Thu Minh Phong nghe thấy tiếng mở cửa liền đi đến chỗ của nàng

Lâu Tây Nguyệt nhìn hắn một cái, không nói một lời đi vào trong viện.

Nàng treo đồ vật trong phòng.

Một lúc sau nàng dừng lại nhìn hắn.

Thu Minh Phong nhìn lại.

Nàng chỉ chỉ đầu kia của dây thừng, “Cầm lấy nó.” Hắn làm theo.

Trong cái giỏ có khoảng mười kg thịt tươi.

“Chúng ta nướng thịt rắn đi.” Thu Minh Phong như có chút hiểu ra, “Thịt Xà vương?”

Nàng gật đầu, “Đúng rồi, con Xà vương này rất quý, huống hồ con xà vương này phải chừng một trăm tuổi, ngân phiến công tử giết nó đúng thật là đã hủy một bảo vật, cho nên ta mới giúp hắn tận dụng đồ tốt này.”

Khó trách nàng hào phóng như vậy đưa cho Cẩm Dục một phần con rắn giờ Thu Minh Phong mới hiểu.

Kế tiếp, hắn toàn tự nhiên toàn quyền phụ trách nhóm lửa nướng thịt.

Mà Lâu Tây Nguyệt tập trung làm lau tóc cho khô.

Dường như, bọn họ chưa bao giờ chia lìa.

Tựa hồ, luôn luôn làm bạn như thế.

Mưa phùn vẫn rơi, khói tỏa ra từ trong bếp.

Phong cảnh này làm cho người ta nghĩ tới như ta đang ở Giang Nam, không tự chủ được mà triền miên suy nghĩ.

Xuyên thấu qua màn mưa, Lâu Tây Nguyệt nhìn phía chân trời xa xôi, mày hơi nhăn. Trời đã mưa liên tục tám ngày mà lại hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ tạnh.

“Ai……” Nàng đột nhiên than nhẹ một tiếng.

Nàng nghĩ đến sư phụ đã từng nói đến mưa bụi ở Giang Nam, phong cảnh rất đẹp nhất chính là cô gái có dáng người chậm dãi cầm ô đi trong mưa.

Lâu Tây Nguyệt bĩu môi hừ một tiếng, lão gia hỏa kia hoàn toàn không muốn làm một tấm gương tốt cho đồ đệ, thường xuyên quên đồ đệ của mình là một nữ nhi, thậm chí không chút nào ý tứ lấy chuyện phong lưu của mình hồi trẻ làm đề tài trong lúc rảnh rỗi.

Hốc mắt có chút ẩm ướt, lão gia hỏa kia tuy rằng không phải là người quang minh lỗi lạc, nhưng nhiều khi vẫn rất đáng yêu……

Một bàn tay to bên cạnh nàng chạm vào dòng lệ trên gò má của nàng, “Làm sao vậy, Tây Nguyệt?”

Nàng lộ vẻ mặt còn nước mắt hơi nở nụ cười, thấp giọng nói: “Ta nhớ tới sư phụ ta.”

Thu Minh Phong yên lặng giữ vai nàng, đồng thời đứng cạnh nàng ở bên cửa sổ nhìn mưa rơi ngoài trời.

Giờ phút này, có thể có bờ vai để dựa vào, Lâu Tây Nguyệt cảm thấy thực ấm áp, không nhịn được tựa đầu xuống vai hắn, nhẹ nhàng nói: “Sư phụ thích nhất mưa bụi Giang Nam.”

“Nàng đã từng đi quá Giang Nam sao?”

“Hồi nhỏ từng đi ngang qua, nhưng nhớ không rõ lắm.” Lúc ấy sư phụ vội vàng, không dám ở lại lâu, nàng cũng không có tâm tình ngắm phong cảnh, trong trí nhớ của nàng thì Giang Nam rất mơ hồ.

“Có muốn đi cùng ta không?”

Lâu Tây Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, hơi hơi nhíu mày, “Thu Minh Phong, ngươi đừng nói với ta là lúc này ngươi muốn cùng ta đi Giang Nam.”

Hắn mặt không đổi sắc nói: “Giang Nam phong cảnh thực sự thực rất đẹp.”

“Lần trước rời núi cùng với ngươi liền bị một đám người đuổi giết, lúc này lại muốn ta cùng ngươi đi Giang Nam, trời mới biết sẽ gặp tai họa gì, không đi.” Thái độ của nàng rất kiên định.

“Nga.”

Nàng lập tức lại cảnh cáo hắn, “Còn có, không cho phép ngươi sau lưng ta lại hạ độc thủ như lần trước nếu không ta sẽ trở mặt.”

“Ừ.”

“Hừ, ta không phải đang nói đùa.” Nàng trừng mắt nhìn hắn một cái.

Thu Minh Phong vòng tay qua eo nàng, đem cả người ôm vào trong ngực, khuôn mặt rất nghiêm túc nhìn nàng nói: “Ta sẽ không cho nàng trở mặt.”

“Chưa nói trước được đâu.”

“Tây Nguyệt……”

“Cái gì?”

Hắn chậm rãi tới gần nàng.

Lâu Tây Nguyệt có chút ngẩn nhìn khuôn mặt hắn càng lúc càng gần, nhận ra ý đồ của hắn sau muốn né tránh thì đã muộn rồi.

Môi của nàng thật mềm mại ngọt ngào, hôn nhẹ một chút lại càng làm cho hắn muốn hôn nàng thêm, tay hắn ở bên hông của nàng hơi siết lại.

“Ngô.” Hắn phát ra một tiếng kêu, lập tức buông môi nàng ra.

“Thu Minh Phong, ngươi nới lỏng tay, ngươi muốn giết chết ta sao?” Gương mặt của nàng đỏ ửng, giọng oán hận cùng nũng nịu.

Hắn thả lỏng tay, nhưng không có buông tay ở eo nàng ra, như trước để nàng cả đứng trước cửa sổ, hô hấp có chút nặng nề, miệng còn có mùi máu tanh ở, có thể thấy vừa rồi nàng thật sự dùng sức.

“Tây Nguyệt……”

“Ngươi còn dám xằng bậy.” Nàng muốn lui người để tạo khoảng cách giữa hai người.

Thu Minh Phong nhẹ nhàng di chuyển, ôm lấy nàng xoay hai vòng, đem nàng ép đến tường, hắn lại cúi người hôn lên môi nàng.

Tay Lâu Tây Nguyệt đánh lên người hắn lực đạo càng ngày càng nhỏ, sau đó tay lại chậm rãi giữ lấy áo của hắn.

Lúc hắn buông nàng ra, hai người dựa vào nhau bình ổn lại hô hấp, một lúc lâu không nói gì.

“Tây Nguyệt.”

“……” Nàng đấm vào vai hắn nhưng không ngẩng đầu.

“Ta sau này không xuống với tay nàng, nàng không thể trở mặt với ta.”

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt phượng trợn lên, cắn sưng môi dưới trừng mắt nhìn hắn, lại nói không ra một chữ.

Thu Minh Phong bỗng nhiên cúi đầu cười ra tiếng, ôm thắt lưng của nàng, cúi đầu hôn lên môi của nàng, nhìn môi nàng nói nói: “Đừng cắn, đã sưng lên.”

Nàng không thể nhịn được nữa dùng tay đánh hắn, mắng: “Thu Minh Phong ngươi tên hỗn đản, tên hạ lưu ……”

Hắn ôm lấy nàng, để nàng túy ý đánh như mưa xuống người mà không né tránh.

Cho đến khi lục ở tay nàng càng ngày càng nhẹ, cuối cùng dừng lại, hắn mới lại ôm nàng đứng trước cửa sổ.

Ngoài cửa sổ mưa còn đang rơi, rất xa truyền đến tiếng chó kêu rất mơ hồ.

Lâu Tây Nguyệt trong lòng rất loạn, giống như sợi tơ hết sợi này đến sợi khác vướng vào nhau, bỏ cũng không được mà chý ý đến còn loạn.

“Cùng ta đi Giang Nam đi.” Giọng nói của hắn thật nhẹ nhàng.

“Ta chán ghét ngươi.”

“Tây Nguyệt, ta khó nén nổi tình cảm.”

“Ta không thích ngày ngày đánh, giết.” Giọng nói của nàng rất thấp, mang theo một chút hờn dỗi của nữ nhi.

“Có ta ở đây.”

“Chính vì có ngươi nên mới thế.” Nàng càng nói càng oán hận.

“Chúng ta đều là người giang hồ, giang hồ làm sao tránh được đánh giết.”

“Tóm lại ta chán ghét.”

“Nghe lời ta, ta rất lo lắng cho nàng.” Diệp Vũ Thường vẫn chưa cho người tìm nàng, tuy rằng hai người đánh nhau, Tây Nguyệt chưa chắc đã kém hơn, nhưng hắn vẫn lo lắng có gì bất trắc xảy ra.

“Ở cùng ngươi yên tâm hơn sao? Ta vẫn có năng lực bảo vệ mình. Hơn nữa, nếu ngươi không ở bên cạnh ta thì chuyện rắc rối và nguy hiểm sẽ ít đi.”

“Từ khi nàng cứu ta thì nàng cũng đã bị cuốn vào chuyện thị phi rồi.” Hắn than nhẹ một tiếng.

Lâu Tây Nguyệt tức đến dậm chân, nói: “Ta chỉ biết, nếu sư phụ nghìn vạn lần không dặn dò ta thì ta cũng sẽ không cứu ngươi đâu, vừa thấy người thì biết ngày là rất phiền phức, tính tình vừa xấu xa vừa lạnh lùng, chẳng có một điểm gì  thích người.” Luôn chọc giận nàng, không dịu dàng quan tâm nàng.

“Làm nàng chịu oan ức rồi.” Hắn thật lòng nói.

“Ta vốn cũng rất oan ức a, ta đã cố gắng né tránh ngươi, ngươi còn muốn lại gần, chúng ta rõ ràng không cùng một loại người, làm sao có thể sẽ có kết quả.” Lời nói vừa thốt ra chính nàng cũng thất thần.

“Không thử thử thì làm sao biết có kết quả hay không?”

Lâu Tây Nguyệt quay đầu trừng hắn, vẻ mặt của hắn thành khẩn mà nghiêm túc, cặp kia luôn luôn lạnh lùng vậy mà giờ lại chứa đựng nhu tình.

Tim đột nhiên đập lỗi nhịp, nàng có chút hoảng loạn, mạnh miệng nói: “Ta vì sao nhất định phải thử.”

“Tây Nguyệt.” Hắn thấp giọng gọi tên của nàng.

Nàng rầu rĩ cúi đầu, líu ríu nói: “Ngươi thực sự sẽ không vui mừng đâu.”

Thu Minh Phong ôm nàng thật chặt, đáy mắt hiện lên tia mừng rỡ, “Tây Nguyệt……”

“Đừng kêu tên ta, thật nhàm chán, ngươi chính là đại phiền toái.” Hắn cúi đầu hôn nhẹ bên tai nàng.

“Ngươi còn như vậy, ta thực sự tức giận.” Nàng co rúm lại một chút, xấu hổ khiển trách hắn.

Thu Minh Phong dùng sức ôm nàng, im lặng nở nụ cười.

Phải rời xa tiều viện của mình, Lâu Tây Nguyệt đột nhiên có chút luyến tiếc, thậm chí nhiều lúc từng nghĩ sẽ nói với Thu Minh Phong: “Ta thay đổi chủ ý, không cùng ngươi đi Giang Nam.”

Chính là, mỗi khi nhìn đến người có vẻ mặt lạnh như băng kia, nàng lại tự động đem lời nuốt trở vào.

Nàng luôn luôn cho rằng Thu Minh Phong người tuy rằng mặt trắng như ngọc, kỳ thực trong lòng đen như than, xuống tay còn đặc độc ác.

Thấy nàng đứng ngẩn người ở trong viện, Thu Minh Phong nhìn nàng rồi đi lại phía nàng, thấp giọng gọi “Tây Nguyệt?”

Không nhìn hắn, nàng nhìn quanh sân một lượt, mang chút lưu luyến nói: “Ở lâu như vậy, ta đã xem như đây là nhà của mình mà quên mất rằng ta sớm muộn gì cũng phải đi.”

Hắn nắm bờ vai nàng ôm vào trong lòng, khe khẽ thở dài, “Ta làm cho nàng khó xử sao?”

“Ừ.” Nàng trả lời chắc như đinh đóng cột, không chút do dự.

Thu Minh Phong nhíu mày, không nhẹ không nặng nhắc nhở, “Nàng nói sớm muộn gì phải đi.”

“Đi sớm so với đi muộn vẫn là khác nhau, không phải sao?” Nàng hùng hồn nói.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Chương 8

Edit: Halan

Beta: Thảo My

Cốc cốc –

Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên làm cho hai người đồng thời nhìn nhau.

Lâu Tây Nguyệt mặt lộ vẻ hoang mang, “Chắc không phải có người tìm tới a, ta cùng với người nơi này không quen biết.”

Thu Minh Phong nhíu mi, buông nàng ra rồi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, chỉ thấy một mỹ nam vẻ mặt tươi cười, nụ cười thậm chí mang theo vài phần trêu tức cùng mờ ám.

Lâu Tây Nguyệt thật không ngờ gặp lại Hoa Cẩm Dục lần thứ hai nhanh như vậy.

Thu Minh Phong tìm được nàng sau năm ngày, hôm nay ngân phiến công tử cũng không mời mà đến.

“Thì ra, ngươi chính là Lâu cô nương.” Giọng nói Hoa Cẩm Dục có vài phần giật mình, vài phần chế nhạo, còn có vài phần kinh ngạc.

“Thì ra ngươi chính là ngân phiến công tử.” Lâu Tây Nguyệt nói cùng dạng âm điệu với hắn.

Hoa Cẩm Dục nhìn thoáng qua người bạn tốt.

“Chớ chọc nàng.” Thu Minh Phong cảnh cáo hỏi: “Ngươi tới làm cái gì?” Giọng không hề khách khí.

“Tò mò,” Hắn lên giọng, trên mặt nét cười càng thêm sâu, “Tò mò muốn biết người làm cho ngươi bỏ Diệp cung chủ rốt cuộc là người như thế nào.”

Lâu Tây Nguyệt nghe vậy nhăn mày, nhìn về phía Thu Minh Phong, “Nàng đang tìm ta?”

Hoa Cẩm Dục giành trả lời trước, “Đương nhiên đang tìm, bởi vậy làm bị thương không ít nữ tử giang hồ.”

Mắt nàng thoáng nhìn, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi nói là ta phải có trách nhiệm trong việc này sao?”

Hắn lại nhìn về hướng Thu Minh Phong.

Thu Minh Phong ôn hoà nói: “Nói đi nhưng chớ chọc nàng.”

Hoa Cẩm Dục tỉnh ngộ, vị này Lâu cô nương quả thật nên ít chọc vào thì hơn, một giây trước tươi cười như hoa, ngay sau đó nàng có thể biến thân thành tu la lạnh lùng.

“Ta không cùng ngươi đi Giang Nam.” Lâu Tây Nguyệt ra quyết định, nói xong  rồi xoay người bước đi.

Thu Minh Phong giữ chặt nàng, nhíu mày, “Nàng sợ nàng ta sao?”

Nàng hừ một tiếng, “Không đạo lý, ngươi chọc người ái mộ mình nhưng lại muốn ta chịu hậu quả.”

Hắn nhìn chằm chằm mắt của nàng, nói: “Mượn chuyện của người khác để nói chuyện của mình là không được.”

Lâu Tây Nguyệt mày liễu vừa nhăn vừa nói: “Như thế nào?”

Thu Minh Phong lắc đầu nới tay.

Hoa Cẩm Dục đi đến bên người bạn tốt, rất vui sướng khi người gặp họa, hắn chế nhạo “Ngươi mà cũng có lúc bó tay không có biện pháp a.”

Mặt hắn không chút biểu cảm nói: “Ta cũng chỉ có một mình so với ngươi dễ dàng hơn.”

Trên mặt nụ cười nhất thời cứng đờ, hắn luôn luôn cho rằng Thu Minh Phong trên giang hồ là người nói năng thận trọng nhưng hắn đã lầm rồi, người này rất độc miệng. Tinh thần của hắn cũng bị sa sút một chút nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, truy hỏi: “Hiện tại làm sao bây giờ? Nàng không cùng đi với ngươi nữa rồi.”

Thu Minh Phong chỉ cho hắn bốn chữ, “Không cần lo lắng.”

Rất nhanh, Hoa Cẩm Dục liền biết bạn tốt của hắn có biện pháp gì.

Vì thế, hắn lại một lần nữa cảm thán nhân phẩm con người quả nhiên không có điểm cuối.

Ai có thể nghĩ được giang hồ đệ nhất cao thủ, mặt lạnh, tâm lạnh như Thu Minh Phong sẽ không nói đạo lý giang hồ mà lại xuống tay sau lưng,điểm huyệt người khác sau đó công khai đem người ôm lên xe ngựa. Nhưng điều làm người ta khinh thường là hắn cự tuyệt không cho người thứ ba ngồi trong xe ngựa.

Bị cự tuyệt không cho ngồi vào xe, Hoa Cẩm Dục tự đáy lòng thuyết phục: “Thu huynh, chuyện này phải xuất phát từ hai phía thì mới tốt, ngươi nên nhẫn nại……” Hắn còn chưa nói xong thì màn xe ngựa đã buông xuống.

Âm thanh còn ở bên tai, Lâu Tây Nguyệt quả thực không thể tin được Thu Minh Phong lại dám xuống tay sau lưng nàng, hắn thật cho rằng nàng sẽ không trở mặt sao?

Nàng trợn mắt nhìn nhân, Thu Minh Phong điềm nhiên như không đi đến bên người nàng, ngồi xuống rồi đem nàng ôm vào trong lòng.

Lửa trong mắt nàng như muốn phun ra, hắn còn muốn làm cái gì?

Hoàn toàn không nhìn thấy sự phẫn nộ của nàng, hắn kéo vạt áo của nàng lấy ra một cái dây bạc, tháo hai khối ngọc trúc ra.

Ánh mắt phẫn nộ Lâu Tây Nguyệt ánh lên tia nghi hoặc.

Thu Minh Phong lại lấy từ trong người ra một dây bạc, đem ngọc trúc xuyên vào dây bạc, sau đó đeo lên cổ mình rồi cho vào trong áo.

Nếu có thể mở miệng, nàng nhất định sẽ hỏi hắn rốt cuộc đang làm cái gì.

Làm xong này hết thảy, Thu Minh Phong giải huyệt đạo cho nàng.

Thư giãn gân cốt một chút, Lâu Tây Nguyệt nhìn hắn vẻ mặt bình thẩn, “Đưa ta.”

Hắn tựa vào vách xe nhắm mắt nghỉ ngơi, đối với nàng dường như không thấy.

“Này, Thu Minh Phong, ngươi có ý gì? Ta thay sư phụ trả nợ ân tình, nhưng ngọc trúc nhất định phải thu hồi, ngươi làm sao có thể lấy lại?” Hắn lại dùng cách thức tồi tệ như vậy để lấy lại.

Hắn nhìn nàng một chút, “Vạt áo mở kìa.”

“A……” Lâu Tây Nguyệt khẽ kêu một tiếng, cúi đầu vội vàng khép lại ngoài cảnh xuân lộ ra ngoài, mặt đỏ như thiêu.

Nàng chỉnh lại quần áo xong lại trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn đã ngủ, nàng tức giận đến nghiến răng, xông đến, một phen nắm vạt áo của hắn, nói: “Ngươi thế mà còn ngủ được.”

Thu Minh Phong dang tay ôm lấy thắt lưng của nàng, đối với chất vấn của nàng ngoảnh mặt làm ngơ.

“Ngươi đừng cho rằng ta không dám tự mình lấy lại a.”

“Ân.” Đối với việc nàng đã từng lột đồ của hắn mà mặt không đổi sắc, hắn tin tưởng nàng dám.

Hắn càng lạnh nhạt như vậy, Lâu Tây Nguyệt ngược lại càng không dám lấy lại miếng ngọc, nàng cảm thấy nếu nàng vừa chìa tay ra lấy sẽ trúng mưu của hắn.

“Ngươi rốt cuộc lấy làm gì? Nó thực bình thường, không có khả năng cất giấu bí mật gì.” Nàng đã nghiên cứu rất nhiều năm, khẳng định ngọc trúc bài cũng chỉ là ngọc trúc bài bình thường.

“Ngươi dùng làm gì?”

“Ta?” Lâu Tây Nguyệt sợ run, “Làm kỷ niệm a, dù sao cũng là do sư phụ để lại, hơn nữa ta đeo mấy năm nay đã có cảm tình rồi.”

“Giống ta.”

“Giống nhau cái rắm.” Nàng bị hắn làm cho tức mà phát ra câu thô tục, “Đây là kỷ vật của sư phụ ta, ngươi cũng dùng làm vật kỷ niêm sao?”

“Ta từ nhỏ đã mang bên người.”

“……” Lâu Tây Nguyệt cảm thấy luồng hơi nóng từ bàn chân bốc lên đầu, áp chế không được.

“Ngươi vì sao chưa từng nói quá?”

“Không quan trọng.” Hắn trả lời lạnh đạm như trước.

Quả nhiên cùng nam nhân này nói chuyện rất dễ  bị tức hộc máu.

Lâu Tây Nguyệt hít sâu, đem lửa giận trong lòng kìm xuống, quyết định không bao giờ quan tâm hắn nữa.

Giờ phút này, nàng mới phát hiện chính mình có một tư thế cực kỳ mờ ám, hai người thật sự gần nhau đến có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

“Chết tiệt Thu Minh Phong, ngươi còn không buông tay?” Lúc này nàng mới phát hiện hắn làm cái gì với mình.

“Có qua có lại mà thôi.” Phản ứng của hắn nhàn nhạt như trước, giọng nói rất trầm ổn.

Thật sự là bị hắn làm cho tức chết! Lâu Tây Nguyệt dùng sức đánh vào ngực hắn nói: “Còn không nới lỏng tay?”

Thu Minh Phong không buông tay, đem nàng giữ trong lồng ngực, ánh mắt lại vẫn nhắm như cũ, “Ngoan ngoãn đi.”

“Không.”

“Đừng ầm ĩ.”

“Cứ ầm ĩ.”

Bỗng nhiên nàng hoa mắt, hắn xoay người một cái liền đem nàng nằm lên chiếc thảm trên sàn, trong ánh mắt hắn là dục vọng mãnh liệt.

Lâu Tây Nguyệt phát hoảng, cặp của hắn như có hỏa nhìn nàng chăm chú, đột nhiên rất muốn đẩy hắn ra, nàng có phải đã làm chuyện gì ngu xuẩn không?

“Ta đã cảnh cáo ngươi.” Giọng nói của hắn thật trầm, chậm rãi, theo giọng nói hắn từ từ áp chế nàng.

Hắn càng lúc càng gần nàng, Lâu Tây Nguyệt trong đầu lại càng ngày càng trống rỗng, môi của hắn sát lên mặt nàng, trong đầu của nàng rốt cục đã trống rỗng.

Sự việc phát sinh trên xe ngựa ngày đó, Lâu Tây Nguyệt rất không nguyện mà nhớ lại.

Nếu người nào đó không phải luôn luôn ở trước mặt nàng thì nàng cảm thấy có thể đã quên hắn.

Từ sau khi sự tình phát sinh, nàng không cùng Thu Minh Phong nói qua một câu mà hắn cũng không có chủ động mở miệng nói chuyện với nàng.

Trong lúc đó xung quanh hai người chỉ có sự im lặng.

Qua ba ngày như vậy, Hoa Cẩm Dục lòng hiếu kỳ nổi lên nhưng bất hạnh là không tìm thấy đáp án.

Trên bàn đồ ăn thật phong phú nhưng Lâu Tây Nguyệt gần đây khẩu vị lại không tốt, ăn mấy miếng liền rời bàn trở về phòng.

Thu Minh Phong đẩy cửa đi vào thấy nàng khoanh chân ngồi ở trên giường ăn hạt dẻ, nghe thấy hắn đi vào ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn.

Hắn không nói một lời ngồi xuống bên giường của nàng. Nàng buồn bực ăn hạt dẻ, coi như không nhìn thấy hắn.

Thật lâu sau sau, hắn than nhẹ một tiếng, ngồi trước mặt nàng.

Một viên hạt dẻ trong tay Lâu Tây Nguyệt bị nàng bóp nát.

“Đừng bắt ta nói lần thứ hai, đi ra ngoài.” Trong giọng nói của nàng chứa toàn lửa giận.

“Không.” Hắn gọn gàng dứt khoát cự tuyệt.

Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cắn răng nói: “Ngươi chẳng lẽ không biết ta hiện tại nói không muốn nhìn thấy ngươi, không muốn nói chuyện với ngươi sao?”

Thu Minh Phong giữ tay nàng, nhìn chằm chằm vào mắt của nàng gằn từng tiếng nói: “Hạt dẻ không phải cơm.”

“Nhìn thấy ngươi, ta ăn không ngon.”

“Thực sự?” Hắn hỏi thật sự rất nhẹ.

Nàng hướng hắn đá một cước, “Ta ghét nhất bộ dáng của ngươi, trên mặt biểu cảm nhàm chán, giọng nói không có biểu cảm.” Thu Minh Phong mặc cho nàng đá mình mà không hề động đậy.

“Chỉ biết chọc giận ta, ngươi còn luôn quấn lấy ta, muốn làm ta tức chết phải không? Ta rốt cuộc đã chọc tới ngươi khi nào, ngươi trả thù ta như vậy……” Nàng càng nói càng buồn bực, càng nói chân càng đá mạnh, nếu không phải bởi vì tay bị hắn cầm lấy, chỉ sợ nàng đã sử dụng cả tay lẫn chân.

Cuối cùng, nàng đá mệt mỏi, trong lòng lửa giận cũng phát tiết xong, đột nhiên cảm thấy thật khát nước.

“Buông tay, ta muốn uống nước.”

Thu Minh Phong nới lỏng tay, đứng dậy, đến bên bàn giúp nàng rót cốc nước đem lại cho nàng.

Lâu Tây Nguyệt tự nhiên đón lấy, liền uống hết ngay.

Hắn lại giúp nàng lấy một ly.

Lúc này, Lâu Tây Nguyệt uống thật sự chậm, trên mặt có chút đăm chiêu. Giờ phút này, Thu Minh Phong lại ngồi xuống bên người nàng.

“Tây Nguyệt.”

“Cái gì?” Giọng nói vẫn không được tốt lắm.

“Đừng giận nữa.” Không phải nghi vấn mà là khẳng định.

Lâu Tây Nguyệt lại lấy ra một hạt dẻ, còn chưa kịp đưa đến bên miệng, đã bị một bàn tay to chặn mất.

“Đi ăn cơm.”

“Đưa ta.” Nàng bổ nhào qua hắn để đoạt lấy, “Không đi ăn cơm, họ Hoa kia cả ngày nhìn chằm chằm chúng ta một mặt xem kịch vui, ta nhìn là đã không muốn ăn.”

“Không phải bởi vì ta?” Bắt được nàng nhào tới thân mình, hắn không chút để ý hỏi.

“Thu Minh Phong……” Hắn đúng lúc im miệng.

Lâu Tây Nguyệt rốt cục cũng cướp được túi hạt dẻ, nhưng người cũng bị kẻ nào đó ôm ấp.

“Thu huynh……”

Giờ phút này có người không mời mà đến, một màn trên giường làm cho hắn trong nháy mắt bình ổn lại.

Nàng nhíu mày, hung hăng cho hạt dẻ vào miệng, mơ hồ không rõ mà lẩm bẩm “Thật chán.”

Thu Minh Phong nhìn người bạn tốt, khuôn măt ung dung lạnh nhạt, giọng nói lạnh lẽo không mang theo chút cảm xúc, “Có việc gì?”

Hoa Cẩm Dục biết mình đi vào không đúng lúc, có chút chừng mực ho nhẹ hai tiếng, “Có chút việc.” Thu Minh Phong nhìn người trong lòng.

Liếc mắt nhìn hắn, Lâu Tây Nguyệt tiếp tục lấy hạt dẻ, không quên nói rõ, “Các ngươi cứ nói chuyện ta không tham dự vào.”

Hắn để nàng đứng dậy, sau đó xuống giường, “Ta kêu tiểu nhị đưa đồ ăn vào.”

Lâu Tây Nguyệt không phản đối, bởi vì nàng biết có phản đối cũng vô dụng.

Nàng vừa tìm hạt dẻ vừa đăm chiêu, vừa rồi nếu nàng không nghe sai bọn họ nói đến người mà trước khi xuất môn họ Hoa kia có nói đến “Nguyệt Giáo thánh nữ” vài lần.

Người Nguyệt Giáo đến trung nguyên làm gì?

Lâu Tây Nguyệt nhăn mày, khuôn mặt mang theo sự chăm chú, sự việc có chút phiền toái.

Cùng Hoa Cẩm Dục đồng hành sau tám ngày, Lâu Tây Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Cẩm Dục cẩn thận chiếu cố một nữ tử, dung nhan diễm lệ, chỉ là sắc mặt hơi tái, thân có vẻ rất yếu đuối. Khó trách đi cùng lâu như vậy, nàng cho tới bây giờ cũng lộ mặt trước người khác, như vậy sức khỏe quả thật đã rất suy yếu.

Lâu Tây Nguyệt cụp mắt xuống, giấu đi thần sắc trong đáy mắt, hứng thú cắn hạt dưa.

Hạt dẻ của nàng bị tên họ Thu tịch thu, hại nàng chỉ có thể kêu tiểu nhị mang  hạt dưa, có một ít còn hơn không có gì cắn.

Một ly trà đưa tới tay nàng, Lâu Tây Nguyệt bĩu môi.

Đồng thời, nàng phát hiện Hoa Cẩm Dục ngồi cùng một bàn với vị nữ tử kia nhưng hướng về phía bọn họ nhìn thoáng qua, điều này làm cho nàng không thể không nhìn lại hắn.

Mặc dù Thu Minh Phong cả người hơi thở lạnh như băng cấm người đến gần, nhưng không thể phủ nhận hắn là một mỹ nam tử, khí chất lạnh lùng ngược lại làm cho hắn có một lực hấp dẫn đặc biệt.

Thu Minh Phong ngước mắt lẳng lặng nhìn nàng.

Lâu Tây Nguyệt hoảng loạn dời tầm mắt, theo bản năng tạ đem hạt dưa lên cắn để che giấu sự hoảng hốt, nhưng trong phút chốc lại phát ra một tiếng kêu.

Nàng cắn phải ngón tay.

Không nhịn được trừng mắt liếc nhìn người nọ một cái, ánh mắt của hắn thanh lãnh như cũ, chuyên chú như cũ. Lâu Tây Nguyệt buồn bã mà thổi ngón tay của mình, tâm tư có chút loạn.

Nàng có điểm không rõ, lúc trước bọn họ luôn luôn ngồi cùng Hoa Cẩm Dục nhưng hôm nay có nữ tử kia Thu Minh Phong lại kéo nàng sang bàn khác ngồi, giống như muốn phân biệt rõ ràng, vì sao lại vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi