GIÁNG ĐẦU

Trời đánh tránh bữa ăn, lúc ăn cơm, hai người cũng tập trung ăn, không có ý định quấy rầy đối phương, đợi Trầm Liên thu dọn hộp cơm của mình và Trầm Linh ném vào thùng rác. Trầm Linh mới lười biếng hỏi: "Thủ tục của em xong xuôi cả rồi?"

- Ừ.

- Ngày mai bắt đầu đi học?

- Ừ.

Thật vô vị, Trầm Linh liếc một cái, kéo kéo khóe miệng định tiếp tục ngủ, có trời mới biết, nàng đã gần ba ngày không ngủ, ban ngày thì bận chuyện Hội sinh viên, buổi tối còn phải đi làm.

- Này, bà đồng Linh.

- ???

- Gọi chị đấy, vì sao mấy năm không gặp đã đổi nghề thành bà đồng? - Trầm Liên thật không gọi nổi hai chữ biểu tỷ, trước đây đều gọi Trầm Linh thẳng thừng, ê này ê nọ. Mà Trầm Linh luôn luôn hài hước gọi Trầm Liên là tiểu công chúa. Nhưng sau này học cùng trường, không thể như vậy được.

- Tôi vẫn luôn là bà đồng mà. - Trầm Linh kéo kéo khóe miệng, cả người dán rất gần Trầm Liên: "Hơn nữa còn là một bà đồng chuyên bắt nạt công chúa."

Bà đồng Linh? Trầm Linh nở nụ cười, nàng cũng không ngại Trầm Liên gọi như vậy, ngược lại rất thích, nàng vốn chính là bà đồng mà, có thể biết được bản chất của cô, không có hại cho nàng.

- Này, chị lui xa ra một chút, đừng có dựa vào gần như vậy. - Trầm Liên rất hay có cảm giác áp bách trên người Trầm Linh, thật ra mình cũng không hiểu chị ta: "Vì sao chuyển đến trường này, tôi phải ở cùng ký túc xá với chị, đừng nói với tôi là trùng hợp, tôi không ngốc. Chị biến mất kỳ lạ, rồi lần trước tôi bị trúng cái Giáng Đầu kỳ quái ấy mới xuất hiện, mọi người nhất định có chuyện gạt tôi."

Nhìn ánh mắt của Trầm Liên, Trầm Linh bùi ngùi, công chúa vẫn đơn thuần như trước đây, ánh mắt trong suốt thấy đáy, khiến tất cả mọi người muốn lấy hết toàn lực bảo vệ em ấy. Tôi phải hận em sao?

- Ê, suy nghĩ gì đó? Vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi. - Trầm Liên quơ tay loạn xạ trước mặt Trầm Linh.

- Ái chà, em thật thông minh, nhưng cha em rõ ràng không muốn em biết, dù em hỏi tôi, tôi cũng không nói. - Trầm Linh dằn lòng, mắt khiêu khích nhìn Trầm Liên: "Dù sao em cũng là công chúa, công chúa chỉ cần hiệp sĩ bảo vệ là được, những vấn đề này, em để ý làm gì?"

- Chị... - Trầm Liên một chút cũng không thích người khác gọi mình là công chúa, nhất là Trầm Linh lại dùng thái độ này, căn bản là châm chọc nàng là đóa hoa trưởng thành trong căn nhà ấm cúng.

- Công chúa điện hạ thân ái, em chỉ cần tiếp thu tất cả những sắp xếp của mọi người, an tâm làm công chúa hoàn mỹ của em, sau đó đợi hoàng tử hoàn mỹ đến đón là được rồi. - Trầm Linh còn ngại không đủ dầu để tưới vào lửa, dù sao thì cô am hiểu nhất là chọc Trầm Liên tức giận, biết rõ nàng không thích bị coi là công chúa.

Trầm Liên cắn răng nghiến lợi nhìn đối phương, nếu không phải là bởi vì biết mình đánh không lại cô, hiện tại cũng không có ai giúp, nàng đã sớm nhào tới rồi. Từ nhỏ nàng cũng rất độc lập, cơ mà cha và quản gia lại rất thích che chắn cho nàng, mà người chung quanh cũng rất hòa thuận với nàng, không có tiếp xúc với cái gì gọi là thói đời hiểm ác, nên mới đóng khuôn nàng vào nhân vật công chúa, đương nhiên, ngoại trừ người trước mắt. Nhưng chính nàng cũng không phải là người tuyệt đối sống an nhàn suиɠ sướиɠ, được nuông chiều từ bé.

- Chị rốt cuộc là... sao vậy? - Kỳ thực Trầm Liên rất muốn hỏi những năm họ xa cách, Trầm Linh đi đâu, nhưng ngẫm lại lại do dự, mình dựa vào cái gì mà hỏi? Thái độ Trầm Linh đối với mình, chắc là cây đinh không mềm không cứng.

- Đi học mấy thứ bà đồng phải học... - Trầm Linh xoay người, dựa lưng vào tường, nhìn Trầm Liên: "Tuy rằng rất nhiều chuyện em không nên biết, thế nhưng nếu em hoàn toàn không biết gì cả, đối với em cũng bất tiện."

- Hả? - Trầm Liên bất ngờ, Trầm Linh ấy vậy mà lại chịu tự nói với mình việc này, hơn nữa còn dùng thái độ nghiêm túc.

- Em tốt nhất là nghe cho kỹ, tôi sẽ không nói lần thứ hai, nếu sau đó em không cẩn thận làm chính mình bị thương, tôi cũng mặc kệ. - Trầm Linh chớp mi: "Thứ nhất, tôi là một bà đồng, tức là gia tộc tôi đều như vậy, tuy bây giờ đang rải rác khắp nơi, nhưng vẫn có liên lạc như trước, chúng tôi dựa vào nó mà sống, dúng nó để kiếm tiền, cho nên em tốt nhất phải hiểu rõ, tôi nhìn tiền không nhìn người. Thứ hai, tôi là một Giáng Đầu Sư, bình thường thích nhất là dùng Giáng Đầu, tôi thấy lần trước em cũng đã thưởng thức lợi hại của Giáng Đầu, cho nên tốt nhất đừng chọc tôi. Thứ ba nhé, ở chỗ này của tôi, đồ của tôi không được tùy tiện chạm vào, chẳng may không cẩn thận chuốc họa vào thân, tôi cũng không chịu trách nhiệm."

- Chờ một chút, chị nói chị biến mất lâu như vậy, là đi học mấy thứ ghê tởm đó? - Trầm Liên vô cùng kinh ngạc, không cách nào gắn kết những thứ thần bí ghê tởm kia và cô gái quyến rũ trước mặt, mặc dù biết nàng tà môn.

- Không thể được sao? Không phải tôi đã giải Giáng cho em rồi sao? Không sống dựa vào cái này, em muốn tôi chết đói đầu đường xó chợ sao? Tôi cũng không phải trời sinh tốt số như tiểu thư em. - Trầm Linh khinh thường nhìn đối phương, ai có thể biết nàng đã ăn biết bao nhiêu khổ, để không bị trùng độc cắn, suốt ngày ngâm mình trong nước thuốc hôi hám ghê tởm, từ nhỏ suốt ngày làm bạn với chất độc và thi thể hư thôi, mà không như người nào đó, vừa sinh ra đã được xem là một công chúa, được tất cả mọi người bảo vệ, ăn uống chi tiêu đều là thứ tốt nhất. Nàng là gì? Chỉ là một công cụ mà thôi. Người trước mắt sao có thể hiểu được mình khổ sở bao nhiêu, dưới ánh mắt của em ấy, bà đồng đều đáng ghét.

- Ê, chị đừng nhìn tôi bằng ánh mắt khó ưa đó được chứ? Tôi sinh ra thế nào, bản thân tôi cũng không thể chọn, nhưng tôi tin dù mình có sinh ra trong gia đình bình thường cũng sẽ không giống chị. - Trầm Liên bị Trầm Linh nói như vậy, mặt cũng đỏ lên vì tức, thân thể nhấp nhô kịch liệt. Chỉ còn thiếu muốn nhào tới cắn xé đối phương, thật không biết vì sao cha nàng lại làm vậy, muốn khiến nàng chết sớm sao?

- Ấy! Tiểu công chúa tức giận. - Trầm Linh bỗng nhiên nở nụ cười nhu mì đáng yêu, cúi đầu đến bên tai Trầm Liên: "Là lỗi của tôi, được chưa?"

- ...

Cái người này càng lúc càng không ra gì, dỗ dành nàng kiểu này, Trầm Liên cũng thực sự thở không nổi, tính tình nàng vốn tốt, nhưng cũng không thể không đưa tay lên đánh vào cái mặt mày tươi tắn này. Huống hồ người này cười thật quyến rũ, rõ ràng đang câu hồn nàng, may mắn mình không phải con trai, nếu không nhất định đã trúng chiêu.

Đẩy cô ra: "Chiêu này vô dụng với tôi."

...

Trầm Liên cũng không phải trải qua những ngày quá tồi tệ, bởi vì phần lớn thời gian Trầm Linh đều bận rộn nhiều việc, hầu như không thấy bóng người, tối về cũng đã khuya, rất muộn, Trầm Liên đã ngủ. Cho nên dù cũng đã chuyển tới trường này hơn hai tháng, nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên, họ thật sự không cãi vã.

Chỉ là... trong lòng Trầm Liên có nhiều nghi vấn, những thứ ngày đó Trầm Linh nói, nàng cũng đến thư viện tra tìm một ít tư liệu có liên quan đến gia tộc Trầm Linh và Giáng Đầu, tiếc rằng đây là bí thuật, tài liệu liên quan ít lại càng ít, cho dù có, cũng chỉ đôi câu vài lời. Nàng dành rất nhiều thời giờ và công sức để sắp xếp những tin tức vụn vặt này, hy vọng có thể tìm ra manh mối, đối với nàng mà nói những việc xảy ra gần đây đều thật là kỳ dị, không phải nàng chưa từng nghi ngờ, mặc dù tất cả mọi người đều bảo vệ nàng, nhưng nàng vẫn hi vọng mình có thể tìm ra cái gì. Cũng may sau khi tới trường này, đoàn thể xã hội này nọ đều không tham gia, thời gian rảnh nhiều hơn.

Từ những tài liệu vẻn vẹn cho thấy, Giáng Đầu, là loại vu thuật Thái Lan, thịnh hành ở vùng Đông Nam Á. Rất kinh khủng, rất tà môn. Trước kia nàng cho rằng, những kẻ tiếp xúc với nó đều không tốt.

Trong sách giải thích thế này: Giáng Đầu thuật lưu truyền ở khu vực quần đảo Nam Dương(*), những gia tộc được biết đến, cho dù là tầng lớp, giai cấp, sĩ nữ, tất cả đều có học thuật không ngờ. Bởi thế, hễ con nít cười hay khóc bất thường, vợ chồng bất đồng, chồng yêu người khác, anh em ruột thịt không hòa thuận, già trẻ bị ốm đau kỳ dị, bệnh nhân tâm thân cuồng phát, tài vận đình trệ, sự nghiệp không thịnh vượng, đều được nhắc đến cùng cái tên Giáng Đầu, thậm chí còn yêu cầu Giáng Đầu Sư làm phép trị liệu.

(*) Quần đảo Nam Dương là quần đảo ở Tây Thái Bình Dương, trong khu vực Micronesia, gần xích đạo, Liên minh Quốc tế ủy nhiệm cho Nhật.

Nàng còn tra ra được, trong vu thuật Đông Nam Á có một gia tộc là "Phược", ý nghĩa ban đầu là ràng buộc trói buộc, nhắc đến gia tộc này đều nhắc đến những nhân vật tinh thông các loại vu thuật, nếu nói vu thuật, chẳng qua chỉ là một liên kết, ràng buộc trói buộc lời nguyền và con người với nhau.

Trong sách còn ghi chép, gia tộc này cũng tà ma, thực lực vô cùng hùng mạnh, nhưng giấu rất kín, không ai có thể tuỳ tiện tìm được, lại càng không có người nào dám đi đắc tội với họ.

Chẳng lẽ...

Trầm Liên xoa xoa mi tâm, gia tộc mà bà đồng Linh nói với mình, chẳng lẽ là "Phược" nhỉ? Trong sách nói đã hơn 100 năm không có tin tức của gia tộc này, nhưng tất cả vu sư đều tin, "Phược" có hậu nhân, đều còn sống và đang ở đâu đó quanh chúng ta.

Giáng Đầu thuật vận dụng đơn giản dựa vào liên kết giữa bát tự(*), tên tuổi, nơi ở trong vu thuật, thì có thể vẽ phác ra vị trí khái quát của một cá thể, hơn nữa còn liên quan đến từng bộ phận nhỏ trên thân thể của một cá thể, lông, móng tay, và những vật phẩm thường dùng hay nhân tố tâm lý tinh thần mạnh mẽ, trực tiếp hình thành một vòng kết nối vô hình! Thông qua vị trí và liên kết, có thể gây ra ảnh hưởng đáng sợ cho cá thể...

(*) Biểu đồ Bát Tự cho phép người ta hiểu được bạn là ai, hành vi của bạn, may mắn của bạn, điểm mạnh, điểm yếu và tài năng. Biểu đồ cũng cho phép người ta hiểu được bất kỳ cơ hội cụ thể và cơ hội tiềm năng. Hoặc có lẽ, thời điểm của những cơ hội, sự kiện diễn ra.

Ảnh hưởng đáng sợ? Giống như mình lúc đó à? Trầm Liên lại sắp xếp một lần nữa, dùng bút làm kí hiệu ở một số chỗ quan trọng, nhíu chặt mày phân tích hồi lâu, lại vẽ sơ đồ cây ra, mới nâng bút lên viết xuống dưới cùng vài hàng chữ.

Nguyên nhân dùng Giáng Đầu thuật có ba cái: Một là vì tình, hai là vì tiền, ba là vì thù. Vận dụng thuốc, vận dụng tinh thần, vận dụng liên kết vĩ mô là những con đường chủ yếu của Giáng Đầu thuật, trong đó, vận dụng liên kết vĩ mô là cốt lõi của Giáng Đầu thuật.

Viết xong câu này, Trầm Liên buông bút trong tay xuống, đã điều tra một thời gian dài, ra được một chút tài liệu, cũng không biết có cần thiết không. Tại sao mình lại trúng Giáng Đầu? Tại sao Trầm Linh rời khỏi? Còn rất nhiều điều khác, đều là ẩn số...

Ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trời đã tối sầm, vừa đến lúc ăn cơm tối, rất nhiều người rời khỏi thư viện để đi ăn cơm, chỉ còn hai ba người, Trầm Liên mệt mỏi nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi một lúc.

Lại nghe thấy một mùi hương quen thuộc, mở mắt ra, thấy Trầm Linh cầm vở ghi chép của mình lật xem từng trang.

- Trả lại cho tôi, bà đồng Linh. - Trầm Liên không nghĩ tới Trầm Linh lại đột nhiên xuất hiện ở đây, còn đang nhìn vở ghi chép của mình, trên thực tế thì điều tra nàng như vậy, nàng có khó chịu không?

- Thật tình... - Trầm Linh đưa vở ghi chép trong tay cho Trầm Liên: "Không ngờ, chỉ ít tài liệu vậy mà em cũng có thể tổng kết nhiều thế, tiểu công chúa thật sự rất thông minh nha. Hơn nữa hai ngày qua thật cực cho em rồi, tài liệu tôi cho, em xem cả rồi. "

Kỳ thực, Trầm Linh rất kinh ngạc về sự thông mình của Trầm Liên, chỉ dựa vào chừng này tài liệu, cũng biết được mục đích của Giáng Đầu, hám lợi, báo thù rửa hận hoặc kíƈɦ ŧìиɦ. Thậm chí lý thuyết liên kết kia, sau khi mình học Giáng Đầu một thời gian dài, mẹ mới truyền cho mình.

- Cái gì? - Trầm Liên trợn to mắt nhìn đối phương.

- Ha ha, chẳng lẽ em nghĩ em có thể dễ dàng tìm được vài chữ tư liệu này? Đương nhiên tôi cố ý cho em gặp được. Cơ mà tôi không nghĩ đến năng lực tổng kết và suy luận của em lại cao như vậy." Trầm Linh kéo cái ghế bên cạnh Trầm Liên rồi ngồi xuống.

- Vì sao không nói thẳng với tôi? Đùa giỡn vui lắm à? - Trầm Liên đen mặt hỏi.

- Giáng Đầu thuật là bí thuật, tôi tất nhiên không thể cho em biết quá nhiều, đương nhiên nếu em cố hết sức lùng sục, thì không liên quan đến tôi. Không ngăn cản em tra tìm, bởi vì em cũng nên biết một ít. - Trầm Linh cười hết sức vui vẻ, một trong những lạc thú của nàng là chọc giận tiểu công chúa trước mắt.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi