GIÁNG ĐẦU

Trầm Linh vừa ra khỏi cửa thì nhận được điện thoại cầu cứu của Kỷ Thư. Cô vội vã chạy tới ký túc xá của Kỷ Thư, mới phát hiện Nhan Hi Nhiễm ở đó, khóc lê hoa đái vũ.

Trầm Linh lười biếng đi tới bên giường Kỷ Thư, ngồi xuống, túm tay áo Kỷ Thư kéo một cái: "Làm sao vậy? Em bắt nạt người ta à?"

- Bớt đùa, gọi chị tới giúp đỡ. - Kỷ Thư mò được cái ống đựng bút trên bàn đánh Trầm Linh một cái.

- Ấy, tức giận cũng đừng đánh tôi nha, ức hiếp cô gái của em là chồng người ta, không phải tôi. - Thân thủ Trầm Linh bén nhạy tiếp lấy ống đựng bút, nhìn bên trong còn cắm một con dao trang trí thì thè lưỡi, cáu ghê nha.

- Làm sao chị biết? - Kỷ Thư híp mắt lại, nhìn chằm chằm Trầm Linh: "Chị đã sớm biết, đúng không?"

- Ha ha, em học Hắc ma pháp phương tây, đương nhiên khác với tôi, tôi tinh thông huyền môn chính tông, đương nhiên cũng tinh thông chỉ tay phong thuỷ tướng mạo, chỉ cần vừa nhìn sơ qua, đã biết đại khái. Ngày ấy tôi nắm tay với chị ta, cố ý dùng ngón tay vòng qua lòng bàn tay của chị ta, không phải thật muốn đùa giỡn mà là muốn sờ chỉ tay. - Trầm Linh nhún nhún vai, ra vẻ thực sự rất vô tội.

- Vậy sao chị không nói sớm? - Kỷ Thư tức chết mất, thảo nào cô làm nhiều chuyện kỳ lạ như vậy.

- Nói sớm hữu dụng không? Trong mệnh của chị ta đã định trước như vậy, hơn nữa chẳng phải là tiện cho em? - Trầm Linh nhìn Nhan Hi Nhiễm cười tà ma.

- Hai người đang nói gì? Trên mặt tôi có gì? - Nhan Hi Nhiễm ngừng khóc, nhìn Trầm Linh, cô gái này không thèm giấu giếm, hơn nữa không để ở trong lòng cái gì.

- Trước tiên là nói về tình nhân trên mặt chị, lỗ mũi nhỏ, chiếu theo cung phu thê, nói rằng hôn nhân của chị không bình thường, hơn nữa cảm tình khó ổn định. Tôi suy tính bát tự của chị, giờ ngày tương khắc, tức nhân duyên là thật, cảm tình cũng là thật, đáng tiếc không thể lâu dài.

- Hôn nhân không bình thường là thế nào? - Kỷ Thư vừa giúp Nhan Hi Nhiễm lau nước mắt vừa hỏi, còn có loại này?

- Nói như vậy mà thôi, kỳ thực là ngón tay, có lẽ lớn hơn mười tuổi, có lẽ đã từng ly dị, tái hôn hoặc mến nhau nơi đất khách, đương nhiên loại trừ những điều có thể, tôi đoán, chồng trước của chị hẳn là lớn hơn chị mười tuổi, hơn nữa đã từng ly dị, đúng không?

- Ừ. - Nhan Hi Nhiễm gật đầu: "Khi bắt đầu tìm hiểu thì tôi nghĩ tuy rằng anh ta lớn hơn nhiều nhưng đáng tin cậy, tôi không có để ý tuổi tác và anh ta đã từng ly dị.

- Xem chân mày chị đi, chân mày thể hiện tình cảm, đuôi mi thể hiện bạn bè, chân mày chị loạn mà đan xen, đuôi mi thon dài chỉnh tề, tức là bạn bè chị rất nhiều, thế nhưng tình cảm rất loạn. Cái trán nở nang no đủ, chứng minh thời thiếu niên rất thuận lợi, không bị cái gì ngăn trở, cho nên bây giờ không chịu nổi đả kích. - Trầm Linh cất xong ống đựng bút Kỷ Thư ném tới, kéo tay của Nhan Hi Nhiễm qua: "Ngày ấy tôi có sờ soạng chỉ tay của chị, bây giờ tự chị có thể nhìn, đường tình cảm của chị ngắn như vậy, cho nên tôi biết hôn nhân của chị sẽ không kéo dài, hơn nữa ngày ấy gặp chị, ấn đường(*) hiện lên màu xanh, biết chồng chị sắp bỏ rơi chị."

(*) Ấn Đường: là phần giữa trán, là giao điểm giữa hai lông mày.

- Chị thần thông quảng đại như thế, vì sao không nhắc nhở chị ấy một chút? - Kỷ Thư hung hăng vỗ đầu vai Trầm Linh: "Uổng công em bán mạng vì chị và tiểu công chúa, biết rõ chồng bạn bè em bên ngoài..., chị cũng không nhắc nhở."

- Ai cũng biết, chuyện tình cảm miễn cưỡng không được, lẽ nào em muốn tôi hạ Giáng chồng người ta, làm cho tên kia hồi tâm chuyển ý? Chính em cũng dùng vu thuật, đương nhiên biết, chuyện này miễn cưỡng không được. - Trầm Linh khinh thường lắc đầu, dùng Tình Giáng để gọi người trong lòng quay về chính là hành vi ngu ngốc nhất trên thế giới, được một mất mười.

- Thế chị ấy sau này làm sao bây giờ? Bị chồng trước bỏ rơi, còn bị hạ Giáng Đầu, nhân duyên của chị ấy thế nào? - Kỷ Thư thở dài, Trầm Linh đúng là quá máu lạnh, nhưng cũng nói trúng tim đen, là các nàng xử trí quá theo cảm tính.

- Đường tình cảm của chị ta ngắn, nói đúng hơn là bởi vì bị tổn thương, sẽ từ từ càng ngày càng không dám gửi gắm tình cảm, đường tình cảm tay trái ngăn ra, đường tình cảm cũng gọi là đường trái tim, đều gãy khúc, tức là sẽ bị tan nát cõi lòng, ký hiệu thất tình. Cho nên đó là một giới hạn, 13 tuổi thường bị thương, sau 30 tuổi không dám gửi gắm tình cảm. Về sau người theo đuổi chị ta sẽ khổ cực. - Trầm Linh liếc mắt có hàm ý nhìn Kỷ Thư, nói tiếp: "Năm nay chị ta ít nhiều cũng 28 rồi. Nhanh. Chỉ tay kém như vậy, không cứu được." Trầm Linh nói rất dứt khoát, không có một chút do dự, làm cho lòng Nhan Hi Nhiễm thêm siết chặt.

- Từ nay về sau có phải tôi chỉ có thể sống một mình? - Ngày hôm nay Nhan Hi Nhiễm chịu đả kích hết cái này đến cái khác, Trầm Linh này, bất kể trong lòng nàng còn đang đau đớn mà chế giễu, tương lai cũng phủ định.

- Cũng không đến mức, tình cảm là có, chẳng qua hôn nhân thì khó khăn một chút, nói thế nào nhỉ, trước 45 tuổi chị không có tình cảm thật. - Trầm Linh dừng một chút: "Chớ khẩn trương, tôi nói tình cảm là chỉ hôn nhân."

- Cho nên? - Kỷ Thư tò mò hỏi.

- Cho nên ý của tôi là chị có thể thoả thích yêu đương, thế nhưng nghìn vạn lần đừng kết hôn. Cơ mà tôi thấy ngón tay chị trơn nhẵn, không thấy đốt ngón tay, cho biết chị học rất nhanh, quên cũng rất nhanh, đừng quá lo lắng, chị rất nhanh có thể khôi phục như cũ... - Trầm Linh còn chưa nói hết đã bị Kỷ Thư lôi qua một bên.

- Này, chị có phải là cố ý hay không, bảo người ta yêu đương mà đừng kết hôn?

- Đừng nghi ngờ sự chuyên nghiệp của tôi, tôi đều nói thật, nếu không em tìm Lục Trưởng lão, ông ấy tinh thông nhất là Tướng học, khẳng định cũng nói như vậy. - Trầm Linh liếc một cái: "Em khẩn trương cái gì, không phải là cơ hội của em sao?"

- Chị bớt phá đi, em làm sao có thể, chị ấy đã như vậy, em lại tổn thương nữa thì không phải ép người ta đến đường cùng sao? Người đàn ông kia thật ác độc, bỏ rơi chị ấy, cũng không phân chia tài sản, còn hạ Giáng với chị ấy, may mà chị ấy phát hiện chạy đến tìm em. - Kỷ Thư hận đến cắn răng.

- Em chắc chắn sẽ làm tổn thương chị ta? Em không muốn làm tổn thương chị ta thì sẽ không làm, những chuyện thối rữa ở nước ngoài của em đừng để cập đến cũng được, ở nơi này có một người tốt như vậy đến trước mặt em mà em không biết quý, vẫn còn nghĩ về những ngày bừa bãi của mình? - Trầm Linh liếc mắt nhìn Nhan Hi Nhiễm một bên nói.

- Bà đồng Linh, từ khi nào chị thay đổi thành tốt bụng như vậy, "một người tốt như vậy", lời này mà chị cũng nói ra được? Cô gái tốt như tiểu công chúa cho chị đúng là lãng phí. Chị biết em, em và chị ấy không cùng dạng người, nếu như vui đùa một chút thì không sao, nhưng chị ấy ngây thơ như thế, em không làm được. Xin chị sau này đừng nói những lời như vậy trước mặt chị ấy, giờ người ta không nghĩ chị đang nói đùa đâu. - Kỷ Thư thở hổn hển hai cái, bị Trầm Linh giáo huấn như thế thật khó chịu.

- Tôi đâu có đùa, em cũng bớt đâm thọt tôi nhé, tiểu công chúa là của tôi, ai cũng không được cướp đi, tôi đương nhiên sẽ không lãng phí. Về phần em, nếu không đủ dũng khí đối mặt với quá khứ, em sẽ mất đi thời gian để hối hận. Tôi đã nói với em, chỉ tay và tướng mạo khác của chị ta đều tốt, chỉ có tình cảm thối rữa, em không tổn thương chị ta cũng có người khác, trong mệnh đã định trước, thoát không nổi. Đến lúc chị ta khóc hu hu đến tìm em, em cũng đau lòng, nếu em không nỡ thì hãy đến với nhau đi, đối tốt với chị ta. - Trầm Linh cười nhạt hai tiếng, không thèm để ý Kỷ Thư phát điên.

Kỷ Thư ngây cả người, thở dài, Trầm Linh đều nói đúng, nhưng hiện tại cô làm không được.

- Xin lỗi, có phải tôi làm phiền hai người? Để tôi rời khỏi. - Lòng Nhan Hi Nhiễm rất khó chịu, vốn biết chồng mình có gặp gỡ ở bên ngoài, còn hạ Giáng Đầu muốn hại chết mình. Trong lúc bàng hoàng không biết có thể tìm ai dựa vào, tìm ai giúp mình một tay, hơn nữa người của giới vu thuật mà nàng biết, cũng chỉ có Kỷ Thư và Trầm Linh, Trầm Linh nàng làm sao đụng tới. Kỷ Thư thời gian này luôn trốn nàng, nàng kiên trì đến trường học tìm Kỷ Thư. Bây giờ lại thấy Trầm Linh và Kỷ Thư vì nàng tranh cãi, cũng không thể không biết xấu hổ đợi tiếp nữa.

Hơn nữa Trầm Linh nói khiến nàng đột nhiên tỉnh ngộ, chuyện tình cảm, yêu cầu xa xỉ có ích lợi gì, tội gì để người như mình làm phiền. Nếu quả thật như Trầm Linh nói, cái bình đã vỡ thì không cần bảo vệ để nó khỏi rơi vỡ nữa, kết cục kém nhất là sống một mình đến hết đời, cũng rất tốt.

- Đừng... - Kỷ Thư kéo Nhan Hi Nhiễm lại: "Bây giờ chị không có nhà để về, lại trúng Giáng, đi đâu đây? Việc này dư luận xôn xao, chồng chị đổi trắng thay đen, chửi bới chị như vậy, chị cũng hết đường chối cãi, trường chị lại chú ý hình tượng giáo viên như vậy, công việc chắc chắn cũng cũng không giữ được. - Nhan Hi Nhiễm cũng không nói gì về tình hình trước mắt, thế nhưng Kỷ Thư đều biết, nàng không nói là do không muốn gây khó dễ cho cô.

- Không có việc gì, tôi có thể tìm khách sạn ở, sau đó sẽ tìm phòng ở. - Nhan Hi Nhiễm cười cười, cũng không có khổ sở gì với chồng trước nữa, tình cảm bốn năm dễ dàng như vậy chìm xuống như vậy, hiện tại hai bàn tay trắng, không có tình cảnh nào bết bát hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi