GIÁNG ĐẦU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Kiếp trước Tiểu công chúa rốt cuộc là ai?

- Tôi không thể nói, Kỷ Thư, em biết đã đủ nhiều, có một số việc không biết tốt hơn, tôi cũng phải bảo vệ tiểu công chúa, nếu không phải vô cùng bất đắc dĩ, tôi cũng không để em biết gì. - Biểu cảm Trầm Linh rất nghiêm túc, thậm chí có chút lạnh, giống như sau khi biết Kỷ Thư cũng sẽ gây bất lợi cho Trầm Liên.

- Được rồi, chị có lí do của chị, tôi có thể không hỏi, thế nhưng chị để mặc sự việc phát triển và không làm gì?

- Không, tôi dĩ nhiên muốn chống lại, tức là trong cơ thể tiểu công chúa có ma quỷ, một khi sống lại, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng nếu như tôi có thể tìm được Thần Dụ trong truyền thuyết, có lẽ có hi vọng khắc chế được ma quỷ kia trong cơ thể em ấy. - Trầm Linh ngồi ngay ngắn, hít sâu vài hơi.

- Thần Dụ? Đây chỉ là thuật lại thôi mà, làm sao chị tìm được? - Kỷ Thư có chút kinh ngạc hỏi.

Tương truyền, sau khi thần tiên sáng lập ra nhân gian rồi rời khỏi, thanh thản ra đi, bởi vì bọn họ mong muốn nhân loại có thể tự sinh tồn, bọn họ sẽ không can thiệp nhiều. Thế nhưng đối với đứa trẻ mình tạo ra, bọn họ vẫn yêu, vì vậy để lại Thần Dụ. Đến canh giữ nhân loại, nhưng đây chỉ là một truyền thuyết, Thần Dụ chân chính hình dáng ra sao, cũng chưa ai thấy qua.

- Kỷ Thư, đó không phải là truyền thuyết, càng không phải là thần thoại, em không thấy sao, ngay cả công chúa bạch tuyết cũng có thật, cổ tích cũng là hiện thực, cho nên truyền thuyết cũng có thể là sự thực. Vì sao Thần Dụ không thể là thật? Tôi điều tra đã lâu, trong tư liệu lịch sử bí mật của Phược, tôi nghĩ Thần Dụ thật sự có, người khác không phát hiện ra là do nó là một một chỉnh thể bị phân tán ở các nơi. Có thể những viên đá hiếm có sức mạnh thần kỳ hay bảo vật chính là một bộ phận của Thần Dụ, chỉ có kết hợp lại, mới có thể thật sự là Thần Dụ. - Trầm Linh nói có chút kích động.

- Chị định đi tìm, việc này hành động từ đâu đây? - Kỷ Thư nghĩ căn bản cũng không có khả năng nhưng rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao khi Trầm Linh nghe cô kể về công chúa bạch tuyết lại kích động như vậy.

- Tôi đã có một ít đầu mối, tôi vốn định sau khi thi cuối kỳ, sẽ mang tiểu công chúa đi tìm. Nếu cuối cùng tìm không được hoặc thất bại đi nữa, thì có nỗ lực cũng sẽ không tiếc nuối, tiểu công chúa cũng sẽ không trách tôi đúng hay không? - Trầm Linh nhìn chằm chằm Kỷ Thư hỏi, chỉ cần có một chút hi vọng, cô nhất định không bỏ qua.

- Trầm Linh, chị hận tiểu công chúa không? - Kỷ Thư không biết nên nói như thế nào, ngày hôm nay cô mới biết được Trầm Linh đang chịu đựng điều gì, những hành xử quái đản tự cao của cô cũng chẳng có gì lạ.

- Tiểu công chúa là tiểu công chúa, và không liên quan đến ai, cũng không liên quan đến kiếp trước của em ấy. Tôi yêu em ấy, đơn giản là em ấy là tiểu công chúa. - Trầm Linh nở nụ cười, cười rất nhẹ nhàng: "Tiểu công chúa chắc tắm xong rồi, tôi cũng trở về phòng, đi ngủ sớm một chút, đừng suy nghĩ quá nhiều."

- Ừ. - Kỷ Thư như có điều suy nghĩ, gật đầu.

- Được rồi. - Trầm Linh đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại: "Kỳ thực tình trạng tôi và tiểu công chúa gay go hơn em nhiều, em xem chúng tôi đi, không phải rất tốt sao? Quan trọng là quý trọng người trước mắt."

Cô bỏ lại Kỷ Thư sững sờ, Trầm Linh đến phòng dành cho khách tìm Trầm Liên của cô.

Mắt Kỷ Thư thấy Trầm Linh rời khỏi, rồi lăn lông lốc tiến vào trong chăn, ngay cả áo khoác và quần cũng chưa cởi, bao vây chặt thân người, không để lộ một chút khe hở.

Nhan Hi Nhiễm tắm rửa xong, lau khô mái tóc dài, chạy tới gõ cửa phòng Kỷ Thư, gọi cô dậy tắm nước nóng cho ngủ ngon. Thế nhưng gõ vài cái lên cửa, Kỷ Thư đều không có phản ứng, thấy cửa không có khóa, nghi ngờ mở ra, thì thấy một vật thể không xác định co rúc ở đầu giường.

Nhan Hi Nhiễm hiếu kỳ, đi tới mới phát hiện Kỷ Thư dùng chăn bao vây mình ở bên trong. Lo lắng cô sẽ bị bí hơi, Nhan Hi Nhiễm lôi kéo góc chăn.

- Kỷ Thư? Đi ra, ngủ như vậy sẽ bí hơi, mau đi tắm thay đồ ngủ rồi ngủ tiếp.

Người trong chăn vẫn không có động tĩnh, Nhan Hi Nhiễm thấy có chút khả nghi, dùng chút sức vén chăn lên, đã nhìn thấy Kỷ Thư mặt đầy nước mắt co rúc ở đó, thân thể có chút run, ngón tay nắm góc chăn thật chặt, ánh mắt kia, rất giống một con thú nhỏ bị thương.

- Kỷ Thư...

Kỷ Thư không nói gì.

Nàng không biết vừa rồi Trầm Linh và Kỷ Thư đã nói những gì, nhưng Kỷ Thư như vậy làm cho nàng cảm thấy rất đau lòng. Vẫn cho là Kỷ Thư rất kiên cường, cho tới bây giờ chưa từng thấy cô khóc. Nhưng dáng vẻ bây giờ khiến Nhan Hi Nhiễm cảm giác trái tim mình bị bóp đến phát đau.

- Kỷ Thư... - Nhan Hi Nhiễm bất đắc dĩ thở dài, dùng sức đẩy ngón tay của Kỷ Thư ra, sau đó đặt lên thắt lưng mình, kéo cô vào lòng mình, dùng sức ôm lấy cô, hy vọng như vậy có thể cho cô một chút ấm áp. Lần đầu Kỷ Thư thấy bất lực như thế, lần trước nghe hồi ức của Kỷ Thư, mặt cô hiện ra vẻ nguội lạnh và thản nhiên che giấu đau thương, cũng không có mãnh liệt như lần này.

- Hi Nhiễm... - Kỷ Thư nghẹn ngào gọi Nhan Hi Nhiễm.

- Tôi đây.

- Có phải tôi rất vô dụng hay không? Ngay cả Thụy Gia Na cũng không tin tôi, xảy ra chuyện gì, tôi đều phải đợi Trầm Linh thu dọn hỗn loạn, không có Trầm Linh, tôi không làm được gì cả, thật sự tôi không muốn nợ bất kỳ ai. Tôi cho rằng quá phóng khoáng sẽ không có gánh nặng... - Kỷ Thư khóc thút thít nói.

- Kỷ Thư, em rất tài giỏi, ai nói em vô dụng? Em quên là em cứu tôi từ trong tay Ti La Bình sao? Em ở bên tôi khi tôi bất lực nhất, em giúp tôi nhiều như vậy. - Nhan Hi Nhiễm nâng mặt của Kỷ Thư lên, dùng ngón tay trỏ xoa xoa khóe mắt nước mắt lưng tròng của cô: "Dù cho cả thế giới không tin em, thì vẫn còn có tôi."

Nhan Hi Nhiễm không biết là chuyện gì lại có thể lập tức phá vỡ phòng tuyến mà Kỷ Thư đã dựng nên lâu như vậy, làm cho đáy lòng nàng tràn ngập tiếc nuối. Khi Kỷ Thư phạm sai lầm cũng chỉ là đứa bé, mặc dù là hiện tại vẫn còn là một cô gái tuổi còn quá trẻ, dù trải qua nhiều như vậy, gánh chịu nhiều trách nhiệm như vậy, quả thực quá sức chịu đựng của cô.

- Hi Nhiễm, chị thật tốt... - Kỷ Thư thở dài: "Có điều tôi không phải người tốt, không nên dựa vào tôi gần quá, Trầm Linh vì tôi, phải gánh chịu bao nhiêu nghiệp báo? Tôi gϊếŧ những người đó, tử sĩ này, đều là Trầm Linh giúp tôi gánh chịu. Chị ấy vẫn chăm sóc tôi, tôi không cảm kích. Hi Nhiễm, chị biết không, thật ra Thụy Gia Na... ban đầu cũng không tin tôi yêu em ấy. Nếu như.... nếu như trước đây em ấy chịu tìm tôi thương lượng, có thể em ấy sẽ không phải chết, tôi có thể mang em ấy đi, dù cùng em ấy lưu lạc, thực sự... có phải tôi rất vô dụng hay không? Ngay cả em ấy cũng không tin tưởng tôi, tất cả mọi người đều nghĩ tôi vô dụng, cái gì cũng đều không làm được, cho nên khi đó mới phóng túng cho tôi làm bậy. Bởi vì bọn họ đều nghĩ tôi vẫn còn con nít đúng không? Con nít không cần gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào..."

- Kỷ Thư... - Nhan Hi Nhiễm sờ sờ đầu của cô: "Em rất dũng cảm, cho tới bây giờ em chưa từng trốn tránh trách nhiệm của mình, thậm chí ngay cả trách nhiệm của Thụy Gia Na cũng gánh chịu cho em ấy. Em nói với mọi người, là lỗi của mình em, để Thụy Gia Na trong mắt tất cả mọi người là một người hoàn mỹ nhất, đây là điều em làm vì em ấy đúng không? Một đứa con nít sẽ không thể chín chắn như thế, không biết làm những điều thế này. Trầm Linh sẵn lòng chăm sóc em, sẵn lòng trợ giúp em là vì em ấy quý em, em ấy đối đãi với em như người thân. Em là em gái của Trầm Linh mà, cho nên em ấy sẽ không tính toán gì với em."

Nhan Hi Nhiễm cũng biết đại khái chuyện Thụy Gia Na và Kỷ Thư, một nửa là Kỷ Thư nói, một nửa còn lại là Trầm Liên nói cho nàng biết, đơn giản là bởi vì tầm quan trọng của Kỷ Thư với nàng không bình thường, muốn nàng khuyên răn Kỷ Thư một chút. Nhưng khi Nhan Hi Nhiễm nghe được đã rung động. Nàng vẫn cho rằng là lỗi của Kỷ Thư, chưa từng nghĩ bi kịch này cuối cùng là do hai người cộng lại tạo thành kết quả ai đúng ai sai, vẫn cứ kéo dài, mãi ở đó. Thụy Gia Na cũng thong thả đi, để lại Kỷ Thư một mình cô độc đối mặt.

- Hi Nhiễm... - Kỷ Thư sụt sùi gọi: "Tôi đã hứa với Thụy Gia Na, là không được khóc."

- Kỷ Thư, người có hỉ nộ ái ố mới có thể sống, em làm sao có thể không khóc chứ, đừng vì Thụy Gia Na mà cất giấu nước mắt, sau đó phải cười. Thụy Gia Na yêu em nhất định không phải là bởi vì hai người xảy ra quan hệ, mà đã sớm bị tuổi thanh xuân dào dạt và phóng khoáng tự do của em hấp dẫn. Em hãy giữ trạng thái tốt nhất, như vậy cho dù em ấy ra đi, linh hồn cũng có thể thấy em, cũng sẽ vui mừng, đúng hay không? Kỷ Thư... đừng vây mình lại. - Nhan Hi Nhiễm giữ khuôn mặt của Kỷ Thư, như đối đãi với đứa bé bốc đồng, hôn một cái lên trán cô: "Nào, từ hôm nay trở đi Kỷ Thư phải lớn lên, không thể khóc nhè như một đứa con nít."

Kỷ Thư nhìn biểu cảm của Nhan Hi Nhiễm, sao giống thần sắc lúc trước thấy nàng dỗ người bạn nhỏ quá, không khỏi nín khóc mỉm cười, lau lau nước mắt: "Chị xem tôi là con nít ba tuổi nha."

- Em trong mắt tôi là đứa bé chưa lớn, thế nhưng là đứa bé hết sức hiểu chuyện. - Nhan Hi Nhiễm thấy Kỷ Thư nở nụ cười, cũng thở phào nhẹ nhõm, đứa bé dễ dụ, còn đứa lớn chẳng dễ dụ gì cả.

- ---------------

Lâu lâu lượm đc hình đẹp.

Liên nè, gái khoa Văn.Giáng Đầu - Chương 50

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi