GIÁNG ĐẦU

- Tiểu công chúa, tôi phát hiện tôi không muốn rời khỏi em, làm sao bây giờ? - Không sao, Trầm Liên tàn nhẫn khát máu, cô vẫn cần, nàng biến thành người thế nào thì vẫn là tiểu công chúa trong lòng cô.

- Linh... - Trầm Liên bình tĩnh nhìn Trầm Linh.

- Ừ?

- Ưʍ... - Trầm Linh còn chưa kịp phản ứng, một giây kế tiếp đã bị môi Trầm Liên ngăn chặn.

Nụ hôn này kịch liệt hơn trước rất nhiều, hai người liều mạng đòi đối phương, dường như muốn rút sạch không khí cuối cùng mới buông ra, sau đó cả hai đều thở hổn hển. Tay của Trầm Liên lại vuốt nhẹ cái bớt đỏ tươi của cô.

- Tiểu công chúa, em cứ như vậy, tôi sẽ không nhịn được. - Tối hôm qua nghẹn lại rất khó chịu, nếu nghẹn tiếp, cô sẽ bị nội thương.

- Không cần nhịn. - Trầm Liên ôm cổ của Trầm Linh, dùng sức cắn lên.

- A... - Trầm Linh kêu lên một tiếng đau đớn, đau đớn kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến toàn thân tê dại, thân thể cô nghiêng về phía trước, hơi dùng lực một chút, thì lập tức áp Trầm Liên xuống, Trầm Liên vốn đang ngồi xổm trên giường, bây giờ bị Trầm Linh đè một cái như thế, cả người cong lại, lấy một tư thế ngã xuống, phải dùng tay đỡ mặt giường.

- Linh... - Nàng có chút mê ly nhìn Trầm Linh, cô khó chịu.

- Trầm Linh liếm liếm đôi môi khô khốc, tiếp tục dùng trọng lượng thân thể mình, mê loạn hôn môi Trầm Liên. Tay cũng không an phận trượt lên ngực Trầm Liên, dịu dàng xoa bóp. Theo xương sườn đi lên tìm tòi, đầu ngón tay lướt qua, kíƈɦ ŧɦíƈɦ từng rung động. Đến cái xương thứ sáu, tiếp tục đi lên, hiện tại cô hoàn toàn vượt qua giới hạn cái thứ sáu và đến mục đích cuối cùng.

Trầm Liên không thể kiềm chế, một tiếng rên phát ra khỏi miệng, Trầm Linh tiếp xúc cho cảm giác mềm mại, khiến nàng run lên từng đợt. Một dòng điện từ cột sống bắt đầu chui lên đại não, tê dại khiến cho nàng muốn la lên.

Hiển nhiên phản ứng của Trầm Liên là cổ vũ lớn nhất cho Trầm Linh, cô chậm rãi dời môi mình về phía vành tai, và cổ Trầm Liên, liếm qua cổ họng hơi nổi lên, cảm nhận được nơi đó rung động cùng tần suất với mình. Lại một đường xuống phía dưới, cắn lên xương quai xanh trần trụi bên ngoài.

Trầm Liên thở dài một cái, không biết là thoải mái hay đau. Trầm Linh lưu luyến không thôi, xương quai xanh Trầm Liên rất đẹp, như có hình số 8 ngược, đứng thẳng lên, chỗ lõm ở giữa hết sức gợi cảm, nàng không biết thoả mãn, cắn qua cắn lại.

Trên tay cũng hoàn toàn không dừng lại, từ hông của Trầm Liên luồn vào trong, tay kia từ bên ngoài phối hợp nhẹ nhàng vén lên, quần ngủ trên người nàng đã bị cô lấy khỏi cơ thể.

Trầm Liên từ từ bắt đầu không chịu nổi trọng lượng Trầm Linh đè xuống, thống khổ nhíu chặt chân mày, tay nàng không cách nào tự do, nàng cũng muốn đụng chạm Trầm Linh.

Bất mãn kêu: "Linh..."

- Đừng nóng vội. - Một tay Trầm Linh vòng qua tấm lưng nhẵn bóng, một tay chuyển qua mông, hơi dùng lực một chút, đặt Trầm Liên lên giường.

Hai tay tự do, không kịp chờ đợi vòng lên cổ của Trầm Linh, muốn dán gần cô hơn.

Trầm Linh đẩy hai cái tay trên cổ ra, đặt ở hai bên thân thể Trầm Liên, cả mặt chôn ở ngực Trầm Liên, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ, Trầm Liên khó nhịn ngồi dậy hùa theo động tác của Trầm Linh, bụng dưới vô ý ma sát Trầm Linh, cảm giác đụng chạm như chuồn chuồn lướt nước này khiến nàng cảm giác như toàn thân bị vô số con kiến cắn.

Trầm Linh cười xấu xa một tiếng: "Tiểu công chúa, tôi còn chưa bắt đầu, em đã nhịn không được."

- Linh... - Người này sao lại đáng ghét như thế, mặt của Trầm Liên trong nháy mắt trở nên đỏ au.

Một tay Trầm Linh đưa đến phía sau Trầm Liên, mở dây lưng nội y, vứt thẳng xuống giường. Trở tay cởi bỏ áo ngủ trên người mình, buổi tối Trầm Linh ngủ không có thói quen mặc áσ ɭóŧ, cho nên hiện tại cũng thân trần.

Trầm Liên chớp mắt, bị cảnh tượng trước mắt mê đảo, thân thể Trầm Linh quá đẹp, đường cong nhu hòa, xinh đẹp khiếp người, toàn thân không có chút thịt dư, bởi vì bình thường có vận động, mỗi một đường cong trên người đều rõ rệt như vậy. Nhất là hiện tại cô đang nằm phía trên, núi đôi no đủ ngạo nghễ càng thêm mê người.

- Linh. - Khi Trầm Liên phát ra âm thanh cũng tự dọa mình, sao lại khàn như thế.

Trầm Linh không có trả lời, cười tà mị, một chân đã chen vào giữa hai chân Trầm Liên, đè vào chỗ mẫn cảm nhất của Trầm Liên.

- A... - Trầm Liên kinh hô thành tiếng: "Linh thật gian xảo, lại đánh lén."

- Tiểu công chúa, nếu làm được em cũng đánh lén chứ bộ. Trầm Linh cười rất ưu nhã, cũng rất đẹp.

Vẻ mặt Trầm Liên khô nóng nhìn Trầm Linh, cũng không chịu thua bắt tay đặt ở bộ ngực no đủ của Trầm Linh, nhưng khi đụng phải, thân thể mềm mại chấn động, xúc cảm không cách nào hình dung. Trung tâm bàn tay cảm giác nhị hoa kia từ từ đứng thẳng lên. Thật là mềm, thật thoải mái.

Trầm Linh lại tự đắc nhìn thần sắc Trầm Liên, hạ thấp người xuống, dùng một giọng nói cực kỳ khàn khàn mập mờ nói: "Cảm giác thế nào?" Mặt của Trầm Liên lập tức biến thành màu đỏ tím, xấu hổ nhìn cô. Rõ ràng là đùa với nàng, tại sao lại xấu hổ!

Trầm Linh nhẹ giọng cười, thân thể dời đi, rút bỏ chiếc qυầи ɭóŧ duy nhất còn sót lại của Trầm Liên, tiện thể cởi luôn của mình. Hai chân quỳ trên hai chân Trầm Liên, thân thể chen vào, ép buộc nàng tách ra: "Tiểu công chúa, phải bắt đầu thôi..." Đôi tay mềm mại, như có như không chạm đến bụng của Trầm Liên, bên trong bắp đùi, lướt qua mềm nhẹ như tơ lụa, khơi lên cơn tình vốn đã lên cao của Trầm Liên.

Trầm Liên rêи ɾỉ một tiếng, nâng thân thể lên dán chặt vào Trầm Linh, thân thể Trầm Linh trơn bóng trắng mịn, thoải mái nàng không muốn rời xa.

- Trầm Linh. - Trầm Liên đỏ mặt kêu một tiếng.

- Ừ? - Rất ít khi nghe Trầm Liên gọi cả tên họ cô.

- Muốn em. - Trầm Liên hít một hơi thật sâu.

Trên mặt Trầm Linh vui vẻ phơi phới, dùng sức ôm chặt người trong ngực, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng có cảm giác thỏa mãn như vậy. Cả lồng ngực như có thứ gì thêm vào đến tràn đầy.

Thật tâm hôn con người kiều diễm đang run rẩy, nỉ non: "Tiểu công chúa, em thật là đẹp."

- Linh mới đẹp. - Bụng dưới Trầm Liên đang trào lên nhiệt khí xao động, thúc đẩy nàng càng thêm ra sức ma sát bụng dưới Trầm Linh.

Trầm Linh cảm giác được ám chỉ của Trầm Liên, cúi đầu hôn một đường, bộ ngực xinh đẹp vậy, hàm răng hơi nghịch ngợm cắn lên, rồi lại buông, một tay còn lại không ngừng giày xéo bên kia. Một bên cảm thụ bằng môi, một bên bằng tay.

Trầm Liên bên này cũng không khống chế được, hai tay chạy dọc trên tấm lưng trắng mịn của Trầm Linh. Một mạch chạm vào cái mông rắn chắc, suồng sã giày xéo. Răng môi cắn chặt, như không có tiếng rêи ɾỉ phát ra.

Làm cho toàn thân Trầm Linh hưng phấn, cô yêu cực kỳ mỗi khi Trầm Liên đè nén không dám rêи ɾỉ, êm tai tuyệt vời hơn tất cả những thứ âm thanh.

Trầm Linh cong người đứng dậy, đôi môi ướŧ áŧ rời khỏi ngực, để lại sợi tơ óng ánh, đi tới vùng bụng không có chút thịt dư, đầu lưỡi nghịch ngợm vẽ vòng tròn, thậm chí xấu xa vói vào cái rốn đáng yêu, làm cho Trầm Liên e lệ một hồi, nỗ lực đẩy đầu của cô ra.

Trầm Linh xấu xa cười, cúi đầu hôn lên nơi riêng tư mẫn cảm nhất của Trầm Liên, cả người Trầm Liên chợt run lên, hô một tiếng. Cô làm sao có thể...

Nhưng lời muốn nói lập tức bị sảng khoái cuộn trào mãnh liệt che mất. Cả người phập phòng theo đầu lưỡi Trầm Linh. Trầm Linh không ngừng trêu chọc hạt châu thẳng đứng, khiến Trầm Liên không ngừng thở gấp. Thậm chí ghê tởm ngậm hai cánh hoa dịu dàng, đầu lưỡi hoặc nhẹ hoặc nặng lướt xuống phía dưới, Trầm Liên "a" vài tiếng, tay đè nặng cái ót Trầm Linh, giày vò mái tóc cô.

Nhất là sau đó cô lại ác ý vói đầu lưỡi vào nơi ấm chặt, tuỳ tiện quấy, mang theo tiếng nuốt ngốn quá rõ ràng... Trầm Liên kinh dị, hai chân không tự chủ quấn lên thân thể Trầm Linh, một cơn hoảng sợ lướt qua đại não, nuốt hết tất cả ý thức nàng. Trầm Linh nhận thấy được trong miệng mình luồng nhiệt cuồn cuộn không dứt và kịch liệt co rút lại. Buông chân Trầm Liên đang chiếm giữ trên người cô, bò lên Trầm Liên, hôn đôi môi đỏ mọng kiều diễm.

- Ưʍ... - Ghê tởm.

- Đó là vị của em đấy. - Trầm Linh cười đắc ý, lại làm cho Trầm Liên da mặt mỏng mắc cỡ muốn nhỏ máu, quá... quá đáng.

- Tiểu công chúa... - Trầm Linh lại dán thân thể của mình lên: "Còn chưa kết thúc mà."

Một tay Trầm Linh dán lên nơi riêng tư ẩm ướt của Trầm Liên, nhẹ nhàng đè xuống, làm cho Trầm Liên vừa mới thoát khỏi cao trào lại nóng lên lần nữa. Trầm Linh cười híp mắt, dẫn đường cho tay của Trầm Liên đến người cô, cũng là nơi riêng tư ẩm ướt vô cùng...

Hai người say sưa hôn, đầu ngón tay gần như đồng thời cố sức đâm xuyên qua đối phương...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi