GIÁNG ĐẦU

- Vì sao đột nhiên đối tốt với tôi như vậy? - Mắt Trầm Linh nhìn chằm chằm người trước mặt, giả bộ vô tội.

Hai người đang ở tại một con đường nhỏ hết sức yên tĩnh, bình thường ban ngày cũng không có ai đi qua, huống hồ bây giờ trời đã tối. Nghe đồn buổi tối ở đây thường gặp không ít thứ không sạch dạo chơi nơi này, cho nên mọi người đều tránh né con đường này.

Thế nhưng đêm nay Trầm Liên đột nhiên muốn cùng bà đồng Linh đến chỗ an tĩnh, những lần trước mỗi lần về túc xá, bà đồng Linh vội vàng mở máy tính kiểm tra công việc, đơn giản là giúp người ta giải chuyện nguyền rủa, thu nhập khá khả quan. Trầm Liên vui vì bà đồng Linh tuy rằng máu lạnh, nhưng không có hạ Giáng Đầu, nếu không nàng thật sự không biết phải sống sao cùng đối phương.

- Muốn đối tốt với chị thì đối tốt với chị, không có lý do gì. - Trầm Liên không để ý tới ánh mắt sắc bén của Trầm Linh, nàng biết, đối phương không cách nào gây khó dễ cho mình được.

- Hừ. – Trầm Linh cười lạnh một tiếng, lấn đến gần nàng, ép Trầm Liên đang sửng sốt vào thân cây, Trầm Linh cười vô cùng quyến rũ, quyến rũ khiến nàng cảm thấy nguy hiểm: "Em làm chuyện như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm em thích tôi."

- Tôi... chị đùa gì thế... - Trầm Liên quay mặt chỗ khác, nàng biết cảm giác của mình đối với Trầm Linh không bình thường, nhưng không tốt đến mức thích Trầm Linh, chỉ không muốn rời xa thôi. Có thể vì từ nhỏ được bảo vệ kỹ quá, chỉ có thời gian ở cùng Trầm Linh, nàng mới có thể làm bản thân, hoặc có thể đùa cợt thoải mái.

- Thế... - Ngón tay trắng mịn tinh tế của Trầm Linh mơn trớn gò má của Trầm Liên, co đầu gối phải đè bên chân trái Trầm Liên, thân thể dán vào rất gần, giam cầm nàng vào người mình. Động tác này thật khiêu khích Trầm Liên, khiến Trầm Liên không tự chủ được mà cúi đầu nhìn đôi chân trắng noãn thon dài của Trầm Linh, hiện lên rực rỡ dưới ánh trăng. Màn này... nàng có phải nên phun một chút máu mũi cho hợp hoàn cảnh? Bỏ đi, suy nghĩ gì vậy? Chỉ có mấy tên biếи ŧɦái bỉ ổi mới như vậy...

- Bà... bà đồng Linh... - Trầm Liên thử đẩy cô một cái: "Đừng như vậy, chị biết, tôi... tôi không thích như vậy."

- Ừ? Em không thích? Vậy tại sao đến gần tôi? Tôi sẽ hiểu lầm em yêu thương nhung nhớ tôi đấy. – Trầm Linh hài hước nhìn đối phương, khuôn mặt nho nhỏ ở giữa ánh trăng mờ tối có thể thấy được sắc đỏ nhàn nhạt, thật không kiềm chế được mà trêu chọc.

Đáng lẽ ra muốn bỏ cái đuôi này, hoặc muốn chỉnh đốn Trầm Linh, không nghĩ rằng nàng lại xấu hổ trước.

- Chị thật tự mãn... - Nói cái quái gì vậy, Trầm Liên nàng đang cầu người yêu thương nhung nhớ sao? Đẩy bà đồng ghê tởm trước mặt ra. Vì động tác quá lớn nên thân thể ngã vào bụi cỏ.

Trầm Linh thấy trong bụi rậm có nhiều cây có gai, vội vàng đưa tay kéo Trầm Liên, nhưng không ngờ Trầm Linh vốn chỉ đang đứng một chân, bị Trầm Liên đẩy, trọng tâm đã bất ổn, căn bản không chịu nổi quán tính lớn như vậy, hai người đều ngã xuống bụi cỏ.

A!

Á!

...

Hai tiếng kinh hô, hai người ngã chồng lên nhau, nhưng trong khoảnh khắc Trầm Liên ngã xuống, Trầm Linh đã nhanh tay lẹ mắt đổi vị trí của nàng và mình, tình huống hiện tại là: Lưng Trầm Linh chạm đất, vô số gai trên cây tường vi và những nhánh cây đâm vào lưng và vai Trầm Linh, mà Trầm Liên thì trừ cánh tay trái bị cành hoa khô làm bị thương, cả người đều nằm trong lòng Trầm Linh, đầu cũng chôn trong lồng ngực mềm mại của Trầm Linh, gần như không bị thương gì.

- Chị... chị không sao chứ... - Nghe thấy tiếng Trầm Linh rên, Trầm Liên ngẩng đầu mới phát giác cô bị thương, hơn nữa còn vì bảo vệ mình.

- Nhanh lên, em muốn đè chết tôi à. – Trầm Linh tức giận gầm nhẹ, thực sự mỗi lần gặp nàng đều vướng chuyện xui xẻo, bị nàng liên lụy còn chưa đủ sao? Vì sao Trầm Linh lại điên cuồng cứu nàng, dù sao ngã cũng không chết, Trầm Linh cũng không phải là một hiệp sĩ có thể bảo vệ công chúa, thật sự là đầu hỏng rồi.

- À... à... - Biết trên người Trầm Linh nhất định bị thương nhiều, cũng không biết những thứ này có độc hay không, cuống quít đứng lên, ai biết đứng thẳng được nửa người thì bị Trầm Linh kéo lại, nàng ngã vào lồng ngực Trầm Linh. Miệng còn chưa kịp la lên đã bị Trầm Linh dùng miệng chặn lại.

Lần thay đổi đột ngột này khiến Trầm Liên kinh hãi trừng hai mắt to còn hơn cái chuông đồng, Trầm Linh cũng không lo nhiều phản ứng của nàng về nụ hôn sâu này. Phải khiến tiểu quỷ này ngậm miệng, một tay bị trẹo, một tay kéo Trầm Liên, không để cho nàng phát ra âm thanh, chỉ có thể ra hạ sách này. Hơn nữa phải che giấu thanh âm của mình, lúc lần thứ hai kéo Trầm Liên xuống, áp lực đè xuống người, bụi gai phía sau cắm càng sâu.

Ai biết đồ phiền phức kia còn muốn lên tiếng, Trầm Linh chỉ có thể chặn hông của nàng, cố sức ổn định, nuốt vào bụng tất cả thanh âm của đối phương.

Trầm Liên vẫn còn sửng sốt trong nụ hôn bất ngờ này, để chiếc lưỡi khéo léo của Trầm Linh tùy ý vào bên trong miệng mình, cảm giác kia, nàng không cách nào hình dung. Ấy vậy mà không hề bài xích, đầu lưỡi Trầm Linh nho nhỏ, cũng rất linh hoạt, như một con rắn bò tán loạn trong miệng nàng, khiến nàng trốn không thoát. Môi Trầm Linh cũng mềm, thân cận thế này, khiến lòng nàng rung động không giải thích được. Nụ hôn của Trầm Linh mang theo xúc cảm trong veo, mĩ vị hơn tất cả những thứ nàng từng thưởng thức. Vì sao nàng lại mê say? Thân thể Trầm Liên từ từ nhũn ra, cũng không giãy giụa nữa, ánh mắt bắt đầu mê ly.

Hai người thật vất vả mới có thể tách khỏi nhau, chính xác mà nói thì là Trầm Linh hôn cho Trầm Liên thở không nổi nữa mới bằng lòng buông ra, sau đó tiến đến bên tai của nàng, người vẫn còn đang nỗ lực hấp thụ không khí trong lành, dùng hơi thở trầm thấp mê người cảnh cáo: "Bây giờ rất nguy hiểm, đừng phát ra bất kỳ âm thanh gì."

Nguy hiểm? Đại não Trầm Liên gần như vì nụ hôn của cô mà ngừng hoạt động, hình như nguy hiểm nhất là chị đấy. Nhưng nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ, nụ hôn của Trầm Linh không mang theo bất kỳ tình cảm gì, chỉ để nàng đừng lên tiếng. Nhưng nội tâm nàng lại rung động? Lần lượt lần lượt xao động.

Nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục dán vào lòng Trầm Linh, hiện tại mặt nàng nhất định rất đỏ, thực sự không có mặt mũi đối diện với Trầm Linh. Nhưng âm thanh nhỏ vụn lập tức hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Lặng lẽ nâng đầu lên gật gật, nghiêm mặt nhìn ra ngoài từ kẽ hở, thiếu chút nữa hét lên lần hai, đúng lúc một bàn tay mềm mại đặt lên miệng Trầm Liên.

Thanh âm cảnh cáo lại vang lên lần nữa: "Em không muốn tôi lại tiếp tục hôn em phải không?"

Trầm Liên vô tội nhìn vào mắt đối phương, dù là ai nhìn thấy cảnh kia, cũng sẽ bị hù dọa cơ mà.

Ở chỗ cách đó không tới ba thước, có một cái đầu, nàng lại thấy một cái đầu, cái đầu này còn bay bay, thật đáng sợ. Hơn nữa phần dưới của cái đầu còn một đoạn xương sống, trên xương sống còn tảng tảng thịt. Có cả tim, thận, phổi, dạ dày, gan, phía dưới còn kéo cái đại tràng thật dài. Nàng không thể nôn tại chỗ, chỉ có thể chôn mặt vào người Trầm Linh, cố hít mùi hương, mới nhịn không nôn ra.

Hơn nữa cái đầu bay bay kia còn cắn con mèo đi ngang qua, cắt đứt yết hầu, cố sức hút máu mèo, phát ra tiếng ừng ực rợn tóc gáy không thốt ra được lời nào, bởi vì cái đầu kia không có thân thể, nên máu nuốt xuống lại chảy theo đoạn cột sống, chảy ra khỏi nội tạng, nhỏ tong tong thành một vũng máu trên mặt đất.

Dạ dày Trầm Liên không ngừng quằn quại, đồng thời một loại ngôn ngữ sợ hãi trỗi dậy từ đáy lòng, nhịn không được bắt đầu run. Trầm Linh bó nàng thật chặt trong lòng mình, an ủi bên tai nàng: "Đừng sợ, có tôi đây."

Nhưng động tác nhỏ vừa rồi hình như đã kinh động đến cái đầu hút máu, nó buông món ăn trong miệng, trong miệng phát ra tiếng gì đó, như đang tìm kiếm vật gì. Mũi nó có vẻ rất thính, chóp mũi dùng sức ngửi ngửi một cái, đi đến phía họ.

Trầm Linh thầm kêu không ổn, một tay ôm chặt lấy thân thể suy nhược của Trầm Liên, chỉ có thể cố nhịn đau, dùng tay phải vẽ một đạo phù trên không trung, niệm chú vài câu. Tạo một kết giới cắt đứt mùi cho cô và Trầm Liên.

Cái đầu lơ lửng săn mồi dựa vào khứu giác, nhưng cũng không phải không nhìn thấy gì, chỉ là họ đang ở rất sâu trong bụi cỏ, không hẳn có thể nhìn thấy, cho nên chỉ cần mùi của hai người kia, nhất là mùi của Trầm Liên không tản ra thì không sao cả.

Ngay khi Trầm Linh niệm thần chú xong, cái đầu lơ lửng bỗng nhiên dừng lại, tựa hồ có chút buồn bực, trong cổ họng phát ra âm thanh o o không cách nào nghe hiểu, lại bay trở về tiếp tục hút sạch sẽ máu mèo, mới lắc lắc cái đầu bay đi.

Ha~ Trầm Linh thầm thở phào một cái, thật là nguy hiểm.

Lại phát hiện người trong lòng này sợ đến thất thần: "Tiểu công chúa, tiểu công chúa?"

Trầm Liên tựa hồ bị dọa ngây người, không phát ra được thanh âm nào, cả người không tự chủ được run rẩy kịch liệt. Trầm Linh nhịn không được mềm lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng: "Đừng sợ, đừng sợ, thứ kia đi rồi, có tôi ở đây, sẽ không để em gặp nạn." Lòng Trầm Linh âm thầm khóc thét một tiếng, sao ngay giờ phút quan trọng lại đụng đến món đồ chơi kia. Hơn nữa hiện tại tay phải của Trầm Linh đau như bị gãy, không thể trông cậy vào Trầm Liên rồi.

Đưa tay trái lục bên trong túi đeo lưng của Trầm Liên, lấy điện thoại của cô ra, gọi cho Kỷ Thư.

Đến lúc Kỷ Thư lòng như lửa đốt chạy đến, thấy hai cô gái họ Trầm này thật có chút dở khóc dở cười.

Trầm Liên khóc thút tha thút thít đáp, Trầm Linh hảo tâm hiếm thấy đang an ủi nàng, nhìn họ quần áo xốc xếch ngã vào bụi cỏ, cũng nhận không ra chuyện gì, huống hồ khóe miệng Trầm Liên còn sưng đỏ, nhìn trái nhìn phải, cũng là made by Trầm Linh rồi, nhưng cái tư thế này hình như không đúng... Lau mồ hôi, muốn biến đi quá...

- Này, em còn đứng đó nghĩ cái gì, còn không giúp chị kéo người ta lên, tay phải của chị sắp gãy rồi. - Trầm Linh hung hăng trợn mắt nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Kỷ Thư, lưng của cô đau muốn chết rồi, Trầm Liên kia động một cái, là thứ đâm sau lưng cô lại sâu thêm một chút.

- À? Lời này sao nghe thâm sâu thế? - Kỷ Thư vừa cười vừa ôm lấy Trầm Liên, sau đó thấy Trầm Linh có thể đứng lên, cũng lười quản, vết thương kiểu này so với những gì trải qua trong quá khứ của Trầm Linh, chỉ bằng cái mắt muỗi. Còn dỗ dành tiểu công chúa bị dọa hoảng sợ này mới quan trọng.

Chờ Kỷ Thư mang họ vào ký túc xá, Trầm Liên cuối cùng cũng hoàn hồn. Cả người núp ở góc giường, ôm cái ly đựng sữa Kỷ Thư mới vừa hâm nóng.

Nhìn Kỷ Thư giúp Trầm Linh bôi thuốc và nhổ gai ra, Trầm Liên rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, lên tiếng: "Vết thương của chị ấy, không sao chứ?"

- Không sao, chút xíu vết thương có là gì với chị ấy đâu. - Nói rồi vỗ một cái lên vết thương sau lưng của Trầm Linh, thật phục bà chị này, tay cũng trật khớp rồi mà còn vẽ bùa. Khiến cô tiếp tục rên lên.

- Á! Em không thể nhẹ tay một chút sao? Hơn nữa, nhớ dùng thuốc tốt nhất, nếu để lại sẹo, chị tìm em tính sổ. - Trầm Linh bị cái vỗ này của Kỷ Thư làm đau thiếu chút nữa nhảy dựng lên, từ nhỏ cô sống trong nước sôi lửa bỏng, nhưng không có nghĩa là cô không sợ đau.

- Ừ, Kỷ Thư, cậu nhẹ một chút, chị ấy cả người bị thương. - Trầm Liên vừa nghe đến tiếng Trầm Linh kêu thảm thiết, lập tức từ đầu giường nhảy xuống, bảo vệ Trầm Linh, rất sợ Kỷ Thư vỗ thêm một cái nữa.

- Ha ha, tiểu công chúa khôi phục rất nhanh, mới vừa rồi còn khiếp sợ muốn ngất, sao giờ hết rồi? Yên tâm đi, chị ấy là kẻ ngâm mình trong hồ chất độc, tí tẹo vết thương kiểu này, tự chị ấy có thể hồi phục, không để lại sẹo. – Kỷ Thư ha ha cười, nghĩ cũng thật bội phục Trầm Liên, dù là ai thấy những thứ đó, cũng bị dọa ba hồn còn một hồn rồi, giờ nàng còn có thể bận lòng quan tâm Trầm Linh.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi