GIÁNG ĐẦU

Pháp Liên đứng dậy đi đến kệ sách, lấy một cuốn sách cổ bị đóng buộc chỉ(*) bám đầy bụi, lật một trang, lấy thẻ làm dấu sách bên trong, đưa cho Trầm Linh.

(*) một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa.

Trầm Linh nhận lấy thì thầm: "Hắc nguyệt chia tám ngày, tuyệt thực một ngày đêm, chọn xác chưa hư hỏng, toàn thân không vết tích, nguồn gốc có đầy đủ, thiếu niên là hảo trượng phu. Được xác chết như vậy, khi ngồi trong lòng, niệm tụng một vạn lần, xác chết sẽ lay động, người hiểu rõ không sợ hãi, miệng xác nở hoa sen. Lập tức cắt bỏ, cầm lấy hướng về phía trên, thành tựu như thần tiên, thân trạng như Phạm Thiên(*), làm thần tiên..."

(*) sáng tạo theo quan điểm Bà La Môn.

- Có ý gì? - Trầm Linh ngước nhìn Pháp Liên.

- Hắc nguyệt nghĩa là hằng năm chắc chắn sẽ có khoảnh khắc xuất hiện khí thịnh vượng nhất, thời gian thịnh vượng nhất tám ngày. Người nguyền rủa xác chết phải tuyệt thực một ngày một đêm, tìm một thi thể không có hư hao, nhất là trên thi thể không có ấn ký vết sẹo gì, không tàn tật, thi thể thanh niên trai tráng khỏe mạnh. Sau đó ngồi trong lòng thi thể, tụng một vạn lần kinh Kim Cương thủ Quang minh Quán đính, sẽ thấy thi thể lay động, người hiểu được Phật pháp sẽ không thấy sợ hãi chuyện này, niệm chú xong, trong miệng thi thể nở ra một loại hoa giống hoa sen. Sau đó cắt sát lưỡi, dùng ăn, sẽ có tiên pháp mình muốn..." Pháp Liên giải thích kinh thư, một phần là kinh ghi, một phần là Pháp Liên cố ý nói cho Trầm Linh.

Có một số việc, không thể tiết lộ trực tiếp. Vô tình giải thích để Trầm Linh đoán, không liên quan đến hắn. Trầm Linh hiểu được đạo lý trong đây, cho nên mặc dù cô biết hàm nghĩa văn tự, cũng không quấy rầy, còn khiêm tốn xin chỉ bảo.

Pháp Liên thấy Trầm Linh nhíu mày suy tư, âm thầm khen Trầm Linh thông minh lanh lợi, đã bắt đầu suy xét lời hắn nói, không khỏi nói nhiều một chút: "Còn vài đoạn, không biết cô có hứng thú như ban đầu không?"

- Đương nhiên. - Trầm Linh cười gật đầu, đối với ký kết gì đó giữa Mật Tông và Thiền Tông, Pháp Liên như vậy là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Pháp Liên lại lấy một cuốn sách, lấy ra một tờ: "... muốn khiến kẻ thù lạc tâm cuồng loạn, dùng xương người làm Kim Cương quyệt(*), dài tám đốt, lấy cây an tức hương và thịt bò cùng đốt để hun quyệt, chôn trước cửa nhà kẻ thù, nó tiếp xúc ba ngày sẽ lạc tâm rời khỏi nhà cuồng loạn chạy... Lại nói: Nếu muốn phá hoại kẻ thù đến chết, hành giả(**) trước tiên tụng tám nghìn lần Đại Minh, sau đó lấy xương người làm Kim Cương quyệt, dài hai đốt. Làm bằng tâm phẫn nộ, ngày đêm không ngừng, tụng tám nghìn lần Đại Minh, nắm chặt quyệt của mình, dùng thịt bò thay bùn nắn thành hình kẻ thù, dài tám đốt, dùng quyệt trước đó đóng vào miệng, xương sườn, tai, rốn, hoặc đầu gối, bàn chân. Qua mười bảy ngày, cơ thể oan gia nhất định tổn hại, như nhánh cây lê, thậm chí tất cả những điều ác cũng có thể phá hủy..."

(*) Có lưỡi dao giống dạng mũi cung tên nhưng dài hơn, và cán dao được làm cầu kì.

(**) Người đi đường.

Đoạn này nói rất đúng, nếu muốn kẻ thù lung lạc điên cuồng, cần xương người làm Kim Cương quyệt, dài khoảng tám đốt tay, lấy cây an tức hương với thịt bò cùng đốt hun quyệt, chôn trước cửa nhà kẻ thù, trong ba ngày nhất định kẻ thù lạc tâm điên loạn chạy...

Nếu muốn kẻ thù chết, trước tiên niệm tám nghìn lần Đại Minh chú, sau đó lấy xương người làm Kim Cương quyệt, dài khoảng hai đốt. Ra vẻ giận dữ thương tâm, ngày đêm không ngừng tụng tám nghìn lần Đại Minh chú, sau khi thêm vào quyệt, dùng thịt bò như bùn nặn thành hình giống kẻ thù, dài cũng tám đốt, dùng quyệt trước đó đóng lên đầu hoặc miệng, xương sườn, tai, rốn hoặc đầu gối, bàn chân. Làm như vậy sẽ chặn đường thoát hồn phách của người đó, khoảng chừng mười bảy ngày, thân thể kẻ thù bị phá hủy, như vậy chắc chắn chỉ có chết.

- Đây là Thi Thân pháp thuật, cách giải trừ của pháp thuật này là một loại vu cổ(*)? - Lúc nhỏ Trầm Linh cũng học từ Phược giải không ít loại thuật này, nhưng nếu là vậy thì hệ thống ghi chép lại quả thật là ít.

(*) Sâu độc vu thuật.

- Không sai, có suy nghĩ gì? - Pháp Liên hỏi.

- So với Giáng Đầu thuật, chỉ có hơn chứ không kém...

- Ha ha, nhân giả kiến nhân(*), về Giáng Đầu thuật, bần tăng không biết nhiều lắm, theo ý kiến của bần tăng loại thuật này có gây tổn thương thiên hòa, cô nghĩ thế nào? - Pháp Liên hỏi.

(*) Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: Cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau.

- Tồn tại đều có giá trị, nếu nhân loại gửi gắm hi vọng cho một thứ gì đó để thoát khỏi vận mệnh, bất kể là cầu tài, vận mệnh, nhân duyên, may mắn, thậm chí tổn hại tính mạng nười... như vậy tín ngưỡng gì cũng có thể tồn tại, chẳng qua cách thức khác nhau. Có kẻ hại người lợi ta, có kẻ tổn thương người khác vì lợi ích bản thân, có lẻ hại mình lợi người... Hoặc càng nhiều người cầu thần bái Phật, không muốn làm người khác bị thương, chỉ cầu bản thân an vui... - Trầm Linh cười nhìn Pháp Liên.

- Ý cô là? - Pháp Liên nghi hoặc hỏi.

- Trăm sông đổ về một biển, mục đích giống nhau, cách thức khác nhau mà... Thế nhưng, quyền lựa chọn nằm trong tay của mình... Như vậy mấu chốt chính là - con người.

- Ha ha ha... - Pháp Liên cười điên cuồng một lúc: "Vấn đề bần tăng tìm hiểu nhiều năm lại bị cô nói toạc ra trong một lần, Trầm Linh cô quả nhiên không phải người thường. Bần tăng phải tạ ơn cô..."

- Ha ha, lời của tôi chỉ là một ít lý luận già mồm át lẽ phải, tiên sinh không cần nghĩ nghiêm túc. - Trầm Linh bị nói như vậy, lần đầu tiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.

- Không phải vậy... Một câu trăm sông đổ về một biển của cô, nói ra bản chất căn bản nhất của vấn đề, con người nếu không có lòng tham, sẽ không có thần linh, người bởi vì lòng tham mới có thể lựa chọn phương pháp khác nhau để đạt được mục đích của bản thân. Vì thế mới có chính có tà, vậy thì vô luận thần Phật, yêu ma, bởi vì du͙ƈ vọиɠ của con người mới tồn tại. Bần tăng luôn rối với giáo lý tôn giáo của ngoại tộc, vì sao thần của bọn họ yêu chúng sinh, nhưng lại gϊếŧ... thật ra đều là lòng người tham lam mà thôi. Nếu không có lòng tham, như vậy mọi người đều có thể thành Phật... Trầm Linh, bần tăng thật sự phải cảm ơn cô, không nghĩ rằng cô còn nhỏ đã có lĩnh ngộ như vậy, tất nhiên cô không phải con cá trong ao. – Giọng của Pháp Liên có chút kích động.

Trầm Liên ở bên cạnh nãy giờ không nói gì nghe Trầm Linh được Pháp Liên khen như vậy, lòng cũng thấy vui vẻ, nhất là Trầm Linh lại thuộc về nàng, đắc chí như vậy, cười càng xán lạn hơn.

- Ha ha... tôi thật sự tình nguyện làm cá trong ao, người không tầm thường gánh vác vận mệnh không tầm thường, Pháp Liên, người không cầu mới có thể thành Phật... - Cũng ít người nói chuyện hợp ý Trầm Linh, nói nhiều hơn chút, huống hồ đạo lý này Trầm Linh cũng chưa từng nói với người khác, cô suy nghĩ, có phải ông trời cho Pháp Liên phù phép cô không?

Như vậy thì, cuối cùng là cô phù phép Pháp Liên, hay Pháp Liên phù phép cô?

- Cô nói rất đúng, bần tăng tu hành không đủ... - Pháp Liên sờ sờ đầu mình, ngây ngô cười.

- Được rồi, tôi đã hỏi thứ tôi muốn hỏi, tôi cũng không quấy rầy tiên sinh nữa. - Trầm Linh xoay người nắm tay Trầm Liên: "Chúng ta về thôi."

- Ừ. - Trầm Liên gật gật đầu, đuổi theo bước chân Trầm Linh.

- Chờ đã... - Pháp Liên gọi hai người lại.

- Còn chuyện gì sao? - Trầm Linh xoay người hỏi.

- Bần tăng nói rồi, bần tăng muốn cảm ơn cô, cho nên đưa cô thứ này, tương lai nhất định cô sẽ dùng tới. - Pháp Liên xoay người lấy trong ngăn kéo ra một cái hộp gấm nhỏ tinh xảo đưa cho Trầm Linh.

- Đây là? Trầm Linh cầm hộp gấm trong tay.

- Không có gì, một viên xá lợi tử(*) thôi. - Pháp Liên cười cười với Trầm Liên: "Bần tăng nghĩ cô ấy sẽ cần dùng nó."

(*) là những hạt nhỏ có dạng viên tròn hình thành sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo.

Trầm Linh nhét hộp vào túi quần: "Vậy không khách khí, cám ơn." Xá lợi tử là thứ tốt, mà Pháp Liên đưa, tất nhiên không phải xá lợi tử bình thường.

- Được rồi, bần tăng cũng không tiện để hai người ở lâu, hai người về đi. - Pháp Liên đi tới cửa, muốn tiễn hai người ra ngoài.

- Không cần đâu, chúng tôi có thể tự đi, tránh để người khác thấy lại phiền cho tiên sinh. - Trầm Linh từ chối Pháp Liên, kéo Trầm Liên ra Tàng Thư Các.

Pháp Liên nhìn thoáng qua dáng Trầm Liên, lắc đầu, chuyện này không phải người trần như hắn có thể hiểu rõ, số phận Trầm Linh với Trầm Liên mờ mịt, nhìn không rõ lắm, điều duy nhất có thể khẳng định là số phận cột các nàng vào nhau. Dường như có biến cố gì sắp phát sinh, chỉ mong cách nàng yên bình.

Trầm Linh đi ra chùa, mới lấy xá lợi tử trong túi ra, mở ra vừa thấy, thật sự có lời, là một viên xá lợi bảy màu. Dưới ánh sáng mặt trời, cũng có thể khúc xạ ra bảy loại ánh sáng. Bởi vì viên xá lợi sáng rọi mà bàn tay Trầm Linh gần như trong suốt.

Trầm Liên hưng phấn nhìn viên xá lợi bảy màu chỉ nhỏ bằng đốt ngón tay cái trẻ em hỏi: "Hóa ra xá lợi tử chính là vậy à?"

- Ha ha, đương nhiên, tuy nhiên này là viên xá lợi bảy màu hiếm có, Pháp Liên thật không tệ... - Trầm Linh đóng hộp, giấu cẩn thận, bảo bối này quá hấp dẫn.

- Xá lợi bảy màu? Có gì đặc biệt sao? - Trầm Liên nghiêng đầu, vừa đi vừa hỏi.

- Đốt loại xá lợi bảy màu này, nghe nói có thể trực tiếp tu hành thành Phật, tuy nhiên, cần bao nhiêu năm ánh sáng thì không biết. Nhưng đây là xá lợi hắn để lại tuyệt đối không thể khinh thường. - Trầm Linh giải thích.

- Hiện tại mặc kệ thứ này có lợi ích gì, không phải Linh tới hỏi vị trí Mật Tông sao? Vì sao đi ra? - Trầm Liên lắc đầu, tỏ vẻ nàng không muốn tiếp tục đề tài này.

- Đã hỏi tới rồi à? - Trầm Linh nở nụ cười: "Thân phận của Pháp Liên, thực ra không tiện nói cho tôi biết mấy chuyện này, nhưng mà hắn đã gợi ý."

- Lúc phiên dịch đoạn văn kia? - Trầm Liên nghiêng đầu nhìn đối phương.

- Ừ. - Trầm Linh gật gật đầu: "Hắn chẳng những nói cho tôi biết cách sử dụng Thi Thân pháp thuật, thậm chí tiết lộ một ít bí mật của nó, giải thích một vài vấn đề tôi không hiểu lắm. Căn cứ đặc điểm như vậy, tôi có thể tìm được ngay... Lúc thực hiện Thi Thân pháp thuật cần tìm chỗ ánh trăng cường thinh, tôi tính toán là có thể biết."

- Em cảm thấy phương pháp này quá mức âm tà, có phải âm khí cũng rất cường thịnh không? - Trầm Liên hỏi.

Mặt trời thuần dương, ánh trăng thuần âm... Vốn dĩ là huyền bí của tự nhiên.

- Ừ, cơ mà không cần quá lo lắng, em có Long Tiên Hương hộ thể, lại có xá lợi bảy màu, bọn họ cũng không làm gì được chúng ta. Vốn là tôi muốn thần không biết quỷ không hay, lấy pháp khí ra. Không muốn kinh động quá nhiều người...

- Sợ rằng rất khó. - Trầm Liên tương đối lo lắng: "Pháp khí rất quan trọng với họ, nơi cất dấu nhất định cũng bí ẩn, phòng thủ sẽ không lỏng lẻo..."

- Tiểu công chúa, đừng lo lắng như vậy, còn chưa đi sao lại dung túng cho kẻ địch kiêu ngạo? Em không cần lo cho an nguy của tôi, tôi cũng biết em sợ không không khống chế được tâm tình, thế nhưng vừa nãy tôi đã nghĩ đến phương pháp có thể tạm thời ức chế sức mạnh xao động bên trong cơ thể em.

- Thật?

- Ừ, cho nên em đừng lo lắng, không còn sớm, chúng ta về khách sạn trước, thừa dịp nửa đêm lẻn vào tổng đàn Mật Tông. - Trầm Linh kéo cánh tay Trầm Liên tiếp tục đi về phía trước.

Trầm Linh tin tưởng, mình mới là người có thể chi phối tâm tình của Trầm Liên, chỉ cần cô cẩn thận một chút, Trầm Liên sẽ không sao, huống hồ một khi tìm được Thần Dụ thổ hệ, sau này sẽ dễ hơn rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi