GIANG ĐƯỜNG DÃ ĐÃ THẤY XUÂN SẮC NHƯ THẾ

Chuyện Như Hứa bị thương được giấu đi.

Nhưng Hà Uyển vẫn biết được chuyện Như Hứa bị thương bởi vì Giang Ái thường tới chăm sóc.

Chu Mục thì canh những lúc Giang Ái tới, điền vào chỗ trống, hot boy uy phong lẫm liệt tựa như con mèo lông vàng cuộn bên người Giang Ái, một bước không rời, dính người muốn ch*t.

Nhắc tới chuyện ngày đó, Chu Mục vẫn cảm thấy ngượng ngùng, gãi gãi đầu, hỏi: “Em gái, em sẽ không nghiêm túc có tình ý với anh đó chứ?”

Giang Ái đang gọt táo cho Như Hứa, nghe vậy, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, hỏi: “Đừng có tự mình đa tình được không?”

Như Hứa nằm trong chăn, thu gọn bên vai bị thương, cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, nhìn qua tâm trạng khá tốt.

“Chị.”

Thiếu nữ bắt lấy cánh tay Giang Ái, giống như con mèo con dùng cằm cọ cọ, trong con ngươi sáng ngời tựa như có ánh sáng, mặc dù sắc mặt tái nhợt, cũng không che được vui mừng trong mắt nàng.

Giang Ái nhẹ đẩy Như Hứa ra, cũng không ngẩng đầu lên: “Đạt được mục đích?”

Như Hứa cười khanh khách, mềm nhẹ, vui vẻ. “Tạm thời vẫn chưa đâu.”

Nhận lấy quả táo Giang Ái vừa gọt, cái miệng nhỏ của Như Hứa gặm táo, trong mắt nhợt nhạt ý cười, nửa mê muội, nửa mất mát.

“Còn xa lắm.”

“Em biết em đang làm gì không?”

Ánh mắt Giang Ái dừng trên bả vai bị thương của Như Hứa, nguyên cớ của vết thương quá phức tạp, cô không có quyền bàn tán, nhưng Như Hứa ở trong lòng cô trước sau đều rất quan trọng.

Người chú nhỏ đó. Làm người thân, có thể.

Làm tình nhân, không thể.

Như Hứa luôn luôn thông minh, thấu hiểu, vì sao lại muốn bước lên con đường không có lối đi này.

“Tóm lại, chị không đồng ý.”

Giang Ái nói lời này một cách lạnh nhạt, hiển nhiên vẫn còn tức giận.

Mũi Như Hứa hơi ê ẩm, vươn tay, bắt lấy cô, lắc lắc tay: “Chị, chỉ có chị tốt nhất.”

『Lúc mới tới nhà họ Giang, Như Hứa không khỏi bị các bạn nhỏ xung quanh bắt nạt.

Bọn nhỏ vừa tò mò vừa kì thị đứa trẻ con mới tới, ai cũng kiêu căng ngạo mạn, rõ ràng mấy đứa không chênh nhau nhiêu tuổi, vóc dáng cũng không khác nhau lắm, nhưng lại luôn khinh thường tiểu Như Hứa không cha không mẹ.

Đóng vai một gia đình, tiểu Như Hứa phải làm nô bộc, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nhắm mắt theo đuôi.

Chơi trò chơi, tiểu Như Hứa không có quyền lên tiếng, người khác nói gì thì là cái đó.

Vì thế, tiểu Như Hứa không muốn chơi với bọn họ, luôn bị bắt nạt, không hợp chơi cùng nhau.

Có một ngày, Giang Ái chạy tới. Cô bé nói, em đi theo chị đi.

Bé gái lớn hơn Như Hứa một tuổi, vóc dáng cao hơn chút so với Như Hứa, cũng cao hơn các bạn nhỏ khác.

Tiểu Như Hứa đi theo tiểu Giang Ái, túm lấy váy công chúa xinh đẹp của cô bé, đi vào nơi tập trung của đám trẻ con.

“Ai bắt nạt em ấy?”

Tiếng nói non nớt, trong mắt không có tình cảm, dừng mắt trên người các bạn nhỏ đánh giá một vòng, sau đó bắt lấy một bạn nhỏ mập mạp kéo ra trước mặt.

“Mày nói đi, là ai, không nói, thì chính là mày.”

Lá gan của bạn nhỏ mập mạp không lớn, ngày thường cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, ỷ đông người bắt nạt tiểu Như Hứa.

Bé trai lập tức trào nước mắt, run run rẩy rẩy khóc lóc: “Tất cả cùng bắt nạt.”

Tiểu Giang Ái trầm mặc một chút, nói: “Sau này không cho phép bắt nạt em ấy nữa.”

Có bạn nhỏ tức giận bất bình uất nghẹn, không nhịn được, hỏi: “Vì sao không cho bắt nạt?”

Như Hứa chớp chớp mắt, tay chậm rãi trượt xuống dưới váy công chúa, rồi lại bị bắt lấy.

Tay Giang Ái nhỏ, mát lạnh nhỏ xinh, nhưng lại dịu dàng. “Em ấy là em gái tao.”

Câu nói đó, bé gái nói rất chắc chắn, một đám bạn nhỏ không dám mở miệng nói chuyện nữa.

Lúc trở lại nhà họ Giang, tiểu Giang Ái lại phải quay về căn phòng nặng nề buồn tẻ.

Trước khi đi, cô bé nói, sau này em có thể gọi chị là chị. Tiểu Như Hứa gật đầu như gà con mổ thóc.

Nhìn bóng dáng cô bé rời đi, đột nhiên hô một tiếng: “Chị…” Tiểu Giang Ái quay đầu lại.

“Về sau, chúng ta chơi cùng nhau nha.”

Một giây đó, tiểu Như Hứa cảm thấy, có vẻ như Giang Ái đã cười một cái.

Lúc cô bé cười rộ lên, rất giống một người chị gái.』

Nếu nói, trong sinh mệnh Như Hứa, Giang Đường Dã chiếm vị trí đầu tiên, vậy ông cụ và Giang Ái chiếm vị trí thứ hai.

Giang Ái sờ sờ đầu thiếu nữ, đang muốn nói gì, lại thấy cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Giang Đường Dã bước vào.

Trong tay hắn xách theo hộp cháo, đặt lên bàn.

Chu Mục ngồi trên ghế chơi game, nhìn thấy Giang Đường Dã, chậm rãi đứng lên, thấp hơn người đàn ông nửa cái đầu, nhìn qua rất không khí thế.

“Đi ra ngoài cùng tôi.” “Được.”

Ném cho Giang Ái ánh mắt yên tâm, Chu Mục tùy tiện theo sau Giang Đường Dã, lên sân thượng.

“Tìm tôi có chuyện gì?” “Không có gì, tâm sự chơi.”

Người đàn ông bày ra bộ mặt nói nói cười cười, ngậm điếu thuốc trong miệng, tựa như đang ngậm kẹo, tuy vô hại nhưng lại có dáng vẻ bắt mắt.

Sói khoác da dê.

Trong lòng Chu Mục âm thầm đưa ra nhận định. “Cậu là bạn trai của ai, Giang Ái hay là Như Hứa?” Sau một trận mưa, tiết trời nóng bức dịu đi không ít.

Giang Đường Dã vắt tay lên lan can, nhìn xuống phía dưới, nhìn người đến người đi, đang chán đến ch*t, thì nghe thấy nam sinh bên cạnh buông một tiếng “Như Hứa”, vì thế ý cười càng sâu.

Cậu bạn nhỏ lúc này, có dũng khí đáng khen.

Chu Mục chột dạ nghĩ thầm, cậu giả bộ quen với Như Hứa, không biết người chú nhỏ này biết hay là chưa biết cậu nói thật hay là nói láo.

Suy nghĩ mãi, cậu mới nhớ tới vừa rồi hai chị em nói chuyện, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ.

Tóm lại, cậu chính là ván cầu.

Tính toán thì, rốt cuộc người ta đã giúp cậu chắn một lần, vậy cậu cũng nên làm chút gì đó.

Không bằng, thêm mắm thêm muối, đổ thêm dầu vào lửa. “Tôi……”

Chu Mục mới vừa lên tiếng, đã bị người đàn ông vật qua vai, ngã xuống đất, đau nửa ngày không đứng lên nổi.

“Cậu bạn nghĩa khí lắm.”

“Anh… anh biết, sao còn đánh tôi?”

Thiếu niên nửa ngồi dưới đất, cau mày, cảm thấy rất khó hiểu.

Nếu hắn đã biết cậu và Như Hứa trong sạch, cái gì cũng không có, vì sao còn muốn quật cậu.

Giang Đường Dã không muốn nói lời vô nghĩa với cậu một chút nào, vì cháo sắp nguội mất.

“Cậu nên cảm thấy may mắn vì cậu trả lời có đủ tâm.” “Nếu không thì không chỉ một cái quật này thôi đâu.”

Hắn vứt điếu thuốc, người đàn ông huýt sáo, quay người lại, nghênh ngang rời đi.

“Nhưng tôi vẫn không hiểu, vì sao anh lại đánh tôi?”

Giang Đường Dã dập điếu thuốc, đầu cũng không ngoảnh lại, nhàn nhạt nói: “Chỉ là do tôi khó chịu.”

Mẹ nó, nhớ đến chuyện người nào đó chắn một lần cho cậu ta, chọc lòng hắn bực bội.

*

Lúc Giang Đường Dã trở lại phòng bệnh, chỉ còn lại một mình Như Hứa ngồi trên giường, chống bàn nhỏ, đang ăn cháo.

Giang Ái có tiết học buổi chiều, lúc đi muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn không mở miệng.

Vai bị thương là bên phải, nhưng Như Hứa không có thói quen dùng tay trái ăn, dùng thìa múc được vài lần, cho vào miệng được mấy miếng, còn làm cho khóe miệng bị nhem nhuốc.

Giống y con mèo mướp.

Người đàn ông rút khăn giấy, ngồi ở mép giường chùi vết cháo dinh dính cho nàng, hỏi: “Ăn ngon không?”

“Có hơi mặn.”

“Mặn hả? Mặn thì em cũng phải ăn.” “Em không muốn ăn nữa.”

“Anh đút cho em?”

“Được.”

Hắn đút một muỗng lại một muỗng vào miệng Như Hứa, đến muỗng cuối cùng thì đưa vào miệng của mình.

Sau khi nhấm nháp cảm nhận, Giang Đường Dã khẽ nhíu mày. “Không mặn mà.”

Như Hứa cười rồi bổ nhào vào trong lòng hắn, ôm eo hắn, chơi xấu nói: “Mặn mà.”

Lòng bàn tay hắn ấm áp, vuốt ve làn da non mịn sau cổ của thiếu nữ, giống như khi vuốt ve mèo.

“Kẻ lừa đảo.”

Hắn nói, ba từ lưu luyến trên môi lưỡi, dịu dàng như một giấc mộng. “Cháo này anh nấu đó, cho em một cơ hội nữa, ăn ngon không?”

Như Hứa rúc vào trong lồng ngực vương mùi thuốc lá nhàn nhạt của hắn, cười trả lời nói: “Không thể ăn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi