GIANG ĐƯỜNG DÃ ĐÃ THẤY XUÂN SẮC NHƯ THẾ

Như Hứa mơ thấy một đêm trăng.

Ánh trăng đêm mang mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Sáng sớm rửa mặt, phản chiếu trong gương là một thiếu nữ mặt mũi xinh xắn, mặc đồng phục thiết kế riêng của trường JK, rất là thanh lệ.

Khả năng là buổi tối có muỗi, cánh môi đỏ bừng hơi sưng một xíu, y như bị chích một nốt.

Kỳ quái.

Như Hứa sờ sờ, xem ra còn sưng hết cả miệng nhỏ. Muỗi bây giờ độc đến vậy à?

Vừa tới lớp, nàng liền bị Lục Giảo bắt lấy tra hỏi.

Nhưng Như Hứa chỉ lắc đầu cười, không nói cho cô ấy điều gì.

“Không nói thì không nói, mà này, trên người của cậu có mùi bưởi thật thơm, nhưng mình lại thích mùi quýt trước kia của cậu hơn, chua chua ngọt ngọt giống y cậu vậu, hì hì.”

Dụng cụ vẽ của Như Hứa bị nghiêng ra một chút, nàng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ trong chốc lát, nhỏ giọng nói một câu: “Kỳ thật mình cũng vậy.”

Nhưng mình không được chấp nhận thứ mình thích.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, chủ nhiệm lớp đi vào, dặn dò một vài lời, chủ yếu là do học kỳ sau đã là học kỳ cuối năm cuối, hi vọng học sinh tập trung học hành.

Nói xong mấy câu khuôn sáo thì bắt đầu vào học chính thức.

Lúc đang chép bài, Lục Giảo thò qua, nói thầm: “Kỳ thi lần này Giang Ái lại đứng nhất, chị cậu thật là lợi hại.”

Như Hứa cười cười, gật đầu: “Chị ấy đúng là rất lợi hại.” Lời này nói không hề có ý ganh tị, là thành ý thật lòng.

Giang Ái bỏ ra bao nhiêu, thì được đền đáp bấy nhiêu.

Tiết học cuối cùng của buổi chiều, giáo viên giảng đến miệng đắng lưỡi khô, học sinh nghe đến mơ màng ngủ gục.

Đột nhiên, không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng động lớn, cả đám sâu ngủ bị làm cho giật mình tỉnh cả giấc, sôi nổi nghị luận.

“Im lặng! Các em tự học trước đi!”

Mãi cho đến khi tan học, giáo viên cũng không quay lại, lớp trưởng nói hai câu liền tan học.

Lục Giảo thích xem náo nhiệt, không đuổi kịp náo nhiệt lần này, thế là ghé vào trên bàn thở dài một hơi.

“Quá không thú vị.”

Như Hứa cong cong mắt, cảm thấy bộ dáng suy sút của cô bạn có chút buồn cười.

Lúc dọn bàn thì trông thấy cuốn tập của Giang Ái, nghĩ đến chị ấy chắc còn chưa về, đợi khi xuống lầu thì ghé lớp chị ấy rồi đưa cũng được.

Chờ đến khi xuống dưới tầng, mới phát hiện trong phòng học chỉ còn lại mấy học sinh trực nhật, không có bóng dáng của Giang Ái.

Khả năng hôm nay về nhà sớm.

Bác gái luôn quản lý Giang Ái rất nghiêm.

Xuyên qua hành lang, lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, có một giọng nữ dễ nghe truyền vào tai, thanh lãnh nhưng rất rõ.

“Mau lau đi.”

Như Hứa dừng lại, xuyên qua khe hở của cửa nhìn vào trong, trông thấy Giang Ái đưa cho nam sinh một cái khăn tay.

Bầu má cô xinh đẹp đến giống của một đứa nhỏ, biểu tình gần như lạnh lùng, nhưng lông mi lại run cực kỳ.

“Chê tôi bẩn sao?”

Nam sinh túm lấy tay Giang Ái, tiến lên hai bước, áp cô trên tường, cắn môi cô, rước lấy một tiếng kêu đau.

Cho dù là như vậy, Giang Ái cũng không phản kháng, con ngươi lãnh đạm như có nước mắt, lạnh nhạt nhìn cậu ta.

Nam sinh dường như rất oán hận, tay cởi bỏ hai cúc áo, chui vào trong áo Giang Ái, vuốt ve thưởng thụ, từng câu từng chữ, trong mắt như phát lửa.

“Lúc ở trên giường sao không nghe chê tôi bẩn?”

Như Hứa không xem thêm nữa, khom eo bước nhanh rời đi. Có lẽ, mỗi người đều có bí mật không muốn tiết lộ của mình.

*

Như Hứa một mình ăn một chén mì, xem như cơm chiều.

Nàng có thể tự nấu cơm, mẹ Ngô đã về nhà chính để chăm sóc ông cụ, lâu lâu mới có thể tới đây vài lần.

Gọi điện cho Giang Đường Dã, âm thanh bên hắn ồn ào, chỉ có giọng hắn là rõ ràng lại trong, nói không về ăn cơm.

Như Hứa nhẹ giọng nói biết rồi.

Cơm nước xong, từ trong ngăn tủ cầm túi thức ăn cho mèo, lấy thêm cái chén nhỏ, xuống lầu cho mèo ăn.

Chúng nó rất thông minh, biết đến giờ ăn cơm, rúc vào bên chân cô gái, kêu meo meo, hai con thì có một con xinh một con đẹp.

Ăn no rồi sẽ nằm duỗi mình ra, phơi cái bụng tròn vo trắng như tuyết, ngủ khò khè khò khè bên người Như Hứa.

Mà mấy trình tự ấn định trước khi ngủ này, thật sự quá đáng yêu.

Đôi mắt phủ sương của Như Hứa thoáng có ý cười, sờ sờ chúng nó mỗi con một chút.

“Làm nũng quá nha.”

Lúc nựng xong đứng lên, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, không biết ai kéo lấy nàng, khó khăn lắm mới đứng vững.

Bóng đen vụt qua khiến nàng hoa mắt, Như Hứa đỡ trán, một lát sau mới hồi hồn lại, thấy rõ người kia.

Áo sơmi, quần tây, giày da.

Còn có gương mặt mỗi lần nhìn là mỗi lần tim nàng đập nhanh. “Chú nhỏ…”

Như Hứa chớp mắt, thấy rõ người mới tới mới cười nhẹ.

Nàng luôn cười như vậy, giống như động vật không có tính công kích, cừu, thỏ, hoặc là mấy con vật lắm lông múp míp.

Làm tâm người nhìn cũng phải mềm đi.

Có nữ sinh nắm tay bạn trai đi ngang qua, đang ăn kem.

Như Hứa nhìn chằm chằm, quay đầu hỏi: “Cháu có thể mua một cái không?”

Tầm mắt Giang Đường Dã dừng ở vết thương trên môi nàng, môi mỏng hơi nhếch, gật gật đầu.

Kem ngọt lạnh lạnh, liếm một miếng nhỏ, mùi vị thơm mát lập tức tan chảy trong miệng.

“Công ty rất bận sao chú?”

“Vẫn ổn, có anh hai và chị, chú chỉ cần tham gia cho có.”

Hắn một tay đút túi quần, chậm rãi đi tới trước từ từ, lúc cười rộ lên vừa bất cần đời lại vừa hấp dẫn người, có cô gái đi ngang muốn liếc hắn nhiều thêm một lúc.

“Chú ở Anh quốc có vui không?”

Thiếu nữ đứng cạnh hé hàm răng trắng tinh cắn kem ốc quế, lúc quay đầu hỏi hắn để lộ ra hai chiếc răng nanh.

Nàng ngày thường luôn cười không lộ răng, đã đủ ngọt ngọt ngào ngào, nếu như cười lộ ra cả răng nanh, thật sự ngọt ch*t người.

Nghĩ đến việc thử bị nàng cắn một nhát. Không biết có đau không?

Đầu ngón tay Giang Đường Dã rà rà lòng bàn tay, kéo suy nghĩ về, bỗng nhiên cảm xúc hạ xuống, âm thanh cũng trầm theo xuống.

“Không vui.” “Vì sao?”

“Bởi vì không có tiểu Như Hứa.”

Hắn nói xong, muốn nhìn gương mặt hồng hồng thẹn thùng của nàng.

Nhưng Như Hứa không hề vậy, nàng hơi hơi nhíu mày, bộ dáng có chút tiếc nuối nói: “Như vậy ư, cháu về sau vẫn nên đi nước Pháp vậy.”

“Đi nước Pháp làm gì?”

Có lẽ vì cố ý trêu đùa, nàng cười đến cực kỳ vui sướng, mi mắt cong cong, so với bất luận thứ gì cũng ngọt hơn.

Chiếc răng nanh nhòn nhọn trộm thò ra ngoài. “Bởi vì đàn ông nước Pháp rất lãng mạn.”

Mặt ngoài giống như người đẹp trắng trẻo háo sắc. Kỳ thật chỉ là một em gái ngọt ngào.

Kem ốc quế đủ ngọt rồi, nụ cười của nàng so với kem ốc quế còn ngọt hơn.

Giang Đường Dã cũng cười rộ theo, vò loạn một đầu tóc mềm của nàng, cố ý hung dữ nói: “Không được nha, muốn tìm thì tìm người như chú nhỏ.”

Ăn xong kem ốc quế.

Nụ cười trong mắt Như Hứa có chút phai nhạt, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nhẹ giọng nói: “Cháu không tính tìm người như chú nhỏ.”

“Vậy thì đừng tìm.”

Hắn tùy ý đáp lại, tựa hồ một chút cũng không thèm để ý.

Hai người chậm rãi đi về nhà, bóng dáng quấn quít ở bên nhau. Đây có lẽ là hình ảnh gần nhất giữa nàng và hắn.

“Chú nhỏ, vừa rồi cháu nói dối đó.” “Sao?”

“Cháu muốn mua hai cây kem ốc quế lận.”



“Tiểu Như Hứa, cháu từng gặp quỷ chưa?” “Ừm, chưa từng gặp.”

“Chú thấy rồi, quỷ tham lam.”

Có lẽ chỉ có ánh trăng biết, quỷ tham lam cũng chỉ là đồ nói dối. Ban đêm, hai giờ_

Như Hứa nhận được điện thoại của Giang Ái, đầu bên kia là giọng thiếu nữ khàn khàn, như vừa mới khóc, giọng mũi rất nặng.

Cô ấy hỏi Như Hứa có thể đem cho cô ấy một bộ quần áo không. Địa chỉ là một khách sạn.

Như Hứa tùy ý cầm theo một bộ quần áo, lúc đi ngang qua phòng ngủ của Giang Đường Dã thấy phòng không sáng đèn, lặng lẽ thở hắt ra.

Ra cửa sau vẫy một chiếc xe taxi, bởi vì đã hơn nửa đêm, Như Hứa cũng có chút sợ hãi, nắm chặt di động, thầm nghĩ nếu như có chuyện gì liền gọi điện báo nguy.

May mắn đến nơi an toàn.

Vừa vào cửa, Như Hứa ngửi thấy mùi gì đó, lại nhìn đến đôi mắt hơi sưng của Giang Ái, đang bọc chăn, đột nhiên liền sáng tỏ, cũng không hỏi nhiều.

Giang Ái vươn tay đón lấy quần áo, xốc chăn lên, không chút ngại ngùng nào thay quần áo ở trước mặt Như Hứa.

Trên thân thể trắng như tuyết của cô ấy có nhiều vết đỏ, đặc biệt là trên bầu ngực, rõ ràng bị cắn một miếng.

Lúc Giang Ái đi chân trần đạp lên sàn nhà, hai chân khẽ run. “Rất xin lỗi, muộn như vậy còn gọi em đến.”

Cho dù đang trong tình huống khó khăn như vậy, Giang Ái vẫn bình tĩnh, cài từng cúc áo một, không thấy một chút hoảng loạn.

“Không sao cả.”

Hai người trầm mặc trong chốc lát, Như Hứa bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen hỗn độn của Giang Ái, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Chị.”

“Khóc cũng không sao hết.”

Từ nhỏ, Hà Uyển không vui vẻ gì khi Giang Ái chơi với nàng, Giang Ái là tài nữ tinh thông mọi thứ đủ cầm kỳ thư họa, Như Hứa lại là một đứa nhỏ hoang dã, ngây ngô không hiểu biết.

Giang Ái sẽ trộm tới tìm nàng, hai người rón rén chơi trò chơi, xem TV, dựa sát vào nhau nói chút chuyện đồng ngôn đồng ngữ.

Nhưng ở trước mặt Hà Uyển, Giang Ái phải bày ra bộ dáng không muốn chơi hay tiếp xúc với nàng.

Vì thế, Như Hứa có rất ít cơ hội gọi cô ấy một tiếng chị như vậy.

Ngón tay Giang Ái nắm chặt drap trải giường, khi ngẩng đầu nhìn Như Hứa, nước mắt liên tiếp lăn ra từ hốc mắt.

Âm thanh cô run rẩy, hai tay bụm mặt, chôn ở bả vai Như Hứa, gần như sắp hỏng mất: “Chị phải làm sao bây giờ… Như Hứa, em nói chị phải làm sao bây giờ……”

Cô là thật lòng yêu Chu Mục.

Nhưng, vì sao lại đi đến một bước này.

“Mẹ nói nếu chị lại cùng anh ấy ở bên nhau, sẽ ch*t cho chị xem. Cho nên chị chỉ có thể nói với Chu Mục, chị chán ghét anh ấy, chị ngại anh ấy không đủ tốt, chị không thích anh ấy…”

Như Hứa vỗ nhẹ bờ vai run rẩy của Giang Ái, nhìn chiếc đèn nhỏ cũ xưa hình cái bát sáng mờ, bỗng nhiên cảm thấy nó rất giống tình yêu của nhiều người, không sáng rực, cũng không mỹ lệ, nhưng nó vẫn có thể sáng.

Chỉ cần bắt lấy, vẫn có thể.

Lúc đi ra khỏi khách sạn, Như Hứa cúi đầu, bị cơn gió thổi qua tay chân mà lạnh cả người.

Một chiếc xe chậm rãi dừng ở trước mặt nàng, Như Hứa lui về phía sau hai bước, nhìn cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, là gương mặt quen thuộc.

Tay hắn đặt trên vô lăng, nhịp tay lên lên xuống xuống, hơi hơi phát ra tiếng vang, đánh vào đầu quả tim của Như Hứa.

Đêm tối phác hoạ hình dáng người đàn ông tuấn mỹ, tựa như một một bức tranh xinh đẹp, lại khiến người ta không dám thưởng thức.

Không biết có phải may mắn hay không, hắn vẫn cười. “Giải thích một chút đi.”

“Tiểu Như Hứa đang cất giấu bảo bối gì đó?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi