GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG

iễu ám hoa minh Tố Xuyên hành

Sơn động giữa sườn núi này ướt lạnh dị thường, đống lửa vừa nhen nhóm kia cũng không cách nào xua tan không khí âm hàn trong động.

Mộ Thanh Yến hơi nhíu mày, khuôn mặt tái nhợt đang ảm đạm đi dưới ánh lửa trông như một tờ giấy trắng yếu ớt. Nghe Thái Chiêu nói hắn cũng không kinh hoảng, chỉ bình tĩnh hỏi: “Sao nàng lại muốn giết ta? Là sợ ta hỏi nàng trận pháp đám hắc y nhân vừa rồi à.”

“Đã biết không thể gạt được huynh.” Thái Chiêu mỉm cười nhẹ, “Không sai, tôi cảm thấy trận pháp hắc y nhân rất quen mắt, không khác với lúc tôi và mấy sư huynh đệ diễn luyện ở Thanh Khuyết Tông. Nhưng cẩn thận phân biệt thì phát hiện hai trận pháp chỉ là nhìn thì giống, về hình và kết cấu đều bắt nguồn từ bộ pháp Bắc Đẩu Thất Tinh nhưng bên trong thì một trời một vực.”

Mộ Thanh Yến nói: “Vậy là tốt rồi. Ta còn tưởng là nàng nhìn ra hắc y nhân có liên quan đến Thanh Khuyết Tông, sợ ta tra ra kẻ cấu kết Nhiếp Đề chính là sư môn, mới muốn giết ta diệt khẩu chứ.”

Thái Chiêu cười lạnh: “Đừng nói là không quan hệ với Thanh Khuyết Tông, cho dù là có, vậy cũng nên để mấy người sư phụ với cha đau đầu, tôi ôm việc giẻ rách ấy làm gì, tôi cũng đâu muốn làm đại hiệp chính đạo cứu khốn phò nguy gì chứ.”

Mộ Thanh Yến: “Không vì thế, sao lại muốn giết ta?”

Thái Chiêu: “Vì chính tôi.”

Mắt dài Mộ Thanh Yến hơi chớp, lập tức hiểu rõ, “Nàng chỉ là muốn thoát khỏi ta?”

Thái Chiêu không chút do dự: “Đúng.”

Mộ Thanh Yến thở một hơi dài nhẹ nhõm, “Xem ra vào cái đêm ở nhã xá chân núi Vũ An, nàng đã nảy ra sát ý với ta rồi.”

“Không sai.” Mặt Thái Chiêu lộ sắc lạnh, khí thế thanh lãnh, “Đêm đó huynh nói, chỉ cần huynh còn sống sẽ tuyệt đối không buông tha tôi — khi đó trong lòng tôi đã nghĩ, xem ra chỉ còn cách giết huynh tôi mới có thể thoát thân.”

“Rất đúng, nếu ta không chết, sẽ còn dây dưa với nàng, về lâu dài, cũng sẽ có người biết.” Mộ Thanh Yến rất tán thành.

Thái Chiêu xiết cằm, ánh mắt rét run: “Huynh biết là được rồi. Chỉ cần giết huynh, tôi sẽ có thể trở lại cuộc sống nhẹ nhàng khoan khoái thảnh thơi của mình, không còn yêu nghiệt Ma giáo đến dây dưa.”

“Hiện giờ hơn phân nửa phiền não của nàng đều bắt nguồn từ ta, đúng là nên loại trừ đầu nguồn.”

Thái Chiêu càng nói càng tức: “Chu Ngọc Kỳ với Mẫn Tâm Nhu có thật lòng yêu nhau không thì liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ cần mình thư thả vui sướng là được rồi, họ có vui hay không tôi đâu có quan tâm, cần gì huynh đến xen vào việc của người khác!”

Mộ Thanh Yến yếu ớt cười: “Lời ấy đúng lắm.”

Thái Chiêu chậm rãi rút ra Diễm Dương đao: “Huynh sinh ra đã số khổ, ôm hận nửa đời, nhưng đấy cũng đâu phải tôi hại huynh, dựa vào đâu mà cứ buộc tôi cùng huynh chịu khố.”

Mộ Thanh Yến: “Câu này cũng không có gì để nói.”

Thái Chiêu giậm chân tới gần, vẻ băng lãnh: “Huynh muốn báo thù thì tự đi mà báo, chịu khổ thì tự đi mà chịu, tôi phải mau sống cuộc sống tiêu dao vui vẻ của mình. Nếu không giết huynh, tương lai có người biết được chuyện thì phải làm sao đây!”

Mộ Thanh Yến: “Vậy nàng còn chờ cái gì.”

Củi ẩm ướt đốt lửa không to nổi, trái lại khói tỏa lờ nhờ khắp nơi.

Thái Chiêu dừng chân trước người Mộ Thanh Yến ba bước, một đôi mắt đẹp như sao lạnh nơi chân trời.

Bầu không khí trong sơn động đông cứng lại, sau giằng co một lát, Mộ Thanh Yến buồn bã cười một tiếng: “Xưa nay ta biết lòng nàng cực kỳ tàn nhẫn…”

— mới nói một nửa, cô gái bỗng giáng mạnh mình một bạt tai, quay người một chưởng đánh nát một khối đá lồi ở cửa hang, sau đó chạy ra ngoài như gió.

Để lại một mình Mộ Thanh Yến trong sơn động.

Lạnh lẽo vắng ngắt, khói mù bừng bừng.

… Sắp sặc chết người.

Mộ Thanh Yến từ thuở thiếu niên đã lũ lượt kinh qua biến cố, cuộc đời mấy khi kinh ngạc, mà giờ khắc này cũng không khỏi trợn mắt hốc mồm.

Sau một lúc lâu mới căm hận nói, “Chí ít đâm một đao trước chứ, đến thoại bản cũng không bằng.”

Chiếu theo vở Thanh Hoàn nhân duyên lục mới ra mắt mà nói, nữ Tiên tôn một kiếm đâm nghiêng xuống vài tấc, nhìn Thiếu chủ Ma giới máu bắn tung tóe nàng lập tức mềm lòng, sau đấy cùng người trong lòng ôm đầu khóc rống, hai người tình ý càng thêm khắng khít.

Khói trong sơn động càng mù mịt, Mộ Thanh Yến cố gượng thân thể trọng thương dậy, tự nhủ: “Dạo này viết lách càng lúc càng không đáng tin, toàn viết ba thứ quỷ gì, không chuẩn chút nào…”

Đúng lúc này, ngoài động chợt có tiếng kinh hô rất nhỏ truyền đến — là tiếng Thái Chiêu.

Sắc mặt Mộ Thanh Yến căng thẳng, cắn răng đề khí, chạy vội ra ngoài tìm người.

Vết thương vừa cầm máu lại vỡ toang, hắn cũng chẳng màng tới, co chân bay vọt một đường, xuyên qua đám dây leo lớp lớp, cuối cùng tìm thấy cô gái ở tư thế kì lạ không thể động đậy được ở bên vách núi.

Mộ Thanh Yến nhìn kỹ lại, mới biết vừa xảy ra chuyện gì.

— một gốc tùng xanh xám mọc ngoài vách núi đá dựng đứng, trên nhánh cây nhô ra xa nhất kia có một sợi dây leo màu xanh biếc quấn quanh, cuối sợi dây leo là một chuỗi hoa nhỏ màu tím nhạt không chút thu hút hơi vểnh lên.

Có vẻ như Thái Chiêu muốn hái chuỗi hoa tím nhỏ này nên mới nhoài nửa người treo lơ lửng ra ngoài, ai ngờ bị mưa lớn liên tiếp mấy ngày cọ rửa, đất trên vách đá bị mềm xốp không chịu được, lúc tay phải cô khó khăn lắm mới chạm được đến nhánh hoa tím thì bỗng rầm rầm một trận đất đá đổ sụp, vách núi cô đang trèo rơi thẳng vào khoảnh không.

Cũng may bốn phía dây leo dày đặc, trong luống cuống cô huơ đủ chân tay, quấn người vào dây leo, cuối cùng không đến mức rơi xuống vách núi.

Vấn đề hiện tại là, không phải cô không thể phóng ngược về phía sườn núi, cũng không phải là không thể lấy xuống chuỗi hoa tím khẽ đu đưa kia, chỉ là sẽ không thể làm được cả hai— nếu cô mạo hiểm nhào qua lấy chuỗi hoa tím, nhất định phải đạp dây leo trên người ra, hái hoa xong không còn chỗ mượn lực, cô sẽ rơi xuống vách núi; nếu cô vận khinh công nhảy lên lại, dây leo khẽ động, gốc tùng xanh xám kia tất nhiên sẽ đổ sụp theo hòn đá rơi xuống vách núi, cô không hái được nữa.

Sau khi hiểu rõ đầu đuôi, Mộ Thanh Yến lúc thì lắc đầu lúc thì dậm chân thở dài, giống như nhìn thấy em bé không ra hồn nhà mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tiền đồ chỉ có ngần ấy mà còn học người ta nhẫn tâm giết người! Hoa này là dược thảo vô cùng hiếm có gì mà đáng để nàng trở thành con rùa bật ngửa không thể nhúc nhích thế kia, nếu ta không đến nàng định treo ở đây đến bao giờ!”

Bên thì nói, bên thì nhặt sợi dây leo nằm dưới đất cuốn lấy eo Thái Chiêu kéo.

Khuôn mặt tiểu cô nương đỏ bừng, đầy xấu hổ, cô cũng không muốn để tên yêu họa bì này nhìn thấy tình cảnh mình lúng túng, sao mà đen đủi dữ vậy. Trước khi nhoài người khỏi vách núi đã dùng sức giẫm mặt đất mấy lần, rõ ràng đất dưới chân cực vững chắc mà, sao nói sụp là sụp, dạo này đến cả vách núi cũng không nói võ đức!

Do có Mộ Thanh Yến ra tay mượn lực, cô suôn sẻ nhoài người đến chụp chuỗi hoa tím, trong tiếng cây tùng rơi xuống cùng đất đá cô thuận lợi bay lên không nhảy lại dốc núi. Chân vừa đáp xuống đất, cô lập tức ném chuỗi hoa tím vào trong ngực Mộ Thanh Yến.

Mộ Thanh Yến cầm chuỗi hoa màu tím lật tới lật lui nhìn, “Đây là cái gì, ăn có thăng tiên không?”

Thái Chiêu thở phì phò: “Tên gì thì tôi quên rồi, nhưng có thể cố bổn bồi nguyên cầm máu sinh cơ, là vật hiếm có trên thế gian. Món này rất khó trồng, mẹ tôi cũng chỉ có mấy bông khô nhỏ, là trước đây cô tôi lấy được cho bà. Dùng nó vào, huynh có lập tức đại chiến ba trăm hiệp với người ta còn được.”

Mộ Thanh Yến cầm chuỗi hoa, bỗng chốc không biết là cảm kích hay là bó tay, “…không phải mới vừa rồi nàng còn muốn giết ta à.”

Thái Chiêu nghiêm nghị: “Cả đời cô tôi chưa từng giết người vì chính mình, tôi không thể vấybẩn uy danh của bà!”

Mộ Thanh Yến yên lặng nhét chuỗi hoa vào trong ngực, “Vậy nàng còn giết ta nữa không? Dầu gì thì ta cũng là thủ lĩnh Ma giáo, nàng giết ta cũng không chỉ đơn thuần tính vì mình.”

“Không giết.” Thái Chiêu khá là đưa đám, “Người sống một đời, hòa khí sinh tài vẫn tốt hơn.”

“Chiêu Chiêu rốt cuộc đã nghĩ rõ rồi.” Mộ Thanh Yến đầy vui mừng, “Giờ thì sao.”

“Xem ra lần này không tìm được Thạch thị song hiệp, hay là về đi, tự mình kết thúc chuyện của mình, trốn cũng trốn không thoát.” Thái Chiêu ủ rũ cụp đầu nói: “Hầy, huynh nói không sai, Ngọc Kỳ ca ca có tầm thường, Mẫn Tâm Nhu có làm ra vẻ thì chí ít họ cũng thật lòng với nhau, tôi chen vào giữa làm gì. Mặc cho Thích Lăng Ba chế giễu tôi thế nào, tôi phải về trả hôn.”

Mộ Thanh Yến xoa bờ vai mỏng manh của cô gái, thành khẩn nói: “Nàng nghĩ như vậy rất tốt. Có chuyện ta chưa kể cho nàng, ngay đêm Chu Ngọc Kỳ xin nàng từ hôn, Thích Lăng Ba ngay trước mặt rất nhiều người cũng đã từ hôn với Tống Úc Chi — cô ta nói nói, đã định hôn nhân, thì phải nên đối đãi nhau thật tốt, đã không thể đối xử tốt với nhau chi bằng sớm kết thúc.”

“Cô ta cuối cùng đã hết nhịn nổi.” Thái Chiêu cũng than thở, “Ôi, đến cả người chuộng hư vinh như Thích Lăng Ba còn biết dưa hái xanh không ngọt, tôi còn không bằng cô ta.”

Mộ Thanh Yến chắp một tay sau lưng, vẻ đầy trăng quang rạng rỡ: “Điểm này Tống Tam công rất không hay, không thích thì không thích, Thích cô nương có không ổn thì hắn cũng đừng rề rà khiến người ta không chịu nổi tự nói lời từ hôn.” — thật ra hắn biết trước khi đi Vũ An Tống Úc Chi đã quyết định từ hôn, chẳng qua chỉ ở trên thêm mắm dặm muối thôi.

“Hầy, bảo vật vô giá dễ kiếm, người có tình khó được, chỉ mong người trong thiên hạ đều hiểu được điểm này.” Thêm mắm dặm muối xong lại bưng một nồi canh gà cuộc đời.

Thái Chiêu liếc mắt: “Ê, huynh đừng nói gì là hơn, đừng cả ngày thở dài thở ngắn lời lẽ chính nghĩa giảng giải đạo lý nha! Phải hiểu, huynh là Giáo chủ Ma giáo, tôi mới là con cháu Bắc Thần, không có rẽ sang hàng được không?”

Mộ Thanh Yến nhoẻn miệng cười, rất vui vẻ: “Bảo sao ai ai cũng muốn làm đại hiệp, tuy đại hiệp có rất nhiều ràng buộc, chỉ khi nào ồn ào dậy sóng thì hình như lời trong miệng đại hiệp dù sao cũng so có lý hơn người bên ngoài.”

“Cô tôi cũng nói vậy.” Thái Chiêu cũng không nhịn được cười, “Lúc bà vừa mới ra giang hồ, ngày ngày bị chửi trẻ con rảnh rỗi dư hơi làm xằng làm bậy hoang đường không bị trói buộc… vân vân vân vân. Nhưng lúc bà lấy được tên tuổi nữ hiệp, rõ ràng là cũng một chuyện, lại trở thành hiểu rõ đại nghĩa trừ bạo giúp yếu ghét ác như cừu gì đấy.”

Mộ Thanh Yến không ngừng cười khẽ, vừa mở miệng, chợt thấy đến dưới chân trống trải, “Nguy rồi!”

Thái Chiêu đối diện cũng biến sắc.

Hai người vừa nắm tay, đã thấy trời long đất lở vang lớn một hồi, toàn bộ vách núi sụp đổ! Họ thậm chí còn chưa kịp lên tiếng đã bị rơi thẳng xuống, trên đỉnh đầu là cơn hồng thủy rực màu đất đá gầm thét.



Không biết qua bao lâu, lúc Thái Chiêu mơ màng tỉnh lại, cảm giác ban đầu là gân cốt đau nhức, nhấc cánh tay cũng thấy mệt.

Khó khăn mở mắt ra, đập vào mi mắt là xà ngang căn phòng nông thôn cổ xưa, bên trái là tường đất bằng phẳng màu vàng, bên phải là một chiếc bàn trúc nhỏ, trên bàn là chuỗi hoa tím Thái Chiêu hái, cạnh chuỗi hoa còn để một chiếc lò nhỏ đặt nhang đuổi muỗi, mùi thơm như hương cỏ xanh, pha trộn ít dược thảo đắng chát, rất dễ ngửi.

Đối diện bàn là một sập trúc, Mộ Thanh Yến hình như còn bị thương nặng hơn cô, nằm giữa chăn mỏng sắc mặt trắng bệch xanh xao.

Trông thấy cô gái tỉnh lại, trong con ngươi đen láy của hắn vui sướng như pháo bông bắn giữa trời đêm.

Thái Chiêu cũng cười với hắn, đang định lên tiếng, bỗng một ông chú râu xồm bưng hai chén thuốc vào phòng, theo sau là bà vợ đẫy đà thích tám chuyện.

Thái Chiêu mở to hai mắt — đây không phải ông chú thợ rèn và bà vợ béo từng gặp ở thôn trang hôm nọ sao.

Cô vui vẻ chào: “Kiều Đại thúc, Kiều Đại thẩm! Là hai người cứu bọn cháu ạ?”

Ông chú thợ rèn đặt hai chén thuốc lên bàn, có vẻ ngượng ngùng gãi gãi đầu, không biết bắt đầu nói từ đâu.

Bà thím đẫy đà ngồi xuống cạnh Thái Chiêu, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, hãy gọi Đại ca Đại tỷ! Bọn ta nom già dặn ổn trọng vậy thôi, chứ tuổi còn nhỏ mà.”

Thái Chiêu ngượng ngùng cười trừ.

Bà thím đẫy đà, à không, bà chị đẫy đà thả một nhúm hạt dưa trong tay xuống cạnh bên gối Thái Chiêu: “Vừa nãy muội hỏi gì? A, mấy đưa sai rồi, cả hai đều sai. Thứ nhất, không phải chúng ta cứu mấy đứa, mà là lão công công của ta cứu. Thứ hai, chồng ta cũng không phải họ Kiều, hôm nọ là lừa mấy đứa thôi.”

Thái Chiêu mờ mịt, “Dạ.”

Mộ Thanh Yến nghe ra kỳ quặc, “Không phải họ Kiều? Xin hỏi đại ca kia họ gì.”

Bà chị đẫy đà cười tít mắt nháy mắt mấy cái: “Dĩ nhiên là chồng ta cùng họ với cha chồng ta rồi.”

Mộ Thanh Yến kiên nhẫn hỏi tiếp: “Xin hỏi tôn thân họ gì?”

Ông anh thợ rèn không quen lằng nhằng, thẳng thắn nói: “Thạch! Ta họ Thạch, cha ta cũng họ Thạch, cả nhà chúng ta đều họ Thạch!”

Mắt Thái Chiêu sáng lên, cô chưa kịp hỏi, đã thấy một lão giả thân hình vạm vỡ vén rèm cửa đi đến.

Ông mỉm cười nhìn Thái Chiêu, ánh mắt có phần từ ái: “Có nằm mơ cũng chẳng ngờ, sinh thời lão phu còn có thể nhìn thấy Tiểu Chiêu. Con thật giống Tiểu Phong, nhưng ánh mắt này thì lại là của Bình Thù muội tử.”

Thái Chiêu vừa mừng vừa sợ, muốn lắp bắp: “Ông ông, ông là…”

Lão giả vỗ râu cười: “Lão phu Thạch Thiết Tiều.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi