GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG

Nước dòng Tố Xuyên. phần 1

Chân núi hoang vu lạnh lẽo hẻo lánh, xe hỏng ngựa bệnh, bên cạnh là một tòa miếu sơn thần đổ nát đã lâu.

Lần thứ mười bảy trong cuộc đời Thái Chiêu nhóm lửa, thấy lửa ổn định cô mới buông cành khô và đá lửa, thận trọng từ từ chêm củi, rồi mới đi đến chỗ chăn đệm trải trên phiến đá.

Trong cơn mê Mộ Thanh Yến nhíu chặt mày, trán rịn một lớp mồ hôi lạnh mỏng, cảm giác cô gái đến gần, hắn vô thức níu lấy ống tay áo của cô mới đỡ hơn — vậy đã tốt hơn lúc vừa trốn ra nhiều, khi đó Mộ Thanh Yến quả là đã ngủ trong ác mộng.

Đã mười ngày trôi qua từ lúc giết ra Thái Sơ Quán.

Ngồi trên lưng Đại Bàng Lông Vàng, đối mặt với luồng khí lưu mãnh liệt, nếu là bình thường tất nhiên hai người không sợ, nhưng lúc đó Mộ Thanh Yến cực kỳ suy yếu, tay chân nhũn ra, Thái Chiêu không còn cách nào khác phải dùng xích bạc cột chặt hắn bên mình.

Vốn định bay một mạch đến chân trời, ai ngờ mới vỏn vẹn nửa ngày, Kim Bàng đã là là thấp cánh, lúc này Thái Chiêu mới phát hiện ở phần bụng mềm và dưới cánh hai con Kim Bàng đều trúng mấy mũi tên, tuy không sâu vào thịt nhưng đã tạo miệng vết thương vẫn luôn chảy máu.

Từng nghe cung tên của Quảng Thiên Môn mạnh mẽ nhanh nhẹn, được xưng thiên hạ vô song, nhưng đến giờ Thái Chiêu mới gọi là lĩnh giáo.

Mộ Thanh Yến đang dựa vào người cô cảm giác mình đang rơi xuống, lại nghe cô bảo Kim Bằng bị thương, mơ mơ màng màng nói, “…Tự chúng sẽ tìm chỗ chữa thương, chúng ta vào núi Linh Giản tránh một chút đi.”

Núi Linh Giản nằm ở bờ đông cạnh một nhánh sông Tố Xuyên hoang dã, lúc Thái Chiêu và Mộ Thanh Yến vạch cả thế giới tìm kiếm Thạch thị song hiệp từng xa xa thấy qua.

Sau khi thả hai con Đại Bàng Lông Vàng để chúng tự bay đi, Thái Chiêu phát hiện hai người bốn bàn tay trắng, hoàn toàn không có gì có thể dùng, đành giấu Mộ Thanh Yến ở một chỗ nào đó nơi hoang vắng, dùng cành cây lá khô phủ kín mới thi triển khinh công đến thôn trấn gần đó chọn mua những đồ dùng thiết yếu.

Nói là chọn mua, nhưng hiện giờ Thái Chiêu không một xu dính túi.

Để đối phó với trận chiến khốc liệt, lúc ra cửa cô mặc nhẹ nhàng nhất có thể, tay áo và túi đeo chéo bên hông chất đầy Bạo Vũ Lôi Đình Loạn Phách Châm, ám khí và các loại thuốc trị ngoại thương cần thiết, cơ bản không có chỗ cho mấy thứ như vàng bạc.

Mộ Thanh Yến đã quen với việc mang ít vàng lá bên người, song ý tốt của Tống Úc Chi lại thành chuyện xấu, sáng nay tắm rửa thay đồ một phen cho Mộ Thanh Yến, thế là vàng lá cũng mất.

Theo như thoại bản, trong tình huống như này ắt Thái Chiêu phải tìm một gã chó làm giàu bất nhân lại có khuôn mặt khó ưa, làm một cuộc ‘cướp của người giàu giúp người nghèo khó’, nhưng nghĩ lại cướp xong nhà giàu giúp đỡ chính mình, Thái Chiêu luôn cảm thấy hơi có chút lấy việc công làm việc tư, huống chi sự tình khẩn cấp, cô lấy đâu thời gian nghe ngóng nhà nào có tiền đáng bị cướp.

Đương lúc do dự, cô sờ lên cổ, chợt lóe một ý — chiếc còi vàng nhỏ triệu hoán Kim Bằng không bán được, nhưng dây chuyền thì có nha. Cô vội cởi sợi dây chuyền bằng vàng dài, phi thẳng đến hiệu cầm đồ trên trấn.

Quản gia thấy Thái Chiêu tuy nhỏ tuổi mặt non nhưng ăn mặc gọn gàng kiểu người trong võ lâm, trên y phục còn dính máu, sát khí lẫm liệt trong mắt còn chưa phai mờ, đồng thời còn rất ‘khách khí’ giúp họ sửa lại mớ đèn đồng xiêu vẹo, ra tay dễ như trẻ con bóp bùn — họ nào dám bắt chẹt, lại còn thấy sợi chuyền vàng chế tác tinh xảo nên trả thêm mười lượng bạc.

Thái Chiêu ôm mớ bạc vừa đổi được, bôn ba không ngừng mua xe ngựa vải trắng chăn đệm thậm chí cả nồi niêu bát chén, cuối cùng là lương thực và dược liệu, đến lúc gần tối mới chạy về bên cạnh Mộ Thanh Yến. Vén mớ cành khô, cô phát hiện Mộ Thanh Yến đang gắng gượng lấy hơi đợi mình, hai gò má đỏ ửng phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của hắn đến giật mình.

Nhìn thấy cô quay về, hắn như khẽ nhẹ nhõm, u ám giữa lông mày tan đi, thay bằng nét đẹp vô hại.

“Nàng đánh một trận lớn vậy, không sợ lộ tung tích à?” Hắn cười hiền lành yếu ớt.

Thái Chiêu nói: “Thế lực sáu phái Bắc Thần trải rộng hơn phân nửa võ lâm, chưa kể còn có vô số môn sinh bạn cũ, chỉ cần đi vào thành trấn ắt sẽ bị phát hiện. Tiếp đến chúng ta phải đi giữa chốn hoang dã, tiểu trấn ban nãy thông với mọi hướng, họ sẽ không đoán được chúng ta đi hướng nào.”

Mộ Thanh Yến thoáng im lặng: “Ta liên lụy nàng.”

Thái Chiêu có nỗi khổ riêng trong lòng, lí nhí: “Tôi với huynh, đừng nói là ai liên lụy ai.”

Nâng Mộ Thanh Yến lên xe ngựa, cô đánh xe đến một con suối nhỏ trong núi, không nói một lời bắt đầu nhóm lửa kê lò nấu thuốc.

Thái Bình Thù đau ốm nhiều năm, vì công lực phế hết kinh mạch đứt đoạn, yếu ớt hơn người bình thường, ba ngày hai bận đau đầu nóng ho phát lạnh, Thái Chiêu từ nhỏ đã thành quen, quen phối thuốc sắc thuốc, chỉ trừ việc nhóm lửa khá lúng túng, mặt đầy vệt tro xám đen mới khống chế được ngọn lửa.

“Huynh mau uống thuốc đi, sốt cao đã nhiều ngày, đừng để hết bệnh đầu nóng đến ngốc.” Cô bưng chén thuốc qua.

Mộ Thanh Yến uống một hơi cạn sạch, đặt bát qua một bên: “Cởi váy đi, ta trị thương vai cho nàng.”

Thái Chiêu nhìn hắn đăm đăm.

Mộ Thanh Yến: “…ta còn thấy cảnh lúc ngủ nàng xoay cỡ nào mà.” Ngụ ý nhìn vai tí thì sá gì.

Thái Chiêu đổ lưng xuống, xương vai bị gãy đúng là rất đau, cô biết sau này sẽ còn gặp nhiều khó khăn, khôi phục càng nhanh càng bớt sai lầm, vì thế từ từ mở vạt áo, lộ bờ vai tuyết ngọc, quay lưng lại ngồi trước mặt Mộ Thanh Yến

Dường như Mộ Thanh Yến rất giỏi xử lý loại ngoại thương này, đầu tiên nắn chỉnh xương bả vai cho Thái Chiêu, xoa thuốc Lạc Anh Cốc chế tạo, rồi cuối cùng gọt hai thanh nẹp hẹp, dùng vải cột cứng vào đầu vai.

“…Cha ta thích nuôi mấy con chim thú kỳ dị, nuôi lớn đút no rồi thả. Nếu chúng bị thương ở bên ngoài sẽ vòng vo tìm về Bất Tư trai, từ nhỏ ta đã quen băng bó vết thương cho chúng.” Hắn hơi cong khóe miệng, giọng dịu dàng, cuối cùng thắt nút vải gọn gàng, bỗng thấp giọng.

“Chiêu Chiêu.” Hắn nhìn phần gáy trắng muốt bóng bẩy của cô gái, “Sau này, chúng ta dựa vào nhau sống đi. Ta sẽ chặn U Minh hoàng đạo, dùng hết sức mình kiềm chế Giáo chúng, không gây mâu thuẫn với Bắc Thần Lục phái nữa, hai ta yên yên ổn ổn ở lại dãy Hãn Hải, vĩnh viễn không ra ngoài, được chứ?”

Cô gái không quay lại, cũng không nói, qua thật lâu mới khẽ gật.

Mộ Thanh Yến đầy vui mừng một trận, cảm thấy nước non tuyệt đẹp, bốn bể trời trong, ngay cả ở khe suối lạnh lẽo ẩm ướt cũng mỹ mãn vô hạn. Theo thuốc phát huy tác dụng, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Thái Chiêu gấp rút hành động.

Cô nhẹ nhàng kéo ống tay áo ống quần Mộ Thanh Yến lên, mở vạt áo, lộ ra rất nhiều vết rách máu me sâu đủ thấy xương cốt, sau lưng trước ngực đầy vết thương chồng chất, vết thương màu đỏ thẫm tương phản màu da thịt trắng trẻo, đặc biệt kinh người.

Thái Chiêu dùng toàn bộ kim sang dược mang theo người lau rửa tất cả, lấy vải sạch tỉ mỉ băng bó, vừa xử lý vết thương, vừa cố sức lau nước mắt — những người tu vi cao thâm cỡ bọn họ thật ra chỉ cần nghỉ ngơi chăm sóc tốt, nội thương sẽ tự chữa lành.

Xử lý xong xuôi, cô dập tắt đống lửa, chôn vùi mọi dấu vết sâu vào trong nước bùn. Vì không dám ở lâu một chỗ, cô đành phải để Mộ Thanh Yến ngủ trên xe ngựa, hai người thừa lúc đêm tối đi đường, còn ban ngày thì trốn đi nghỉ ngơi.

Mộ Thanh Yến bị thương rất nặng, lại sốt cao mấy ngày, trước đó toàn bộ đều gượng lấy một hơi chống đỡ, giờ tâm sự đã cởi, vết thương nhiều ngày hung tợn dập trở lại. Ngày hôm sau hắn sốt mê man, trán túa mồ hôi lạnh, bờ môi nứt nẻ, nhưng hàm răng cắn chặt như một đứa bé quật cường không rên một tiếng, chỉ nắm thật chặt tay áo cô gái.

Thái Chiêu dùng gạo trắng thịt khô nấu cháo thịt mềm nhuyễn, vẫn chẳng ăn được ngụm nào.

Thân hình cô nhỏ nhắn, Mộ Thanh Yến thì vai rộng vóc cao, cô phải duỗi hết cánh tay giữ lấy người hắn xiêu xiêu vẹo vẹo, sau đó dùng khăn thấm ướt nhỏ nước lọc cho hắn, dỗ tới dỗ lui.

Tuy cô biết nấu thuốc nấu cháo, song lại không quen dỗ người, vì Thái Bình Thù là người cởi mở lạc quan bậc nhất thiên hạ, mỗi lần bệnh chết đi sống lại, chỉ cần hơi tỉnh táo chút ít lại nghĩ cách trêu chọc an ủi người nhà.

Thấy Mộ Thanh Yến bệnh mê man, cô không biết làm gì hơn là kể những chuyện thú vị về thời thơ ấu của mình, kể về vùng đất thân yêu mà cô lớn lên — Lạc Anh Cốc.

“… Quán cháo đầu ngõ là quán của một gia đình nhỏ, nhà đó bán cháo bát bảo, cháo ngô, cháo tôm tích, còn có cháo gà hạt dẻ vừa mềm lại nhuyễn, mùi thơm tươi mới xộc vào mũi. Năm tôi bốn tuổi, nghe dì ở nhà bếp bảo cô cô bệnh ăn cháo này tốt nhất, thế là lén xách bình ra ngoài mua cháo cho cô cô. Nương tử nhà ấy là người tốt, tuy rằng tôi không trả nổi tiền vẫn múc tôi một bình cháo. Chẳng may lúc sắp về đến nhà bị ngã một phát, bình cháo vỡ, đầu gối sưng vù, tôi ngồi bệt dưới đất nhìn khắp nơi đều là cháo, đau lòng khóc hu hu.”

“Nghe thấy tiếng khóc, cô cô ra tìm tôi, tôi ức quá, bình cháo nặng ơi là nặng, con hẻm ấy cứ dài vô tận, tôi đã dùng hết mọi sức lực rồi, tay mỏi, chân mệt, thế mà sắp tới nhà lại bị té… Ôi, tôi càng nghĩ càng đau lòng, khóc mãi không ngừng. Cô cô cười dắt tôi về, vừa thoa thuốc cho tôi, vừa bảo tôi là đứa bé hiếu thuận nhất ngoan nhất trên đời này. Cô cứ hôn mặt hôn tay tôi mãi, tôi mới ngừng khóc.”

“Phố bên cạnh thì có hàng thịt hầm, nghe nói nhà ông ấy truyền ba đời rồi, mấy chục năm không ngừng bổ sung công thức, có thả khúc gỗ vào cũng sẽ rất ngon. Mỗi sáng sớm đều lên lò, mùi thịt thơm phức xộc vào mũi tỏa ra mười dặm, phải kiềm chế dữ lắm có thể đi ngang qua hàng mà không mua thịt hầm đấy.”

“Còn tiệm dầu thơm phía Tây trấn thì lại có hương vị khác, những bông hoa tươi nhất được hái vào mỗi mùa, chưng nấu, phơi sấy, xay nghiền, tẩm ướp… Cô cô không thích tô son điểm phấn, nhưng để giảm bớt mùi thuốc đắng trong phòng, kiểu gì tôi cũng phải mua ít bánh hương để xông phòng. Ngày xuân hoa nhài, mùa hạ hoa sen, mùa thu cúc vàng, đông đến hàn mai, bất kỳ thời điểm nào cũng có thể nghe được bốn mùa tươi mát của Lạc Anh Cốc.”

“Ban đầu trên trấn còn có một gian hàng trang sức, chủ gian hàng là một thư sinh tuấn tú, dáng vẻ phong nhã, tay nghề tinh xảo. Hoa thắng*, trâm phượng, trâm hoa… mà chú ấy làm đều đẹp ghê gớm, rất nhiều cô nương trên trấn trộm ái mộ chú. Nhưng mà chú lại có một bà vợ mặt đầy sẹo, chẳng những thân thể yếu ớt mà động một tí phát cáu mắng người, còn không thể sinh nở, mấy thím toàn trấn đều đáng tiếc cho chú kia.”

(*) 1 loại trang sức hình hoa thời cổ đại. 

“Mấy năm sau, vợ chú qua đời vì bệnh, bà mối nghe tin lập tức hành động. Ai ngờ sau khi thư sinh hỏa táng vợ xong bèn đóng gian hàng, đem tro cốt vợ rời khỏi Lạc Anh Cốc. Trước khi đi, chú ấy đến tạ ơn cha mẹ tôi đã cho phép vợ chồng họ có thể sống ở Lạc Anh Cốc yên ổn bao năm qua, vợ chú ra đi rất yên lòng.”

“Cha hỏi chú ấy đi đâu. Thư sinh nói, chú muốn dẫn vợ ra biển. Vợ chú vẫn luôn thích biển, nhưng bị bệnh không chịu nổi cái ẩm ướt cạnh bờ biển, mới không đi nữa, giờ thì đã không sao rồi. Mẹ thì khuyên chú hãy nghĩ thoáng chút, tháng ngày sau này còn rất dài. Thư sinh lại nói, vợ chú đi rồi, tim chú cũng đã chết, không có sau này.”

“Lúc ấy tôi đã đọc rất nhiều thoại bản về nam nữ si tình, sau khi nghe mẹ kể lại, tôi cứ nghĩ thư sinh ấy muốn đi tuẫn tình, chợt thấy đời người tang thương, tình thâm không thọ, khóc đầy nước mũi nước mắt. Cha mẹ cô cô suýt cười đến gãy lưng — thư sinh kia không chết, sau khi rải tro cốt của vợ xuống biển, chú ấy vào Trường Xuân Tự xuất gia, mỗi ngày tu sửa tượng Phật miếu thờ, sống rất tĩnh tại. Than ôi, uổng phí biết bao nhiêu là nước mắt của tôi…”

Lạc Anh Cốc trong trí nhớ, là vùng đất bốn mùa như xuân biển hoa bay khắp, trên trấn là khói lửa nhân gian đầy tiếng cười và chửi mắng.

Vào những dịp lễ hội, những cành đào nở rộ được phủ bởi những dải băng màu sắc rực rỡ viết điều mong ước tốt đẹp, khi có gió nhẹ thổi qua, những tua đèn nhiều màu thật dài mơn man nhảy múa, như giấc mơ vậy — đó là quê hương cô vô cùng quyến luyến, là mộng đẹp cô vĩnh viễn nhớ về.

Cô rời Lạc Anh Cốc vẫn chưa tới một năm, giờ nhớ lại, lại xa xôi như đã qua mấy đời.

rong tiếng thủ thỉ êm ái dịu dàng của cô gái, Mộ Thanh Yến dần chìm vào giấc ngủ yên. Một ngày trôi qua, trời lại mờ tối, rốt cuộc hắn đã tỉnh lại, ngồi bên cạnh đống lửa im lặng húp cháo.

“… Ta nghe cả rồi.” Hắn bỗng nói, nhìn ngọn lửa đăm đăm, “Chuyện nàng kể về Lạc Anh Cốc.”

Thái Chiêu khẽ giật mình, cười nói: “Có phải thấy tôi lúc nhỏ khờ vô cùng không.”

“Không.” Mộ Thanh Yến lắc đầu, “Ta rất thích nghe chuyện nàng lúc nhỏ, cả nơi nàng sinh ra lớn lên nữa, thật tốt đẹp viên mãn, vừa nhớ đến đã khiến người vui vẻ, ta thì không được vậy.”

Thái Chiêu nhớ tới tuổi thơ mà hắn trải qua, không khỏi im lặng. Cô dịu dàng nói: “Không sao, tôi chia tuổi thơ của tôi cho huynh một nửa. Thế thì lúc nhớ tới huynh cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.”

Mộ Thanh Yến ngước lên, nửa bên mặt khuất bóng ánh lửa, khuôn mặt tinh xảo, lông mi động lòng người, ánh mắt khẽ động, như một tia le lói trong hồ nước tĩnh mịch. Hắn mỉm cười, “Thật ư? Quyết định vậy nhé.”

Đến đêm, họ lại lên đường.

Lúc này bồ câu đưa tin của Lý Văn Huấn đã đến các nơi, võ lâm chính đạo thậm chí là du hiệp tán khách đều chấn động, rối rít đuổi tới hai bên bờ Tố Xuyên nghe ngóng hành tung hai người Mộ Thái khắp nơi, ban ngày lúc Thái Chiêu lên trấn cạnh đó bổ sung lương thực dược liệu suýt thì lộ tẩy.

Đầu đường cuối ngõ, quán rượu tiệm trà, nơi nơi là tiếng bàn tán ầm ĩ của người trong giang hồ —

“Phong thủy Lạc Anh Cốc này thật, quả lại có thêm một ma nữ!”

“Cũng do vợ chồng Thái Bình Xuân đưa con ra ngoài bái sư quá muộn. Đáng thương cho Thích Tông chủ và Chu Trang chủ, bị cô nương mình nhìn lớn lên đánh lén, thương thế không nhẹ, không biết giờ thế nào rồi.”

“Ta nghe nói mấy đại sư Trường Xuân Tự đã gửi thánh dược chữa thương đến Thái Sơ Quán, hẳn là không sao.”

“Cậu thì biết cái gì, ngoại thương tốt nội thương khó lành mà. Thích Tông chủ Chu Trang chủ đều là người phúc hậu, Thái Chiêu đã là cháu gái của cố nhân, còn là Bắc Thần đệ tử, bây giờ ngộ nhập lạc lối, không biết đau lòng biết chừng nào.”

“Hừ! Con tiện tỳ Thái Chiêu này khi sư diệt tổ, thật vô sỉ, nếu ta gặp được phải xả giận cho con cháu Bắc Thần!”

“Cậu quên đi, dù tính nết Thái Chiêu không tốt nhưng cô ta liên tiếp đả thương Thích Tông chủ, Chu trang chủ, Dương Môn chủ, còn ám toán ông già mình và Tống Môn chủ, thân thủ bực này, mấy người chúng ta đối mặt còn có đường sống sao?!”

“Vương huynh nói có lý, xem như mấy chưởng môn là bị đánh lén hay ra tay nương tình thì ít nhất cũng dùng một nửa công lực, Thái Chiêu có thể cứu Giáo chủ Ma giáo ra trong hoàn cảnh ấy, bản lĩnh cả người có thể nghĩ!”

“Lợi hại thế thật à! Ta nghe nói Thái Chiêu đó mới mười mấy tuổi à.”

“Năm đó lúc Thái Bình Thù đánh khắp thiên hạ không có địch thủ, cũng ở tuổi này nhỉ.”

“Chậc chậc, quả nhiên là con nhóc mà Thái Bình Thù nuôi nấng, không thể coi thường.”

“Tụi bây nghĩ thế nào ta mặc kệ, Hải Xà Bang chúng ta nhận đại ân của Tứ Kỳ Môn, giờ Dương Môn chủ chịu nỗi nhục vô cùng này, đừng để ta gặp được, bằng không, có liều mạng ta cũng phải dạy dỗ con nhóc họ Thái này một bài học!”

“Ta nghe nói Giáo chủ Ma giáo kia bản thân bị trọng thương, chính Thái Chiêu cũng chịu mấy bận, tóm lại đụng phải chưa hẳn không có sức đánh một trận.”

“Tóm lại tìm người trước đã. Chẳng phải Dương Môn chủ và Tống Môn chủ đang dẫn người đuổi tới, còn có Lý Văn Huấn đại hiệp và Chu Trí Nhàn nữ hiệp đều dẫn đệ tử bản phái tìm kiếm khắp nơi sao, chúng ta hỗ trợ mật báo là được.”

“Ê ê, tụi bây nói xem, chờ sau khi bắt được ma nữ Thái Chiêu kia sẽ xử lý thế nào đây!”

“Tội lớn khi sư diệt tổ bực này, không chết cũng phải lột lớp da.”

“Thái Cốc chủ chịu cho phép à?”

“Con gái ông ấy phản bội sư môn, đánh đồng môn trưởng bối bị thương, ông ấy còn gì để nói!”



Thái Chiêu núp ở góc đường nghe ngóng một lát rồi im lặng rời đi.

Mấy ngày tiếp theo, cô vẫn ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm đi đường, đưa Mộ Thanh Yến đi thẳng theo hướng núi Linh Giản, cách mỗi hai ngày tìm thôn nhỏ gần đó mua những thứ cần thiết, mãi đến ngày thứ mười hai mười ba cuối cùng họ cũng đã tới chân núi Linh Giản. Trước khi lên núi, Thái Chiêu lại ra trấn phụ cận đó bổ sung vật dụng cần thiết như thường lệ.

Trước đó vì cẩn thận, mỗi lần cô chỉ dám mua ít thức ăn và thuốc, may mà cô không mua những thuốc ngoại thương bình thường mà chỉ là hạ sốt và thuốc bổ, còn chữa cho nội phủ Mộ Thanh Yến lại là món quý hiếm như Bích Thiền Tuyết Sâm, trên trấn cũng chẳng có nên cô dứt khoát không hỏi, nên không dễ thu hút sự chú ý.

Nấn ná ở miếu sơn thần chốc lát, hai người lên núi.

Thế núi Linh Giản hiểm trở, ít ai lui tới, hai người lên tới sườn núi phát hiện một sơn động ngầm bị dây leo phủ kín, sau khi vào trong động phát hiện tuy ẩm ướt nhưng không khí thông thoáng, có vẻ như có khe hở khác thông khí ra bên ngoài nên quyết định nghỉ ở đây.

Mộ Thanh Yến nhóm lửa trong động, sau đó dựa vách núi nghỉ ngơi.

Thái Chiêu dùng cỏ tranh củi cằn chất xung quanh động, từ từ hun sơn động khô ráo. Ánh lửa hắt lên gương mặt trắng tuyết của cô, lộ nét tiều tụy mỏi mệt, riêng đôi mắt thật to vẫn cứ trong suốt.

“Ở đây rất kín đáo, một mình huynh chờ đợi chắc không sao, dã thú bình thường huynh cũng xử lý được. Lát nữa tôi để lại thuốc và thức ăn, huynh có thể ở đây từ từ dưỡng thương.” Cô bỗng nói.

Mộ Thanh Yến hơi nhổm dậy, rũ mi dài: “Nàng muốn về thăm cha mẹ và sư phụ nàng à? u cũng là chuyện thường tình của con người, ít nhất cũng phải xem họ có bình an khỏe mạnh không. Nhưng nàng phải cẩn thận, nếu bị họ phát hiện sẽ không về được. Nàng không cần lo lắng cho ta, trong thoáng chốc chúng sẽ không tìm ra nơi này.”

“Chắc sẽ không còn ai đuổi theo huynh nữa.” Cô gái chất đống củi cuối cùng nơi góc xó, “Ba hôm trước lúc tôi ra trấn mua đồ, phát hiện số người đuổi theo tìm chúng ta đã giảm đi một nửa. Hôm qua đi trấn khác, ngoài ít truy binh từ Thái Sơ Quán, tôi thấy gần như không còn khách giang hồ.”

“Ồ, thế à.” Ánh mắt Mộ Thanh Yến chớp động, cười nói, “Sao bọn chúng không đuổi nữa? Không thích mò kim đáy biển không có manh mối nên từ bỏ? Hay nhận được tin tức nhiễu loạn, đuổi theo hướng khác?”

Thái Chiêu nói: “Không phải không thích mò kim đáy biển, cũng không phải chạy đi hướng khác mà là ngừng truy đuổi.” Cô ngẩng đầu, “Đã nhiều ngày như vậy, cũng là lúc họ nên dừng cuộc tìm kiếm rồi —- đúng như huynh dự đoán.”

Nụ cười Mộ Thanh Yến chậm rãi biến mất, “Như ta dự đoán? Chiêu Chiêu nói thế nghĩa là sao, làm sao ta biết chúng sẽ dừng cuộc tìm kiếm chứ.”

Ánh mắt Thái Chiêu trầm tĩnh, “Huynh có lẽ không biết đến khi nào họ sẽ thu tay lại, nhưng huynh biết sớm muộn gì họ cũng sẽ thu tay lại.”

Mộ Thanh Yến hơi cong khóe miệng, trong mắt lại không chút ý cười, “Ta nghe không hiểu Chiêu Chiêu.”

Thái Chiêu lẳng lặng nhìn qua, Mộ Thanh Yến chăm chú nhìn lại.

“Không hiểu à? Vậy tôi nói từ đầu nhé.” Ánh mắt Thái Chiêu toát một tia nhẹ giễu cợt, “Nhớ lúc đánh xong Thanh Long đàn không lâu, Tinh nhi từng bí mật lén hỏi tôi một việc…”

【 Tiểu tỳ nữ mặt đầy thấp thỏm đang chải đầu cho thiếu nữ trước gương, “Chiêu Chiêu cô nương à, tôi nghe nói Giáo chủ đã thu phục Thượng Quan Đàn chủ và bộ hạ…”

“Ừ, sao vậy.” Thái Chiêu không hiểu ý.

Tiểu tỳ nữ lo sợ bất an nắm cây lược: “Nhưng, thế nhưng sao Thiếu Quân không bắt bọn họ uống Thất trùng Thất hoa Truy hồn đan chứ?”

Thái Chiêu giật mình: “Du Quan Nguyệt đã uống à?”

“Đúng vậy đó đúng vậy đó, chẳng những công tử nhà tôi uống, Vương Đà chủ, Đường Đà chủ, còn có Liễu Giang Phong đại ca cũng uống hết. Nhưng mà Thượng Quan Đàn chủ và mấy người Thiếu Quân mới thu phục kia đều không uống, hay là Thiếu Quân còn chưa hoàn toàn tin tưởng mấy người công tử nhà tôi ư!” 】

“Thất Trùng Thất Hoa Hoàn là kịch độc Mộ thị các huynh đời đời truyền lại, dùng bảy loại hoa cỏ và bảy loại sâu bọ trộn lẫn chế thành, biến hóa vạn đường, quỷ thần khó lường, chỉ có người chế độc mới biết phương thuốc phá giải.” Thái Chiêu nói.

Khóe miệng Mộ Thanh Yến hiện một tia cười lạnh: “Là Du Quan Nguyệt mượn miệng Tinh nhi dò xét ý ta đây, đồ không kiên nhẫn! Có điều anh ta không ngờ rằng nàng thật sự giữ bí mật cho Tinh nhi.”

Thái Chiêu nhìn rêu xanh bên cạnh, vẻ buồn vô cớ: “Xưa nay tôi không đoán được mấy người rối rắm đầy bụng như huynh, phải đợi đến sơn cùng thủy tận, không còn đường lui, mới thấy mình nực cười thế nào…”

Mộ Thanh Yến khoác một tay lên đầu gối co lại của mình, sắc mặt lạnh lùng.

Thái Chiêu quay đầu lại, “Lúc ấy, tôi vẫn trăm mối không thể giải. Theo lý mà nói, bọn Du Quan Nguyệt Liễu Giang Phong là huynh đã quan sát tới lui nhiều năm, xác nhận là còn trung thành với Mộ thị và Cừu Trưởng lão, mà người mới về như Thượng Quan Hạo Nam chưa thể chắc chắn lòng trung thành của họ. Nhưng huynh lại cho nhóm đầu uống Thất Trùng Thất Hoa Hoàn, lại không hề ràng buộc nhóm sau.”

Mộ Thanh Yến cười lạnh, “Người âm dương quái khí như ta, có lẽ cổ quái như vậy đấy.”

Thái Chiêu lắc đầu: “Huynh từng nói, Giáo chủ Mộ thị các đời đều dùng Thất Trùng Thất Hoa Hoàn khống chế hành động của bộ hạ, trái lại kẻ soán quyền đoạt vị như Nhiếp Hằng Thành lại chưa bao giờ dùng qua, có thể thấy đâu đấy dũng khí quyết đoán của lão ta. Huynh thích tranh cùng Nhiếp Hằng Thành vậy, nếu không cần thiết, tôi nghĩ huynh cũng không muốn dùng Thất Trùng Thất Hoa Hoàn khống chế người.”

“Chuyện này tôi nghĩ tới nghĩ lui hoài không rõ, đến giờ thì mới hiểu…” Cô dừng mắt trên khuôn mặt Mộ Thanh Yến, “Không phải huynh không tin bọn Du Quan Nguyệt, mà ngược lại, trong đám bộ hạ đông đảo, những bộ hạ mà huynh có thể tin tưởng nhất lại chính là những người nhớ mãi không quên ân tình chủ cũ này.”

Mộ Thanh Yến lạnh lùng nói: “Đã thế thì vì sao ta còn bắt chúng hắn uống thuốc độc chứ.”

“Vì bệnh đa nghi của huynh quá nặng, cũng vì huynh biết chuyện tương lai phái họ đi làm quá quan trọng. Để ổn thoả, không thể không dùng Thất Trùng Thất Hoa Hoàn.”

“Chuyện bí ẩn gì?”

“Dẫn rắn rời động, một mẻ hốt gọn.”

Mộ Thanh Yến nhìn cô gái, ánh mắt thăm thẳm.

Thái Chiêu nhìn chằm chằm vào mắt hắn, gằn từng chữ: “Vu Huệ Nhân, Lữ Phùng Xuân, mấy người này có ai không liên quan ngàn tơ vạn sợi với Nhiếp thị chứ, vậy mà huynh bỏ mặc bọn hắn quản lý giáo vụ giùm mình sao?! Còn có mẹ con Lý Như Tâm, dù không diệt cỏ tận gốc thì cũng phải giam cầm vào chỗ không ai biết, đằng này huynh lại đường hoàng đặt họ ngay ở dãy Hãn Hải? Sợ người âm thầm nhung nhớ Nhiếp thị không biết hay sao — Mộ Giáo chủ, là huynh đặt bẫy, hay là nói, huynh đi một bước nhìn ba bước, từ rất sớm trước khi ra tay công phạt Nhiếp Đề, huynh đã tính toán xong tất thảy.”

Trong khe núi có nước nhỏ xuống không biết từ đâu, từng giọt từng giọt, rơi xuống đá núi ẩm ướt, âm thanh thật rõ ràng.

“Chiêu Chiêu nói cứ như ta là một tên yêu quái vậy.”

Mộ Thanh Yến ngồi thẳng người cời đống lửa trước mặt, ngón tay cầm nhánh cây thon dài vững chãi, trắng trẻo sạch sẽ, “Cũng đúng, không phải Thích Tông chủ hay gọi ta là yêu họa bì sao, xem ra Chiêu Chiêu đã nghe lọt rồi. Nhưng nếu ta thật sự lợi hại dữ vậy thế thì tại sao suýt nữa bị phế công lực cả người chứ.”

“Bởi trời tính không bằng người tính*, có một số việc không giống như huynh nghĩ.”

(*)因为天算不如人算? lâu nay chỉ nghe người tính không bằng trời tính thôi bữa nay gặp câu ngược

Mộ Thanh Yến hừ lạnh, không thèm tiếp lời.

Thái Chiêu đành nói tiếp, “Đánh bại Nhiếp Đề dễ, dọn sạch dấu vết bốn mươi năm gầy dựng của chú cháu Nhiếp thị mới là khó khăn — điểm ấy, huynh đã dự liệu từ trước. Nhưng nếu người ta đã đầu quân huynh thì cũng đâu tiện đại khai sát giới. Tốt nhất là, đám cỏ đầu tường thuộc hạ Nhiếp thị lòng dạ khó lường và bọn núp một nơi bí mật gần đó có thể tự nhảy ra.”

Cô nói, “Thế là huynh và Du Quan Nguyệt lập kế hoạch, mượn cơ hội thăm viếng Thạch thị song hiệp, để ‘mất tích ngoài ý muốn’. Sau đó bọn Du Quan Nguyệt sẽ mượn cớ làm loạn Bắc Thần Lục phái, giả cảnh huynh đã bị hại. Đám Lữ Phùng Xuân thấy thế, sẽ lựa thời phản loạn.”

“Thế nhưng, Lữ Phùng Xuân và Vu Huệ Nhân, một người ngủ đông nửa đời, quyết không ra tay khi không nắm chắc chu toàn tuyệt đối, một người hoàn toàn không có lòng tham luyến quyền thế, chỉ muốn bảo toàn mẹ con Lý Như Tâm. Không thật một chút thì sao bọn hắn chịu ra tay? Nhưng nếu bọn Du Quan Nguyệt làm lớn chuyện thật, hai bên chém giết thì kết quả vô cùng khó nói.”

Ánh mắt thiếu nữ thấu triệt như sao, soi rõ lòng người u tối.

“Như vậy, rốt cuộc có biện pháp gì, vừa có thể thấy cùng Bắc Thần Lục phái thế bất lưỡng lập, lại có thể không cho Bắc Thần Lục phái thật sự ra tay đâu.”

Thái Chiêu khổ sở thốt ra, “…phải chăng huynh đã ra tay với gia quyến Bắc Thần Lục phái?”

Mộ Thanh Yến nâng mi dài, không nói một lời nhìn cô, đâu chỉ ngầm thừa nhận.

【 Trước lối ra khu mai táng bao đời của Mộ thị.

Hồ Phượng Ca, Vu Huệ Nhân, Lữ Phùng Xuân, còn có một đám đầu lĩnh lớn nhỏ đều chắp tay hành lễ.

Du Quan Nguyệt thấy Mộ Thanh Yến sắp cưỡi Kim Bằng rời đi, vội hỏi thăm: “Giáo chủ, ngài có gì dặn dò ạ?”

Mắt Mộ Thanh Yến đầy hung ác quay lại, con ngươi đen đặc: “Nên làm gì thì đi làm, còn cần ta dạy cho anh?!”

Du Quan Nguyệt chấn động, thông suốt trong lòng, vội cúi đầu chắp tay thưa vâng. 】

Thái Chiêu cố tự trấn định: “Huynh đã làm gì người nhà họ Chu?!”

“… Chỉ mời mấy vị phu nhân đi làm khách thôi.” Mộ Thanh Yến rốt cục lên tiếng.

【 một nhóm xe ngựa trang trí lộng lẫy nhàn nhã chạy ra ngoại ô, xung quanh rất nhiều nô bộc y phục đẹp đẽ nói cười tháp tùng, trên chiếc xe ngựa tinh xảo nhất lớn nhất trong số đó, ba bà trung niên và lớn tuổi đang nói chuyện.

Mẫn Lão phu nhân dùng sức xỉa trán con dâu, “Cô đó, mất trí rồi sao! Thế mà chiều theo Ngọc Kỳ lui hôn với nhà họ Thái! Cô muốn chọc giận chết ta à!”

Mẫn phu nhân rất ấm ức: “Không phải năm đó cô mẫu cũng không chịu Thái Bình Thù làm con dâu sao? Con bé Thái Chiêu kia người cũng gặp rồi, nói chuyện không nhún nhường, lại chanh chua cay nghiệt, khó đối phó hơn Thái Bình Thù nhiều, con thấy là tức giận! Tâm Nhu tốt biết bao nhiêu, cung kính chiều người, chuyện gì cũng nghe con, chưa kể là cha với anh cứ hùng hổ xin con đấy.”

Mẫn Lão phu nhân giận không chỗ xả: “Muốn giúp đỡ nhà họ Mẫn, đầu tiên phải xem con của cô có thể kế tục vị trí Trang chủ hẵng đã! Năm đó con ta tài nghệ trấn áp thiên hạ, kế tục Bội Quỳnh Sơn trang ai nấy đều nhìn về, con của cô thì sao?! Từ nhỏ cô đã không nỡ để nó chịu khổ sở, trầy xíu da đã gào nửa ngày, luyện công nào không cần khổ hử! Tâm Nhu ngàn tốt vạn tốt, nó có bản lĩnh, có khả năng như Thái Chiêu giúp đỡ Ngọc Kỳ lên ngôi vị không?”

Mẫn phu nhân bị chửi không dám cãi lại.

Một Lão phu nhân khác trong xe ngựa hiền lành khuyên: “Tẩu tẩu, thôi vậy đi, chuyện đã đến nước này, nhìn về mặt tốt đi.”

Mẫn Lão phu nhân quay đầu mắng: “Bây giờ trong đám con cháu trẻ tuổi phát triển nhất là hai anh em Ngọc Càn Ngọc Khôn, cô xem chúng nó từ nhỏ mất chỗ dựa, được Chu Trí Nhàn con gái cô một tay nuôi nấng, ắt tương lai có thể dựa vào hai đứa chúng nó ép trên đầu ta rồi!”

“Không không không, em sao dám?!” Vị Lão phu nhân này rất nhu nhược, “Sau khi phu quân qua đời, nhờ có tẩu tẩu chiếu cố mẹ con em, xem như mai này anh em Ngọc Càn có tạo hóa, em cũng sẽ dạy bảo chúng kính trọng tẩu tẩu!”

Mẫn Lão phu nhân hơi dịu lại: “Này còn tạm được.”

Bà chợt nhướng mày, “Sao bên ngoài không có tiếng nói chuyện, sao chiếc xe này càng lúc càng nhanh! Không đúng, người đâu…”

Bà chưa kịp kêu xong, rèm xe chợt bị giật xuống, chiếc xe ngựa xa hoa đang lẻ loi lao vùn vụt trên con đường nhỏ trong núi, người Bội Quỳnh Sơn trang không biết đã đi đâu, hai bên đều là những gã đàn ông mặc y phục cưỡi ngựa lạ lẫm.

Đường Thanh tự tay đánh xe thò một khuôn mặt tươi cười vào, “Ba vị phu nhân, Giáo ta cho mời!” 】

Thái Chiêu bị một hơi nghẹn đau họng, “Còn Tứ Kỳ Môn, chắc chắn các người đã ra tay với cô vợ nhỏ của Dương Hạc Ảnh và đứa con trai rồi!”

“Không sai.”

【 Hương khói đang vượng ở đạo quán lớn nhất thành, Sa thị tiền hô hậu ủng dương dương đắc ý, dẫn cậu con cưng Dương Thiên Tứ đang cung phụng tế phẩm trong điện, bỗng rầm rầm rầm vang mấy tiếng, toàn bộ cửa sổ đại điện đều đóng thật chặt.

Ngay lúc đó, vô số làn khói bốc lên từ kẽ gạch, thị vệ nô bộc Tứ Kỳ Môn ngửi thấy xỉu ngay lập tức.

Trong ánh mắt khiếp sợ của mỹ nữ, Vương Điền Phong dẫn người từ địa đạo phá gạch ngoi đầu lên, cười nói: “Dương phu nhân, Dương công tử, chúng ta chuyển qua nơi khác đùa giỡn chút nhé.” 】

“Còn Quảng Thiên Môn? Thanh Liên phu nhân đã chết, toàn bộ phố hoa đều là hồng nhan tri kỷ của Tống Thời Tuấn, chắc các người sẽ không bắt hoa nương chứ.” Thái Chiêu giễu.

Mộ Thanh Yến nói: “Không phải hoa nương, là hai đứa con trai của Tống Thời Tuấn hai đứa con trai, Tống Tú Chi, Tống Mậu Chi.”

Thái Chiêu cười lạnh: “Tu vi hai người họ không yếu, e không dễ bắt.”

“Có công mài sắt, có ngày nên kim thôi*.”

(*)精诚所至, 金石为开吧: đã chân thành thì đá vàng cũng nứt, chuyên tâm thành ý đi làm thì vấn đề gì cũng giải quyết được.

【 “Huynh bớt nói nhảm đi, hai tháng rồi ta không đi săn, hiếm có dịp Lão Hàn phát hiện có một con báo toàn thân tuyết trắng ở trong rừng, ta muốn lột da nó làm cái áo choàng cho phụ thân, huynh đừng lải nhải dài dòng ngăn ta.” Mặt Tống Mậu Chi đầy vẻ không kiên nhẫn đứng ở một căn nhà thợ săn bìa rừng vùng ngoại ô.

Hai tiểu đồng bên cạnh giúp hắn chuẩn bị yên ngựa, cung tên chờ đi săn các thứ, tùy tùng thiếp thân đang giúp chỉnh trang giáp trụ bằng da cho Tống Mậu Chi, còn có một thợ săn trẻ đang ở góc phòng tự mang xà cạp cho mình.

Tống Tú Chi khoanh hai tay vào trong áo, ngập ngừng nói: “Nhưng cha đã nói muốn chúng ta trông nhà cho kỹ lưỡng, không nên ra ngoài làm loạn.”

Tống Mậu Chi quay lại mắng: “Nhất định là đám lão già kia nói xấu ta! Hừ, bọn họ ỷ bối phận cao già đời, cái này không cho cái kia không được, quản đầu quản chân, xem đi, đợi ta kế vị, chuyện đầu tiên chính là đuổi đám già kia!”

“Mậu Chi.” Tống Tú Chi không biết làm sao, “Đều là người nhà họ Tống sao có thể huých tường, huống chi họ đều là chú bác trưởng bối.”

“Không cần huynh dạy ta, đến chừng đó ta tìm Úc Chi hỗ trợ. A, nói không chừng đến chừng đó hắn cũng đã chấp chưởng Thanh Khuyết Tông, khi đó huynh đệ chúng ta một lòng, sắt bén cắt đứt vàng, xem ai còn dám xem nhẹ bản công tử!” Tống Mậu Chi quay sang hỏi thợ săn trẻ, “Ê, sao Lão Hàn vẫn chưa quay lại nhỉ?”

Thợ săn trẻ có vẻ đầy nhát gan e sợ, thắt xà cạp nãy giờ vẫn chưa chắc chắn, đáp còn lắp bắp: “Thúc, thúc phụ nói không thể làm mất hứng công tử, đã dẫn dẫn… người vào trong rừng, đuổi con báo trắng ra.”

Tống Mậu Chi hài lòng gật đầu, lập tức không ưa nói: “Lão Hàn là người lanh lợi thế, mà sao cậu đến nói còn nói không rõ.”

“Nếu không phải đứa cháu đầu này của ta quá vụng về, đại ca đã đưa nó đến trước mặt công tử lĩnh thưởng lâu rồi!” Theo một tràng cười to, một ông thợ săn già dẫn theo hai thợ săn một cao một thấp tiến vào nhà săn.

Ba thợ săn đồng loạt qua sang anh em nhà họ Tống hành lễ, thợ săn già đứng yên tại chỗ, hai người khác vây quanh phía sau anh em nhà họ Tống giúp thợ săn trẻ tuổi mang xà cạp.

Tống Mậu Chi cười nói: “Mấy năm không gặp, miệng lưỡi Hàn Lão Nhị ông trơn thế. Sao nào, lần này về còn đi tiếp ư.”

Hàn Lão Nhị nói: “Trên đời này đâu không có lãnh thổ Quảng Thiên Môn ta, lần này về lão nô không đi nữa, chỉ mong công tử nương tay, thưởng ông lão nhỏ bé này một miếng cơm ăn, đừng chê ta không hữu dụng như đại ca nhà ta!”

Tống Mậu Chi cười ha hả: “Bao thế hệ nhà họ Hàn các ông nhận được Quảng Thiên Môn che chở, chuyện có sá gì. Được, sau này ông đi theo ta, hầu hạ cho tốt thì vàng bạc mỹ quyến không thiếu ông được!”

Đương nghe hai người tâng nhau, Tống Tú Chi nghe sau lưng có một luồng khí đậm đặc quái dị cực kỳ, hắn chưa kịp phản ứng mạnh thì đã thấy mấy đại huyệt sau lưng mình bị cái gì đó chọt, lập tức cả người tê liệt, ngã ra đất không dậy nổi.

Trong khoé mắt gượng nhướng mở, Tống Tú Chi nhìn thấy tay thợ săn lùn hơn rút một cây chuỷ thủ, thân pháp quỷ mị, đao như một cơn gió lốc trong khoảnh khắc cắt cổ ba người hầu. Ra tay đồng thời còn tên thợ săn khổng lồ kia, song quyền mạnh mẽ như gió đánh tới Tống Mậu Chi.

Tu vi Tống Mậu Chi không kém, song trường kiếm không ở bên người, lại bị bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức bị thợ săn cao to bình bịch hai quyền đánh vào ngực, đỡ hết nổi lảo đảo lui lại, vừa vặn bị tên thợ săn lùn thân pháp linh xảo chọc hai cây Loạn Phách Châm ngay tâm đại huyệt sau lưng, thế là cũng xụi lơ ra đất.

Thợ săn gầy lùn cười ha hả: “Thần Quyền Thái Bảo Liễu Giang Phong, quả nhiên uy danh năm đó không giảm. Nghe đâu Đại công tử Quảng Thiên Môn Tống Mậu Chi là nhân vật nổi bật trong Bắc Thần Lục phái hiện giờ, cũng không chịu nổi song quyền của Liễu đại ca!”

Lúc này, thị vệ bên ngoài nghe thấy có động tĩnh trong phòng, vội gõ cửa hỏi thăm.

Tống Tú Chi thầm thả lỏng, nghĩ thầm đám kia có lợi hại hơn nữa cũng không bì kịp gần trăm cao thủ Quảng Thiên Môn.

Ai ngờ tên thợ săn trẻ nói lắp kia bỗng đứng cạnh cửa, cao giọng nói: “Có chuyện gì được chứ, hôm nay bản công tử rất có hứng, các ngươi chớ quản chặt như mấy bà mẹ già thế, cút ngay hết cho ta, chuẩn bị xong hết bản công tử tự sẽ ra!”

Tống Tú Chi hoảng hốt, đột ngột thay chính là giọng Tống Mậu Chi!

Ngừng một hơi, thợ săn nói lắp lại lên tiếng, lần này là chất giọng nhã nhặn khách khí của Tống Tú Chi, “Mậu Chi, được rồi, bọn họ cũng chỉ tận hết chức vụ, nếu đệ có gì nguy hiểm tính mạng, mọi người biết ăn nói thế nào chứ.”

Cuối cùng lại là giọng ‘Tống Mậu Chi’ bực bội lầm bầm, “Tên nào tên nấy phiền muốn chết, sau này ta…”

— gã thợ săn nói lắp rất giỏi kỹ thuật khẩu âm, bắt chước giọng hai anh em không sai mảy may.

Thợ săn gầy lùn đi đến trước mặt Tống Tú Chi, ngồi xuống mỉm cười: “Nhìn đủ chưa, rồi thì ngủ một lát thôi.”

Lại bồi một cây Loạn Phách Châm, Tống Tú Chi bất tỉnh nhân sự hoàn toàn.

Hàn Lão Nhị lấy lòng đi qua, “Du Đàn chủ, chuyện này…”

Du Quan Nguyệt quay lại cười nói: “Ông yên tâm, ta nói được làm được, chừng nào về sẽ thu xếp vàng cho ông, chân trời góc biển đi xa chút, tự hưởng thụ sung sướng đi.”

Hàn Lão Nhị vui mừng quá đỗi, cúi người chào tạ ơn liên tục.

Lúc này ngói trên nóc nhà bị gỡ mấy mảnh, thang dây thả xuống.

Căn nhà săn này vốn dĩ được xây dựa lưng vào núi, trên đỉnh đầu là một gốc tùng trăm tuổi to lớn vô cùng trăm, cành lá đan xen rậm rịt che trọn nóc nhà, mà vách đất đá phía sau núi đã bị đục một thông đạo từ trước.

Lập tức Du Quan Nguyệt Liễu Giang Phong một người một phần khiêng anh em nhà họ Tống, lặng lẽ leo lên nóc nhà, dưới bóng tùng rậm rạp che phủ, từ thông đạo bên vách núi rời đi. 】

“Hay, lợi hại lắm!” Thái Chiêu thản nhiên, “Vẫn còn người khác sa lưới nữa chứ.”

Mộ Thanh Yến nói: “Theo kế hoạch, còn có Doãn Tố Liên và người nhà Vương Nguyên Kính, Du Quan Nguyệt bảo nên thêm Lão Trấn trưởng Lạc Anh Cốc và Ninh lão phu nhân thì tốt hơn, nếu không lệnh tôn lệnh đường sẽ bị người đểý.”

Thái Chiêu giận đến cười lạnh: “Mộ Giáo chủ tính toán không bỏ sót, tiểu nữ tử bội phục bội phục.”

Mộ Thanh Yến nói: “Cũng là Lục phái an nhàn quá lâu, sơ suất đề phòng. Năm ấy lúc Nhiếp Hằng Thành còn sống, mọi người lúc nào cũng gối giáo chờ sáng, nào có lỏng lẻo đề phòng như thế, trăm ngàn sơ hở.”

Hắn tự giễu: “Nhưng chính ta cũng không tốt hơn là bao, là Giáo chủ đầu tiên trong suốt hai trăm năm bị Bắc Thần Lục phái bắt sống, thật là mất hết thể diện tổ tông.”

Thái Chiêu trầm tư, “…Huynh không ngờ rằng chúng ta thật sự có thể tìm tới anh em Thạch thị, từ đó suy đoán ra chuyện ạc của Vương Nguyên Kính, càng không ngờ kéo tới ân oán năm xưa giữa cô cô tôi và Mộ Chính Dương, đi đến bước cuối cùng này.”

Cô dừng đoạn, lại hỏi: “Du Quan Nguyệt nhận lệnh đi diễn kịch rồi, vậy còn bọn Thượng Quan Hạo Nam? Có phải huynh sai hắn ta mai phục ở đâu đó, một chỗ có người dị động, ngay sau đó tiến hành phản công bình định?”

“Cũng không xa là mấy.” Mộ Thanh Yến tách nát một khối gỗ lớn nghe rắc, ném vào đống lửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi