GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG

Từ hôm đó, Thái Chiêu rất ngoan, ngày ngày ngoài yên lặng trốn trong phòng chờ Thái Bình Xuân về, thì chòng chọc ngó chiếc lồng bồ câu.

Không sai, chiếc lồng bồ câu mà Giác Tính thiền sư cho cô để gửi thư méc, rốt cuộc có thể phát huy được tác dụng.

Hôm đó sau khi nghe chuyện các phái bị tập kích, Thái Chiêu cơm cũng chưa ăn đã nâng bút viết thư. Thường Ninh ngồi một bên mài mực cắt giấy cho cô, thỉnh thoảng liếc một hai mắt qua nội dung thư, rước lấy mấy cái liếc khinh khỉnh của cô gái.

Phong thư đầu tiên tất nhiên là đi Bội Quỳnh sơn trang.

Đầu tiên thăm hỏi thân thể mấy người Chu Trí Trăn Chu Trí Nhàn an khang, bị thương có nặng lắm không, nếu thiếu thuốc gì cứ lên tiếng, Lạc Anh Cốc thứ khác không có chứ mấy loại thuốc ngoại thương kia thì bao no. Cô còn cột luôn lên chân bồ câu đưa thư hai ống kim sang dược, nếu không phải sợ con chim béo nhỏ kia bị té, cô hận không thể gửi luôn toàn bộ cái hòm thuốc Ninh Tiểu Phong để lại cho mình sang.

Thường Ninh: “Cô là vì thích Chu trang chủ và Chu nữ hiệp nên mới thích Chu Ngọc Kỳ hả? Hay là vì trong lòng nhớ thương Chu Ngọc Kỳ mới quan tâm đầy đủ đến Chu trang chủ Chu nữ hiệp thế?”

Thái Chiêu: “… Ta tạt cái mớ mực nước ngươi mới mài ra vô mặt ngươi được đó nhe.”

Phong thư thứ hai là đi Trường Xuân tự.

Đầu tiên thăm hỏi sức khỏe Pháp Không thượng nhân. Bị phỏng thế nào, da thịt người già khó lành, kèm theo thư là hai ống cao trị phỏng do Lạc Anh Cốc sản xuất, có gọi là tôm luộc cũng có thể giúp ngài phục hồi như cũ. Còn hỏi thăm Pháp Không thượng nhân bị khói đen vào phổi đã trừ sạch cả chưa, chép luôn một phần thực đơn canh khử độc nhuận phổi, nếu phổi bị tổn thương không được dưỡng tốt, sau này lão hòa thượng muốn niệm cũng chẳng được chỉ còn cách gõ mõ.

Thường Ninh: “Trước kia Lạc Anh Cốc và Pháp Không thượng nhân từng có hiềm khích hả?” Thái Chiêu: “Nào có. Lão hòa thượng là người rất tốt.”

Thường Ninh: “Vậy là Chiêu Chiêu muốn trấn an Pháp Không thượng nhân hả?”

Thái Chiêu: “Đó là dĩ nhiên.”

Thường Ninh: “… Hy vọng thượng nhân thọ tỷ Nam Sơn, A di đà Phật.”

Phong thư thứ ba vốn dĩ tính viết cho Ninh Tiểu Phong, mới mấy chữ đã bị Thái Chiêu vò vứt, bởi vì đừng nói bồ câu đưa thư, đến chính cô nếu không vô cùng tập trung tinh thần cũng chẳng rờ nổi lối vào nơi ở Ninh gia.

Thế là cô lại tính viết cho Huyền Không am ân cần thăm hỏi Tĩnh Viễn sư thái. Song nghĩ tới khuôn mặt mo ngàn năm băng giá của bà dì đại nhân kia, cô ngẩn mãi chẳng chiết ra được một chữ, cuối cùng đành phải cột hai ống kim sang dược, tỏ lòng quan tâm.

Gửi thư xong, Thái Chiêu hận không thể ngủ luôn trước lồng bồ câu, vừa chờ hồi âm vừa chờ Thái Bình Xuân.

Đang khổ sở chờ đợi đến phát bực, Tông chủ Thích Vân Kha xảy ra chuyện.

Vốn dĩ mọi người đều cho là ông chỉ bị thương nhẹ, chỉ cần bức ra dư độc rồi nghỉ ngơi là được, ai ngờ thương thế bỗng tái đi tái lại. Đến sáng sớm một ngày nọ, Thích Vân Kha liên tục nôn ra mấy búng máu đen, rồi bệnh không dậy nổi, lúc mê lúc tỉnh.

Thái Chiêu vào thăm ba lần, cũng chỉ hai lần có thể nhìn thấy Thích Vân Kha hai mắt nhắm nghiền sắc mặt vàng như nến nằm trong lều.

Dáng vẻ Tằng Đại Lâu vội vàng, không phải bận xử lý việc vặt của tông môn thì là tìm thầy hỏi thuốc, hoặc là đại diện Thích Vân Kha trước sau bận bịu, chẳng thể nói với Thái Chiêu dăm câu đã phải chạy đi công việc.

Khó khăn lắm chờ đến khi Thích Vân Kha tỉnh táo lại, chúng đệ tử cùng vào thăm hỏi, kể cả Tống Úc Chi được người đỡ đến. 

Lôi Tú Minh cau mày, càng bắt mạch càng nghi hoặc, lầm bầm trong miệng: “… sao bỗng nhiên độc tính lại lợi hại lên nhỉ? Hiện giờ đã bị ép xuống, nhưng ta lại không hiểu sao cứ tái đi tái lại.”

Trái lại Thích Vân Kha nghĩ thoáng, yếu ớt mỉm cười: “Là tự ta lúc vận công không cẩn thận, bị lạc khẩu khí, không kịp thời đẩy hết dư độc. Nhờ bàn tay kỳ diệu của Lôi sư đệ, giờ ta khá hơn rồi, nghỉ ngơi nhiều là được.”

Lôi Tú Minh đành thôi.

Thấy vết thương của chồng nguy hiểm, Doãn Tố Liên cân nhắc nên làm Tông chủ phu nhân uy phong hay là làm mẹ vợ Tông chủ cảm giác thành tựu hơn, rốt cuộc nảy ra hiền lành xưa nay chưa từng có, bưng trà đưa nước đầy dịu dàng, làm chúng đệ tử bỗng nổi da gà một trận.

Đáng tiếc Thích Vân Kha không hề hưởng thụ, mặt lạnh hàm hồ đôi câu, Doãn Tố Liên đâu chịu nổi cơn giận, nổi giận đùng đùng đi luôn.

Thái Chiêu cười tủm tỉm xem xong kịch, trước khi quay đi nhìn thấy Tống Úc Chi đứng sau cột hành lang, thần sắc hết sức kỳ lạ.

Một tia dị dạng lướt qua lòng cô, song nhanh chóng ném ra sau đầu, về ôm lồng bồ câu chờ tin.

Mấy ngày sau đó, bồ câu đưa thư lần lượt trở về.

Bội Quỳnh sơn trang đúng là tử thương rất nặng, số thoát khỏi vòng ma phục của Ma giáo chỉ lèo tèo vài mạng, cũng may bốn người Chu gia đều không bị thương cơ bản, từ từ điều dưỡng sẽ hồi phục, song thương xót mẹ già quả phụ của những đệ tử quá cố, Chu Trí Trăn quyết ý trợ cấp các bà cho tốt.

Những người khác ở Trường Xuân tự chỉ bị thương da thịt, mỗi Pháp Không thượng nhân có chút không ổn dù tuổi tác đã cao. Xét về bối phận và tuổi tác, ông là bậc cha chú của Thanh Phong Tam lão. Lần này đầu tiên là sư huynh Pháp Hải thượng nhân luôn sống có nhau đã qua đời, rồi lại sau bôn ba đột nhiên gặp đánh lén, lão hòa thượng hơi không chịu được.

Như thường lệ Huyền Không am gửi đến một chồng thuyết giáo thật dài, Thái Chiêu đến xem cũng chẳng muốn.

Vừa bỏ qua thư răn dạy của Tĩnh Viễn sư thái, lại nghe Phù Dung đến báo cuối cùng Thái Bình Xuân đã về.

Lúc Thái Bình Xuân về trấn Thanh Khuyết sắc trời đã tối, ông không muốn qua đêm ở núi Cửu Lãi, mới vào khách điếm Duyệt Lai* trên trấn. 

Lấy tên phổ thông lại tự tin thế, khách điếm không phải lớn nhất trấn, nhưng đắt nhất.

(*) làm khách đến vui vẻ nhất

Đi trên đường mòn lát đá trấn Thanh Khuyết, Thái Chiêu phát hiện quanh mình dòng người không ít, “Tế điển kết thúc rồi, trên trấn còn nhiều người thế sao, là khách quen mấy tiệm sao.”

Thường Ninh ngẩng nhìn, “Mấy người này đều là hảo thủ, không biết ở trấn Thanh Khuyết làm gì.”

Hai người đều lấy làm lạ, song cả hai đều không quen thuộc trấn Thanh Khuyết, không biết họ là khách quen hay lạ, là bình thường hay khác thường. Không nghĩ ra, liền ném ra sau đầu.

Vào đến khách điếm Duyệt Lai, chưởng quỹ bộ dáng như kẻ bị lao mặt bơ bơ đứng sau quầy, ngó thấy Thái Chiêu Thường Ninh chỉ trợn mí mắt, chỉ chỉ vào thẻ bài bằng trúc phòng chữ Thiên số một treo sau lưng, rồi mới nửa chết nửa sống gào điếm tiểu nhị dẫn đường.

Thường Ninh vui vẻ: “Giờ ta có thể xác định chắc chắn là Chiêu Chiêu với ông chưởng quỹ này có hiềm khích.”

“Hôm vừa đến núi Cửu Lãi nhà ta dừng chân ở khách điếm nhỏ rách này, cả nhà tổng cộng ở cả một hộ, tiền thuê đắt như cướp, chưởng quỹ còn kéo khuôn mặt dài đuỗn nữa.” Thái Chiêu bất đắc dĩ, “Rồi ta mới cho ổng một đề nghị nho nhỏ.”

“Đề nghị gì thế.”

“Ta nói, ‘Chưởng quỹ sao ngài không đi mở nghĩa trang đi’.”

Thường Ninh trực tiếp cười ra tiếng.



Nửa tháng không gặp, Thái Chiêu nhìn cha nhà mình vừa đen lại vừa gầy đi, thật lấy làm đau lòng, hận không thể lập tức bật bếp nấu canh bồi bổ cho cha. Thái Bình Xuân cũng thầm ngắm nghía con gái, phát hiện người cô bé cao lên đôi chút, thần khí cũng ra người lớn hơn, tủm tỉm: “Xem ra đầu bếp Thanh Khuyết Tông không tệ, nuôi Chiêu Chiêu nhà ta ăn đến trắng trẻo mập mạp. Đúng là vẫn nên đưa con ra ngoài nuôi, mới mấy ngày, nhìn là biết đã hiểu chuyện hơn.”

Lại nghía sang Thường Ninh.

Tuy thanh niên vẫn mặt đầy nhọt độc như trước, nhưng khí định thần nhàn, hai mắt ẩn sáng, Thái Bình Xuân hỏi, “Thường thế chất khỏi hẳn rồi à?”

Thường Ninh cung kính hành lễ: “Vẫn còn chút ít dư độc chưa khử hết ạ.”

Thái Bình Xuân hơi nhíu mày, song không lên tiếng. 

Thái Chiêu cũng nhíu mày.

Món hàng Thường Ninh này từ lúc mới vào cửa đến giờ không phát ngôn nửa câu không bình thường nào, cử chỉ thanh tao lịch sự có độc, phong độ đẹp đẽ, diễn xuất còn giống công tử thế gia hơn cả Tống Úc Chi.

Hai cha con đã lâu không gặp, ắt có rất nhiều lời muốn nói, sau một lát nói nhăng nói cuội bèn đá đến chuyện Thanh Khuyết Tông bị tấn công và việc các phái bị Ma giáo bố trí mai phục đánh lén.

Thái Chiêu nêu nghi hoặc trước kia: “Thường Ninh bảo Ma giáo đã không lớn bằng xưa kia, thế sao vẫn cùng hung cực ác thế ạ.”

Thái Bình Xuân nói: “Kẻ ác trên đời này nhiều thế, con đoán được suy nghĩ từng người sao. Chuyện này càng nghĩ càng không rõ lý do. Đợi mọi người tĩnh dưỡng tốt, để sư phụ con dẫn đầu, chúng ta lên U Minh hoàng đạo thăm hỏi Nhiếp Cát bàn bạc xem cái vạc tham ăn đã giấu đi đổi lấy bình an vô sự nhiều năm, nếu Nhiếp Giáo chủ đã có hào hứng mở màn một lần nữa, sáu phái Bắc Thần dĩ nhiên cũng có thể tiếp đón.”

Lời đơn giản, nhưng phía sau ẩn chứa mưa máu gió tanh khó lường.

Thái Chiêu nhịn không được tai run lên.

Thường Ninh cũng có phần ngoài ý muốn, trông Thái Bình Xuân ôn hòa khiêm tốn ít nói, chưa từng nghĩ tính tình ông quả quyết dứt khoát như vậy.

“Chú Thái.” Hắn bước lên một bước, hai tay lồng nhau bái, tư thế đẹp đẽ nghiêm túc, “Xin thứ cho cháu thất lễ không biết phải chăng chuyến đi thăm dò của chú Thái lần này liên quan đến dấu vết để lại của bản án nhà cháu?”

Thái Bình Xuân trầm ngâm một lát, “Hiện giờ khu ở của Thường gia đã thành phế tích, ta lục soát trong trong ngoài ngoài mấy lần, còn vòng quanh ngọn núi kiểm tra mấy vòng, có thể kết luận, đúng là do Ma giáo gây ra.”

Thái Chiêu muốn ói: “Cha, Thường thế huynh đã nói là Ma giáo làm từ lâu rồi mà. Cha đi cả nửa tháng, là tra vậy thôi đó hở.”

Thái Bình Xuân xoa xoa đầu con, “Nha đầu ngốc biết cái gì.”

Rồi nhìn Thường Ninh nói, “Ta vốn cho rằng có người đục nước béo cò, giả mượn danh của Ma giáo ra tay. Song ta đã kiểm chứng tới lui, bất kể là dấu hiệu để lại dưới chân núi, ám tuyến giữa bụi cỏ, hay lúc mai phục chung quanh có dấu vết gì, thậm chí vết tích đánh nhau còn sót lại trong phế tích, đều là thủ bút của Lộ Thành Nam. Hừ, lại là Thiên Cương Địa sát doanh.”

Đầu óc Thái Chiêu xoay chuyển rất nhanh, “Họ Lộ? Không phải là một trong Tứ đại đệ tử của Nhiếp Hằng Thành Triệu Trần Hàn Lộ chứ ạ.”

“Không sai.” Thái Bình Xuân, “Hắn là Tứ đệ tử của Nhiếp Hằng Thành, xưa nay ác tích không hiện, nên không có tên tuổi gì trên giang hồ. Thực ra người này văn võ toàn tài, nội ngoại công phu cơ quan trận pháp tinh tượng địa hình theo dõi độc sát không gì không biết, người trong Thiên Cương Địa sát doanh đều là một tay hắn luyện ra.”

Thái Chiêu nghe sợ hãi, “Cho nên là gã giết cả nhà Thường đại hiệp!”

“Không rõ, y chết rồi, còn trước cả Nhiếp Hằng Thành.” Thái Bình Xuân nói, “năm đó đám nhóc chúng ta tra được mấy tiểu đầu mục của Thiên Cương Địa Sát doanh, đến khi giết đến tận cửa mới phát hiện chúng đang đốt giấy để tang, mặt mũi giàn giụa nước mắt nước mũi thì ra là đang đốt hương hoá vàng mã, tế điện Lộ Thành Nam.”

“… Ma giáo cũng có mấy phần nhân tình nhỉ.” Thái Chiêu ngượng ngùng.

Thái Bình Xuân cười ngó con gái: “Người trong Ma giáo cũng là người, cũng có thất tình lục dục. Năm đó Lộ Thành Nam rất có uy vọng trong đám tiểu bối Ma giáo, cũng không ai nắm rõ y chết thế nào. Người thì bảo y tẩu hỏa nhập ma chết, người thì nói hắn là bị sáu phái Bắc Thần chúng ta vô sỉ bày cạm bẫy hại chết, có kẻ còn bảo y bị hai sư huynh đố kỵ trong lòng hợp mưu giết chết…”

“Tóm lại, Lộ Thành Nam vừa chết, Nhiếp Hằng Thành giống như đứt một cánh tay. Nếu y còn sống, cô con cũng không dễ tìm đến Nhiếp Hằng Thành thế, càng không thể chuẩn xác thấy ông ta đơn độc mà đến khiêu chiến.”

“Nghe ra, người này thật lợi hại.” Thái Chiêu thổn thức, “Đứng đầu Ma giáo đều là người gì không à.”

Thường Ninh ngó cô bé một chút, không nói gì.

“Đến tận hôm nay, Thiên Cương Địa Sát doanh vẫn dựa theo quy củ huấn luyện do Lộ Thành Nam để lại, cha xem dấu vết chỗ ở Thường gia là biết.” Thái Bình Xuân nói, “mấy năm qua Quảng Thiên Môn Tứ Kỳ môn còn có Thái Sơ quan làm việc quá phô trương, tay duỗi càng dài, khuếch trương thế lực càng lớn, Ma giáo bất mãn trong lòng, muốn đi cho một bài học cũng hợp tình hợp lý.”

“Nhưng vì đâu cứ nhất định phải diệt hết Thường gia chứ? Sau cái chết của Nhiếp Hằng Thành, dường như Thường đại ca chưa từng can thiệp chuyện giang hồ mà.” Ông thực nghĩ mãi không ra.

Thường Ninh trầm tư không nói.

Thái Chiêu nghe xong ba chữ ‘Quảng Thiên Môn’, lập tức nhớ đến Tống Úc Chi, liền vội vàng hỏi, “Cha, Tam sư huynh của con… là Tống Úc Chi con trai của Tống Môn chủ ấy ạ, anh ta trúng U Minh hàn khí, công phu trong người chẳng còn lại bao nhiêu. Người có từng nghe qua phương pháp trị liệu loại thương thế này chưa ạ.”

Thường Ninh hít sâu một hơi, ém chua xót đầy bụng xuống, tiếp tục cố giả bộ ôn tồn lễ độ khiêm nhường ngay thằng.

Mã đức*!

(* hơm hiểu lắm nha, chửi thề?!)

“U Minh hàn khí? Cha cũng không biết cách giải.” Thái Bình Xuân chợt sửng sốt, “Có  điều… hẳn là có thể trị hết đó.”

Ánh mắt Thái Chiêu sáng lên: “Sao cha biết có thể trị hết ạ.”

“Năm đó cô con có một người anh em, tên Thạch Thiết Tiều...”

Thường Ninh: “Là Lão Nhị trong anh em họ Thạch ạ?”

Thái Bình Xuân: “Đúng, chính là anh ấy. Năm đó trúng phải U Minh hàn khí, sau đó không biết cô của Chiêu Chiêu làm thế nào, Thạch Nhị ca phục hồi như cũ, duyên cớ trong đó ta cũng không nắm rõ.”

“Thế… cuối cùng làm sao phục hồi như xưa ạ?” Thái Chiêu mờ mịt, “Không ai biết sao.”

Thường Ninh rất có vài phần cười trên nỗi đau kẻ khác: “Luyện môn công phu U Minh hàn khí này cũng chẳng có mấy người, người bị trúng dĩ nhiên cũng không nhiều, có thể có mấy người biết cách chữa trị chứ.”

Để phòng cô bé tiếp tục liên miên về thương thế Tống Úc Chi, Thường Ninh tranh thủ chuyển đề tài, “Cháu cả gan, thỉnh giáo chú Thái một chuyện.”

“Cứ nói đừng ngại.”

Thường Ninh nói: “Trước khi Vũ Cương chết, đã bảo Doãn lão tông chủ không muốn đưa ra Dương trưởng lão để đổi Vũ Nguyên Anh đại hiệp, là vì muốn ép hỏi ông ta một việc bí mật. Không biết chú Thái có biết chuyện này không?”

Thái Chiêu khẽ giật mình, cô cũng nhớ.

Cô không nhịn được, “Thì ra ngươi luôn hiếu kỳ chuyện này trong lòng, sao không trực tiếp hỏi sư phụ. Chắc chắn ngài biết ý đồ Doãn lão tông chủ chứ.”

Thường Ninh diễn cho trót, cười khổ ra vẻ khéo hiểu lòng người: “Cháu ngại chuyện này không nên phơi bày, bảo Thích Tông chủ nói ra không khỏi ép buộc, cho nên…”

Thái Bình Xuân gật gù, “Thường thế chất nói đúng lắm, chuyện này đích thực rất hiếm khi được phơi bày.”

“Ơ.” Thái Chiêu ngạc nhiên.

Hơn hai mươi năm trước, hiển nhiên Ma giáo lớn mạnh một thời, nhưng sáu phái Bắc Thần cũng không phải bùn đất.

Thanh phong Tam lão đang tuổi sung sức; Thái Sơ song hùng mỗi người mỗi vẻ; Bội Quỳnh sơn trang Quảng Thiên môn cùng Tứ Kỳ môn đều con cháu đông đảo, kẻ mạnh như mây; sơ sơ Lạc Anh Cốc cũng có cao thủ đỉnh cao cỡ Thái Trường Phong giữ thể diện. Trong đám tiểu bối có Chu Trí Trăn, Tống Thời Tuấn, Vũ Nguyên Anh tinh tú mới mọc, chớ nói chi còn cả tay mới Thái Bình Thù thiên chất lạ kì hiếm có.

Tóm lại, trong một quãng thời gian rất dài, hai phe chính tà thế lực ngang hàng, không ai dám xem thường khai chiến.

“Bỗng một hôm, Doãn lão tông chủ phát giác tình hình không đúng.” Thái Bình Xuân nói, “trước đó ông ấy từng va chạm với Nhiếp Hằng Thành, không thể nói bất phân thắng bại, nhưng cũng không thua mấy chiêu. Đến cảnh giới cao thủ như bọn họ, nếu nói còn tiến bộ bao nhiêu, cũng không dễ. Song, chẳng biết tại sao công lực Nhiếp Hằng Thành chợt gia tăng mãnh liệt.”

“Lần đầu, Doãn lão tông chủ so chiêu với ông ta, suýt không thể toàn thân trở ra.”

“Lần hai gặp lại, Doãn lão tông chủ đã không thể chịu nổi một trăm chiêu của Nhiếp Hằng Thành.”

“Đến va chạm lần thứ ba, nếu không phải hai vị đồng môn Trình Hạo Vương Định Xuyên liều mình cứu giúp, e Doãn lão tông chủ đã bỏ mạng tại chỗ.”

Thái Chiêu há hốc, “Sao cha nắm rõ thế ạ, Doãn lão tông chủ mà thua sẽ chẳng hó hé gì mới đúng chứ.”

“Là một đệ tử của Vương Định Xuyên sư bá kể cho cô con.” Thái Bình Xuân thản nhiên, “Cô con đã cứu mệnh của cậu ấy.”

Thường Ninh cũng là lần đầu nghe nói, kinh ngạc khó tả, bỗng nghĩ đến một chuyện, “Nhiếp Hằng Thành chợt đạt đến thần công, vậy thì, e là thế cân bằng hai bên không thể tiếp tục được nữa.”

Cho nên, đây mới là nguyên nhân Nhiếp Hằng Thành bỗng trỗi dậy? Từ đó ông ta càng thêm không kiêng kị, dứt khoát để vây cánh Ma giáo tùy ý hoành hành, kiếm chỉ tiêu diệt sáu phái Bắc Thần, nhất thống thiên hạ.”

Thái Bình Xuân gật đầu, tiếp tục nói, “Doãn lão tông chủ cũng là người có tim gan thạch anh*, hiển nhiên nghĩ rằng Nhiếp Hằng Thành nhất định có cơ duyên xảo hợp, lấy được một môn thần công uy lực to lớn.”

“Thế nên ông ta mới bắt Khai Dương trưởng lão ép hỏi Nhiếp Hằng Thành rốt cuộc có cơ duyên xảo hợp gì?!” Thái Chiêu vỗ tay.

Thái Bình Xuân: “Khai Dương trưởng lão và Dao Quang trưởng lão đều do Nhiếp Hằng Thành tự mình mời chào nhập giáo, tâm phúc mười mấy năm, bọn họ mà không biết sẽ chẳng còn ai biết.”

“Thế kết quả tra hỏi thế nào ạ?” Tiểu Thái cô nương thật khẩn trương.

Thường Ninh vẫn ngay ngắn nghiêm chỉnh, mặt mày hiền lành nhã nhặn, “Nếu hỏi được, cô của cô cũng không cần đánh bạc tính mạng mà đi giết Nhiếp Hằng Thành.”

Thái Bình Xuân mỉm cười: “Thế chất nói không sai.”

Thái Chiêu híp mắt nhìn Thường Ninh, trong mắt ngay thẳng quơ mấy chữ: Ngươi giả vờ khéo lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi