GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG

Lên núi tuyết. thượng.

Núi tuyết mênh mông, phóng tầm mắt nhìn tới đều là gờ tuyết nhấp nhô chập trùng, còn có rất nhiều vết đen sâu cạn không đồng nhất.

Thái Chiêu rất hiếu kì: “Không phải tuyết đều trắng cả sao, sao lại có vệt đen nhỉ?” Cô sinh ra lớn lên ở Lạc Anh Cốc bốn mùa như xuân, mùa đông thi thoảng vài bông tuyết lạc loài bay bay, rất nhanh tan thành vũng nước, chưa từng thấy một đống tuyết cao lớn như thế.

Lam Điền Ngọc quay lại đáp: “Đây chỉ là khu vực chân núi, thường có dấu chân người lui tới, tuyết rơi không tích tụ được, đương nhiên sẽ lộ ra núi đá thổ nhưỡng bên dưới lớp tuyết. Trên núi còn có rừng cây, lúc phủ tuyết đọng thì không hiện, một khi bị gió núi thổi tuyết rơi xuống, nhìn từ xa cũng màu đen.”

Gã dẫn đầu đoàn, quét đi cảnh giác trước đó trong khách điếm, đón bông tuyết bay bay trong gió núi đi trước mở đường, hai mắt sáng ngời có thần, thần sắc tự tin buông lỏng, thoảng như trở về nhà.

Mộ Thanh Yến cười hỏi: “Lam tiền bối thuộc như lòng bàn tay, lẽ nào lớn lên giữa núi tuyết à?”

Sắc mặt Lam Điền Ngọc đỏ lựng, thuận miệng nói: “Không sai, ta sinh ra ở Tuyết vực phía Tây, từ bé bò ra leo vào trong núi tuyết, đến cả một thân khinh công này đều là từ trên tuyết luyện thành, năm đó ta…”

Phía sau đoàn nghe vang to một tiếng ôi chao duyên dáng, giọng không nhẹ không nặng, vừa đủ để người nghe thấy, thì ra là vị thị thiếp xinh đẹp kia bị trẹo chân.

Nam tử trung niên anh tuấn đỡ nàng: “Khởi Nùng, đặt chân cẩn thận chút, nếu không thể chịu được, nàng vẫn nên xuống núi đi.”

Trong mắt Khởi Nùng chứa tình, rõ là giỏi ăn nói, ngữ khí lại ngân nga nũng nịu: “Đa tạ chủ nhân nhớ nhung. Song chủ nhân ở đâu, Khởi Nùng ở đấy.”

Quá nửa đàn ông trong đoàn đều hâm mộ diễm phúc của trung niên anh tuấn này, nhưng trung niên anh tuấn lại là người gỗ, buông Khởi Nùng ra tiếp tục tiến lên, phí một phen ra ơn chăm sóc mỹ nhân tê dại tận xương, đám nam thẳng thở dài.

Đi được hơn hai canh giờ, nếu còn ở Thanh Khuyết tông, giờ này chính là lúc Phù Dung Phỉ Thúy bưng điểm tâm trà nước tìm Thái Chiêu, nhưng trong núi đã là sương chiều nặng nề, sắc trời lâm râm.

Dựa theo những lời nghe dọc đường, ở núi tuyết không thể tham đi lên vào trời tối, ngộ nhỡ bước vào rãnh băng tuyết ven sườn núi, trong nháy mắt sẽ bị tuyết núi chấn động rớt xuống vùi lấp, không tìm về được.

Lam Điền Ngọc dõi mắt trông ra xa, một lát sau thả lỏng lông mày, chỉ vào mấy điểm đen cách đó không xa nói: “Ngay ở kia, là nơi chúng ta đặt chân đêm nay.”

Kim Bảo Huy mệt thở hổn hển, nghe vậy suýt không kịp ngồi, chuyến này cuối cùng mang đủ người, bọn thị vệ thay phiên kéo gánh giúp, mới đưa Kim đại lão gia hơn hai trăm cân lên nổi.

Tình trạng không tốt tiếp theo chính là một chủ hai tớ chưa từng phát biểu kia, người chủ sắc mặt trắng bệch, hai chân hơi phát run, hiển nhiên là nội lực đứt đoạn.

Lại chòng chành thêm gần nửa canh giờ, cuối cùng đám người đã đến nơi đặt chân.

Thái Chiêu quay đầu trái phải nhìn, mãi sau mới nói: “Rốt cuộc ta đã biết sao phải xuất phát sau giờ trưa rồi.”

Đây là một chỗ tránh gió nơi khe núi, hiện lên cụm năm sáu căn nhà săn bằng gạch ngói lớn nhỏ không đều xếp rời rạc hình hoa mai, quanh phòng trồng một cây tuyết tùng cực kỳ cao to, nửa trên mỗi nhánh cây tùng đều buộc hơn mười sợi lụa đỏ. Gió núi một thổi, bông tuyết rì rào bị chấn động rớt xuống, lụa đỏ tung bay, trong núi tuyết đen đen trắng trắng vô cùng bắt mắt.

Ở trong núi gió tuyết trong đêm bức người, chỉ chui vào lều vải khó mà chống cái lạnh, vì để người hái thuốc và thợ săn đi càng xa, săn hái càng nhiều, nghe nói mấy mươi năm trước có mấy vị khách giàu có chung tay ra tiền, mướn trên trăm người thợ thủ công ven đường phía Nam núi tuyết, xây dựng rất nhiều phòng nhỏ để người qua đêm, cư dân bản địa chỉ cần hàng năm giữ gìn phòng xá một chút là đủ.

Mà điểm dừng chân thứ nhất này, vừa lúc cách khách điếm nửa ngày đường.

Sau khi đến nơi, đoàn người tự chọn cho riêng mình phòng ở.

Kim Bảo Huy dẫn theo người nhiều nhất, dĩ nhiên chọn gian phòng ở lớn nhất, Lam Điền Ngọc cũng đi vào theo.

Chu Trí Thâm Đông Phương Hiểu chỉ có hai người, ở gian nhỏ nhất.

Còn lại chín người, trùng hợp đều là ba người một nhóm, sao cũng được tự tìm phòng cho mình.

Không biết có phải cố ý không, Mộ Thanh Yến cố ý chọn căn phòng xa nhất đám.

Thấy Mộ Thanh Yến và Thiên Tuyết Thâm ôm củi và thịt lương từ xe trượt tuyết xuống, Thái Chiêu rất giác ngộ vén tay áo bước lên hỗ trợ, lại bị Mộ Thanh Yến đẩy ra, Thái Chiêu không vui, hạ giọng: “Đã nói rồi sẽ kết bạn trên núi tuyết, cần ra tay ta một chút cũng sẽ không thoái thác, ngươi cũng đừng ra vẻ thương hương tiếc ngọc.”

Mắt Mộ Thanh Yến ngậm nhẹ giễu: “Thương hương tiếc ngọc? Đừng đùa nha. Chúng ta chân thấp chân cao đi nửa ngày đường trong tuyết, một nửa số đàn ông trong đoàn đều mệt, Kim Béo suýt nữa muốn tắt thở, song Tiểu Thái nữ hiệp cô mặt không đỏ hơi thở không gấp, còn tinh thần phấn chấn, giờ lại tràn đầy phấn khởi muốn đến làm việc nặng – đây là em gái mảnh mai không biết võ công của ta đó sao?”

Thái Chiêu đỏ mặt. Xin lỗi, cô quên mất.

Mộ Thanh Yến bình tĩnh nhìn cô.

Thái Chiêu gượng chỉ chốc lát, liền đầu hàng.

Cô mềm nhũn đổ đầu vai, ra vẻ yếu sức, “Anh ơi, sao em thấy bị choáng đầu từng đợt ạ.” Thật là đạp ngựa khuất nhục!

Mộ Thanh Yến nhẹ ôm trọn cô, cười rất từ ái, “Đứa bé này thật không hiểu chuyện, đã nói ở đây núi cao khí mỏng, đừng quá hào hứng thế, giờ hết cả sức rồi kìa.”

Để lại Thiên Tuyết Thâm tại chỗ, khổ sở vận chuyển xuống đồ cấp dưỡng cần thiết mấy ngày cho ba người.

Trong phòng săn đã có một mùa đông không người ở, lạnh lẽo ẩm ướt, Mộ Thanh Yến cởi áo khoác, bảo Thái Chiêu giúp mình cột tay áo lên cho gọn, gom buộc cỏ khô quét sạch mặt đất, bó củi lửa làm đuốc, đốt bốn góc cả khu cháy sáng phòng băng.

Trong phòng Thái Chiêu không cần giả bộ nữa, bèn xăn tay áo hỗ trợ làm việc. Song cô nửa vời thế này, dầu thế nào hiệu suất động tác cũng kém hơn Mộ Thanh Yến người cao tay dài lưu loát, cô không khỏi thở dài: “Ta phải tạ ơn lệnh tôn, dạy ngươi tốt như vậy.”

Mộ Thanh Yến ngẩng đầu cười: “Thật ra ta cũng muốn tạ ơn cô của cô.”

Chờ Thiên Tuyết Thâm ôm đống đồ thiết yếu lớn kia vào, phát hiện trong phòng đã sạch sẽ gọn gàng, chính giữa còn thổi đống lửa ấm áp dễ chịu, một bụng oán khí lập tức tiêu tan, thầm thấy hai tên Mộ Thái dẫu miệng một đứa so đo một đứa độc, nhưng thực chất bên trong còn ngầu vạn lần đám đại gia vênh mặt hất hàm sai khiến bên ngoài.

Vào giữa đêm, ba người ngồi vây quanh bên đống lửa nướng thịt khô, dùng bình đồng nấu tan tuyết thành nước, trụng lương khô mềm ra ăn.

Thiên Tuyết Thâm không kiềm được hỏi: “Các ngươi thấy đến cùng chưởng quỹ là ai giết?”

“Ngươi để ý việc này thế.” Thái Chiêu miễn cưỡng ngồi sát bên đống rơm rạ.

Thiên Tuyết Thâm kích động run suýt rơi thịt khô trên xiên gỗ: “Nương nương thiên cung của ta ơi, nếu không phải ta trùng hợp đi phòng bếp kiếm ăn, cái nồi sát nhân hại mạng này đã chụp lên đầu của đầu bếp và vợ ông chủ rồi! Nói không chừng hung đồ là mấy người ngay bên ngoài kia, nghĩ đến đây ngủ ta ngủ cũng không dám, làm sao không thèm để ý chứ!”

“Yên tâm đi, trước khi tìm được Tuyết lân long thú, ta nhất định bảo vệ ngươi bình an.” Chiêu Chiêu cắn môi, “Còn ta thì để ý lời mấy tay tiểu nhị và đầu bếp nói.”

Thiên Tuyết Thâm khẽ giật mình: “Tiểu nhị? Đầu bếp? Bọn hắn nói gì.”

Mộ Thanh Yến bỗng mở miệng: “Tiểu nhị nói, chưởng quỹ tiếp bọn Kim Béo xong liền đi ngủ. Đầu bếp nói, hắn ta thấy bọn Kim Béo tới, phát hiện người muốn lên núi ngày mai nhiều hơn so với số chưởng quỹ trước đó bảo hắn, nên lương khô chuẩn bị trước đó không đủ.”

“Ra là ngươi cũng nghe ra.” Thái Chiêu nhướng mắt nhìn hắn, “Có vẻ như chưởng quỹ biết đêm qua rất nhiều người sẽ đến, đã giao đầu bếp chuẩn bị đủ phần lương khô. Đợi đám Kim Béo đến, người coi như đã đủ, thế là chưởng quỹ yên tâm đi ngủ.”

Thiên Tuyết Thâm nháy mắt mấy lần: “Có khả năng đã có người phái người dặn dò chưởng quỹ chuẩn bị việc lên núi từ trước, này thì thế nào?”

Thái Chiêu trừng mắt: “Ngươi xem Kim Béo loại người ẻo uột sống an nhàn sung sướng giàu có kia, sẽ vô duyên vô cớ đến chỗ quỷ quái này chịu khổ chăng? Có thể trên núi tuyết có thứ câu dẫn lão không tới không được. Dược liệu, da thú… có trân quý mấy cũng có thể dùng tiền mua được, huống chi Tứ Kỳ môn vốn cũng không xem trọng, tiền tới tay lại càng dễ, lão Kim Béo rốt cuộc đến đây làm gì chứ? Chuyện có khác thường, ắt có kỳ quặc!”

Thiên Tuyết Thâm thốt ra, “Hẳn là trên núi có kho tàng giá trị liên thành!”

Thái Chiêu dùng sức ném y một chạc cây, “Ngốc xít, ta vừa mới nói Tứ Kỳ Môn có tiền cơ mà!”

Thiên Tuyết Thâm cản trở đầu, “Là võ lâm bí tịch chăng!”

Thái Chiêu lại ném một chạc cây, “Sau đời Bắc Thần lão tổ, trên đời này công phu lợi hại nhất không phải ở Bắc Thần thì ở Ma giáo, còn có chỗ khác có võ lâm bí tịch không tầm thường hả!”

Thiên Tuyết Thâm đành rụt qua một bên.

Thái Chiêu chuyển sang Mộ Thanh Yến, “Sao ngươi không nói gì?”

Thần sắc Mộ Thanh Yến hờ hững, “Ngồi đoán mục đích bọn hắn lên núi, chi bằng đoán bọn hắn có bao nhiêu người trước đã? Bọn hắn lên núi làm gì chúng ta có thể mặc kệ, nhưng dẫu sao cũng phải đề phòng bọn hắn gây bất lợi cho chúng ta. Đến cùng bọn hắn người đông thế mạnh, ngay cả thị thiếp Khởi Nùng kia thật ra công phu cũng không yếu, mà chúng ta chỉ có hai người rưỡi.” Hắn quen việc gì đều chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

Thiên Tuyết Thâm bất mãn: “Ê ê, rưỡi đó là ta sao…”

“Đừng ngắt lời, qua một bên.” Thái Chiêu quay lại, “Việc này ta cũng nghĩ qua. Đầu tiên chúng ta khẳng định không nằm trong tính toán của chưởng quỹ, tiếp theo chú Chu hẳn là cũng tình cờ tới, tuy bảo con độc nhất của chú ấy năm ngoái chết ở đây, song nào ai ngờ được khi nào chú ấy sẽ lên tìm nhìn chỗ bỏ mình của con, đến cả tế điển Bắc Thần lão tổ chú còn không đi. Còn những người còn lại, Kim Béo chắc chắn là đúng rồi, vì chưởng quỹ thấy lão liền biết người đã đông đủ, còn Lam Điền Ngọc…”

“Ta thấy hắn cũng nằm trong tính toán của chưởng quỹ.” Thiên Tuyết Thâm chen vào, “Vừa rồi ta bắt gặp hắn cùng đám Kim Béo cùng vào nhà, chắc chắn đã quen biết trước. Ta nói này, Tứ Kỳ môn cũng là Bắc Thần, danh môn chính phái có thể tùy tiện kết giao với đạo tặc sao?”

Thái Chiêu bất đắc dĩ: “Thật ra ấy, ngoại trừ Ma giáo là đại địch sinh tử của bọn ta, còn lại môn phái hay người xám hay trắng trên giang hồ bọn ta cũng không kiêng dè kết giao. Thúc tổ phụ ta Thái Trường Phong lúc trẻ suýt chút kết nghĩa với một tay bán thuốc giả, đang nguy hiểm được khuyên nhủ lại.”

Cô lại nói, “Lại nói, Lam Điền Ngọc và đám Kim Béo cùng phòng, nói không chừng là do giao tình bọn họ mới có trên đường, chưa chắc quen biết trước mà. Với cả, chúng ta ngay cả người ta họ gì tên gì cũng không biết, càng bàn ngông về ý đồ lên núi của họ.”

Mộ Thanh Yến ngửa đầu nhìn xà nhà, “Không sai, một chủ hai tớ kiệm lời ít nói kia đến cùng là ai, ta đoán mãi không ra.”

Thái Chiêu nháy mắt mấy cái: “Còn chủ nhân Khởi Nùng cô nương nữa, chúng ta cũng không biết hắn là ai.”

“Ta biết.” Mộ Thanh Yến nói.

Thái Chiêu: “?”

Ánh lửa hắt vào khuôn mặt thanh niên tuấn tú, tranh sáng tranh tối, “Y họ Hồ, tên Hồ Thiên Vi, là Đại đệ tử Thiên Cơ trưởng lão Đoạn Cửu Tu năm xưa. Đại đệ tử Nhiếp Hằng Thành là Triệu Thiên Phách, Đoạn Cửu Tu liền đặt tên cho Đại đệ tử mình là Hồ Thiên Vi để kèn cựa với Nhiếp Hằng Thành.”

Thái Chiêu sửng ra một lát, mới nói, “Nhưng Đoạn Cửu Tu chết sớm vậy, làm sao ngươi gặp được Đại đệ tử của lão ta.”

Mộ Thanh Yến ngẩng đầu nhẹ thoáng nhìn, Thiên Tuyết Thâm chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của hắn, cứ như bị dã thú trong hang động hoang vu tập trung vào mình, run lên, lập tức thông minh bày tỏ muốn ra ngoài đi vệ sinh.

Thái Chiêu im lặng đợi Thiên Tuyết Thâm ra ngoài rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Có liên quan đến lệnh tôn à.” Cô phát hiện, Mộ Thanh Yến rất không thích đề cập đến cha mình trước mặt người khác.

Mộ Thanh Yến ừ, “Sau khi Nhiếp Hằng Thành chết, trong giáo loạn rất nhiều năm. Đầu tiên là Triệu Thiên Phách âm mưu như tên chó dại bĩnh* khắp nơi, không lâu sau cuộc chiến sông Thanh La, hai người một chết một trọng thương. Rồi đến thế lực còn sót lại Thiên Cương Địa Sát doanh của Nhiếp Thông tự lập làm Đại*giáo chủ (thay mặt giáo chủ), còn sót lại hai vị Thất tinh trưởng lão vốn kín đáo phê bình, đúng lúc gặp cha ta thương thế tạm ổn xuất quan…”

“Cha ngươi bị thương?!” Thái Chiêu kinh ngạc.

Mắt đen Mộ Thanh Yến nhìn cô.

Thái Chiêu giật mình tỉnh ngộ: “Cha ngươi vốn bị thương nặng không trị khỏi mà qua đời… Ta còn tưởng là ông ấy chết bệnh.”

Lông mi dài dày đậm của Mộ Thanh Yến rũ: “Ban đầu người rất ổn, năm ta ra đời, đột nhiên bị đánh lén, nên bị thương nặng. Lúc ấy rất nhiều người đều cho rằng người đã chết rồi, cũng may ông nhiều năm đạm bạc, buồn vui không ngại, ngược lại dồn vào tử địa rồi tái sinh, trong mấy năm tĩnh dưỡng tự sáng chế một bộ tâm pháp dưỡng thương, giúp vết thương ổn định. Đáng tiếc, bộ tâm pháp ấy chỉ giúp cha sống lâu hơn mười mấy năm, cũng không thể trị tận gốc, bốn năm trước ông vẫn ra đi.”

Thái Chiêu cảm xúc chập trùng, mãi lâu mới nói: “… Là ai đả thương lệnh tôn?”

Mộ Thanh Yến nhíu mày: “Cha không kể, chỉ nói người đó đã chết, ta đoán là người trong giáo, vì trước khi ta ra đời không lâu, Thiên Quyền trưởng lão Cừu Bách Cương vừa mới chết.”

“Ông ta là ai?”

“Ông ta là người nhiều tuổi nhất trong Thất tinh trưởng lão, chỉ nhỏ hơn tằng tổ phụ ta mười tuổi, cũng là thế lực dẫn đầu trong Thần giáo vẫn một mực trung thành với Mộ thị.”

Mộ Thanh Yến chậm rãi cời lửa, mặt bình tĩnh lạ thường, “Cừu trưởng lão chết không rõ ràng, người người đều đoán là dưới tay Nhiếp Hằng Thành song không có chứng cứ. Nếu ta đoán không lầm, hẳn là tâm phúc của Nhiếp Hằng Thành thấy Cừu trưởng lão đã chết, vì sợ cha ta báo thù, bèn dứt khoát tiên hạ thủ vi cường.”

“Sau khi Cừu trưởng lão chết, cha bị trọng thương không rõ tung tích, Thần giáo mà Mộ thị sáng lập sắp vào tay họ Nhiếp. Đáng tiếc, Nhiếp Hằng Thành cao hứng chưa đầy một năm, đã bị cô của cô đánh chết ở Đồ Sơn. Vương đồ bá nghiệp, chớp mắt tan thành mây khói, thật buồn cười.”

Trong lòng Thái Chiêu khẽ động, chợt hỏi: “Cha ngươi trốn đi dưỡng thương mấy năm?”

Mộ Thanh Yến chăm chú nhìn ngọn lửa: “Năm năm.”

Thái Chiêu cảm thấy như mình chạm đến điều gì, “Trước khi ngươi năm tuổi, là ai nuôi ngươi?”

Mộ Thanh Yến yên tĩnh chăm chú nhìn cô.

“Là mẹ ngươi sao?” Thái Chiêu hỏi tới.

Khóe miệng Mộ Thanh Yến cong lên một độ cong mỉa mai.

Thái Chiêu thở dồn dập, “Ngươi, ngươi…”

Cô sốt ruột thế này không biết sao nhìn vô cùng khả ái, thanh niên ngắm mê mẩn, vô thức vươn tay về phía cô, ngay lúc bàn tay sắp phủ lên khuôn mặt ấy, cô gái vội xoay mặt, thấp giọng, “Ngươi rốt cuộc là nhìn thấy Hồ Thiên Vi khi nào.”

Mộ Thanh Yến cười tự giễu trong lòng, lập tức nói, “Chừng đâu lúc ta sáu bảy tuổi, Hồ Thiên Vi thừa lúc trời tối đến gặp cha, bảo Nhiếp Thứ ra chiêu trò mời cha rời núi, thế lực Đoạn Cửu Tu nguyện hết sức giúp đỡ.”

Thái Chiêu: “Lệnh tôn là người đạm bạc vậy chắc hẳn đã cự tuyệt, nhưng mà, Đoạn Cửu Tu vẫn còn thế lực sao?” Nghe cô nói, thế lực kẻ xấu trong mấy truyền kỳ cố sự đã bị thanh trừ toàn bộ mà.

Mộ Thanh Yến tiếp tục cời lửa: “Nói có lẽ cô không tin, thanh danh cô của cô, trong Thần giáo chúng ta vang dội xa hơn trong sáu phái Bắc Thần các cô nhiều.”

“Sao ta lại không tin. Lúc Doãn Đại Lão tông chủ còn chưa chết, đương nhiên không muốn kẻ khác có uy vọng hơn mình, dẫu cô của ta làm chuyện gì không bình thường, chắc chắn ông ta sẽ cật lực áp chế. Mà Ma giáo các ngươi, lại thực sự ăn rất nhiều khổ sở từ cô cô, có thể không khắc cốt minh tâm sao?”

Mộ Thanh Yến cười: “Không sai. Dù là đến hôm nay, rất nhiều lão nhân trong giáo nhắc đến cô của cô, đều đáng sợ như sát tinh xuất thế. Nhất là sau chuyện thảm Thanh Phong quán bị hủy, cô của cô giận không kiềm được, khăng khăng truy sát Thiên Cơ một mạch. Thất đại đệ tử Bát đại kim cương dưới trướng Đoạn Cửu Tu bị cô của cô dẫn người giết đến ngổn ngang, vây cánh còn lại của Đoàn thị cũng đầu người lớp lớp… Chỉ mỗi Hồ Thiên Vi đã luyện thành đại pháp rùa đen rụt đầu, trốn vào núi sâu cốc lạnh chết sống không ra, mới thoát một mạng.”

Hắn cười khì, “Thế nên, ở đâu còn có thế lực của Đoạn Cửu Tu, Hồ Thiên Vi còn ở quanh quẩn trước mặt cha ta huênh hoang khoác lác.”

Hắn dời mắt xuống, nhìn thấy cô gái yên lặng đặt tay lên đai lưng, ánh mắt lóe lên, “Cô muốn làm gì.”

Thái Chiêu ngẩng đầu: “Cá lọt lưới dưới tay cô của ta, vốn không nên sống thêm mấy năm, để ta chấm dứt y.”

Mộ Thanh Yến ngăn cản: “Trước lấy được tiên dịch Tuyết lân long thú đã, cha cô quan trọng hơn, không nên phức tạp. Miễn Hồ Thiên Vi còn sống, cô luôn có thể giết hắn, giờ cô vẫn cứ làm cô bé yếu đuối nhõng nhẽo thôi.”

“… Được thôi.” Thái Chiêu chậm rãi buông tay.

Ánh lửa nhảy nhót, cô chợt nghĩ đến một chuyện, “Chờ chút chờ chút.”

Cô ngẩng đầu kích động nói, “Coi như hiện giờ ta gạt được chú Chu, đến chừng ta với Ngọc Kỳ ca ca thành hôn, chú Chu trông thấy ta cũng sẽ nhận ra mà!”

Ánh mắt Mộ Thanh Yến đơn thuần: “Thế à? Chiêu Chiêu thật thông minh, ta còn không nghĩ tới.”

Thái Chiêu đấm chân hối hận: “Ta nên bảo Thiên Tuyết Thâm dịch dung cho ta, lần này xấu ăn rồi!”

Càng nghĩ càng nổi nóng, cô bình mẻ không sợ vỡ nói, “Vậy ta giả trang làm chi nữa, sáng sớm mai nói thẳng với chú Chu thôi.”

“Tốt nhất đừng.” Mộ Thanh Yến vươn tay đến gần đống lửa, thần sắc yên tĩnh, “Phe Đoạn Cửu Tu giờ nghèo túng, Hồ Thiên Vi từng là người trong giáo muốn, còn một chủ hai tớ lai lịch không rõ kia nữa. Một khi thân phận cô bị khám phá, trừ phi cô giết hết họ trước khi xuống núi, chứ không sau khi chúng xuống núi liên hệ với anh em trong giáo, có nguy hiểm cho cha cô hay không, e khó nói.”

“Thế nên, cô vẫn cứ tiếp tục giả trang, bây giờ tình thế không rõ, chúng ta che giấu càng nhiều, sẽ càng an toàn.”

Thái Chiêu run trong lòng, yên tĩnh trở lại.

Mộ Thanh Yến ngắm dáng vẻ hơi cắn môi nhẹ cười một tiếng, rồi tay phải vung về phía cửa, khe cửa hơi mở.

Hắn giễu nói, “Đại Cường, vào đi.”

Thiên Tuyết Thâm run rẩy bước vào nhà, tóc và lông mày phủ trắng xoá, rất giống ông già nhỏ bé, Thái Chiêu không khỏi mỉm cười. Thiên Tuyết Thâm thận trọng giải thích, “Nhà này xây bằng gạch, cửa là ván gỗ dày, ta không nghe thấy gì nha.”

Mộ Thanh Yến: “Ta biết, lúc dọn phòng ta đã xem qua.”

Thái Chiêu nhìn tay áo trống của Thiên Tuyết Thâm khẽ động, kỳ lạ hỏi: “Trong tay áo ngươi có gì đấy?”

“Vừa rồi lúc đi vệ sinh trong rừng thuận tay bắt.” Thiên Tuyết Thâm nhanh nhẹn móc vật trong tay áo ra, đúng là một con thỏ xám chân lớn không còn đạp, “Ta ăn không no nổi, hay nướng nói đi.”

Mắt Thái Chiêu sáng lên: “Được á, trước khi xuất phát ta có bọc theo ít muối gia vị hương liệu từ trong bếp khách điếm. Có điều tay nghề ta không tốt, ngươi biết nướng thỏ không?” Cô quen ăn thức ngon, đêm nay nhai lương khô khóc không ra nước mắt.

Lông mày trên dưới Thiên Tuyết Thâm tung bay, cười nói: “Không phải ta tự biên tự diễn nha, Tiểu Thái nữ hiệp ngài thật có mắt nhìn…GG ngươi làm gì…”

Trong khi hai người đang nói, Mộ Thanh Yến ra tay như điện, xoẹt đoạt con thỏ xám về tay. Hắn trầm giọng nói: “Một chủ hai tớ kia không rõ thân phận, trong lòng ta vẫn cứ bất an.”

Thiên Tuyết Thâm chòng chọc ngó con thỏ, kích động hơn cả lúc mình bị bắt, “Vậy ngươi đi tìm hiểu thì rõ thôi, bắt con thỏ của làm gì chứ!”

Thái Chiêu cũng khuyên, “Ca ca anh tỉnh táo chút, không nên vọng động, vạn sự dễ thương lượng, trước tiên buông con thỏ kia xuống… Úi úi…”

Lúc đứng dậy góc áo bay bay, Mộ Thanh Yến trực tiếp đẩy cửa đi ra, hai người Thái Thiên đành lộn nhào cùng ra.

Cách ‘tìm hiểu cho rõ’ của Mộ Thanh Yến rất đơn giản thô bạo, xách chưởng vận khí, đập cửa một chủ hai tớ kia rung đùng đùng.

Đêm hôm khuya khoắt, ngọn núi yên tĩnh, lần gõ cửa này vang động rất kinh người.

Người trong phòng nhanh chóng lố nhố nhào ra, đến cả Kim Bảo Huy cũng thò đầu sau đám hộ vệ đến xem náo nhiệt.

Một chủ hai tớ chậm rãi mở cửa, không rõ cho lắm đứng ngay cửa.

Chu Trí Thâm nhíu mày: “Ban ngày mọi người đều vô cùng mệt nhọc, Yến công tử ầm ĩ vậy làm gì?”

Mộ Thanh Yến cao giọng cười: “Đêm nay trăng sáng sao trong, ta rất hào hứng, muốn tìm ba vị huynh đài này luận bàn võ nghệ.”

Nghe nửa câu cuối, người chủ há mồm giật mình, mắt lộ sợ hãi. Không chờ y xoay người đào tẩu, Mộ Thanh Yến đã nhẹ bổ tới một chưởng, hai nô bộc nhanh tay ngăn cản, một cầm đao, một dùng kiếm, võ nghệ có phần bất phàm.

Mộ Thanh Yến một chưởng nghiêng người, trong khoảnh khắc ba người lượt bảy tám chiêu, đến chiêu thứ chín, Mộ Thanh Yến nhìn chuẩn khe hở, một chỉ một, điểm hai nô bộc ngã xuống đất, lập tức đuổi kịp người chủ, hai mái hiên cận thân triền đấu.

Đám người nhìn rất rõ, Mộ Thanh Yến cũng không dùng hết toàn lực, chỉ một chưởng trái một chút phải một chút quấn kích, dồn vị chủ nhân ra công phu thật, Chu Trí Thâm mới đầu định lên ngăn cản, xong bị Đông Phương Hiểu giữ chặt nhìn mấy chiêu, cũng dừng bước.

Qua hơn ba mươi chiêu, vị chủ nhân giận đỏ bừng cả khuôn mặt, hai mắt phát đỏ, “Ta êm đẹp nhịn, sao ngươi cứ phải ép ta, thật là khinh người quá đáng!” Thế là y xuất toàn công lực, phẫn nộ đánh tay phải ra.

Mộ Thanh Yến nhìn rất chuẩn, vừa kịp ném con thỏ xám lớn trong tay ống áo trái ra phía đối phương.

Chỉ nghe ‘Phịch’, tay phải chủ nhân rắn rắn chắc chắc đánh trúng thỏ xám lớn.

Con thỏ rơi xuống đất, bốn chân đau đớn giãy dụa mấy cái xong, tắt thở bất động.

Trong đêm tuyết trăng sao phá lệ sáng rực trên không, trên xác con thỏ hiện dấu chưởng ấn sáng ánh xanh rõ ràng, như ánh mắt của rắn độc um tùm, thi cốt bên trên yếu ớt quỷ hỏa, Thái Chiêu ngó thấy tê cả da đầu.

Chu Trí Thâm nhìn thấy chưởng ấn, quá sợ hãi: “Đây, đây là…”

“Là Ngũ độc chưởng.” Mộ Thanh Yến thản nhiên nói.

Ánh tuyết màu bạc tĩnh mịch ảnh chiếu khắp trên áo bào tung bay, ánh mắt hắn tỉnh táo quả quyết, “Ông là Trần Phục Quang, em trai Trần Thự.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi