Lạc trong hố băng. hạ
Lối đi trong động băng rét lạnh tối tăm, Mộ Thanh Yến một tay kéo Thái Chiêu, một tay nâng dạ minh châu đi tới.
Ánh châu dù yếu nhưng tóm lại vẫn có thể chiếu sáng đường đi phía trước. Mỗi khi đến chỗ rẽ trong động, hắn liền dùng vải kiểm tra hướng không khí thổi, để lại ký hiệu ở chỗ giao mà đi.
Thái Chiêu bị kéo đi thất thểu, còn gian nan hơn cả Kim Béo bên kia.
Đầu của Thiên Tuyết Thâm lăn đến bên chân cô, vẻ cầu khẩn sợ hãi trên mặt vẫn luôn lưu lại trong đầu cô.
Nên vừa rồi cô đã bấu lấy vách tường băng mà nôn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, bàn tay vịn tường băng gần như muốn móc cả khối băng ra.
Trong cuộc đời cô, đây là lần đầu tiên trải qua việc mất đi một người bạn.
Chẳng biết tự lúc nào, cô mơ mơ hồ hồ phát hiện, mình khác với cô cô. Thái Bình Thù vĩnh viễn luôn có lòng nhiệt tình và hiếu kì đối với những nơi chốn xa xôi chưa từng biết, chưa từng e ngại – nếu trước mắt xuất hiện một cái hang động tối thui sâu không thấy đáy, bà sẽ hưng phấn giơ đuốc bước vào; nếu lúc đi thuyền gặp phải mưa to gió lớn, bà sẽ đón sóng gió dùng sức lực quyết tuyệt một chiêu đánh nát vòng xoáy.
Thái Bình Thù sinh ra khoát đạt lạc quan, trên con đường đặc sắc rối ren đầy mạo hiểm của bà cũng từng mất đi bạn bè anh em, nhưng bà chưa từng nhụt chí hay hối hận, vẫn sôi sục bước tiếp.
Không biết cả ba đi được bao lâu, Thái Chiêu cảm giác như dài cả một đời, địa thế càng ngày càng cao. Nghe tiếng hơi thở nặng nề của Kim Bảo Huy, Thái Chiêu nhẹ giọng hỏi: “Không biết chúng ta đã đi bao lâu rồi nhỉ.”
Mộ Thanh Yến vẫn tỉnh táo mở miệng đáp: “Đi nửa canh giờ rồi, có thể nghỉ một lát.”
Kim Bảo Huy vừa định ngồi xuống liền bị Mộ Thanh Yến đá một cước, bảo lão ra phía trước cách xa chút, Kim Bảo Huy tự biết không thể ỷ lại, đành giơ cây châm lửa trề môi lầm bầm đi.
Mộ Thanh Yến giật áo khoác lông xám trải trên mặt đất cho cô gái ngồi.
Thái Chiêu ngẩng đầu, vẻ mê man: “… Sao ngươi biết chúng ta đi nửa canh giờ.”
“Ta bắt mạch cô mà.” Mộ Thanh Yến ngồi xuống bên cạnh cô, “Mới đầu hơi nhanh, sau tốt rồi.”
Hai người cứ thế ngồi một chỗ, nghe được cả tiếng tim đập. Thái Chiêu cảm thấy người bên cạnh cao lớn tỉnh táo, kiên cố tin cậy như ngọn núi cao, nỗi lòng dần dần yên tĩnh.
“Chiêu Chiêu.”
“Ừm.”
“Chuyện của Thiên Tuyết Thâm cô đừng tự trách, y vốn rơi vào tay đám người kia, sớm muộn cũng chết.”
“Ta biết.”
“Thế sao cô còn ngơ ngơ ngác ngác như mất hồn thế.”
“… Cô của ta nói, tâm địa ta quá mềm, không nên hành tẩu giang hồ.”
“Võ đoán rồi.”
“Tuyệt không võ đoán, từ nhỏ ta đã thế rồi – ở kế bên nhà có chú Sa Oa đã lớn tuổi, sau khi sang tiệm cho người khác về quê dưỡng lão, ta khổ sở gần cả năm chưa ăn mì hoành thánh.”
“Mì hoành thánh mới dọn đến ăn không được à?”
“Không, ăn rất ngon, nước dùng còn dùng xương ống nấu với bột tôm nữa, mùi vị còn hơn trước. Nhưng ta còn thấy khó chịu, cảm thấy thế sự vô tình, năm tháng như nước chảy, cuối cùng chẳng để lại thứ gì tốt đẹp. Cái mới dù tốt, cũng không bằng trước kia.”
Thái Chiêu thích sinh hoạt thanh thản yên ổn, nước trong róc rách, chợ búa vui chơi.
Cô và cô cô, tóm lại là không giống,
Mộ Thanh Yến nhíu mày, đối mặt với cô gái, “… Mấy tuổi thì cô biết Thái nữ hiệp không còn sống bao lâu nữa?”
“Bảy tám tuổi? Năm sáu tuổi? Không nhớ nữa.” Thái Chiêu lắc đầu, “Trong nhà không giấu, bảo rằng cô bệnh, không biết sẽ ra đi lúc nào — mà thật ra muốn giấu cũng không được, ngày ngày cô đều phải uống thuốc ngâm nước thuốc châm cứu xông thuốc, ta cũng đâu phải đứa ngốc.”
Mộ Thanh Yến ngồi dựa ra sau: “Ý người nhà của cô là muốn cô chuẩn bị trước, để không phải bất ngờ khó có thể chịu đựng. Song họ cũng không nghĩ xem, để một em bé nhỏ ngày ngày nghĩ người thân yêu mình nhất không còn sống lâu nữa, sẽ có hậu quả thế nào.”
“Cô của ta cũng đã nói thế, thật ra bà cũng không đồng ý cho ta biết sớm.” Thái Chiêu nhún vai, ra vẻ không thành vấn đề, “Nhưng mà mẹ ta bảo, giang hồ nhi nữ bây giờ nếu lúc bé không có tí chuyện xưa thì ra đời cũng hồ đồ.”
“Lúc bé ngày ngày mẹ ta đều sợ khi trưởng thành phải cạo đầu, không có thịt cá để ăn, cô và cha của ta từ nhỏ đã không còn cha mẹ, ba người họ không phải còn trưởng thành rất tốt sao, lớn lên rồi còn quang minh lỗi lạc trừ bạo giúp yếu, so với họ Tống họ Dương thuận buồm xuôi gió lớn lên còn mạnh hơn nhiều.”
Mộ Thanh Yến cười khẽ: “Lệnh đường thật là một người tuyệt vời.”
“Ừm, rất tuyệt vời. Lúc bé ta cầu nguyện, hy vọng hoa thường mở, trăng thường tròn, vui vẻ nhân gian vĩnh viễn không tan, mẹ ta gọi ta tắm nhanh rồi ngủ, bớt suy nghĩ lung tung. Mẹ nói, nếu hoa không tàn, thì sao thấy hoa nở tươi đẹp; nếu trăng không khuyết, thì nào thấy đáng ngưỡng mộ trăng tròn; nếu nhân gian không có chuyện buồn, mọi người cũng chẳng chờ mong đến ngày vui.” Lúc Thái Chiêu còn bé, đã từng lo mất mát đến bao nhiêu, sợ cái chết, e ngại tất cả mọi thứ thay đổi tình trạng tốt đẹp hiện tại.
Mộ Thanh Yến: “Vậy giờ cô đã hiểu rồi chứ?”
“Hiểu rồi, sau này luôn hiểu rõ ngọn ngành.” Cô nhất định phải học đối mặt.
Nét mặt cô gái đầy bất đắc dĩ, Mộ Thanh Yến tự dưng nảy ra thương hại cô, đưa cánh tay cho cô ôm chặt.
“Ca ca.”
Ngồi im một lát, cô gái chợt lên tiếng. Cả đường đi cô đã quen miệng, lúc này cũng không sửa.
“Nói.”
“Nhiếp Hằng Thành là người thế nào?”
Mộ Thanh Yến hơi sửng sốt: “Sao đột nhiên cô hỏi chuyện này?”
“Lúc bé ta đi sông Thanh La chơi, thấy chỉ có thuyền chở người mà ít có thuyền đánh cá. Sau đó mới biết, trong đại chiến sông Thanh La, vây cánh tâm phúc của Nhiếp Hằng Thành chết xác chất từng đống, thành núi lấp sông, thế nên ngư dân ven bờ hẹn nhau, mười năm không ăn cá trên con sông ấy.”
“Cha ta nói, đêm ấy thật ra bọn Triệu Thiên Phách Hàn Nhất Túc biết mình trúng kế từ sớm, rơi vào bao vây trùng trùng, song bọn họ cận kề cái chết không lùi, bất kể thế nào cũng phải báo thù cho Nhiếp Hằng Thành. Cha ta cảm thấy, bọn họ tuy là yêu nghiệt Ma giáo, nhưng đối Nhiếp Hằng Thành trung thành sắt son, cũng thật đáng kính nể.”
Mộ Thanh Yến im lặng mãi lâu, mới nói: “Giáo chủ, Pháp vương, trưởng lão, thậm chí tứ đại đàn chủ các đời của giáo ta, đều không ít chiêu dùng thuốc để khống chế thủ hạ, nhưng Nhiếp Hằng Thành thì không. Chẳng những chính ông ta không làm, còn không thích kẻ khác làm thế. Cha ta từng nói, Nhiếp Hằng Thành hùng tài đại lược, trên đời hiếm có; lúc trẻ xung phong đi đầu, lớn tuổi uy nghiêm quả cảm. Đối với sáu phái Bắc Thần các cô mà nói, có thể ông ta là yêu ma quỷ quái, song với rất nhiều giáo chúng, ông lại là kình thiên nhất trụ, định hải thần châm*.”
“Nghe ra là người không tệ, thế sao đến già lão lại làm điều ngang ngược giết người vô độ chứ nhỉ?” Thái Chiêu tò mò.
Mộ Thanh Yến: “Vì trong một lần tình cờ ông ta học thành một môn võ công thần lực vô biên.”
“Chính là thứ võ công mà Doãn Đại lão tông chủ liều mạng muốn biết đó sao?”
“Đúng vậy.” giọng Mộ Thanh Yến trầm thấp, “Thật ra đến cùng môn võ công đó ra sao, ta cũng chẳng rõ, cha chỉ nói đó là một môn thần công thượng cổ nên tan biến trên thế gian từ lâu.”
Thái Chiêu mơ màng nghĩ ngợi xa xôi, “Thì ra là thế à.”
Mộ Thanh Yến: “Con người khi biết mình có chỗ giới hạn, sẽ có chỗ cố kị với quy luật của trời đất, song một khi biết mình có thể dời núi lấp biển không gì không thể, sẽ mất đi chỗ cố kị này. Cha ta đối với kết cuộc của Nhiếp Hằng Thành, có phần tiếc hận.”
Thái Chiêu cười khổ: “Nói vậy cũng không sai, nhưng bây giờ nếu ngươi ta có năng lực dời núi lấp biển cũng đã thoát ra từ lâu, cũng không trả giá bằng tính mạng của Thiên Tuyết Thâm.”
Mộ Thanh Yến nhướng mày, đang định nói gì đấy, chợt nghe chỗ đường đi phía trước vọng tới tiếng Kim Bảo Huy the thé, “Người đâu mau đến, mau đến mau đến, các ngươi mau đến…”
Mộ Thái khẽ giật mình, hai người lập tức đứng dậy chạy tới, bắt gặp Kim Bảo Huy cầm chủy thủ trong tay, đục khoét một góc tường băng như điên, miệng la to, “Các ngươi mau, mau đến đây giúp ta móc ra…”
Mộ Thanh Yến bắt lấy vai của Kim Bảo Huy, trầm giọng: “Ông định thần lại trước đã, từ từ nói.” Đang nói, chợt nghe tiếng cô gái phía sau nhẹ kinh ngạc, hắn vội vàng quay sang nhìn.
Thì ra đấy là một chỗ rẽ ba, bốn, thậm chí trên đỉnh cũng có rất nhiều động băng, không biết thông đến đâu.
Có lẽ vì vừa có chấn động lớn, mấy cái xác vốn bị đông cứng trong tường băng bị rung chuyển một phần, trên bức tường băng cạnh Thái Chiêu lòi ra một cái tay tím ngắt cứng đơ, năm ngón tay duỗi khúc, âm trầm quỷ dị.
Bức tường băng phía sau Mộ Thanh Yến cũng lộ ra nửa cái đầu màu xanh tím, nét mặt méo mó dữ tợn, hai mắt trố lên, cứ như ác quỷ từ địa ngục mới chạy đến, còn chỗ tường băng Kim Bảo Huy liều mạng đục kia cũng lộ ra nửa bả vai trái của một cái xác.
“Nhanh nhanh nhanh, giúp ta móc cái xác này ra! Ta trọng thưởng… A không, chắc chắn ta sẽ dùng hết khả năng mà tạ ơn Yến công tử…” Kim Bảo Huy líu ríu lộn xộn.
“Ông không nói rõ, ta sẽ không giúp ông.” Mộ Thanh Yến nói.
Kim Bảo Huy liên tục xoắn xuýt, song nghĩ đến bức tường băng cứng còn hơn sắt, võ công mình thấp, đục cỡ nào cũng chẳng xong. Ông ta cắn răng: “Được rồi, ta nói. Các người xem, trên tay phải cái xác này đang cầm một chiếc bình – ta muốn chiếc bình đó!”
Thái Chiêu duỗi cổ nhìn, quả nhiên thấy trong bàn tay phải của cái xác còn kẹt trong tường băng cầm một bình ngọc nhỏ dài ba, bốn tấc màu vàng ánh đỏ, miệng bình khảm một vòng dây đồng ảm đạm, “Chiếc bình này làm sao? Trong bình có bảo bối gì sao?”
Nhìn thấy ánh mắt Kim Bảo Huy trốn tránh, như đang do dự có nên nói xạo luôn không, cô liền mỉm cười nói: “Tốt nhất Kim tiền bối hãy nói thật, nếu thật lòng, anh em tụi tôi cũng không ngại, tiện tay thôi chẳng là vấn đề. Nếu Kim tiền bối có chủ tâm lừa gạt… Ha ha, tính tình anh tôi không tốt, dù sao anh em tụi tôi với Kim tiền bối vốn cũng chả có giao tình gì, “
Mộ Thanh Yến rất phối hợp hừ lạnh một tiếng thật mạnh.
Kim Bảo Huy lập tức mềm nhũn, luôn miệng nói: “Ta nói ta nói, khụ khụ, không lừa các người, thật ra cũng chẳng có tác dụng gì với các người, trong chiếc bình ấy có một thứ tiên dịch của dị thú Tuyết lân long thú, các ngươi từng nghe chưa?”
Nghe cái tên này, hai người Mộ Thái cùng chấn động, nhìn nhau một cái, khuôn mặt vẫn tỉnh bơ cùng lắc đầu.
Kim Bảo Huy không nghi ngờ gì, tiếp tục nói: “Ấy là một loại dị thú trong truyền thuyết, Tuyết lân long thú trưởng thành còn lớn hơn cả một tiểu viện ba phòng, bên sườn mọc hai cánh, bốn móng vuốt sắc bén, trừ xuống biển không giỏi, trên trời dưới đất không chỗ nào nó không thể hoành hành, còn được gọi là ‘Thần võ trên không, Long vương trên cạn’. Trong truyền thuyết Bắc Thần lão tổ có nuôi vài con, lúc đại chiến với quần ma rất được trọng dụng.” Lão nói đến mắt tỏa sáng, lộ biểu cảm ra mặt.
“Cho là thứ trong bình là tiên dịch của Tuyết lân long thú đi, sao ông cách lớp tường lại biết?” Thái Chiêu thấy hơi kỳ lạ.
Kim Bảo Huy sốt ruột: “Các ngươi có nghe mùi gì không, cay độc ngọt ngào, còn có mùi của cỏ xanh… Nhất định là lúc cái xác này đang chạy không cẩn thận bị vẩy ra, chưa kịp thoát khỏi động băng đã bị đông cứng mà chết đói.”
Nghe lão nhắc, hai người Mộ Thái cùng nhận ra đúng là quanh mình có mùi cỏ xanh nhè nhẹ quanh quẩn, xen lẫn vị ngọt cay độc cổ quái. Thái Chiêu không dám chắc: “Đây là mùi của tiên dịch Tuyết lân long thú à? Xem cái xác này ít ra cũng mấy mươi năm, mùi bắn ra còn lưu lại ư?”
Kim Bảo Huy nuốt nước bọt: “Ầy cô không biết rồi, tiên dịch Tuyết lân long thú gặp lạnh không đông, gặp nóng mới hóa. Núi tuyết này lạnh như quỷ, mùi tiên dịch có thể kéo dài không tan.”
Mộ Thanh Yến ồ lên, đưa bàn tay dán lên tường băng, vận khí phát lực, nghe rắc rắc mấy tiếng, dọc theo tường băng rắn như thép mấy khe lần lượt vỡ ra, băng vụn rào rào đổ, lộ cương thi bên trong.
Thái Chiêu để ý, lúc tường băng vỡ ra Mộ Thanh Yến hơi ngẩn ra.
Chỉ trong quãng ngẩn ra đó, Kim Bảo Huy không kịp đợi dùng chủy thủ đập phá ngón tay cương thi, cướp chiếc bình ngọc nhỏ về tay, lắc lắc, nghe tiếng chất lỏng từ từ sóng sánh bên trong, lại mở nắp ngọc nhỏ một giọt vào lòng bàn tay, ngửi rồi nếm, trên mặt lộ vẻ mừng muốn phát cuồng: “… Không sai không sai, chính là nó, chính là nó!”
Thái Chiêu nhìn không nổi: “Thứ đồ cả trên trăm mấy năm, Kim tiền bối cẩn thận đừng nuốt kẻo đau bụng. Nói đến, đây thật là tiên dịch của Tuyết lân long thú sao, đừng tính sai chứ.”
Kim Bảo Huy mừng như điên: “Là thật, là thật! Tuyết lân long thú thời Bắc Thần lão tổ có chừng mười mấy con, chạy loạn chơi khắp nơi, thi thoảng người tu hành có thể đụng phải. Sau đó ngày càng ít dần, mãi đến 160 năm trước loài dị thú này hoàn toàn tuyệt tích, nhưng có rất nhiều môn phái cất giành ít tiên dịch của nó, dù sao cũng có công hiệu bổ dưỡng mà. Tổ tiên nhà ta thuần thú, đương nhiên cũng có cất giữ, lúc bé ta từng thấy một lọ cuối cùng. Ta ngửi qua rồi, cũng nếm qua rồi, chính nó không sai được!”
Ôm lấy bình ngọc nhỏ, lão mừng đến muốn nhảy cẫng, đáng tiếc sau một khắc, liền bị Mộ Thanh Yến chộp lấy cướp đi bình ngọc.
“Ngươi ngươi ngươi, ngươi muốn làm cái gì? Mau trả lại cho ta!” Kim Bảo Huy phẫn hận định nhào đến.
Mộ Thanh Yến dễ dàng một chưởng vỗ bay lão, mỉm cười nói: “Nói dễ nghe nhỉ, không được dữ dằn thế nha, lỡ hù dọa em gái ta, lão bồi thường nổi sao.”
Kim Bảo Huy bị té ra ngoài hai trượng, lão nhấc từng khúc từng khúc thân mập lên, đau khắp người, cũng không dám phàn nàn.
Mộ Thanh Yến kẹp bình ngọc nhỏ giữa ngón tay thon dài nhẹ xoay xoay: “Nói vậy, mấy người lên Đại tuyết sơn chính là vì tiên dịch của Tuyết lân long thú này?”
Kim Bảo Huy dè dặt: “Phải, phải.”
“Thứ này đã quý giá đến thế, sao ta phải đưa cho lão nhỉ?”
Kim Bảo Huy gấp gáp, lập tức liên tiếp nói: “Không không không, nó tuyệt đối không quý đâu…. Cũng không phải, đúng là quý, nhưng không quý đến vậy! y da…”
Bối rối cả buổi, lão mới sắp xếp lại ngôn từ, “Là thế này. Tiên dịch của Tuyết lân long thú thật sự có công hiệu bổ dưỡng, song cũng không xuất chúng, có rất nhiều dược vật khác cũng có hiệu dụng tương đương. Như tuyết sâm trên núi này nè, dùng tuyết săm nhiều năm chữa thương bổ khí cho người có tu vi, công hiệu còn cao hơn tiên dịch.”
“Hai người nghĩ coi, nếu tiên dịch này thật sự trân quý thế, sao các môn các phái tuỳ tiện dùng hết từ lâu rồi chứ? Nhà ta vì giữ lại nhiều, lúc nhỏ ta mới có thể tận mắt nhìn đến hàng thật. Lúc đó còn không thấy tiên dịch này hiếm lạ cỡ nào, có lần tổ phụ của ta bị thương, mật gấu mới lại vừa dùng hết, mới đem bình tiên dịch kia bồi bổ.”
Nói đến đây, Kim Bảo Huy hối hận vô cùng, “Nếu biết trước sau này hữu dụng, phải ngăn giữ lại bình tiên dịch đó bằng mọi cách ấy!”
Hai người Mộ Thái liếc nhau.
Bất kể tiên dịch Tuyết lân long thú có phải thứ thuốc thập toàn đại bổ không, họ cũng không thể đưa cho Kim Bảo Huy, kẻ giả mạo trong Thanh Khuyết tông vẫn còn chờ Thái Chiêu lột da kìa, chỉ là họ đang nghĩ nên nói sao.
Kim Bảo Huy thấy hai người im lặng, cho là họ còn do dự, càng ra sức nói: “Thật đó, không tin hai người về hỏi người lớn trong nhà xem, tiên dịch Tuyết lân long thú thật sự chả phải là thần dược cứu được người chết trắng thịt bổ xương gì, chỉ là thuốc bổ bình thường thôi à! Tuyết lân long thú đáng tiền không phải chỗ tiên dịch, mà là tim gan với sừng của nó, nghe nói có thể làm tăng công lực tu vi lên mấy lần đó!”
Nhìn cái mặt tham lam hiểm ác kia, Thái Chiêu căm ghét không thôi.
Mộ Thanh Yến không nhanh không chậm mở miệng: “Lão cứ ba hoa chích chòe đi, giờ không chìa được chứng cứ, nói qua nói lại cũng là ép anh em bọn ta tuổi còn nhỏ thiếu hiểu biết, có trời mới biết bên trong bình ngọc này có phải là bảo vật thiên hạ không. Muốn ta tin lão cũng không khó, lão nói tiên dịch Tuyết lân long thú này cũng chỉ là đồ bổ bình thường, vậy lão thử nói xem vì sao lão phải ra sức tìm nó? Đến cùng nó có tác dụng gì.”
Vẻ mặt Kim Bảo Huy biến ảo, cố nén không thổ lộ: “Người trong giang hồ đều có bí mật, Yến công tử ép buộc làm gì. Tóm lại, nếu cậu chịu giao tiên dịch cho ta, ba món bảo vật tổ truyền nhà ta tùy cậu chọn lựa: mắt Hỏa kỳ lân, túi độc rắn mối Huyết Chiểu, đài sen bảy viên châu Bồng Lai tiên đảo, sao hả? Giờ ta có thể cắn tay viết thư thề cho các cậu!”
Hai người Mộ Thái khẽ giật mình lần nữa, có thể lấy bảo vật ra đổi, cho thấy sự nóng lòng của Kim Bảo Huy. Nên Mộ Thanh Yến càng chẳng chịu nhả ra, dùng ngôn từ qua qua lại lại dụ Kim Bảo Huy nói ra công dụng của tiên dịch.
Kim Bảo Huy bị ép mấy lần há miệng lại ngậm, sắp lộ chân tướng thì chợt nghe trước cửa hang dòng khí đưa tới một giọng nói quen thuộc. “Lão Lam ngươi gắng chút, gì thì cũng hãy dẫn bọn ta ra đã rồi tắt thở, mẹ già ngươi ta sẽ trông nom cho tốt!”
Rồi đến giọng nói yếu ớt quen thuộc hơn nữa, “Mẹ ta cũng không cần nhọc đến ngươi quan tâm, ta để đủ bạc và đất cho bà từ lâu rồi, vài năm trước bà còn nhận nuôi được một cô bé hiếu thuận lại mạnh mẽ, sẽ chăm sóc tốt cho bà.”
Hai giọng nói đột ngột đó chính là của Hồ Thiên Vi và Lam Điền Ngọc!
Kim Bảo Huy như nghe nhạc tiên, bèn reo lên, không quay đầu lại chạy như bay ra trước hang, vừa phi nước đại vừa hô to, “Hồ công tử, Hồ Thiên Vi, Hồ Thiên Vi, ta ở đây… Ái…” Ai ngờ vì chạy quá nhanh, cắm đầu vào một đống băng vỡ chỗ góc cua, cả người bị vùi sâu vào một nửa, chỉ có phần eo trở xuống bên ngoài giãy dụa.
Được Mộ Thanh Yến bắt mắt cá chân lôi ra xong, lão che yết hầu ho khan liên tục, khuôn mặt béo đỏ lên, như vừa mới nuốt phải khối băng hơi lớn, nghẹn gần chết.
Thái Chiêu vừa vỗ lưng lão vừa khuyên: “Ráng nôn đi, không được thì móc ra, băng ở đây đều bọc xác lâu năm, đừng nuốt phải đám băng xác đó.” Nói ra, tự cô còn thấy phát buồn nôn.
Ấy vậy mà Kim Bảo Huy vẫn ngoan cố lạ thường, ngậm miệng cứng cổ, cố hít sâu mấy hơi, rồi lại cắm đầu tiếp tục chạy tới.
Thái Chiêu cố bình tĩnh.
Đợi hai người Mộ Thái ra đến cửa hang, phát hiện đó là một phòng băng rộng mở sáng sủa, diện tích hơn mười trượng, cao chừng bảy tám trượng, ánh sáng dồi dào, không khí lưu thông. Hai người ngẩng lên, thấy ánh nắng xuyên băng mà vào, hiển nhiên đỉnh lớp băng rất mỏng.
Trong băng động tối tăm chật hẹp khó chịu đã lâu, thấy ánh nắng sáng sủa như vầy, Thái Chiêu vừa kinh ngạc vừa vui mừng, có phần không dám tin, “Đây là, chúng ta có thể ra ngoài sao?”
Đang ngồi dựa vào tường Lam Điền Ngọc vừa thở vừa nói: “Ừ, ta đã đi đến lớp trên của khe băng. Không cần tìm cửa ra nữa, đỉnh lớp băng này không dày đến hai thước, bằng công lực các người, phá lớp băng ra là được.”
‘Các người’ trong miệng gã, dĩ nhiên chỉ Hồ Thiên Vi và Mộ Thanh Yến.
Lúc này Thái Chiêu mới phát hiện trong phòng băng trừ Kim Bảo Huy Mộ Thanh Yến và mình, chỉ có Hồ Thiên Vi Lam Điền Ngọc và người hầu bị câm, còn có một khối lông trắng sáng to như núi, trên da lông loang lổ máu, một mắt bị thương, hiển nhiên là người của con Bạch mao hống nhỏ con hơn.
Cô không khỏi hỏi: “Vật này vật này, làm sao nó lại chết ở đây?”
Hồ Thiên Vi đắc ý: “Súc sinh này vừa nãy định đánh lén ta, bị ta đánh chết, con kia cũng bị ta đánh bị thương.”
Một mình đánh chết một con Bạch mao hống, Thái Chiêu lập tức đối với lực chiến của Hồ Thiên Vi rửa mắt mà nhìn, “Hồ công tử lợi hại thế á.”
Lam Điền Ngọc cười lạnh, “Kẻ lợi hại đó là lão bộc đây, công lực thâm hậu, chiêu thức tàn nhẫn, độc châm dùng cũng chuẩn. Ma giáo thật sự là ngọa hổ tàng long, thất kính thất kính.”
Thái Chiêu không kiềm ngó lão bộc hai cái, Mộ Thanh Yến thì đi đến cạnh đầu con Bạch mao hống, xem xét máu đen trên mũi miệng nó.
Hồ Thiên Vi hừ lạnh, không thèm để ý đến họ.
Thái Chiêu đi đến bên cạnh Lam Điền Ngọc: “Lam tiền bối, Chu đại hiệp đâu? Còn đám Khởi Nùng cô nương đâu?”
Lam Điền Ngọc lắc đầu: “Lúc hố băng bị phá vỡ đã tách nhau. Cô yên tâm, họ đều mang lương khô trên người, chỉ cần không đụng phải con rắn băng tinh khổng lồ mắt xanh kia, cứ theo hướng có khí lưu mà đi từ từ sẽ tìm được đường ra.”
Thái Chiêu thoáng yên tâm, ngồi xổm bên cạnh Lam Điền Ngọc, dịu dàng nói: “Lam tiền bối, đợi lát tôi cõng ngài lên, khinh công tôi rất tốt, đợi xuống núi rồi ngài sẽ có thể trị thương.”
Lam Điền Ngọc cười khổ lắc đầu, “Ta không xong rồi, đi hay không cũng thế. Cô đừng phí sức, tự ta biết.”
Thái Chiêu nhìn mặt gã trắng bệch như giấy, hơi thở yếu ớt, con ngươi thi thoảng dại đi một chút, biết gã bị thương quá nặng, lại chờ trị liệu quá lâu, khoảnh khắc này đã là dầu hết đèn tắt.
Lam Điền Ngọc đứt quãng nói: “Ta, đời ta, không làm mấy việc tốt, xấu, trái lại việc xấu thì rất nhiều, bây giờ, bây giờ chết cũng không tiếc. Tiểu cô nương, tâm địa cô rất tốt, đừng chậm trễ nữa, mau chóng xuống núi đi.”
“Đúng vậy, mau giao chiếc bình ra rồi xuống núi thôi, đừng chần chừ nữa.”
Hồ Thiên Vi cười mỉm đi tới, bên cạnh là Kim Bảo Huy mặt đầy vẻ ngoan độc đắc ý, hiển nhiên đã nói ra toàn bộ chuyện bình ngọc.
Thái Chiêu hừ cười lạnh, nghĩ thầm mình và Mộ Thanh Yến cộng lại không đánh lại một mình lão à? Ai ngờ vừa nghiêng đầu, lại thấy vẻ mặt Mộ Thanh Yến lạnh lùng, người căng cứng, dùng thế đề phòng chặn mình lại.
Thái Chiêu: “?”
Hồ Thiên Vi từng bước ép sát, mặt lộ ý cười dữ tợn: “Yến công tử, thông minh tí nào, giao chiếc bình ra đi, các ngươi đã không dùng được nó tại sao không thoải mái mà giao ra. Phải biết là, thuận lợi cho người, cũng chính để thuận cho mình…”
Lời còn chưa dứt, bỗng Kim Bảo Huy cao giọng hét thảm, ôm bụng lăn lộn trên đất, “Đau quá, đau chết ta rồi, ta đau bụng, bên trong có gì đó, mau, mau tới mau cứu ta…”
Chuyện xảy ra đột ngột, tất cả ngây ngẩn cả người.
Thái Chiêu mới đầu cho là có dối gạt gì, song thấy Kim Bảo Huy đau đến biến sắc, mồ hôi lớn lăn từng giọt, mới biết không giả. Nhưng vì sao lão lại đau bụng, chẳng ai biết.
Giọng Kim Bảo Huy kêu đau run rẩy, dùng cả sức lực cuối cùng giật phăng y phục, lộ cái bụng tròn trắng bóng.
Đáng sợ nhất là, hình như trong bụng lão có vật sống chui vào, gây nhấp nhô bụng một chỗ.
Hồ Thiên Vi một chưởng đè vai Kim Bảo Huy lại, một tay cầm bút Phán quan, trầm giọng một câu ‘Lão Kim kiên nhẫn chút’, rồi chăm chú dõi theo chỗ nhô lên trên bụng Kim Bảo Huy, rồi dùng bút Phán quan vòng theo chỗ nhọn vạch một cái vẩy một cái.
Theo một tiếng la lạc giọng của Kim Bảo Huy, một mũi tên máu tròn vo từ miệng vết thương bay ra, Mộ Thanh Yến bẻ một góc băng ném qua, nghe một tiếng cạch lanh lảnh, vật kia bị nện dính vào tường băng, hóa thành một khối thịt nát đỏ máu.
Kiềm cơn run da đầu, Thái Chiêu ngưng mắt xem xét, nhúm thịt nát kia đúng là một con chuột nhỏ lông trắng, dù thân mình và đầu đã bị đập nát, nhưng răng chuột lởm chởm đầy miệng vẫn còn lộ ra ngoài.
Mộ Thanh Yến thản nhiên nói, “Hẳn là trong đống băng vụn có ổ chuột mới sinh, ban nãy Kim Bảo Huy té cắm đầu vào không cẩn thận nuốt phải.” Hắn ném một khối băng vụn thật to qua che xác chuột lại, không cho Thái Chiêu nhìn,
Kim Bảo Huy rên rỉ yếu ớt: “Cứu ta, mau mau cứu ta, ta không muốn chết, ta không muốn chết…”
Hồ Thiên Vi cúi nhìn vết thương trên bụng lão, đứng lên nói: “Lá lách ruột trong bụng lão đều bị con tiểu súc sinh kia cắn nát, cứu không được. Lão cam chịu số phận đi, muốn ta giúp lão thoải mái hơn không.”
Kim Bảo Huy nghe tin dữ, tuyệt vọng lại gào lên, đáng tiếc khí cùng lực kiệt, gào không nổi.
“… Vừa rồi lão nhanh ói ra thì hay biết mấy.” Thái Chiêu đối với lão vừa xem thường vừa thương hại, “Thật đúng là người chết vì tiền.”
“Tiểu cô nương nói rất hay.” Hồ Thiên Vi không còn để ý tới Kim Bảo Huy, tiếp tục lại gần, “Đã biết người vì tiền mà chết là không tốt, còn không mau khuyên huynh trưởng cô giao cái bình ra đi!”
Mộ Thanh Yến cản trước người Thái Chiêu.
Hồ Thiên Vi cười nói: “Ôi chao, Yến công tử có gì để nói à.”
“Thật ra là có một chuyện.” trên khuôn mặt tuấn tú trang nghiêm của Mộ Thanh Yến chợt mỉm cười, “Đã nhiều ngày thế, Hồ công tử nhìn ra lai lịch của ta chưa?”
Hồ Thiên Vi sững lại, đương nhiên y không nhìn ra, công lực và chiêu số của Mộ Thanh Yến y đều chưa từng được nghe.
Mộ Thanh Yến mỉm cười, “Xem ra là không rồi. Nhưng mà, ta lại nhìn ra lai lịch chủ tớ các ngươi.”
Hồ Thiên Vi trầm mặt, “Ý ngươi là gì.”
Mộ Thanh Yến bỗng cất cao giọng, “Thiên Cơ trưởng lão Đoạn Cửu Tu, giấu đầu lộ đuôi mười mấy năm, ta không ngờ rằng ông thất bại nghèo túng đến nước này.”
Lời vừa buông, mấy người trong phòng băng đều cả kinh.
Sau thoáng chốc khẩn trương yên tĩnh, người lão bộc vẫn luôn cúi đầu giả câm lão bộc trên đường đi chậm rãi ngẩng lên, lộ nụ cười thâm trầm: “Nhãn lực hậu sinh không tệ nhỉ, vậy mà nhìn ra được lai lịch của lão phu.”
Thấy người câm điếc này lên tiếng, Hồ Thiên Vi cung kính đứng sau ông ta, Thái Chiêu biết Mộ Thanh Yến nói không sai. Cô nhịn không được nói: “Ông, ta… ta nghe nói năm xưa Thái Bình Thù nữ hiệp hạ cách sát lệnh với ông, thì ra ông không chết?”
Đoạn Cửu Tu nở nụ cười, khuôn mặt khô cằn đầy nếp nhăn càng thêm khó coi, “Năm đó con tiện nhân Thái Bình Thù không ai bì nổi, còn không phải chết trước ta sao, thật là buồn cười, cực kỳ buồn cười”
Thái Chiêu lạnh mặt: “Người đương nhiên không sống lâu như rùa đen rồi, có gì mà cao hứng chứ.”
Mộ Thanh Yến lạnh lùng nói: “Dẫu cho Thái nữ hiệp không thọ, nhưng khi bà còn sống không phải tuỳ ý thoải mái thì là cẩm y ngọc thực, so với ngươi sợ hãi rút đầu không dám nhìn người, vẫn mạnh hơn nhiều.”
Đoạn Cửu Tu âm u: “Ranh con bớt nhanh mồm nhanh miệng chút, đợi ta bắt cả hai ngươi, ta còn có thể phát ít thiện tâm cho ngươi chết thoải mái chút. Nhưng ngươi yên tâm, cô ‘em gái’ hoa dung nguyệt mạo này của ngươi, dĩ nhiên lão phu sẽ tận tình ‘chiếu cố’.” Nghĩ đến chỗ đắc ý, lão cười khặc khặc, đầy dâm tà ác độc.
“Vậy phải xem ngươi có bản lãnh này không đã, đừng để đến chừng đổi lại rơi vào trong tay ta, ta cũng sẽ không nể thanh danh Thiên Cơ trưởng lão mà nhân nhượng cho bộ xương già này của ngươi.” Mộ Thanh Yến tỉnh rụi, “À, ta quên, bây giờ Thiên Cơ trưởng lão đã không phải là Đoạn lão nhà ngươi.”
Đoạn Cửu Tu giận dữ, “Hừ, ranh con không biết trời cao đất rộng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Y quay lại dặn, “Thiên Vi, chúng ta động thủ đi. Tên họ Yến này ra tay có phần ác độc, con không thể khinh địch.”
“Đừng rề rà, mau đến đi.” Mộ Thanh Yến hét to, nhào lên.
Thầy trò Đoạn Cửu Tu tập trung tinh thần đối địch, Mộ Thanh Yến chợt chuyển hướng ở giữa không, thật nhanh thật mạnh đánh mấy chưởng ra tường băng bốn bề, sau đó lại vỗ hờ lên đỉnh băng trên cao và mặt băng dưới chân.
Trước khi rơi vào hố băng, Mộ Thanh Yến cẩn thận quan sát trước sau hai lần rung mạnh, bất kể là hai con Bạch mao hống hay là con rắn tinh khổng lồ lặn thoát, đều đụng vào tường băng gây nên chấn động.
Căn băng thất này cũng không ngoại lệ, tường băng bốn bên chèo chống không gian vỡ vụn, băng thất lập tức lung lay sắp đổ.
Thừa dịp cặp thầy trò chưa kịp phản ứng, hai người Mộ Thái cùng thi triển khinh công, nhảy lên trên thật nhanh, thầy trò Đoạn Cửu Tu theo sát sau, Mộ Thanh Yến chụp hai khối băng vỡ vừa thấm máu độc trong tay, đang định bắn xuống phía dưới thì chợt nghe một tiếng dã thú rống to, con Bạch mao hống lớn con hơn thoát ra từ đâu đó, vượt qua hai người Mộ Thái, trực tiếp phóng tới sư đồ Đoạn Cửu Tu.
Đầu tiên nó đụng ngã Hồ Thiên Vi, khiến y ngã mạnh đạp trên mặt băng, rồi gầm thét nhào về phía Đoạn Cửu Tu.
Đoạn Cửu Tu biết con Bạch mao hống muốn báo thù cho cặp đôi, đã mang lòng đồng quy về tận, thế tới hung mãnh lạ thường. Lão không dám khinh thường, đành đạp hai chân lên tường băng, vận công lực cả người đánh ra song chưởng.
Bạch Mao rít vang, bị đánh mạnh vào tường băng, nhưng Đoạn Cửu Tu ra chưởng xong cũng phải rơi xuống đất. Bạch mao nhắm sức không thể địch, kêu thảm bay vọt lên trên rời đi.
Khi màn kinh tâm động phách này kết thúc, hai người Mộ Thái rốt cục đã trèo đến lối ra trên đỉnh, nhưng đỉnh tầng băng đã bị vỡ thành hai mảnh, hai mảnh băng to lớn nặng nề rơi xuống băng thất, như một vách tường ngăn cách hai người.
Cũng vào lúc này, hai người Mộ Thái leo lên tường băng nhìn về lớp băng ngã xuống, họ mới phát hiện, thì ra căn băng thất cũng chỉ là một phòng băng rất lớn cách tầng, dưới lớp băng to lớn chung quanh cũng chỉ trống rỗng.
Dưới băng vụn vỡ rơi đầy trời, băng tuyết vô biên vô hạn tràn vào, hai người chỉ có thể tự thân ra sức bay vọt lên khe hở trên đỉnh đầu.
Lúc bị tách ra hoàn toàn, Mộ Thanh Yến thu hết lực quát về phía cô gái, “Đợi thoát được rồi, chúng ta gặp lại dưới chân núi!”
Thái Chiêu cũng cao giọng đáp lại: “Quyết định vậy!”
Vừa ra được trước hố băng, Thái Chiêu quay lại thoáng nhìn.
Lúc băng thất hoàn toàn sụp đổ, sư đồ Đoạn Cửu Tu còn dưới đáy, phi thân vọt lên đã không còn kịp, thế là hai người nhanh chóng chui vào một lỗ băng khác, đoán chừng lại định tìm đường ra.
Kim Bảo Huy nằm trên mặt băng, máu tươi đầy người không nhúc nhích, đã tắt thở.
Lam Điền Ngọc ngồi bên chân tường sắp sập chờ chết, qua khẩu hình gã tự lẩm bẩm, Thái Chiêu biết có vẻ gã cứ lặp đi lặp lại câu ‘Báo ứng’.
Thái Chiêu không dám lưu luyến, sợ bị băng đọng tràn vào chôn vùi, đành phi thân nhảy về phía biên ngoài ranh lớp băng, phi thân trọn vẹn gần nửa canh giờ, hai chân mới dẫm lên mặt đất thật sự mà không phải lớp băng trống rỗng.
Cô đứng dậy nhìn quanh, chung quanh một mảnh trắng xóa, không có người ở, cũng không thú hoang, cô tịch thanh lãnh như đã đến tận cùng thế giới.
Cô ngồi phịch xuống, lấy túi nước da ra uống, phát hiện trong ngực có một vật lạ, moi ra nhìn, thì ra là chiếc bình ngọc nhỏ màu vàng ửng đỏ, không biết Mộ Thanh Yến nhét vào ngực nàng tự khi nào.
“Hẳn là hắn có thể thoát thân nhỉ?” Thái Chiêu thì thào tự hỏi.
Khinh công Mộ Thanh Yến không kém mình, công lực lại hơn không ít, đến mình còn ra được, hắn sẽ không có chuyện gì đâu.
Lúc đến ba người vô cùng náo nhiệt, giờ chỉ còn trơ lại mỗi mình cô, không khỏi tâm tình sa sút. Cũng may túi hành lý trên lưng còn nguyên, lương khô y phục đều đủ, cô chậm rãi xuống núi, ven đường các loại Mộ Thanh Yến cũng tốt.
Nhìn nắng chói lóa mắt, Thái Chiêu nghiêng đầu ngồi hồi lâu, càng nghĩ càng thấy tủi.
Bỗng đứng phắt dậy, chỉ vào bóng mình đổ xuống mặt băng, hắng giọng giận mắng, “Đi cái gì mà đi, đợi cái gì mà đợi, lúc lên núi nói một đống khoác lác, kết quả bên cạnh người chết đã chết tan cũng tan, còn muốn giống cháu nhà rùa trốn xuống núi, mặt mũi cô cô đều để mi làm mất sạch!”
“Việc của mi xong rồi à? Không phải tiên dịch, là chuyện khác kia mi xong thật rồi à, mi có thể yên tâm thoải mái xuống núi sao? Sau này ra ngoài đừng nói là cô cô nuôi lớn, cô cô gánh không nổi người này!”
Hung dữ tự mắng mình xong, quả nhiên Thái Chiêu thoải mái hơn rất nhiều, trong lòng rất nhanh ra dự định.
Bước đầu tiên, tìm chỗ yên ổn điều tức khôi phục, để còn ứng đối đại chiến.
Suy nghĩ đã rõ ràng, cô không thể đã rõ mà còn giả hồ đồ.
Bước thứ hai, cô muốn tìm chỗ cao có tầm quan sát lớn. Chỉnh trang lại bọc hành lý xong cột chặt vào người, cô ngẩng cao đầu, nhanh chân bước tới.