GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG

Trứng Tuyết lân long thú

Từ hang suối nước nóng ra ngoài phải qua một đoạn hành lang dài dằng dặc quanh co, Thái Chiêu dần nghe được từng luồng khí băng tuyết tươi mới, dường như thẩm thấu từ những lỗ nhỏ trên vách đá vào ― cho thấy bọn họ cách bên ngoài không xa.

Trên đường Thái Chiêu hỏi cô gái áo trắng xưng hô thế nào, nàng đáp ‘Tuyết Nữ’ ― dĩ nhiên chả phải tên thật, chẳng qua rõ ràng người ta không muốn nói thì bạn có thể làm gì nào.

Làn da Tuyết Nữ tái nhợt lạ thường, hai đồng tử rất nhạt, chợt nhìn chừng đôi mươi, đến gần mới phát hiện hẳn nàng ta tầm gần ba mươi. Mới đầu nàng ăn nói hơi không lưu loát, Thái Chiêu hỏi vài câu, lời Tuyết Nữ mới dần trôi chảy.

Đó là một người đã sống một mình nhiều năm, Thái Chiêu nghĩ.

Đi cỡ một chén trà, cô gái áo trắng dẫn hai người Mộ Thái đến một gian phòng đá, cũng giống con đường trong hang suối, cả gian phòng đá đều do những khối đá trắng mịn được suối nước nóng mài mòn chất thành. Bên ngoài băng thiên tuyết địa, trong phòng lại hết sức ấm áp, hẳn là do suối nước nóng sau vách đá.

Trong phòng bài trí cực đơn giản, tổng cộng hai hàng kệ đá một giường một bàn một ghế dựa, trên kệ đá bày một loạt chén đĩa thô bằng sành, trên kệ kia thì thả mấy bó sách cổ cột bằng dây thừng, trên bàn đá lại bày pho tượng nữ thần ngọc bích trước đó không thấy.

Trên giường đá một thân hình quen thuộc đang nằm, y vừa nghe tiếng đám Thái Chiêu lập tức nghiêng người xoay vào trong.

Thái Chiêu vừa ngó thấy y đã tức giận, hai tay chống nạnh: “Thiên Tuyết Thâm ngươi còn chưa chết hả! Không chết là tốt rồi, ta đang muốn tính sổ với ngươi đây, đứng lên cho ta!”

Thiên Tuyết Thâm vùi đầu vào đống đệm chăn da như chim cút, sống chết không chịu ra.

Thái Chiêu vừa bực mình vừa buồn cười, Mộ Thanh Yến nhấc túi đồ da lên uy hiếp, “Ngươi mà giả vờ chết, ta bóp chết bốn tên nhóc tì này!”

“Bóp chết làm gì, dứt khoát nướng ăn, tụi nhóc tì này thịt mềm đấy!” Thái Chiêu hung ác nói.

Thiên Tuyết Thâm không giả vờ được nữa, lăn một cái đứng dậy nhào tới.

Bốn con Bạch mao con chọc mũi từ trong bao quần áo nhô cái đầu nhỏ tròn tròn, nhìn thấy Thiên Tuyết Thâm liền từng con nhảy ra khỏi bao như không muốn sống, nhào vào lòng Thiên Tuyết Thâm.

“Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi, Tuyết Phong, Tuyết Châu…” Thiên Tuyết Thâm ôm bọn chúng thật chặt, bốn con non không ngừng cọ cọ vào mặt y, ngửi ngửi trên người y cái mùi gần giống như của cha của mẹ, một người bốn thú thân mật không thôi.

Mộ Thanh Yến thầm nổi lên cơn chua xót, tức giận quay lại nói: “Nên ta nói con là phải do chính chúng ta sinh, nửa đường nuôi cũng chẳng đáng tin cậy tí nào, cô xem bốn cục lông này đi, lương tâm chó ăn!”

“Ngươi nói với ta làm gì!” Thái Chiêu tự dưng ngượng ngùng, tranh thủ quay sang hỏi Thiên Tuyết Thâm dời lực chú ý, “Không phải một năm trước ngươi bị bắt đi à, bốn con này hẳn mới sinh không lâu, sao bọn chúng biết ngươi.”

Thiên Tuyết Thâm cúi đầu, “… Đêm đầu tiên ở phòng săn trên núi tuyết, ta lấy cớ đi vệ sinh, đến giữa rừng tuyết tùng bèn huýt sáo gọi, Tuyết Phong Tuyết Châu biết ta đến mới vui vẻ đem con gặp ta.”

Mộ Thanh Yến xát muối lên vết thương, “Vợ chồng người ta đang sinh hoạt ổn thỏa trên núi tuyết, lại vừa sinh bốn đứa con làm vui, một nhà sáu miệng vui vẻ hòa thuận, cũng vì báo thù cho ngươi mới hại sấp nhỏ bọn chúng không cha không mẹ!”

Từng giọt nước mắt lớn của Thiên Tuyết Thâm rơi xuống, nghẹn ngào ôm chặt bốn bé thú nhỏ.

“Được rồi được rồi, đừng khóc, nằm xuống đi đã, vết thương trên người ngươi không nhẹ đâu.” Thái Chiêu không đành lòng.

Tuyết Nữ đột nhiên nói: “Ngâm trong suối nước nóng vạn năm lâu vậy rồi, vết thương gì cũng sẽ lành, các người không phát hiện sao?”

Thái Chiêu khẽ giật mình, lúc này mới phát hiện nỗi đau gân cốt và vết rách da thịt trên người mình hình như cũng không còn đau. Mộ Thanh Yến rũ mi dài, không nói gì.

Tuyết Nữ lại tiếp, “Hai con kia, hai con, hai con Bạch Mao Hống gì đó được cậu ta cứu mạng mới muốn báo ân thôi.”

Thiên Tuyết Thâm đột nhiên ngẩng đầu, “Sao chị biết!”

“Năm đó, lúc cậu với anh cậu cứu hai con bạch mao hống bị thương từ dưới băng nham ra, trùng hợp ta đã thấy, nhìn qua ống kính thiên lý.” Tuyết Nữ chỉ vào một ống dài đen như mực trên kệ đá.

Mộ Thanh Yến mỉm cười, chắp tay nói, “Còn chưa tạ ơn cô nương cứu mạng, tại hạ có vài chỗ không hiểu, mong cô nương giải đáp.”

Ai ngờ Tuyết Nữ lắc đầu, “Ta không cứu các người, là suối ấm trong lòng núi đẩy ba người lên. Song theo lời sư phụ dạy, bọn ta không thể phản ứng với chuyện bên ngoài, nếu có ai bị đẩy lên thì ném họ ra ngoài cả thôi.”

Nói xong, nàng ta qua mở cánh cửa sổ bằng đá, một luồng gió lạnh thấu xương lập tức cuốn vào trong nhà đá, “Đây đã là đỉnh núi.”

“Vậy sao cô không ném bọn ta xuống.” Mộ Thanh Yến hỏi.

Tuyết Nữ chỉ vào Thái Chiêu, “Vì em ấy, ta muốn cứu em ấy, nên ta mới giữ hai người trong ao suối nước nóng.”

Ánh mắt Mộ Thanh Yến chợt lóe, “Cô biết cô ấy à.”

Tuyết Nữ gật đầu, “Em ấy là người của Lạc Anh cốc.” Sau đó quay người đẩy một phiến cửa đá, lấy từ bên trong ra một thanh đao sắc đỏ kim sáng chói mắt.

Thái Chiêu vui mừng quá đỗi: “Đao của ta! Tạ ơn Tuyết cô nương, đa tạ đa tạ, nhưng sao chị biết…”

Tuyết Nữ tiếp tục nói: “Hai mươi năm trước, sư phụ đưa ta lên núi không lâu, ta từng thấy thanh đao này, chị ấy nói chị ấy tên là Thái Bình Thù.”

“Cô cô?!” Thái Chiêu kinh hãi.

Tuyết Nữ: “Thì ra chị ấy là cô của em à? Mặt hai người không giống, song mắt của em rất giống chị ấy.”

Thái Chiêu thở hơi gấp, “Cô… Cô của em, bà tới đây làm gì?”

“Chị ấy đi tìm tiên dịch Tuyết lân long thú.” Tuyết Nữ nói.

Thái Chiêu ngây người, trước nhìn Thiên Tuyết Thâm, rồi nhìn Mộ Thanh Yến.

Mộ Thanh Yến đọc hiểu ý trong mắt cô ― tiên dịch Tuyết lân long thú, trước mắt tác dụng biết đến chỉ có hai, phá giải Hóa thân đại pháp, và tu luyện tầng thứ nhất của Tử Vi tâm kinh. Lẽ nào còn có công dụng khác?

“Vậy Thái nữ hiệp tìm được không?” Mộ Thanh Yến tỉnh bơ hỏi.

“Được.” Tuyết Nữ nói, “chị ấy rất may mắn, trước khi Tuyết lân long thú tắt thở mấy ngày kịp tìm tới đây. Sư phụ nhận ra chị ấy là người của Lạc Anh cốc, không đúng…”

Nàng ta lắc đầu, “Thật ra là Tuyết lân long thú ngửi ra mùi máu trên người cô của em, sư phụ mới đoán ra thân phận chị ấy.”

Mộ Thanh Yến nghe ý trong lời Tuyết Nữ còn chưa hết, trong lòng khẽ động, “Tuyết cô nương mấy lần nhắc đến Lạc Anh cốc, hẳn ngọn nguồn có liên quan đến Lạc Anh cốc?”

“Dĩ nhiên có ngọn nguồn.” Tuyết Nữ một pho tượng thần bằng ngọc bích trên bàn đá, “Thái sư tổ của sư phụ ta chính từ Lạc Anh cốc ra ― 160 năm trước, bà dẫn một đôi Tuyết lân long thú cuối cùng của thế gian một mình đến đây, lánh đời ẩn cư.”

Thái Chiêu cực kỳ kinh ngạc, nhìn sợi dây mềm thắt bên hông tượng ngọc bích rồi sờ xích bạc quấn cổ tay mình, “Đúng rồi, đúng rồi, thật ra dây xích của em là chuyển hóa từ roi pháp mà có.”

Mộ Thanh Yến thở dài, “Thì ra là Thái tiền bối.”

Ai ngờ Tuyết Nữ lập tức phủ nhận, “Tiên tổ cũng không phải họ Thái, tên tục của tiên tổ là, Cố Thanh Không.”

Mộ Thanh Yến khẽ giật mình, nhìn Thái Chiêu.

Thái Chiêu cười ngượng ngùng, “Nhà ta, sao ấy nhỉ, ban đầu Lạc Anh cốc mang họ Ngưu, rồi qua họ Cố, ở giữa còn có họ La, cuối cùng mới về họ Thái.” ― đừng nên hỏi vì sao, nên hỏi chính là mấy vị rể ở rể đỉnh cao kia kìa.

Căn cứ vào ghi chép các đời Cốc chủ Lạc Anh cốc, tư chất Cố Thanh Không vô cùng tốt, tuổi nhỏ đã lộ thiên phú hơn người, đáng tiếc bà ấy hoàn toàn không có nhiệt huyết của Thái Bình Thù, mà ngược lại tính tình quái gở trang nghiêm.

Nhỏ không thích chơi đùa cùng anh chị em, lớn không thích so tài với đám thiếu hiệp cùng thế hệ, đến duyên cha mẹ cũng đầy nhạt nhẽo. Bà không thích giao du với ai, chưa bao giờ phản ứng thị phi giang hồ, cuối cùng thậm chí không thể chịu đựng ở chung với bất kỳ kẻ nào. Lúc rảnh rỗi, bà không phải một mình phóng ngựa rong ruổi thì là thả thuyền rong chơi chẳng có mục đích.

Song người khó gây chuyện nhất như thế, lại mở đầu tiếng tăm ma nữ Lạc Anh cốc lừng lẫy kia.

“Sư phụ nói, khi đó linh khí giữa trời đất khô kiệt, người tu hành mới đánh chủ ý lên người linh thú, tiên tổ nhìn không được bèn trở mặt với toàn bộ giang hồ.” Tuyết Nữ nói.

Nàng ta nói rất nhẹ nhàng, Mộ Thanh Yến nhớ đến lúc mình lật đám tàng thư trong Cửu Châu bảo quyển từng đọc qua tên Cố Thanh Không này, 160 năm trước, người phụ nữ này từng náo loạn giang hồ long trời lở đất nhường nào ―

Cố Thanh Không không rõ, chừng vài thập niên trước, đám linh thú kia đã từng phấn chấn tử chiến vì tru diệt yêu ma, mọi người không niệm ân tình của linh thú thì thôi, sao có thể tàn nhẫn tàn sát tùy ý, dõng dạc lấy sừng lân can đảm sử dụng cho riêng mình.

Thế là bà càng chán ghét con người.

Nghiêm chỉnh mà nói, Cố Thanh Không ‘làm điều ngang ngược’ cũng không tính khi sư diệt tổ phản bội chính đạo, vì bà gần như đồng thời xem người tu võ khắp thiên hạ là địch, dĩ nhiên rất nhiều người danh môn chính phái đều bị bà đánh tới chó gặm bùn, người trong ma giáo bà cũng chẳng khách khí.

Nhưng mà, dẫu bà có thiên tư hơn người cũng không thể nào đối kháng tính tham lam của người cả thiên hạ, cuối cùng đành dẫn theo một bộ phận linh thú may mắn còn sống sót lên núi tuyết ẩn cư, từ đây mai danh ẩn tích.

Thái Chiêu thở dài: “Ôi, lòng tham của con người, không ngừng không nghỉ, đáng tiếc cho đám linh thú này. Thì ra tiên tổ đúng là vì…”

“Cũng không phải.” Tuyết Nữ ngắt lời cô, “Tiên tổ chưa từng nghĩ cứu vãn chúng sinh, bà chỉ buồn nôn đám ngụy quân tử nghĩa chính từ nghiêm kia thôi. Tiên tổ để lại lời dạy, đám dị thú có thể sống thì sống, chết già rồi thì cho chúng một mộ phần, không nên cưỡng cầu.”

“Tiên tổ còn nói, con người tham lam thế này, sẽ có một ngày tự giết lẫn nhau đến không thể sửa chữa. Đợi chừng nào con người giết sạch chính mình, mảnh trời đất này sẽ lại thuộc về những đám kỳ trân dị thú.”

Mộ Thanh Yến cười ra tiếng, “Lời hay quá, cách nhìn của Cố tiền bối thật bất phàm.”

Thiên Tuyết Thâm nhẹ nhàng nói: “Sư phụ ta cũng từng nói câu không khác mấy― thế gian vạn vật, lúc nên xuất hiện sẽ xuất hiện, lúc nên biến mất cũng không cần ép ở lại. Sư phụ ba lần bốn lượt đến núi tuyết, cũng là muốn tìm hài cốt đám dị thú, khóc thương một trận, chôn xương một chỗ.”

Lòng Thái Chiêu buồn vô cớ, “Hiện giờ, con Tuyết lân long thú cuối cùng cũng đã chết à?”

“Chết rồi, hai mươi năm trước, vợ chồng chúng một trước một sau suy kiệt mà chết.” Tuyết Nữ chỉ ra phía dưới ngoài cửa sổ.

Hai người Mộ Thái từ cửa sổ nhìn xuống, dưới vách núi phủ một lớp băng dày mênh mông vô bờ trong băng tuyết lộ ra mấy thanh xương trắng to khoẻ, chắc hẳn dưới lớp băng ấy đã chôn hài cốt linh thú các loại.

Tuyết Nữ tiếp tục nói, “Lúc cô Thái Bình Thù của em đến, con Tuyết lân long thú cuối cùng còn vài hơi thở, thế là chị ấy đã lấy đi phần tiên dịch cuối cùng. Sư phụ và cô của em vô cùng hợp ý, hai người hàn huyên rất nhiều ngày, cho đến khi một người đàn ông đến tìm cô của em… Ừm, người kia ta không gặp, song y gọi cô của em là ‘Tiểu Thù’.”

Thái Chiêu: “Ồ, gọi cô em như thế, không phải sư phụ thì là bác Chu thôi.”

Mộ Thanh Yến đột ngột hỏi: “Sư phụ của Tuyết cô nương là nữ à.”

Tuyết Nữ quái lạ: “Dĩ nhiên là nữ, bản môn đều là nữ.”

Mộ Thanh Yến ồ lên.

Thiên Tuyết Thâm bỗng ngẩng đầu, “Cô và sư phụ đều có kính thủy tinh thiên lý, cho nên lúc nhà ta xảy ra chuyện, các ngươi biết được à?!”

Trong lòng Thái Chiêu se lại.

Tuyết Nữ lần đầu lộ vẻ lạnh lùng ngoài ý muốn, khẽ thở dài, “Trùng hợp là, mười sáu năm trước lúc nhà cậu xảy ra chuyện, ta với sư phụ xuống núi có việc.”

“Các người không phải tránh đời ẩn cư à? Có chuyện quan trọng gì mà phải xuống núi!” Thiên Tuyết Thâm kích động.

“Thật sự là chuyện rất gấp, sư phụ nói, nếu không làm thì không thể tiêu trừ tâm ma của ta, ta cũng không thể an tâm ẩn cư.” Tuyết Nữ nói, “nên sư phụ mang ta xuống núi, để cho ta tự tay đi giết một người.”

“Giết ai.” Mộ Thanh Yến cảnh giác.

“Cha ruột ta.”

Thái Chiêu bối rối, Thiên Tuyết Thâm sững ra ngay tại chỗ.

Tuyết Nữ nói: “Cha ta mê rượu lại thích cờ bạc, uống say rồi đánh mẹ ta, cược hết thứ bán thì tiện tay bán con, trước đó đã bán ba người anh chị của ta. Chỉ cần đưa tiền nhiều, chỗ dơ bẩn nào lão cũng chịu bán. Lão thua quá nhanh, liền bức mẹ ta mở nửa cửa (làm điếm), bất kể chuyện hạ lưu nào chỉ cần được mấy xu là có thể làm nhục mẹ ta. Mẹ ta chịu không được, treo cổ chết, cha ta liền tìm cách chụp lên ta…”

Thái Chiêu kinh sợ không thôi, “Thật không bằng cầm thú!”

“Cầm thú thật ra rất thành thật, ăn no rồi thì thu tay, còn biết che chở con nhỏ của mình.” Tuyết Nữ bình tĩnh nói, “Ta đụng phải sư phụ xuống núi chọn mua trà muối lương thực, xin bà đã cứu ta.”

“Mười sáu năm trước, sư phụ đưa ta xuống núi báo thù. Ta rút gân lưng cha ta treo trên cây, để lão gào đủ ba ngày ba đêm, đau đớn chết tươi. Năm đó kẻ trong thôn từng làm nhục ta với mẹ, kẻ nào kẻ nấy đều bị ta chặt tay chân. Đến khi sư phụ với ta về trên núi mới phát hiện nhà thợ săn họ Đào trên sườn núi bị đốt rụi.”

Trong thạch thất đầy lặng im.

Thiên Tuyết Thâm từ từ ngồi lại giường, lúc đầu y cảm thấy mình đã đủ thảm, không ngờ thân thế Tuyết Nữ còn thảm hơn mình. Mặc dù Đào gia bị giết sạch cả nhà, song khi còn sống lại hoà thuận mỹ mãn, náo nhiệt vui vẻ, mỗi lần y nhớ đến người nhà, trong lòng đều thấy ấm áp.

Tuyết Nữ này, mới thật sự là tâm như nước đọng, không có nửa phần quyến luyến với thế tục.

Bỗng nhiên, đám người cảm thấy trên người chấn động, trong phòng đá rào rào rung chuyển, mặt đất lắc lư.

Tuyết Nữ trấn định đứng đấy: “Mọi người không cần phải lo lắng, đây không phải địa long xoay người.”

“Đó là cái gì.” Thái Chiêu chống đỡ bàn đá.

“Là con cự mãng mắt xanh.” Tuyết Nữ nói, “nó trời sinh sợ nóng, bị trôi trong suối nước nóng nửa ngày, chắc hẳn rất tức giận, đang phát cáu trong lòng đất.”

Mộ Thanh Yến đè vách đá, cau mày nói: “Sao ta thấy rung động ngày càng gần nhỉ.”

Tuyết Nữ nói: “Cậu thấy không sai, cự mãng thích lạnh, chỗ càng lạnh nó càng dễ chịu, chỗ lạnh nhất ngọn núi tuyết này chính ở đỉnh núi. Trước đó nó không dám lên là bởi vì có thiên địch Tuyết lân long thú đè ép. Thế nhưng giờ Tuyết lân long thú đã chết hết, hai mươi năm qua, nó càng bò càng cao.”

Thái Chiêu cười khổ: “Ta còn tưởng đã thoát khỏi con rắn thối ấy rồi, nào có ngờ bây giờ người ta là lão đại trong núi.”

“Đã vậy, chúng ta mau xuống núi thôi.” Mộ Thanh Yến bình tĩnh nói.

Thái Chiêu nói: “Đúng đúng, Thiên Tuyết Thâm, Tuyết cô nương nữa, chúng ta cùng đi.”

Tuyết Nữ lắc đầu: “Các ngươi đi đi, ta chắc chắn sẽ không xuống núi.”

“Nếu chị không đi, sớm muộn sẽ bị cự mãng ăn mất!” Thái Chiêu giữ chặt cánh tay nàng.

Tuyết Nữ có phần ngạc nhiên: “Người có thể ăn rắn, sao rắn không thể ăn người. Chết ở đây rất tốt, sư phụ từng dạy ta một câu, Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá vui ― Thái cô nương đừng xen vào việc người khác.”

Thái Chiêu bó tay hết cách.

Mộ Thanh Yến kéo cô định rời đi.

“A, đúng rồi.” Tuyết Nữ bỗng quay người, một lát sau ôm từ giữa phòng ra một quả trứng lớn như quả bí đỏ, trên vỏ trắng màu trắng sữa có mấy vết loang lổ mờ nhạt, “Các người mang theo nó xuống núi đi.”

“Gì thế ạ?” Thái Chiêu hỏi.

“Trứng Tuyết lân long thú.” Tuyết Nữ nói, “Ra ngoài rất nhiều năm, nhưng không chịu nở. Sư phụ với ta thử qua mọi cách, ngâm trong nước suối nóng, nướng trên lửa, chôn trong đống tuyết, còn ôm đi ngủ… không biết có phải trứng chết không mà chẳng có chút động tĩnh.”

“Loài Tuyết lân long thú và bản môn chung quy cũng có duyên phận, thay vì để cự mãng ăn, chi bằng Thái cô nương đem về Lạc Anh cốc để trưng đi.” Tuyết Nữ tự quyết định thả quả trứng qua tay Thái Chiêu.

Thái Chiêu ngơ ngác nâng trứng lớn.

Tuyết Nữ lại cầm Diễm Dương đao đến, bình tĩnh xếp lên trên trứng lớn, “Được rồi, các người đi thôi, xuống núi coi chừng, đừng rơi ngã nhé.”

Thái Chiêu đầy vẻ mờ mịt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi