GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG

Tiểu tâm nhãn*

(lòng dạ hẹp hòi, nhỏ mọn)

Vượt qua khách điếm từ lâu đã chẳng còn một ai, hai người Mộ Thái cỡi Kim linh cự bằng đi suốt ngày đêm, mất hai ngày liền trở lại gian tinh xá trong rừng trúc, nghỉ ngơi sơ xong Thái Chiêu liền muốn lên đường về núi Cửu Lãi, ai ngờ Mộ Thanh Yến lại nói: “Ta không đi theo cô.”

Thái Chiêu ngạc nhiên, dọc cả đường tay này dính lấy mình như kẹo da trâu, sao tự dưng đổi tính.

Mộ Thanh Yến mỉm cười: “Bác Thành đã xem chuyện phát sinh mười ngày nay báo cho ta. Hôm đó sau khi cô vượt quan xuống núi, tuy chẳng ai dám đi giết kẻ giả mạo để kiểm nghiệm thật giả, song cũng không ai xem ông ta là chủ một Tông, Tống Úc Chi và Lý Văn Huấn liên thủ bao vây Mộ Vi Cung, chỉ cho vào không được đi ra.”

“Nhân duyên Thích Tông chủ và lệnh tôn không tệ, Tống Thời Tuấn và Chu Trí Trăn vậy mà thật sự bỏ mọi chuyện bản môn không để ý, hai ba hôm trước trước sau chạy đến núi Cửu Lãi. Hiện giờ tình thế trong tông môn đảo ngược, tên giả mạo và thủ hạ thực tế đã bị giam lỏng, có điều Hóa thân đại pháp đúng là không một kẽ hở, tên giả mạo cắn chết bảo mình là Thích Tông chủ, cũng không ai tiện ra mặt làm kẻ ác.”

“Giờ cô đã có cách phá giải, Quảng Thiên Môn và Bội Quỳnh sơn trang ắt sẽ là chỗ dựa cho cô, ta đi hay không cùng cũng không quan trọng. Nếu ta cùng cô lên núi, bị nhìn ra thân phận, trái lại là bất lợi cho cô ― e là những đạo lý này đã lăn qua lộn lại trong lòng cô mấy trăm lần nhỉ, thật ra cô cũng không muốn chúng ta cùng đi.”

Thái Chiêu đỏ mặt: “Ta đúng là có nghĩ thế.”

Mộ Thanh Yến yên tĩnh nghiêng dựa cạnh cửa sổ trúc, trời sắp lặn về phía Tây, tia sáng đỏ nhạt dìu dịu rơi xuống người, nét mặt thanh nhã hiền hòa, hắn nói: “Nên làm thế nào, trong lòng cô đã tính toán cả rồi.”

Thái Chiêu gật gù: “Dọc cả đường ta đều nghĩ, đã nghĩ xong.”

Mộ Thanh Yến hơi cong môi: “Cô rất thông minh, chủ ý lại chính trực, ta tin tưởng cô chắc chắn có thể được thỏa mãn mong muốn.”

“Ừm.” Thái Chiêu khoác một tay lên cạnh cửa, “Vậy… Ta đi nha.”

“Đi đi, tự mình cẩn thận.”

Thái Chiêu cúi đầu, lê bước chân, chậm rãi xoay người.

“Chiêu Chiêu.” Mộ Thanh Yến chợt lên tiếng, “Cô có gì muốn hỏi ta à.”

Thái Chiêu dựa khung cửa nghiêng đầu, lát sau mới nói: “…Sao ngươi lại hỏi sư phụ của Tuyết Nữ là nam hay nữ?” Thật ra cô nào có gì muốn hỏi chứ.

Mộ Thanh Yến cười, “Bởi vì, ta cho rằng sư phụ Tuyết Nữ là người cô của cô yêu.”

“Nói hươu nói vượn! Cô của ta đã có hôn ước, bà và bác Chu thanh mai trúc mã tình đầu ý hợp, ngươi bớt nói mấy câu không bằng chứng không căn cứ này đi!” Thái Chiêu khịt mũi xem thường.

“Ta biết không bằng chứng không căn cứ, song ta cảm thấy trong lòng cô của cô đã yêu người khác.” Mộ Thanh Yến nói.

Thái Chiêu ngạc nhiên: “Sao ngươi có thể nghĩ thế?”

Mộ Thanh Yến lẳng lặng nhìn nàng, “Phàm là có mấy phần lòng dạ, cũng không thể cứ đơn giản để người trong lòng cưới người khác. Đổi lại là ta, nếu thật có một ngày buông tay như thế, nhất định đó là ngày cuối cùng trong đời.”

Thái Chiêu chậm rãi dời mắt, thấy nắng chiều hôm nay đặc biệt nhức mắt.

Mộ Thanh Yến nghiêng đầu khẽ cười, “Nhưng cô của cô chẳng những sảng khoái khuyên Chu Trí Trăn cưới người đối đầu với mình thuở thiếu thời, mười mấy năm sau đó còn thường xuyên qua lại, hòa hợp ở chung ― hợp tình hợp lý sao.”

Thái Chiêu cắn môi: “Ngươi không thể suy bụng ta ra bụng người, cô của ta là một cô gái đặc biệt rộng rãi độ lượng, người ngoài xem là chuyện tày trời, bà cũng chỉ cười trừ.”

Mộ Thanh Yến bỗng giận tái mặt: “Rộng rãi độ lượng có gì mà hay, ta thích lòng dạ hẹp hòi, càng nhỏ mọn càng tốt! Cô đi nhanh đi, nếu không đi trời tối mất!”

Vốn dĩ thoải mái rời đi, kết quả gần như là bị đuổi ra khỏi tinh xá ở rừng trúc, Thái Chiêu cảm thấy tên Mộ Thanh Yến này thật sự là hỉ nộ vô thường tới tận cùng.

Tức thì tức, cô không dám trì hoãn đại sự, đề khí phi nước đại, cuối cùng đến tối đã đến cửa thành trấn Thanh Khuyết, đi vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ trong khu dân cư, chuồn êm vào một phòng kho ở hậu viện để đồ linh tinh không dùng tới, cạy mở ba cục gạch, tìm được hộp dịch dung Phỉ Thúy để lại sẵn, giống như cá bơi chạy ra ngoài.

Đỉnh Phong Vân canh phòng nghiêm ngặt, đệ tử lui tới chẳng những cần lệnh bài còn phải nhận mặt.

Thái Chiêu bí mật quan sát một lát, đánh ngất một đệ tử Quảng Thiên Môn đang định qua núi, kéo gã vào trong rừng lột áo ngoài, rồi mượn ánh trăng dịch dung mình Bác Thànhy tám phần tương tự gã, khoác thêm áo ngoài, xách lệnh bài của gã.

Chút thuật dịch dung của cô chỉ có thể tạm thời che mắt, đụng phải người quen lộ tẩy lập tức, may mà mấy hôm nay Quảng Thiên Môn và Bội Quỳnh sơn trang đưa một đám lớn đệ tử đến, đệ tử phòng thủ trên đỉnh Phong Vân đối với người bị Thái Chiêu đánh ngất cũng mới ngó loe ngoe vài lần, thêm nữa sắc trời đã tối, thế là cho cô qua núi.

Lên ngọn Vạn thủy thiên sơn Thái Chiêu như cá gặp nước, ung dung mò đến các phòng đầu bếp, phát hiện đám đầu bếp đang chuẩn bị ăn khuya. Qua lời họ phàn nàn, Thái Chiêu nghe ra từ lúc Tống đại môn chủ lên núi, hận không thể mười hai canh giờ nhắm vào tên giả mạo muốn nhìn ra sơ hở, thế là điểm tâm ăn khuya không khỏi tấp nập.

Thật sự là buồn ngủ gặp chiếu manh, Thái Chiêu vô cùng thuận lợi đổ một ít tiên dịch vào vại nước chuẩn bị món khuya, thêm một ít vào chum nước chỗ phòng trà, cuối cùng chạy đến Thùy Thiên ổ tìm Tống Tam sư huynh đáng tin.

Tống Úc Chi đang khoác áo ngủ đọc sách dưới đèn, liếc thấy một người đàn ông xa lạ nhảy cửa sổ vào phòng ban đầu giật mình, cũng không gọi thị vệ, mà mỉm cười lẳng lặng đứng lên: “… Chiêu Chiêu sư muội?”

Thái Chiêu đầu tiên mừng rỡ, tiếp đó như đưa đám: “Dịch dung thuật của tôi kém thế à, anh mới liếc mắt một cái đã nhìn ra.”

Tống Úc Chi nở nụ cười, khuôn mặt anh lãng lạnh lùng lập tức dịu dàng lại, “Hôm đó cô chuẩn bị kỹ mọi thứ để vượt quan xuống núi, từ Thùy Thiên ổ nhảy cửa sổ rời đi cũng là tư thế này.”

Dừng đoạn, y bổ sung, “Dịch dung thuật của cô rất tốt, sư muội rất có tài.”

Thái Chiêu bị khen đến lòng nở hoa nhưng thay vì vui sướng đã vội đem tính toán của mình bàn với Tống Úc Chi, việc quan trọng trước mắt chính là chặn kín Thanh Khuyết tông và trấn Thanh Khuyết, có thể vào mà không thể ra.

Tống Úc Chi bình tĩnh gật đầu, thậm chí không hỏi thêm nửa câu về lai lịch tiên dịch Tuyết lân long thú, ở trong phòng khoác vội áo ngoài rồi đeo kiếm rời đi, cử chỉ lưu loát, phản ứng thanh thoát, tựa như một Bác Thànho kiếm sắc bén bổ ra hỗn độn.

Thái Chiêu rất thưởng thức điệu bộ của Tống Úc Chi, đang định quay đầu cười nói ‘Xem Tống thiếu hiệp người ta đi, đây mới gọi là thiên chi kiêu tử, lỗi lạc sáng ngời, nào giống đa nghi bệnh nặng giống như ngươi vậy’ ― kết quả phát hiện bên cạnh mình trống trải.

Cô khẽ giật mình.

Rời Thùy Thiên ổ, Thái Chiêu thẳng đến Mộ Vi cung, bóng dáng lặng lẽ núp vào nội điện.

Trong điện đèn đuốc sáng trưng, quả nhiên như lời đầu bếp, Tống đại môn chủ tinh lực dồi dào vẫn đang giằng co với kẻ giả mạo, Chu Trí Trăn vẻ mặt nghiêm trọng và Lý Văn Huấn trầm tư ngồi một bên, xung quanh là hai phe lập hàng rào rõ ràng.

Nhìn thấy khuôn mặt Chu Trí Trăn nhã nhặn ổn trọng, Thái Chiêu buông được nửa lòng.

Từ chỗ Tuyết Nữ đi, Thiên Tuyết Thâm bảo cô, tám người rưỡi bị y Hóa thân dù răng y không biết, song có thể xác định không có Chu Trí Trăn và Dương Hạc Ảnh ― bởi y muốn tìm Chu Trí Khâm và Kim Bảo Huy báo thù, nhưng kiêng kị thế lực lớn của Bội Quỳnh sơn trang và Tứ Kỳ môn, nên từng núp trong bóng tối vụng trộm ngóng chưởng môn hai phái này.

Nói cách khác, trong số người qua tay y không có hai người Chu Dương này.

― tám người rưỡi, ngoài trừ nửa người không biến đổi thành công, lại trừ Thích Vân Kha giả và Tằng Đại Lâu giả, còn lại sáu người.

Tống đại môn chủ với cái trán bóng loáng, hớp mạnh một hớp trà đậm, ai ngờ suýt bị sặc vì lá trà, khụ khụ mấy tiếng.

Nhận được cấp báo của con trai, đầu tiên ông mừng thầm trong bụng, nghĩ Thích Vân Kha cậu đúng là cũng chỉ thường thôi, thân là Tông chủ Thiên hạ đệ nhất tông thế mà lại bị người ta đánh tráo, ngôi vị Tông chủ này chi bằng để ta làm đi; sau đó lòng siết chặt, Tông chưởng môn cầm đầu Bắc Thần bị tráo, sau này sáu phái Bắc Thần còn ngóc đầu được trên giang hồ sao.

Tuy là ông chả vừa mắt Thích Vân Kha trung thực không nguội không lạnh này, nhưng trước giây phút sinh tử tồn vong ông vẫn còn biết nặng nhẹ.

“Cuối cùng ta khuyên ngươi một câu, bất kể ban đầu bọn ngươi có mưu đồ gì, đã đến mức này dự định của bọn ngươi thất bại hết cả rồi! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, mau tán công hiện nguyên hình đi, còn dễ thương lượng!” Tống Thời Tuấn chằm chằm nhìn đối phương.

Thích Vân Kha giả trấn định cười khẩy: “Nếu Thời Tuấn huynh đệ chắc chắn ta là giả, sao không một chưởng đánh chết ta đi. Như gã Tằng Đại Lâu giả kia, chỉ cần người chết, Hóa thân đại pháp lập tức tiêu tán.”

Tống Thời Tuấn giận thở phì phì xoay người sang chỗ khác.

Đây chẳng phải nói nhảm nha, nếu có thể một chưởng đánh chết người được, ông ra tay lâu rồi.

Thích Vân Kha giả cười nói: “Thời Tuấn huynh đệ, ta cũng hết mực khuyên cậu, chớ bị mánh khóe Ma giáo mê hoặc, chúng cố tình bày trận ngụy trang, chính là hi vọng các phái Bắc Thần chúng ta tự giết lẫn nhau.”

Tống Thời Tuấn không tin một câu, song ông cũng không dám mạo hiểm. Dẫu sao cũng là Tông chủ Thiên hạ đệ nhất tông, có một phần ngàn khả năng, một khi ông mắc sai lầm, bèn vạn kiếp bất phục.

“Bọn ngươi không cần hư trương thanh thế.” Chu Trí Trăn ngồi trầm như nước, xoay qua người áo xám sau lưng Thích Vân Kha giả nói: “Trên đường về các phái Bắc Thần bị tập sát, đánh lén Thanh Khuyết tông, đánh tráo những người quan trọng trên giang hồ, trên đời này có thể điều động những người này chỉ có Ma giáo Nhiếp Cát? Nếu quả Nhiếp Cát có tài cán lớn vậy cũng sẽ không cần trước sau mượn chữ ‘thay mặt’ mà ‘thay mặt’ giáo chủ mãi không xong.”

“Ta không biết Nhiếp Cát được ai giúp đỡ, có điều đám Thiên Cương Địa Sát doanh trên tay y cũng còn lại không nhiều. Các phái Bắc Thần đã truyền tin nhanh chóng, các nơi đề phòng, viện quân các ngươi chỉ là mơ tưởng, chi bằng bỏ gian tà theo chính nghĩa. Ta lấy danh dự Bội Quỳnh sơn trang đảm bảo, chỉ cần các ngươi nói thật ra Thích Tông chủ và Thái cốc chủ ở đâu, để chúng ta cứu họ ra bình an. Còn đám các ngươi, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, đều thả về.”

Bờ môi Tống Thời Tuấn giật giật, ông không đồng ý lắm, nhưng cuối cùng không mở miệng.

Lời này nói có tình có lý, ân uy đều có, Thái Chiêu trong tối nghe gật đầu lia lịa, đám người áo xám ngoài sáng cũng không nhịn được động lòng.

Song tên Thích Vân Kha giả vẫn không nhúc nhích, kiên định ra vẻ mình chính là Thích Vân Kha phiên bản gốc, tất cả đều là âm mưu Ma giáo vân vân.

Gân nổi đầy trán Tống Thời Tuấn, tức hổn hển kêu lên, còn cho thủ hạ rút đao rút kiếm chặt bàn uy hiếp đe dọa, Thích Vân Kha giả không khách khí chế giễu lại, hai bên lại túm nhau thành một cục.

Song vào lúc này, một đệ tử Quảng Thiên môn sau lưng Tống Thời Tuấn bỗng a lên, “Tiền sư bá, người sao thế!?”

Cả đám cùng nhìn lại, thấy vị hộ pháp trung niên kia môi trắng bệch, sắc mặt lạnh lẽo, cơ bắp xương cốt trên người vặn vẹo rung động, một lát sau bề ngoài biến đổi, hoàn toàn biến thành một người khác.

Tống Thời Tuấn còn hơi ngơ ngác, Chu Trí Trăn đã quả quyết rút kiếm, thừa dịp người kia còn ngây ngốc, vù vù mấy kiếm điểm mấy đại huyệt trên người gã. Đợi gã chán nản ngã xuống đất, ông lạnh lùng nói: “Hóa thân đại pháp hiện hình.”

Vừa mới dứt lời, một trung niên sau lưng Lý Văn Huấn cũng bắt đầu vặn vẹo cả người, lần này không đợi ông ta hoàn toàn hiện nguyên hình, Lý Văn Huấn xuất chỉ như gió, điểm người ngã ra sau trông chừng. Một lát sau, người này cũng lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

Thích Vân Kha giả không ngờ tới biến cố mức này, kinh ngạc đứng lên, mặt trắng như quỷ. Một luồng khí lạnh từ từ dâng lên trong kinh mạch, da thịt mạch máu dần dần rét run, như chết đi, ông ta nhìn chung trà vừa mới uống vào phân nửa, biết tình hình không ổn.

“A!” Lý Văn Huấn đột ngột kêu thành tiếng, chỉ vào Thích Vân Kha giả dần dần trở lại nguyên hình, “Anh, anh là khâu… Khâu…”

“Khâu Nhân Kiệt!” Tống Thời Tuấn nghẹn ngào hô to, “Là anh!”

Thích Vân Kha giả (Khâu Nhân Kiệt) định giơ chưởng tự vận, bị Chu Trí Trăn huơ một kiếm đâm trúng huyệt đạo, bủn rủn lăn ra đất.

Lúc này rất nhiều tiếng bước chân vọng từ ngoài điện, một thanh niên anh tuấn dẫn đầu hơn mười hộ vệ nối đuôi nhau vào điện, giơ kiếm trước mặt: “Các ngươi khỏi đợi chờ vào may mắn, Chiêu Chiêu sư muội đã tìm được thuốc giải phá giải Hóa thân đại pháp, đã pha vào nguồn nước các nơi. Người bình thường uống vào không sao, các ngươi rốt cuộc không ẩn núp được nữa ―― Chiêu Chiêu sư muội, cô ra đi.”

Thái Chiêu xóa lớp ngụy trang trên mặt, từ chỗ tối nhảy ra.

Mặt Chu Trí Trăn hiện nét vui mừng, “Chiêu Chiêu à, con chạy đi đâu thế, mẹ con biết con đi ra ngoài không rõ tung tích, gấp gáp muốn đi tìm con kìa! Mau lại đây ta xem nào!”



Tinh xá trong rừng trúc, ánh đèn chao động, Mộ Thanh Yến tắm rửa thay y phục xong, ngồi một mình trong ánh tù mù tĩnh mịch.

Bác Thành nhẹ nhàng vào nhà, bẩm báo: “Thiếu Quân, người đều đã tới.”

Mộ Thanh Yến gật nhẹ.

Người áo đen quỳ kín nửa căn phòng ngoài, một người giấu mặt dưới nón rộng vành cất cao giọng: “Chúc mừng Thiếu Quân khỏi bệnh trở về, thuộc hạ lo lắng chờ đợi đã hơn một năm, cuối cũng đã đợi đến hôm nay.”

Mộ Thanh Yến bước ra tinh xá, vạt áo rộng màu đen quét qua đất, hoa văn thêu chỉ vàng chìm như ẩn như hiện, tăm tối như ma quỷ ẩn nấp dưới biển sâu như thủy triều thủy triều lớp lớp tràn qua nhân gian.

Hắn nói: “Các ngươi đều là người của Thiên Quyền trưởng lão giữ lại, bốn năm trước, ta không đi tìm các ngươi, là vì ta cảm thấy chỉ cần loại trừ Nhiếp Cát thần giáo hiển nhiên chính đồ sẽ về. Đã vậy thì, một mình ta là đủ.”

“Một năm rưỡi trước ta không đi tìm các ngươi, là vì bản thân ta khó đảm bảo, không muốn liên luỵ các ngươi vào một đường chết cùng ta.”

“Bây giờ, các ngươi chịu triệu đến đây, hẳn đã biết ý ta. Nhiếp Hằng Thành cùng với vây cánh trộm quyền ba đời, thế lực rắc rối khó gỡ. Chỉ giết một hai, càn khôn khó trở lại. Do đó, lần này đi nhất định núi thây biển máu, sinh tử chưa biết, các ngươi nghĩ kỹ cả chưa?”

Người trước mặt ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, cao giọng nói: “Thề sống chết trung thành với Thiếu Quân, bất kể chuyện gì, xin Thiếu Quân cứ giao phó!”

“Đã vậy, các ngươi đã biết quy củ.” Mộ Thanh Yến nhẹ nâng tay trái, “Bất kể các ngươi muốn đổi chiều hay là vì lòng trung thành với Cừu trưởng lão. Sau khi chuyện thành, ta cũng sẽ không bạc đãi các ngươi.”

Bác Thành mang ra một cái đĩa, trên đó bày mấy chục viên thuốc màu đỏ thắm, đỏ tươi như máu, thắm đến khiến người run sợ.

Người trước mặt cắn răng, dẫn đầu uống một viên.

Đám người phía sau, sắc mặt hoặc sảng khoái hoặc do dự, đều rối rít làm theo.

Mộ Thanh Yến lẳng lặng nhìn cả đám uống thuốc, không thốt một từ.

Cha đã dạy hắn thuần dưỡng chim quý thú lạ, nhưng hắn cần thuần phục nhất, lại là một đám ác quỷ; cha còn dạy hắn bản lãnh chế thuốc chữa bệnh chữa thương, nhưng hắn lại dùng để phối ra kịch độc khống chế sống chết con người.

Cả đời Mộ Chính Minh thiện lương đạm bạc, song cả đời bị người khống chế, cả đời không được tự tại, cuối cùng mất sớm.

Thiên đạo ở đâu.

Hay nói, thiên đạo chỉ đứng bên phía kẻ mạnh.

Lúc bé nghe chuyện thần thoại ngày xưa, hắn chỉ thích mỗi đoạn Cung Công ― vì tranh đoạt đế vị, giận húc đổ núi Bất Chu, trụ trời gãy, đất duy tuyệt. Trời nghiêng đổ về Tây Bắc, mặt trời mặt trăng các vì sao đều dời chỗ…

Hắn rất kính yêu cha, song hắn sẽ tuyệt đối không giống cha vì lấy đại cục làm trọng mà mặc người chém giết.

Nếu trời không thể theo ý hắn, hắn bèn phản trời.

“Chư vị về đi.” Kim linh cự bằng từ trên trời hạ cánh, cánh chim dài rộng nâng lên gió đêm lẫm liệt, hắn leo lên lưng cự bằng, trước khi bay vút lên để lại một câu cuối cùng, “U Minh hoàng đạo gặp lại.”

Ánh trăng nhàn nhạt rơi trên người hắn, lưới bạc ẩn hiện, thanh niên tuấn mỹ thanh lãnh khó phân biệt là thần hay ma, biến mất trong trời đêm.



Thái Chiêu bận rộn trọn cả đêm.

Thích Vân Kha giả thì ra là Khâu Nhân Kiệt giả trang, thảo nào đối với ngọn Vạn thủy thiên sơn, cũng như võ công Thanh Khuyết tông rõ như lòng bàn tay. Ông ta một lòng tìm chết, ngậm miệng không nói, nhưng vẫn có kẻ tiếc mạng.

Chưa đến một canh giờ, tất cả sáu người còn lại được Thiên Tuyết Thâm dùng Hóa thân đại pháp đều hiện hình, theo thứ tự là hai tên núp ngoài cửa Thanh Khuyết tông, hai tên nấp ở Quảng Thiên Môn, hai tên Bội Quỳnh sơn trang.

Thật sự là đối xử như nhau, cùng hưởng ân huệ.

Dù đêm đã khuya, nhưng vừa nhắc tới thẩm vấn tra tấn, Tống Thời Tuấn không chút buồn ngủ.

Sáu mật thám cộng thêm một đám đông áo xám chưa kịp chạy bị bắt, Thủy lao hình phòng và tì bà câu Doãn Đại Lão tông chủ để lại rốt cuộc có đất dụng võ.

Chưa tới một canh giờ, đã có người lần lượt cung khai. Chúng cũng không rõ Thích Vân Kha và Thái bình Xuân ở đâu, song bọn chúng biết chắc chắn hai người còn ở gần đây.

Cuối cùng, có người khai trên trấn Thanh Khuyết còn một trạm gác ngầm của chúng, nghe nói năm ngoái đến đây mở tiệm quan tài.

Tống Úc Chi đã phái người chặn cửa thành trấn Thanh Khuyết từ trước, Trang Thuật tự tay dẫn người phá cửa vào, trong đêm bắt được chủ tiệm quan tài. Khiến rất nhiều người không nghĩ đến là, Thích Vân Kha, Thái Bình Xuân, cả Tằng Đại Lâu, cả ba đều bị giam trong phòng tối dưới lòng đất của tiệm quan tài, mấy đại huyệt trên người bị ghim Loạn Phách châm, mấy ngày qua mê man, không thể thi triển công lực.

Lôi Tú Minh chẩn trị một phen xong, bảo ba người không mấy lo ngại, từ từ đẩy lùi dược tính Loạn Phách châm là được. Trong đó tình cảnh Thái Bình Xuân khá khẩm nhất, còn sức đưa tay, cười nhéo tai con gái.

Thái Chiêu cuối cùng cũng được yên lòng.

Nhìn cha già nhà mình bị đẩy đến nhà thuốc ngâm thuốc, mấy vị trưởng bối đều bận rộn túi bụi, có người tra hỏi môn phái nhà mình có có mật thám khác nữa không, có kẻ tiếp tục thẩm vấn vây cánh người áo xám, còn có bên dọn dẹp bừa bộn sau trận đánh tàn cuộc…

Thái Chiêu lặng lẽ lui ra, sang Tống Úc Chi mượn một thớt bảo câu* (ngựa xịn) chạy vội xuống núi, phi thẳng đến tinh xá rừng trúc.

Nhưng, người cô muốn báo bình an đã không còn đây.

“Thiếu Quân cần về làm việc.” Bác Thành cười tủm tỉm, “Thiếu Quân nói, sổ sách ba đời Mộ gia, cần tính toán rồi.”

Thái Chiêu buồn buồn, “Cháu biết mà, với tính tình tên kia, chắc chắn phải về lấy lại ngôi vị giáo chủ. Đã thế, hắn còn theo ta lên núi giúp đỡ làm gì chứ. Vừa phí công vừa phí sức, suýt thì trả bằng tính mạng.”

Sắc mặt bác Thành hiền hoà: “Thiếu Quân nói, cậu ấy không thể để một mình cô nương bên ngoài không nơi nương tựa, không thể để cô một mình đi núi tuyết liều mạng. Nhìn thấy cô nương an toàn về núi Cửu Lãi cậu ấy mới yên tâm được. Chỉ chậm hơn mười ngày, đổi lại bình yên của cô nương, rất đáng giá.”

“Hắn… thật ra ta rất cảm kích hắn.” Thái Chiêu cúi đầu.

Bác Thành: “Không phải cô nương cũng bảo vệ chăm sóc Thiếu Quân rất nhiều ngày sao.”

Thái Chiêu ngơ ngác ngồi xuống: “…Nhưng còn kém xa.”

Bác Thành nhìn sắc trời: “Cô nương bận rộn đi suốt cả đêm, có đói bụng không, có muốn ăn bát mì hoành thánh không.”

Chuyển biến quá kỳ lạ, Thái Chiêu nghĩ không ra, thuận miệng nói, “A, dạ, làm phiền bác.”

Mì hoành thánh bưng lên, mùi thơm canh gà quen thuộc và hình dáng gói hoành thánh, Thái Chiêu: “… Là hắn làm sao.”

Bác Thành đáp: “Hoành thánh là do Thiếu Quân gói trước khi đi, nước hầm gà vẫn luôn bắc trên bếp, bỏ vào nồi nấu là xong.”

Thái Chiêu nhìn nước dùng màu trắng sữa hơi ngà ngà, nhịn rồi nhẫn, cuối cùng vẫn không nhịn được, “Bác Thành, không có hành xắt ạ.”

Bác Thành cười ra tiếng, lắc đầu, quay người bưng đến một cái đĩa nhỏ.

Thái Chiêu bốc miếng hành xắt xanh nhạt bỏ vào nước dùng, quậy mấy cái, cô chợt ngẩng đầu: “Bác Thành, có người… Ý cháu là có một người bạn cháu, mỗi lần cô ấy ăn hoành thánh không có hành xắt sẽ nổi cơn giận mấy ngày. Người như thế, có tính là nhỏ mọn không ạ?”

Bác Thành nín cười: “Theo lẽ thường mà nói, dĩ nhiên tính là nhỏ mọn.”

Thái Chiêu như nghĩ đến điều gì, ngây cả người. Đến cả bác Thành gọi mấy tiếng, cô vẫn chẳng nói gì.

Sau khi bác Thành rời khỏi, cô nhìn bát canh oán hận lầm bầm, “Trước khi đi còn muốn mượn cơ hội giễu cợt ta, ngươi mới nhỏ mọn, cả nhà ngươi đều nhỏ mọn!”

Cô dùng sức chớp mắt mấy cái, cầm thìa bắt đầu ăn.

Nhân hoành thánh rất non, hành xắt rất thơm, chỉ có nước dùng hơi mặn.

hết quyển 3

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi