GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG

Vụn vặt của đời sau. hạ.

Thái Chiêu và Phàn Hưng Gia giống như hai con chim cút mắc mưa, cúi đầu từ giữa phòng đi tới.

Phàn Hưng Gia rất đầy nghĩa khí, vượt lên trước giải thích vì sao bọn hắn vào từ cửa sau, đồng thời ôm hết mọi sai lầm. Thái Chiêu cũng nói: “Sư phụ, chúng con thật sự không phải cố ý nghe lén ngài và sư mẫu nói chuyện, chúng con cũng sẽ không nói ra ngoài.”

Thích Vân Kha vừa bực mình vừa buồn cười: “Được rồi, sư phụ biết. Huống chi, lời vừa rồi ta nói với sư mẫu các con, cũng không có gì không thể để ai khác biết. Ôi, tâm lý mọi người nắm chắc cả rồi.”

Giọng ông mỏi mệt, còn lộ ra chút bất đắc dĩ. Đầu tiên là bị Vũ Cương đánh lén thụ thương, sau bị Loạn phách châm khống chế mấy ngày qua, giờ đây xem ra Thích Vân Kha gầy đi rất nhiều, hình như tóc trắng còn nhiều hơn mấy sợi.

Ông chậm rãi dựa vào gối mềm, “Hưng Gia, tổn thương của Đại Lâu Lôi Sư bá con nói thế nào?”

Phàn Hưng Gia nói: “Lôi Sư bá nói, châm độc tận xương, Đại sư huynh nói ít đến tĩnh dưỡng nửa năm.”

Thích Vân Kha thở dài: “Có thể dưỡng lại thì tốt, lần này Đại Lâu chịu tội quá lớn rồi… Chiêu Chiêu, cha con khá hơn rất nhiều chứ.”

“Thật ra hôm qua đã có thể nhảy q, chẳng qua mẹ con chết sống không tin Lôi Sư bá chẩn bệnh, khóc lóc ỉ ôi muốn cha con nằm thêm mấy ngày, làm Lôi Sư bá tức điên.” Thái Chiêu che miệng cười khẽ.

“Tiểu Phong từ nhỏ đã không thích nghe đại phu.” Thích Vân Kha lộ vẻ mỉm cười, “Chiêu Chiêu, lần này ta và cha con có thể được cứu nhanh như vậy, công con cực lớn. Thương con tuổi còn nhỏ, bái nhập sư môn chưa đến một tháng, đã phải bôn ba bên ngoài chịu khổ, để Bình Thù biết, ắt sẽ gào to ‘Tên sư phụ này thật là gã đại lừa, mau chạy thôi’…”

Phàn Hưng Gia cười ra tiếng, Thái Chiêu cũng cười: “Sư phụ học thật giống, đúng là cô sẽ nói thế.”

Sư đồ ba người nói đùa một lát, chợt nghe đệ tử ngoại môn truyền báo Tống Thời Tuấn và Chu Trí Trăn tới.

Thích Vân Kha thấy hai người họ có lời muốn nói, bèn gọi Thái Chiêu Phàn Hưng Gia lui ra, ai ngờ Tống Thời Tuấn lại gọi Thái Chiêu ở lại. Thích Vân Kha lập tức hiểu rõ ràng, bọn họ là muốn hỏi Thái Chiêu.

Đợi Phàn Hưng Gia lui ra, Tống Thời Tuấn không kịp đợi hỏi ngay: “Chiêu Chiêu, mấy ngày trước con nói ở nhà thuốc, tên đệ tử Thiên Diện môn kia đã chết, là thật sao.”

Thái Chiêu không hề mảy may chột dạ, nước chảy mây trôi nói: “Dĩ nhiên là thật. Ma giáo vốn không tin tưởng hắn ta, hạ thuốc trên người hắn để khống chế. Sau khi hắn được con mang xuống núi, không bao lâu độc phát, lúc ấy con cũng không kịp cứu hắn về. Không có thuốc giải, đương nhiên chết tươi.”

“Đây là diễn xuất của Ma giáo không sai.” Thích Vân Kha nói, “Chết cũng tốt, sống còn sinh thêm sự cố, Thời Tuấn anh cũng đừng suy nghĩ nhiều. Huống chi lần này tiên dịch Tuyết Lân Long thú Chiêu Chiêu mang về rất giúp ích cho Úc Chi, anh đã nói lời cảm tạ chưa ấy?”

Tống Thời Tuấn bất mãn hừ hừ, “Cảm tạ ngoài miệng thôi thì ý nghĩa gì, chờ ta về, chọn kỹ hai món bảo bối đưa đến tặng cho Chiêu Chiêu, mới nghiêm túc ‘cảm tạ’.”

Câu này Thái Chiêu thích nghe, vui mừng nói: “Đa tạ Tống môn chủ. Đáng tiếc tiên dịch không còn thừa nhiều lắm, nếu không nói không chừng Tam sư huynh có thể khôi phục toàn bộ công lực luôn ấy.”

Tống Thời Tuấn lo lắng đầy mặt, lắc đầu: “Chút tiên dịch cho Úc Chi yên ổn nuôi dưỡng kinh mạch là đủ. Thật ra Tuyết Lân Long Thú có tính hàn, còn trong người Úc Chi lại là hàn khí U Minh chí âm chí hàn, dùng nhiều cũng vô dụng. Không biết năm đó cô của con điều trị cho Thạch lão thế nào, ngay cả cha mẹ con cũng không rõ tình huống. Vân Kha, anh ở bên cạnh Thái Bình Thù lâu nhất, không ấy anh nghĩ lại xem, nói không chừng có thể nhớ ra.”

Thích Vân Kha cười khổ: “Quãng thời gian Thạch nhị đệ xảy ra chuyện ta vừa vặn không ở đó, thật sự không biết.”

Tống Thời Tuấn không làm được gì hơn, ông quay sang nhìn Chu Trí Trăn, “Ê, sao cậu không nói gì.”

Mặt Chu Trí Trăn đầy nghiêm túc, suy tư một lát mới nói: “Chiêu Chiêu, con thật sự không đi Đại Tuyết Sơn vùng cực Bắc à.”

“Đương nhiên không đi ạ.” sắc mặt Thái Chiêu đầy chân thực thẳng thắn, “Tiên dịch Tuyết Lân Long Thú con mang tới là lấy từ chỗ gã đệ tử Thiên Diện Môn kia. Vì tiên dịch là khắc tinh của Hóa Thân đại pháp, đệ tử Thiên Diện môn vì đề phòng, vẫn luôn âm thầm cất giữ. Nên lần này là con lấy từ chỗ cất giữ nhiều năm của Thiên Diện môn.”

“Nói có lý.” Tống Thời Tuấn nói, “càng là tặc càng phải phòng bị lẫn nhau. Hóa Thân đại pháp tà tính vô cùng, trừ phi người đã chết, nếu không đúng là thiên y vô phùng*. Lại nói, Đại Tuyết Sơn phía Bắc bao xa chứ ạ, coi như Chiêu Chiêu ra roi thúc ngựa, vừa đi vừa về cũng phải mấy tháng, sao mới mấy ngày đã quay lại rồi.”

(*) áo tiên không đường may, kế hoạch không có chỗ sơ hở.

Chu Trí Trăn thở dài: “Ta không phải nghi ngờ Chiêu Chiêu, mà là… Hầy, chỉ sợ Chu Trí Khâm ở Đại Tuyết Sơn xảy ra chuyện.”

Vừa dứt lời, ba người còn lại cả kinh. Có điều hai người là thật sự kinh ngạc, còn một là giả vờ kinh ngạc.

Chu Trí Trăn nói: “Năm ngoái Ngọc Lân con trai Trí Khâm chết bên ngoài, Trí Khâm vẫn mãi không chịu nói là ở đâu. Không lâu sau nó và Phương Đông Hiểu đi xa, bảo là đi giải sầu, đến cả ngày giỗ lão tổ hai trăm năm còn không đến.”

“Ta nghĩ cậu ấy đau lòng mất con, không đành lòng nói gì. Mãi đến chừng ta và Trí Nhàn bị tập kích trên đường về, các trưởng bối trong tộc vội vã tìm Trí Khâm về bảo vệ Trang, hỏi thăm lão bộc nhà họ Đông Phương mới biết có thể là bọn nó đã đi Đại Tuyết Sơn đất cực bắc.”

“Vậy thì thế nào?” Tống Thời Tuấn không hiểu.

“Trước đó mỗi tháng Trí Khâm đều cho bồ câu truyền thư báo bình an, nhưng tháng này đến giờ vẫn không có tin tức.” Chu Trí Trăn cau mày, “Nếu ta đoán không sai, Ngọc Lân cũng bỏ mạng ở ngọn Đại Tuyết Sơn ấy, nếu không vì sao Trí Khâm lại muốn đường xá xa xôi đến đó.”

Thích Vân Kha trấn an: “Đã nói Đại Tuyết Sơn hiểm trở, cậu chờ chút, nói không chừng Trí Khâm huynh đệ bị gió tuyết tắc đường, trong tích tắc không truyền tin về được.”

Chu Trí Trăn gật gù.

Thái Chiêu lặng thinh cúi đầu thầm vui mừng.

Trên đường từ Đại Tuyết Sơn về cô đã nghĩ xong, vì bảo vệ Thiên Tuyết Thâm Tuyết Nữ còn có năm con thú con kia, càng ít người biết tình hình trên Đại Tuyết sơn càng tốt. Chỉ tiếc rằng không thể vạch trần bộ mặt thật của bọn Chu Trí Khâm, có điều từng người bọn họ chết ai nấy chết thảm, xem như báo được đại thù nhà họ Đào.

Rời phòng Thích Vân Kha, vừa lúc gặp phải Đinh Trác đâm sầm tới. Thái Chiêu lên tiếng chào rồi dợm chân đi, Đinh Trác gọi lại, đề ra chuyện tỉ võ tiếp.

Thái Chiêu đau đầu: “Còn muốn so ạ.” Không phải anh đã biết năng lực của tôi rồi ư.

Đinh Trác đầy nghiêm túc: “Tỷ võ chỉ đang bàn kỹ nghệ, tăng kiến thức lẫn nhau, không phải là tranh ai thắng ai thua. Chỉ cần là tỷ võ quang minh chính đại, thắng thua thì có làm sao. Truyền thuyết rằng, năm đó trận tỷ thí của Tổ sư khai tông Thanh Phong quán với chưởng phong lật trời lạnh thấu kia…”

“Được được được Tứ sư huynh đừng đọc nữa, em nhận lời hết.” Thái Chiêu luôn miệng.

Thế là hai người định ra nửa tháng sau tỷ võ.

Sau bốn năm ngày, Thái Bình Xuân phục hồi hoàn toàn, Lôi Tú Minh uy hiếp Ninh Tiểu Phong nếu còn dám dí ông chẩn bệnh sẽ bỏ thuốc thêm vào chén thuốc của Thái Bình Xuân khiến ông ấy ‘nằm miết thật luôn’.

Để phòng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Chu Trí Trăn kiên trì tự mình hộ tống ba người nhà họ Thái về Lạc Anh cốc, còn có cả hơn mười võ tăng Trường Xuân tự phái tới giúp Giác Tính thiền sư đưa tiễn, nghĩ đường về không đáng ngại.

Khoảnh khắc sắp chia tay, Thái Hàm nhăn mày rầu rĩ như một ông cụ con, Thái Chiêu hỏi sao thế, cậu nhăn khuôn mặt béo nho nhỏ: “Mẹ nói, vẫn là cô nhìn xa, năm đó chết sống cũng phải cho chị luyện công, giờ xem ra thật sự là chỗ tốt vô tận. Lần này về cũng muốn gấp rút đốc thúc em luyện công.”

Thái Chiêu cười nói: “Luyện công có vất vả chút, nhưng về sau không cần ăn chay nữa, cũng là chuyện tốt í.”

Thái Hàm đầy bi phẫn: “Chị không biết chứ, bà ngoại bỗng nhiên giác ngộ ghê luôn, lần này mỗi ngày ngoại đều cho em ăn ngon, thật ra ở nhà họ Ninh rất sướng. Cũng tại Ma giáo mà ra, hại cuộc sống tương lai của em khổ sở ― sau này em với Ma giáo thề không đứng chung!”

Thái Chiêu: “…Được rồi.”

Ngày hôm sau, Tống Thời Tuấn cũng lên đường rời đi. Trước khi đi ông lôi con ra dông dài nói không ngừng, lật qua lật lại cũng là ‘nếu con hết cách hồi phục hồi như xưa cứ về Quảng Thiên Môn cha nuôi con cả đời’.

Tống Úc Chi đơ mặt hất tay cha ruột, “Con chỉ bị tổn hao công lực thôi, cũng đâu phải thành phế nhân, cha phơi nắng thêm đi, suy nghĩ thoáng hơn đi.”

Mấy ngày sau, giang hồ gió êm sóng lặng, cuộc sống trong tông môn yên bình.

Rốt cuộc Thái Chiêu đã chuyển về Xuân Linh tiểu trúc, quả đúng như Thích Vân Kha đánh cược, ở rất thoải mái dễ chịu, phong cảnh hợp ý người, nhưng cô vẫn uể oải xuống tinh thần, phòng bếp chưng hành dầu cá sạo có quên bỏ miếng gừng, thế mà cô cũng yên lặng nuốt vào.

Phàn Hưng Gia hỏi sao cô ngây ra thế, cô đáp: “Không yên lòng.”

“Không yên lòng chuyện gì? Cái gì không yên lòng.” Phàn Hưng Gia nghe không hiểu.

Thái Chiêu nói: “Có một con vịt con lông xù xù, nhìn vẻ ngoài không tệ, nhưng rất xấu tính, em chăm sóc một hồi lâu, ai ngờ một ngày phát hiện thật ra nó không phải con vịt, mà là con ngỗng trắng lớn hếch mũi lên trời. Ngỗng trắng thì ngỗng trắng đi, nó còn nhất định cứ phải bay đi xông xáo lên bầu trời. Ôi, em không yên tâm mấy, lỡ nó bị người ta nướng ăn mất thì sao.”

Phàn Hưng Gia suy nghĩ một lát, tự cho là nghĩ thông suốt, sợ quá: “Không phải là cô đang dòm ngó đám vịt của Lôi Sư bá chứ, tuyệt đối không nên nhé! Cô muốn ăn vịt thì bảo người xuống núi mua đi, động vào vịt của sư bá hả, ổng liều mạng với cô đó!”

Thái Chiêu im lặng, vỗ vỗ Phàn Hưng Gia, thở dài đi ra.

Hôm đó, cô yên ắng một mình ngồi trong phòng, tiếng cười đùa tranh cãi cách đây không lâu thoảng như còn quanh quẩn trong phòng.

Cô rốt cuộc nghĩ thông suốt, thế là lên tinh thần, xách váy bay ra Xuân Linh tiểu trúc, thấy đám tỳ nữ đứng hết dưới hiên, từng cô mặt phấn rộ xuân, xấu hổ e thẹn.

Cô qua xem, thấy Tống Úc Chi chắp hai tay sau lưng, đứng trong vườn mình.

Mời Tam sư huynh đẹp trai ngời ngời vào phòng, Thái Chiêu tự mình dâng trà, ai ngờ nghe Tống Úc Chi thình lình bảo, “Hôm nay tinh thần Chiêu Chiêu sư muội tốt lên nhiều, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm đi Ma giáo rồi hả?”

Thái Chiêu suýt đập trán xuống bàn, vội vàng đứng lên đóng cửa sổ đóng cửa, kéo Tống Úc Chi vào buồng trong nói chuyện.

“Tam sư huynh ăn nói cẩn thận.” Cô chững chạc đàng hoàng, “Đệ tử danh môn chính phái, đang êm đẹp đi Ma giáo làm cái gì.”

Tống Úc Chi hờ hững nhìn cô, “Chắc Chiêu Chiêu sư muội không biết, mấy hôm nay trên giang hồ yên tĩnh, song ở Ma giáo lại động tĩnh không nhỏ, phân đàn các nơi đều điều người về – nhìn bộ dáng này hẳn là U Minh hoàng đạo có chuyện.”

Lòng Thái Chiêu đầy căng thẳng.

Tống Úc Chi nói tiếp: “Lúc bé từng nghe mẹ ta kể, thật ra trước Nhiếp Hằng Thành Giáo chủ Ma giáo phần lớn là họ Mộ. Song vì uy thế Nhiếp Hằng Thành quá lớn, chấp chưởng Ma giáo quá lâu, làm mọi người đều dần quên đi việc này. Thường Ninh, là con cháu nhà họ Mộ nhỉ.”

Thái Chiêu trầm tư hồi lâu, mới gật đầu, “Lần này tôi xuống núi tìm tiên dịch Tuyết Lân Long Thú, hắn giúp tôi rất nhiều rất nhiều, còn đã cứu mạng tôi nữa. Nếu hắn vạn sự thuận lợi vậy thì quên đi, còn nếu hắn gặp khó, gì thì tì tôi cũng phải trả ân tình cho hắn.”

Cô ngẩng lên, “Tam sư huynh muốn ngăn cản tôi à.”

Tống Úc Chi lắc đầu: “Ta muốn đi cùng cô.”

“???” Thái Chiêu bối rối, tuyệt đối không ngờ nghe được câu này, “Anh… anh đi làm gì. Ấy, Tam sư huynh không cần phải lo cho tôi, tự tôi có thể bảo vệ mình.”

Tống Úc Chi lộ vẻ tự giễu: “Hiện giờ ta chỉ còn bốn, năm phần công lực, nào dám lớn tiếng bảo vệ người khác.” Y dừng đoạn, “Ta muốn đi tìm Thường Ninh, để mượn hắn một thứ.”

“Là gì?”

“Tử Ngọc Kim Quỳ.”

Thái Chiêu mờ mịt: “Là gì thế, tôi chưa từng nghe nói.”

Tống Úc Chi nói: “Là một bảo vật của Ma giáo, nghe nói là truyền từ thời Bắc Thần lão tổ, có công hiệu ngưng thần tĩnh khí, có thể phòng lúc luyện công tẩu hỏa nhập ma.”

“Tam sư huynh muốn có nó làm gì.” Thái Chiêu vẫn đần thối, “Cô tôi nói, lúc luyện công tẩu hỏa nhập ma phần lớn là vì tu vi không đến, lĩnh ngộ chưa rõ ràng, hay là thói xấu gì kiểu kiểu vậy, tóm lại do bản thân chưa đủ. Mượn ngoại lực để phòng mình tẩu hỏa nhập ma thì có luyện thành cũng sẽ có hậu hoạn. Dựa vào chính mình nước chảy thành sông có được tu vi mới đáng tin cậy nhé.”

Tống Úc Chi nhẹ nhướng cặp mày thẳng thớm, “Hay quá, cách nhìn của lệnh cô mẫu quả nhiên không tầm thường. Nhưng ta không phải dùng Tử Ngọc Kim Quỳ luyện công, mà dùng để chữa thương.”

Thái Chiêu cuối cùng đã hiểu, “Tử Ngọc Kim Quỳ có thể giúp Tam sư huynh khôi phục công lực hả?”

“Không sai.”

“Sao Sư huynh khẳng định vậy?”

“Có thể. Vì năm đó cô của cô đã dùng Tử Ngọc Kim Quỳ khôi phục công lực cho Thạch Nhị hiệp.”

“…” Thái Chiêu ngơ ra, hồi lâu mới nói: “Không đúng, chuyện mà tôi đây còn chưa biết, sao anh lại biết chứ.”

Tống Úc Chi nói: “Nhà ta có một trưởng bối, năm đó sau khi trúng U Minh hàn khí cố ép để hồi phục, không lâu sau tẩu hỏa nhập ma qua đời. Nhưng Thạch Nhị hiệp vẫn sống khỏe đến đại chiến Đồ Sơn, đợi đến khi Nhiếp Hằng Thành chết hai anh em họ mới ẩn cư không thấy nữa.”

“Mấy hôm nay ta lật xem lại tất cả hồ sơ hai mươi năm trước ― năm đó sau khi Thạch Nhị hiệp trúng U Minh hàn khí, Thái nữ hiệp từng dẫn ông ấy đến Thanh Khuyết Tông xin giúp đỡ, nhưng mọi người trong tông môn bó tay hết cách, thế là Thái nữ hiệp lại đưa Thạch Nhị hiệp rời đi. Ai ngờ vỏn vẹn sau hai tháng, Thạch Nhị hiệp khôi phục công lực, còn tham dự chiến dịch vây quét Thiên Cơ trưởng lão Đoạn Cửu Tu.”

“Ta lại cẩn thận tìm đọc chuyện phát sinh hai tháng ấy trên giang hồ, vẫn là hai phái chính tà tranh đấu không ngừng, không có gì khác thường. Nhưng rồi ta hỏi Lý Sư bá, ông ấy nhớ đến một chuyện — lần đó Sư Thúc tổ Vương Định Xuyên bắt được mấy tên vây cánh Ma giáo định mò lên núi Cửu Lãi, tra hỏi xong mới rõ chúng là bảo vệ Tàng Bảo các của Ma giáo. Vì rằng cách đó không lâu Thái nữ hiệp đánh cắp Tử Ngọc Kim Quỳ bảo vật Ma giáo, chúng buộc phải tìm về trước khi Nhiếp Hằng Thành phát hiện, nếu không sẽ bị ép lên Phệ Thần đài.”

“Tính thời gian,Thái nữ hiệp cướp bảo là lúc mang Thạch Nhị hiệp rời đi không lâu.”

“… Sau đó thì sao.” Thái Chiêu hỏi dồn.

Tống Úc Chi nói: “Không có sau đó.”

“Vậy không giải quyết được gì ư?” Thái Chiêu không tin.

“Sao được chứ.” Tống Úc Chi nói, “Lúc ấy Nhiếp Hằng Thành như mặt trời ban trưa, bảo vật Ma giáo bị Thái nữ hiệp thần không biết quỷ không hay cướp đi, sao lão có thể nhịn cơn giận này. Nhưng sau đó Ma giáo không truy đuổi tiếp, cũng không ai tìm Thái nữ hiệp nữa. Nếu ta đoán không lầm, là sau khi Thạch Nhị hiệp hồi phục, Thái nữ hiệp trả Tử Ngọc Kim Quỳ lại, Nhiếp Hằng Thành vốn không có phát hiện.”

Thái Chiêu cảm thấy quái lạ: “Coi như Nhiếp Hằng Thành không phát hiện đi, chả lẽ chẳng có ai nhắc tới?”

Khuôn mặt anh khí trang nghiêm của Tống Úc Chi lóe một tia vi diệu, “… vì chuyện liên quan đến Thái nữ hiệp, Sư thúc tổ Vương Định Xuyên cũng không nói cho Doãn Lão tông chủ và người bên ngoài, chuyện cứ thế chấm dứt.”

“Ồ.” Thái Chiêu bưng bát trà, như đã rõ.

Tống Úc Chi nói: “Thái nữ hiệp làm người lỗi lạc, làm việc quang minh. Xem như là Ma giáo, đoán chừng Thái nữ hiệp cũng không muốn chiếm bảo vật của người ta thành của mình. Chờ dùng xong Tử Ngọc Kim Quỳ, khả năng bà đem trả lại là rất lớn.”

Thái Chiêu gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, cô cô chính là người như vậy.”

“Cho nên, ta muốn đi Ma giáo một chuyến, xin Mộ công tử cho mượn Tử Ngọc Kim Quỳ dùng một lát.” Tống Úc Chi hơi nhíu mày, “Hi vọng Mộ công tử đồng ý cho mượn.”

“Đồng ý à, đương nhiên hắn đồng ý rồi.” Thái Chiêu vội nói, “Hắn ăn mất Tuyết Liên đan của anh, vốn thiếu anh một ân tình mà.”

“Thật ra gặp người kể ơn cũng không phải là việc chính đạo nên làm.” Mày kiếm Tống Úc Chi hơi nhướng, mắt sáng ảm đạm, thần sắc u buồn, như trăng treo cao nơi chân trời rơi xuống mặt đầm âm u sóng biếc, trong lạnh trầm tĩnh, đẹp đến làm tâm tư người ta rạo rực.

Thái Chiêu đè tim mình, cố sức thuyết phục: “Hành tẩu giang hồ không cần quá sĩ diện, khôi phục công lực cần kíp nhất, chuyện khác bỏ qua một bên đã. Uầy, thế chúng ta cùng lên đường được không?”

Tống Úc Chi hẩy mày kiếm, hết sạch u buồn, thảnh thơi nói: “Cô biết đi U Minh hoàng đạo thế nào à?”

Thái Chiêu lập tức câm nín.

“Hẳn là cô nghĩ ra đầu đường tìm người hỏi đường hửm?” Tống Úc Chi hỏi lại.

Thái Chiêu nhìn lên nóc nhà ――

“Chú hai ơi, xin hỏi chú biết Tổng đàn Ma giáo ở hướng nào không?”

“Thím với ngài đây cho hỏi thăm một chút, U Minh hoàng đạo đi làm sao dợ? U ― minh ― hoàng ― đạo ― nghe rõ không ạ, là ‘U Minh’, không phải ‘bánh dầu’ …”

Hình tượng quá đẹp, cô hơi nhói tim nha.

Tống Úc Chi lấy trong tay áo ra một quyển trục nhỏ, mở ra cho Thái Chiêu xem, “Đây là ta đường đi sau khi ta xem sách vẽ ra, có thể tránh được rất nhiều chỗ mờ ám ven đường.”

Thái Chiêu: …

Tống Úc Chi lại tùy ý rút từ trong ngực ra mấy tấm ngân phiếu khảm hoa kim tuyến, “Lộ phí cũng không cần lo.”

Thái Chiêu: …

Cô nâng ấm trà, cung cung kính kính tiếp trà cho Tống Úc Chi, mặt chân chó cười: “Tam sư huynh, lấy trà thay rượu, chúc chúng ta thuận buồm xuôi gió.”

Hai ngày sau, Thái Chiêu và Tống Úc Chi cách nhau nửa ngày xuống núi.

Người đầu để lại tờ giấy, bảo muốn bắt chước cô cô, một mình ra giang hồ xem thử, mở mang tầm mắt.

Người sau sai tùy tùng thiếp thân truyền lời, bảo rằng vì khó mà khỏi hẳn, lòng không vui, muốn ra ngoài giải sầu chút, tiện đường tìm cách khôi phục công lựcp.

Hai người gặp nhau ngoài trấn Thanh Khuyết.

Thái Chiêu có phần lo lắng: “Mọi người không nghi ngờ chúng ta cùng đi chứ.”

“Không đâu.” Tống Úc Chi đầy bình tĩnh, “Ta cố ý đợi mọi người phát hiện cô đi rồi, đi dạo với đệ tử khác một quãng dùng cơm trưa xong mới xuống núi.”

“Vậy tốt rồi.” Thái Chiêu vẫn cảm thấy tinh thần không ổn định, không ngừng quay đầu lại.

Tống Úc Chi: “Sao vậy?”

Thái Chiêu sờ đầu: “Uầy, hình như tôi đã quên chuyện gì ấy.”



Đinh Trác từ buồng trong ra, cười khẽ: “Ngũ sư đệ, phiền cậu mai chuẩn bị nước thơm cho ta tắm rửa.”

“Được thôi được thôi. Thì ra mai là ngày tỷ võ ạ, thật sự là chúc mừng chúc mừng.” Phàn Hưng Gia lau mồ hôi đầy sau đầu, “Nhưng mà Tứ sư huynh à, có một chuyện cỏn con này tốt nhất anh nên biết.”

“Sắp tỷ võ rồi, chuyện cỏn con thì không cần báo ta biết, tránh nhiễu loạn tâm ta.”

“… Chuyện này anh không biết không được.”

“Ngũ sư đệ quá là không biết chuyện, còn có chuyện gì quan trọng hơn ngày mai ta tỷ võ hả?”

“Đối thủ tỷ võ của anh chạy mất rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi