ộ Thiếu quân cẩn thủ lễ nghĩa!*Ô cửa chỗ Hàn Nhất Túc vốn là một phòng cơ quan nhỏ, trên dưới trái phải mở ra mấy ô cửa đen thui. Lúc nổ ầm váng trời, phòng cơ quan lung lay sắp đổ, tường vỡ nát, nóc nhà rơi xuống, nhìn thấy một hòn đá lớn đập tới, Mộ Thanh Yến nhanh tay ôm Thái Chiêu lăn vào một ô cửa bên trái phía dưới.
Nào ngờ, bậc cấp phía sau ô cửa đã bị đánh sập, hai người Mộ Thái đành thuận theo vách đá vỡ vụn lăn xuống, tuy tu vi hai người không thấp song cũng va chạm đau đớn khắp người. May cả hai đã có kinh nghiệm trôi giữa dòng suối nước nóng trong hầm băng ở núi tuyết, cho dù xung quanh bị va đập thế nào vẫn ôm chặt lấy đối phương, không dám buông tay một chút.
Không biết lăn lộn bao lâu, hai người như hai viên sủi cảo, vù vù từ một cửa hang trên cao văng ra, rơi xuống đất bằng. Thái Chiêu nằm dưới, Mộ Thanh Yến ở trên.
Vốn đã bị té trời đất xoay mòng mòng chóng mặt, còn bị một chàng thanh niên cao lớn đè sát rạt, Thái Chiêu thấy tê rần cả người, không khỏi rên rỉ đau đớn.
Mộ Thanh Yến rầu rĩ bật cười, chấn động từ bờ ngực truyền xuống cô gái nằm dưới người.
Thái Chiêu như cô voi nhỏ lọt xuống vũng bùn không trèo lên được, oai oái than đau. Mặt cô đau khổ: “Thoại bản đều là gạt người sất, chẳng phải toàn kể mấy cảnh này là con trai ở dưới con gái nằm trên sao chứ!” — rồi thì cô gái nép vào bờ ngực rộng lớn của chàng trai, vừa áy náy vừa vui thích rả rích mấy lời tâm tình, sao đến phiên cô thì lại bị ép thành chiếc bánh nhân thịt thế!
Mộ Thanh Yến vẫn còn mắc cười: “Đã bảo xem thoại bản ít thôi, sau này còn nếm mùi đau khổ nữa.”
Hai người ngó quanh, phát hiện nơi đây là một địa đạo sâu thẳm, bốn bề vuông vắn, mặt đất mặt tường đều lộ ánh sắt lạnh, bốn bề tràn ra khí lạnh, trên hai vách cứ mỗi mấy trượng lại khảm dạ minh châu phát ra ánh sáng yếu ớt.
Thái Chiêu ra sức đánh đầu vai của hắn: “Mau dậy đi, đè chết tôi rồi!”
Mộ Thanh Yến vùi vào chiếc cổ thanh thoát nhỏ nhắn của cô, hơi thở ấm áp, giọng vừa mềm vừa nóng: “Ta đau thắt lưng, dậy không nổi.”
Thái Chiêu cả giận: “Huynh không dậy, tôi vả mặt à!”
Chỉ uy hiếp thế thôi, Mộ Thiếu Quân nào nhìn vào trong mắt chứ, càng thêm dán cả người xuống, còn cầm nắm đấm mũm mĩm hồng hồng của cô gái, dứ lên khuôn mặt ngọc thanh thoát của mình, “Nàng đánh đi, đánh đi, có bản lĩnh đánh chết ta luôn càng tốt.”
Thái Chiêu bất lực: “…trong thoại bản ấy, hẳn mấy câu này nên là phái nữ nói chứ.”
Mộ Thanh Yến nhoẻn miệng cười, nụ cười đẹp ngang cả núi sông, “Sau đó thì sao, cô gái ấy bị đánh hả?”
Thái Chiêu choáng hoa cả mắt, chợt thấy làm chiếc bánh ngô thịt cũng không phải quá thua thiệt, mất tự nhiên đáp: “Đã nhõng nhẽo đến thế thì, tất nhiên là chàng trai không xuống tay được.”
Mộ Thanh Yến cười mỉm, “Thì ra nhõng nhẽo là có tác dụng thế, hay nàng cũng thử rải ít thính làm nũng với ta…”
Thái Chiêu mơ mơ màng màng nói: “Được á, thật ra tôi thường xuyên làm nũng với cô tôi… Í không đúng, sao đổi thành tôi làm nũng chứ, không phải là huynh đang làm nũng với tôi ư.”
Mộ Thanh Yến xích lại gần hơn, chóp mũi cao cao gần như cọ vào mặt cô gái: “Chỉ cần nàng thích, ta sẽ làm nũng cho nàng xem.”
Đầy mắt Thái Chiêu là con ngươi trong suốt màu nâu xinh đẹp của chàng trai, vô thức bá lấy cổ hắn, muốn cắn làn môi mỏng đỏ nhạt của hắn một cái. Đúng lúc này, không biết sao tự dưng thanh niên bỗng dưng lạnh mặt, gấp rút chống cánh tay xoay người, rời thẳng khỏi cô gái hai thước.
Ánh mắt thanh niên trong trẻo lành lạnh, ôm đầu gối ngồi một bên, lạnh lùng nói: “Trời đất có chính pháp, nhân gian có lễ nghĩa. Cho dù là nơi bốn bề vắng lặng, giữa nam nữ cũng không nên táy máy tay chân. Một khi gây ra sai lầm lớn thì tính xem chuyện gì xảy ra chứ?”
Thái Chiêu nằm tại chỗ:… Ta xin gửi lời thăm hỏi tổ tông huynh luôn!
Cô từ từ ngồi dậy, căm giận nói: “Tiểu nữ tử khuyên Mộ Thiếu Quân một câu, chờ hết bận rộn đoạn này, uống mấy liều thuốc đi, huynh bệnh không nhẹ đâu.”
Mộ Thanh Yến hừ lạnh, duỗi cánh tay vỗ bụi đất trên xiêm y cô gái.
“Không nên táy máy tay chân.” Thái Chiêu đánh bốp hất tay hắn.
Mộ Thanh Yến đổi tay kia phủi bụi cho cô, “Ta là vì tốt cho nàng, sau nàng sẽ hiểu.”
“Tôi tự có chừng mực, huynh bớt lải nhải đi!” Tiểu cô nương cực kỳ khó chịu.
Mắt Mộ Thanh Yến lóe sáng: “Được thôi, nàng nói tự có chừng mực, vậy thì lập lời thề cho ta đi. Trước khi thành hôn không được dây mơ với người ta, nếu không ta sẽ đi làm thịt Tống Úc Chi với Chu Ngọc Kỳ ngay.”
Thái Chiêu kì lạ: “Hả, sao có Tam sư huynh nữa?”
Mộ Thanh Yến giận dữ: “Nàng xem, quả nhiên là nàng với Tống Úc Chi có chỗ nói không tỏ được tả không tường, nếu không sao lại mắng ta bắt nàng thề như thế, mà lại chú ý tới Tống Úc Chi trước!”
Thái Chiêu:… thật sự cô rất muốn dộng thuốc cho hắn uống ngay luôn.
“Rồi rồi, đã là lúc nào rồi, huynh còn dây dưa mấy thứ lộn xộn này với tôi, nghĩ cách ra ngoài trước đi!” Giống như vô số lần trong quá khứ, vẫn là cô dùng hòa khí sinh tài để duy trì cục diện.
Mộ Thanh Yến ngẩng đầu hừ nhẹ, không thèm để ý đến cô.
Thái Chiêu xoa eo thon, đang tính nổi cơn, chợt đá tầm mắt nhìn thấy tay áo hắn bị quẹt rách, trên mu bàn tay nhợt nhạt bị đá vụn cọ sát ra mấy vệt máu nhìn phát rét.
Cô nhớ đến vừa nãy lúc Hàn Nhất Túc vừa uy hiếp dụ dỗ, hắn không chút chậm trễ bảo vệ mình, lòng mềm nhũn: “Ui, tôi còn chưa xin lỗi huynh. Là tôi tự cho rằng đến U Minh hoàng đạo có thể giúp huynh một tay, chẳng ngờ rằng huynh đã có lương mưu một bụng, tôi chẳng những chả giúp được gì, suýt nữa còn liên lụy huynh. Hic, tôi không nên tự cho là đúng, thiên hạ rộng lớn, tôi cũng không có bản lãnh như mình nghĩ…”
Mộ Thanh Yến nghe lời xong, sắc mặt mềm xuống, “Không, nàng mạo hiểm đến U Minh hoàng đạo chỉ là vì không yên tâm về ta, nên lòng ta rất vui.”
Thái Chiêu nhìn hắn, Mộ Thanh Yến nhìn lại.
Yên lặng.
“Không đúng.” Thái Chiêu nheo cặp mắt to, “Huynh cắt cử bác Thành ở tinh xá rừng trúc ngoài trấn Thanh Khuyết chờ tôi nhiều hôm, tức là huynh chẳng những đã nghĩ đến chuyện tôi đến tìm huynh, mà còn dự tính để bác Thành dẫn đường cho tôi. Dựa vào mưu tính của huynh, sao không nghĩ tới chuyện thân phận của tôi sẽ khiến vây cánh Nhiếp thị càng thêm điên cuồng chứ? Hẳn huynh phải khuyên can tôi đừng đến mới đúng.”
Mộ Thanh Yến chột dạ ngó sang chỗ khác.
“Huynh cố tình bày ra nghi trận, bằng mọi cách thả tin tức mê hoặc Nhiếp Đề, vậy không thể nào phong bế bế tất cả thông đạo. Lúc tung tin huynh sẽ binh cường mã tráng đánh vào chính diện cung Cực Lạc, đám giáo chúng từng thấy qua Diễm Dương đao tất nhiên cũng sẽ đôi câu vài lời truyền vào trong tai Nhiếp Đề. Cho nên, thân phận của tôi sẽ không gạt được, thế thì sao huynh lại không khuyên can tôi đừng đến U Minh hoàng đạo chứ?”
Mộ Thanh Yến ho nhẹ, giấu nỗi chột dạ: “Nàng phải tin ta, ta tuyệt đối không đặt nàng vào chỗ nguy hiểm.”
Mặt Thái Chiêu bơ bơ: “Chuyện này thì tôi tin huynh. Huynh hy vọng tôi đến bên cạnh huynh, cũng đã dự liệu thân phận tôi không thể nào giấu giếm hoàn toàn. Là huynh vốn định giấu tôi đi?”
“Ban đầu ta định để bác Thành đưa nàng tránh mặt một lát, chờ diệt xong Nhiếp thị mới ra.” Mộ Thanh Yến cười khổ, “Trong Thần giáo, người thật sự hận cô của nàng thấu xương thật ra nào chỉ có vây cánh Nhiếp thị. Một thanh Diễm Dương đao, không biết đã đưa tiễn bao nhiêu tâm phúc ái tướng của Nhiếp Hằng Thành — năm đó Nhiếp Hằng Thành chấp chưởng giáo quyền, đội ngũ của ông ta luôn đứng hàng đầu chém giết.”
Thái Chiêu hừ đáp: “Đương nhiên rồi. Cô tôi không tích giết chóc, dù có là người Ma giáo, chỉ cần không làm ác, cô tôi đa phần đều nhắm một mắt mở một mắt. Nếu Đoạn Cửu Tu không lên cơn điên tàn sát Thanh Phong quán, cô tôi còn lười hỏi thăm lão ta ấy.”
Mộ Thanh Yến cười khổ: “Không sai, chính xác là vậy, như Cừu Bách Cương trưởng lão không hợp với Nhiếp Hằng Thành, dù bị buộc phải ra ngoài làm chuyện xấu cũng sẽ xuất công không xuất lực, thì nói thâm cừu đại hận gì với nhà họ Thái chứ.”
Thái Chiêu ngẫm nghĩ, lên tiếng: “Đã thế, huynh nên để tôi và bác Thành trốn đi còn mấy huynh đi tìm Nhiếp Đề mới phải chứ!”
Mộ Thanh Yến cười lạnh: “Nàng yên tâm để Tam sư huynh kia của nàng theo ta vào cung Cực Lạc à? Đến chừng đó Tống Úc Chi va đập sứt mẻ gì, nàng không tính lên trên đầu ta chăng!”
Thái Chiêu không kìm được la lên: “Vậy huynh cũng có thể để Tam sư huynh trốn đi theo tôi và bác Thành cơ mà!”
“Đúng rồi nhỉ, để hai người cùng trốn đi tâm sự, chi bằng ta chết tốt!”
Thái Chiêu tức muốn chết: “Tôi với Tam sư huynh thật sự muốn trốn đâu tâm sự thì dọc đường cũng tâm sự đủ cả rồi, cần chờ tới giờ chăng?! Huynh vẫn mau mau tranh thủ uống hai liều canh tỉnh táo lại tinh thần đi!”
Mộ Thanh Yến hiếm khi không trả treo lại, thở dài: “Ta vốn cứ tưởng đã tra xét xung quanh Nhiếp Đề tường tận, cung Cực Lạc không có nguy hiểm gì lớn mới dẫn nàng theo vào, thật chẳng ngờ Hàn Nhất Túc không chết. Ầy, nếu sớm biết, chi bằng để nàng và Tống Úc Chi trốn đi nói xấu ta cho rồi.”
Thái Chiêu giận đến cười: “Huynh, tâm tư huynh thật đến mức không tưởng tượng nổi. Bội phục, bội phục!”
Mộ Thanh Yến giật nhẹ góc áo cô gái, mắt đầy áy náy: “Đều là ta không tốt, để Chiêu Chiêu gặp nguy hiểm lớn đến thế.”
“Được rồi!” Thái Chiêu dồn khí lên đan điền dừng lại điều tức, thầm lặp đi lặp lại chân ngôn bốn chữ hòa khí sinh tài.
“Chuyện qua rồi bỏ qua đi, giờ nói chuyện chính sự!” Cô dùng sức vung tay, “Đây là nơi nào?”
Mộ Thanh Yến nói: “Ta nghe cha nói, phía dưới cung Cực Lạc có một tòa địa cung rất lớn, là Giáo chủ đời thứ năm Mộ Đông Liệt xây dựng, hẳn là nơi đây.”
Thái Chiêu nhìn bốn phía, quả nhiên hành lang thẳng tắp, yên tĩnh cao ráo. Cô khinh khỉnh: “Địa cung lớn thế này, chẳng phải đã đào rỗng bên dưới cả cung Cực Lạc rồi sao, ông ấy không sợ cung Cực Lạc sụp đổ xuống à.”
“Không đâu. Vì cả tòa địa cung đều được chế tạo bằng thép ròng pha trộn cùng bí thép các loại, sau lưng còn dựa vào ngọc nham vững chãi to lớn, chẳng những kiên cố dị thường, mà tải trọng còn lớn hơn cả núi đá.”
Thái Chiêu tặc lưỡi, đảo mắt suy nghĩ lại thấy không đúng: “Nhưng cái phòng cơ quan chỗ Hàn Nhất Túc vừa rồi cũng xây dựng từ đá đó.”
Mộ Thanh Yến khinh miệt: “Chỗ đó hẳn là do Nhiếp Hằng Thành xây thêm vào phần hở giữa lòng đất dưới cung rồi, thủ đoạn lén lút, thật tức cười.”
Thái Chiêu gật đầu nói: “Đúng, gian thạch thất kia vừa nhỏ vừa giòn, bên trong chứa đầy cơ quan tinh xảo, có thể thấy người xây dựng thạch thất là người cẩn thận vụn vặt, hoàn toàn không giống thủ bút xây dựng ở đây, tinh xảo không tốn công, khí phách rộng lớn.”
Mộ Thanh Yến thở dài: “Đúng thế, trong sử sách Thần giáo cũng đã phân tích giáo chủ Mộ Đông Liệt như thế, đáng tiếc thời gian ông ấy nắm giữ Giáo không lâu.”
Thái Chiêu giật mình: “Ông ấy qua đời từ rất sớm ư? Một Giáo chủ lợi hại vậy ai giết ông ta được, lẽ nào là bệnh chết?”
Mộ Thanh Yến: “Không ai dám giết ông ấy, cũng không phải bị bệnh — căn bản ông ấy không qua đời, mà là đem ngôi vị Giáo chủ truyền lại cho một người cháu, dặn dò thủ hạ phụ tá cho tốt, sau đó thoái ẩn về nơi chân trời, từ đó không còn gặp nữa. Rất nhiều năm sau, có người nói từng gặp ông ấy ở một ngọn núi tuyết lớn che trời ở Tây Vực, không biết là thật hay là giả.”
Thái Chiêu há hốc miệng, mãi lâu mới thốt: “…không ngờ trong số Giáo chủ Ma giáo, cũng có người tùy ý thế hén.”
“Tùy ý gì chứ, ta thấy tùy hứng thì có. Nói bỏ là bỏ, không biết trong lòng nghĩ gì nữa, ta thấy ông ấy mới là người phải uống thuốc.” Mộ Thanh Yến tức giận nói, “Không nhắc tới ông ấy nữa, chúng ta phải tìm cách ra ngoài.”
Thái Chiêu ngắm nhìn xung quanh: “Không về bằng đường cũ được rồi, đã bị phá hủy, chỉ có thể tìm đường ra từ trong tòa địa cung này.”
“Được.” Mộ Thanh Yến vỗ vỗ áo bào đứng dậy, đồng thời kéo cô gái, “Giờ chúng ta đi lĩnh giáo khí phách vị tiên tổ họ Mộ này thôi.”
Thái Chiêu nhìn trước, lại nhìn sau, “Đi hướng nào đây?”
“Như nhau cả thôi, đi phía trước thử xem.”
Thái Chiêu đồng ý.
Mộ Thanh Yến vừa mới dợm bước, ống tay áo đã bị cô gái sau lưng níu lại, hắn lấy làm lạ xoay người.
Thái Chiêu hơi chần chừ, lí nhí nói: “Năm đó, Tôn phu nhân là có huynh trước, mới thành thân với lệnh tôn à?”
Trong chớp mắt, ý lạnh tràn khắp đôi ngươi Mộ Thanh Yến, người cứng đờ.
Một lát sau, vẻ mặt hắn khôi phục như thường, thản nhiên nói: “Không sai.”
Hắn nhặt một thanh gỗ dưới đất lên – là một phần xe lăn gỗ còn sót lại của Hàn Nhất Túc lúc ngã vỡ nát lăn xuống cùng, dùng mồi nhóm lửa sau giơ cao, đi trước dẫn đường.
“Nếu không có ta, nói không chừng cha đã rời dãy Hãn Hải từ sớm rồi.” giọng hắn bình thường.
Thân hình cao lớn vẽ trên mặt đất một chiếc bóng thật dài, Thái Chiêu chợt thấy một tia đắng chát.
Cô lại níu chặt Mộ Thanh Yến, ngẫm nghĩ rồi nói: “Lúc cô tôi chạy khỏi Bội Quỳnh sơn trang chỉ mới mười bốn, một đêm tỉnh dậy uống chén trà nguội rồi dọn túi đồ lên đường, giấy nhắn để lại còn là tấm vải lồng hấp tiện tay xé ra viết…”
Mộ Thanh Yến cởi chút lạnh lùng trong mắt: “Sao lại là vải lồng hấp? Bội Quỳnh sơn trang không có giấy à.”
“Vì ra ngoài phải thủ thêm lương khô đó.” Thái Chiêu nghiêm túc giải thích, “Nửa đêm cô tôi xuống bếp trộm màn thầu nguội, chợt nghĩ phải để lại một câu cho bác Chu, nhưng bà ấy lười quay về phòng tìm giấy bút, thế là dùng nước tương viết lên vải lồng hấp mấy câu, nhét vào khe cửa bác Chu, xem như xong việc.”
“Cô của nàng thật là người không câu nệ.” Mộ Thanh Yến lộ nụ cười mỉm, “Nhưng không phải bà ấy còn đem theo quần áo mũ ngọc của Lôi Tú Minh sao?”
“Đúng nha. Nhưng không phải lấy không, là dùng Tuyết Liên đổi!” Thái Chiêu không kìm được cười thành tiếng, hễ nhắc đến người trưởng bối đã qua đời này, lòng cô tràn đầy khâm phục ấm áp.
“Cô tôi nói, câu nói ‘người đều có số mệnh’ ấy, thường là do bản tính chính mình gây nên. Người sẽ đi, bất kể thế nào cũng sẽ đi, người ở lại, luôn có lý do bị quấn tay quấn chân.”
“Đã nhiều năm lệnh tôn đều có lý do không đi được, đâu thể nào lại đổ lên đầu huynh chứ.” Cô giữ chặt Mộ Thanh Yến, bình tĩnh nhìn hắn, “Không phải lỗi của huynh, huynh phải nhớ, tuyệt đối không phải lỗi của huynh.”
Mi dài của Mộ Thanh Yến nhè nhẹ rung, sau một lúc lâu trầm thấp ừ một tiếng đáp lại, kéo cô gái đi vào địa đạo u ám xa xăm phía trước mặt.