GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG

Địa cung ngàn năm. trung

Mộ Thanh Yến chậm rãi thả sợi xích bạc, hai người rơi xuống đất. Sảnh lớn bằng đá tràn đầy nỗi im lặng lúng túng.

Thái Chiêu không hiểu sao tự dưng cảm thấy chột dạ, thừa dịp Mộ Thanh Yến còn chưa định thần dè dặt từng tí một gỡ bàn tay to lớn của hắn đặt trên lưng mình, len lén như chuột đồng con lùi ra mấy bước.

Mộ Thanh Yến vốn đang không vui, thấy thế giận quá: “Điệu bộ nàng là ý gì đấy!”

Thái Chiêu đảo mắt quanh quất: “Là tôi sợ huynh mỏi tay thôi.”

Mộ Thanh Yến càng giận: “Tu hú chiếm tổ chim khách, đảo khách thành chủ, sáu phái Bắc Thần các người còn ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ cơ đấy!”

Thái Chiêu cũng không nhận chỉ trích này, vội nói: “Ê ê ê, cái nào ra cái đó chứ, Lạc Anh Cốc là tiên tổ nhà tôi tự thân sáng lập, xem như rằng có dùng bạc của Bắc Thần Lão Tổ mua lớp da, nhưng bọn tôi trả tiền là được. Chiếm Mộ Vi Cung núi Cửu Lãi là trấn Thanh Khuyết Tông, huynh đừng cắm tội danh loạn xạ thế chứ!”

Mộ Thanh Yến cười lạnh: “Không phải sáu phái Bắc Thần đều đồng khí liên chi sao?”

“Đồng khí thì đồng khí, nhưng đâu hề chung một phe.” Thái Chiêu giải thích luôn, “Không tin huynh hỏi xem Tố Liên phu nhân có chịu mở rộng kho trấn Thanh Khuyết Tông cho nhà họ Thái không!”

“Đừng quên nàng đã là đệ tử trấn Thanh Khuyết Tông nhé, đừng phủi sạch nhanh vậy!”

“Từ hồi tôi nhập môn đến giờ chưa đến ba tháng, thời gian ở trong sư môn còn không lâu bằng huynh kìa, tình nghĩa sư môn này á, còn chưa sâu nặng đến thế, còn phải từ từ vun trồng…”

“Nàng…” Mộ Thanh Yến chỉ vào cô gái. Hắn vốn là đầy bụng tức giận, giờ phút này cũng không nhịn được bị chọc giận quá mà cười lên.

Thái Chiêu thăm dò thấy nét tức giận trên mặt hắn tan đi không ít, bèn thừa dịp len lén dựa qua, níu tay áo hắn nghiêm túc thẳng thắn nói: “Huynh đừng nóng giận mà, chuyện xưa xửa xừa xưa hai trăm năm trước rồi, liên quan gì đến hai ta chứ.”

Mộ Thanh Yến liếc xéo cô: “Vẫn phải có liên quan chứ.”

Thái Chiêu nhìn quanh nhìn quất, giả bộ như nghe không hiểu.

Mộ Thanh Yến quay lại nhìn vách đá, “Nàng từng đề cập rằng, người thợ khéo xây dựng Mộ Vi Cung là một lão bộc phụng dưỡng Bắc Thần Lão Tổ. Do không nói được nên người ta gọi ông ấy là bác Ách?”

Hắn chỉ lên lão bộc không có miệng trên vách đá, “Xem ra chính là người này.”

Thái Chiêu cũng nhìn người lão bộc không có miệng, giật mình nói: “Hèn gì sao không thấy khắc miệng, thì ra là bác Ách. Người này rất khó lường, dù bị câm bẩm sinh nhưng có kỹ nghệ giỏi như người trên trời vậy. Tôi vẫn luôn lấy làm lạ là sao ông ấy không để lại một hai truyền nhân, thì ra là do đi theo Tiên tổ nhà huynh sáng lập Ma giáo.”

Mộ Thanh Yến đưa mắt sang.

Thái Chiêu lập tức đổi giọng: “Ly giáo, là ly giáo.”

Vẻ mặt Mộ Thanh Yến hơi dịu xuống, chỉ cao nhân tiên phong đạo cốt trên vách đá nói: “Còn đây tất nhiên là Bắc Thần Lão Tổ.”

“Hầy, ai mà nghĩ ra chứ.” Thái Chiêu mặt ủ mày chau, “Người sáng lập Ma giáo hai trăm năm trước lại là đệ tử thân truyền của Bắc Thần Lão Tổ, còn ly kỳ hơn cả trong thoại bản…”

“Đừng tránh nặng tìm nhẹ.” Mộ Thanh Yến thâm trầm, “Là tình cảnh nào thì hai người có khuôn mặt tương tự nhau, lòng bàn chân có nốt ruồi bảy ngôi sao giống nhau đây — nàng dám nói không phải người thân đi!”

Ngón tay thon dài trắng trẻo của hắn chỉ vào lòng bàn chân lật lên của Bắc Thần Lão Tổ.

Trên ấy cũng có bảy nốt ruồi.

Thái Chiêu ngập ngừng nói: “…Không phải huynh nói có lẽ hai trăm năm trước rất nhiều người trong thiên hạ có nốt ruồi nơi lòng bàn chân ư?”

Mộ Thanh Yến dữ dằn trừng mắt.

Thái Chiêu kiên trì được một lát, chịu thua.

Cô thì thào: “Lẽ nào là cha con? Nhưng tôi đâu nghe nói Bắc Thần Lão Tổ lấy vợ đâu.”

“Cũng có thể là ông cháu, nhưng chắc là thất lạc một lúc rồi mới tìm lại được.”

“Có con cháu thì có con cháu thôi! Cả một Bắc Thần cũng đâu phải miếu hòa thượng, đâu có cấm chỉ lấy vợ sinh con đâu!” Thái Chiêu khinh khỉnh.

Mộ Thanh Yến thản nhiên nói: “Cũng chưa hẳn là Bắc Thần Lão Tổ che giấu thân phận con cháu, nói không chừng lúc bấy giờ cả thiên hạ đều biết người đệ tử thân truyền của Lão tổ chính là hậu duệ cùng dòng máu của ngài ấy. Chẳng qua là đã hai trăm năm, có người cố tình xóa sạch chuyện này thôi.”

Thanh niên nhấn mạnh hai chữ ‘có người’, Thái Chiêu chột dạ không thôi.

Cô nhớ tới Thiên Diện Môn, một môn phái đã từng vô cùng hiển hách, bị diệt môn mới vỏn vẹn chín mươi năm mà trên giang hồ không mấy người biết, huống chi là chuyện ân oán cũ của hai trăm năm trước.

Tiên tổ Mộ thị có khúc mắc, không muốn nhắc đến việc mình chính là huyết mạch của Lão tổ; sáu phái Bắc Thần ra ngoài vì duyên cớ các loại mà dần dần cố ẩn dấu, nào có ai nhắc đến chuyện đối thủ một mất một của mình là huyết mạch của tiên sư. Thế là hai trăm năm sau, ngay cả hậu nhân hai phái cũng không biết mấy.

Mộ Thanh Yến ngẩng lên ngưng thần, lẩm bẩm: “Ta nói, thảo nào, thảo nào.”

Thái Chiêu hỏi hắn thảo nào vụ gì, hắn đáp: “Người ta đều nói cả cuộc đời Doãn Đại thích nhất là bắt chước Bắc Thần Lão Tổ. Trong hồ nước trước điện của Lão tổ có hai gốc hoa sen, ông ta cũng trồng bên ngoài chỗ của mình hai gốc hoa sen, còn đặt tên cho hai cô con gái là Thanh Liên Tố Liên. Nhưng vì sao truyền thừa của Bắc Thần Lão Tổ là sáu mà Doãn Đại lại thu nhận bảy đệ tử trước thời Thích Vân Kha cơ chứ.”

Mộ Thanh Yến nhìn đến vách đá, “Dựa theo câu chuyện khắc trên tường kể lại, Lão tổ chỉ có một đệ tử là Tiên tổ, còn Tiên tổ sáu phái các nàng chỉ là nô bộc. Nhưng mà sáu người họ lại hiển nhiên âm thầm xem mình là đệ tử Lão tổ, cộng với tiên tổ Mộ thị ta là vừa tròn bảy đệ tử — có điều bí ẩn bên trong không tiện nói ra ngoài thôi.”

Thái Chiêu nghĩ tận chuyện xưa, hiểu ngay lập tức: “Thì ra là thế, hèn gì ban đầu họ đều mang họ là Ngưu Mã Trư Dương…”

Thật ra lúc bé cô cũng từng lấy làm lạ, đệ tử dưới trướng của Bắc Thần Lão Tổ đâu đến mức ba ngàn, nhiều không quản được, rõ ràng chỉ có sáu đệ tử, bốn trong số đó là nhặt được lúc còn nhỏ, đến tên họ của mình còn không nhớ. Với tình cảnh bình thường cũng nên đặt tên này nọ cho đệ tử mới phải, nào có tiện tay gán đại họ Ngưu Mã Trư Dương rồi hò hét lung tung.

Thì ra, chỉ là nô bộc.

Ai không muốn nhớ tới tổ tiên huy hoàng chói lọi chứ.

Côn đồ cóc ké ở phố chợ có phát tài cũng không quên tìm đến cội nguồn gốc rễ, năm ấy Thái gia gia cao minh bậc nào, hôm nay con cháu nào chịu nhìn tổ tiên thịnh vượng che chở rốt cuộc đã cướp địa bàn ba con phố vân vân. Chớ nói chi là những người tranh giành thiên hạ kia, nhân gian đã không thể thỏa mãn bọn hắn, không phải dựng chuyện là huyết mạch rồng khổng lồ nuốt cả mặt trời thì cũng là bầu trời sắc hồng quang nắng chói mây rực rỡ các thứ.

Chân tướng như thế, đổi lại kiểu người như Tống Úc Chi Thích Lăng Ba e là khó mà tiếp nhận, nhưng Lạc Anh Cốc có thể đem toàn bộ gia nghiệp nhiều lần sửa họ theo con rể gả vào trong nhà, cô cá mặn Tiểu Thái sẽ quan tâm ư.

Cô đầy phấn khởi nhìn vách đá, chỉ vào người nô bộc đang vẩy nước quét nhà trong sân đình, “Vị này, là Tiên tổ Lạc Anh Cốc chúng tôi đấy, nom rất hăng hái làm việc này. Lúc thầy trò Lão tổ cãi nhau ông ấy còn khuyên can nữa, vừa trung thực vừa chăm chỉ, bảo sao Lão tổ không cho ông ấy mang họ Ngưu.” Lão Hoàng Ngưu đó nha, biết chịu thương chịu khó.

Mộ Thanh Yến than xong lại cười, chợt thấy vừa rồi mình tức giận một bụng thật là phí công.

Đầu ngón tay cô gái chệch đi, chỉ sang một nô bộc khác tay nâng bút mực sách—— ông ta đang tỉ mỉ kiểm kê ngọc khí bảo thạch trân quý, “Vị này nhất định là Bội Quỳnh Sơn trang tiên tổ. Có thể khiến Lão tổ ủy thác trách nhiệm trông kho, tiên tổ nhà họ Chu nhất định là Chu Cẩn Nghiêm một chính nhân quân tử không chút tham niệm.”

Mộ Thanh Yến lạnh lùng xen vào: “Đó là khi Lão tổ còn tại thế, còn sau khi ngài qua đời thì sao. Người đời đều nói Bội Quỳnh Sơn trang phú quý lịch sự tao nhã có một không hai thiên hạ, có trời mới biết nhà họ Chu tham chiếm bao nhiêu tiền bạc bảo vật từ trong kho của Lão tổ!”

Thái Chiêu tức giận nói: “Huynh có thể nào nghĩ đến điểm tốt của người ta không hả, Giang Nam vốn giàu có, Bội Quỳnh Sơn trang dốc lòng kinh doanh nhiều đời, có được quy mô ngày hôm nay rất hợp lý mà.”

Mộ Thanh Yến chuyển mắt, chỉ vào nô bộc đang ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ngay cửa trên vách đá, “Vậy còn người này? Quảng Thiên Môn xây dựng dựa lưng vào núi, hùng cứ một phương, mà dân tình địa phương thì dữ dằn, tiền bạc xây dựng cơ ngơi nhà ông ta từ đâu mà tới?”

“Huynh thật là!” Thái Chiêu bất đắc dĩ, “Gác cổng thì có thể đút túi bao nhiêu bạc chứ, một khi bị Lão tổ phát hiện, không đuổi cổ ngay tức thì sao!”

Mộ Thanh Yến nghe đến hai chữ ‘gác cổng’, không khỏi cười ra tiếng.

“Huynh đừng cứ bất bình tức tối mãi thế, xem chỗ này đi…” Thái Chiêu chỉ vào rất nhiều rương hòm quyển trục mà trước khi lâm chung Lão tổ giao lại cho cho bác Ách, “Dãy núi Hãn Hải tầng tầng lớp lớp, cung điện lầu các, hồ nước, sân vườn khắp núi đồi, đều là trên trời rơi xuống chăng! Từ bức hoạ trên tường mà đoán ý, xem khí phái của dãy Hãn Hải, ắt Lão tổ đã đem cả vốn liếng giao hết cho bác Ách.”

“Tiên tổ nhà huynh không thể không rời núi Cửu Lãi lập môn hộ khác, không chỉ là di chí của tiên tổ sáu phái Bắc Thần, mà còn vì lúc ấy hào kiệt trong thiên hạ không chấp nhận ông ấy. Ôi, tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ thật đáng thương, Lão tổ đã sớm ngờ tới chuyện tiên tổ nhà huynh cố chấp kiêu ngạo, chủ trương thề sống chết không chịu cứu vãn, sau khi mình chết tiên tổ nhà huynh sẽ không khỏi không nơi có thể đi, mới sắp xếp đường lui giao cho bác Ách đây mà.”

Cô gái ôn hoà trầm tĩnh mang ý cười, trái tim bị oán hận thiêu đốt của Mộ Thanh Yến như được ngâm vào một chậu nước suối mát lành, nhất là khi nghe thấy câu ‘tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ thật đáng thương’ rốt cuộc đã dịu sắc mặt.

Hắn sờ tóc cô gái, ánh mắt xinh đẹp đầy dịu dàng, “Vừa rồi tính tình ta không tốt, nói chuyện chọc người, nàng đừng giận ta. Chỉ là, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì.” Cô gái hỏi.

“Phụ thân chịu thiệt thòi cả đời, nên ta đặc biệt không thể nhìn cảnh nhà họ Mộ lại có người bị thiệt.” Thanh niên vẻ buồn vô cớ, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng lại chàu dàu ủ dột.

Như bao nhiêu lần đã qua, hai người mở lòng xong lại ríu rít nói cười chuyện khác, xem vách đá tiếp —

“Người trông coi lò thuốc này chắc chắn là tiên tổ Thái Sơ Quan, trong phả hệ tổ tiên nhà tôi có nói, bản lĩnh nổi tiếng nhất từ rất sớm của Thái Sơ Quan là luyện chế đan dược, sau mấy lần thi đấu với sáu phái phong độ sa sút, đổi lại toàn tâm tập võ.”

“Còn người đầu to đang tắm rửa cho ngựa kia ắt là tiên tổ Tứ Kỳ Môn. Tiên tổ nhà họ Dương đọc sách không tệ, Tứ Kỳ môn so với Xa Mã Nghi Trượng môn nghe cao minh hơn nhiều.”

“Huynh thật cay nghiệt!” Tiểu cô nương ở không cười khẽ, như hoa đào rung rinh trong gió xuân, “A, tiên tổ Thanh Khuyết Tông hẳn là người đồng nhi vẫn luôn phục vụ bên người Lão tổ này.”

Sắc mắt Mộ Thanh Yến hơi trầm, “Ừm, ở bên cạnh Lão tổ lâu nhất, cũng thân cận ngài nhất. Mưa dầm thấm đất, hẳn cũng học bản lĩnh ngài nhiều nhất, thảo nào cuối cùng có thể ở lại núi Cửu Lãi, kế tục Mộ Vi Cung.”

Suy đoán một hồi xong, bỗng mắt Thái Chiêu sáng lên: “Trong phả hệ tổ tiên có nói, cái chết của Bắc Thần Lão Tổ cũng có sai lầm của Tổ sư Ma giáo, do đó thế trận hai bên trở thành như nước với lửa. Chừng nào rời khỏi đây, tôi sẽ kể lại chuyện xưa trên vách đá, cố gắng…”

“Cố gắng gì mà cố gắng.” Mộ Thanh Yến xoa xoa tóc mái của cô gái, ánh mắt vừa thương hại vừa hờ hững, “Nàng cho rằng hai bên chém giết nhiều đời chỉ vì chuyện hai trăm năm trước à. Đi nào, đừng dính dáng tới thiên hạ đại sự nữa, nên nghĩ cách làm sao ra ngoài đi.”

Mắt to của Thái Chiêu lấp lánh, “Thật ra, có lẽ tôi đã biết cách để ra ngoài rồi.”

Mộ Thanh Yến vừa mừng vừa sợ: “Chiêu Chiêu bây giờ thông minh vậy luôn ta, một điểm ta cũng không nhìn ra.”

Thái Chiêu thẹn thùng, “Cũng không liên quan gì đến thông minh hay không, chỉ có người Lạc Anh Cốc mới có thể nhìn ra. Huynh nhìn bên này…” Cô chỉ một phần nửa trên của mặt vách đá thứ hai—

Chỉ thấy Mộ Tu Quyết thân ngọc cao cao đứng thẳng, dẫn anh em tốt vừa kết giao đến gặp Bắc Thần Lão Tổ, phía sau còn có một cô nương trẻ trộm kéo chéo áo Mộ Tu Quyết. Bắc Thần Lão Tổ cực kỳ vui vẻ, vuốt râu cười to.

Mộ Thanh Yến nhìn một lát, phát hiện điểm khác biệt, “Trong toàn bộ những cảnh khác, trong tay Lão tổ cầm đều là một cây phất trần. Chỉ có bức vẽ này, ngài lại cầm một nhành hoa… gượm đã, bản khắc này không đúng, đã bị sửa qua.”

Vì tài nghệ người sửa không bằng bác Ách, chỉ xoá tạm phất trần vốn có rồi khắc sửa thành nhánh hoa, nhìn qua thì ngấn đá vẫn còn, do đó Mộ Thanh Yến vẫn còn nhìn ra phất trần.

“Tôi cũng cảm thấy vậy.” Thái Chiêu nói, “thật ra đây là một nhánh hoa đào.”

Mắt Mộ Thanh Yến vụt sáng: “Hoa đào? Hoa Bàn Đào Lạc Anh Cốc?”

Cô gái tức giận đập hắn, “Cái gì mà hoa Bàn Đào, là hoa Sơn Đào, hoa Sơn Đào!”

Mộ Thanh Yến cười mặc cho cô đánh, lại nhìn vách đá, “Nhưng mà, không giống với hoa Sơn Đào trên bức tượng nữ thần bằng ngọc bích cho lắm.”

“Đó là vì hoa Sơn Đào trên pho tượng thần là mặt bên, còn cái này…” Thái Chiêu bổ sung, “Đây là khắc hướng nhìn từ trên xuống, nom như chiếc chén nhỏ tròn trịa, nếu không phải những chiếc lá dài như móc câu rủ xuống, cánh hoa trên dưới ba lớp rõ ràng, thì không khác mấy với hoa thường.”

Mộ Thanh Yến hỏi, “Hẳn là có ý nghĩa gì trong đó?”

Thái Chiêu lưỡng lự đoạn, rồi nói: “Đây là ước định ngầm của Lạc Anh Cốc bọn tôi, tương quan với Bát quái Ngũ Hành. Lạc Anh Cốc bọn tôi người ít sức yếu, không thể không dùng cơ quan trận pháp để đối địch. Giữa lúc chém giết kịch liệt, thường thường người trong nhà cũng sẽ cùng rơi vào cơ quan trận pháp. Để tránh ngộ thương người trong nhà, bọn tôi sẽ vẽ cách phá giải hoặc đường thoát ở ven đường.”

“Thế nhưng nếu cứ thế, kẻ địch cũng sẽ nhìn thấy. Vì thế, tiên tổ Lạc Anh Cốc bèn nghĩ ra cách này — lấy hình hoa Sơn Đào trên vách đá trước mắt làm thí dụ nhé, ba lớp cánh hoa từ bên trong hướng ra, lớp trong cùng là hai mảnh cánh hoa, lấy Càn vị dịch chuyển hai ngôi từ trái sang phải…”

Mộ Thanh Yến nhẹ ồ lên, “Vậy Ly vị ban đầu sẽ biến thành Càn vịu.”

“Đúng thế.” Thái Chiêu nói, “đợi khi gặp bức vẽ Bát Quái thứ hai, lấy bốn cánh hoa lớp thứ hai, chuyển Càn vị nguyên gốc từ phải qua bốn đơn vị, ứng với Khôn vị ban đầu.”

Mộ Thanh Yến nghe hiểu, “Đến khi gặp dấu kí hiệu thứ ba, lại dựa theo số lượng bảy cánh hoa lớp thứ ba, chuyển từ trái qua phải bảy vị. Cứ thế ba lần, vòng đi vòng lại.”

“Đúng vậy. Cứ đảo điên qua lại, xem như kẻ địch có phát hiện bản vẽ hoa Sơn Đào có khác thường, cũng khó mà đoán ra ý trong đó. Căn cứ theo bản đồ Bát Quái, sảnh đá hình ngũ giác này chính là tâm chính giữa của địa cung, vậy thì…”

Thái Chiêu đi đến vách tường sắt được dựng thêm sau này giữa hai vách đá, qua khe hở chỉ vào hình vẽ Bát Quái trên vách tường sắt đối diện, “Vậy thì đây chính là bản đồ thứ nhất, nên chuyển Hào vị hai bước từ trái sang phải.”

Mộ Thanh Yến cũng bước qua nhìn bản đồ Bát Quái.

Tiểu cô nương xinh đẹp trầm tĩnh bình tĩnh nhìn theo bóng lưng thanh niên, “Tôi đã xem kỹ bản đồ Bát Quái này, dù đã khắc hoạ đường đi quanh co rất rõ ràng, lại chưa hiển thị lối ra, mà huynh không mảy may thấy kỳ lạ ư — hiện giờ tôi có thể hỏi huynh, đường sinh của địa cung là ở hướng nào?”

Mộ Thanh Yến quay lại nhìn, “Nàng đã phát hiện ra từ sớm, sao không hỏi.”

Tiểu cô nương lắc đầu: “Chuyện cơ mật trong giáo của huynh, một người ngoài giáo như tôi, không nên hỏi rõ.”

Trong mắt Mộ Thanh Yến lóe một vòng tự giễu, “Xin hỏi nàng nhé, là vì thế nàng mới vừa kể cho ta một chuyện cơ mật của Lạc Anh Cốc. Có qua có lại vậy, hai ta đều không thiếu nợ nhau, phải không.”

Thái Chiêu không trả lời, lại nhìn vào căn phòng đốt đèn sáng trưng, “Hai trăm năm trước, bác Ách trung thành sau khi khắc xong năm vách đá đã qua đời, Giáo chủ Mộ Tu Quyết không công khai ra, mà đổi lại giấu kỹ dưới lòng đất Cung Cực Lạc.”

“Một trăm hai mươi ba năm về trước, chẳng biết vì lý do gì, Giáo chủ Mộ Đông Liệt đã lấy năm tấm vách đá này làm trung tâm để xây dựng toà địa cung này.”

“Lại sau vài năm, vị Giáo chủ kế nhiệm cũng không biết vì đâu lại xây thêm một lớp tường sắt, che giấu năm tấm vách đá.”

“Hôm nay, ở vùng đất tim phổi cực kỳ quan trọng của Ma giáo này, tôi phát hiện dấu ấn cơ mật của các thế hệ Lạc Anh Cốc tương truyền.”

Thái Chiêu quay lại, “Mộ Thiếu Quân, huynh biết nguyên nhân trong đó chứ?”

Mộ Thanh Yến nhìn cô gái, ánh mắt chớp động thật sâu.

Hắn không nói gì.

“Huynh đang sợ điều gì thế?” Cô gái hỏi.

Mộ Thanh Yến lắc đầu: “Ta không sợ, chỉ lo lắng.”

“Huynh đang lo gì thế?”

“Lo rằng về tương lai không dự báo được.”

Cô gái mỉm cười, nhưng ý cười không tới trong mắt, “Nhưng mà tương lai đều không thể dự báo mà.”

Mộ Thanh Yến bước qua, dùng xích bạc trong tay từng vòng một quấn lại trên cổ tay trái của cô gái.

“Nhưng ta mong rằng, tương lai của nàng và ta, là có thể dự báo.” Hắn cúi đầu, mi dày dài đậm, nghiêm túc quấn xích bạc, cứ như chỉ cần quấn chặt, thì tất thảy không ngại.

Thái Chiêu nhẹ thở dài, hỏi lại: “Môn giáo của các huynh được đặt tên là ly giáo, ngụ ý ly minh lưỡng trọng, quang minh lộng lẫy, nên sinh lộ ra khỏi địa cung là ở Ly vị sao?”

“Không phải.” Mộ Thanh Yến hơi câu khóe miệng, “Vừa vặn ngược lại, sinh lộ của địa cung là ở Khảm vị —— dương hiểm thất đạo, uyên thâm bất trắc, con đường phía trước trắc trở long đong.”

Hắn cài xong mắc xích bạc cuối cùng, ngồi dậy nhẹ hôn lên gương mặt cô gái, làn da ấm áp, non mềm muốn hôn.

Thái Chiêu lại cảm giác ngược lại, môi hắn lạnh buốt.

Cô nảy ra niềm thương tiếc, sâu kín như một sợi tơ quấn trong lòng.

Cô đưa tay ôm lấy cổ hắn xuống, hôn lên gò má mát lạnh của hắn, thỏ thẻ: “Đừng sợ, cũng đừng lo, sẽ luôn có cách.”

Mộ Thanh Yến dùng sức ôm lấy cơ thể mềm mại của cô gái, như muốn khảm vào thân thể của mình.

Hắn mơ mơ hồ hồ nghĩ, ở lại trong địa cung này cũng tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi