GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG

í mật của Thường Gia Bảo.

Sau khi báo cáo mọi chuyện lên trên xong, trên núi Cửu Lãi mọi thứ thái bình.

Vợ chồng Thái thị vốn ở cùng con gái thêm mấy ngày, mất bò mới lo làm chuồng xem xét chuyện tình cảm hôn nhân của con, tiện thể khoe chút tình thương của cha mẹ. Ai ngờ chẳng bao lâu nhận được bồ câu đưa thư của Ninh Gia Bảo, trong thư Ninh Lão phu nhân lại đôi dòng như ‘Tự biết sống trên đời chẳng còn bao’, hy vọng cả nhà con gái đến thăm mình.

“Đây là lần thứ mấy rồi ạ?” Thái Chiêu đếm đầu ngón tay.

“Thứ ba rồi.” Ninh Tiểu Phong thở dài.

Sau khi Ninh Lão anh hùng qua đời, tính tình Ninh Lão phu nhân chợt thay đổi.

Thuở thiếu thời bà tứ đại giai không, ghét nhất đám đông, giờ thì lại sợ nhất tịch mịch, ước gì người nhà con gái ngày ngày bầu bạn bên người.

Thuở thiếu thời bà quyết chí thề thanh tu, hết sức cổ động con gái xuất gia, giải quyết xong tâm nguyện của mình, bây giờ nhìn Ninh gia Bảo vắng tanh người ở thưa thớt, ngày ngày hối hận dòng họ và một thân tuyệt học của trượng phu không ai kế tục, mai này hương khói bị đứt đoạn, trăm năm sau còn có ai nhớ đến trên giang hồ từng có một vị đại anh hùng tinh thông cơ quan trận pháp dược lý kiếm thuật đây.

Có khi Ninh Tiểu Phong ngẫm lại cũng cảm thấy cha mẹ nhà mình rất thần kỳ, một người thông thấu rộng rãi như Ninh Lão anh hùng, thế mà lại thích một người vừa ra vẻ vừa cố chấp như Ninh Lão phu nhân.

Lần này đi vợ chồng Thái Bình Xuân định ở thêm một quãng, cũng đã phái người đi Lạc Anh cốc đón cậu bé Thái Hàm thẳng đến Ninh gia Bảo.

Trước khi đi, Ninh Tiểu Phong ghé lỗ tai con không ngừng dặn dò — không thể sai sót, không thể tùy ý làm bậy, quan trọng nhất chính là không thể kết giao với yêu nghiệt Ma giáo, phải nghe lời trưởng bối hơn.

Thái Chiêu phiền muộn không thôi: “Mẹ nói mà không thấy tự đỏ mặt à? Từ nhỏ đến lớn mẹ có từng nghe lời trưởng bối một câu sao. Bà ngoại càng không cho mẹ làm thì mẹ càng làm, Huyền Không Am của bà dì đều bị mẹ hại suýt sập, mà mẹ còn không biết xấu hổ nói con…”

Có điều đấu võ mồm thế này, Ninh Tiểu Phong không thèm đặt vào mắt: “Đó là mẹ mi mệnh tốt, vừa bước ra khỏi nhà đã gặp cô mi! Sao ta phải nghe trưởng bối chứ, ta nghe lời cô mi là được rồi! Mi có mệnh tốt đó sao, có sao có sao!”

Thái Chiêu thua trận: “Biết vậy, chi bằng ở trong nhà cho rồi, nói không chừng chẳng xảy ra chuyện gì cả.”

“Bớt nói nhảm! Nghe lời cho ta!”

Trong lúc hai mẹ con đấu khẩu, Thái Bình Xuân vẫn luôn cúi đầu trầm tư.

Đợi vợ rống xong rời đi, ông bèn gọi con sang một bên, hỏi nhỏ: “Theo ý con, Mộ Thanh Yến thật sự sẽ nghiêm trị đám hung đồ tàn sát nhà họ Thường à?”

Thái Chiêu hơi không được tự nhiên: “Dù người đó từ mặt đến tên đều là giả, nhưng nữ nhi thấy tình nghĩa của hắn đối với bác Thường không giống như giả tạo, hẳn sẽ nghiêm trị đám hung đồ tàn sát nhà họ Thường. Con thấy huyết án Thường gia Bảo không cần tra nữa, dẫu sao cũng đều là do Ma giáo ra tay, cứ để Tân Giáo chủ bọn chúng giết mấy người lập uy cũng được.” — để xác nhận quyết tâm cắt đứt, giờ đến tên họ người nọ cũng không chịu gọi lên.

Thái Bình Xuân nói: “Ma giáo làm việc quỷ quyệt, không thể tin cả, mai này cũng phải nghe ngóng việc này, nhất định không được nhẹ nhàng dung túng hung đồ tàn sát nhà họ Thường. Hai tháng nữa, là ngày giỗ một năm Thường đại ca qua đời, bọn ta quen biết từ nhỏ, thật không ngờ lại có kết cục này. Hầy, ta đã thương lượng với sư phụ con, mang tro cốt của Thường đại ca đến hạ táng chỗ mộ phần của Thường thị đã an trí, để một nhà anh ấy đoàn tụ.”

Dừng đoạn, ông lại nói, “Người khác thì thôi, còn nhà chúng ta nhận ân huệ Thường Đại ca không ít, nhất định phải thành tâm cúng bái một phen. Đến chừng đó con sang đó trước,chỉnh đốn di chỉ nhà họ Thường kỹ lưỡng, chuẩn bị mấy món quan tài tế phẩm và vật cần tấn táng.”

Thái Chiêu nhận lời xong xuôi, hỏi: “Có cần tìm Thường công tử thật sự không ạ?”

Thái Bình Xuân trầm ngâm một lát: “Được rồi, chất nhi nhà họ Thường đã không thể tập võ, kéo cậu ấy về giang hồ chỉ có hại không có lợi. Cứ theo ý Thường Đại ca, để cậu ấy về quê làm người thảnh thơi đọc sách đi.”

Thái Chiêu lại gật, ngước thấy cha cau mày, “Cha, người còn có việc chưa nói trong lòng ạ?”

Thái Bình Xuân do dự: “Lúc con sửa sang mộ phần Thường thị, để ý coi, xem xung quanh…”

“Xem gì ạ.” Thái Chiêu nghi hoặc.

Thái Bình Xuân tựa như khó tìm từ ngữ, “Đầu xuân năm đó trước trận đại chiến Đồ Sơn, ta từng theo cô của con vào Thường gia Bảo. Lúc ấy cô của con và Thường Đại ca đang ở trong thư phòng bàn bạc chuyện quan trọng, ta chạy chơi gần Thường gia Bảo, chạy ra khu mộ lớn sau núi của Thường thị. Mấy tháng trước, sau tế điển hai trăm năm của Lão Tổ, cái lần ta tự mình đi Thường gia Bảo điều tra manh mối đó, kết quả đi tới khu mộ kia…”

“Cha đừng vòng vo nữa, ấy là tật xấu của bọn viết tiểu thuyết thôi!” Thái Chiêu sốt ruột.

Thái Bình Xuân cười khổ: “Con bé này! Ôi, thật sự vi phụ cũng chẳng nói rõ được, chẳng qua là cảm thấy có chỗ không đúng.”

“Có thêm mấy ngôi mộ mới ạ?”

Thái Bình Xuân lắc đầu: “Mấy mươi năm, sinh lão bệnh tử là chuyện thường, thêm vài ngôi mộ thì có gì mà quái lạ.”

“Có mộ bia nào kỳ lạ sao?”

“Nhà họ Thường thờ phụng Đạo gia làm việc thanh tĩnh giản dị, mộ bia cũng vậy, chôn là được, toàn bộ sạch sẽ mộc mạc, không có điềm khác.”

“Thế thì thứ gì không đúng nhỉ.” Thái Chiêu cũng không nghĩ ra.

“Vi phụ cũng không biết.” Thái Bình Xuân nhìn ra phía trước, “Năm đó hình như Nhiếp Hằng Thành đã luyện thành một thứ ma công nào đó, thế là công phạt khắp nơi, thế lực che trời. Những huynh trưởng bên cạnh cô của con, anh hùng hào kiệt Bắc Thần Lục phái đều tử thương thảm trọng, chỉ còn thưa thớt. Lúc ấy vi phụ rất luống cuống, ngây ngẩn ở thềm đá phía Nam khu mộ hồi lâu, càng nghĩ càng thấy nỗi lòng sa sút. Đứng mãi cho đến khi mặt trời lặn, cô của con gọi ta về rửa mặt cho tỉnh táo, ta mới đỡ hơn chút ít.”

“Mấy tháng trước, ta đi khu mộ kia. Thời tiết không khác, vị trí không khác, ta cũng đứng cho đến khi mặt trời lặn.” Trên mặt Thái Bình Xuân lộ vẻ khó hiểu, “Luôn cảm thấy không đúng ở đâu đấy, nhưng vi phụ không thể nào nói được. Ôi, đáng tiếc ông ngoại con đã qua đời, nếu không chắc chắn ngài sẽ có thể nhìn ra được.”

Cuối cùng ông nói, “Tóm lại Chiêu Chiêu cứ đi xem thử, nhìn không ra cũng không sao, nói không chừng là do cha suy nghĩ nhiều.”

Thái Chiêu trịnh trọng gật đầu.

Không giống mẹ cô nói gió thì là mưa, cô biết cha mình trầm ổn lão luyện, bình thường nếu là chuyện nhỏ sẽ không mở miệng, nếu đã trịnh trọng nói ra, tất nhiên có chỗ kỳ dị đặc biệt khó diễn tả bằng lời, đến chừng đó cô phải để ý kỹ hơn.

“Chờ cúng bái xong nhà họ Thường, ta với mẹ con sẽ dẫn Chiêu Chiêu đi Nhất Phẩm Các ăn bồ câu nướng, ăn xong rồi đi Ninh gia Bảo thăm ngoại.” Thái Bình Xuân thương yêu nhìn con gái, “Có Tiểu Hàm nữa.”

“Bái sư học nghệ kiểu ba ngày phơi lưới hai ngày bắt cá thế này, hẳn sư phụ không vui nổi.” Thái Chiêu cười hì hì nói.

“Vậy thì bảo sư phụ con cùng đi ăn bồ câu nướng, rồi sau đó cùng đi thăm ngoại con vậy — năm ấy ngoại con luôn khen anh ấy trung thực phúc hậu mãi.”

“Ha ha ha ha, cha ơi người thật không tử tế — năm đó mẹ mới trốn từ Huyền Không Am ra, bà ngoại vẫn còn muốn cho bà xuất gia, mẹ bịa chuyện đã có người trong lòng. Cô cô đã lộ rõ phận gái, mẹ đành bắt sư phụ gần đấy diễn trò cho bà ngoại xem. Ai ngờ sư phụ không biết nói dối, chưa hết chén trà đã thua, đã xẹt xẹt xẹt bán đứng mẹ con sạch sẽ, ha ha ha ha… Kể từ đó, mẹ kết thù oán với sư phụ.” Thái Chiêu ôm bụng cười to.

Nhớ tới chuyện cũ, Thái Bình Xuân không khỏi mỉm cười.

Nhưng con gái không biết rằng, thù oán giữa Ninh Tiểu Phong và Thích Vân Kha thực ra bắt đầu từ trước chuyện này.

Hai người này, một là em gái nhỏ mà Thái Bình Thù cực kỳ yêu thương, một là huynh trưởng kết bái mà Thái Bình Thù cực kỳ tín nhiệm, người trước lo rằng người sau tranh giành tình cảm với mình, người sau nghĩ mãi không hiểu Thái bình Thù sao lại dễ dàng tha thứ cho cái ả điêu ngoa bốc đồng đủ loại như thế.

Tình cảnh sau đó càng thêm khắc nghiệt, vì bảo vệ Ninh Tiểu Phong, Thái Bình Thù đành giấu bà trước, hay kề vai chiến đấu cùng Thích Vân Kha hơn. Cho tới giờ mỗi khi Ninh Tiểu Phong nhớ tới chuyện này đều giận đến muốn khóc, hận bản lĩnh mình thấp không giúp được gì, mà càng hận Thích Vân Kha hơn vì rõ ràng có thể giúp được một tay, nhưng vẫn để Thái Bình Thù một mình lên Đồ Sơn.

Ngồi xe ngựa trên đường rời đi, Ninh Tiểu Phong vẫn lo lắng: “Vận may Chiêu Chiêu đúng là hơi kém, mẹ em vừa vào giang hồ đã gặp cha, cả đời chưa từng ăn khổ gì; còn em, vừa vào giang hồ đã gặp chị Bình Thù, không cần phải nói. Ai biết Chiêu Chiêu xui xẻo vậy, vừa ra khỏi cửa đã gặp tên tặc tử Ma giáo ôm cây đợi thỏ ở núi Cửu Lãi…”

Môi Thái Bình Xuân giật giật, “Chiêu Chiêu không phải thỏ.”

“Đừng ngắt lời.” Ninh Tiểu Phong nói, “Tại mấy người hết, nếu không phải trước đây mình với Thích Vân Kha đều chắc chắn yêu nghiệt kia là cô nhi nhà họ Thường thì Chiêu Chiêu cũng sẽ không xem nó là người mình. Bây giờ không may rơi cả xuống một mình con bé, trên đời này còn có công lý không?!”

Nghe xong Thái Bình Xuân cũng buồn lo, không kìm được nói: “Hay là do cho ra ngoài bái sư quá muộn nhỉ?”



“Cũng tại họ đưa con gái đến Thanh Khuyết tông quá muộn nên giờ mới làm ta đau đầu đây này!” Tống Thời Tuấn vừa chỉ huy nô tỳ trong môn dọn đồ về, vừa líu lo không ngừng phỉ nhổ.

“Sư muội đến Thanh Khuyết tông sớm hơn mấy năm thì sao ạ. Cha đang đau đầu chuyện gì.” Tống Úc Chi đứng bên cạnh, nhướng mày, lạnh lùng yên tĩnh.

Tống Thời Tuấn phất tay cho toàn bộ nô tì ra ngoài hết, quay qua hạ giọng nói: “Úc Chi, con thành thật nói ta nghe, rốt cuộc con với Lăng Ba làm sao? Mấy ngày con dưỡng thương nó chỉ qua gặp một hai lần, gặp mặt cũng không nói được mấy chữ. Hay hai đứa trở mặt rồi? Muốn hủy hôn hay sao? Muốn hủy hôn thì nói ngay với cha, cha lập tức tìm cho ngươi, đảm bảo sẽ thật xinh đẹp, không để người trong thiên hạ nói xấu!”

“Cha.” Ánh mắt Tống Úc Chi lộ vẻ không tán thành.

“Rồi rồi rồi, cha không nói nữa, chuyện Lăng Ba tự con xử lý đi.” Tống Thời Tuấn lật hai ống tay áo, “Từ nhỏ con với Lăng Ba đã không hợp, ăn chút điểm tâm cũng ầm ĩ cả lên. Lúc đầu ta đã nói không thích hợp, nhưng hai chị em mẹ con cứ nhất định phải đính hôn. Hầy, quả dưa này tóm lại là không ngọt, làm phu thê không thể thế này — ta thấy con với con bé họ Thái kia cũng rất hợp!”

“Cha?” Tống Úc Chi nghi ngờ phụ thân muốn làm gì.

Tống Thời Tuấn đi tới đi lui trong phòng, giọng không kìm nổi hưng phấn: “Thật ra năm đó khi biết con bé kia ra đời, trong lòng cha đã rục rịch ý nghĩ này. Ba năm trước Thái Bình Thù qua đời, ta thầm mong hai vợ chồng kia mau mau gửi cô nương đó lên Thanh Khuyết tông, ai ngờ ba năm sau mới lên đường, thật là tức chết cha mà!”

“Thái Chiêu mới ở Thanh Khuyết tông mấy tháng, đã tình nguyện chạy theo con vào Ma giáo mạo hiểm, có thể thấy tình nghĩa với ngươi là không tầm thường. Nếu ba năm trước cô bé vào Thanh Khuyết tông, sư huynh muội tụi bây sớm chiều ở chung, há chẳng phải là ‘càng không tầm thường’ sao!” Tống Úc Chi nháy mắt ra hiệu với con trai, giọng điệu sốt ruột.

“Cha!” gân xanh trên trán Tống Úc Chi giật dữ dội.

“Rồi rồi rồi, cha dừng.” Tống Thời Tuấn thấy được thì thu, phiền muộn nói: “Hầy, Úc Chi à, con thật chưa thấy qua uy phong Thái Bình Thù năm đó rồi. Năm ấy nàng dùng biển hoa nổi tiếng ở Ngọc Thành mừng sinh thần tuổi mười lăm của Ninh Tiểu Phong — Ngọc Thành đó con biết chứ? Là hang ổ phía Nam của Ma giáo!”

“Sau đó Thái Bình Thù tiện tay viết mười chữ lớn ‘Ba ngày sau Thái Bình Thù đến đây du ngoạn’, phái người dán lên tường thành. Ha ha ha, Ma giáo trong sào huyệt Ngọc Thành ầm ĩ một trận, nhưng làm được gì đâu. Trong vòng ba ngày, đảng đồ Ma giáo rút sạch, một người cũng không dám ở. Ninh Tiểu Phong mở tiệc du ngoạn, chơi tròn bảy tám ngày ở Ngọc Thành, mãi đến khi họ đi rồi, Ma giáo mới dám lặng lẽ lần mò về lại — người sống một đời, uy thế hiển hách vậy, mới không uổng công kiếp này mà!”

Nhìn mặt cha già say sưa biểu lộ kiểu ‘Người không thể đến nên lòng luôn mong nhớ’, Tống Úc Chi hết cách, “Cha…”

“Thôi thôi, nên nói cha cũng đã nói xong, Úc Chi tự con thông minh thêm đi. Ôi, nếu không phải gần đây Nhị ca con quậy um, cha còn muốn ở thêm mấy ngày. Cái nết của Mậu Chi cũng gấp gáp quá, muốn đứng đầu sáu Tông sao một ngày là thành được. Tú Chi không ngăn được Mậu Chi, ta phải về sớm thôi.”

Tống Thời Tuấn vẫy vẫy tay áo, nghênh ngang đi ra cửa, nhếch miệng cười nói: “Vân Kha huynh đệ, tiệc tiễn đưa cũng miễn thôi, lỡ lát uống say lại phải ở thêm một ngày…”

Trên đường xuống núi, Tống Thời Tuấn chợt lo âu, ngoắc Bàng Hùng Tín đến hầu một bên kiệu, “Lục sư đệ, hay cậu ở lại trấn Thanh Khuyết đi, chỉ điểm Úc Chi mấy câu.”

Bàng Hùng Tín cười nói: “Môn chủ sao vậy, Tam công tử từ nhỏ đã như ông cụ non, lòng luôn có tính toán, các trưởng bối chú bác đều bảo cậu ấy ăn nói làm việc còn ổn thỏa hơn Môn chủ kìa.” Ông ở Quảng Thiên Môn từ bé, rất gần gũi với cả nhà Tống thị.

Tống Thời Tuấn thở dài: “Người bơi giỏi thì dễ chết chìm, chính là ta sợ Úc Chi tính quá mà ngược lại hỏng chuyện.”

“Ý Môn chủ là sao?”

Tống Thời Tuấn nói: “Thái Chiêu là đứa bé có chủ ý chắc chắn, nhân duyên hôn phối, hoặc giống cha mẹ con bé lưỡng tình tương duyệt nắm tính mệnh nhau, hoặc là tìm một đứa giống như thằng con ngốc nghếch của Chu Trí Trăn dễ nắm trong lòng bàn tay — Úc Chi lại nửa vời.”

“Cho nên nếu Úc Chi thật sự có ý với con bé nhà họ Thái, trước mắt chỉ có hai con đường. Hoặc là mau mau hồi cưới với Lăng Ba, sau đó toàn tâm toàn ý đối xử với người nhà cho tốt; hoặc là dứt khoát mở miệng thưa với cha mẹ hai bên, tỏ thành ý.”

“Chỉ cần cặp mắt Thái Bình Xuân và Ninh Tiểu Phong không mù, là biết Úc Chi nhà ta hơn thằng bé nhà họ Chu gấp trăm lần, vợ mạnh chồng yếu, hôn sự này vui vẻ được tày bao? Ta thấy con bé kia rất hiếu thuận, chỉ cần cha mẹ gật đầu, nó cũng chẳng phải tình thâm rễ sâu gì với thằng bé họ Chu, cũng không ghét Úc Chi, dĩ nhiên hôn sự này sẽ xong.”

“Hầy, nhưng cứ lần lữa, Úc Chi chả chịu đi con đường nào.”

Bàng Hùng Tín vội hỏi: “Sao thế.”

Sắc mặt Tống Thời Tuấn cô liêu, “Ngay thẳng, nắm bắt, không lộ vẻ, không nhanh không chậm, đợi nước chảy thành sông, thì có thể làm ít công to — đây là mẹ Úc Chi dạy nó.”

“Chính xác là kiểu của phu nhân ấy, nhưng nói vậy cũng không sai mà.” Bàng Hùng Tín gật đầu lia lịa, “Hôn sự của Thái cô nương định đoạt quá sớm, rất nhiều chuyện chưa suy nghĩ chu đáo cẩn thận, đổi lại vẫn còn kịp.”

Tống Thời Tuấn lắc đầu, không nói tiếp.

Trên núi Cửu Lãi, trong Thùy Thiên ổ, Tống Úc Chi đọc sách bên cửa sổ.

Đồng nhi bưng trà tới, cười nói: “Môn chủ thật sự là không yên tâm về công tử, đi một bước ngoái đầu ba lần đấy.”

Tống Úc Chi mỉm cười: “Phụ thân quá lo lắng.”

Y khép sách, “Cậu đưa quyển trích này qua Xuân Linh tiểu trúc, tự tay giao cho Chiêu Chiêu sư muội.”

Đồng nhi nhận lệnh đi.

Thiếu niên anh tuấn cao gầy đứng bên cửa, nắng rực xuyên qua ngọn cây, rơi xuống khuôn mặt cao ngạo sắc bén của y, chói mắt vô cùng.

Y đưa mắt nhìn Đồng nhi rời đi, khóe miệng nhoẻn cười như có như không.

Trong quyển sách ấy là y tự tay ghi chép một số chuyện giang hồ xưa nay, có giết chóc, có phản bội, có vợ chồng xa cách lòng, có đồng môn bất hoà, thậm chí còn có người thân ruột thịt tàn sát lẫn nhau.

Cuộc đời Thái Chiêu mười lăm năm nay, nhận thức chỉ là giang hồ trong miệng Thái Bình Thù, cộng thêm một đống thoại bản kịch nam chủ hỉ nộ ái ố phong hoa tuyết nguyệt.

Giờ lật ra một mặt, giang hồ vụn vặt, tính toán chi li kia, những thứ y biết chút ít trích ra cho Thái Chiêu xem.

Chu Ngọc Kỳ về võ nghệ tài cán đều không xuất chúng, xưa nay không phải bí mật gì.

Dựa theo quy định của Bội Quỳnh sơn trang, Trang chủ đời kế nhiệm chưa chắc là cậu ta. Nói cách khác, thế hệ con cháu Chu thị này đều có cơ hội tranh đoạt ngôi vị Trang chủ. Thế nhưng, vị Chu công tử tầm thường này lại có một hôn thê lợi hại.

Dù rằng trước đó thanh danh vị hôn thê này chẳng mấy hiển hách trên giang hồ, nhưng phong thanh nàng ta một mình một đao xông ra vòng vây trùng trùng ở ngọn Vạn Thủy Thiên Sơn đã từ từ lan toả, rất nhiều người đã biết nhà họ Thái lại xuất hiện một cô gái kinh phàm tuyệt tục.

Tống Úc Chi được chứng kiến đa số con cháu nhà họ Chu, không phải y xem thường, mà chỉ cần Thái Chiêu không quá lười, ba năm sau con cháu nhà họ Chu không một ai là đối thủ của nàng ta.

Thế là, sẽ xuất hiện cảnh khó xử.

Nếu Chu Ngọc Kỳ chỉ dựa vào bản lĩnh của mình sẽ không thể kế nhiệm Trang chủ; nhưng chỉ cần Thái Chiêu ra tay, cậu ta lại có thể.

Mà Thái Chiêu nhất định sẽ ra tay.

Như vậy phu nhân Chu Thiếu Trang chủ tương lai sẽ đứng trước ba khập khiễng lớn.

Một, theo như tin đồn, Chu Thiếu trang chủ tầm thường vô năng, toàn bộ là nhờ vào thê tử lên ngôi vị (mặc dù đây là sự thật);

Hai, đám con cháu họ Chu có cơ hội tranh đoạt vị trí Trang chủ, dù sẽ có người tâm phục khẩu phục, tất nhiên cũng có kẻ tức giận bất bình;

Ba, người nào sẽ định đoạt tương lai của Bội Quỳnh sơn trang, nếu là Chu Ngọc Kỳ, chắc chắn có người không phục, nếu là Thái Chiêu, cũng có người không phục y vậy.

Cuộc đời đăng đẳng, năm rộng tháng dài, dưới ba khập khiễng lớn vậy, nhà họ Chu sao hòa thuận được, vợ chồng hoà thuận thế nào? Nếu muốn mọi người cùng hòa thuận, Thái Chiêu sẽ không thể tránh khỏi phải nhẫn nhịn để thỏa hiệp.

Tống Úc Chi ngửa đầu nhìn đám ngỗng trời bay trên cao, khuôn mặt lạnh lùng thâm thúy lộ một nụ cười mỉm vui sướng động lòng người, giống như một con phượng hoàng bay lượn chín vạn dặm, tiểu nha hoàn ngang qua dưới hiên thấy đều đỏ mặt.

Cũng như y và Thích Lăng Ba, Thái Chiêu và Chu Ngọc Kỳ cũng không phải một mối nhân duyên tốt đẹp.

Chiêu Chiêu thông minh như vậy, sẽ không thể nghĩ không rõ.

Trước đó là do nàng ấy chưa từng suy nghĩ, từ rày, y sẽ chỉ ra từng chỗ cho nàng ấy.

Chiêu Chiêu sẽ từ từ biết, thiên hạ bao lớn, trong Bắc Thần Lục phái, chỉ có hai người họ mới là thích hợp nhất.

Nước chảy chỗ trũng, gió thổi xuôi chiều, đông đi xuân tới, băng tiêu tuyết tan, thiên hạ đại đạo có ai qua được đâu chứ.

Chỉ cần theo thế mà đi, thiên hạ nào có chuyện không thành.

(minh: trời cho tui chen vô duyên, hahaha, tui mắc cười quá,;]])

Bên ngoài trấn Thanh Khuyết.

Bàng Hùng Tín còn đang thuyết phục: “Cái đêm Tiểu Thái cô nương một mình xông pha ở ngọn Vạn Thủy Thiên Sơn là tôi tận mắt nhìn thấy, đích thực là cánh ưng liệt hỏa! Nhưng chúng ta vẫn vỗ ngực mà nói, trước đây khi Tam công tử chưa bị thương trước, vẫn nhỉnh hơn Tiểu Thái cô nương một chút. Như thế xem ra, trong sáu phái Bắc Thần, còn có ai xứng với cô bé bằng Tam công tử chúng ta chứ? Môn chủ không cần phải lo lắng, tôi thấy việc này có thể thành đó.”

Đại hán lỗ mãng khuyên xong đoạn này, bèn té ra phương khác.

Còn một mình Tống Thời Tuấn ở lại trong kiệu, thở dài xa xăm, lăn lộn chốn hồng trần nhiều năm, ông biết rõ giữa tình yêu nam nữ có lúc chẳng nói rõ đạo lý.

Phải thế nào, thằng con mới hiểu được, nhân duyên là không thể tính toán từng bước đâu.

Bởi vì, trên đời luôn có người thích tự tìm đắng mà ăn mà.
Bà Quan: Nếu không có sự cố gì, một hai chương nữa, Mộ Thanh Yến sẽ ra sân.

minh: phải vỗ đùi bái phục linh cảm của chiến thần tình trường cha Tống. Úc Chi cười xán lạn bên cửa sổ là cái đếch gì chớ, cưới vợ phải cao thủ như cha đây. Địch ở quanh ta mà ở đó còn nước chảy đá mòn băng tiêu tuyết tan đông đi xuân tới mơi mốt mất luôn thì có.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi