GIANG HỒ TIỂU HƯƠNG PHONG



Hài tử tám tuổi đều học võ công cơ bản, người lớn ở bên cạnh xem cũng có chút nhàm chán, chỉ có mấy hài tử là xem say sưa, thỉnh thoảng còn trầm trồ cổ vũ. Cha mẹ bọn họ cũng ở bên cạnh khuyến khích/

Chọn một vị sư phụ tốt gần như là đường ra duy nhất ở Vũ tộc. Vũ tộc bị nô lệ nhiều năm, trong tộc gần như không có quý tộc từ đầu, Bạch Ế, Phượng Chứ, Ngân Điêu đều là những người được Lam Phỉ đề bạt lên. Mọi người đều hi vọng hậu thế sẽ không chịu thua kém, cho nên các hài tử luôn rất cố gắng, dù lúc này chỉ mới bắt đầu luận võ nhưng cũng đã dốc hết toàn lực

Lam Tiểu Sí ở trong lòng Lam Phỉ ngáp một cái “chơi không vui”

Lam Phỉ thanh âm nhu hòa “đúng vậy, tập võ chính là chơi không vui, bảo bối đừng học”

Lam Tiểu Sí trợn tròn mắt “không phải tập võ không vui mà vốn là bọn họ đánh không đúng. Ngươi nhìn Phượng Dao đi, một chiêu kia hắn dùng không đúng, nếu hắn kiếm ôm trường thiên, Hắc Thước ở đối diện đã sớm thua, nhưng mà ngươi xem, hắn dùng cái gì…”

Lam Phỉ lập tức ném nàng xuống đất. Lam Tiểu Sí vội đưa tay che miệng

Lam Phỉ “ai dạy ngươi?” Đáng chết, còn nói rất đúng nữa chứ

Lam Tiểu Sí che miệng, lắc lắc đầu

“Cha không cho ngươi học cái gì, ngươi càng muốn học phải không?” Vũ tôn luôn tao nhã đã không kềm được tức giận “ngươi tự mình đi xuống tranh cái thứ tự đi”

Lam Tiểu Sí trợn tròn mắt hô lên “cha”

Lam Phỉ không khoan nhượng “đi”

Lam Tiểu Sí nhỏ giọng “người ta còn chưa được tám tuổi”

Lam Phỉ cười cười “ngươi có năng lực như vậy, đợi đến tám tuổi không phải muốn lật trời sao?” Quay sang phân phó Phượng Chứ “lấy số thứ tự cho Đại tiểu thư”

Tất cả mọi người đều giận mình

Phượng Chứ cũng ngây người “Vũ tôn” Không phải tự hắn ra quy định, không cho các cô nương Vũ tộc học võ sao? Huống chi Đại tiểu thư mới có bốn tuổi/


Lam Phỉ không thèm để ý, khóe mắt đảo qua một cái

Phượng Chứ lập tức cúi đầu “dạ” Lập tức lấy số thứ tự cho Lam Tiểu Sí

Nhân số Vũ tộc thưa thớt cho Lam Phỉ rất coi trọng các hài tử, bình thường khi huấn luyện có nhiều gian nan là một chuyện nhưng ở trên sân luận võ, hắn không cho phép xuất hiện chết chóc. Cho nên các hài tử đều dùng kiếm gỗ, Lam Tiểu Sí đã có số thứ tự đương nhiên cũng được cấp cho một cái. Thân kiếm gỗ sơn màu hồng, không thể nào rửa sạch, khi giao thủ, nếu đánh trúng đối thủ thì nước sơn sẽ dính trên người hắn, chiếu theo vị trí và số lượng, màu sắc đậm nhạt của nước sơn mà phân thắng bại

Phượng Chứ đưa kiếm qua, Lam Tiểu Sí cầm lấy, hai đặt lên thân kiếm, dính đầy nước sơn. Bị mọi người cười nhạo một trận, nàng tức giận trừng mắt, làm nũng gọi Lam Phỉ “cha”

Lam Phỉ nhìn hai tay nàng dính đầy màu đỏ cũng nhịn không được, cười nói “theo quy củ của trận đấu, hai tay ngươi như vậy là đã bị rớt, bảo bối nhi”

Lam Tiểu Sí không phục “ta, không tính, ta cũng không biết mà. Người không biết không tính”

Lam Phỉ tươi cười “được rồi bảo bối nhi, cho ngươi một cơ hội”

Mọi người đều biết Đại tiểu thư chỉ là chơi đùa nên không ai có ý kiến, hài tử bốn tuổi lại không có người dạy võ công, chỉ một đầu ngón tay cũng có thể đẩy ngã nàng, ai thèm tính toán với nàng chứ.

Luận võ tiếp tục, dần dần mấy hài tử ưu tú cũng bắt đầu lộ diện, Ngân Thương, nhi tử của Ngân Điêu; Phượng Dao nhi tử của Phượng Chứ; Bạch Âu nhi tử của Bạch Ế, bọn họ đều có cha mẹ làm chỗ dựa, lại được trưởng bối tỉ mỉ chỉ dạy đương nhiên khởi điểm tốt hơn. Hắc Thước, Tuyết Nhạn thì có quan hệ họ hàng với các gia tộc Phượng, Bạch, Ngân, trong nhà cũng có trưởng bối làm việc ở Phương Hồ Ủng Thúy cho nên cũng rất lợi hại. Cũng có đứa nhỏ thiên tư thông minh nhưng xuất thân thấp, muốn xuất đầu thật không dễ

Đối thủ của Lam Tiểu Sí là Tuyết Nhạn. Sắp xếp như vậy không phải không có đạo lý, ai đánh cùng Đại tiểu thư chính là vật hi sinh, nếu đánh bại nàng chính là làm Vũ tôn mất mặt, nếu làm nàng bị thương, vậy thì tự mặc niệm cho bản thân đi. Nhưng cũng không thể xem nhẹ, nếu sắp xếp một hài tử xuất thân không cao đấu với nàng, sắc mặt Lam Phỉ chắc chắn sẽ càng khó coi hơn. Tuy vậy để nhi tử nhà mình đi làm vật hi sinh, chẳng ai nỡ. Vũ tôn không dễ hầu hạ, sắp xếp thứ tự cho Đại tiểu thư cũng khiến mọi người hại não một phen, cuối cùng lựa chọn Tuyết Nhạn, nhi tử của Tuyết Chuẩn, thân phận không cao không thấp, làm vật hi sinh sẽ không quá đáng tiếc

Tuyết Chuẩn đương nhiên không dám có ý kiến, chỉ không ngừng dặn dò nhi tử của mình “thắng bại không quan trọng, ngươi ngàn vạn lần đừng khiến Đại tiểu thư bị thương”/

Cho nên khi Tuyết Nhạn lên sân khấu vẫn có chút sợ hãi, rụt rè

Lam Tiểu Sí giơ cao kiếm gỗ trong tay “đến đây đi”

Tuyết Nhạn nhìn thoáng qua cha mình, Lam Tiểu Sí thì không nghĩ nhiều, vung kiếm lên, chém lung tung. Tuyết Nhạn không dám đánh trả, quay đầu bỏ chạy. Lam Tiểu Sí giơ cao kiếm đuổi theo, Tuyết Nhạn kêu khổ không ngừng, mọi người lại cười vang.

Tình cảnh thậ khó coi, Ngân Điêu nhìn thoáng qua Lam Phỉ, Lam Phỉ thì chăm chú nhìn giữa sân, khóe miệng cong lên. Tuyết Nhạn không dám đánh trả, hồi lâu bị kiếm của Lam Tiểu Sí đánh trúng đầu

Ngân Điêu vội nói “Đại tiểu thư, ngài thắng” Vừa nói vừa trừng mắt với Tuyết Nhạn: ngươi thua quá khó coi

Tuyết Nhạn vẻ mặt ủy khuất

Lam Tiểu Sí hô to “ta thắng rồi”

Mọi người cười ha ha, vì thế…Đại tiểu thư của Vũ tộc thăng cấp

Mộc Hương Y và Hàn Nha không tham dự luận võ. Đến vòng thứ hai chỉ còn lại hai mươi hài tử, lần này đấu với Lam Tiểu Sí là Phượng Dao

Phượng Chứ lo lắng nói “đừng khẩn trương, Đại tiểu thư đã qua một vòng, Vũ tô cũng đã có thể diện, ngươi có thể đả bại nàng nhưng nhớ kỹ, không được gây thương tích cho nàng”

Phượng Dao gật đầu, không để tiểu nha đầu kia vào mắt. Chỉ là hài tử bốn tuổi, đi đường còn chưa vững, huống chi không có người chỉ dạy

Mộc Hương Y đối đầu với Cẩm Ương, chỉ mới hai chiêu đã chiến thắng. Cũng trong hai chiêu, kiếm của Hàn Nha đã vạch một vết sơn đỏ lên cổ Thanh Bằng, thắng lợi hoàn toàn. Trận đánh tuy nhanh gọn nhưng lại vô cùng phấn khích, đối với Vũ tộc từng bạc nhược càng được hoang nghênh

Cha mẹ Hàn Nha cũng ở bên cạnh cổ vũ, tuy bọn họ không phải là chủ sự ở Vũ tộc nhưng vì có quan hệ bà con với Lam gia nên theo bối phận, Hàn Nha cũng gọi Lam Phỉ là biểu thúc. Mà hắn thiên tư không tệ, lại được Úc La tự mình dạy dỗ, có thể đoán sẽ là tân quý mới của Vũ tộc, cho nên Hàn gia ở Vũ tộc cũng có chút địa vị. Hắn thắng, cha mẹ hắn đương nhiên lấy làm tự hào/

Cha Hàn Nha nhẹ giọng nói “Mộc Hương Y tuy do Vũ tôn dạy nhưng dù sao cũng do kỹ nữ sinh ra, xuất thân đê tiện, Vũ tôn cũng chưa chính thức nhận hắn làm đồ đệ, ngươi không cần đố kỵ”

Hàn Nha nhìn thoáng qua Mộc Hương Y, xưa nay hai người không có tiếp xúc nhiều. Hắn nắm chặt chuôi kiếm, gật đầu “ân”

Mẫu thân hắn nói “nghe nói tiểu tử này xưa nay ra tay tàn nhẫn, nhi tử đừng lo lắng. Đối với loại người đê tiện hung tàn này không cần hạ thủ lưu tình”

Lúc trước Hàn gia rất muốn đưa nhi tử của mình đến chỗ Lam Phỉ, ai cũng biết được Vũ tôn dạy là vinh quang mức nào. Huống chi Vũ tôn đến giờ còn chưa có nhi tử, nói không chừng về sau sẽ được chọn là Vũ tôn tiếp theo. Thế nhưng Lam Phỉ lại chọn Mộc Hương Y, hắn xuất thân đê tiện lại không phải Vũ nhân, đương nhiên bị người ta ghen tỵ, xúc xiểm với Hàn gia

Hàn Nha gật đầu “ân”

Đứa nhỏ tám tuổi chưa phân biệt được thị phi thiện ác, nhưng người khiến cha mẹ hận đến nghiến răng nghiến lợi như vậy, nhất định là kẻ xấu. Cho nên hắn cũng gán cho Mộc Hương Y cái danh tạp chủng do kỹ nữ sinh, quái vật hung tàn âm ngoan.


Lam Tiểu Sí rúc vào lòng Lam Phỉ, mơ hồ nghe được Hàn gia nói chuyện, trừng mắt một cái, người Hàn gia không để ý tới nàng, mà cho dù có thấy cũng chỉ mỉm cười ôn hòa với nàng. Hàn gia muốn định hôn sự cho Hàn Nha với Lam Tiểu Sí, nương hắn cũng từng nhiều lần lợi dụng quan hệ bà con mà ám chỉ với Lam Phỉ. Phản ứng của Lam Phỉ chính là, nếu không chứng minh được mình là tốt nhất mạnh nhất thì sao xứng với nữ nhi của ta. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà cha mẹ Hàn Nha muốn hắn đánh thắng Mộc Hương Y

Nghe Bạch Ế gọi tên, Lam Tiểu Sí tụt khỏi người Lam Phỉ, nhận lấy kiếm gỗ. Phượng Dao đứng giữa sân, nhìn thấy đứa bé bốn tuổi vác kiếm gỗ cao gần bằng thân mình, cảm thấy có chút buồn cười

Lam Tiểu Sí trừng to mắt với hắn “đến đây đi”

Phượng Dao xuất ra một chiêu khiêu chiến, Lam Tiểu Sí tiếp được ba chiêu là cố hết sức, dù sao tuổi nhỏ, sức lực cũng nhỏ, cũng may Phượng Dao muốn lưu lại chút thể diện cho nàng, không trực tiếp đánh bay kiếm của nàng. Nhưng đến chiêu thứ tư, nàng giống như đột nhiên mở khiếu, kiếm chiêu lưu loát hành vân, Phượng Dao vài lần muốn sớm chấm dứt trận đấu đều bị nàng né tránh. Đến chiêu thứ mười, Phượng Dao bắt đầu có chút nóng nảy, Lam Tiểu Sí thì như đã tìm được tiết tấu, biết là đối phương sức lực lớn, không thể đấu trực diện với hắn. Phượng Dao dù sao cũng chỉ là một hài tử tám tuổi, không thể đánh hết sức, đối phương lại là một hài tử bốn tuổi, có chút hoảng hốt. Lam Tiểu Sí cũng nhận ra hắn mất bình tĩnh, Ngân Điêu truyền thụ võ công luôn rất bài bản, cũng vì thế mà chiêu thức luôn nề nếp lại thiếu mất sự biến hóa/

Nhìn chiêu thức của Phượng Dao, Lam Tiểu Sí hầu như có thể đoán được chiêu tiếp theo của hắn là gì, cho nên khi Phượng Dao xuất ra chiêu sao chổi tập nguyệt, nàng liền dùng chiêu vũ quá hoa đào, kiếm gỗ trong tay xuất ra năm đóa hoa đào, vừa lúc chặn lại một chiêu của hắn. Phượng Dao dựa theo những gì đã học từ Ngân Điêu, chiêu tiếp theo sẽ là bạch hồng quán thiên, nhưng vũ quá hoa đào của Lam Tiểu Sí lại nhanh như chuồn chuồn lướt nước, kiếm thế ào ạt, hắn chỉ có thể ngăn cản được một, còn lại bồn đóa kiếm hoa đều trúng người hắn, màu sơn như máu, vô cùng tiêm diễm

Cả hiện trường lặng yên như tờ, ngay cả Phượng Chứ cũng đứng yên

Hồi lâu Bạch Ế mới nói “căn cứ vết thương, Phượng Dao bại, Đại tiểu thư thắng”

Không ai lên tiếng, chỉ Phượng Chứ tiến lên, chắp tay nói với Lam Tiểu Sí “Đại tiểu thư đúng là thiên tư thông minh, thắng nhi tử ta là đúng rồi”

Lúc này mọi người mới có phản ứng, ồ lên hoan hô

Đợi Lam Tiểu Sí chạy đến chỗ Lam Phỉ đòi thưởng, Ngân Điêu mới nhẹ giọng hỏi Phượng Chứ “ngươi bảo nhi tử ngươi nhường nàng sao?”

Phượng Chứ trầm giọng đáp “không có”

Ngân Điêu và hắn nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía thân ảnh nhỏ bé kia

Lam Phỉ ôm lấy Lam Tiểu Sí, nhìn thoáng qua Ngân Điêu và Phượng Chứ: các ngươi có gì để nói không, đệ tử tỉ mỉ dạy dỗ mấy năm qua lại thua một đứa nhỏ bốn tuổi? Hắn có chút mất hứng

Lam đại tiểu thư lại thăng cấp

Ngân Điêu có chút nóng nảy, nếu để một đứa nhỏ vào tốp mười, hắn sẽ trở thành trò cười của Vũ tộc, cái khác chưa nói, vị trí hiện tại chắc chắn sẽ không được đảm bảo. Vì thế lúc nghỉ giải lao, hắn gọi tất cả đệ tử của mình đến, giận dữ hỏi “ai dạy võ công cho Đại tiểu thư?”

Nhi tử của hắn yếu ớt nói “cha…”

Ngân Điêu cạn lời, hồi lâu mới nói “Đại tiểu thư chiêu thức linh hoạt nhưng dù sao cũng còn quá nhỏ” Các ngươi hiểu chưa? Nàng còn nhỏ, kiếm còn cầm không chắc, các ngươi chỉ cần đánh văng kiếm của nàng là xong

Tuy vậy hắn cũng biết nóng nảy vô dụng, vỗ vai các đệ tử nói ‘cố hết sức đi”

Lam Tiểu Sí chôn đầu vào lòng Lam Phỉ “cha, ta khát”

Lam Phỉ duỗi tay rót nửa chén rượu “được, bảo bối nhi, đến” /

Tất cả mọi người đều nín thở, được Vũ tôn tự mình rót rượu cho, vinh quang này quá đặc biệt nha

Lam Tiểu Sí uống một ngụm, cay đến thè lưỡi nhưng chú chó con đáng yêu, chọc cho Lam Phỉ bật cười ha hả, tự mìn uống nửa ly rượu còn lại, vừa quay đầu nhìn đã có người dâng nước táo lên

Lam Tiểu Sí vùi đầu uống hết nửa bát, nói “cha, ta mệ mỏi, không muốn luận võ nữa”

Lam Phỉ không chịu “vậy sao được? Bảo bối nhi nếu đã chọn con đường này thì phải chịu vất vả thôi”

Lam Tiểu Sí dựa vào lòng hắn, chốc lát sau đã vang lên tiếng ngáy nho nhỏ

Nghỉ ngơi hai ngày, luận võ vòng thứ ba bắt đầu. Chỉ còn lại mười mấy người, các hài tử có thể tự do chọn đối thủ khiêu chiến, xác định thứ tự

Mới mẻ đã qua, Lam Tiểu Sí cảm thấy không có ý nghĩa, nói “ta không đánh”

Đám người Ngân Điêu, Bạch Ế thở dài nhẹ nhõm một hơi, tốt nha, Đại tiểu thư thật anh minh

Lam Phỉ lại cười nói “chuyện này không thể được, bảo bối nhi”

Những người khác lập tức lâm vào tình thế chuẩn bị


Lần này Lam Tiểu Sí không lấy số thứ tự, dù sao nàng còn nhỏ, xếp cuối cùng cũng chẳng sao.

Trong đám hài tử, ngoại trừ Mộc Hương Y, Hàn Nha, thì Ngân Thương, Phượng Dao, Bạch Âu, Bạch Hạc là xuất sắc nhất. Lúc trước, sáu người này được xếp hàng đầu nhưng hiện Phượng Dao đã thua Lam Tiểu Sí, thứ tự liền đổi thành Ngân Thương, Lam Tiểu Sí, Phượng Dao, Bạch Âu, phía sau là Hỉ Thước, Thanh Bằng, Hỏa Tước nhà bình dân trong Vũ tộc. Đứng thứ mười là Tuyết Nhạn đã bại bởi Lam Tiểu Sí ở vòng đầu, sau hắn là Hắc Thước, Công N ghi Cưu. Xác định thứ tự thì có thể khiêu chiến, căn cứ vào thực lực có thể khiêu chiến đối thủ, nếu thắng sẽ tăng thứ hạng của mình

Không ai dám động đến thứ hạng của Lam Tiểu Sí, tránh tiểu ma vương này còn không kịp, huống chi nàng chỉ mới bốn tuổi, đánh bại nàng thì có gì hãnh diện chứ? /

Mọi người vẫn chờ mong trận quyết đấu giữa Mộc Hương Y và Hàn Nha nhất. Mộc Hương Y cầm kiếm gỗ đi ra giữa sân, ánh mắt thật nhanh liếc nhìn Mộc Băng Nghiên, nhưng Mộc Băng Nghiên lại không nhìn về phía hắn. Hắn ta đến đây chỉ để cứu trị mấy đứa nhỉ bị thương khi thi đấu mà thôi, dường như hắn ta không quan tâm đến ai thắng ai bại. Cho nên ánh mắt Mộc Hương Y rất nhanh đã dời đi. Một thần y lừng lẫy giang hồ lại bị ép ngủ cùng kỹ nữ sinh ra nhi tử, không nhận cũng là phải. Mộc Hương Y từng chờ mong nhưng dù chỉ là một hài tử cũng dần hiểu ra được đối với Mộc Băng Nghiên, hắn chỉ là một sỉ nhục.

Mộc Hương Y cúi đầu nhìn binh khí Tà Câu Âm Đằng của mình, đây là lễ vật Lam Phỉ đưa cho hắn. Ngày đó nam nhân hoa mỹ kia nói: từ nay về sau, nó là binh khí của ngươi, hoặc nó làm ngươi vinh quang hoặc ngươi làm nó hổ thẹn.

Mộc Hương Y nắm chặt kiếm gỗ trong tay, lúc ngẩng đầu nhìn thấy sự khinh thường trong mắt hắn ta. Hàn Nha cũng không dùng binh khí, Vô Sắc Cánh mà Úc La đưa cho hắn bị hắn giắt ở sau lưng. Hai thiếu niên trong tay chỉ có kiếm gỗ dính đầy nước sơn đỏ nhưng ánh mắt nhìn nhau lại tóe ra sát khí

Kiếm gỗ chạm nhau, dù không tỏa ra hỏa hoa nhưng cũng là sóng ngầm mãnh liệt. Mộc Hương Y tuy không thích Hàn Nha, huống chi hắn ta lại là cháu họ của Lam Phỉ, nếu thực sự bị thương thì không tiện ăn nói vì thế chiêu thức của hắn cũng dè chừng. Thế nhưng Hàn Nha lại ra tay không chút lưu tình, bọn họ là cao thủ, khác xa đứa nhỏ như Phượng Dao, thân kiếm đều được rót nội lực, dù là kiếm gỗ vẫn có thể đả thương người.

Hai lần giao thủ, Mộc Hương Y đều bị nội lực của đối phương đánh trúng, không khỏi lui ra sau một bước

Cha mẹ Hàn Nha thấy thế, cao hứng phấn chấn, lớn tiếng cổ vũ cho nhi tử

Lam Tiểu Sí mất hứng hô to “Đại sư huynh đánh chết Hàn quạ đen đi”

Cha mẹ Hàn Nha có chút xấu hỗ, mẫu thân hắn nói “ Đại tiểu thư, Nha nhi nhà chúng ta là biểu ca của ngài nha. Hắn đối với Đại tiểu thư rất tốt, Đại tiểu thư cũng luông thích hắn mà, đúng không?”

Lam Tiểu Sí trừng mắt đáp trả “ai thích hắn? Ai là thân thích với ngươi? Tránh ra” Nàng bị Lam Phỉ chiều hư, chưa từng biết cấp bậc lễ nghĩa là gì

Cha mẹ Hàn Nha mặt xám mày tro, Hàn Nha lại rất tức giận, dù sao cũng là hài tử, cha mẹ lại luôn nói Lam Tiểu Sí là thê tử của hắn, nay thê tử tương lai thiên vị người ngoài, kiếm trong tay hắn ác lệ hơn vài phần. Nhưng Mộc Hương Y nhiều năm qua bị Lam Phỉ dạy như huấn luyện gia súc, không phải là người dễ bị trêu chọc. Mấy chục chiêu qua đi, Mộc Hương Y từng bước vững vàng mà Hàn Nha lâm vào thế bại, cha mẹ Hàn Nha thấy thế, sắc mặt thật khó coi.Hàn Nha trong lòng càng gấp, quyết định đi nước cờ hiểm, muốm đâm vào cổ Mộc Hương Y lại bị hắn bắt lấy sơ hở, trường kiếm quét ngang, đánh bay kiếm gỗ trong tay hắn ta, sau đó một cước đá Hàn Nha té ngã xuống đất, trường kiếm gác lên cổ hắn, không quá sâu, không để lại dấu vết.

Hàn Nha ngã ngồi xuống đất, hắn vậy mà thua tạp chủng do một kỹ nữ sinh ra. Mộc Hương Y ném kiếm gỗ, xoay người rời đi. Hàn Nha đột nhiên cắn răng đứng lên, rút Vô Sắc Cánh ra. Mọi người hoàn toàn không có phản ứng, trước kia chưa từng xảy ra trường hợp thế này. Vô Sắc Cánh vừa nhanh vừa không tiếng động, khi Mộc Hương Y phát hiện ra đã không thể cản, lưỡi dao đâm sâu vào lưng hắn chừng ba phân

Bạch Ế ở bên cạnh quát lớn “Hàn Nha, ngươi lớn mật”

Hàn Nha vẫn không thu tay, muốn ấn lưỡi dao sâu hơn để dồn Mộc Hương Y vào chỗ chết. Cha mẹ hắn đứng rất gần nhưng lại không lên tiếng ngăn cản, bọn họ cùng Lam Phỉ là bà con, dù Hàn Nha giết chết Mộc Hương Y, chẳng lẽ Lam Phỉ lại bắt hắn đền mạng hay sao

Đột nhiên Hàn Nha thấy hoa mắt, một thân ảnh nho nhỏ ập đến, hắn vội thu binh khí tự bảo vệ mình. Ngay lúc này, Mộc Hương Y cảm thấy bên hông chợt nhẹ, Tà Câu Âm Đằng đã bị Lam Tiểu Sí nắm trong tay. Nàng vung tay, đâm thẳng vào cổ Hàn Nha, hắn lại không để nàng vào mắt, buông tay, che lấy cổ mình. Nhưng hắn đã xem nhẹ binh khí của Mộc Hương Y, đã là câu thì phải có câu tiêm, một chiêu này của Lam Tiểu Sí chỉ là hư chiêu, câu còn lại mới là đánh thật vào cổ tay đang ôm lấy cổ họng của hắn. Nàng dùng sức kéo nhưng dù sao cũng có nhỏ, sức lực chẳng có bao nhiêu, không thể cắt đứt tay của Hàn Nha, tuy vậy cũng đủ cắt đứt gân tay hắn

Mộc Băng Nghiên tiến lên, lạnh lùng xem xét. Hàn Nha cảm thấy tay phải bị hắn cầm đau nhức vô cùng. Mộc Băng Nghiên lạnh lùng nói “tay phải bị phế”

Hàn Nha kêu lên thảm thiết “là ngươi phế tay của ta, là ngươi”

Cha mẹ hắn cũng làm ầm lên

Mộc Băng Nghiên vẻ mặt lạnh băng “không tin ta, các ngươi tự mình trị đi” Dứt lời xoay người đi xem cho Mộc Hương Y

Mộc Hương Y lại đẩy hắn ra “không cần ngươi hảo tâm”

Mộc Băng Nghiên thấy vết thương không sâu trúng nội tạng liền quăng hắn cho Lam Tiểu Sí, nghênh ngang rời đi /






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi