GIANG HỒ TIỂU HƯƠNG PHONG



Lam Tiểu Sí tìm khắp Phương Hồ Ủng Thúy vẫn không thấy Vi Sinh Từ, quyết định đển Lạc Nhật thành xem thử, nàng đã quên việc mình đề cập tới Trường Sinh tuyền nhưng nghĩ rằng Vi Sinh Từ nếu đi nơi khác thì ắt hẳn là Lạc Nhật thành. Nếu hắn không ở đó, cũng có thể báo cho Vi Sinh Kỳ biết

Đúng lúc này có Vũ nhân đến bẩm báo “Đại tiểu thư, bên ngoài có người Ám tộc cầu kiến”

Lam Tiểu Sí hỏi lại “là người Ám tộc đặc biệt tuấn tú hay bình thường?”

Vũ nhân kia thành thật đap “đặc biệt tuấn tú”

Ắt hẳn là Già Ân rồi. Lam Tiểu Sí vội nói “mời hắn vào đi”

Biết thông truyền trước, luôn không có ác ý

Vũ nhân đưa Già Ân tiến vào. Lam Tiểu Sí mỉa mai “ngươi so với cha ngươi thế nhưng lễ phép hơn”

“Lần trước gia phụ và Già Chi Kính ban đêm xông vào Phương Hồ Ủng Thúy, ta thật xin lỗi”

‘Không xảy ra chuyện gì, một tiếng xin lỗi có thể xong việc nhưng ít ra ngươi nên thông báo với ta một tiếng. Ngươi biết đó, cha ta không hoan nghênh người Vi Sinh thế gia, dù là trước kia hay bây giờ”

“Về sau ta mới biết việc này”

Lam Tiểu Sí lập tức phát hiện ra vấn đề “chuyện tập kích Phương Hồ Ủng Thúy, cướp Hạo Thiên Xích Huyết quan trọng như vậy, cha ngươi lại chỉ thương lượng với Già Chi Kính mà không nói với ngươi? Phụ tử các ngươi có mâu thuẫn với nhau sao?”

Già Ân thở dài một hơi, Lam Tiểu Sí tuổi nhỏ nhưng đặt vấn đề luôn là một châm thấy máu, liền nói “xin thứ lỗi, ta không thể tiết lộ cơ mậ của Ám tộc với ngươi. Ta đến chỉ vì gia phụ vẫn muốn cùng Vũ tộc hoàn thành giao dịch về Hạo Thiên Xích Huyết”


“Có thế. Một phần Hạo Thiên Xích Huyết giá năm vạn lượng hoàng kim. Các ngươi nếu có Trường Sinh tuyền, vậy sẽ gia tăng chiến lực vĩnh viễn cho các chiến sĩ, thật có lời. Tuy nhiên vì đảm bảo dược hiệu, các ngươi phải để chiến sĩ của mình dùng Trường Sinh tuyền trước, nếu không Hạo Thiên Xích Huyết không có tác dụng hoặc có xung đột với Trường Sinh tuyền, chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm”

“Ngươi có thể làm chủ? Hay là để ta gặp mặt Vũ tôn, trao đổi với hắn?”

“Có thể, nhưng cha ta đang tức giận lắm, ngươi cẩn thận nha”

Già Ân đương nhiên vẫn không tin nàng, dù sao nàng chỉ mới mười sáu tuổi.

Lam Tiểu Sí khẽ gọi một tiếng, liền có Vũ nhân đến đưa hắn đi gặp Lam Phỉ, nàng còn phải đi tìm Vi Sinh Từ, không có thời gian theo bồi hắn

Lam Phỉ lúc này đang ở thư phòng, tâm tình không tệ, còn đánh đàn cho hai mỹ nhân nhảy múa, thấy Già Ân tiến vào liền nhíu mày mất hứng. Hắn đúng là cực kỳ tức giận Ám tộc

Già Ân làm như không thấy, khom người hành lễ “Vũ tôn”

Lam Phỉ tiếp tục đánh đàn “thì ra là Già Ân công tử, tới đây có chuyện gì?”

“Không dám giấu Vũ tôn, là gia phụ bảo ta đến trao đổi Hạo Thiên Xích Huyết”

“Lệnh tôn đúng là da mặt dày”

“Vũ tôn thật biết nói đùa”

“Ngươi đã gặp Tiểu Sí?” Chuyện này cũng không khó đoán, Già Ân và Lam Tiểu Sí vốn đã quen biết nhau, tới đâu gặp nàng đầu tiên cũng là bình thường

“Đã gặp qua”

“Vậy nàng nói thế nào?”

“Tiểu Sí nói một phần Hạo Thiên Xích Huyết giá năm vạn lượng hoàng kim, yêu cầu chiến sĩ Ám tộc ăn Hạo Thiên Xích Huyết trước, nếu không không đảm bảo được dược hiệu”

“Nếu đã vậy, ngươi còn tới tìm ta làm gì?”

Già Ân có chút ngoài ý muốn. Chuyện lớn như vậy, ngươi lại để nữ nhi định đoạt?

Lam Phỉ vẫn đánh đàn xem múa “cứ theo lời nàng nói mà làm”

“Nếu đã vậy, ít ngày nữa chúng ta sẽ đưa hai chiến sĩ đến đây, đến lúc đó còn làm phiền Vũ tôn”

“Không cần khách khí, ta luôn nể mặt hoàng kim”

Già Ân dở khóc dở cười

Lam Tiểu Sí phân phó Sâm Lam “mang ta đến Lạc Nhật thành đi”

Sâm La giao công việc trong tay lại cho Phượng Dao, sau đó cõng Lam Tiểu Sí bay về Lạc Nhật thành, dọc đường hỏi “ta thấy Già Ân đến chỗ Vũ tôn”

“Ừ, hắn muốn đổi Hạo Thiên Xích Huyết để cải tạo thực lực cho chiến sĩ Ám tộc”

“Công hiệu của Trường Sinh tuyền, nghe nói thôi đã thấy đáng sợ, có thêm Hạo Thiên Xích Huyết e là uy lực càng thêm kinh người. Chúng ta thực sự muốn hợp tác sao?”


“Có tiền sao không kiếm? Có điều Trường Sinh tuyền đúng là uy hiếp, chúng ta phải tìm hiểu dược tính của nó, không uy hiếp chúng ta là được”

“Nếu Già Dạ dùng đám chiến sĩ này đối phó với thế lực khác, e là thiên hạ đại loạn”

Lam Tiểu Sí liếc mắt xem thường “kiếm tiền trước rồi tính sau, ta quản mấy chuyện này làm gì. Khi Vũ tộc rơi vào thời điểm sống chết, ai để ý chứ?”

Sâm La im miệng, đột nhiên có cảm giác như đang nói chuyện với một Lam Phỉ khác

Khi Lam Tiểu Sí đến Lạc Nhật thành, Liễu Băng Nham còn chưa trở về, nàng cũng không để ý, cưỡi Sâm La bay thẳng vào trong thành. Dân chúng Ám tộc nhìn thấy cũng không thèm hỏi. Nàng tìm được Ôn Mê trước, ngạc nhiên hỏi “Ôn các chủ, ngươi đi loạn trong thành làm gì? Đúng rồi, ngươi có thấy Tiểu Từ không?”

Ôn Mê tức giận, người vốn tao nhã mà lúc này cũng muốn nổi trận lôi đình “còn dám nhắc tới Tiểu Từ. Ngươi đúng là nha đầu vô liêm sỉ”

Lam Tiểu Sí càng ngạc nhiên “gì vậy?Vừa gặp mặt đã mắng ta, đây là đạo đãi khách của Tiên Tâm các sao?”

“Ta hỏi ngươi, Tiểu Từ nói, ngươi bảo ai lấy được Trường Sinh tuyền, có thể cầu hôn ngươi là thật hay không?”

Lam Tiểu Sí ngây dại “gì vậy?”

Ôn Mê thấy biểu tình của nàng, thở dài nhẹ nhõm “không phải là tốt rồi. Ngươi sao có thể gây chuyện chứ”

“Tiểu Từ đâu?”

Ôn Mê lại tức giận “đang đi tìm Trường Sinh tuyền, mỗi người Ám tộc trong Lạc Nhật thành đều bị hắn bắt lấy mà hỏi, cũng sắp đào hố tìm dưới lòng đất rồi”

Lam Tiểu Sí lúc này mới nhớ ra mình từng đề cập tới việc này, vừa tức giận vừa buồn cười. Nghe nói Vi Sinh Từ không có việc gì, nàng liền yên tâm cũng có tâm tình trêu chọc Ôn Mê “Ôn các chủ, ngươi đến Lạc Nhật thành nhiều ngày như vậy là để làm gì? Trồng nấm sao?”

Ôn Mê tức muốn hộc máu. Già Dạ quá ti bỉ, quá không biết xấu hổ, người như thế mà trở thành Giáo phụ Ám tộc. Nhưng hắn cũng không còn cách nào, chỉ nói “Già Dạ trốn rồi, Ám tộc bình dân cũng không biết hắn đi đâu”

Lam Tiểu Sí cũng bị Già Dạ không tiết tháo mà kinh ngạc “trong thành chỉ còn Ám tộc bình dân?”

“Ừ, mấy ngày nay chúng ta đã tìm toàn thành, không có một chiến sĩ nào”

“Vậy ngươi tính thế nào?”

Ôn Mê thở dài, còn có thể làm sao chứ. Hắn là chính nhân quân tử, Tiên Tâm các là danh môn chính phái, chỉ nói “người Tiên Tâm các luôn canh gác ngoài thành, nếu qua hai ngày nữa vẫn không có tin tức sẽ quay về Thái Cực Thùy Quang, chỉ để người ở lại giám thị, nếu có tin tức về Già Dạ, lập tức quay lại”

“Vậy nếu đến lúc đó, hắn lại trốn thì sao?”

Ôn Mê cả thấy đau đầu, thủ lĩnh vô liêm sỉ như thế cũng hiếm thấy

“Nếu Ôn các chủ không thể giải quyết vấn đề, có thể để cho ta giải quyết được không?”

Ôn Mê kinh ngạc nhìn nàng “gì chứ?”

Lam Tiểu Sí bắt lấy một Ám tộc bình dân, nói “lập tức thông báo toàn bộ dân chúng trong Lạc Nhật thành tập hợp tại đây, trong vòng một canh giờ, ta muốn thấy tất cả mọi người”

Người Ám tộc kia sợ hãi nói “cô..cô nương…”

Lam Tiểu Sí lấy trong tay áo ra một ngân châm màu lam, châm vào lòng bàn tay hắn “Lam huyết ngân hào, trong vòng một canh giờ sẽ phát độc, độc phát là không thể cứu. Ngoan, chạy nhanh đi, một canh giờ sau tới chỗ ta lấy giải dược, nếu thiếu một người, ngươi cũng đừng quay lại”


Người kia kinh hãi nhìn lòng bàn tay hóa màu đen, sợ hãi chạy đi

Ôn Mê nhíu mày “Tiểu Sí, ngươi đang làm gì? Không thể thương tổn bá tánh bình dân”

“Ta không thương tổn hắn, chỉ cần một canh giờ sau hắn quay lại, ta cam đoan hắn bình yên vô sự, trường mệnh trăm tuổi”

Nói xong lại bắt một người Ám tộc khác, đâm vài cái, nói mấy lời y chang. Cứ như vậy, đâm không biết bao nhiêu người, một canh giờ sau, người Ám tộc đã tập trung đông nghìn nghịt

Lam Tiểu Sí đứng trên một cọc gỗ, phát giải dược cho những người bị đâm, nói “để mọi người đi một chuyến, thật là ngượng ngùng nhưng chúng ta cũng là có ý tốt. Mọi người cũng thấy đó, hiện Giáo phụ các ngươi đã bỏ trốn, Lạc Nhật thành không có người phòng thủ, giống như vỏ trứng gà, yếu ớt không chịu nổi. Tiên Tâm các Ôn các chủ ngàn dặm đến đây bảo hộ các ngươi, hành động này khiến các ngươi cảm động lắm đúng không?”

Người Ám tộc im lặng, ngươi cho chúng ta là kẻ ngốc sao? Tiên Tâm các Ôn các chủ không đến thì Giáo phụ chúng ta đâu có trốn

Lam Tiểu Sí lại nói ‘nhưng cảm động thì cảm động, Tiên Tâm các nhiều người như vậy, ăn ở cũng hao tiền tốn của, mà các ngươi cũng phải nộp thuế nuôi dưỡng Giáo phụ các ngươi đúng không? Giờ dùng phần tiền này cung cấp nuôi dưỡng Tiên Tâm các đi. Tính ra các ngươi cũng được bảo hộ nhưng không phải tốn thêm một phần tiền, đâu có thiệ, đúng không?”

Ôn Mê xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng

Lam Tiểu Sí nói tiếp “đến, bây giờ ta bắt đầu thu tiền, không mang theo thì mau về nhà lấy đi, không hợp tác đừng trách Tiên Tâm các không bảo hộ”

Người Ám tộc tức muốn nổ phổi. Chúng ta muốn Tiên Tâm các đến bảo hộ sao?

Lam Tiểu Sí lại mặc kệ, bắt đầu chìa tay thu tiền

Ôn Mê không nhìn được nữa, hỏi “như vậy không tốt lắm?”

Lam Tiểu Sí thản nhiên hỏi “vậy ta đổi đề tài?”

Ôn Mê nghĩ, thôi đi, đề tài này đã đủ xấu hổ rồi

Lam Tiểu Sí gọi đệ tử Tiên Tâm các đến, phân phó bọn họ ghi nhớ nhà nào nộp thuế, nhà nào không. Sau đó dẫn đệ tử đến những nhà không chịu nộp thuế, trưng thu nấm của họ. Nấm của Lạc Nhật thành rất có giá nha

Sâm La nhìn mà cũng ngượng ngùng, rốt cuộc cũng hiểu vì sao cha và sư phụ nàng không đến đây, e là Lam Phỉ cũng không nhịn được xấu hổ

Lam Tiểu Sí tịch thu tất cả các loại nấm đáng giá, người Ám tộc khóc than rầm trời. Bọn họ lại nghĩ, nàng nói cũng đúng, nộp thuế thì sẽ không bị cướp nấm, mà nàng lại biết nhìn hàng, nấm bị đoạt đi đều là loại đắt giá, huống chi bọn họ cũng phải nộp thuế cho Giáo phụ. Cho nên từ một nhà, hai nhà nộp thuế đến tất cả mọi người đều làm theo.

Già Dạ mới đầu rất đắc ý với mưu kế của mình, khi nghe Lam Tiểu Sí thu thuế đoạt nấm, tức giận muốn nổ phổi

Nửa năm tiền thuế của Lạc Nhật thành đều bị Lam Tiểu Sí đổi thành ngân phiếu, Ôn Mê cũng không không biết xấu hổ mà đòi nàng, cho nên toàn bộ đều bị nàng đút vào túi riêng. Già Dạ, đây là phí bồi thường tổn thương tinh thần cho cha ta, xem ngươi lần sau còn dám xông vào Phương Hồ Ủng Thúy nữa không? Còn dám so không biết xấu hổ với lão tử không?




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi