GIANG HỒ TIỂU HƯƠNG PHONG



Lam Tiểu Sí thay Mộc Hương Y hạ sính với Hạ Vũ Đài. Sắc mặt của Ôn Mê và Tứ đại trưởng lão vô cùng khó coi nhưng ván đã đóng thuyền, cũng không còn cách nào khác.

Ôn Mê gọi Mộc Hương Y vào thư phòng nói chuyện, Mộc Hương Y biết mình sai, cúi đầu im lặng nghe

Ôn Mê nói “ngươi đối với Vũ Đài làm chuyện không biết nặng nhẹ như vậy, ta vẫn còn hoài nghi ngươi nhưng việc đã đến nước này, ta cũng chỉ có thể nhận ngươi làm con rể. Đối với tương lai, ngươi có tính toán gì không?”

“Ta sẽ ở lại Vũ tộc, giúp Tiểu Sí”

Ôn Mê thở dài, đột nhiên phát hiện sau khi Vũ tộc có tư cách thông thương cũng xem như là một thế lực chính đạo “đây cũng không phải việc không tốt. Trước kia, ngươi xem nặng chủng tộc và sư phụ, không có gì sai nhưng nếu ngươi đã lấy Vũ Đài, ngươi phải hiểu nàng còn là đệ tử của ta, là người của Tiên Tâm các. Tiên Tâm các, thậm chí toàn bộ võ lâm đồng đạo cùng Lam Phỉ thế bất lưỡng lập, nếu có ngày thực sự có việc này, ngươi có còn lựa chọn buông tay Vũ Đài?”

Mộc Hương Y cam đoan “sẽ không. Nàng là thê tử của ta, ta sẽ cả đời bảo hộ nàng, thương nàng”

“Vậy là tốt nhất. Thành gia rồi, ngươi cũng phải thay đổi tác phong làm việc trước kia, nếu lại tái phạm cũng không còn Lam Phỉ thay ngươi chịu tội”

Mộc Hương Y sắc mặt khẽ biến nhưng không phản bác, đây là vết nhơ suốt đời của hắn, không thể chối bỏ

Ôn Mê nhìn vẻ mặt Mộc Hương Y, biết hắn thực sự thích Hạ Vũ Đài nếu không sẽ không dùng phương thức như vậy để thoát tội. Hắn cảm thấy an ủi nhưng trong lòng lại cảm thấy nhàn nhạt bi ai, hắn thực sự đứng ở lập trường một phụ thân mà quan tâm Hạ Vũ Đài nhưng đối với Lam Tiểu Sí, nữ nhi thân sinh của hắn, dù là quá trình trưởng thành hay thành thân, hắn đều vắng bóng. Hắn chưa từng giao nàng cho Vi Sinh Từ, Lam Tiểu Sí cũng sẽ không tố khổ với hắn. Trong lòng đau đớn khiến hắn trở nên trầm mặc

Lam Tiểu Sí cùng Hạ Vũ Đài đi ra ngoài tản bộ.

Hạ Vũ Đài nói “sư phụ thực sự sẽ thành toàn cho ta và Hương Y sao?”

“Sẽ. Hắn tuy không thích Đại sư huynh ta nhưng lại thực sự thích ngươi”

Hạ Vũ Đài ngẩn người “Tiểu Sí. Thật xin lỗi, ta biết hắn là phụ thân ngươi. Ta cảm thấy như đang trộm đồ vật của ngươi”

Lam Tiểu Sí nở nụ cười “thôi đi, ta và hắn nhất định không có duyên cha con. Hảo hảo gọi một tiếng Ôn các chủ còn có thể hòa bình một chút”

“Tiểu Sí, hắn là thật tâm muốn yêu thương ngươi, chỉ là hắn không hiểu ngươi cũng không biết nên hiểu ngươi thế nào. Ngươi không thể cho hắn một cơ hội sao?”


“Vũ Đài ngốc, ta đã trưởng thành, không phải là trẻ con không hiểu chuyện, ai muốn gần ta, chơi với ta, cho ta hai cục đường là có thể nắm ta trong tay. Ta từng có thời điểm như thế, nhưng người chơi cùng ta, cho ta đường, không phải là hắn. Có vài thứ bỏ lỡ là bỏ lỡ, kiên quyết bổ cứu chỉ khiến người ta xấu hổ”

“Nhưng mà Tiểu Sí, hắn thật sự là một trưởng giả tốt. Ngươi không biết chứ, ta rất hâm mộ ngươi. Sau khi cha nương ta qua đời, luôn lớn lên bên cạnh hắn, ta rất hi vọng hắn thực sự là cha ta nhưng hắn không phải”

Lam Tiểu Sí cười đến đau bụng “tin tưởng ta, hắn nếu thật là cha ngươi, khẳng định vừa rồi người chịu một bạt tai là ngươi”

Hạ Vũ Đài cúi đầu, mắt ươn ướt “ta quả thật đã làm hắn mất mặt. Ta đã phụ nhiều năm tài bồi của hắn”

Lam Tiểu Sí nâng mặt nàng lên, lau nước mắt cho nàng “cũng không phải thế. Dù sao thích ai, ở cùng ai một chỗ đều là tự do của ngươi. Ngươi không phải tiểu hài tử. Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, gả cho Đại sư huynh ta, ngươi cao hứng không?”

Hạ Vũ Đài cẩn thận suy nghĩ, sau đó gật đầu

Lam Tiểu Sí lại khuyên nàng “điều này cho thấy, ngươi đúng. Dù thế nào, so với việc hắn tùy tiện gả cho ngươi một thanh niên tài tuấn khác vẫn tốt hơn”

Hạ Vũ Đài cắn môi, gật đầu

Đúng lúc này Ôn Mê và Mộc Hương Y đi ra. Ôn Mê nói ‘Vũ Đài, ngươi mang Hương Y đến khách phòng nghỉ ngơi đi”

Hạ Vũ Đài ân một tiếng, có chút ngại ngùng, lại thấy sư phụ dường như không còn trách Mộc Hương Y, trong lòng vô cùng vui sướng, cùng hắn đi xuống

Ôn Mê xoay người nhìn Lam Tiểu Sí. Nàng nháy mắt, nói ‘Ôn các chủ, có gì phân phó?”

Ôn Mê trầm mặc hồi lâu mới nói “sau khi thành thân với Tiểu Từ, ngươi tốt không?”

Lam Tiểu Sí ai thán “đã qua nửa năm ngươi mới hỏi tới cái này, có trễ quá không? Ngươi vẫn nên quan tâm nữ nhi và đệ tử của ngươi đi”

“Ta…ta không phải là một phụ thân tốt”

Lam Tiểu Sí gật đầu “đúng, cực kỳ tệ”

Ôn Mê cười khổ, vật nhỏ này, nói chuyện với nàng luôn là khảo nghiệm hàm dưỡng của hắn, liền nói “Tiểu Từ đối với ngươi thế nào?”

“Thế nào? Ngươi muốn chủ trì công đạo cho ta?” Thấy Ôn Mê có phần xấu hổ, Lam Tiểu Sí thở dài một hơi “ta tốt lắm. Thực ra đến hiện tại ta cũng biết ngươi là hạng người gì. Ta nói rồi, ta không có ác ý với ngươi, tuy chuyện năm ấy thật hối tiếc nhưng cũng đã qua rồi, không cần nghĩ nên bù đắp cái gì, ngươi chỉ cần thường trò chuyện với ta, chỉ nói chuyện phiếm thôi, như vậy chúng ta đều tự tại hơn, được không?”

Ôn Mê gật đầu

Lam Tiểu Sí thân thiện nói “mau hỏi ta, việc kinh doanh bên ngoài của Vũ tộc thế nào”

Ôn Mê mỉm cười “việc kinh doanh của Vũ tộc gần đây phát triển không tệ, ngươi có cái gì không hiểu hoặc gặp phải vấn đề gì khó giải quyết sao?”

Lam Tiểu Sí lập tức nói “có nha. Lần trước Vũ nhân chúng ta còn bị người Ưng Sầu giản đánh. Ta đã bảo bọn họ đánh không đánh trả, mắng không mắng trả. Biểu hiện tốt chứ? Nhưng việc này không thể cứ vậy mà quên đi, Ưng Sầu giản phải bồi thường tổn thất cho chúng ta, còn có Vũ nhân bị kinh hách, ngươi biết, Vũ nhân nhát gan, chấn kinh quá độ, hậu quả phi thường nghiêm trọng. Ta muốn cáo bọn họ cố ý giết người”

Ôn Mê dở khóc dỡ cười, chuyện này hắn có biết, Ưng Sầu giản nào dám ngang nhiên giao thủ với Vũ nhân. Nếu là thời của Lam Phỉ, hẳn sẽ lập tức dẫn tới họa sát thân, dù lúc này hắn đã lui xuống, dư uy vẫn còn cho nên người của Ưng Sầu giản cũng chỉ đẩy đẩy thương nhân Vũ tộc vài cái. Còn nói cố ý giết người, thật cũng dám nói. Hắn cười khổ, nói “yêu cầu vô lý, không thể chủ trương”

Lam Tiểu Sí kêu to “cái gì? Dựa vào cái gì chúng ta bị khi dễ, đòi công đạo thì là vô lý? Kỳ thị chủng tộc, không nói đạo lý”

Ôn Mê nhẹ giọng cười “bớt bớt đi. Ta đã điều tra qua, Vũ nhân mang theo lông chim bị làm dơ, ngươi đã cho gột rửa rồi bán lại, không có tổn thất gì về mặc kinh tế”

“Vậy được rồi, lần sau ta giẫm đồ của họ, ngươi cũng phải nói vậy nha”

Ôn Mê cú đầu nàng một cái “ngươi dám” Vô liêm sỉ, người ta là bán trân châu, ngươi đạp vỡ, không đền mới lạ

“Nhìn đi, người ta là giúp lý không giúp thân, ngươi thì có lý hay không cũng đều giúp người ngoài, còn nói là cha ta”

Ôn Mê cạn lời, hồi lâu mới nói “ta sẽ cảnh cáo bọn họ, sau này chỉ cần Vũ nhân không làm sai, sẽ không lại có chuyện như vậy”

“Không được, đã làm sai thì phải vị trừng phạt, cảnh cáo thì tính là gì? Lúc trước Đan Nhai Thanh Bích, các ngươi còn phán ta hình phạt Tuyệt mạch đinh. Sao lúc đó ngươi không cảnh cáo ta trước?”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”


“Thực ra ta cũng không phải người nhỏ mọn. Ngươi bảo bọn họ đền bù mười tám vạn lượng hoàng kim, việc này coi như xong. Cũng không tiện ép người quá đáng”

Ôn Mê một cước đá qua, Lam Tiểu Sí nhảy dựng lên né tránh, cười ha ha

Hôm sau, Ôn Mê phát thư nghiêm khắc răn dạy Ưng Sầu giản. Động chủ Ưng Sầu giản Phùng Giao dù không muốn để ý cũng không được, Ôn Mê hiếm khi giáo huấn người như vậy, nếu hắn phát hỏa, cũng không dễ chọc. Vì thế hắn cũng gởi thư phúc đáp, hết lời xin lỗi

Vì Hạ Vũ Đài mang thai, Ôn Mê không dám trì hoãn, sợ lan truyền ra ngoài, không tốt cho thanh danh của nàng, vì thế hắn đồng ý ngày thành thân mà Lam Tiểu Sí đã chọn

Hạ tuần tháng tư, Mộc Hương Y cuối cùng cũng rước được Hạ Vũ Đài về Vũ tộc. Ôn Mê tiễn Hạ Vũ Đài ra khỏi Thái Cực Thùy Quang. Nàng ngồi trên kiệu hoa, nhìn thoáng qua Tiên Tâm tuyền, khóe mắt ướt át, đưa tay sờ bụng, tâm tình vừa vui sướng vừa bi thương

Phương Hồ Ủng Thúy giăng đèn kết hoa, Lam Tiểu Sí chuẩn bị sính lễ thật dày, tổ chức tiệc rượu linh đình, tất cả Vũ nhân cùng nô lệ đều đến đây uống rượu

Hạ Vũ Đài và Mộc Hương Y bái thiên địa xong, được đưa vào động phòng. Nàng có chút ngượng ngùng, kéo góc áo Lam Tiểu Sí hỏi “Tiểu Sí, ngươi cũng phải ra ngoài sao?”

“Cho xin đi, ta tốt xấu gì cũng là Vũ tôn, phải ra ngoài tiếp khách nha”

“Nhưng ta ở chỗ này một mình, ta…”

“Về sau nơi này sẽ là nhà của ngươi, có gì mà không được tự nhiên chứ”

“Không phải, mấy ngày nay ta cảm thấy có gì đó không đúng. Tiểu Sí, ta giống như lại muốn ói”

Lam Tiểu Sí nga một tiếng

“Tiểu Sí, ngươi nga như vậy là có ý gì?”

Lam Tiểu Sí nhìn chung quanh “thì là nga đó”

“Ta rốt cuộc có phải mang thai hay không?”

Lam Tiểu Sí cười đến ôm bụng “ngốc, đương nhiên là không?”

Hạ Vũ Đài vẻ mặt kinh ngạc “ngươi…sao ngươi biết?”

“Ta bảo Vũ nhân bỏ thêm thuốc tránh thai vào thức ăn của ngươi, ngươi lại chưa thành thân, thai ở đâu ra”

Hạ Vũ Đài càng hoang mang “vậy sao ta lại…”

‘Lúc Mộc Băng Nghiên nghiên cứu cỏ Tử mẫu đã để lại, sau khi ăn một khoản thời gian sẽ nhìn giống như mang thai, ta để cho ngươi ăn một chút”

Hạ Vũ Đài nóng nảy “sao ngươi có thể làm như vậy? Làm ta sợ muốn chết”

“Nếu không làm thế, sư huynh ta sẽ không hiểu cái gì là quan trọng nhất đối với hắn. Hắn cứng đầu lên liền giống y con lừa, Ôn các chủ cũng sẽ không dễ dàng đồng ý hôn sự của các ngươi. Nhưng nếu ngươi thực sự mang thai thì không ổn, cũng không thể nào bỏ đi, dù sao cũng là một mạng nha, hơn nữa sẽ không tốt cho thân thể ngươi”

“Tiểu Sí” Hạ Vũ Đài giang tay ôm nàng

Lam Tiểu Sí vỗ vỗ lưng nàng “ngoan ngoãn đợi ở đây, không phải sợ, một lát nữa sư huynh sẽ trở lại”

“Cảm ơn ngươi” Thanh âm Hạ Vũ Đài có chút nghẹn ngào

“Ngốc. Cảm ơn ta cái gì, về sau ngươi là sư tẩu ta, hảo hảo quản giáo sư huynh ta là tốt rồi. Đừng khóc, ngày lành đó nha”

Hạ Vũ Đài mặt đỏ ửng “không biết phải nói với hắn thế nào”

Lam Tiểu Sí cười khẽ “ta mặc kệ” Đang muốn nói chuyện lại thấy dạ dày nôn nao, vội che miệng, nôn khan vài tiếng, muốn ói lại ói không ra

Hạ Vũ Đài hồ nghi nhìn nàng chằm chằm

Lam Tiểu Sí kêu khổ “không phải là ta gặp báo ứng chứ?”


Hạ Vũ Đài cả người mơ hồ “ngươi mau tìm đại phu nhìn xem, muốn ta đi cùng ngươi không?”

“Thôi, ngươi hảo hảo chờ động phòng đi. Ta tự đi” Lam Tiểu Sí hấp tấp rời đi

Hạ Vũ Đài gọi với theo “chậm một chút, đừng chạy”

Lam Tiểu Sí nào nghe nàng, trong lòng bối rối, đi cũng không nhìn đường, đụng trúng Vi Sinh Từ đang đi tới. Nàng sờ đầu hắn, hỏi ‘Từ thiếu gia, sao ngươi lại ở đây? Không đi ăn gì sao?”

“Không đi, ta nhớ ngươi” Mấy ngày nay Lam Tiểu Sí đều chạy qua chạy lại giữa Thái Cực Thùy Quang và Phương Hồ Ủng Thúy, hai người hiếm khi được gặp nhau. Hắn cũng không để ý là nơi nào, đưa tay ôm nàng vào ngực

Lam Tiểu Sí dựa đầu vào ngực hắn, hỏi “Tiểu Từ, ngươi có muốn làm cha không?”

Vi Sinh Từ nghiêng đầu hỏi “làm cha?” Nghĩ tới cha mình, hắn thành thật nói “ta không đủ hung dữ, không đảm đương nổi trách nhiệm làm cha”

Lam Tiểu Sí đẩy hắn một cái “ta là hỏi ngươi muốn đứa nhỏ sao?”

Vi Sinh Từ chỉ a một tiếng

Lam Tiểu Sí dù da mặt rất dày cũng có lúc mặt đỏ tai hồng “Tiểu Từ, ta…hình như mang thai”

Vi Sinh Từ giật mình kinh sợ, hồi lâu mới hỏi “ở…trong bụng?”

Lam Tiểu Sí giận đến cười nói “không ở trong bụng thì ở đâu?”

Vi Sinh Từ vội buông nàng ra, sợ ôm nàng quá chặt, cẩn thận nhìn bụng nàng, nhẹ giọng hỏi “ta có thể sờ sao?”

“Chán ghét, ngươi sờ đi”

Vi Sinh Từ vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về bụng nàng, thật nhẹ, giống như ve vuốt

Lam Tiểu Sí ngẩng đầu hỏi hắn “Tiểu Từ, ngươi vui vẻ sao?”

“Ta…ta không biết. Tiểu Sí Bàng, ta rất sợ hãi”

Lam Tiểu Sí đẩy hắn ra, thực sự có chút tức giận “ngươi sợ cái gì?”

“Ta sợ là ta điên rồi, nên hết thảy đều chỉ là ảo giác. Ta sợ ta vốn không có gặp ngươi, ta có thể vẫn còn đang ở trong thạch lao, nửa đêm tỉnh giấc nhận ra chỉ có một mình ta với bàn đá, giường đá…Tiểu Sí Bàng, ngươi là thật, đúng không?”

Lam Tiểu Sí chậm rãi tựa đầu vào lòng hắn, nhẹ giọng nói “ta là thật. Ngươi sờ đi, ta ấm nha. Ta còn có thể cắn lỗ tai ngươi. Có phải không?”

Chính phòng tân khách chúc tụng náo nhiệt, hai người lại đứng trong hành lang gấp khúc ôm nhau, ồn ào náo động cũng không phá vỡ được tình nồng

Là mộng cũng không phải là mộng






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi