GIANG HỒ TIỂU HƯƠNG PHONG



Cho đến khi Liên Kính chết thật lâu, mọi người mới từ trên trời, dưới nước, trên thuyền mới lên bờ. Việc cấp bách là đi vào sơn động kiểm tra Trường Sinh tuyền, nhưng vừa nhìn thấy kiệt tác bên trong, ai nấy đều thầm hận Lam Tiểu Sí

Lam Tiểu Sí không để ý bọn họ, đỡ Vi Sinh Từ, hỏi “ngươi thế nào?”

Vi Sinh Từ lắc đầu “ta vẫn tốt, có Trường Sinh tuyền, kinh mạch không bị tổn hao gì”

Lam Tiểu Sí thở dài nhẹ nhõm, nếu là vậy, tính mạng rốt cuộc không đáng lo. Dù sao Trường Sinh tuyền vẫn còn, còn có thời gian

Kim Chỉ Đinh Lan và Mộ Lưu Tô chỉ huy mọi người dọn dẹp sơn động

Liễu Phong Sào và Hạ Vũ Đài bổ nhào đến bên người Ôn Mê “sư phụ” Nhưng hắn chỉ lắc đầu, không nói

Hạ Vũ Đài hỏi “Tiểu Sí, sư phụ thế nào?”

Lam Tiểu Sí “Hạo Thiên Xích Huyết sẽ rút ngắn tuổi thọ của người, nguyên nhân chủ yếu là do nội lực đánh sâu vào kinh mạch. Hiện hắn mất hết công lực, ngược lại không cần lo việc này. Ta nghĩ trường mệnh trăm tuổi sẽ khó nhưng nếu hảo hảo dưỡng, sống đến bảy, tám chục tuổi là có thể”

Liễu Phong Sào và Hạ Vũ Đài đều trừng nàng

Ôn Mê mỉm cười nói “ta cũng xem như nhân họa được phúc”

Vũ Văn Siêu tò mò hỏi “Trường Sinh tuyền ở bên trong?”

Mọi người đều liếc nhìn hắn, không chỉ Trường Sinh tuyền ở bên trong mà cha ngươi cũng ở trong đó nha, đứa nhỏ đáng thương. Vũ Văn Siêu không hiểu ý nghĩa sâu xa bên trong, tò mò muốn đi vào trong động

Lam Tiểu Sí “Bệ hạ muốn đi vào sao? Bên trong không còn nguy hiểm nhưng e là không sạch sẽ. Bệ hạ đi vào, ngửi phải mùi khó ngửi không sao, nếu lỡ giẫm trúng gì đó…”

Vũ Văn Siêu vừa nghĩ tới liền thấy ghê tởm, vội nói “trẫm…đợi một chút rồi lại đi vào”

Lam Tiểu Sí “ta sẽ vì Bệ hạ mà dò đường” Nói xong đi vào trong động

Mọi người đứng chờ bên ngoài, biết rõ nàng cổ quái linh tinh, hẳn sẽ không để mình chịu thiệt


Trong động, mùi hôi thối hòa với mùi ngọt của Trường Sinh tuyền, không chỉ khó ngửi mà quả thật làm người ta muốn chết. Lam Tiểu Sí lấy khăn che mũi, đi thẳng tới chỗ Trường Sinh tuyền. May mà mọi người vẫn chưa đi vào, nếu bọn họ biết Trường Sinh tuyền bị nhiễm mùi vị này, không biết có còn dám uống hay không. Nàng thì không sao cả, liên quan gì đến nàng đâu, nàng cũng đâu cần uống. Nàng đi tới chỗ thạch bích nơi Vũ Văn Tật ẩn thân, quan sát một hồi, Vũ Văn Tật không muốn cả sơn động đều tràn ngập độc khí cho nên vẫn chưa để độc khí lan tràn ra ngoài. Nàng tiếp tục đi về phía trước, thấy Trường Sinh tuyền vẫn tuôn chảy, mùi vị chung quanh thật không thể miêu tả. Nàng ngồi xổm xuống, nhìn thấy Vũ Văn Tật ở trong suối, hắn vậy mà vẫn còn sống

Lam Tiểu Sí xách hắn len, trong miệng trong mũi hắn đều là Trường Sinh tuyền, ngực hơi phập phồng, môi run run, muốn nói gì lại không thể phát ra tiếng. Nàng liền nói “ngươi có thể nghe ta nói chuyện? Vũ Văn Siêu đến đây, đang ở bên ngoài”

Hô hấp của Vũ Văn Tật dồn dập hơn, lần đầu tiên trải qua tư vị sống không bằng chết

Lam Tiểu Sí lại nói “ngươi hẳn không muốn để hắn nhìn thấy bộ dáng hiện tại của ngươi đúng không?”

Trong mắt Vũ Văn Tật lóe lên khẩn cầu, chỉ cần da hắn còn ở trong Trường Sinh tuyền, hắn vẫn có cơ hội hồi sinh trở lại

Lam Tiểu Sí hiểu ra “xem ra Bệ hạ vẫn chưa ngộ đạo. Bệ hạ vẫn muốn sống sao?”

Vũ Văn Tật nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt khiến người ta run sợ

Lam Tiểu Sí “thực ra ngươi nghĩ thế nào, ta không quan tâm. Có điều Vũ Văn Tật, ngươi còn nhớ mười sáu năm trước, ở Cửu Vi sơn, có một nữ nhân tên Mộ Dung Tú?”

Ánh mắt của Vũ Văn Tật run rẩy, đau nhức tra tấn hắn, hắn cũng không thể nhúc nhích. Chờ đợi không tiếng động thế này còn thống khổ hơn bất kỳ cực hình nào trên thế gian. Hắn muốn nói chuyện lại không thể phát ra thanh âm. Hắn đương nhiên nhớ rõ, Mộ Dung Tú là thê tử của Vi Sinh Kỳ. Năm đó Vi Sinh Kỳ không chịu cống hiến cho triều đình, hắn trong cơn giận dữ đã cài nội gián ở Cửu Vi sơn, sau đó phát hiện nghĩa tử của Vi Sinh Từ vô cùng ghen tỵ với nhi tử thân sinh của y. Người Vi Sinh thế gia võ công cao cường nhưng chỉ số thông minh lại không đáng khen, hắn chỉ dùng chút tiểu xảo đã khiến Mộ Dung Tú chết oan. Tiếc là vốn muốn để Vi Sinh Kỳ giết chết Vi Sinh Từ, nào ngờ y trong tình huống đó vẫn không hạ sát thủ với nhi tử, chỉ giam cầm trong thạch lao. Nghĩ tới đây, ánh mắt Vũ Văn Tật mang theo hàn ý

Lam Tiểu Sí “có lẽ đối với ngươi, những người này không có ấn tượng gì. Nhưng ta là con dâu của Mộ Dung Tú”

Vũ Văn Tật rốt cuộc hiểu được, ánh mắt mang theo ý hỏi, ngươi tới đây để báo thù?

Lam Tiểu Sí mỉm cười “đúng vậy. Khi ta biết ngươi còn sống, ta cảm thấy ông trời thậ bất công, người bị ngươi hại đã chết đi, dù giết ngươi, nàng cũng không thể sống lại, báo thù thì có ý nghĩa gì đâu. Mất đi rốt cuộc cũng không thể quay về. Nhưng khi ta nhìn thấy ngươi, ta lại cảm thấy có lẽ ông trời để ngươi còn sống là có nguyên nhân, để gánh lấy báo ứng. Mấy năm qua, ngươi sống cũng không được như ý phải không?”

Vũ Văn Tật hiểu ra, Lam Tiểu Sí cố ý để hắn trong Trường Sinh tuyền là để hắn không da mà sống, chịu mọi thống khổ. Trong mắt hắn lóe lên sự hung ác giận dữ

Lam Tiểu Sí cười khẽ “đúng, là ta cố ý. Mấy tháng này, ngươi coi như là trả nợ cho nỗi khổ tương tư nhiều năm qua của cha chồng ta đi. Tin tưởng ta, giao dịch như thế, ngươi cũng coi như buôn bán có lời”

Vũ Văn Tật hừ hừ. Lam Tiểu Sí đưa tay bóp cổ hắt, hai mắt hắn lồi lên, khủng bố dị thường. Nàng nói “đừng từ chối, ngươi phải tin tưởng ta là một người tốt. Nếu không ta đã cho ngươi thuốc chết giả, sau đó để Vũ Văn Siêu chôn ngươi vào đất. Quan tài phải làm thật lớn, hơn nữa còn có lỗ thông khí, ngươi ở bên trong dăm ba bữa cũng không chết ngay được, nhưng không có Trường Sinh tuyền, ngươi lại không có da, sâu kiến hẳn sẽ ân cần hỏi thăm ngươi. Đến lúc đó, ngươi mới cảm nhận được ta nhân từ thế nào”

Vũ Văn Tật rùng mình, ánh mắt ảm đạm hắn. Hắn tin nàng nói thật, bởi vì hắn cũng sẽ làm như thế, chuyện hắn có thể làm, người khác đương nhiên cũng làm được. Lam Tiểu Sí tay dùng lực, Vũ Văn Tật dù bị điểm huyệt, hai chân cũng giãy một cái, sau đó dần yếu hẳn. Nàng đợi hắn hoàn toàn không còn hơi thở mới ném hắn vào Trường Sinh tuyền. Trường Sinh tuyền tuy thần kỳ nhưng cũng không có công hiệu cải tử hồi sinh, mọc da liền thịt. Nàng chờ một chút, tin chắc hắn đã chết rồi, mới đứng dậy, kiểm tra chung quanh

Bên ngoài người đông lực lượng lớn, không lâu sau, cửa động đã được tẩy rửa sạch sẽ, mùi vẫn khó ngửi nhưng đây là không có cách nào, chỉ có thể nhịn.

Vũ Văn Siêu trong sự bảo vệ của mọi người, đi vào động. Trong động tinh thạch trắng toát, hắn không khỏi cảm thán kỳ cảnh. Mộ Lưu Tô biết Vũ Văn Tật ở trong này, nên đưa mắt tìm kiếm Lam Tiểu Sí, hắn cũng không quá lo lắng, hắn tin nàng nhất định giải quyết tốt

Đi một lát, đoàn người đi đến trước thác nước Trường Sinh tuyền. Vũ Văn Siêu từ xa nhìn thấy có thứ gì đó trong nước suối, liền tới giần xem. Các thiếu niên cũng nhịn không được lòng hiếu kỳ, đều kéo nhau qua đó

Vi Sinh Từ ôm Tiểu Dực trong ngực, không đi qua tham gia náo nhiệt. Vi Sinh Kỳ cũng không đi, hắn không quan tâm thân phận người trong suối

Đột nhiên Vũ Văn Siêu thét một tiếng chói tai, Mộ Lư Tô biết là gì, lập tức tiến lên kéo hắn lại

Lam Tiểu Sí đứng bên suối, tay áo ướt sũng, Ôn Mê liếc nàng một cái. Nàng cười hì hì nói “người trong suối là ai, không biết là bị Già Dạ hay Liên Kính lột da. Các ngươi có ai biết hắn không?”

Vũ Văn Siêu quay đầu mà ói, những người khác đỡ hơn, dù sao cũng lăn lộn trong giang hồ

Kim Chẩm Lưu “lột thành như vậy, có thiên tài mới nhận ra”

Mộ Tài Linh cũng sợ hãi, nói ‘chúng ta đều ở đây, hẳn không còn ai khác, có thể là tiểu binh đắc tội Già Dạ hoặc Liên Kính?”

Lam Tiểu Sí “có lý nha. Ta cũng không nghĩ ra người này là ai. Có điều nếu chúng ta trùng hợp đi ngang qua, đưa hắn nhập thổ vi an được không?”

Liễu Phong Sào ngạc nhiên “ngươi khi nào thì tốt bụng như vậy?”

Lam Tiểu Sí và Mộ Lưu Tô trừng mắt với hắn. Liễu Phong Sào vẻ mặt vô tội, ta nói sai cái gì?

Vũ Văn Siêu “đúng. Hắn may mắn để trẫm gặp được, cũng xem như có hậu phúc. Trẫm sẽ hậu táng hắn”

Lam Tiểu Sí và Ôn Mê cùng khom người nói “Bệ hạ nhân đức tề thiên”

Vũ Văn Siêu sai người nâng thi thể Vũ Văn Tật đi, có lẽ vì thiên tính phụ tử, không biết vì sao, hắn có chút khổ sở. Hắn cởi xuống ngoại bào, phủ lên trên thi thể, vẫy tay nói ‘nâng đi đi, nhìn thêm cái nữa, chắc trẫm sẽ gặp ác mộng mười ngày”


Thị vệ nhanh chóng nâng thi thể đi. Các thái y ở trên đảo cũng đã sớm bị Mộ Lưu Tô khống chế, hắn làm việc, mọi người vẫn yên tâm, xem ra việc này không có lọt vào tai Vũ Văn Siêu. Hơn nữa dù truyền tới thì đã sao, Lam Tiểu Sí chỉ nói không nhận ra người bị lột da là ai, chưa nói hắn không phải Vũ Văn Tật

Những người khác nghĩ tới từ nay về sau mình sẽ phải uống Trường Sinh tuyền nơi này mà sống, vẻ mặt thống khổ. Ngay cả Vi Sinh Từ cũng muốn ói

Lam Tiểu Sí cười ha ha “các ngươi nên cầu nguyện lão Mộc và Vân Thải Chân thúc thúc mau nghiên cứu ra biện pháp giải quyết vấn đề này đi”

Mọi người không còn cách nào, vừa mắng nàng, vừa lấy Trường Sinh tuyền

Máu hươu mang theo có giới hạn, lấy quá nhiều Trường Sinh tuyền cũng không đủ để điều hòa, vì thế mọi người chỉ lấy đủ liều lượng, sau đó cùng nhau trở về

Đợi Vũ Văn Siêu lên thuyền, Lam Tiểu Sí mới hỏi Mộ Lưu Tô “da của Vũ Văn Tật, ngươi xử lý tốt rồi chứ?”

Mộ Lưu Tô “ta sỡ Liên Kính phát hiện, đã cắt nhỏ ném vào trong biển”

“Bình thường thấy ngươi đối với Vũ Văn Tật rất mềm lòng, lại có thể hạ thủ với da của hắn nha”

Mộ Lưu Tô hừ một tiếng, rốt cuộc trong lòng không dễ chịu, xoay người đi lên thuyền. Lam Tiểu Sí ôm hài tử, cũng đi lên thuyền

Lần đầu tiên tham dự nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, tuy không có cống hiến gì lớn nhưng cũng đại khai nhãn giới nên nhóm thiếu niên rất hưng phấn, chụm đầu vào bàn tán. Lam Tiểu Sí giao Tiểu Dực cho bà vú để hắn uống sữa

Ánh hoàng hôn chiếu xuống Trường Sinh đảo, tinh thạch tỏa ra quang huy kỳ dị, đẹp đến chói mắt

Ôn Mê ngồi xuống cạnh Lam Tiểu Sí, hỏi “nghĩ cái gì?”

“Trong lòng có chút trống rỗng”

Ôn Mê an ủi “quen rồi sẽ tốt thôi”

“Vẫn nên thôi đi, chuyện như vậy, một lần là đủ rồi. Ta không muốn quen với việc như vậy”

Ôn Mê cười cười “sóng gió giang hồ luôn không ngừng, há có thể một lần là xong”

Lam Tiểu Sí “ta muốn trở lại Vũ tộc, hảo hảo chăm sóc hài tử, chiếu cố phu quân, buôn bán kiếm tiền. Không muốn cùng người liều mạng”

Ôn Mê đặt tay lên vai nàng “nếu có thể, cha cũng không muốn trải qua tình cảnh này”

“Được rồi, đã quên ngươi hiện tại đã mất hết võ công.Tuy rằng ngươi lúc nhỏ chỉ nuôi ta có một tháng nhưng ta vẫn nguyện ý dưỡng ngươi một trăm năm. Ngươi thấy sao?”

Ôn Mê cười nói “Phương Hồ Ủng Thúy, ta sống không quen”

Liễu Phong Sào ở bên cạnh nói chen vào “sư phụ là Các chủ Tiên Tâm các, có võ công hay không đều vậy”

Lam Tiểu Sí “võ công không còn, còn giành giật”

Ôn Mê sờ sờ đầu nàng

Thuyền về tới Đại Lương, Mộc Băng Nghiên và Vân Thải Chân thông báo những người có sợi nấm trong cơ thể đều tề tựu đến Lạc Nhật thành, dùng Trường Sinh tuyền dụ sợi nấm ra, chỉ cần ngâm cánh tay trong Trường Sinh tuyền, sợi nấm sẽ bị Trường Sinh tuyền dẫn ra. Qua hơn mười ngày liền khỏe mạnh trở lại. Đây đúng là thành cũng Trường Sinh tuyền, bại cũng Trường Sinh tuyền

Ôn Mê võ công hoàn toàn biến mất, Tiên Tâm các đương nhiên phải chọn Các chủ mới. Liễu Phong Sào là một ứng cử viên. Thừa dịp phần lớn người giang hồ đều ở đây, Ôn Mê liền cho người phát thiệp mời

Ôn Mê “giang hồ không phải là giang hồ của một người, dù là chuyện ngươi có thể một mình giải quyết được cũng nhất định phải hiểu đạo lý này. Đơn đả độc đấu không phải là dũng, ngươi phải để mọi người cùng tham dự trong đó, làm cho bọn họ hiểu được đây là chuyện của mọi người. Dù bọn họ không có lực tương trợ, nhưng cũng phải hiểu mình là một phần tử của giang hồ”

Lam Tiểu Sí “không hiểu”

Ôn Mê “nếu là đơn thuần làm một anh hùng, đương nhiên có thể thích phô trương cá nhân nhưng nếu muốn làm một lãnh tụ đủ tư cách, ngươi cần phải hiểu được lòng trung thành và đoàn kết đối với cấp dưới của ngươi quan trọng thế nào”

Lam Tiểu Sí xòe tay “nhưng ta có thể tự mình giải quyết tốt, cần gì phải kêu gọi một đám người, nhiều người chưa chắc có hiệu suất”

Ôn Mê mỉm cười “đừng nói nữa, mau viết, Ngân Kiếm tiên sinh”

Lam Tiểu Sí “thực sự gọi người này sao?”


Ôn Mê sẵng giọng “mau viết, nói nhiều” trong lòng lại cảm thấy ấm áp, thì ra thân mật khắng khít là loại cảm giác này

Lam Tiểu Sí cầm bút, viết xuống bái thiếp bốn chữ: Dâm Tiện tiên sinh

Một tháng sau, đại hội võ lâm được tổ chức ở Lạc Nhật thành. Những người có sợi nấm trong cơ thể đều đã trị hết. Chỉ có người trực tiếp uống Trường Sinh tuyền, cần sợi nấm để hấp thu nước suối, mà Hạo Thiên Xích Huyết cũng bị sợi nấm hấp thụ. Đây xem như là tai họa giang hồ đã giải quyết xong, cho nên mọi người đều tươi cười đầy mặt

Ôn Mê trước tuyên bố truyền lại chức vị Các chủ Tiên Tâm các cho Liễu Phong Sào

Có người lo lắng “Ôn các chủ, ngài sẽ rời khỏi giang hồ sao?”

Ôn Mê mỉm cười “chuyện giang hồ, ta quản nhiều năm rồi, cũng đã đến lúc nhường cho người khác”

Những người khác hoảng hốt “Ôn các chủ, ngài tuy không còn võ công nhưng chúng ta vẫn tín nhiệm cách làm người của ngươi”

Có người nói ra lời thật lòng “Ôn các chủ, ngài không thể thoái ẩn. Nếu ngài vắng mặt, Lam Tiểu Sí còn không vô pháp vô thiên sao?”

Lam Tiểu Sí tức giận trừng mắt với hắn. Ôn Mê bật cười thành tiếng

Ưng Sầu giản Động chủ Phùng Giao lớn tiếng nói “theo ta thấy, chúng ta nên đề cử Ôn các chủ làm võ lâm minh chủ, ý mọi người thế nào?”

Mọi người đều hưởng ý

Ôn Mê liên tục từ chối “cảm tạ các vị cất nhắc nhưng Ôn Mê nay thân không võ nghệ, chỉ là một người bình thường, thực sự không thể gánh trọng trách này”

Lại có người nói “có minh chủ, thì cũng sẽ có một phó minh chủ. Ôn các chủ không có võ công không sao, phó minh chủ võ công cao cường là được. Theo ta thấy, chúng ta liền đề cử Thành chủ Lạc Nhật thành, Vũ tộc Vũ tôn làm phó minh chủ, ý mọi người thế nào?”

Lập tức có người phản đối, dù sao Lam Tiểu Sí còn nhỏ tuổi mà nàng cũng không đồng ý “không được, làm phó minh chủ, ta sao có thể không biết xấu hổ mà dùng quyền mưu tư?”

Những ngời khác đều đồng ý, nhất trí đề cử nàng làm phó minh chủ. Nàng tuy nhỏ tuổi nhưng đúng như lời Ôn Mê nói nói, nếu giang hồ có việc, dù là việc lớn hay nhỏ, đầu tiên là bỏ phiếu biểu quyết, tiếp theo là mọi người hợp sức đối kháng. Nhưng Lam Tiểu Sí thì không vậy, giang hồ có việc, chỉ cần đóng cửa thả nàng ra, nàng sẽ tự mình lao ra, mau chóng giải quyết sự tình. Hơn nữa hiện các điểu tràng truyền tin đều do Vũ tộc cầm giữ, nếu thực sự xa lánh nàng sẽ không ổn. Cho nên để nàng làm phó minh chủ mới là có lợi cho mọi người, quan trọng là vẫn có người áp chế được nàng. Hiện ngoài Ôn Mê và Lam Phỉ, cũng không có bao nhiêu người áp chế được nàng, mà Lam Phỉ khẳng định không được, Ôn Mê thì vẫn đáng tin. Vì thế, việc bầu chọn phó minh chủ cứ thế được nhất trí thông qua

Thực ra cũng không phải một trăm phần trăm đồng ý, Ngân Diện tiên sinh bỏ phiếu chống. Kết quả là toàn phiếu thông qua, thống nhất chọn Ôn Mê làm võ lâm minh chủ. Lam Tiểu Sí làm phó môn chủ, hơn bảy trăm phiếu thuận, một phiếu chống

Lam Phỉ đứng xa xa mỉm cười

Lam Tiểu Sí tức giận “các ngươi không thể như vậy nha, một hai bắt ta làm phó minh chủ là sao? Cha ta hiện thân thể không tốt, các ngươi nghĩ thật hay, không cho ta quyền lại muốn ta làm việc” Thanh âm nàng quá lớn, làm cho Tiểu Dực giật mình, oa một tiếng khóc lớn, nàng vội vàng dỗ hắn

Có người chắp tay nói “chúc mừng phó minh chủ”

Lam Tiểu Sí gấp đến độ xoay quanh “bớt nói nhảm đi. Tiểu Từ, mau giúp ta ôm đứa nhỏ. Ta xử lý đám già đáng chết này mới được”

Vi Sinh Từ đang được đại phu bắt mạch, nghe nàng gọi, liền muốn đi qua

Vi Sinh Kỳ cản lại “đi qua làm gì? Nàng còn có thể để người ta khi dễ mình sao? Mau để Mộc đại phu và Vân đại phu xem thương thế của ngươi, vẫn nên dưỡng tốt thân thể đi, sau này ngươi còn phải trông đứa nhỏ dài dài”

Mộc Băng Nghiên nhịn không được cười ra tiếng

Vi Sinh Kỳ hừ lạnh, phó minh chủ? Con dâu ta vậy mà là phó minh chủ? Sau này nhất định càng không lo việc nhà. Thế nhưng không hiểu sao trong lòng lại thấy vui vẻ, khuôn mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt lại không giấu được sự tự hào






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi