GIANG HỎA DỤC CHÂM SƠN

Ngay khi Quý Thu Hàn chuẩn bị bước vào tủ quần áo tối, đột nhiên có người túm lấy anh.

“Em định làm gì?”

Giang Trạm đã kết thúc bữa tối ở nam thính, vừa lên lầu vào phòng ngủ đã thấy Quý Thu Hàn đứng trước tủ quần áo như người mất hồn.

Giọng nói của hắn khiến những điểm cực đen trong con ngươi đen như mực của Quý Thu Hàn đột nhiên co rút lại, giống như một lỗ đen bị vỡ vụn đang đóng lại lối vào do bị xáo trộn.

“Quý Hạ ở trong này…”

Quý Thu Hàn vẫn chưa thoát ra khỏi vũng lầy ảo tưởng thì thầm. Như muốn chứng minh điều gì đó, anh đột nhiên giơ tay lên, đẩy mạnh toàn bộ quần áo trên giá treo.

Một tiếng “rầm” vang lên, những chiếc mắc treo quần áo nặng nề va vào nhau, để lộ ra những tấm ván gỗ của tủ quần áo.

“Sao… không thấy đôi tay kia nữa rồi…”

Ánh mắt Quý Thu Hàn vô cùng hoang mang, anh không thể tin được. Không tìm thấy Quý Hạ, đầu gối anh vô thức khuỵu xuống, may mà Giang Trạm nhanh chóng đỡ anh vào lòng.

“Sao vậy? Em đang tìm thứ gì…?”

Giang Trạm của hiện thực khiến Quý Thu Hàn chợt nhận ra, tất cả mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác. Anh tựa chiếc cằm gầy của mình lên vai Giang Trạm, hàng mi khẽ rung, cố gắng để lồ ng ngực đang phập phồng dịu đi.

Giang Trạm sờ đến phần lưng không biết đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào của Quý Thu Hàn, lòng hối hận vì vừa rồi mình đã không bảo người hầu lên gọi thêm hai lần nữa.

Sau khi thảo luận xong, họ đến nam thính ở hồ Dục Tú dùng cơm tối. Đầu tiên, Giang Trạm đã bảo người hầu lên gọi Quý Thu Hàn hai lần, nhưng người hầu đều nói Quý tiên sinh đang bận nên không đáp lời. Nghĩ có thể Quý Thu Hàn đang bận vì chuyện án tử và không muốn người khác quấy rầy nên hắn cũng không bảo người đi gọi nữa, chỉ dặn người hầu nhắc nhở anh ăn cơm.

“Được rồi, không sao… chúng ta trở lại giường trước đã nhé, được không?”

Quý Thu Hàn rũ mắt, khẽ gật đầu, vừa định mượn lực của Giang Trạm để đứng lên thì Giang Trạm đã vươn tay chạm vào đầu gối anh, rồi đứng dậy bế người yêu cũng cao hơn mét tám của mình lên.

“Giang Trạm…!” Quý Thu Hàn khẽ hô lên, mà Giang Trạm cảm thấy thân thể trong tay quá nhẹ, chỉ toàn xương. Hắn bế anh từ phòng để đồ đến cách giường mấy bước, lông mày sắc bén không hề nhăn.

Rõ ràng hắn hận không thể cả ngày ở bên cạnh chăm sóc anh, còn cả mười mấy người hầu, bác sĩ, y tá vây quanh, vì sao càng ngày anh càng gầy đi vậy!

Ngồi xuống chiếc giường mềm mại, Quý Thu Hàn thoát khỏi một ảo ảnh vô cùng chân thực, không khỏi cau mày xoa xoa trán.

“Ngoan… đã có chuyện gì vậy?”

Quý Thu Hàn tạm dừng hai giây, rồi khẽ đáp bằng giọng điệu nghi ngờ: “Vừa rồi hình như em nghe thấy giọng Quý Hạ, chị ấy gọi em trong tủ quần áo, bảo em đừng sợ. Còn có một đôi tay bị đốt cháy nữa… nhưng trong tủ không có gì cả…”

Giang Trạm lắng nghe, giọng điệu Quý Thu Hàn đầy vẻ mất tự nhiên mà chính anh cũng không nhận ra. Sau khi nói xong, anh suy nghĩ một lúc và với lấy lọ thuốc trên tủ đầu giường.

Trên tủ đầu giường có bảy tám lọ thuốc thần kinh mà Tống Hành Huy mới kê để điều trị các triệu chứng PDST còn sót lại của Quý Thu Hàn, hầu hết đều là thuốc chống trầm cảm, thuốc an thần và thuốc thôi miên.

Giang Trạm lo lắng đè tay anh lại:

“Em yêu… em bắt đầu xuất hiện ảo giác, có phải là do tác dụng phụ của những loại thuốc này không? Hay là để giáo sư Tống đến kiểm tra cẩn thận một lần nữa, có kết quả xong rồi hãy quyết định có uống tiếp hay không.”

Phản ứng của mỗi cá nhân đối với thuốc thần kinh rất khác nhau, và tác dụng phụ cũng rất khó kiểm soát. Giang Trạm đã từng bị nó hành hạ trong một thời gian dài nên rất lo lắng, nhưng Quý Thu Hàn nghe vậy lại lắc đầu.

“Không cần…”

Anh không muốn Giang Trạm đang bận rộn xử lý những chuyện kia giờ lại phải bận tâm lo lắng cho anh. Hơn nữa, trong lòng anh hiểu rất rõ, khi vụ án 11/7 dần dần được bóc trần, có rất nhiều nghi vấn tương tự như vụ án 23/5 của mười sáu năm trước, như con sâu nằm trằn trọc dưới bãi cát vàng…

Nếu không có những loại thuốc này khống chế, anh sẽ rơi vào một tình huống nguy hiểm và mất kiểm soát hơn.

“Lần trước khám lại… giáo sư Tống nói chỉ cần uống thuốc đúng giờ là được. Anh không nghe bác sĩ nói gần đây em đã khá hơn rất nhiều sao, có lẽ chỉ là… em mệt quá nên nghe nhầm… Rót cho em cốc nước được không?”

Quý Thu Hàn đã nói vậy, hơn nữa còn có lời dặn của bác sĩ, dù trong lòng Giang Trạm vẫn nghi ngờ nhưng cũng không nói gì nữa.

Hắn đứng dậy, đi tới bàn trà rót nước cho Quý Thu Hàn. Khi hắn quay lại, Quý Thu Hàn đang cầm lọ thuốc cuối cùng đổ từng viên thuốc vào lòng bàn tay, anh không ngờ Giang Trạm lại quay lại sớm như vậy, nên vội vàng giơ tay đổ một nắm thuốc ngậm vào miệng.

Giang Trạm nhạy bén cảm thấy có điều gì đó không ổn, giơ tay cầm ly nước lên.

“Khoan đã, há miệng anh nhìn xem.”

“Ưm…?”

Quý Thu Hàn bối rối, nhưng rõ ràng anh không chịu mở miệng.

Thấy Giang Trạm nghi ngờ, phản ứng đầu tiên của Quý Thu Hàn là trực tiếp nuốt thuốc xuống, nhưng trong miệng có quá nhiều viên thuốc, vị đắng lan ra trong miệng khiến anh không thể nuốt nổi.

“Ưm… đừng nghịch… đưa em.”

Ngồi ở mép giường, Quý Thu Hàn một tay che miệng, tay kia định với lấy cốc nước trong tay Giang Trạm.

Thấy anh sốt ruột, Giang Trạm càng chắc chắn anh đang giấu điều gì đó, vì vậy hắn đơn giản để cốc nước ra xa.

“Đừng uống nữa, nhổ thuốc ra.”

Giọng nói của Giang Trạm quả thực đã nghiêm khắc hơn. Mà Quý Thu Hàn thấy Giang Trạm duỗi tay đến, liền biết “chuyện này” sẽ không thể giấu nổi hắn nữa. Giang Trạm đứng chặn trước mặt nên anh không thể đứng dậy, liền nghiêng người với lấy ly nước mà Giang Trạm vừa đặt xuống.

“Chậc, lời nói của anh không còn tác dụng nữa, phải không?”

Giang Trạm không ngờ hắn đã nói vậy rồi mà Quý Thu Hàn vẫn dám đi lấy. Hắn đã quen việc dạy dỗ người khác rồi, đã không cho phép vì có kề ly nước lên miệng, anh cũng không được uống một ngụm.

Giang Trạm lạnh mặt, một tay đè lại ly nước, tay kia giữ quai hàm của Quý Thu Hàn, lớn tiếng đe dọa:

“Em dám nuốt một viên xuống cho anh xem. Giờ nhổ thuốc ra, ngay lập tức.”

Quý Thu Hàn có vẻ do dự, nhưng cũng biết anh cứ năm lần bảy lượt không hợp tác sẽ chọc giận Giang Trạm. Thuốc đã ngậm trong miệng lâu lắm, có mấy viên đã trôi xuống họng.

“Khụ, khụ khụ…!”

Anh không nhịn được ho khan một tiếng, cuối cùng đành phải nhổ mấy viên thuốc vào lòng bàn tay.

Nhiều viên thuốc màu trắng đã hơi chảy ra, nhưng vẫn có thể thấy có đến mười mấy viên.

“Chuyện gì thế này? Em uống thuốc quá liều sao?”

Giang Trạm lập tức cau mày.

“Em làm vậy bao lâu rồi? Tại sao không nói cho anh biết? Em có biết tác dụng phụ của nó sẽ càng mất kiểm soát không…!”

Giang Trạm biết rõ liều lượng thuốc của Quý Thu Hàn, biết liều thuốc của anh sáng trưa chiều không thể vượt quá năm viên, mà số lượng trên tay anh đã sớm vượt xa liều lượng mà bác sĩ kê.

“Đừng giận… chỉ có hai lần thôi…”

Quý Thu Hàn biết, một khi Giang Trạm phát hiện ra chuyện này, chắc chắn sẽ lại ầm ĩ.

“Gần đây có hơi bất ổn, anh biết mà, buổi tối em thường xuyên nằm mơ thôi, không có gì đáng ngại…”

Có lẽ Quý Thu Hàn muốn nhanh chóng ém nhẹm vấn đề này.

Vì thế, anh duỗi những ngón tay lành lạnh của mình vuốt v e gò má Giang Trạm, cúi đầu an ủi rồi hôn người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc đang ngồi xổm trước mặt anh.

Giang Trạm nhận lấy nụ hôn của anh, nhưng rõ ràng là hắn không dễ lừa như vậy. Hắn duỗi tay cầm lấy lọ thuốc trên tủ đầu giường lắc nhẹ hai lần, chỉ còn ba hai viên thuốc, mọi việc đã rõ ràng.

“Nếu anh nhớ không lầm thì lọ này mới mở tuần trước. Em nói với anh là chỉ có hai lần thôi mà?”

Lời nói dối bị vạch trần bằng những bằng chứng thuyết phục, Quý Thu Hàn im lặng một lúc, không biết phải giải quyết như thế nào. Giang Trạm nheo đôi mắt anh tuấn lại, đã có thái độ muốn xử lý anh.

Ánh mắt hắn nhìn người yêu, có lẽ do tư thế ngồi xổm nên hắn thấy Quý Thu Hàn rất gầy, một vòng tay là có thể ôm trọn eo anh.

Giang Trạm cố chịu đựng cơn giận dâng trào trong lòng, trực tiếp hạ lệnh cấm:

“Em không được khỏe, cần phải nghỉ ngơi. Ngày mai anh sẽ phái người mời Tống giáo sư tới kiểm tra toàn bộ, hai ngày tới em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng gọi đội viên của em tới nữa.”

Lời nói của Giang Trạm có nghĩa là quyền làm việc trong hai giờ đã hoàn toàn bị thu hồi, đó là điều Quý Thu Hàn lo lắng nhất.

“…Không được! Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất của vụ án 11/7, trang web sắp có kết quả khôi phục rồi, và vẫn còn hai nghi phạm chưa bị bắt. Em không thể…”

Cốc cốc, “Quý tiên sinh.”

Đúng lúc này, người hầu buổi tối thay ca đang gõ cửa.

“Quý tiên sinh, ngài bận xong chưa? Có thể ăn tối chưa?”

Thôi xong… Quý Thu Hàn r3n rỉ trong lòng, quả nhiên giây tiếp theo, anh đã trông thấy ánh mắt lạnh như băng của Giang Trạm.

“Giờ này mà em còn chưa ăn tối sao?”

Giờ đã gần 8 giờ tối rồi, đúng là nhà dột còn gặp mưa dầm… Quý Thu Hàn ngồi ở mép giường, bị kẹp giữa hai cánh tay cường tráng của Giang Trạm.

“Em… quên để ý thời gian…”

Giang Trạm không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào hàng mi rũ xuống đang muốn né tránh của Quý Thu Hàn, một lúc sau hắn mới nói: “Anh thấy gần đây em thiếu dạy dỗ quá rồi. Đi, xuống ăn cơm trước đã.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi