GIANG HỎA DỤC CHÂM SƠN

Nhưng việc giảm số lượng không có nghĩa là hình phạt này sẽ được miễn. Mấy ngày nữa, Giang Trạm sẽ phải đến Chiangmai giải quyết việc của Giang Khôn, nếu hắn không có mặt thì sẽ không ai có thể áp chế Quý Thu Hàn, vì vậy cần phải lập quy tắc cho anh trước.

Nghĩ đến đây, Giang Trạm đổi tay cầm dây lưng, cầm đầu khóa đồng trong tay, lắc đầu từ chối: “Không được.”

“Giang...” Khi Quý Thu Hàn đang định nói tiếp, người yêu thiếu kiên nhẫn đã ngắt lời anh: "Em yêu này, em phải hiểu, anh có thể chờ em, nhưng sau 10 giờ, toàn bộ hình phạt sẽ không tính nữa, chúng ta sẽ tới thư phòng làm lại."

Nhiều năm cầm quyền đã khiến Giang Trạm có phong cách nói là làm, hàm răng Qúy Thu Hàn cắn đôi môi mỏng tới mức hơi trắng bệch ra.

Hàng mi rũ xuống khẽ rung, dường như đang cân nhắc hậu quả lời nói của người yêu, hoặc anh cũng muốn dùng sự "phục tùng" của mình lúc này để đổi lấy mục đích khác.

Cuối cùng, dưới cái nhìn chằm chằm của Giang Trạm phía sau, chiếc quần ngủ lụa màu đen dần dần bị những ngón tay ngập ngừng tuột xuống tận đầu gối. Cơn gió ấm áp từ chiếc điều hoà trong phòng ngủ phả ra, vuốt v e cặp m ông tr@n trụi.

Trong im lặng, dường như Quý Thu Hàn chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển yếu ớt trong lồ ng ngực theo những động tác cực kỳ xấu hổ.

“Được rồi...”

Vài sợi tóc đen mà Quý Thu Hàn chưa chải rủ xuống trước trán, anh cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ đến mức suýt chút nữa bị nhấn chìm trong tấm thảm dưới chân.

“Được.” Giang Trạm hơi nhướng mày, hình như cũng kinh ngạc vì hôm nay người yêu ngoan ngoãn khác thường.

"Vậy chúng ta bắt đầu tính toán."

"Anh đã hơn một lần nhấn mạnh với em rằng dạ dày của em cần phải ăn đúng giờ. Nhưng hai tháng qua, em đã trì hoãn giờ ăn bao nhiêu lần?"

Qúy Thu Hàn đang cúi đầu, đột nhiên nuốt nước miếng, bởi vì vào lúc này, chiếc thắt lưng trong tay Giang Trạm đang đe dọa áp vào tấm lưng trần của anh.

"Anh đã xem bản ghi chép lại thời gian người hầu mang đồ ăn lên cho em, nếu chỉ muộn 10 — 20 phút, anh sẽ bỏ qua. Nhưng anh hỏi em, đã bao nhiêu lần em muộn từ một giờ trở lên rồi?"

Lớp da cứng rắn với cảm giác lạnh lẽo đang vuốt v e trên làn da tr@n trụi đang chờ đau đớn, Quý Thu Hàn vô thức muốn trả lời chung chung: "...Lâu quá rồi, em không nhớ nổi...!"

Nhưng qua khóe mắt, anh thoáng thấy cánh tay phải của Giang Trạm đang giơ cao.

“Đừng! Em...!!”

Nhưng thắt lưng không nghe lời anh nói, nó xé gió vụt đến, một âm thanh va chạm rõ ràng trên bờ m ông tr@n trụi, một vết đỏ ngay lập tức xuất hiện trên mông bên phải và một vết sưng đỏ nổi lên.

“Ưm...!” Đột nhiên bị đánh khiến Quý Thu Hàn không thể kìm nén tiếng r3n rỉ nghẹn ngào trong cổ họng, máu nóng vừa bị đánh liền xông lên não.

"Để... để em nghĩ xem.... hình như là có..."

“A!!!"

Nhưng lần này, người yêu chẳng buồn chờ anh thay đổi thái độ. Còn chưa chờ anh "thú tội", Giang Trạm đã cầm dây lưng sang tay trái, sau đó đánh mạnh lên mông trái, khiến Quý Thu Hàn phải nuốt lại câu nói đang dang dở của mình.

"Anh...!!!"

Một cơn đau rát ở mông, và hai vệt đỏ cũng bắt đầu sưng lên khiến Quý Thu Hàn không dự đoán được, muốn quay đầu cãi cọ.

“Em đã nghĩ rồi mà...!”

Giang Trạm không dao động, dây lưng trong tay hắn lại được nâng lên dưới ánh mắt hoảng sợ muốn né tránh của Quý Thu Hàn. Nhưng hắn lại giơ cao đánh khẽ, chỉ đập nhẹ vào vết đỏ thâm nổi bật trên làn da trắng như tuyết trên mông Quý Thu Hàn.

“Em yêu, anh biết em nghĩ gì, nhưng đừng chơi trò khôn vặt. Để tăng cao hiệu suất cuộc nói chuyện đêm nay của chúng ta, từ giờ trở đi, mỗi một câu hỏi, em chỉ có duy nhất một cơ hội trả lời. Bỏ lỡ thì phải chờ câu tiếp theo.”

“Mỗi lần mười roi, anh đã giảm cho em rồi.”

Nói xong, Giang Trạm xoay cổ tay, như thể đang điều chỉnh góc độ của chiếc dây lưng đen tuyền trong tay, rồi vung nó lên lần nữa.

“Chín...!?

Đôi tay Quý Thu Hàn túm chặt lấy giá gỗ cao, móng tay tái nhợt sắp cắm sâu vào gỗ vì đau. Anh cố gắng ép mình im lặng, điều chỉnh hô hấp để đếm số.

Hết mười roi, Giang Trạm thu dây lưng.

"Bây giờ đã nhớ chưa? Cẩn thận nhé, nếu con số em nói khác với con số mà anh thấy, vậy số roi sẽ tăng gấp đôi."

Nghe Giang Trạm nói, Quý Thu Hàn nuốt nước bọt trong miệng vừa ứa ra vì đau.

“Có lẽ... khoảng mười hai lần...”

Thực ra với anh, nhớ lại những điều này chỉ đơn giản như mở một quyển lịch ra.

Sau khi nói xong, Quý Thu Hàn cam chịu nhắm mắt lại. Đây là vấn đề Giang Trạm đã nhiều lần nhấn mạnh với anh. Dường như anh đã sẵn sàng nhận thắt lưng dưới cơn tức giận của người yêu, nhưng sau khi chờ đợi, vẫn không có động tĩnh gì. Anh hơi do dự, nghi hoặc quay đầu lại.

Vừa liếc mắt, anh thoáng thầy Giang Trạm đang một tay cầm thắt lưng, tay kia đang mở số ghi chép bữa ăn của anh.

Anh thấy lông mày của Giang Trạm vô thức nhíu lại, điều đó có nghĩa là hắn đang nghi ngờ.

Quý Thu Hàn lập tức rùng mình, mười roi với ít nhất bảu phần lực vừa rồi đã khiến toàn bộ mông của anh nóng rực, điều này khiến anh rất chắc chắn rằng mình không thể chịu nổi vòng tiếp theo cho câu hỏi của "cùng một vấn đề".

“À không! Có thể em nhớ lầm...”

“Hình như là... mười lăm lần...”

Quý Thu Hàn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa ra một con số chính xác hơn để trao đổi, rồi anh chán nản cúi đầu, giống như một học sinh chỉ đợi giáo viên công bố đáp án rồi chấp nhận hình phạt.

Nghe vậy, Giang Trạm chẳng buồn đọc nữa, ném quyển sổ ghi chép lên bàn trà.

Một tiếng "rắc" lớn vang lên, trong cơn giận dữ, dường như cuốn sách đã làm đồ tách trà bằng sứ xương trên bàn

Giang Trạm ở phía sau giận tới mức bật cười, “Anh đúng là đã đánh giá thấp em rồi, trong này chỉ có tám lần, xem ra đã bị che giấu.”

“Trong vòng hai tháng mà tận mười lăm lần phải không?”

“Có phải không đánh thì em sẽ không coi lời anh nói ra gì đúng không? Em không biết cách ăn cơm cho tử tế đúng không, được, đêm nay chúng ta sẽ học cách.”

Quý Thu Hàn: "..."

Trong lòng anh biết đêm nay mình xong rồi.

"Mười lăm cộng với nhân đôi mười bốn, tổng cộng là hai mươi chín. Quy tắc cũ, không né không cản, đếm to lên để anh nghe được. Hiểu chưa?"

Anh còn có thể làm gì đây.

"Hiểu rồi..."

Mông đã bị đau quá mức, thế mà phải đếm lại từ con số “một”, đúng là kinh khủng. Những vệt đỏ chồng lên nhau khiến mông tiếp tục sưng lên.

“Mười bảy...”

“Vậy nói anh nghe, em sẽ ăn tử tế thế nào?”

“Mỗi bữa... sẽ ăn đúng giờ...” Lông mỉ xinh đẹp của Quý Thu Hàn ướt át, anh há miệng th ở dốc, cố gắng nói tròn câu.

“Em hứa... sẽ không lùi giờ ăn cơm nữa...”

Cái mông đỏ ửng vô cùng yếu ớt vì vừa bị đòn, Quý Thu Hàn đang cố gắng đè ý muốn né tránh sự tra tấn sau lưng lại.

Anh biết mình cần phải "ngoan ngoãn" nhất có thể trước khi Giang Trạm rời đi, để Giang Trạm có thể lơ là một chút.

Nhưng mà, không chờ anh chuẩn bị tinh thần đón nhận đau đớn, dây lưng lại lần nữa quất tới. Hắn quất ba cái gọn gàng nhanh chóng trên da thịt sưng đỏ, phát ra âm thanh lanh lảnh chói tai.

“Á...!! Hai mươi chín...!”

Giang Trạm cũng không so đo chuyện anh không kịp đếm hai con số ở giữa, hình phạt "vòng một" đã thực sự tạm thời dừng lại, liên tục tiếp xúc với da thịt khiến chiếc dây lưng trong tay Giang Trạm cũng nóng lên.

Giang Trạm dừng tay nhìn người yêu trước mặt đang chống đôi tay căng chặt trên giá, sống lưng phập phồng vì th ở dốc, và tư thế rõ ràng là không ổn.

Từ mặt sau của bộ đồ ngủ đến chỗ tiếp giáp giữa mông và chân, những vết roi do thắt lưng tàn nhẫn hằn lên đều đặn trên từng tấc da thịt, để lại một tầng vết đỏ đậm. Trên mông có mấy vết sưng tấy, chỗ nào có vết chồng lên nhau thì vết đỏ càng sâu, như thế đánh nữa là sẽ trầy da chảy máu vậy.

Ánh mắt Giang Trạm ánh lên chút đau lòng, nhưng hắn đã hạ quyết tâm, lại giơ tay tàn nhẫn đánh xuống.

Dây lưng da bò dày và cứng đập thẳng vào phần mông mỏng manh nhất, đồng thời tạo ra âm thanh nặng nề tàn nhẫn cùng những vết sưng tấy nặng hơn.

"Á a...!!!"

Quý Thu Hàn đang cúi đầu căng thắt lưng, lập tức co giật theo phản xạ, giống như con thú bị bẫy răng cưa sắc bén kẹp lại, giá gỗ suýt nữa đã bị anh cào xước.

“Tiếp theo, chúng ta sẽ nói về chuyện uống thuốc quá liều.”

Giọng điệu Giang Trạm vẫn bình tĩnh, hắn điều chỉnh lại thắt lưng và quấn nó nửa vòng quanh cổ tay.

“Còn mười lăm phút, anh muốn nghe câu trả lời thực sự, cho dù nó sẽ ảnh hưởng đến công việc của em, nhưng.... em yêu à, em không muốn phải đến thư phòng chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi