GIANG HỎA DỤC CHÂM SƠN

Rời khỏi Ngô Trữ, Quý Thu Hàn lập tức xuống lầu. Vừa ra khỏi cục cảnh sát, Quý Thu Hàn vừa đi về phía bãi đậu xe vừa lấy điện thoại ra gọi cho Giang Trạm.

Bên kia, máy bay của Giang Trạm vừa hạ cánh.

“Giang Trạm, em cảm thấy Ngô Trữ có vấn đề. Lần trước vụ tai nạn cùng báo cáo ở Duyệt Sơn đã có vấn đề rồi, cậu ta còn biết anh đã ra nước ngoài nữa.”

“Anh biết, em yêu, sao lại thở hổn hển như vậy?” Giang Trạm nghe hiểu anh đang lo lắng, liền an ủi: “Đừng lo lắng, bối cảnh của Ngô Trữ không đơn giản trong gia tộc có những quan chức cấp cao đâu. Chú ruột cậu ta là đại lý rửa tiền của một tập đoàn tội phạm xuyên quốc gia ở châu Á, có mâu thuẫn làm ăn với anh, anh cũng đang điều tra.”

Quý Thu Hàn thở phào nhẹ nhõm, Giang Trạm biết, điều đó có nghĩa là hắn đã đề phòng, vậy là tốt rồi.

“Ngô Trữ đi làm lại rồi à?”

Quý Thu Hàn mở cửa bước vào trong xe, vươn tay lấy một điếu thuốc ra châm lửa. “Giang Trạm, em hơi hối hận, ngày đó anh nói không sai, Ngô Trữ, cậu ta…”

Giang Trạm đã từng nói rằng thằng nhóc Ngô Trữ kia ôm tâm tư không đơn thuần với anh. Khi đó anh chỉ nghĩ Giang Trạm đang làm ầm ĩ lên vì chuyện vặt vãnh, thấy ai ở gần anh cũng trông gà hoá cuốc, đâu ra nhiều người thích đàn ông như vậy được? Bây giờ mới thấy, ánh mắt Giang Trạm thực sự rất chuẩn.

“Hừ, cậu ta thật biết lợi dụng sơ hở,” Nhóm người Giang Trạm bước ra khỏi sân bay và lên chiếc xe màu đen đã đợi từ lâu. Dịch Khiêm xua tay, mấy vệ sĩ lên xe chiếc xe phía sau.

“Mục đích của cậu ta không đơn thuần, em cũng đừng tiếp xúc nhiều với cậu ta, chuyện khác anh sẽ dặn thủ hạ lưu ý… Em đừng hút thuốc, hả?”

Quý Thu Hàn nghe hắn vừa nói hả, hình như đầu kia có ai đang báo cáo gì đó với hắn. Anh biết Giang Trạm vừa tới, còn rất nhiều chuyện cần giải quyết, liền cúp điện thoại. Anh dựa vào ghế ngồi, khói thuốc bay ra ngoài cửa sổ. Quý Thu Hàn tắt thuốc, đóng cửa sổ lại.

“Anh Quý!”

Tô Tiểu Na và Ba Thanh Bình thở hổn hển gõ vào cửa sổ xe anh: “Anh đi đâu thế? Bọn em đi cùng anh. Giờ sức khoẻ anh không tốt, để bọn em theo đi.”

Rõ ràng xung quanh có rất nhiều người, nhưng vì sao mấy ngày nay anh cứ cảm thấy càng lúc càng lạnh, cái lạnh từ sâu trong óc thẩm thấu ra.

Trên đường đi, Quý Thu Hàn bắt đầu nhớ đến Phương Bân. Phương Bân là một đứa trẻ mồ côi, và hành trình của cậu ta không hề dễ dàng. Sau khi tốt nghiệp học viện cảnh sát, cậu ta được nhận vào cục thực tập nửa năm, khi có thành tích rồi thì được phân đến tổ của Quý Thu Hàn, tính ra cũng đã theo anh bốn năm năm rồi.

Vốn dĩ tất cả cảnh sát từ thành phố A chuyển đến đều đã được chuẩn bị ký túc xá và phòng đôi trong khách sạn. Cảnh sát ở cùng Phương Bân là một sĩ quan hậu cần bị suy nhược thần kinh. Phương Bân thường xuyên đi sớm về muộn vì công việc điều tra nên đã dọn ra ngoài ở riêng vì sợ ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi. Lúc dọn ra ngoài cũng đã báo cho Quý Thu Hàn.

Nơi Phương Bân thuê cũng không quá cao cấp, chỉ là một tiểu khu cũ trong nội thành.

“Phương Bân, anh Bân.” Tô Tiểu Na gọi cửa.

Một lát sau, giọng nói bên trong vang lên: “… Tiểu Na? Ấy, ra ngay đây! Đợi tí!” Sau đó lại thấy một loạt âm thanh sốt ruột hoảng hốt, giữa tiếng “ra ngay ra ngay” của Phương Bân, còn nghe thấy choang một tiếng, là thứ gì đó bị vỡ.

Cửa mở, đầu tóc Phương Bân rối như ổ gà, hai mắt thâm quầng, vô cùng kinh ngạc khi thấy họ cùng nhau tới.

“Tiểu Na? Anh Quý? Ba Thanh Bình, sao mọi người lại tới?” Vừa thấy Quý Thu Hàn, Phương Bân lập tức nhăn mặt, lại vội vàng ôm bụng:

“… Này, Ba Thanh Bình! Không phải cậu dẫn anh Quý tới đây bắt tôi chứ? Ôi trời, anh Quý, em thực sự bị tiêu chảy nên mới xin phép đội trưởng Triệu cho nghỉ thôi, không cố ý trốn mà!”

Phương Bân liên tục kêu ca rồi nhanh chóng bảo họ vào, bản thân thì phi vào nhà vệ sinh.

“Phương Bân, cậu ăn phải cái gì thế hả, mấy ngày nay thường xuyên thấy cậu cứ ăn xong là biến đâu mất.”

Tiếng r3n rỉ vang lên trong nhà vệ sinh: “Gặp mấy người bạn học cũ ở thành phố A rồi rủ nhau đi ăn đồ nướng ấy mà. Tôi biết ngay mấy thứ rẻ tiền sẽ không sạch mà!”

Không giống Tô Tiểu Na và Ba Thanh Bình ngồi lên sofa rồi tự động rót trà, Quý Thu Hàn nhìn một vòng xung quanh. Căn hộ này có một phòng ngủ một phòng khách, trông có hơi cũ, cửa phòng ngủ đã đóng, phòng khách lại hơi bừa. Chỉ có một tấm bảng đen trắng, mì ăn liền còn dang dở và ổ cắm điện vương vãi trên sàn.

Manh mối và ảnh của các nạn nhân trong vụ án 11/7 được dán dày đặc trên bảng trắng và được đánh dấu bằng bút dạ, thể hiện sự tận tâm của Phương Bân trong việc điều tra vụ án.

Chỉ là căn hộ lộn xộn của một người đàn ông độc thân, không có gì đặc biệt, Quý Thu Hàn liếc nhìn, và tìm thấy nguồn gốc của tiếng vỡ vừa rồi dưới tủ TV,

Một khung ảnh bị vỡ nằm lộn ngược trên sàn nhà.

Quý Thu Hàn nhặt nó lên.

Trong khung ảnh là một tấm ảnh chụp chung, một cậu bé khoảng tám, chín tuổi đang ôm một cô gái trẻ. Cậu bé khá gầy gò, chỉ vừa đến ngực cô, đang trìu mến ôm eo cô gái trẻ mặc váy màu tím nhạt, cười rất hạnh phúc.

Chỉ có điều… tấm kính bao quanh khung ảnh vừa bị vỡ, và những bông tuyết nứt vỡ vô tình che mất khuôn mặt của cô gái trẻ.

Quý Thu Hàn đột nhiên cảm thấy trong đầu có một con bướm vỡ tung bay đi, quấy nhiễu đoạn ký ức hỗn loạn nào đó.

“Anh Quý, có uống chén nước không?”

Phương Bân đột nhiên đứng bên cạnh, đưa cho anh một ly trà hoa cúc mới pha.

“Đây là chị gái em.” Phương Bân nhìn khung ảnh mà Quý Thu Hàn đang cầm trong tay.

“Chị gái em tên Phương Nhu, tiếc là chị ấy đã qua đời khi em còn rất nhỏ. Nếu không vì vậy, em cũng sẽ không bị gửi đến cô nhi viện.”

“Xin lỗi…” Ánh mắt Quý Thu Hàn rơi vào phía trên cô gái, tại sao anh lại cảm thấy… quen thuộc như vậy?

Phương Bân cầm lấy tấm ảnh trong tay Quý Thu Hàn, ánh mắt dịu dàng: “Từ nhỏ, em với chị ấy đã sống nương tựa vào nhau. Chị ấy một mình đi làm thuê rồi đón em từ nông thôn lên thành phố. Chị ấy làm công trong một xưởng sản xuất khoá kéo để nuôi em, nhưng vì một việc ngoài ý muốn trong nhà máy năm đó, chị ấy không được cứu, nên đã đi rồi.”

Việc ngoài ý muốn sao? Quý Thu Hàn còn muốn hỏi Phương Bân gì đó, nhưng vừa quay sang đã thấy ánh mắt Phương Bân lúc này vô cùng đau thương, người chị gái vẫn sống nương tựa vào nhau từ nhỏ đã ra đi… Quý Thu Hàn vỗ vỗ vai Phương Bân.

“Tại cuộc họp hôm nay, tiểu Lý nói gần đây cậu đang so sánh sự tương đồng giữa vụ án 11/7 và vụ án 23/5. Tại sao cậu lại đột nhiên liên kết nó với vụ án 23/5 của mười mấy năm trước?”

Phương Bân bừng tỉnh, nói “À, cái này.” Rồi mở laptop trên mặt đất.

“Luận văn tốt nghiệp nghiên cứu sinh năm nay của em là về biểu hiện và phục hồi của chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, đòi hỏi rất nhiều báo cáo phân tích trường hợp, vì vậy em đã kiểm tra dữ liệu của vụ án 23/5 năm đó. Nhưng không chỉ có vậy, sau khi xem xong lên, em nghĩ nó thực sự có liên quan vụ án 11/7 mà chúng ta đang điều tra, vì có quá nhiều điểm tương đồng, anh Quý, anh nhìn xem…”

Ba Thanh Bình cùng Tô Tiểu Na cũng ngó sang. Quý Thu Hàn nghe, những gì Phương Bân phân tích cũng không khác nhiều với nội dung mà Lý Cương vừa nói trong cuộc họp. Anh đọc qua luận văn của Phương Bân, vì vẫn là bán thành phẩm, nhưng những ghi chú của các vụ án tử có khá nhiều chỗ đều đánh dấu là vụ án 23/5.

Chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp…

Phương Bân chợt kêu lên: “… Này, sao, sao mấy người vào nhà tôi mà không thay giày thế hả?”

Tô Tiểu Na khó chịu: “Kệ đi, nhà anh bẩn thế còn bắt thay giày? Đế giày tôi còn sạch hơn sàn nhà anh nhiều, bảo sao mà anh chẳng có bạn gái!”

Ba Thanh Bình tìm được vài đôi dép lê dùng một lần của khách sạn trong tủ giày: “Phương Bân, thế này cũng hơi quá rồi đấy, có phải làm nhiệm vụ xong là cậu cuỗm hết dép lê đi không hả, chú ý liêm khiết!”

Ba Thanh Bình đưa cho Quý Thu Hàn, Quý Thu Hàn lắc đầu nói không cần, bảo đi thôi, về đội còn có rất nhiều việc cần làm. Quý Thu Hàn nhìn quanh căn hộ lần cuối và chắc chắn rằng không có gì đặc biệt. Phương Bân cũng nói đi cùng họ, bảo đã đỡ hơn nhiều rồi.

Bầu trời bên ngoài trắng xám, còn ba ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, bầu trời mùa đông lạnh giá như một lớp vôi vữa xỉn màu được quét vôi trắng xám, mây tan thành bụi khô rơi xuống, mưa phùn rơi làm ướt đôi câu đối Tết mới dán trước cửa nhà xe.

Ba Thanh Bình cởi áo khoác che mưa cho Tô Tiểu Na. Mấy người vừa lên xe, gần như cùng lúc đó, điện thoại của họ đồng loạt vang lên.

Là tin nhắn của đội trưởng Triệu Hà.

“Họp khẩn cấp, trang web giết người kia đã cập nhật trở lại.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi