GIANG NAM LÃO

Hắn chưa bao giờ dám mong chờ một cái kết viên mãn hơn cho điểm cuối của giấc mộng đẹp đẽ này.

Đáy mắt hắn phiếm hồng, quay đầu đi.

“Danh sách đồ quyên tặng còn sửa được không?” Cô lên tiếng, “Liệu có gây ra ảnh hưởng xấu gì không?”

“Là hàng mô phỏng thôi.” Giọng hắn khàn khàn, cố gắng khiến bản thân thật bình tĩnh.

Hắn quay lưng về phía cô, nói tiếp: “Kể cả là hàng thật thì cũng là đồ của Thẩm gia, hỏng cũng sẽ không có ai dám trách em. Mà dù em có sai thật thì có anh ở đây rồi, sợ cái gì?”

“...... Em lo gần chết, anh thì nói hay lắm,” cô bực mình, chẳng để ý đến vẻ thục nữ đá hắn một cái, “Còn tưởng là làm hỏng văn vật Nam Bắc triều thật, áy náy muốn dập đầu tạ lỗi luôn.”

Thẩm Sách không quay lại, không đáp lời kiểu cợt nhả như ngày thường, mặc cho cô mắng.

Cô đá hai cái thì hết giận rồi, từ sau lưng ôm lấy cổ hắn, thò đầu ra nhìn: “Sao không giải thích? Còn không để ý đến em nữa!”

Hắc lắc đầu, tìm một lý do đáng tin nhất: “Không có gì, tự nhiên nghĩ đến Thẩm Chính.”

Chiêu Chiêu lập tức mềm lòng, im lặng một lát, sau đó ôm lấy mặt hắn, nhỏ nhẹ an ủi: “Em biết trong lòng anh rất khó chịu, nên mới nằng nặc đòi đến cùng anh.”

Cô kéo Thẩm Sách nằm xuống với mình, tựa đầu vào vai hắn, muốn dùng chủ đề không liên quan khiến hắn phân tâm: “Hôm nay nhìn thấy anh ở buổi lễ tế tổ làm em nhớ đến mười năm trước.”

“Nhớ đến cái gì?”

“Ngày hôm đó anh cũng ở trong nhóm tế tổ đầu tiên, em và chị gái xếp hàng ở đằng sau, nghe mấy phóng viên bên cạnh thảo luận về bối phận của anh,” cô cảm khái, “Ai mà nghĩ được mười năm trước anh là khách từ Macao được mời đến, mười năm sau đã thành người chủ trì buổi tế tổ chứ.”

Bản thân hắn cũng không nghĩ tới, nếu như Chiêu Chiêu không xuất hiện, hắn sẽ không nghĩ đến việc trở thành đích tôn thừa tự, lại càng không có chuyện dùng thân phận này làm chủ trì cho buổi lễ tế tổ.

Nếu như cuộc đời hắn là hết chuỗi tuần hoàn này đến chuỗi tuần hoàn khác, từ nguyên nhân dẫn đến kết quả, vậy thì đó đều là bởi vì cô.

Cô nghiêng đầu nhìn hắn: “Trước khi em rời khỏi Hồng Kông anh đã sống thế nào vậy? Kể em nghe đi.”

Đó là một cuộc sống liền mạch nhưng cũng hết sức buồn tẻ, Thẩm Sách đan mười ngón tay kê sau đầu, đơn giản nói: “Trước khi tế tổ anh đã theo học ở Anh, sau tế tổ thì học đại học, không có thì đặc biệt, đi học, xã giao, lập nghiệp. Thẩm gia ở Macao ít người, quan hệ người trong nhà đều rất tốt, lúc rảnh rỗi sẽ giúp người này người kia xử lý vài việc vặt.”

“Vì sao không tìm bạn gái? Trước khi em rời khỏi Hồng Kông ấy?”

Hắn cười, còn có thể vì sao nữa, vì chờ em đó.

Chiêu Chiêu tò mò nhìn hắn, chờ hắn đáp.

“Cuộc đời của mỗi người đều không giống nhau, không có nhiều cái vì sao như thế,” để cô có được đáp án hài lòng nhất, hắn chỉ đành giấu diếm sự thật, phân tích theo mặt lý trí, “Như Thẩm Chính chẳng hạn, sống đến năm năm mươi tuổi vẫn chưa gặp được người định mệnh cũng là một chuyện hết sức bình thường. Lại có những cặp thanh mai trúc mã, lớn lên trở thành bạn đời, đều là chuyện thường thấy.”

Cô còn tưởng hắn sẽ nói tiếp, Thẩm Sách bỗng quay đầu nhìn cô.

Dù sao nơi họ ở cũng không phải khách sạn sang trọng, cách âm kém, dưới tầng loáng thoáng truyền đến tiếng tivi.

Hô hấp của hắn chui vào xoang mũi cô, chạy vào phổi...... Ánh mắt hai người gặp ở một điểm, triền miên không rời, tiếng tim đập thình thịch như một trận tập kích bất ngờ, khiến cho bầu không khí thoáng chốc thay đổi: “Anh có cảm thấy, một người chịu kích thích quá độ sau đó sẽ có thay đổi lớn về tính cách không? Giống như có rất nhiều người sau khi phẫu thuật xong tính cách sẽ bị thay đổi ấy.”

Thẩm Sách im lặng lắng nghe, không đáp.

Cô không biết phải miêu tả thay đổi của bản thân thế nào cho hắn hiểu.

Trước đây chính bản thân cô cũng không hiểu vì sao mình lại dễ dàng say mê Thẩm Sách đến vậy. Thậm chí sau đó đã không ngừng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, mọi chuyện đều phải suy nghĩ một cách lý trí trước, cả khi Thẩm Sách nói muốn có con, cô cũng đã nghĩ xem nếu như sau này tình cảm của hai người rạn nứt, sau khi ly thân phải làm sao......

Sau kiếp nạn kia, mọi thứ đều không còn như trước.

Cô chăm chú quan sát khuôn mặt hắn. Trong đôi con ngươi Thẩm Sách chỉ có cô, dịu dàng như có thể nhấn chìm mọi thứ.

“Trước đây......” Cô nói thật chậm, “Thật ra em vẫn luôn trách móc anh. Trách anh không nói yêu em, thích em.”

“Thẩm Sách,” cô dừng lại rất lâu, khẽ nói, “Em yêu anh. Thẩm Chiêu Chiêu yêu anh.”

Chóp mũi chua xót, cô vội che hai mắt, làm cái gì thế, khóc gì chứ!

Hắn gỡ tay cô ra, để cô nhìn thẳng vào mắt mình.

Ướt át nóng bỏng, nụ hôn gấp gáp ập đến không ai kịp đề phòng, đè xuống tiếng tivi của tầng dưới, cả tiếng cãi cọ ồn ào của một gia đình nào đó gần đây. Hắn cạy mở lòng bàn tay cô, cùng cô mười ngón tay đan chặt, mặc kệ nó đã bị phủ một tầng mồ hôi nhớp nháp.

Chiêu Chiêu chợt phì cười, Thẩm Sách áp trán mình lên trán cô: “Cười gì?”

“Em vừa mới căng thẳng đấy......” Lại không phải lần đầu.

Cô khẽ thở dài, hắn hơi ngồi dậy, kéo dài khoảng cách của hai người, đáy mắt cũng chứa đầy ý cười, không hề cảm thấy khó hiểu với hành động khác thường của cô. Hắn rời khỏi, đi chân đất dạo quanh tầng hai một vòng, từ hành lang đến thư phòng, cả mấy phòng ngủ, đến cả mấy chiếc đèn trong phòng khách cũng tắt hết. Dưới sân, tiếng cười của tài xế và mấy người đàn ông chợt ngừng lại, nhưng rất nhanh nắm bắt tình thế, tiếng nói cười còn rõ ràng hơn cả vừa nãy.

......

Ban đêm, Chiêu Chiêu kêu đói, bà chủ nhà nghỉ lập tức nói sẽ chuẩn bị bữa khuya mang lên cho cô. Chiêu Chiêu thấy người ta đang dỗ con ngủ, cảm thấy không nền làm phiền, trước đó nghe nói trong hẻm nhỏ bên cạnh có quán bán đồ ăn vặt, bèn kéo Thẩm Sách cùng mình đi xem thử. Sông nước Giang Nam chứa đầy những điều đặc biệt, có đường gạch, có những con đường lót đá xanh, có con thuyền nhỏ đậu bên sông, còn có bảng đèn sáng của quán ăn nào đó. Họ tìm được quán bán đồ ăn vặt kia, phát hiện cả một con hẻm này đều treo những lá cờ nho nhỏ, có cái là trà, có cái là rượu, nhưng đều đóng cửa rồi.

Chiêu Chiêu vốn muốn mua bánh hoa, thế nhưng bánh hoa đã bán hết từ chiều.

Trên kệ còn lại trơ trọi một chiếc túi, bên trong là bánh cải. “Anh, em muốn ăn cái này.” Cô giục Thẩm Sách trả tiền, hắn vẫn hơi ngập ngừng, sợ bánh để đến đêm không thể ăn, rút ví ra rồi vẫn còn nghĩ xem có nên quay về, nói tài xế lái xe đi mua hay không.

“Bánh này vừa mới làm thôi, vừa mới làm thôi,” chủ quán là một cặp vợ chồng già, nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn xinh xắn của Chiêu Chiêu thì rất quý mến, “Cô bé đói lắm rồi hả? Trong nhà còn đồ ăn, chờ một lát nhé.” Sau đó cầm hai chiếc ghế dài nhỏ ra, để họ ngồi trước cửa chờ.

Không quá lâu sau, đồ ăn cất trong bếp đều được mang ra, tiếp đãi Chiêu Chiêu như khách đến chơi nhà. Lạp xưởng cắt thành miếng nhỏ, cua cà ra, ngó sen nhồi gạo nếp...... Chiêu Chiêu cười tít mắt cảm ơn cặp vợ chồng già, khiến hai người đó càng nhìn càng thích.

Thẩm Sách ngại mình quá cao lớn ngồi gãy mất chiếc ghế nhỏ của người ta nên đứng ở một bên. Chiêu Chiêu kéo tay áo hắn, Thẩm Sách hơi cúi đầu, cô nói nhỏ: “Hơn nửa đêm rồi, anh cứ đứng thế này sẽ dọa người qua đường đó. Ngồi xuống đi, người ta còn lấy ghế cho anh rồi này.”

Thẩm Sách chỉ đành ngồi xuống, nhưng vẫn không dám dồn hết trọng lượng lên mặt ghế.

Chiêu Chiêu gác một chân lên đùi hắn, đút cho hắn một miếng lạp xưởng. Hắn nhai rất chậm, ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn chiếu lên, vương vãi trên khuôn mặt. Chiêu Chiêu ăn đến là vui vẻ, cười tít mắt, chợt nhìn thấy lá cờ của một quán rượu ở gần đó.

Lá cờ bị gió đêm cuốn lên, phấp phới không ngừng.

Thẩm Sách theo tầm mắt cô nhìn qua: “Lần đầu gặp em đã nghĩ đến một câu.”

Chiêu Chiêu cắn một miếng bánh, chờ hắn nói.

“Bên sông người tựa trăng ngân, cổ tay rót rượu trắng ngần hơn sương(*).” Hắn quay đầu nhìn cô.

(*) Hai câu thơ này, bao gồm cả tên chương là ở trong bài thơ Bồ Tát man III của Vi Trang, đã nhắc đến trong văn án, Bát sẽ không share lại vì cảm thấy mọi người nên đọc lại văn án đó kkk

Chiêu Chiêu đã từng đọc bài thơ này. Cô nghiêng đầu, tủm tỉm cười, nhấc đũa gắp một miếng bỏ vào miệng.

Thẩm Sách vừa khen cô xinh đẹp, cô biết.

Thẩm Sách thấy tóc cô có mấy sợi rối, giúp cô sửa lại: “Đọc rồi hả?”

Cô gật đầu: “Đọc rồi.”

“Có biết là viết trong hoàn cảnh nào không?”

Cái này thì đúng là cô không tìm hiểu.

“Là nói, cô nương bán rượu xinh đẹp như trăng, xắn tay áo lộ ra cổ tay trắng ngần, còn trắng hơn cả sương tuyết.” Khí chất của Chiêu Chiêu không hề liên quan đến ánh trăng tĩnh lặng, nhưng không hiểu vì sao khi đó hắn lại nghĩ đến một câu này.

Sau này mới hiểu, bởi vì trong tiềm thức chưa từng quên một thiếu nữ tham lam ôm chum rượu, đắm chìm trong men say.

Cô gật đầu, bỗng ngẩng đầu nhìn bóng đèn vàng vọt dưới bầu trời đêm: “Anh, mưa rồi. Anh trả tiền nhanh đi rồi chúng ta về, khéo lát nữa lại mưa lớn,” còn không quên cắn thêm một miếng bánh, vừa nhai vừa nói, “Anh đưa người ta thêm chút tiền, có vẻ chỗ đồ ăn này là phần cơm trưa ngày mai của người ta đó.”

Thẩm Sách lắc đầu cười, rốt cuộc có thể nhấc mông khỏi chiếc ghế nhỏ, lúc đứng dậy còn tiện tay kéo theo cả cô.

Trả tiền xong, bà lão vậy mà còn rót thêm nửa cốc sữa giục cô mau uống, Chiêu Chiêu bị sự nhiệt tình của bà ấy làm cho cảm động, trong lúc bà ấy khen nức nở mình xinh đẹp thế nào đáng yêu ra sao, ngửa đầu uống cạn cốc sữa.

Trên đường trở về, cô từ đằng sau ôm lấy Thẩm Sách, hai người đi dưới bầu trời mưa bay, không nhanh không chậm trở lại nhà nghỉ. Thẩm Sách sợ cô không theo kịp nên đi rất chậm, Chiêu Chiêu thì sợ đạp trúng giày hắn, mỗi bước đều cẩn thận từng li từng tí.

Chiêu Chiêu áp má lên lưng hắn, cười nói: “Anh, người ở đây nồng hậu thật đấy.”

Hắn đút tay trong túi quần, dùng cánh tay kẹp lấy tay cô, làm như không để tâm lắm trả lời: “Người ở đây vẫn rất nồng hậu.”

Thủy thổ dưỡng ra con người, ngàn năm không hề thay đổi.

Ngày hôm sau gặp lại Thẩm Chính, đừng nói là Thẩm Sách, đến cả Chiêu Chiêu cũng không thể lập tức tiếp nhận được loại biến hóa nghiêng trời lệch đất này.

Ngày hôm trước giống như một vị khách hành hương, còn là một người đàn ông với quần áo giản dị màu xám, khoác ba lô đen đi vào cổng chùa, qua ngày hôm nay đã trở thành một vị sư thầy mỉm cười hiền từ chắp tay chào họ.

Thẩm Chính dẫn hai người đi trước, dọc theo bức tường màu vàng đưa họ đến dưới một gốc cây cổ thụ, sau đó quay người cười với Chiêu Chiêu: “Thời gian em đến Thẩm gia không ngắn, tiếc là đều ở nước ngoài nên không có nhiều cơ hội gặp mặt. Vẫn là duyên bạc.”

Đôi mắt Chiêu Chiêu đỏ lên, bước sang bên cạnh: “Hai người không cần để ý đến em, cứ thoải mái nói chuyện với nhau đi ạ.” Cô biết tình cảm hai anh em họ rất tốt, không muốn để Thẩm Chính mất quá nhiều thời gian nói lời từ biệt khách sáo với mình.

Thẩm Chính và Thẩm Sách lại không như mong đợi của cô, không có một màn chia tay trong bùi ngùi cảm động, chỉ nhìn nhau cười, những gì cần nói đều đã nói xong.

“Không đợi được hai người kết hôn, đừng trách anh,” Thẩm Chính nói, “Lẽ ra anh nên là người làm chứng ở đó.”

Ý của Thẩm Chính cũng chỉ có Thẩm Sách hiểu: Thế gian này, hiểu duyên phận kiếp trước kiếp này của hắn và Chiên Chiêu chỉ có người anh họ trước mắt.

Thẩm Sách lắc đầu: “Anh có thể giúp em vượt qua kiếp nạn ngày đó, đã làm được rồi, vậy là đủ.”

Đêm đó, người đầu tiên kéo lý trí của hắn về là Chiêu Chiêu, mà Thẩm Chính cũng đóng một vai trò quan trọng không hề kém. Nguy hiểm của một đêm này không phải ở sự hung tợn của những kẻ bắt cóc, mà là ở chính bản thân Thẩm Sách vì có ký ức của kiếp trước, cần hắn kịp thời buông bỏ sát ý.

Thẩm Chính chắp tay trước ngực, khoảnh khắc này chính thức từ biệt, bước qua cánh cửa vào sân chùa, không quay đầu thêm một lần nào nữa.

Hiện tại là giữa hè, còn là cuối tuần, khách hành hương đến các ngôi chùa ở núi Phổ Đà rất đông.

Thẩm Sách thấy thời gian còn sớm, muốn đưa cô vào chùa dâng hương cho khuây khỏa đầu óc, cô lắc đầu: “Chị gái em nói, muốn cầu điều gì thì phải dùng tấm lòng thành kính nhất để cầu, bởi vậy nếu không thật sự có việc thì đừng làm phiền Bồ Tát.”

Hắn gật đầu.

“Chúng ta đi Lạc Già không?” Cô đứng sóng vai với Thẩm Sách bên bờ hồ, từng cơn gió mát thổi qua khiến lòng người khoan khoái.

Thẩm Sách trầm mặc một lát, nói: “Hôm nay chắc là không kịp.”

Cô tiếc nuối: “Anh biết không? Ba em tín Phật. Từ lúc biết hồi nhỏ anh từng sống ở Phổ Đà, em đã kể với ba. Nghe ba nói xong em mới biết Phổ Đà Lạc Già là dịch âm của Phạn văn.”

Hắn gật đầu: “Potalaka.”

“Potalaka.” Cô đọc theo hắn.

“Từ khi Phật giáo được đưa vào Trung thổ, trong tài liệu lịch sử của các triều đại đều có potalaka,” bởi vì kiếp trước Chiêu Chiêu cũng tín Phật, nên hắn xem như biết rõ, “Nhưng vì mỗi người phiên dịch ra khác nhau, dịch âm ra văn tự cũng sẽ khác biệt. Trước là trong các kinh văn không phiên dịch giống nhau, sau đến những câu chuyện trong dân gian truyền ra nhiều phiên bản.” Có nơi là “Phổ Đà”, có nơi lại dịch thành “Bổ Đà”, vân vân, Lạc Già cũng vậy, càng về sau càng có nhiều phiên bản.

“Muốn tìm tận gốc rễ, nếu như nói đến thánh địa Phật giáo thì chắc chắn là Potalaka này,” hắn nói, “Cung điện Potala cũng là một phiên bản của Potalaka.”

Cô gật đầu.

Hắn nhìn ra xa xăm, cuối cùng nói: “Ý nghĩa của nó là, ngọn núi chứa ánh sáng mặt trời.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi