GIANG NGUYÊN

Kim Lang rất buồn bực:

– Cậu chưa thử làm sao mà biết chứ?

Phùng Sướng không muốn giải thích nhiều, cô nói:

– Chia tay thì làm sao. Lại chẳng phải bộ phim tình yêu đau khổ cả đời này không gặp nhau nữa. Nhưng mà cậu đó, Kim Lang, sao cậu lại sốt ruột cho tớ và Giang Nguyên làm gì?

– Bởi vì tớ biết anh ấy không giống.

Kim Lang nhìn cô,

– Sướng Sướng, tớ biết đối với cậu Giang Nguyên rất đặc biệt. Tớ hy vọng anh ấy có thể ở bên cạnh cậu, hy vọng hai người vẫn luôn ở bên nhau. Tớ không muốn lúc cậu không có tớ ở bên thì cái gì cũng đều một mình. Tớ không muốn cậu cô độc giống như trước đây. Sướng Sướng, cậu có biết không, mấy năm nay tớ thấy cậu ở bên Giang Nguyên vui vẻ hạnh phúc bao nhiêu. Trước kia lúc mà bị phát bệnh nặng nhất, tớ luôn nghĩ nếu tớ không còn nữa thì ai sẽ ở bên Sướng Sướng của tớ đây, tớ nhất định phải khỏe lên.

– Đừng có nói lung tung. – Phùng Sướng xoa gương mặt mịn màng của cô ấy, – Hiện giờ cậu rất khỏe mạnh, về sau cũng sẽ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.

– Trước kia cậu không thích người khác, chỉ thích tớ. Hiện giờ có người để thích, vì sao lại dễ dàng từ bỏ được. Sướng Sướng, cậu…

– Được rồi. – Phùng Sướng ngắt lời cô ấy, – Tớ biết rồi.

– Vậy không chia tay nữa có được không?

– Không được. Kim Lang, trước kia tớ theo đuổi Giang Nguyên, nói thẳng ra chỉ là thấy sắc nổi lòng tham. Tớ không nghĩ lại ở bên nhau lâu như thế. Ở bên nhau lâu như thế, tớ cũng không thích anh ấy nhiều như cậu tưởng tượng đâu.

– Cậu nói dối. Có giỏi thì cậu nhìn thẳng vào mắt tớ lặp lại lần nữa đi.

Phùng Sướng nhắm mắt lại, mở ra, cô nhìn Kim Lang,

– Tớ…

– Chỉ biết nói dối thôi.

Phùng Sướng vừa mới thốt lên một cậu, Lim Lang đã có đáp án,

– Sướng Sướng, tớ còn không hiểu cậu ư. Nếu cậu không thích anh Giang Nguyên thì đã đá anh ấy từ 800 năm rồi. Có lẽ cậu đã từng chưa nghĩ có thể ở bên nhau lâu như thế, nhưng vậy thì chỉ có thể chứng minh một chuyện khác.

– Không sao hết. – Phùng Sướng không dây dưa, cô bình tĩnh nói, – Nói thêm vài lần sẽ tin thôi.

– Đừng vậy mà.-  Kim Lang đau xót, cô ấy ôm lấy Phùng Sướng, – Sướng Sướng, tớ không nói nữa. Cậu đừng như vậy nữa.

– Đừng cái gì? – Phùng Sướng kéo cô ấy ra, – Tớ đi tắm, cậu đi ngủ sớm đi.

Kim Lang nằm ở trên giường trái lo phải nghĩ, quyết định phải về Nhạn Thành một chuyến gặp Giang Nguyên mới được.

Cô hẹn gặp Giang Nguyên tại một quán cà phê lịch sự tao nhã ở bên sông.

Lẽ ra Kỳ Khải Kinh ngồi cùng Kim Lang, nhưng mà Kim Lang nghĩ nghĩ, bảo anh ấy đi ngồi ở chỗ khác.

Thấy đã đến giờ hẹn gặp, Giang Nguyên mới từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào.

Kim Lang vẫy tay với anh.

Giang Nguyên bước đến gần, anh mặc áo thun màu xanh thẫm, thân hình vẫn cao ráo thẳng tắp như cũ.

– Anh ngồi đi ạ.- Kim Lang có chút căng thẳng, – Anh muốn uống gì không ạ?

– Anh không uống đâu. Có gì em nói đi.

Khi lên tiếng giọng của Giang Nguyên hơi khàn, lúc này Kim Lang mới ngẩng lên nhìn kỹ anh.

Anh mắt cô chuyển từ gò má tái nhợt đến mặt mày hơi chau lại, từ chóp mũi ửng đỏ đến sắc môi khô khốc của anh.

Anh bị ốm rồi.

Kim Lang hỏi người phục vụ muốn một ly nước ấm.

– Anh Giang Nguyên, anh đã uống thuốc chưa ạ?

– Rồi. – Giang Nguyên nhận lấy nước, nói cảm ơn. Sức khỏe anh vẫn luôn tốt, chỉ là sáng sớm ngày hôm trước mưa quá to đứng bên hiên bị hắt vào, không hiểu sao lại bị cảm. Anh tưởng ngủ một giấc dậy sẽ khỏe lên, nhưng mà anh không ngủ được, trằn trọc mấy tiếng, cả người giống như bị búa tạ đánh vào, đầu cứ choáng váng lâng lâng suốt hai ngày trời.

– Em tìm anh có chuyện gì?

– À…dạ…là chuyện…Sướng Sướng về nước rồi. Anh có biết không ạ?

– Anh không biết. Anh không quan tâm. – Trên mặt Giang Nguyên không chút biểu cảm, – Cô ấy không nói với em là bọn anh chia tay rồi à?

– Anh không cảm thấy lạ ạ? – Kim Lang bắt đầu sốt ruột, – Đang yên đang lành sao tự nhiên nói chia tay chứ.

– Em muốn nói gì?

– Anh Giang Nguyên, thực ra từ lâu anh đã biết bố Sướng Sướng là ai rồi đúng không ạ?

Tất nhiên Giang Nguyên biết. Nhạn thành là đại bản doanh của Đông Thăng, không ai là không biết đến Phùng Nhất Đường. Ngay từ đầu anh đã biết gia cảnh ưu việt của Phùng Sướng, chỉ là không dự đoán được đến mức độ này thôi. Khi mà vô tình nhìn thấy bức ảnh chụp chung của Phùng Nhất Đường với Phùng Sướng, anh thực sự giật mình hoảng sợ.

– Sướng Sướng có nỗi khổ đó ạ.

Kim Lang cẩn thận tìm từ, kể toàn bộ câu chuyện về những phần mà có thể nói ra được cho anh nghe.

– Dù sao thì sự việc là thế ạ. Anh Giang Nguyên, anh đừng tức giận có được không, anh chờ Sướng Sướng đi, cậu ấy với Lý Đại Tranh chỉ đang giả bộ thôi…

Muốn nói Giang Nguyên có bao nhiêu bất ngờ thì là nói dối. Anh chỉ cảm thấy rất hoang đường. Đối với bên ngoài Phùng Nhất Đường nói Phùng Sướng với anh là diễn trò cho Lý Đại Tranh xem, Kim Lang nói Phùng Sướng cùng Lý Đại Tranh diễn trò là cho người khác xem, Phùng Sướng nói rằng cô chính là chân trong chân ngoài có mới nới cũ, ai tự mâu thuẫn mà nói dối, anh đã nhìn thấy trước khi Kim Lang nói cho anh biết rồi.

Phùng Sướng lấy một cái cớ rất qua loa lấy lệ có trăm ngàn sơ hở để ngụy biện, chẳng qua là muốn chia tay, anh tác thành cho cô, vì sao cô lại muốn Kim Lang tới thông báo có “nỗi khổ” gì đó với anh.

Thời đại nào rồi còn chơi trò này chứ.

Cô muốn anh làm gì?

Giang Nguyên nói:

– Diễn trò bao lâu? Làm đến mức độ nào?

– Hiện tại còn chưa biết…

Kim Lang cũng không biết chắc chắn, cô ấy cho rằng Giang Nguyên đã bị mình thuyết phục, không ngừng cố gắng nói,

– Chắc là sẽ không lâu đâu ạ.

– Cô ấy muốn anh làm gì? Là người tình trong bóng tối của cô ấy à?

– Chỉ là không thể gặp mặt nhau…

– Nếu bọn họ từ diễn thành thật thì anh thành cái gì? – Giang Nguyên lạnh lùng nói, – Kim Lang, dựa vào đâu mà em cho rằng anh sẽ đáp ứng, dựa vào đâu mà cho rằng anh phải đứng tại chỗ chờ cô ấy?

Kim Lang ngẩn người,

– Em không…

– Là cô ấy bảo em tới à?

– Không ạ, không đâu ạ…

Kim Lang vội xua tay,

– Không phải ạ, Sướng Sướng không biết em tới tìm anh. Là em tự quyết định, em không muốn anh với Sướng Sướng chia tay.

Phùng Sướng không biết.

Phải rồi. Ngày hôm đó cô nói đủ tuyệt tình rồi, cắt đứt triệt để rồi. Đương nhiên sẽ không làm bộ làm tịch bảo Kim Lang thay đổi lý do thoái thác tới thử anh.

Giang Nguyên mấp máy môi, tâm trạng càng thêm tồi tệ.

*

– Đã lâu không gặp.

Kỳ Khải Kinh ngẩng lên, thấy một cô gái đứng bên bàn mỉm cười  chào mình.

– Sao vậy ạ, anh không nhận ra em à?

Túc Văn Tây vén mái tóc dài ra sau tai, chớp chớp mắt với anh ta.

Hơn hai năm không gặp, đích thực là Kỳ Khải Kinh không nhận ra cô ấy.

– Chào em Túc Văn Tây. Đã lâu không gặặp, sao em lại đến đây?

– Em có thể ngồi không ạ?

– Mời em ngồi.

Túc Văn Tây chỉ chỉ tấm kính.

– Em vừa đi ngang qua, định mượn dùng cái này làm gương soi, ai dè nhìn nhìn lại phát hiện anh ngồi bên trong. Thật là trùng hợp quá! Trong lòng em nghĩ vậy đó, cho nên liền đi vào chào hỏi anh. Anh thấy có trùng hợp không?

Kỳ Khải Kinh cười cười:

– Đúng là trùng hợp thật.

– Kỳ Khải Kinh, anh làm gương cho em đi.

– Gì cơ?

– Lát em có cuộc phỏng vấn nhỏ. Anh ngắm nhìn giúp em xem có chỗ nào không ổn không ạ?

Túc Văn Tây đứng lên, xoay một vòng trước mặt anh ấy.

Làn da cô ấy trắng nõn, vòng eo mảnh mai, chiếc váy màu vàng nhạt bó eo như được thiết kế riêng cho cô ấy, cực kỳ vừa vặn.

– Đẹp lắm. – Kỳ Khải Kinh khen thật lòng.

– Thật ạ? – Túc Văn Tây có chút thẹn thùng, cô ấy ngồi xuống, cách anh gần hơn một chút, – Vậy cách trang điểm của em thì sao ạ? Em có trang điểm một chút.

Kỳ Khải Kinh nhìn mặt cô ấy, Túc Văn Tây mắt không chớp nhìn anh.

Anh ta dời ánh mắt đi,

– Xinh lắm. Mấy giờ thì em phỏng vấn? Có bị muộn không?

– Nếu muộn thì anh có đưa em đi không?

Trên mặt Kỳ Khải Kinh lộ vẻ do dự.

Túc Văn Tây bật cười thành tiếng,

– Em trêu anh đấy. Em không dám nhờ anh đưa em đi nữa đâu.

Kỳ Khải Kinh cũng cười:

– Em vẫn còn nhớ à?

– Đương nhiên nhớ rồi. Anh có biết mình đã để lại bóng ma tâm lý cho em không hả.

– Anh xin lỗi.

– Nếu anh cảm thấy có lỗi thì để lại phương thức liên lạc đi, Kỳ Khải Kinh.

*

– Cùng lắm thì…Cùng lắm thì để cho công bằng, anh cũng tìm bạn gái đi.

Kim Lang bắt đầu thấy tuyệt vọng, bắt đầu có suy nghĩ kỳ lạ,

– Nhưng mà không được chạm vào cô ấy.

Phi logic đến mức đó, lời nói vô lý giẫm đạp trái tim người khác như thế, thật sự cũng chỉ có Phùng Sướng và bạn của cô là nói ra được thôi.

Giang Nguyên ngay cả đáp lời cũng lười nói.

– Không được ạ?

Giọng Kim Lang yếu xìu, bản thân cũng chột dạ.

– Cô ấy đã nói gì với em?

– Gì ạ?

– Sau khi về nước, Phùng Sướng đã…

Giang Nguyên dừng một chút, mới nói tiếp,

– Cô ấy đã nói gì với em?

– Cậu ấy nói…

Ánh mắt Kim Lang nhòa đi, những lời Phùng Sướng nói rất kiên quyết, đương nhiên là không thể nào truyền đạt cho Giang Nguyên được.

– Câu ấy nói…Tuy rằng Sướng Sướng không nói gì cả, nhưng em biết cậu ấy không nỡ rời xa anh.

Trên mặt Giang Nguyên mây đen giăng đầy, không phân biệt rõ là tức giận nhiều hơn hay là thất vọng nhiều hơn.

Anh quá ngu ngốc khi đặt câu hỏi này, có người đã không có chút nào lưu luyến nữa, anh lại nhàm chán mà còn ngồi đây để lãng phí thời gian.

– Được rồi, Kim Lang….

– Là thật đó, anh Giang Nguyên.

Kim Lang cố gắng vớt vát, – Anh phải tin em, em hiểu Sướng Sướng hơn anh đó…

– Đừng nói nữa. – Giang Nguyên cắt ngang lời cô ấy, không muốn tiếp tục nghe nữa.

Kim Lang buồn bã vô cùng, khi tới rõ ràng biểu cảm Giang Nguyên rất bình tĩnh, hiện giờ ngay cả giọng nói cũng lộ rõ áp lực trước bão táp. Sự việc rõ ràng đã bị cô làm hỏng bét hơn nữa rồi.

Giang Nguyên bình tĩnh trở lại, đưa tay lên xem thời gian,

– Cũng muộn rồi, Kim Lang, nếu em không còn chuyện gì khác, anh đi trước.

– Đã đi rồi ạ…

– Em còn muốn nói gì nữa?

– Em…

Kim Lang không biết phải nói gì nữa, cô phát hiện mình thật sự không am hiểu làm loại chuyện này, chỉ đành từ bỏ giữ Giang Nguyên lại, trơ mắt nhìn anh đứng lên bỏ đi.

Tuy nhiên, ngay sau khi cô ấy vùi đầu và gặm nhậm nỗi thất vọng trong vài phút, giọng nói của Giang Nguyên lại vang lên trên đỉnh đầu.

– Em bảo cô ấy tới gặp anh đi.

Kim Lang ngẩng đầu lên, Giang Nguyên đã quay trở lại từ khi nào rồi, anh đứng ở lối nhỏ, không thấy rõ nét mặt.

- Kim Lang, em bảo Phùng Sướng tới gặp anh đi. Có mấy lời anh muốn gặp mặt cô ấy để nói.

Phùng Sướng không tới gặp anh.

Cô và Lý Đại Tranh đều bay đến Philadelphia vào mùa thu năm đó.

Lý Đại Tranh đã nhập học bằng MBA mà anh ấy đã đăng ký trước đó, mà Phùng Sướng chuyển đến Wharton để tiếp tục khóa học đại học của mình.

Còn Lãnh Kỳ, bởi vì thái độ của Phùng Nhất Đường bày tỏ ủng hộ rõ ràng, Lệ Văn Hành một lần nữa rời núi, với một tỷ lệ cổ phần vưuọt trội đáng kể, Tiếu Oanh Oanh được bầu làm chủ tịch, Lệ Văn Hành trở thành Giám đốc điều hành.

Hết chương 39

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi