GIÁNG SINH VUI VẺ


Tô Tư Hà? Cái tên này...
Đứa nhỏ rụt rè gật đầu,chỉ quay đầu nhìn chằm chằm một lúc về phía Trình Tranh, sau đó lại không một lời mà đi theo chú cảnh sát.
Trình Tranh ngẩn người ra lúc lâu, bên tai truyền đến những giọng hỏi han, anh mới tỉnh táo lại, rồi đứng dậy đi cùng mấy người cảnh sát.
Âm thanh không lớn lắm, nhưng Trình Tranh lại ở ngay cạnh bọn họ nên có nghe được cuộc trò chuyện của họ.
Chú họ của Trình Tranh sai người bắt cóc anh, nhưng anh ít khi gặp chú họ ấy nên cũng không thân thiết lắm, đôi lúc gặp cũng không thân quen nói chuyện với nhau.
Nhưng tại sao chú lại sai người bắt cóc anh? Anh có thù oán gì với chú ấy sao?
...
Nghe tin đã tìm được cháu trai, Trình lão phu nhân nhẹ nhõm hẳn, bắt đầu quay sang chỉ trích đứa con trai và con dâu vô tâm, mải mê với công việc mà chẳng quan tâm đến đứa con trai của mình.
Biết phó giám đốc là người có dã tâm lớn, muốn thao túng cả công ty, mấy năm nay luôn có xích mích với chúng ta, nắm lấy phần lớn cổ phần công ty mà không để ý.


Mấy hôm nay Trình Tranh bị hắn bắt là muốn Trình Thịnh giao cả công ty cho hắn.
Trình lão phu nhân là người cùng chồng mình xây dựng và phát triển công ty, nhưng về sau lại không cùng chồng phát triển nữa mà quay về nhà chăm con cái.

Khác với lúc có Trình Tranh ở cạnh, bà rất nhẫn tâm, ngay cả người thân họ hàng cũng ra tay, lại ra tay tàn độc không để cho họ được yên ổn.

Giáo dục nhà này rất nghiêm, thế nên hai người con của bà rất tốt, lại giỏi giang, sự nghiệp ai nấy đều phát triển không ngừng.
Nhưng Trình Thịnh lại đặt sự nghiệp lên hàng đầu, ngay cả người con duy nhất của Trình Thịnh cũng đều một tay bà chăm sóc.

Cớ sự hôm nay bà đều đổ lên đầu vợ chồng Trình Thịnh.
Trình lão phu nhân tức giận thu thập bằng chứng về tội bắt cóc, đồng thời điều tra được một số việc làm phạm pháp của hắn.

Bà không đưa bằng chứng cho phía cảnh sát, mà trực tiếp sai người đi đón hắn đến Trình gia, bắt hắn kí vào tờ giấy chuyển nhượng cổ phần đang có cho Trình Thịnh, hứa sẽ cho hắn một con đường sống.
Hứa như thế, nhưng bà sai người đưa hắn đến Châu Phi làm những công việc lao động nặng nhọc.

Dù sao bên Châu Phi đang thiếu nguồn nhân lực.
Ha ha...!Cả đời bà đây là lần đầu có quyết định tuỵt zời đến thế.
...
Trình Tranh về đến nhà trong sự chờ mong của Trình lão phu nhân và Trình Tố, sự hối hận của bố mẹ anh.
Lúc đấy Trình Tranh bước vào nhà thì đã như một con người khác, ánh mắt trở nên u ám, không nói câu nào lướt qua cả nhà đi thẳng lên phòng, làm mọi người hoang mang lo lắng không yên.


Trình Tố nói với mọi người chắc là Trình Tranh ở bên ngoài lâu quá cảm thấy không khỏe nên lên phòng nghỉ ngơi lấy sức, mọi người đừng lo lắng quá.

Sau đó không lâu thì Trình Tố bước lên phòng Trình Tranh, hai cô cháu bọn họ đều rất thân thiết nên dễ nói chuyện, cô hỏi cháu trả lời, mặt mũi lúc nào cũng xám xịt trông rất khó gần.
Trình Tranh vô thức kể về cái tên Tô Tư Hà cho Trình Tố nghe, bảo là giữ bí mật chỉ có hai người biết thôi.

Ai ngờ hai tiếng sau đó, cả nhà đều biết, Trịnh Thịnh nghĩ đến nhà họ Tô, đại tiểu thư nhà họ mất tích cả tháng trời không tìm thấy, Trình lão phu nhân lập tức thu lại ánh mắt sắc lạnh nhìn con trai, cảm thấy đứa con ngay lúc này có tác dụng ra phết.
...
" Một tháng sau đó thì nghe tin Tô Tư Hà đã khỏi bệnh nên bà ngay lập tức tới thăm.

Trình Tranh không đến, chỉ có cô, anh chị dâu và bà tới thôi! Xong tự ý quyết định mọi việc, sắp xếp một cuộc liên hôn giữa hai nhà, hợp tác với Tô gia trong việc kinh doanh! " Trình Tố kể lại câu chuyện cho Tiêu Lạc nghe, cuối cùng thở dài một hơi.
" Thế hoá ra là hai người họ quen biết từ lúc nhỏ rồi! Sao chị ấy lại không kể cho cháu nghe cơ chứ! " Tiêu Lạc cười bĩu môi, trước giờ chưa từng nghe chị nói gì về chuyện này.
" Chắc là không có thời gian để nói đây mà! Thời gian đó cô nghe cháu bị ốm nặng lắm, điều trị hơn hai tháng trời mới đỡ cơ mà! "

Đúng rồi, hồi đó cô bị ốm nặng lắm, nhưng cô không biết, chỉ được nghe bà kể lại thôi.
Cũng sau đó thì bố mẹ li hôn, Tư Hà chuyển đi sống với mẹ, không nói được là điều hiển nhiên.
" Trình Tranh cũng không biết chuyện liên hôn này ư? " Cô thắc mắc hỏi.
" Có biết! Ơ, nhưng mà cô tưởng lúc đó bố mẹ cháu nói với chị của cháu rồi chứ! "
" Đâu có ạ! Chị cháu nói lúc hai nhà chuẩn bị gặp mặt thì lúc đó mới biết! "
" Ô lạ nhỉ? Lúc đó chúng ta còn để họ quyết định mối liên hôn này mà! "
Tiêu Lạc đơ người, cái quái gì thế? Không phải chị Tư Hà và cha nói là họ quyết định liên hôn ư? Chị ấy không phải nói nếu cô không đồng ý thì nhà chúng ta chết chắc ư?
Mình bị lừa à? Nhưng họ tại sao lại phải lừa mình chứ?
Chuyện gì đang xảy ra thế này?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi