GIÁNG SINH VUI VẺ


Tất cả đều chuẩn bị xong, việc còn lại của Tiêu Lạc chỉ là ngồi chờ người tới, vốn dĩ phải đợi đến tối cô mới kiếm một cơ hội gọi Trình Tranh đến, nhưng thời tới cô cũng không cản kịp, liền cứ thế mà thuận theo tự nhiên.
" Sao lâu thế nhỉ? Có phải là có chuyện phải quay lại công ty giải quyết không? " Tiêu Lạc ngẩn ngơ nhìn đồng hồ treo tường, trong lòng luôn thấp thỏm lo lắng.
...
Nửa tiếng sau, Trình Tranh với vẻ mặt có chút gấp gáp bước vào.

Nhìn xung quanh một lượt mới nhìn thấy cô đang thất thần ngồi một góc khuất của quán, anh lặng lẽ tiến đến gần cô, đưa tay xoa nhẹ đầu cô.
" Đợi anh có lâu không? Xin lỗi, trên đường có chút việc.

" Anh khẽ cong môi cười ôn nhu nhìn cô.
Tiêu Lạc như bừng tỉnh, vội vàng ngước đầu lên nhìn, thấy anh trong tầm mắt, cô vui mừng nhanh chóng đưa tay ôm lấy anh.
" Có biết là em đợi anh rất rất lâu không hả? Anh làm như thế mà được à? " Cô tức giận cắn mạnh vào cổ anh, để lại một dấu răng đỏ trên đấy.

Trình Tranh không những không kêu đau mà còn nói xin lỗi cô, dỗ dành cô để cô mau hết giận.
Ở một góc nào đó, một số nhân viên cùng đám bạn của Tiêu Lạc, Mặc Ân đang quan sát bối cảnh, Lộ Khiết phán một câu.
" Tổng tài lạnh lùng cưng chiều vợ yêu đây mà! "
" Haizz, để xem hai người họ như thế nào đã! " Mộng Đình thở dài " không biết khi nào ý trung nhân của mình mới xuất hiện đây? "
"...!Nếu em vẫn chứng nào tật nấy thì đến già cũng không có đâu! " Mặc Ân nhàm chán liếc nhìn Mộng Đình.
" Anh hai mươi sáu rồi nhỉ? Thảo nào đến giờ vẫn còn độc thân! "
Mộng Đình bĩu môi liếc xéo Mặc Ân một cái rồi tiếp tục quan sát cặp đôi đang ôm lấy nhau.
Bạc Mặc Ân khóc không ra nước mắt, gõ lên đầu Mộng Đình một cái.
Nhân viên trong quán cười cười, một người là tổng tài trẻ tuổi lạnh lùng nổi tiếng trong giới kinh doanh, một người là em gái ông chủ của họ, thiên tài công nghệ thông tin, lập trình viên trong tương lai.

Không chỉ là về gia thế môn đăng hộ đối, mà ngay cả học vấn, diện mạo đều rất xứng đôi vừa lứa.
Sự ôn nhu cưng chiều này, cả đời Trình Tranh cũng chỉ có thể dành cho một Tiêu Lạc đang ở trong vòng tay anh.
...
Sau một hồi dỗ dành thì cuối cùng Tiêu Lạc cũng hết giận nổi, rồi mới khai ra việc cô muốn anh đến đây, anh không tức giận hay có phản ứng gì khó chịu.
" Nhưng cũng không thể như thế mà chạy ra khỏi nhà mà không mặc đủ ấm được! " Trình gõ nhẹ lên đầu cô rồi cười nói.
" Em mặc ấm rồi mới ra ngoài...!" Tiêu Lạc ủy khuất nói.
"...!Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta về nhà! "
Tiêu Lạc không đồng ý, ngồi ôm lấy cánh tay Trình Tranh, cười ngọt ngào.
" Em chưa muốn về, Trình thiếu có thể ở lại đây cùng em được không? "
Lộ Khiết cười vỗ nhẹ hai bàn tay vào nhau, không quên liếc xéo cô một cái.

" Đấy! Có người yêu rồi là khác hẳn! "
Mặc Ân chẳng nhìn nổi, bước chân ra ho khan một tiếng để hai người họ biết mà tém tém lại một chút.
Cô nghe thấy tiếng ho, bèn nghiêng đầu quay qua nhìn, thật không thể tưởng tượng được ánh mắt ngơ ngác ấy của cô lại thu hút biết bao ánh nhìn chăm chú, cô quá đáng yêu rồi, không hiểu nổi tại sao Trình Tranh lại có thể nhịn được một con người siêu đáng yêu này trong khoảng thời gian lâu như thế.
" Anh là...? " Trình Tranh nhìn thấy Bạc Mặc Ân đang từ từ bước đến, anh bình tĩnh lịch sự hỏi.
" Chào cậu! Tôi là Bạc Mặc Ân, anh họ của vợ cậu! Lần đầu gặp mặt.

" Mặc Ân cười đưa tay ra, nụ cười mang một vẻ điển trai của người con lai Nga.
" Chào anh! " Trình Tranh hơi cong khóe miệng, lịch sự bắt tay chào Mặc Ân.
" Cảm ơn anh đã chiếu cố vợ em! "
" Không có gì, em ấy là em gái tôi mà! "
Tiêu Lạc ở một chỗ nhìn hai người đàn ông đang mỉm cười nói chuyện với nhau.
Nhưng mà sao cô lại gửi thấy mùi thuốc súng ở đâu đó quanh đây nhỉ?
" Trình Tranh, anh Mặc ca, hai người...!làm sao vậy ạ? " Cô thắc mắc hỏi, nghĩ mãi không ra tại sao mình lại gửi thấy cái mùi kia chứ!
" Không có gì đâu! " Bạc Mặc Ân mỉm cười nhìn cô, " Tiểu Lạc, em mau vào trong chuẩn bị đi, anh với Trình tổng đây nói chuyện một chút! Mau vào trong đi! "

"...!Vâng ạ.

"
Tiêu Lạc mang theo nỗi nghi vấn đi vào trong, chỗ Bọn Diệp Sương đang đứng.
" Sao bọn mày tụ tập đông đủ ở đây hết vậy? Có chuyện gì à? " Tiêu Lạc ngạc nhiên, vừa đi tới bàn cầm chiếc bánh kem lên vừa hỏi.
" Lạc Lạc à, đừng lên vội! Qua đây với bọn tao xem đã! " Diệp Sương cười,
" Ò, được thôi! "
Cô lại bỏ chiếc bánh kem xuống, đi tới chỗ bọn họ, vơ lấy một chiếc ghế rồi ngồi xuống đưa mắt nhìn về phía Trình Tranh và Mặc Ân, đang thảo luận cái gì đó.
" Bọn mày có thói quen nghe lén từ lúc nào thế? " Cô rót một ly nước ấm, cho lên môi, hỏi.
" Hừ, giờ mới biết đấy à? Quá muộn rồi! " Diệp Sương lườm cô một cái rồi tiếp tục đảo mắt nhìn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi