GIANG SƠN HỨA NHĨ

— Ác dục kỳ tử: câu đầy đủ chính là “ái dục kỳ sinh, ác dục kỳ tử” chỉ sự yêu ghét của một người, khi yêu một người luôn muốn người kia tồn tại, còn khi ghét một người, chỉ hy vọng đối phương chết quách đi. ( Ngoài lề: Ca dao Việt Nam có nghĩa tương tự: Yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng).

Lương Trinh hiện tại đang đứng ở một góc trong hành lang, khẽ nheo mắt lại, cả người như mất hồn nhìn chăm chăm bụi hoa nở rộ rực rỡ đón xuân lay động đung đưa theo làn gió, thoạt nhìn dường như có chút cô đơn.

Chúc Vân Tuyên được người dẫn vào, khi còn cách Lương Trinh vài bước chân liền tự khắc dừng bước lại, hạ nhân bên cạnh thấy vậy cũng cực kỳ hiểu chuyện lui đi, ngay cả Cao An được Chúc Vân Tuyên mang theo giờ đây cũng bị ngăn ở ngoài.

Sau hồi lâu im lặng, Chúc Vân Tuyên lúc này chợt thở dài một cái, rồi trầm giọng hỏi Lương Trinh: “Rốt cuộc Chiêu vương mời trẫm đi vào quý phủ là để làm gì?”

Lương Trinh giơ tay lên, tiện tay bẻ lấy một nhánh hoa đang nở rổ sà vào hành lang, sau đó xoay người qua đưa tới trước mặt Chúc Vân Tuyên: “Bệ hạ có thích không?”

Chúc Vân Tuyên không nhận: “Chiêu vương có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, trẫm còn phải hồi cung.”

Lương Trinh rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm đóa hoa xinh đẹp trong tay, đồng thời thấp giọng thầm thì: “Thật sự không thích? Ngay cả đóa hoa đẹp đến như vậy, cũng không thể lọt vào mắt bệ hạ được chút nào hay sao?”

“Trẫm nói rồi, trẫm phải về cung.”

Lương Trinh ngước mắt lên lần nữa, bộ dạng cười như không cười nhìn về phía đối phương: “Hồi cung làm gì? Chờ lễ bộ quan chức đển bẩm báo chuyện đại hôn sao?”

Chúc Vân Tuyên khó chịu cau mày: “Nếu Chiêu vương không có chuyện gì, vậy thì trẫm về đây.”

“Hiếm khi mới ra ngoài một chuyến, làm gì phải gấp gáp quay về như vậy chứ. Bệ hạ… Ngài vừa mới đi đâu?”

Chúc Vân Tuyên không kiên nhẫn lạnh lùng đáp lại: “Chuyện này vốn không liên quan gì đến Chiêu vương.”

“Bệ hạ là đến quý phủ của Thục Hòa trưởng công chúa ở con phố trước  đúng không? Thần nghe người ta nói hôm nay công chúa có mở hội thưởng hoa, còn mời tất cả cô nương trong kinh đến, vị hoàng hậu tương lai của ngài cũng có đi, trùng hợp hôm nay ngài cũng xuất cung, để thần đoán xem, hôm nay ngài đến quý phủ của trưởng công chúa đúng không?”

Tuy là bên khoé miệng Lương Trinh hiện ra ý cười, thế nhưng trong mắt lại rét lạnh căm căm không có chút nhiệt độ nào. Chúc Vân cố kìm nén cơn giận lại trả lời hắn: “Trẫm nói rồi, chuyện của trẫm, vốn không có chút gì liên quan đến Chiêu vương.”

“Bệ hạ cứ  nôn nóng không thể đợi được nữa, mà muốn đi gặp hoàng hậu tương lai đến vậy sao?”

“Nếu đúng như vậy thì sao?” Chúc Vân Tuyên đột nhiên cất cao âm thanh, “Trẫm sắp sửa lập hậu, tất nhiên cũng muốn nhìn thử hoàng hậu tương lai một chút xem nàng ấy là người như thế nào, cũng may có cô tác thành cho trẫm, có gì không được sao?!”

Vừa nói xong, Lương Trinh bất ngờ tiến lên phía trước một bước. Khi ngửi thấy mùi trà hương quen thuộc kia từ từ tiến lại gần, Chúc Vân Tuyên bắt đầu cảm thấy căng thẳng, theo bàn năng siết chặt tay lại, mới có thể bình tĩnh lui về phía sau. Nhành hoa đang cầm trong tay của Lương Trinh rơi xuống đất, hắn duỗi tay ra mạnh mẽ giữ chặt lấy tay Chúc Vân Tuyên.

Chúc Vân Tuyên đột nhiên cả kinh, ngay lúc bản thân còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị Lương Trinh siết chặt tay lôi vào trong một căn phòng.

Ngay lúc Chúc Vân Tuyên vẫn còn đang hoảng hốt không kịp nói gì, Lương Trinh đã dùng lực ép hắn đè lên trên cánh cửa, sau lưng Chúc Vân Tuyên bị đập lên cửa vang ầm một cái cộp đến là đau đớn, viền mắt thoáng chốc cũng đỏ bừng lên. Lương Trinh vẫn không quan tâm gì, tiếp tục nghiêng người tới đè ép đối phương lên cửa, rồi dùng môi mình ngăn chặn lấp kín lấy đôi môi kia.

Đầu lưỡi nóng bỏng kia mới đầu xông tới quấy phá lung tung, sau lại hung tàn cuốn lây môi lưỡi của Chúc Vân Tuyên, rồi cứ liên tục mút hết nước bọt ai kia vào trong miệng, khiến cho Chúc Vân Tuyên bị hôn đến độ da đầu cũng trở nên tê rần, cả người nghẹt thở, trong tình thế không thể nào lui được nữa.

Đợi đến lúc được thả ra, Chúc Vân Tuyên đã không còn chút hơi sức nào, chỉ biết theo bản năng trượt chân ngồi bệt xuống sàn.

Lương Trinh cũng ngồi xổm người xuống theo, rồi duỗi tay nhấc lấy hàm dưới Chúc Vân Tuyên bắt buộc đối phương ngẩng đầu lên nhìn mình. Tuy rằng đôi mắt của người kia giờ đã đỏ ngầu, nhưng lần này vẫn cố nhịn lại không rơi thêm một giọt nước mắt nào, trong ánh mắt khi trừng nhìn Lương Trinh chứa đựng một sự thù hận khát máu.

Đôi môi của Chúc Vân Tuyên hiện tại đã bị cắn ra máu do màn dây dưa kịch liệt ban nãy. Lương Trinh bất chợt duỗi ngón tay cái ra vuốt nhẹ lên đôi môi kia, thuận thế dây ra một vệt, khiến cho bên khoé môi đối phương có chút đỏ sẫm chói mắt, trông như được thoa lên một màu son đẹp đẽ.

Lương Trinh tha thiết nhìn chằm chằm Chúc Vân Tuyên, trông đôi mắt đầy âm trầm loé lên một tia sáng kỳ dị. Sau một hồi lâu nhìn nhau không nói gì, Lương Trinh bất ngờ cúi người xuống bế người lên, rồi đi vào trong phòng ném lên giường.

Lần này không hề có bất cứ một màn dạo đầu mở rộng nào mà dứt khoát đâm thẳng vào, khiến cho Chúc Vân Tuyên cảm giác được thân thể của bản thân giờ đây như bị xé rách thành hai nửa, cả người đau đến mức ứa mồ hôi lạnh, thế nhưng hắn vẫn cố cắn chặt hàm răng mình, suốt từ nãy đến giờ vẫn không mở miệng bật ra một chữ kêu rên nào.

Nam nhân phía trên cứ mạnh mẽ ra vào, động tác hung tàn nhằm phát tiết hết ngọn lửa giận sục sôi kia, hoàn toàn trông hệt như một con báo đang bị chọc điên đánh mất lý trí.

Đợi đến khi tất cả dần lắng xuống, Lương Trinh mới rút dương v*t ra khỏi người Chúc Vân Tuyên, vừa trông thấy tinh dịch chảy ra hòa lẫn tơ máu, đôi mắt hắn thoáng chốc trợn tròn, tim cũng đập dồn dập hơn, đầu óc mất lý trí dần bình tĩnh lại.

Thân thể Chúc Vân Tuyên run rẩy không ngừng, môi dưới bị cắn chặt đến độ tuôn ra máu.

“…. Đau không?” Lương Trinh thấp giọng hỏi đối phương, trong thanh âm cũng chứa đựng chút sự bối rối hoảng loạn mà chính bản thân cũng không cảm nhận được.

Chúc Vân Tuyên không đáp, chỉ quay đầu đi, đôi mắt đang nhắm chặt kia lăn dài một hàng nước mắt.

Phương thái y được lệnh cũng vội vã chạy tới phủ Chiêu vương, nhưng Lương Trinh không cho lão xem vết thương của Chúc Vân Tuyên, mà chỉ hỏi phải làm sao. Lão thái y quỳ trên mặt đất, trong lúc nói cũng không dám ngẩng đầu lên dù chỉ là một chút: “Lúc tắm nên dùng nước ấm, sau… Sau đó thì bôi thuốc mỡ, nếu như ra không nhiều máu, thì… Thì bôi chừng dăm ba hôm là được, chỉ có điều cần lưu ý là trong một tháng này tốt nhất không nên làm…”

“Được rồi, bản vương đã biết, ngươi đi lấy thuốc mỡ đi.”

Sau khi đuổi thái y đi, Lương Trinh lúc này quay trở vào ôm Chúc Vân Tuyên đến phòng tắm cẩn thận giúp đối phương tắm rửa. Suốt từ nãy đến giờ, Chúc Vân Tuyên vẫn nhắm chặt hai mắt cắn chặt môi, Lương Trinh nhìn mà trong lòng cũng không dễ chịu hơn chút nào, rất nhiều lời ấp ủ chưa kịp nói ra, giờ khắc này cĩng không biết nên mổ miệng thế nào mới phải.

Mi mắt Chúc Vân Tuyên chợt rung động nhè nhẹ, Lương Trinh bèn cẩn trọng nhẹ nhàng in từng cái hôn nhẹ lên khoé mắt rỉ nước của đối phương, hồi lâu sau, mới ghé vào tai thầm thì: “Sẽ không có lần sau nữa…”

Lúc bôi thuốc Lương Trinh có quan sát kỹ càng nhìn xem, đúng thật là ở chỗ kia có chút rách nhẹ, thế nhưng cũng may không nghiêm trọng lắm. Lương Trinh cẩn trọng từng chút một bắt đầu bôi thuốc, khi ngón tay dính thuốc mỡ lành lạnh đụng đến chỗ kia, Chúc Vân Tuyên theo bản năng co rúm người này, phản ứng dường như đều là sợ sệt cùng phản kháng.

Trong lòng Lương Trinh bắt đầu cảm thấy có chút khổ sở, từ sáng sớm hắn đã biết được chuyện Chúc Vân Tuyên đi đến quý phủ của trưởng công chúa, lửa giận tích tụ suốt một ngày nay giờ khắc này cũng hoàn toàn được dập tắt, chỉ còn lại đau lòng cùng tự trách mình: “Hay là bệ hạ ngủ lại quý phủ thần một đêm đi, bộ dạng này của ngài.. không tiện hồi cung.”

Qua một lúc lâu sau, Chúc Vân Tuyên mới khàn khàn giọng nói: “Trẫm phải đi về.”

“Bệ hạ…”

Chúc Vân Tuyên rốt cục mở mắt, trưng ra vẻ mặt buồn bả thê lương nhìn về phía Lương Trinh lên tiếng hỏi: “Ngươi giữ trẫm lại là vì muốn giam lỏng trẫm sao? Muốn trẫm làm con rối trong tay mặc ngươi điều khiển?”

Lương Trinh không trả lời, nếu như có thể, hắn cũng hy vọng có thể nhốt Chúc Vân Tuyên ở trong phủ này, chỉ có duy nhất một mình hắn nhìn thấy, bảo vệ đối phương, thế nhưng hắn biết, suy nghĩ này chỉ là xa vời…

“Trẫm phải đi về.” Chúc Vân Tuyên lặp lại lần nữa.

Lương Trinh thấy đối phương kiên quyết như vậy cũng không khuyên thêm: “Vậy thì đợi lát nữa, thần đưa ngài về.”

Suốt một ngày hôm nay Chúc Vân Tuyên chỉ húp qua mấy ngụm cháo loãng, một khi Lương Trinh nói gì đều sẽ không nuốt lời, khi thời điểm mặt trời sắp lặn,  Lương Trinh phủ áo khoác bao bọc lấy Chúc Vân Tuyên, rồi ôm người lên xe ngựa.

Trên xe ngựa được chuẩn bị thêm một lớp đệm lông mềm mại, đồng thời Lương Trinh cũng không quên dặn dò người bên ngoài chạy chậm lại, trong suốt đoạn đường đi, đôi lông mày của Chúc Vân Tuyên vẫn cứ nhíu chặt sít sao, chưa một lần giãn ra. Khi xe ngựa chạy qua khu phố sầm uất chợt dừng lại một hồi, Lương Trinh lúc này bước xuống xe, mua chút điểm tâm khai vị cho Chúc Vân Tuyên.

“Thần thấy suốt ngày hôm nay bệ hạ chưa ăn gì, nếu như ngài không thích đồ ăn ở quý phủ thần, hay là nếm thử chút món dân dã này đi.”

Đối mặt với thái độ như muốn dỗ dành trẻ con của Lương Trinh, Chúc Vân Tuyên chỉ nhắm mắt lại, không thèm đoái hoài gì.

Qua chốc lát sau, Lương Trinh chợt thu tay về, khẽ ngao ngán lắc đầu.

Sau khi về cung Chúc Vân Tuyên lại nói còn muốn tắm, Lương Trinh thấy vậy không khỏi nhíu mày: “Vừa nãy không phải đã tắm rồi hay sao?”

Chúc Vân Tuyên hững hờ đáp lại: “Bẩn.”

Hắn chán ghét những thứ dơ bẩn, cũng không biết câu nói này là ám chỉ chê bai Lương Trinh dơ bẩn, hay là chê phủ Chiêu vương đây nữa.

Cả người Chúc Vân Tuyên chìm vào trong hồ nước, làn hơi nước lượn lờ mơ mơ hồ hồ bao phủ lên gương mặt hắn, khiến cho Lương Trinh nhìn thấy cũng cảm thấy có chút hư ảo, cứ như bóng người kia chốc vẫn tồn tại, sau lại đột nhiên biến mất, trong lòng giờ đây bất chợt cũng dâng lên một sự hoảng hốt không sao tả được, trong lúc cuống cuống đành vội vã đến gần, siết chặt lấy đôi tay ai kia.

Chúc Vân Tuyên dời tầm mắt nhìn sang Lương Trinh trước mặt mình, đối phương chưa cởi y phục đã tiến đến nên hiện tại cả người đã ướt như chuột lột. Khi nhìn thấy đôi mắt ai kia lại chứa đựng sự lo lắng, Chúc Vân Tuyên đột nhiên nở nụ cười, thế nhưng trong ánh mắt lạnh tanh không chút ý cười nào: “Chuyện cần làm đều đã làm rồi, cần gì phải giả vờ giả vịt?”

“Bệ hạ thật sự hận thần đến như vậy sao?”

Chúc Vân Tuyên nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi xem trẫm là cái gì? Là thứ mặc cho ngươi đùa giỡn, làm nhục sao? Trẫm là hoàng đế! Cho dù trẫm không được lòng người cũng như bị mọi người xung quanh dồn ép, thì trũng cũng là hoàng đế, ngươi dựa vào cái gì chứ?”

“Làm hoàng đế có gì tốt? Lúc trước nếu ngươi không phải cứ khăng khăng đòi làm hoàng đế, ta căn bản đã có thể mang người rời đi, bốn phía giang sơn đầy cảnh đẹp này có chỗ nào mà không thể đi được, sao ngươi nhất định cứ phải ngồi lỳ ở trên ngôi vị hoàng đế này mới chịu?” Lửa giận trong lòng Lương Trinh lại bùng phát lên lần nữa, hắn mạnh mẽ nắm chặt lấy tay Chúc Vân Tuyên, hắn hối hận, thật sự hối hận rồi, lúc trước lẽ ra hắn không nên nhẹ dạ, mà nên suy nghĩ cho mình trói Chúc Vân Tuyên lại, vĩnh viễn giam đối phương ở bên cạnh, để cả đời này của hắn không thể nào rời khỏi lòng bàn tay mình mới đúng.

Gì mà giang sơn, ngôi vị hoàng đế, rồi người nhà học Chúc gì chứ, bọn họ tốt hay không vốn cũng có liên quan gì đến hắn, vì sao hắn phải chịu trách nhiệm gành gồng hết tất cả những thứ này chứ, thứ hắn muốn vốn chỉ là Chúc Vân Tuyên, xưa nay cũng chỉ muốn duy nhất một mình Chúc Vân Tuyên mà thôi!

Từ khoảng khắc nhìn thấy Chúc Vân Tuyên khóc rống cầu xin, dập đầu quỳ lạy đến vỡ đầu chảy máu vì huynh trưởng, hắn đã muốn chiếm đối phương làm của riêng, trong lòng cũng thầm nghĩ có lẽ trên đời này cũng sẽ không có ai ngây thơ ngốc nghếch bướng bỉnh như con người này, chỉ biết khắc cốt ghi tâm những chuyện không phải của mình, cũng như không khỏi ghen ghét xem thường, vì sao bản thân hắn lại không có số tốt được đối phương nhớ đến như vậy chứ?Hắn chỉ muốn Chúc Vân Tuyên từ nay về sau đều chỉ nhìn một mình hắn, nhớ một mình hắn, ngay cả bản thân hắn cũng đã rất cố gắng rồi, Chúc Vân Tuyên muốn ngôi vị hoàng đế, hắn liền cho đối phương, còn liều mạng giúp đỡ, bảo vệ cho, thế nhưng vì cái gì đối phương lại không chịu đáp lại cho dù chỉ là chút ít!

Thế mà Chúc Vân Tuyên lại còn muốn giết hắn, rốt cuộc hắn đã làm sai điều gì, mà cái giá phải trả lại là sự thù ghét căm hẫn đến chết của Chúc Vân Tuyên?

Chúc Vân Tuyên cười giễu: “Vì sao trẫm phải đi theo ngươi! Ngươi có gì đáng giá để trẫm từ bỏ giang sơn cùng ngôi vị hoàng đế theo ngươi đây? Trẫm đã nói, trẫm không phải món đồ chơi của ngươi, ngươi có thể ép buộc bức bách trẫm, thế nhưng mãi mãi cũng đừng nghĩ đến chuyện trẫm sẽ giao phó tấm chân tâm của mình cho ngươi!”

Hai mắt Lương Trinh đỏ au đến đồ muốn trào ra máu, sau một lúc mới bất ngờ siết chặt Chúc Vân Tuyên kéo xuống dưới nước, rồi hung ác ngăn chặn cấu xé lấy đôi môi đối phương.

Trong lúc môi lưỡi dây dưa kịch liệt, dòng nước từ bốn phương tám hướng liên tục chảy vào mặt, mũi, tai của cả hai. Chúc Vân Tuyên lúc này như đang nếm trải cảm giác nghẹt thở cận kề với cái chết, bèn thôi không giãy dụa nữa, thậm chí khi đó trong đầu hắn còn bất chợt mơ hồ lướt qua một suy nghĩ, nếu như hôm nay cứ như vậy mà chết, coi như cũng là một giải thoát, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.

Ngay trước giây phút mất đi ý thức, Lương Trinh lại đột nhiên kéo hắn trồi lên mặt nước, Chúc Vân Tuyên liên tục ho như muốn trào hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài, một mùi cay nồng từ yết hầu bừng bừng đến tim phổi. Chờ đến khi bản thân ổn định lại, liền mở to mắt chứa đựng ý cười mỉa mai nhìn Lương Trinh:  “Sớm muộn gì cũng có một ngày, trẫm sẽ đích thân giết chết ngươi.”

Lương Trinh chợt nhắm mắt lại, trầm giọng thản nhiên nói: “Để thần đợi xem.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi