GIANG SƠN HỨA NHĨ

Cam Lâm cung.

Khi Lương Trinh đặt chân vào cửa, chủ quản nội đình ti đang mở vài bức vẽ của các mỹ nhân cho Chúc Vân Tuyên xem qua.

Đại Diễn triều lập hậu tuyển phi vô cùng chú trọng đến xuất thân, xưa nay đều chỉ chọn những cô nương tiểu thư con nhà danh giá cùng quan chức, sau đó lại trải qua thêm mấy lần tuyển chọn gắt gao, đến cuối cùng thì hoàng thái hậu và hoàng đế sẽ là người quyết định vai vế cho dàn hậu cung, nếu còn sót lại sẽ ban tặng cho hoàng tử, tôn thất vương công. Tuy rằng ở thời đại này sau khi lập hậu còn có thể sắc phong nam phi, thế nhưng phàm là nhà có chút gia thế, cũng sẽ không bao giờ đồng ý cho nhi tử nhà mình vào cung sinh con dưỡng cái, vì lẽ đó mỗi khi đến kỳ tuyển chọn đều sẽ bỏ qua danh sách ứng cử viên nam phi này, mà đương nhiên lỡ như hoàng đế có nhìn trúng lang quân nhà ai, có ý định nạp vào hậu cung, thì lại là một chuyện khác.

Bây giờ trong cung không có thái hậu, thế nên toàn bộ việc lập hầu đều do một mình Chúc Vân Tuyên làm chủ. Những nội đình ty mới đầu sẽ căn cứ theo sở thích của Chúc Vân Tuyên lựa chọn ra hơn ba trăm bức vẽ mang đến, đợi bệ hạ tùy tiện xem qua để lại tối thiểu một trăm người, sau đó sẽ mời những cô nương này tiến cung đi đến trước Chúc Vân Tuyên, cho hắn có thể lựa chọn kỹ càng thêm.

Chỉ có điều mới nhìn qua hơn mười bức, Chúc Vân Tuyên đã bắt đầu có chút mất hứng, sau một lúc ngẫm nghĩ bèn lên tiếng căn dặn cung nhân: “Đi mời Thục Hòa trưởng công chúa tiến cung, để người giúp trẫm chọn lựa.”

“Nếu không thích vì sao phải còn phải miễn cưỡng như vậy? Ngay cả hoàng hậu của chính mình bệ hạ còn không chọn được còn phải chờ người đến giúp, vậy thì còn ra thể thống gì?”

Chúc Vân Tuyên xoay người lại, nhìn thấy Lương Trinh đang tiến đến gần mình, trong chớp mắt bỗng chốc ngây người ra. Tính ra cũng đã lâu rồi Lương Trinh vẫn chưa âm thầm đi đến Cam Lâm cung này, khiến cho Chúc Vân Tuyên cũng gần như quên béng đi chuyện chỉ có mình người kia mới dám không chút thông báo gì mà xông thẳng vào ăn nói ẩu tả trong Cam Lâm cung này như vậy.

Sau khi lệnh cho tất cả mọi người thu tranh vẽ lại rồi lui đi, Chúc Vân Tuyên lúc bấy giờ mới tỏ vẻ đề phòng nhìn Lương Trinh: “Chiêu vương đến đây có chuyện gì?”

Lương Trinh thoáng nhìn những bức vẽ vẫn chưa được dọn đi còn trên ngự án, mới đi ngang qua tiện tay mở một bức ra, chợt hừ cười: “Tiểu cô nương này mới mười bốn tuổi, nhìn người ta mỏng manh non nớt như vậy, bệ hạ cũng nỡ xuống tay được sao?”

Chúc Vân Tuyên cau mày, đang muốn nói thêm gì đó, thì thái giám của nội đình ti lúc này bỗng dưng quay lại lúng túng nhận lỗi rồi ôm những bức vẽ kia đi.

Lương Trinh nở nụ cười: “Thần dám khẳng định, bọn người kia tuyệt đối không phải quên thu những bức vẽ này, mà là cố tình để lại, muốn cho bệ hạ ngắm nhìn lâu chút.”

“Nếu đúng vậy thì có làm sao?” Thật ra mà nói Chúc Vân Tuyên cũng không để ý đến chút chuyện vụn vặt này, bản thân hắn vẫn thấu hiểu đạo lý nước quá trong ắt không có cá*.

— Nước quá trong ắt không có cá: người quá xét nét từng ly từng tí sẽ không có ai dám chơi cùng.

“Không sao cả, bệ hạ cảm thấy tiểu cô nương kia nhìn đẹp mắt không?”

Chúc Vân Tuyên dời tầm mắt đi chỗ khác, hững hờ nói: “Việc lập hậu tuyển phi vốn cũng không chú trọng nhiều đến vẻ bên ngoài.”

“Vậy bệ hạ quan tâm nhất ở cái gì?” Lương Trinh nhếch nhếch khóe môi, “Tính tình, gia thế, hay là… Mắn đẻ?”

“Có liên quan gì đến Chiêu vương sao?”

Ánh mắt Lương Trinh chợt trở nên thâm trầm, song ý cười bên trong lại càng thêm nồng đậm, lúc này chợt lên tiếng thay đổi đề tài: “Hôm nay thần sẽ ở lại chỗ này.”

Nghe xong, gương mặt Chúc Vân Tuyên thoáng chốc trở nên lạnh như băng, còn Lương Trinh đã tiến lên trước duỗi một tay ra vòng lấy eo hắn, cánh tay còn lại chậm rãi vuốt ve trên má nhẹ giọng thủ thỉ: “Bệ hạ, đã lâu như vậy, ngài không nhớ thần chút nào sao? Thế nhưng thần lại nhớ bệ hạ cả ngày lẫn đêm.”

Chúc Vân Tuyên cố đè cơn tức giận lại không đáp trả, Lương Trinh tiếp tục tiến sát in một cái hôn khẽ lên môi đối phương: ” Chuyện này đợi tối nay sẽ tính toán cùng bệ hạ.”

Đêm xuống, bên trong tẩm điện thời khắc này chỉ còn lại hai người bọn họ, Chúc Vân Tuyên trầm mặc ngồi ở bên giường khẽ ôm vai, đôi tay vòng qua ôm chặt cũng đang khẽ run.

Lương Trinh ngồi xuống cạnh bên Chúc Vân Tuyên, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay đối phương ra rồi nắm chặt đan mười ngón vào nhau, sau mới khẽ buông một tiếng thở dài: “Bệ hạ sợ thần đến như vậy sao?”

“… Sao ngươi còn đến đây?” Thanh âm khàn khàn của Chúc Vân Tuyên có chút nghẹn ngào phớt qua, “Rốt cuộc tới lúc nào ngươi mới chịu… Buông tha cho ta?”

Lương Trinh nghe xong không nói gì, chỉ giơ tay lên nắm lấy hàm dưới đối phương, rồi ép buộc người xoay đầu qua, tiến đến gần hôn lên đôi môi của hắn.

Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại, giật giật đôi mi, miễn cưỡng tiếp nhận nụ hôn sâu của người kia.

Trong lúc môi lưỡi quấn quýt dây dưa nhau,  Lương Trinh khẽ nỉ non lên tiếng: “Đời này sẽ không buông.”

Bị đè xuống tiến vào từ phía sau, nhưng thân thể Chúc Vân Tuyên vẫn căng thẳng đến độ co rúm lại, chỉ đành cắn chặt hàm răng không bật ra âm thanh gì. Lương Trinh khom người, in đôi môi khô khan của mình dọc theo cột sống của đối phương, sau đó chợt dán sát lên đóa hồng mai nở rộ bên hông kia, một bên tiếp tục ra vào, một bên cảm nhận hơi thở không ngừng run rẩy của người dưới thân mình.

Chúc Vân Tuyên nhắm chặt đôi mắt đang không ngừng rỉ nước lại, cũng không biết bản thân đang cảm thấy đau đớn, hay là thoải mái.

Bóng đêm dần sâu, ngay cả ánh sáng những chiếc đèn lồng giờ đây dường như cũng trở nên ảm đạm đi nhiều, bên trong gian phòng kia,  ánh nến bập bùng khẽ chiếu rọi hai thân ảnh mơ mơ hồ hồ quấn quýt lấy nhau.

Cao An đưa nước nóng vào, Lương Trinh ôm Chúc Vân Tuyên dịu dàng lau chùi sạch những thứ dinh dính trên người hắn xong, cuối cùng mới dặn dò Cao An: “Đem bình trà nóng lại đây, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, tạm thời không cần người hầu hạ nữa.”

Cao An do do dự dự liếc mắt nhìn thử Chúc Vân Tuyên đang vùi đầu ở trong lồng ngực Lương Trinh, thế nhưng không thấy rõ biểu hiện của bệ hạ, sau một lúc, thấy người cũng không ý phản đối gì, mới đáp vâng rồi lui xuống.

Nước trà nhanh chóng được đưa tới, Lương Trinh rót một chén đưa tới bên khoé miệng Chúc Vân Tuyên: “Uống trơn cổ họng.”

Chúc Vân Tuyên mơ mơ màng màng uống một ngụm từ tay đối phương. Lương Trinh cong môi nở nụ cười, rồi lấy một thứ từ trong tay áo ra ném vào trong chén trà. Thứ kia bỗng chốc hòa tan vào trong dòng nước,  Lương Trinh lại đưa đến trước mặt Chúc Vân Tuyên lần hai: “Uống đi.”

Chúc Vân Tuyên theo bản năng cau mày: “Đó là gì?”

Lương Trinh cúi đầu, khẽ kề sát đôi môi hôn lên sợi tóc trên đỉnh đầu Chúc Vân Tuyên một cái trả lời: “Tất nhiên là thứ tốt.”

Chúc Vân Tuyên không tin gặng hỏi ra lẽ: “Rốt cuộc là cái gì?”

“Không phải bệ hạ muốn khai chi tán diệp nhiều con nhiều phúc sao? Thứ này có thể giúp bệ hạ được như ý nguyện.”

Chúc Vân Tuyên đột nhiên trợn to hai mắt như không thể tin được mà nhìn Lương Trinh: “Ngươi nói… cái gì?”

Lương Trinh cười giễu đáp trả: “Thuốc sinh tử, chắc là bệ hạ sẽ không thể không biết đến đâu nhỉ?”

Chúc Vân Tuyên nghe xong chỉ giật giật khóe môi, rồi hung bạo đẩy Lương Trinh đang ôm mình ra: “Ngươi đừng hòng! Cho dù trẫm có chết cũng chắc chắn sẽ không cho ngươi toại nguyện!”

Lương Trinh không mấy đồng tình: “Đừng nói mấy lời ngốc nghếch kia nữa, sao ngài suốt ngày cứ treo mấy chữ chết bên miệng mình vậy.”

“Nếu ngươi cứ ép bức trẫm như thế, trẫm nhất định sẽ đồng quy vu tận với ngươi!” Hai mắt chúc Vân Tuyên giờ đây đã trở nên đục ngầu, bản thân hắn bất ngờ rút ra một con dao găm giấu trong góc giường ra gào thét: “Trẫm muốn giết ngươi! Trẫm nhất định phải giết ngươi!”

Tầm mắt Lương Trinh rơi vào ánh đao sắc bén lóe sáng kia một lúc, rồi lên tiếng: “Bệ hạ cất thứ đồ này ở đầu giường, là muốn nhân cơ hội thần không chú ý đâm chết thần sao? Bệ hạ cảm thấy làm như vậy là có thể được toại nguyện?”

Chúc Vân Tuyên xoay dao găm kề lên ngực mình, nếu bàn về chuyện đơn độc đấu một mình, thì hắn biết mình tuyệt đối không đấu lại Lương Trinh, thế nhưng hắn cũng không sợ chết: “Trẫm đúng là không có bản lĩnh giết được ngươi, nhưng nếu như ngươi cứ ép trẫm như vậy, thì ngay bây giờ trẫm liền chết trước mặt ngươi! Nếu như ngươi cảm thấy bản thân mình có thể giữ một thi thể ở bên cạnh thì cứ tiếp tục xem!”

Ánh mắt Lương Trinh thoáng trở nên lạnh căm căm, hắn chỉ yên lặng nhìn Chúc Vân Tuyên đang trong bộ dạng giận dữ đan xen thù hận đến mức tận cùng ngồi ở ngay trước mặt mình rồi lên tiếng hỏi: “Bệ hạ nhất định có cần làm đến như vậy không?”

“Là ngươi ép trẫm!”

“Không phải bệ hạ muốn có con hay sao? Thần cũng muốn, bệ hạ sinh con cho thần, nó sẽ mang họ bệ hạ, sau này được lập làm thái tử…”

Chúc Vân Tuyên giận dữ ngắt ngang: “Ngươi đừng hòng! Ngươi vốn biết rõ ta và ngươi là anh em ruột thịt, làm sao có thể…”

“Chúng ta không phải.” Lương Trinh bình tĩnh nói: “Thần không có bất cứ quan hệ gì với tiên đế, cha thần là con trai thứ hai Lương gia, còn phụ thân thần… là biểu huynh của ông, họ Tiêu tên Quân Đỗ, ông ấy đã chết trên chiến trường Nam Dương trước khi thần được sinh ra.”

Chúc Vân Tuyên tất nhiên là không tin những lời đối phương nói, Lương Trinh chỉ thở dài lắc lắc đầu: “Phụ thân của thần đã bị tiên đế cố ý đưa đến Nam Dương chịu chết, còn về con trai ruột của tiên đế, thì từ hai mươi năm trước đã theo cha thần nhảy xuống vách núi tan xương nát thịt, tất cả mọi chuyện kia đều là do tiên đệ nhận lầm con mà thôi.”

Đôi mắt Chúc Vân Tuyên óng ánh ngấn lệ: “Rốt cuộc cũng có liên quan gì đến ta chứ? Những chuyện kia có liên quan gì tới ta? Ngươi muốn trả thù thì đi tìm người gây ra. vì cớ gì tới tìm ta? Vì sao nhất định phải làm nhục ta như vậy?”

Lương Trinh cau mày: “Ta đã sớm nói, người xưa nay ta muốn trả thù chưa bao giờ là ngươi, ta không có làm nhục ngươi, ta chỉ là thích ngươi, muốn ngươi…”

“Nhưng ta không muốn!” Chúc Vân Tuyên gào đến khàn cả giọng, “Ngươi chỉ làm những thứ ngươi muốn mà thôi! Vì sao ngươi chưa bao giờ hỏi ta muốn cái gì? Vì sao ngươi cứ khăng khăng ép buộc ta như vậy! Ta đã nói là ta không muốn! Thật sự không muốn! Thế tại sao ngươi không chịu buông tha cho ta?”

Lương Trinh bất ngờ nắm lấy tay Chúc Vân Tuyên kéo đối phương đến trước người mình: “Ngươi vốn là của ta, hậu cung, dòng dõi gì đó ngươi có nghĩ cũng đừng hòng nghĩ! Ngươi muốn sinh, chỉ có thể sinh cho ta!”

Chúc Vân Tuyên trợn to đôi mắt không ngừng chảy kia: “Ta đã nói rồi, ngươi đừng hòng, trừ phi ta chết…”

“Nếu như ngươi dám chết, ta sẽ lập tức đại khai sát giới giẫm đạt nát tan cả cái giang sơn này, cho dù Định Viễn hầu hay bất cứ ai khác có bản lĩnh dám mang binh đuổi đánh tới, đến lúc đó chắc chắn  thiên hạ sẽ lâm vào cảnh bách tính lầm than. Đây là giang sơn của nhà họ Chúc các ngươi, nếu như người không thèm để ý, thì cứ chết đi!”

Chúc Vân Tuyên kinh ngạc trừng mắt: “Sao ngươi có thể đê tiện như vậy…”

Lương Trinh cười giễu: “Ngươi không phải đã sớm biết ta là hạng người gì rồi sao?”

“Sao ngươi có thể như vậy… Sao ngươi..”

“Hành động, quyết định của ta ra làm sao đều là do ngươi suy nghĩ như thế nào, bệ hạ cứ suy nghĩ thông suốt.”

Một lát sau, con dao găm đang nằm trong tay Chúc Vân Tuyên khẽ khàng rơi xuống đất, chỉ đành đau đớn nhắm mắt lại, hiện tại ngay cả chết hắn cũng không thể quyết định được, vậy đến cùng còn có thể làm gì được nữa: “Ngươi căm hận tiên đế, căm hận hắn bắt ép cha ngươi, để cha con ngươi phải chịu cảnh cốt nhục chia lìa, bây giờ ngươi lại muốn đi làm chuyện tương tự như vậy, thế sau này thì sao? Lỡ như tương lai con của ngươi căm hận ngươi như vậy thì sao?”

Lương Trinh không thèm để ý nói: “Tùy nó.”

“Ngươi rõ ràng cũng là ngươi giống hệt tiên đế, vậy ngươi có tư cách gì nói mình đáng thương! Ngươi và hắn đúng là đáng bị người khác khinh thường!”

Lương Trinh khẽ nheo hai mắt lại: “Ít nhất ta sẽ không một bên vừa nói thích ngươi, một bên đi cưới người khác. Một khi ta nói ta chỉ cần ngươi, thì chính là chỉ cần một mình ngươi, cho dù có là ai cũng không được.”

Thế nhưng ta không thích loại yêu thích này, ta không chịu đựng nổi… Chúc Vân Tuyên chỉ lắc đầu thầm nghĩ, hiện tại nước mắt cứ tí tách chảy xuống, không thể nói thêm bất cứ câu nào thêm nữa.

Chén trà kia lại đưa tới bên khóe môi Chúc Vân Tuyên lần nữa, Lương Trinh bắt đầu tung chiêu dỗ dành: “Uống đi, sau đó suy nghĩ theo hướng tốt, chỉ cần một thời gian ngắn nữa thôi là bệ hạ đã có thái tử rồi.”

Nói xong, liền giữ chặt sau gáy Chúc Vân Tuyên rồi chầm chậm đút từng ngụm vào trong miệng, đến khi nhìn thấy đối phương nuốt xuống không chừa một giọt nào, thì ý cười trong mắt Lương Trinh lại xuất hiện lên: “Ngoan lắm.”

Lương Trinh cúi người khẽ in một nụ hôn dịu dàng lên bờ môi Chúc Vân Tuyên, liếm qua bờ môi mềm mại của đối phương. Chúc Vân Tuyên bị nụ hôn của người kia làm cho bừng tỉnh chợt tròn tròn mắt, thời khắc này đây, nước mắt đã không còn, tia sáng cuối cùng trong mắt cũng dập tắt, chỉ còn lại một khoảng không chơi vơi tuyệt vọng đến tận cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi