GIANG SƠN HỨA NHĨ

Sau cơn say đêm đó, Chúc Vân Tuyên bất ngờ đổ bệnh, nằm liệt giường.

Chúc Vân Cảnh dẫn Yến nhi đi qua thăm, vừa nhìn thấy bộ dạng bệnh nặng của đối phương, bản thân hắn liền cảm thấy cực kỳ hối hận trong lòng, không ngờ chỉ uống chút rượu mà thôi, lại có thể uống tới người đổ một trận bệnh nặng đến như vậy.

Chúc Vân Tuyên nằm trên giường, mỏi mệt lắc lắc đầu: “Không liên quan đến chuyện uống rượu, là do nửa đêm đệ lệnh cho người mở cửa sổ ra, cho nên mới cảm lạnh thôi.”

Cao An lấy làm tự trách, còn lên tiếng thỉnh tội cùng Chúc Vân Cảnh, oán trách mình không chăm sóc tốt cho bệ hạ. Chúc Vân Cảnh nhìn Chúc Vân Tuyên muốn nói lại thôi, trong lòng bất chợt cảm thấy chỉ tiếc mài sắt không thành kim.

Vì một cái tên đã bị xử tử kia mà thôi, liệu có đáng không?

Chúc Vân Tuyên nhìn về phía Yến nhi đang tỏ ra hoang mang sợ hãi nằm nhoài một bên giường, khẽ giơ tay vuốt ve mặt nhóc con rồi nhắc nhở Chúc Vân Cảnh: “Huynh dẫn Yến nhi về đi, bằng không lại lây bệnh cho nhóc con này nữa.”

“Chính Yến nhi nói nó muốn tới thăm đệ, đệ nói chuyện với con một lúc đi, sau đó ta sẽ ta lập tức dẫn nó đi.”

Chúc Vân Cảnh nói xong liền đi tới gian ngoài hỏi thăm thái y địa phương về tình hình bệnh của Chúc Vân Tuyên. Yến nhi lúc này tiến lại gần hắn thêm chút nữa, rồi nhỏ giọng hỏi hắn: “Cha, cha bị bệnh sao?”

“Cha không sao.” Chúc Vân Tuyên miễn cưỡng nở một nụ cười, động viên con trai: “Bé con ngoan, chờ cha khỏi bệnh rồi cha sẽ dẫn con đi chơi.”

Yến nhi nghe vậy cũng ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy cha phải mau chóng khoẻ lại nha.”

“Được rồi.”

Sau khi nhẹ nhàng đặt hai viên kẹo ở bên gối Chúc Vân Tuyên xong, Yến nhi bèn nhón chân lên, rồi tiến tới gần hôn một cái chốc lên trán đối phương.

Chúc Vân Tuyên cười nhắm mắt lại: “Bé con ngoan, con giữ ăn đi, cha không ăn kẹo.”

“Ăn ngon lắm ạ, cha bị bệnh phải uống thuốc, mà thuốc đắng ơi là đắng, ăn kẹo xong sẽ không đắng nữa.” Nhìn thấy con trai nghiêm túc khuyên như vậy, Chúc Vân Tuyên không đành lòng phụ mất ý tốt của con, nhận lấy hai viên kẹo kia.

Một trận bệnh này của hắn kéo dài đến tận hơn nửa tháng, chớp mắt cái trời đã vào hạ. Cũng may trong khoảng thời gian này trong triều vẫn thái bình không có chuyện gì, có mấy vị phụ thần nội các ở đó, thành ra mấy công vụ bình thường đều do bọn họ xử lý, chỉ khi nào có chuyện khẩn cấp sẽ truyền cấp báo tới Mân Châu, rốt cuộc cũng xem như không làm chậm trễ mất chuyện gì.

Phương thái y có một lần từng âm thầm đề cập qua chuyện này với Chúc Vân Cảnh, lão ra nói đa số những trận bệnh của Chúc Vân Tuyên đều xuất phát từ tâm bệnh, này có lẽ là do tận mắt gặp lại người kia, cho nên toàn bộ gút mắc tích tụ ba năm cũng bất ngờ bộc phát, khiến cho bệ hạ xoắn xuýt không bỏ xuống được, thành ra mới tạo thành tâm bệnh.

Muốn hắn hoàn toàn khỏi hẳn, e là phải để chính hắn nghĩ thông mới được.

Trong khoảng thời gian này, ngày nào Yến nhi cũng đến đây chơi với Chúc Vân Tuyên khoảng chừng một canh giờ, tình cảm hai cha con cũng nhờ thế mà ngày càng sâu đậm hơn. Trong lòng Chúc Vân Tuyên cũng đã ra quyết định xong, sau khi bản thân khỏi bệnh sẽ lập tức khởi hành hồi kinh, đồng thời hắn cũng đang bàn bạc cùng Chúc Vân Cảnh về việc phải mở miệng nói sao với Yến nhi, cuối cùng vẫn chọn cách tìm một cơ hội trước khi lên đường hai mặt một lời nói cho nhóc con nghe.

Đợi đến khi Chúc Vân Tuyên khỏi bệnh, thì hôm sau đã đến ngày Phật Đản tức mùng tám tháng tư, cứ mỗi năm khi đến ngày này, hoàng đế Đại Diễn đều phải đến tự miếu hoàng gia thắp hương lễ phật, mặc dù năm nay vẫn còn ở bên ngoài, thế nhưng vẫn không thể cho qua được. Ở phía tây Tuyền Châu có một ngôi chùa thờ cúng phật, tuy rằng quy mô không thể so bằng tế tự trong kinh, thế nhưng đây cũng được xem là một ngôi chùa nổi danh nhất ở Mân Việt, vào sáng sớm hôm nay quan chức lễ bộ cũng đã sắp xếp xong, bọn họ quyết định chọn địa điểm này làm nơi hoàng đế cúng lễ trong ngày Phật Đản.

Sáng sớm ngày đó, Chúc Vân Tuyên đội miện trong sự hô hào rầm rộ tiến vào tự miếu Tây Sơn, bốn nhóc con cũng muốn đi xem trò vui, thế nên Chúc Vân Cảnh cũng dẫn bọn họ đi xem lễ.

Việc hoàng đế đi đến tự miếu đích thân thắp hương lễ phật đã là quy định được lập ra từ thời Đại Diễn khai quốc, đồng thời cũng có một quy trình hết sức bài bản vừa khô khan lại rườm rà. Đám nhóc con quy củ quỳ xuống chưa được nửa canh giờ, đã bắt đầu ngồi không yên, cứ quấn quít lấy Chúc Vân Cảnh nói muốn đi ra bên ngoài chơi.

Chúc Vân Cảnh sợ bọn nhóc làm ồn ảnh hưởng đến mọi người, chỉ đành dẫn bọn nhóc ra ngoài trước, đi ra hội chùa ở bên ngoài.

Bởi vì hoàng đế ở đây, cho nên tự miếu liền được canh gác nghiêm ngặt, thế nhưng hội chùa bên ngoài cũng không thể vì thế mà cấm cản người. Hiện tại do hoàng đế đích thân tới, cho nên hội chùa năm nay tấp nập đông đúc hơn so với mọi năm, người người tấp nập, đến mức dẫu có nói như toàn thành ào ạt tới cũng chẳng phải nói ngoa gì.

Chúc Vân Cảnh một tay dẫn một nhóc con, đã vậy mắt còn phải liên tục nhìn chằm chằm Nguyên Bảo nhằm tránh cho cậu không dẫn Chúc Vân Quỳnh chạy loạn, mặc dù phía sau cũng có vô số gia đinh đi theo, thế nhưng cũng đến là vất vả, khung cảnh hội chùa người đẩy ta chen, có nhiều lần hắn suýt chút nữa đã vuột mất hai đứa nhóc.

Khi nhìn thấy Yến nhi suýt chút nữa bị vấp ngã, hắn chỉ đành giơ tay ôm hai nhóc con lên, trong lòng cực kỳ hối hận, lẽ ra hắn không nên dẫn bốn tên nhóc con này đến mấy chỗ đông đúc như thế này tham gia trò vui mới đúng.

Đi được một đoạn, Minh nhi đột nhiên kéo kéo tay Chúc Vân Cảnh trưng cặp mắt óng ánh đòi muốn ăn kẹo, Yến nhi nghe vậy cũng phụ họa gật đầu: “Con cũng muốn ăn.”

Chúc Vân Cảnh chỉ muốn mau chóng hồi phủ hỏi lại: “Nhất định muốn ăn sao?”

Hai bé con đồng loạt gật đầu: “Muốn ạ.”

Chúc Vân Cảnh không thể làm gì khác hơn, đành chỉ còn nước đau đầu thu xếp bọn trẻ vào một khúc quanh ngõ nhỏ vắng người rồi dặn dò: “Tất cả đứng yên đừng nhúc nhích, ta đi sai người mua kẹo cho mấy đứa rồi về ngay.”

Ngay lúc hắn đang định căn dặn gia đinh đi mua, thì Nguyên Bảo đã la hét “Để con đi con đi cho”, vụt một cái đã chen vào trong đám người biến mất không thấy tăm hơi đâu.

Chúc Vân Cảnh vội vã kêu người đuổi theo, sau đó lại dặn dò gia đinh khác che chở ba nhóc con lui về phía sau, núp vào nơi hẻo lánh đảm bảo an toàn.

Nguyên Bảo đứng đợi trước sạp hàng bán kẹo một hồi lâu, mãi tới khi đến lượt mình thì bất ngờ có một tên thiếu niên mười mấy tuổi không biết từ đâu chui ra chặn ngang, thế là Nguyên Bảo bắt đầu hầm hừ lý luận. Đứng ở xa xa nhìn thấy hai đứa muốn cãi nhau, đầu Chúc Vân Cảnh như muốn nổ tung, bèn vội quay đầu kêu ba nhóc còn lại đứng tại chỗ không được chạy loạn, còn mình thì đi qua đám đông để giải quyết chuyện cho đứa lớn nhất.

Chúc Vân Quỳnh chăm chú nhìn hai nhóc con đang nắm tay mình, sau đó lại tỏ vẻ hết sức sốt ruột nhìn chằm chằm cảnh tượng người đến người đi kia, tuy rằng có rất nhiều thị vệ che chắn bảo vệ trước mặt, thế nhưng trong lòng cậu vẫn mơ hồ dấy lên một cảm giác bất an, còn lo tới mức lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi.

Đằng trước bỗng nhiên thấp thoáng truyền đến một trận thanh âm mắng chửi nhau, chỉ nhìn thấy một nhóc ăn mày lớn chừng mười tuổi đang ra sức chạy về phía này, còn phía sau có một người phụ nữ luôn miệng hùng hổ hô lên bắt kẻ trộm lại. Nhóc con ăn mày này linh họat tiến vào chui ra náo loạn đám đông, trong lúc chạy thoát thân còn đẩy ngã vô số người. Khi nhìn thấy nhóc chạy gần, thanh kiếm trong tay đám thị vệ bắt đầu rút ra một nửa, trong tư thế cảnh giác quan sát.

Cũng trong lúc đó, mấy chục con chó đen không biết từ đâu xông thẳng tới chỗ đám nhóc. Hai nhóc con vốn đang tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây cũng bị làm cho kinh hãi, Chúc Vân Quỳnh càng hoảng loạn hơn, chỉ biết nắm tay hai đứa theo bản năng lui về phía sau. Mãi đến khi cả ba nhóc đã trong bước đường cùng không thể nào lui thêm nữa, thì những thị vệ che chở trước mới mau chóng tiến lên ứng phó với đám chó kia, trong lúc hỗn loạn, nhóc ăn mày đụng ngã hai tên thị vệ, rồi nhanh như chớp chạy vào đám đông không thấy bóng dáng đâu, còn người phụ nữ theo ở phía sau thì lại nhân cơ hội vọt qua đám thị vệ, giơ một tay cướp lấy Yến nhi rồi lộn nhào một vòng, sau đó hết sức thuận lợi dựa vào đám chó ngăn cản thị vệ đang định nhào lên kia rồi nhanh chóng vọt vào trong đám người.

Chúc Vân Quỳnh nhờ vào lợi thế nhỏ con bèn chui khỏi đám chó chạy ra, vội kéo tay Yến nhi đang gào khóc cố gắng giành người về, nhưng cuối cùng lại bị người phụ nữ kia dùng sức đá một cái khiến cho cậu văng ra ngoài, nằm sóng xoài trên đất không đứng dậy nổi.

Chúc Vân Cảnh ở phía xa trơ mắt nhìn tình cảnh này vừa tức vừa vội, lại bị đám đông chen chúc có luồn lách sao cũng không vượt qua được, cộng thêm việc một tốp người bị mấy con chó hù ngã xuống đất, làm cho cả đường phố loạn cào cào lên. Đợi đến khi đám thị vệ vất vả đẩy đám người ra đuổi theo, thì người phụ nữ ôm Yến nhi kia đã sớm biến mất không thấy người đâu.

Buổi bái phật lễ cũng vì thế kết thúc trong vội vã, Chúc Vân Tuyên nghe tin  xong, đôi chân run lên gần như không còn đứng nổi, còn Hạ Hoài Linh thì lập tức dẫn binh phong tỏa toàn bộ xung quanh tự miếu, chỉ là tại hiện trường lúc đó có tới mấy vạn dân chúng, nói tra từng người nói thì dễ, khi làm mới thấy khó.

Chúc Vân Cảnh nóng ruột hai mắt đỏ ngầu cả lên, lúc Nguyên Bảo còn nhỏ đã từng bị trộm mất một lần, bây giờ Yến nhi lại gặp chuyện giống vậy, càng khiến hắn tự trách mình hơn.

“A Tuyên......”

“Huynh đừng nói nữa, chuyện vốn không có liên quan gì đến huynh, bọn họ là nhắm về người hoàng đế là đệ.” Tay đang siết chặt thành nắm đấm của Chúc Vân Tuyên vẫn còn khẽ run, thế nhưng cả người đã dần dần bình tĩnh lại lên tiếng ngắt ngang an ủi Chúc Vân Tuyên. Vào chính lúc này hắn cũng biết mình không được hoảng, cho nên luôn ép bản thân tỉnh táo, rồi nhanh chóng hạ lệnh, dặn dò người đi đóng cửa thành, cũng như canh giữ tất cả đường cái cùng bến tàu ra khỏi thành, sau đó đi từng nhà lục soát.

Hạ lệnh xong xuôi, tâm tư Chúc Vân Tuyên mới thoáng ổn định chút, lại hỏi: “Vân Quỳnh thế nào rồi?”

Chúc Vân Cảnh lắc đầu: “Bị đáp một cú vào hông, e là phải dưỡng thêm một khoảng thời gian mới khỏe lại.”

Chúc Vân Tuyên khẽ nhắm mắt: “Xong chuyện lần này, đệ sẽ ban thưởng cho nhóc con, đã để nó nhóc ấy chịu khổ rồi.”

“Những chuyện này để sau hẵng nói đi.” Chúc Vân Cảnh nghiêm túc nhắc nhở” “Hiện tại quan trọng nhất chính là Yến nhi, người ôm nó đi… Có khi nào là bọn tàn dư của triều đại trước hay không?”

Ánh mắt Chúc Vân Tuyên chợt sầm tối lại, khàn giọng nói: “Cho dù là ai, nếu như họ nhắm về đệ, thì Yến nhi ở trong tay bọn họ tạm thời sẽ không nguy hiểm gì đến tình mạng, để xem bọn chúng muốn gì, thì chúng ta liền…”

Nhưng con trai hắn còn nhỏ, tính cách lại yếu đuối như vậy, liệu bé con có thể chịu được cũng như đợi được đến khi hắn tới cứu sao?”

“.. Chỉ sợ bọn chúng lòng tham không đấy, cái gì cũng muốn thôi.”

“Bọn chúng muốn gì cũng được.” Chúc Vân Tuyên dùng sức siết chặc tay kiên định nói: “Cho dù là cái mạng của đệ, đệ cũng nhất quyết cứu con về.”

Mãi cho đến buổi chiều, toàn bộ những người được giữ lại hội chùa cũng đã được tra hỏi xong, thế nhưng vẫn không có bất cứ manh mối nào, đừng nói là người phụ nữ ôm Yến nhi đi, mà ngày cả cậu thiếu niên gây chuyện với Nguyên Bảo cũng nhân lúc hỗn loạn không thấy bóng dáng đâu, cho nên có thể rõ ràng những người này đều là cùng một phe có chuẩn bị mà đến, còn nghĩ ra trăm phương ngàn kế tìm cơ hội gây hỗn loạn, sau đó nhân cơ hội cướp đứa bé đi.

Ngay lúc mặt trời sắp lặng, hoàng đế ngự giá trở về phủ nguyên soái, Chúc Vân Tuyên vừa mới vào cửa chưa được bao lâu, thì thủ lĩnh đội quân cấm vệ đã vội vã đến thông báo có một phong thư, nói là ngay vừa nãy, bất ngờ có một mũi tên bay đến đóng cọc phong thư ngay trên cổng chính phủ nguyên soái, trên phong thư chỉ có bốn chữ “Bệ hạ thân khải*”.

— thân khải: đề nghị người đó tự tay mở ra đọc, cũng như không được nói nội dung trong thư cho bất kỳ người nào khác.

Chúc Vân Tuyên xé phong thư ra, bên trong chỉ có một tờ giấy được gấp lại, còn chữ viết bên trên chính là những con chữ hắn quen thuộc đến độ chẳng thể nào quên được: “Giờ tý tối nay, địa điểm bến tàu thành đông, kính mời bệ hạ đến một mình, không gặp không về.”

— giờ tý: 11h đêm

Phần kí tên người kia còn vẽ một con thỏ đang cười híp mắt. Vừa nhìn ký hiệu, cộng thêm  nét chữ rồng bay phượng múa hệt như đang khoe khoang ra oai kia, trong phút chốc, đôi đồng tử của Chúc Vân Tuyên chợt co rụt lại, hắn tức điên đập một cú thật mạnh lên trên bàn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi