GIANG SƠN HỨA NHĨ

Buổi sáng ngày hôm sau, khi sắc trời mời vừa hừng sáng, Chúc Vân Tuyên đã ngọ ngoạy tỉnh dậy. Tối hôm qua hắn bị Lương Trinh dằn vặt đến gần nửa đêm mới ngủ, nếu tính bản thân cũng chỉ ngủ được hai canh giờ, cho nên vào lúc này cả người rũ rượi mệt nhừ.

Đột nhiên có một cánh tay từ dưới chân duỗi ra ôm Chúc Vân Tuyên kéo lại, Lương Trinh dán sát thân thể ấm áp vào phía sau lưng đối phương, còn mặt thì dán sát vào gáy khàn giọng hỏi: “Ở bên ngoài cũng phải vào triều sớm như vậy sao.”

“Ta đi một chút sẽ trở lại.”

Lương Trinh cười xoa nắn vùng eo nhạy cảm của hắn, khiến Chúc Vân Tuyên ngứa đến độ hít sâu một cái: “Ngươi làm gì đó?”

“Bệ hạ còn động được không?”

Chúc Vân Tuyên trở tay vỗ vỗ vào mặt Lương Trinh, sau khi kiên trì đẩy người ra xong liền nhanh chóng ngồi dậy.

Cao An dẫn người đi vào hầu hạ Chúc Vân Tuyên rửa mặt thay y phục, Lương Trinh cũng ngồi dậy theo, hiện đang lười biếng dựa vào đầu giường cười nhìn đối phương.

Lên triều ở bên ngoài vốn không cần chú ý lễ nghi nhiều, thành ra Chúc Vân Tuyên chỉ mặc một bộ y phục màu đỏ sẫm thường ngày, tuy chỉ là một bộ đồ bình thường, nhưng lại làm tôn lên nước da trắng ngần của hắn. Ngoài ra, trên cần cổ trắng mịn của Chúc Vân Tuyên còn lưu lại dấu vết ám muội ngày hôm qua, hiện tại đang giấu sau cổ ẩn như ẩn như hiện. Lương Trinh khẽ nheo mắt lại, trong con ngươi tràn đầy ý cười, vẫn không có ý định nhắc nhở ai kia.

Trước khi ra ngoài, Chúc Vân Tuyên đi tới bên giường, cúi người in một nụ hôn trên má Lương Trinh nhắc nhở: “Trời còn sớm, ngươi ngủ thêm chút nữa đi.”

Lương Trinh cười nháy mắt một cái: “Thần thiếp cung tiễn bệ hạ.”

Chúc Vân Tuyên: “….”

Lúc Chúc Vân Tuyên xoay người định đi, thì bản thân hắn dường như nhớ ra cái gì đó, dặn dò người đi lấy một thứ đến, đồ vật chính là chuỗi phật châu lúc trước hắn vẫn thường đeo trên tay, về sau khi bị Lương Trinh nhìn thấy thì đã tháo xuống cất đi.

Chúc Vân Tuyên nhận lấy chuỗi phật châu đặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve một lúc, sau đó đưa cho Lương Trinh: “Trả vật về cho chủ.”

Lương Trinh không nhận lấy, chỉ cười nhìn hắn: “Nếu A Tuyên thích, thì ta tặng ngươi.”

“…. Đây không phải di vật cha ngươi để lại cho ngươi sao?”

“Ngươi đeo cũng vậy thôi, coi như cha ta tặng cho con dâu đi.”

Lương Trinh đã nói như vậy, thì Chúc Vân Tuyên cũng không từ chối nữa, hắn đeo chuỗi phật châu về lại trên tay, sau đó nhẹ nhàng khều một cái rồi đi về phía trước.

Trong thời gian đi tuần bên ngoài, cứ cách mấy ngày Chúc Vân Tuyên sẽ triệu kiến những triều thần đi theo mình đến nhị luận chính sự. Chuyện bọn họ muốn thảo luận hôm nay, chính là chuyện về đám người phiên bang ở đảo Trảo Oa phái người đến cầu hòa cùng yêu cầu thả tù binh ra.

“Đại Diễn ta là thiên triều thượng quốc, lễ nghi làm đầu, lần này đại thắng, e là đã dạy dỗ cho bọn người phiên bang được một bài học nhớ đời, bọn họ chắc chắn sẽ không dám trở lại xâm phạm, nếu nay bọn họ đã có tâm cầu hòa, thì chi bằng thả người trả về, xem như chứng tỏ khí thế của nước ta.”

“Bọn man di phiên bang này cũng không còn uy hiếp gì lớn với chúng ta, Đại Diễn ta xưa nay cũng không còn tiền lệ giết tù binh, hà tất chi phải nuôi không nhiều miệng ăn như vậy.”

“Đã đến nước này, thiết nghĩ chúng ta cũng nên hồi triều, hải chiến đã lắng lại, việc xử trí tù binh chẳng qua chỉ là chút chuyện vặt vãnh không đáng kể đến, chi bằng bệ hạ cứ giao toàn quyền cho thủy sư Mân Việt xử lý đi làm là được rồi.”

Một đám người triều thần mồm năm miệng mười xào xáo nghị luận, bọn họ lần lượt đều khuyên Chúc Vân Tuyên mau chóng thả người ra, mấy chuyện đàm phán hòa bình hay cầu hoa chẳng qua chỉ là khác nhau về cách nói mà thôi, mọi chuyện nay đã đến hồi kết, thì bọn họ nên sớm ca bài ca khải hoàn về triều. Ở trong mắt bọn họ mà nói, nơi đó chỉ là một nước nhỏ man di xa ngoài vạn dặm,  thực sự không đáng nhắc đến. Bọn họ thậm chí còn không rõ ràng trong trận hải chiến hôm đó, thủy sư Đại Diễn đã thắng một cách gian nan thế nào, mà chỉ đinh ninh cho rằng mối họa cướp biển suốt bao năm qua nay đã có thể tiêu diệt là xong xuôi, còn mấy chuyện kia chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Chúc Vân Tuyên cau mày, hết sức bất mãn với những ngôn luận kia. Trận hải chiến đêm đó, hắn đã tận mắt chứng kiến thuyền pháo của bọn phiên bang kinh khủng đến như thế nào, nếu như bọn họ không chuẩn bị từ sớm, lại có Lương Trinh làm nội ứng, thì kết quả ra làm sao, e là cũng chưa biết được.

“Rõ ràng là thủy sư Đại Diễn ta thắng, thế nhưng kết quả phải chịu đàm phán hòa bình, còn dễ dàng thả người ra, người ngoài nhìn vào, thế nào cũng sẽ nói triều đình Đại Diễn dễ bắt nạt.”

Người mở miệng giáo huấn những câu kia không phải hoàng đế đang ngồi trên cao, mà là truyền từ ngoài vào, thanh âm kia mỗi lúc một gần chứa đựng tâm ý châm biến không chút che giấu. Mọi người theo bản năng quay người nhìn xem, liền trông thấy có một bóng người ở vị trí khuất sáng đang thong thả chậm rãi bước đi vào, đợi đến khi hắn bước vào giữa sảnh đường,  mọi người mới nhìn rõ ràng dung mạo của đối phương.

Vô số cặp mắt nghi ngờ không thôi đổ dồn vào người, Lương Trinh chỉ nở nụ cười, nhìn về phía Chúc Vân Tuyên: “Thần Tiêu Niệm, khấu kiến bệ hạ.”

Chúc Vân Tuyên nhíu đôi lông mày càng chặt hơn, đoạn thừ người ra một lúc rồi trầm giọng hạ lệnh: “Cho ngồi.”

Ghế tựa đặt ở tay trái phía dưới Chúc Vân Tuyên. Lương Trinh lên tiếng cảm ơn xong, liền thoải mái ngồi xuống, thế nhưng hắn không ngồi cùng đám triều thần, mà nghiêng người ngồi xuống ghế tựa, sau đó còn chậm rãi đảo ánh mắt lạnh lùng nhìn qua mọi người bên dưới.

Đại đa số người ở đây đều là những gương mặt thân quen, lần này Chúc Vân Tuyên đi tuần, hắn dường như dẫn theo một nửa triều thần, bao gồm toàn bộ phụ thần nội các từ lục vị đến tam vị đến đây, chỉ để lại thủ phụ ở kinh thành trấn giữ, lúc này người đứng ở phía trước nhất chính là thứ phụ, năm đó khi đối phương vẫn chưa có vị trí nào trong nội các, đã từng suýt chút nữa bị Lương Trinh làm cho tức hộc máu.

Người đầu tiên khuyên Chúc Vân Tuyên thả người cũng chính là gã.

Cả công đường thoáng chốc yên lặng, chừng một giây sau, chúng triều thình bắt đầu châu đầu ghét tai thì thầm, tất cả ánh mắt mọi người nhìn về phía Lương Trinh đều tỏ vẻ kinh ngạc, nghi hoặc, thậm chí là không biết làm sao.

Chúc Vân Tuyên có hơi khó xử, bèn thấp giọng ho một cái rồi lên tiếng gọi mọi người yên lặng. Thứ phụ đang đứng đầu trừng con ngươi như muốn lọt ra ngoài, gã cắn chặt răng chất vấn Lương Trinh: “Ngươi là người phương nào?”

Lương Trinh quay đầu nhìn về phía Chúc Vân Tuyên, trong mắt mang ý cười, đồng thời lên tiếng trả lời đối phương nói: “Ban nãy không phải ta đã nói rồi hay sao, ta họ Tiêu tên Niệm, phụ thân Tiêu Quân Bạc.”

…!!!

Tiêu Niệm là người phương nào sao, đối phương chính là hoàng hậu tương lai Đại Diễn, là cha ruột của thái tử bọn họ! Thế nhưng cái người trước mắt này rõ ràng là tên nghịch vương Lương Trinh đã đền tội từ  ba năm trước kia mà! Đừng nói là do giống nhau, cho dù giống nhau cỡ nào cũng sẽ không y như đúc đến như vậy, cộng thêm khí chất cùng giọng điệu hung hăng này, quả thực chính là Chiêu vương năm đó, dù cho người có hóa thành tro bọn họ cũng sẽ không nhận sai!!!

Trước thì đột nhiên lòi ra một tiều thái tử, bọn họ còn ngầm cảm thán bệ hạ vất vả, năm đó không những lén lút mang thai tránh cho người phát hiện, còn phải cùng cái tên nghịch vương kia đấu trí đấu dũng, chỉ cần mắc chút sai lầm nhỏ, cũng có thể dẫn đến kết cục một xác hai mạng, thế nhưng rốt cuộc, cha của cái thai mọi người bàn tán bấy lâu nay lại là của cái tên nghịch vương kia! Tiêu Niệm cái gì, chỉ vì một ít nguyên nhân đi dùng tên giả ở kinh thành, thật là, hứ!

Một đám triều thần sắc mặt đỏ trắng đan xen nhau, bọn họ ôm một bụng đầy bực tức không biết từ đâu ra, còn phải kìm nén đến khó chịu. Sau khi thưởng thức một màn trở mặt xong, Lương Trinh buồn cười nói: “Mới vừa rồi không phải đang bàn luận việc tù binh phiên bang sao? Tiếp tục đi.”

Chúc Vân Tuyên trực tiếp hỏi hắn: “Ngươi có gì cách nhìn thế nào?”

Lương Trinh cười nói: “Thần tán thành bệ hạ tiếp tục kiên trì, cuộc chiến này không thể bỏ qua xem như thôi được, nếu bọn người phiên bang kia đã dám cấu kết hải tặc xâm lấn nước ta, thì tất nhiên phải để bọn họ trả một cái giá thật đắt, nay bọn họ muốn ta thả tù binh về, thì trước tiên phải bồi thường đầy đủ cho triều đình Đại Diễn, cái vị tử tước tên Brand nghe nói là chất tử quốc cương bọn họ, thuộc hoàng thân quốc thích, thành ra muốn thả người về, thì bọn họ ra sao cũng nên biểu hiện chút thành ý mới phải.”

Thử phụ theo bản năng mà phản bác hắn: “Nói qua thì dễ, nếu như bọn họ kiên quyết không chịu thì sao?”

“Vậy thì cứ tiếp tục  đánh, đánh tới khi bọn họ đồng ý đầu hàng mới thôi.”

“Khoan hẵng nói đến chuyện đất nước bọn họ xa ngoài vạn dặm, mà ngay cả đảo Trảo Oa ở Nam Dương bọn họ chiếm cứ cũng cách chúng ta khá xa, hai nước không ân không oán, hà tất chi lãng phí binh lực......”

Lương Trinh khinh bỉ ngắt ngang lời gã: “Nếu như thực sự không ân không oán thì bọn họ sẽ không cấu kết với bọn hải tặc kia xâm lấn biên cảnh Đại Diễn ta, với đám người lòng lang dạ sói này, không kịp bóp tắt đúng lúc,  chẳng lẽ đợi bọn họ nhân cơ hội làm to, tạo ra sự uy hiếp đến chúng ta hay sao?”

Vừa dứt lời, Lương Trinh không hề cho đối phương cơ hội cãi lại mà trực tiếp đề nghị với Chúc Vân Tuyên: “Định Quốc công mang theo thủy sư Mân Việt chưa trở về, tòa đảo quỷ vực cách đảo Trảo Oa cũng không xa, chi bằng để cho bọn họ lái thuyền qua một vòng, nhằm làm kinh sợ đám người phiên bang kia một phen cũng tốt. Theo ta được biết, bây giờ quốc gia Tây Đại Lục liên tiếp chiến loạn không ngừng, binh mã của bọn phiên bang trú đóng ở Nam Dương đã bị lục tục triều hồi gần nửa, đặc biệt là những người ở đảo Trảo Oa kia, đồng thời cũng đã bị tổn thất nặng nề sau cuộc chiến với Đại Diễn ta, những chiếc thuyền còn dư lại cũng đã triệu hồi quay về bản thổ, lúc này e là không còn gì để đối kháng với thủy sư Đại Diễn, cho nên lúc này dù chỉ lượn một vòng qua, cũng đủ khiến bọ họ sợ đến mức ngoan ngoãn đầu hàng.”

“Hơn nữa mà nói.” Lương Trinh chậm rãi tiếp tục nói: “Bọn họ vội vã muốn moi tiền Đại Diễn, đơn giản là bởi vì nước bọn họ đang giao chiến, cần rất nhiều tiền bạc, nếu như bọn họ kiên trì không chịu đầu hàng, thì chúng ta cứ cấm hết toàn bộ hành vi buôn bán của bọn họ trên đất Đại Diễn, đến lúc đó người sốt ruột tất nhiên là bọn họ, đại lục phía Tây có vô số nước nhỏ, nếu như không có bọn họ, cũng sẽ có người khác đi đến cầu thông thương với nước ta, cho nên quyền chủ động vốn dĩ luôn nằm trong tay ta.”

Có người không đồng ý hỏi: “Nếu bọn họ thiếu tiền như vậy, thì chúng ta bắt bọn họ đầu hàng còn bồi thường tiền, liệu bọn họ có chịu không?”

Lương Trinh bĩu môi: “Không muốn bồi thường cũng phải làm, không thể thuận theo bọn họ được, nếu hiện tại bồi thường không nổi có thể trả theo từng giai đoạn, ví như tương lai mỗi một lượng bạc bọn họ kiếm được ở Đại Diễn ta đều phải lấy ra phân nữa trả vốn và lãi, trả cho đến khi nào xong món nợ mới thôi.”

Trong mắt Chúc Vân Tuyên chợt hiện lên chút ý cười không mấy rõ ràng, nhìn thấy mọi người còn muốn hỏi tới hỏi lui bèn trực tiếp hạ lệnh: “Ý trẫm đã quyết, cứ theo như Tiêu tướng quân làm đi, lập tức truyền lệnh xuống lệnh cho Định Quốc công dẫn thủy sư đến đảo Trảo Oa.”

Chúng đại thần: “….”

Được thôi, sau này ở chốn công đường Đại Diễn chẳng những có một vị hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh, còn có một hoàng hậu ở hậu cung được quang minh chính đại tham gia vào chính sự, bọn họ kêu làm gì, thì cứ làm vậy thôi.

Vị ngự sử từ nãy đến giờ vẫn còn lấy làm hoang mang, đồng thời là người lần trước được tiểu thái tử cất tiếng vàng ngọc của mình nói: “Thật hung dữ, không thích.” lúc này chợt ra khỏi hàng cao giọng chất vấn Lương Trinh: “Ngươi nói ngươi là con trai tướng quân Tiêu Quân Bạc, vậy ngươi có chứng cứ gì không? Ngươi rõ ràng chính là…”

Sắc mặt Chúc Vân Tuyên tức khắc trở nên lạnh như băng, những người khác trong phòng liên tục ngầm ngán ngẫm lắc đầu, quả nhiên gã ta đúng là một tên thô lỗ không sợ chết, sau lại không tránh khỏi đồng loạt nhìn về phía Lương Trinh, hiếu kỳ muốn nhìn phản ứng của hắn. Gương mặt Lương Trinh vẫn không thay đổi chút nào, trái lái còn bình tĩnh mỉm cười ngắt ngang lời đối phương: “Chứng cứ? Ta là con trai của phụ thân ta thì cần chứng cứ gì? Xin hỏi vị ngự sử đại nhân này, ngươi làm sao chứng minh con trai phu nhân ngươi sinh là của ngươi, mà không phải của tên Vương mỗ, Triệu mỗ sát vách?”

“Ngươi!”

Có người nhịn không được thổi phù một tiếng bật cười, cái gã ngự sử kia bị chọc tức đến mặt đỏ đỏ như gấc, ra vẻ liều mạng cất cao giọng nói: “Vậy ba năm trước ngươi có thân phận gì trong kinh? Lại làm sao quen biết bệ hạ còn sinh ra thái tử? Ngươi dám nói sao?!”

Lương Trinh phì cười: “Ngươi muốn thăm dò bí mật riêng tư của bệ hạ sao?”

Chúc Vân Tuyên kịp thời ngắt ngang cả hai, bình tĩnh nói: “Được rồi, Tiêu tướng quân cùng trẫm là tình đầu ý hợp, năm đó bởi vì chuyện ở Nam Dương không rõ, không tiện lộ ra thân phận trước mặt mọi người, cho nên trẫm mới không tiết lộ chuyện giữa mình cùng hắn, về sau đừng nhắc lại mấy chuyện này nữa.”

Chúng thần: “…”

Ngự sử: “……”

Hoàng đế bệ hạ đã dứt khoát viện vớ rõ ràng như thế rồi, bọn họ còn có thể nói được cái gì?

Nói đi cũng phải nói lại, lúc trước bởi vì chuyện của Chiêu vương, những người thực sự bị xử lý tính ra cũng chỉ có hai nhà phủ An Nhạc hầu cùng Hiển vương, cái người Hiển vương kia sớm đã là cái gai trong mắt bệ hạ, còn người nhà họ Lương thì cũng có tin đồn bất hòa lục đục với Lương Trinh từ lâu, mà những bộ hạ của Lương Trinh bị đày đi quả thực cũng ôm ấp ý đồ không tốt lành gì, bọn họ xúi giục Lương Trinh tạo phản, thành ra có bị xử tội cũng không oan uổng.

Còn về những người khác, cho dù là quan chức qua lại thân thiết với Lương Trinh nhất chẳng qua cũng bị giáng chức, cụp đuôi làm kẻ hèn một khoảng thời gian mà thôi. Lúc trước bọn họ chỉ tưởng hoàng đế hiền từ không muốn làm lung lay căn cơ xã tắc, hiện tại quay đầu nhìn thử, căn bản đúng là thần tiên đánh nhau, người hứng chịu tai họa cũng chỉ là bọn họ mà thôi…

Dù sao vợ chồng đầu giường đánh nhau, ba năm qua có lẽ cũng đã cuối giường hòa, bọn họ dính líu vào làm cái gì chứ.

Vị ngự sử kia còn định nói gì nữa, nhưng lại bị hai người trái phải trước sau kéo gã về hắn, kêu gã ngậm miệng lại.

Khi mọi chuyện thương nghị xong xuôi, một đám triều thần lần lượt lui xuống. Ra đến cửa, bọn họ vẫn còn cảm giác hoảng hốt cứ như là mơ, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không khỏi cười khổ, ba năm qua đã sống những tháng ngày dễ chịu, nay lại quay về lúc trước, một chữ khổ sao đủ.

Chúc Vân Tuyên đứng dậy đi xuống, lại bị Lương Trinh kéo lại ngồi xuống trên đùi mình. Cao An vô cùng nhanh nhạy hiểu ra được, bèn nhanh chóng dẫn hết đám hạ nhân lùi ra để lại không gian riêng tư cho hai người.

Chúc Vân Tuyên tức giận đẩy vai của đối phương: “Ngươi không ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy tới đây ra oai cao ngạo cái gì? Cũng không nói trước với ta một tiếng.”

“Đúng lúc hôm nay có mặt đông đủ, cho bọn họ nhìn cho rõ ràng, tránh cho ai nấy hiếu kỳ nghi ngờ ta, cực kỳ phiền.”

Chúc Vân Tuyên khẽ cười: “Ta thấy ngươi dường như cực kỳ đắc ý.”

Lương Trinh cười dùng chóp mũi cạ cạ lên mặt hắn: “Vậy cũng nhờ có bệ hạ phối hợp, cảm ơn bệ hạ đã giữ thể diện cho người thần thiếp này.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi