"Hắn phủ định lời của Quốc Cữu, chỉ nghĩ đến Quốc Cữu sẽ thất vọng, không nghĩ đến Quốc Cữu ha hả cười to, lại đi tới ôm lấy hắn, mừng rỡ nói: "Vậy không sai rồi, phụ thân Tiêu Đại Bằng của ngươi nhất định là đường huynh của nương nương không thể nghi ngờ"...
Tiêu Bố Y nghe được Tiêu Hoàng Hậu hỏi trong lòng cũng giật mình, cẩn thận nghĩ lại, lúc này mới phát hiện tuy thô tục, nhưng xử sự lại tinh tế, căn bản không phải là người thô lỗ. Tiêu Hoàng Hậu nhắc nhở hắn mới cảm thấy bộ mặt hiện nay của Tiêu Đại Bằng đích thực là có thương tích, lại còn không ít. Nếu nói là xấu xí thì cũng là do những vết sẹo trên mặt, còn về phàn râu, hắn từ khi nhìn thấy người phụ thân này, thì chưa từng thấy hắn cạo râu.
"Gia phụ là người thô lỗ, râu cũng không cạo, bởi vì làm việc nặng kiếm sống, trên mặt cũng có chút vết thương" Tiêu Bố Y có chút do dự.
Quốc Cữu thầm nghĩ kiếm sống gì mà ảnh hưởng tới mặt? Tiểu tử này nói cũng hàm hàm hồ hồ, làm cho người ta nhận không ra được thật giả. Hắn mới bắt đầu chính là sốt ruột tìm kiếm Tiêu Đại Bằng, cho nên mới mất đi thái độ bình thường, đợi sau khi khôi phục lý trí, lại cảm thấy Tiêu Bố Y trước mắt thái độ giống như cũng muốn mạo nhận hoàng thân, điều này làm cho hắn không thể không cẩn thận mà làm việc.
Viên Lam cũng kinh ngạc nói: "Hoàng Hậu nương nương, ta nghe nói người trước kia khi ở nhà, cũng có một đường huynh tên là Tiêu Đại Bằng?"
Hắn càng kinh ngạc, Tiêu Bố Y càng nhận định Viên Lam đang đóng kịch. Lúc trước khi ra quan ngoại, Viên Lam sau khi đem canh thiếp của Viên Xảo Hề đưa cho Tiêu Bố Y, liền lấy chuẩn cha vợ thiếu chút nữa là hỏi tới tổ tông tám đời của Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y bởi vì Tiêu Đại Bằng cùng Viên Lam căn bản không có liên quan gì, cho nên cũng nói thẳng tên của phụ thân. Viên Lam hiện tại kinh ngạc như thế, đương nhiên là đang làm bộ, thì ra hắn sớm đã biết Hoàng Hậu nương nương có một đường huynh tên là Tiêu Đại Bằng, lúc này mới trăm phương ngàn kế đưa mình vào trong cung, kể lại sự tích anh hùng của Tiêu Bố Y chính là hy vọng hắn cùng Hoàng Hậu có chút thân thích, nếu được thì con đường phát đạt không cần phải nói.
Tiêu Hoàng Hậu gật đầu, "Đích xác, ta khi nhỏ có một đường huynh tên là Tiêu Đại Bằng, chỉ là đã lạc mất cho đến giờ vẫn chưa tìm thấy".
Tiêu Bố Y thi lễ nói: "Hoàng Hậu nương nương, nói vậy Tiêu Đại Bằng mà người nói cùng gia phụ cũng không phải là một người".
"Lời ấy là sao?" Tiêu Hoàng Hậu có chút kinh ngạc, "Phụ thân ngươi nói với ngươi chuyện gì sao?"
Tiêu Bố Y cùng Tiêu Đại Bằng ở chung không đến một năm, chỉ sợ hắn nghi hoặc cùng lo lắng. Cho nên rất nhiều chuyện cũng không có hỏi, nghe được Tiêu Hoàng Hậu hỏi đến, chỉ có thể lắc đầu nói: "Gia phụ trầm mặc ít nói, cũng không nói với thần chuyện trước kia".
Tiêu Hoàng Hậu nhịn không được cười hỏi, "Vậy ngươi làm thế nào mà phán đoán Tiêu Đại Bằng mà ta nói không phải là phụ thân của ngươi? Có lúc, trùng tên cũng có thể, đối với ta cùng đường huynh đã nhiều năm không gặp, biến đổi rất nhiều cũng là có thể".
Quốc Cữu vốn không tin trùng hợp như thế, phụ thân của Tiêu Bố Y lại là Tiêu Đại Bằng mà bọn họ quen, lại nghe Tiêu Hoàng Hậu nói, cũng có chút do dự. Tiêu Bố Y đứng lên thi lễ nói: "Hoàng Hậu nương nương, đầu tiên gia phụ là người thô lỗ, làm sao có thể quen được vạn kim chi thể như Hoàng Hậu? Tiếp nữa, Hoàng Hậu nương nương tuy tại thâm cung, thứ Giáo Thư Lang mạo muội, nhưng nói vậy người biết tên thật cùng chi tiết của Hoàng Hậu cũng không thiếu. Gia phụ nếu thực quen với Hoàng Hậu nương nương, biết Hoàng Hậu nương nương nhớ tới, làm sao có thể không tới nhận hoàng thân?"
Tiêu Hoàng Hậu lắc đầu nói: "Ngươi nói nhìn như có đạo lý. Nhưng nói vậy có rất nhiều chuyện còn không biết" Nàng đột nhiên thở dài buồn buồn, tràn đầy bất đắc dĩ, "Đường huynh ta tuy đối với ta cực tốt, nhưng nếu biết ta làm Hoàng Hậu, thì sẽ không đến nhận".
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, "Hoàng Hậu nương nương nói thế là sao?"
Tiêu Hoàng Hậu xua xua tay nói: "Bố Y, ngươi ngồi xuống trước rồi nói" Nàng giọng điệu hòa nhã, nghiễm nhiên xem Tiêu BốY như là thân nhân vậy, "Đệ đệ, ngươi cũng ngồi xuống đi".
Quốc Cữu gật đầu về lại chỗ ngồi, Tiêu Hoàng Hậu trong giọng điệu có sự buồn bã, "Bố Y, ngươi nói phụ thân ngươi là người thô lỗ, làm sao có thể quen với vạn kim chi thể như ta, những lời này thật ra có vấn đề rất lớn, ngươi nói người biết chi tiết của ta không ít, ta xem ngươi cũng không tính là biết, ngươi có biết tên của ta không?"
Tiêu Bố Y có chút xấu hổ, "Bố Y đích xác không biết, mới vừa nói có nhiều chuyện chưa được thỏa đáng, mong Hoàng Hậu nương nương đừng trách".
Tiêu Hoàng Hậu khẽ cười nói: "Đứa nhỏ này, cẩn thận là chuyện tốt, nhưng ngươi lại hơi quá cẩn thận, vô luận ngươi có phải hoàng thân hay không, có Viên đại ca ở đây, nghe nói hắn lại cố ý đem con gái gả cho ngươi, ta sao lại trách ngươi".
Tiêu Bố Y có chút đổ mồ hôi, không nghĩ đến Viên Lam lại thân cận với Hoàng Hậu như thế, ngay cả việc riêng như vậy cũng nói ra.
Nàng lại xưng hô một tiếng Viên đại ca, Viên Lam thi lễ nói: "Hoàng Hậu nương nương, hiệ nay người chính là vạn kim chi thể, mấy lời Viên đại ca này ta cũng đảm đương không nổi".
"Trong này cũng không có người ngoài, không sao đâu" Tiêu Hoàng Hậu cảm kích nói: "Có người trợ giúp ta, ta cả đời sẽ không quên, Viên đại ca, năm đó nếu không có người, ta đã sớm mất mạng, làm sao có phong cảnh như ngày hôm nay? Nhưng ngươi vẫn không chút nhận công, thực làm cho ta cảm động".
Viên Lam khẽ cười nói: "Hoàng Hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, cho dù không có ta, cũng sẽ có người khác trợ giúp, lúc trước ta chẳng qua chỉ là bỏ ra chút sức mà thôi".
Tiêu Hoàng Hậu lắc lắc đầu, cũng không nói gì nữa, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Bố Y nói: "Bố Y, ta cũng không phải vạn kim chi thể gì, chẳng qua cũng chỉ là một người tầm thường. Mệnh ta nói tốt cũng tốt, nói không tốt cũng là người thường khó có thể tưởng tượng…"
Nàng chủ động nói với một người ngoài như Tiêu Bố Y về chuyện của mình, một mặt là tín nhiệm Viên Lam, mặt khác cũng cảm thấy Tiêu Bố Y làm cho nàng có cảm giác thân thiết, bằng không lúc trước khi vịnh tuyết ngâm thơ, nàng cũng sẽ không cười giúp Tiêu Bố Y giải vây.
"Ta sinh vào tháng hai, phong tục Giang Nam nói, đứa con tháng hai vận mệnh đều không tốt, sẽảnh hưởng đến cha mẹ" Tiêu Hoàng Hậu nhẹ giọng nói xong, tựa hồ lẩm bẩm, "Cho nên ta vừa sinh ra, đã bị gia phụ đưa cho một gia đình họ hàng xa nuôi dưỡng, khi đó ta mới quen với đường huynh Tiêu Đại Bằng…"
Tiêu Bố Y không biết nên khóc hay cười, lại vì cha mẹ của Tiêu Hoàng Hậu mà cảm thấy bi ai, cha mẹ của nàng chính là bởi vì mê tín, sợ bịảnh hưởng, liền nhẫn tâm đưa con gái đi, chẳng lẽ người của sĩ tộc tâm địa lại độc ác như thế? Tiêu Hoàng Hậu là người ôn nhu, vốn tưởng rằng nàng vốn trời sinh là như thế, không nghĩ đến cũng là do đau khổ mà thành ra.
"Cha mẹ nuôi ta tuy nghèo khó, nhưng đối với ta rất tốt" Tiêu Hoàng Hậu thấp giọng nói: "Đường huynh lại xem ta như thân sinh muội muội, chưa từng để cho người khác khi dễ ta, luôn vì ta mà bị thương trở về, đường huynh đối với ta rất trân trọng, ta cả đời này cũng không thể quên…"
"Sau đó gặp chuyện ngoài ý muốn, nhà bị cháy, cha mẹ nuôi chết, đường huynh vì cứu ta mà bị thương không nhẹ, sau đó lại lạc mất, cũng không có gặp lại" Tiêu Hoàng Hậu như đang nhớ lại, lại như đang tiếc hận, sau khi phục hồi tinh thần lại thì hỏi, "Mẫu thân ngươi là ai?"
"Thần, thần đối với mẫu thân cũng không có ấn tượng gì" Tiêu Bố Y nói. Hắn[nghe Hoàng Hậu nói tuy đơn giản, nưhng nội dung bên trong tuyệt đối không đơn giản. Nhà bị cháy, cha mẹ nuôi bị chết, Hoàng Hậu cùng đường huynh Tiêu Đại Bằng thất lạc. Trong đó khẳng định có sự tình ly kỳ gì đó, chỉ là Hoàng Hậu không muốn nói, ai cũng không dám bức nàng nói ra.
"Ồ?" Tiêu Hoàng Hậu có chút thất vọng, lại có chút ung dung nói: "Ta hồ đồ, chuyện của ngươi ta cũng không rõ ràng lắm, khi đường huynh cùng ta thất lạc thì người cũng còn chưa trưởng thành".
"Hoàng Hậu nương nương!" Quốc Cữu kêu một tiếng, nhắc nhở nàng đừng thổ lộ nhiều quá. Tiêu Hoàng Hậu lại không ngớt hỏi, "Người gần nhất bên cạnh phụ thân ngươi có ai, ta nhớ lúc trước người cũng có bạn bè…"
Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, "Phụ thân thần sống nhờ làm ruộng, bên người cũng có mấy người bạn tốt, có một cái người tên là Tiết Bố Nhân, còn có người tên là…"
Hắn còn chưa nói xong, Tiêu Hoàng Hậu đã đột nhiên đứng lên, mạng ngọc leng keng, kích động hỏi: "Ngươi nói cái gì, hắn tên là Tiết Bố Nhân?"
Tiêu Bố Y kinh ngạc nói: "Không sai, Hoàng Hậu nương nương, sao vậy?"
Quốc Cữu cũng kích động, gấp giọng hỏi, "Có phải là Bất Nhân, là Bất Nhân trong bất nhân bất nghĩa không?"
Tiêu Bố Y lắc đầu, nói lời thật, "Không phải, sao lại có người tên là bất nhân được, là Bố trong bố y, Nhân trong nhân nghĩa. Gia phụ nói từ nhỏ có người nói hắn là phụ nhân (lòng dạ đàn bà), nói nhiều biến thành ra là Bố Nhân, người hình như cũng là một cô nhi".
Hắn phủ định lời của Quốc Cữu, chỉ nghĩ đến Quốc Cữu sẽ thất vọng, không nghĩ đến Quốc Cữu ha hả cười to, lại đi tới ôm lấy hắn, mừng rỡ nói: "Vậy không sai rồi, phụ thân Tiêu Đại Bằng của ngươi nhất định là đường huynh của nương nương không thể nghi ngờ".
Tiêu Hoàng Hậu cũng đứng thẳng, bất động thật lâu, nhưng thân mình khẽ run, có lẽ là tâm tình kích động. Viên Lam trong mắt cũng lộ vẻ mừng rỡ. Hắn xem như lão mưu thâm tính, biết Tiêu Bố Y nếu muốn phát triển, trong lúc nhất thời chính lộ đi không được, nên mới nghĩ ra cách đi cửa sau. Hắn biết phụ thân của Tiêu Bố Y tên là Tiêu Đại Bằng, cũng biết đường huynh bị thất lạc của Tiêu Hoàng Hậu cũng tên là Tiêu Đại Bằng, lúc này mới mong kéo gần quan hệ, vốn định cho dù không phải thân thích, bằng vào sự biết ơn của Tiêu Hoàng Hậu đối với mình, sẽ giúp cho Tiêu Bố Y cầu một chức quan cũng không thành vấn đề. Quan lớn hắn cũng không nghĩ tới, chỉ mong tìm cho Tiêu Bố Y một chức quan cho ổn thỏa, nhưng hắn cũng không có nghĩ đến, sự tình lại xảo hợp như thế, Tiêu Bố Y lại thực sự là hoàng thân quốc thích!
Nhìn vẻ kinh ngạc của Tiêu Bố Y, Quốc Cữu giải thích: "Mới vừa rồi ta chỉ sợ ngươi ngộ nhận, lúc này mới nói cái gì là bất nhân của bất nhân bất nghĩa, nếu là giả ý nhận thân, ta nghĩ quá nửa sẽ thuận theo mà nhận, chỉ có nhận thân chân chính mới có thể phản bác lời ta nói. Ta hiện tại đã tin tưởng rằng Bố Y ngươi đối với dĩ vãng một chút cũng không biết, bất quá cũng là do phụ thân ngươi che giấu mà thôi. Bố Y Bố Y, hắn thực dụng tâm khổ sở, quá nửa là muốn cho ngươi làm một dân chúng bình thường, chỉ là Bố Y ngươi là người đại tài, không phải gọi là Bố Y là có thể trở thành dân áo vải được".
Tiêu Hoàng Hậu cũng chậm rãi đi xuống, giọng nói có chút kích động: "Không sai, là người phụ nhân (lòng dạ đàn bà), đó là ta nói với Tiết lão nhị, hắn là cô nhi, thuở nhỏ vẫn ở trong nhà đường huynh, sau cải thành Bố Nhân, nếu không phải là con của đường huynh, làm sao mà biết đoạn điển cố này? Bố Y, như thế tính ra, ta cũng phải gọi ngươi một tiếng chất nhi (cháu)".
Tiêu Hoàng Hậu đi đến bên cạnh Tiêu Bố Y, chậm rãi nắm hai tay hắn kéo lại, lệ nóng lưng tròng, "Bố Y, ngươi cũng biết, ta một mực muốn biết đường huynh rốt cuộc là đi đâu. Từ lần đó bị cháy nhà ta cùng người thất lạc, ta đã được mẫu cữu nuôi dưỡng, tuy từ biệt nhiều năm, cũng chưa bao giờ quên ơn người bảo bọc ta khi còn nhỏ!"
Tiêu Hoàng Hậu không phải là làm bộ, mà là biểu lộ chân tình, lần này Quốc Cữu cũng không có ngăn trở, chỉ lui sang một bên, thấp giọng nói với Viên Lam hai câu, Viên Lam vẻ mặt tuy vẫn như thường, nhưng trong mắt đã lộ ra vẻ vui mừng.
Tiêu BốY lúc này mới sửng sốt, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến người có xuất thân từ sơn trại như mình lại có bối cảnh này, nhưng nghi vấn trong giây lát cũng xông lên, phụ thân nếu là đường huynh của Hoàng Hậu, vì cái gì mà không đi nhận thân? Trạn lửa năm đó, là ngẫu nhiên hay là có người cố ý? Chỉ là Tiêu Hoàng Hậu chỉ bằng hai cái tên đã nhận định mình là chất nhi của nàng, không khỏi có chút quá võ đoán sao?
Chỉ là cảnh tượng này, không nói đôi câu thật sự là không đúng, Tiêu Bố Y lần này vẻ mặt kinh ngạc cũng không phải là giả vờ, "Vậy Hoàng Hậu nương nương không phải là cô cô của thần chứ? Thần bất quá chỉ là một dân áo vải, làm sao dám trèo cao như vậy?"
Tiêu Hoàng Hậu nở nụ cười, nước mắt cũng chảy ra, "Đứa nhỏ ngốc, cái này có cái gì là cao hay không cao, năm đó ta ở tại nhà đường huynh, cũng chưa từng thấy đường huynh chê cười cùng ngần ngại! Đường huynh vì ta, nhận hết đau khổ, ta chỉ sợ văn thơ của người đã sớm hoang phế, cũng may người đã bồi dưỡng ra ngươi. Bố Y, ngươi hôm nay văn võ song toàn, nổi danh Phó Cốt, cũng tính là không uổng công đường huynh văn thơ cùng hùng tâm năm đó, chỉ là những năm gần đây, đã khổ cho mọi người".
Nàng nói tới đây lại muốn rơi lệ, Quốc Cữu cũng cười đi tới, "Tỷ tỷ, người hôm nay đã biết được tin tức của đường huynh, vốn là việc đáng mừng. Sao lại luôn thương cảm như thế?"
Tiêu Hoàng Hậu khẽ cười nói: "Hơn mười năm, ta không nghĩ đến còn có thể tìm lại được đường huynh, Bố Y, hiện tại phụ thân ngươi có khỏe không?"
Nhìn thần sắc Tiêu Hoàng Hậu nhiều ít có chút khẩn trương, Tiêu Bố Y biết nàng đích xác là thực quan tâm đến Tiêu Đại Bằng, trấn áp nghi vấn mà nói: "Người tuy trung niên nhưng vẫn rất khỏe. Bất quá, người vẫn rất trầm mặc. Thần cũng không dám hỏi nhiều, người làm ruộng lâu năm, làm nông sinh sống, ở cách Đông Đô rất xa, hiện tại tuyết lớn cản đường, tới đó chỉ sợ cũng không dễ dàng".
"Ồ?" Tiêu Hoàng Hậu trong mắt có chút thất vọng, lẩm bẩm nói: "Tuyết lớn cản lối cũng không phải là vấn đề. Ta chỉ sợ người không muốn gặp ta".
Tiêu Bố Y không thể hỏi nhiều, đành phải buồn bực, Tiêu Hoàng Hậu lại vui mừng nói: "Vô luận là đường huynh có muốn gặp ta hay không, Bố Y hôm nay đã khốn lớn thành người, có thể làm việc lớn, cuối cùng cũng làm cho Tiêu được hãnh diện. Tiêu gia có ngươi, ta nghĩ về sau sẽ không có ai dám khinh. Làm một Giáo Thư Lang đối với ngươi mà nói, thật sự có chút khuất tài, để ta xem có thể nói với Thánh Thượng…"
Nàng lời còn chưa dứt, một cung nhân vội vàng đi tới, thi lễ nói: "Bẩm Hoàng Hậu, Vệ úy Thiếu khanh Lý Uyên cầu kiến".
Tiêu Hoàng Hậu sửng sốt, "Hắn tìm ta làm gì?" Cung nhân bộ dáng có chút khó xử, Tiêu Hoàng Hậu tâm tình không tệ, phất tay nói: "Truyền hắn vào đi, hắn chỉ có một mình?"
"Đi cùng Vệ úy Thiếu khanh còn có Lý Thế Dân cùng Thiên ngưu bị thân Sài Thiệu, Lý Uyên chỉsợ Hoàng Hậu không thích nhiều người, cho nên chỉ một mình xin gặp" Cung nhân trở lại.
"Để cho bọn họ cùng vào đi".
Tiêu Hoàng Hậu mỉm cười phất tay nói: "Ta cũng lâu rồi không gặp Thế Dân. Có Huyền Bá không?"
"Hồi nương nương, không có" Cung nhân lắc đầu nói.
"Tiêu Bố Y có chút cảm khái quan hệ trong này quá phức tạp, loại quan hệ không chút gút mắc như mình cũng hiếm thấy. Suy nghĩ lại thì cũng không thể nói như vậy, bởi vì mình hình như đã là cháu họ xa của Hoàng Hậu, nói như thế nào cũng là hoàng thân quốc thích, nếu cẩn thận mà tính, cho dù xa đến mức đại bác bắn không tới, thì mình cũng là anh em họ xa với Lý Thế Dân cũng không chừng. Ngẫm lại đường đường Thái Tông ngày sau là anh em họ của mình, Tiêu Bố Y cũng cảm thấy không tệ"...
Tiêu Hoàng Hậu gật gật đầu, cũng không nói gì, khẽ cười kéo Tiêu Bố Y ngồi xuống rồi mới nói: "Bố Y, cứ ngồi đây, Lý Uyên cũng không tệ lắm, có thể nói chuyện được".
Tiêu Bố Y không biết là nên khóc hay cười, không có nghĩ đến đường đường cao tổ trong miệng Tiêu Hoàng Hậu chẳng qua chỉ là không tệ, có thể nói chuyện. Bởi vậy xem ra, Tiêu Hoàng Hậu tuy cao cao tại thượng, nhưng cũng không có người để tâm sự.
Khi nghe được ba chữ Lý Thế Dân thời điểm, Tiêu Bố Y trong lòng chợt sốc, thầm nghĩ Lý Thế Dân rốt cuộc cũng đã xuất hiện, chỉ là Lý Thế Dân hiện tại, tuổi xem ra cũng không tính là lớn, chưa biết nội liễm, hay là loại thiếu niên lâu năm?
Ánh mắt mang theo sự kỳ vọng hướng ra ngoài điện nhìn, thấy trước mặt rõ ràng chính là Lý Uyên mặt mày nhăn nheo kia, phía sau có hai thiếu niên, trong cũng phiêu dật bất phàm, Sài Thiệu thì Tiêu Bố Y đã biết, một thiếu niên khác cũng phiêu dật cũng không thua kém Sài Thiệu, lại thêm phần dũng mãnh.
Nhìn thấy Tiêu Bố Y ngồi ở bên cạnh Tiêu Hoàng Hậu, ba người Lý Uyên đều rất kinh ngạc, Tiêu Bố Y bất quá chỉ là một Giáo Thư Lang, làm sao có thể có vinh dự ngồi ở bên cạnh Hoàng Hậu? Chỉ là Lý Uyên biết rõ đạo vi thần, không dám hỏi nhiều, Lý Thế Dân nhìn thấy Tiêu Bố Y nhìn mình, không khỏi nhìn lại hắn, thấy Tiêu Bố Y hướng tới mình mỉm cười, tuy khó hiểu nhưng cũng cảm thấy hắn tràn đầy hòa thiện, cũng mỉm cười lại.
Lý Uyên vốn phải quỳ xuống thi lễ, Tiêu Hoàng Hậu đã xua tay nói: "Lý khanh gia không cần đa lễ, ngồi đi".
Lý Uyên nói thế nào cũng tuổi không nhỏ, thi lễ Tiêu Hoàng Hậu là lễ tiết trong cung, bất quá hắn cùng Hoàng Thượng cũng có họ hàng, nên quỳ trước Hoàng Hậu nhiều ít cũng có chút không được tự nhiên, nghe vậy liền tạ ơn, đứng thi lễ mà thôi.
Tiêu Hoàng Hậu cười ban ngồi, cũng làm cho Lý Uyên có chút kinh ngạc, thầm nghĩ thừa dịp Hoàng Hậu tâm tình không tệ, đem việc muốn cầu nói ra, nhưng lại thấy Viên Lam cùng Tiêu Bố Y đều ở đó, nhất thời cũng không tiện mở miệng.
Viên Lam đã sớm nhìn ra Lý Uyên xấu hổ, hắn là người làm ăn đương nhiên hiểu được lợi hại, sớm đã đứng lên nói: "Hoàng Hậu, thần đến cũng đã lâu, trước mắt…"
Tiêu Hoàng Hậu khoát khoát tay, nhìn thoáng qua Tiêu Bố Y, "Ngươi cùng Bố Y nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta còn tìm các ngươi có việc".
Viên Lam biết nàng cũng không có chuyện quan trọng gì, chỉ muốn cùng Tiêu Bố Y chuyện trò mà thôi, mục đích của thuận lợi không thể tưởng được, trong lòng cũng thấy mỹ mãn.
Cung nhân dẫn Tiêu Bố Y cùng Viên Lam đi ra ngoài nghỉ ngơi, Lý Uyên cũng trầm ổn, đợi khi ánh mắt Tiêu Hoàng Hậu nhìn lại, lúc này mới nói: "Hoàng Hậu nương nương, gần đây trời giá rét, Huyền Bá thân thể ngày một kém, cũng không thể tới thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, mong thứ tội".
Hắn tuy nói là thứ tội, nhưng ánh mắt lại chớp động, Tiêu Hoàng Hậu quả nhiên có chút quan tâm hỏi: "Không đến thì thôi, cũng không có gì quan trọng, Huyền Bá bệnh nhiều năm, ngự y cũng thúc thủ vô sách, không biết làm thế nào cho phải".
Lý Uyên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, "Thời tiết rét lạnh, lão thần cũng nhiễm phong hàn, thỉnh Hoàng Hậu nương nương bảo trọng phượng thể mới được" Hắn dông dài đôi câu, chỉ là đang nghĩ xem nên mở đầu thế nào, Tiêu Hoàng Hậu sớm đã nhìn ra ý tứ của hắn, khẽ cười nói: "Lý khanh gia, ta cùng Thế Dân Huyền Bá đều vừa thấy đã hợp ý, thấy bọn họ lớn lên, tuy ngươi là vi thần, ta là Hoàng Hậu, nhưng có việc gì không ngại cứ nói thẳng, ta nếu có thể giúp được thì tất nhiên sẽ giúp".
Lý Uyên còn chưa mở miệng, Lý Thế Dân đã tiến lên, quỳ thịch xuống đất, đôi mắt đã có chút đỏ lên nói: "Xin Hoàng Hậu nương nương cứu Cao Sĩ Liêm thế bá một mạng".
Tiêu Hoàng Hậu ngẩn ra, "Cao Sĩ Liêm làm sao? Thế Dân, đứng lên nói chuyện".
Lý Thế Dân lắc đầu nói: "Xin Hoàng Hậu nương nương đáp ứng thỉnh cầu của Thế Dân, bằng không Thế Dân…"
TruyệnFULL.vn"Thế Dân, không được vô lễ" Lý Uyên trầm giọng quát: "Ngươi muốn áp chế Hoàng Hậu nương nương sao?"
Tiêu Hoàng Hậu giơ tay cản Lý Uyên, nhẹ nhàng nhíu mày, "Thế Dân, có việc gì cứ từ từ nói. Ta nếu có thể sẽ cố gắng hết sức. Bất quá năng lực của ta cũng có hạn".
Lý Thế Dân do dự rồi đứng lên, giọng căm hận nói: "Bẩm Hoàng Hậu nương nương. Nguyên nhân của sự tình cũng bởi vì cẩu tặc Hộc Tư Chánh kia".
Tiêu Hoàng Hậu ngạc nhiên hỏi: "Hộc Tư Chánh đại nghịch bất đạo, không phải đã bị Thánh Thượng giết rồi sao?"
"Hộc Tư Chánh tuy chết, nhưng người vì hắn mà liên lụy thật sự không ít" Lý Thế Dân bi phẫn nói: "Hoàng Hậu nương nương, Cao Sĩ Liêm thế bá trước kia cũng cùng hắn có tới lui, không nghĩ đến Thánh Thượng…"
"Thế Dân" Lý Uyên lớn tiếng nạt.
Lý Thế Dân ho khan một tiếng, sửa lời, "Hoàng Hậu nương nương, bởi vì Hộc Tư Chánh mà Cao thế bá cũng đã bị liên lụy, mấy ngày trước hắn trong lúc vô ý đã chống đối Thánh Thượng, Thánh Thượng nhớ lại chuyện Hộc Tư Chánh, đã đem hắn giam vào tử lao, bất cứ lúc nào cũng có thểm xử trảm, xin Hoàng Hậu nương nương khai ân, khuyên Thánh Thượng đôi câu. Hiện tại Cao thế bá mạng đã đường cùng, thần sợ toàn thiên hạ này chỉ có người là có thể khuyên bảo Thánh Thượng, xin Hoàng Hậu nương nương khai ân".
Tiêu Hoàng Hậu mày cau lại, thật lâu sau cũng không nói gì.
***
Tiêu Bố Y cùng Viên Lam sớm đã đến một căn phòng để nghỉ ngơi, Viên Lam sau khi đợi cung nữ ra khỏi cửa, đóng cửa phòng áp thấp thanh âm nói: "Bố Y ngươi thực kín miệng, bất quá quả thực đáng mừng, đã qua được cửa nhận thân này của Hoàng Hậu".
Tiêu Bố Y có chút cười khổ nói: "Viên huynh, ta cũng không phải là kín miệng, mà thật sự là gia phụ cho tới bây giờ cũng chưa từng nói chuyện này với ta".
Viên Lam có chút kinh ngạc, chỉ giương mắt nhìn Tiêu Bố Y hồi lâu mới nói: "Nói như vậy Hoàng Hậu nói đều là thật?"
"Cái gì thực giảở đây?" Tiêu Bố Y rất kỳ quái.
"Hoàng Hậu nói phụ thân ngươi cũng không muốn gặp người, ngươi chẳng lẽ không có nghe thấy?" Viên Lam lắc đầu nói.
"Gia phụ vì cái gì mà không muốn gặp Hoàng Hậu?" Tiêu Bố Y hỏi lại.
Viên Lam nghẫm nghĩ rồi nói, "Ta bất quá cũng chỉ là phỏng đoán, bởi vì trước giang sơn Đại Tùy, thì Tiêu gia cũng đã ngồi trên cái ghé đó. Bất quá sau đó Tiêu gia suy sụp, con cháu tuy không cam lòng nhưng đa phần đều là hữu tâm vô lực, nhưng vẫn có người có ý niệm làm phản trong đầu".
Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Ngươi nói gia phụ muốn làm phản, bởi vì tức giận Tiêu Hoàng Hậu làm Hoàng Hậu Đại Tùy, lúc này mới không muốn gặp mặt?"
Viên Lam gật gật đầu, "Không sai biệt lắm chính là ý này, bất quá ta nghĩ phụ thân ngươi đặt tên ngươi là Bố Y, hiển nhiên là đã đoạn tuyệt ý niệm mưu phản trong đầu, bất quá Tiêu Hoàng Hậu quá nửa là không có nghĩ như vậy?"
Tiêu Bố Y lúc này mới phát hiện Viên Lam tuy là thương nhân, nhưng ý nghĩ hết sức tỉnh táo, cũng là một nhân tài cực kỳ khó được, "Vậy Viên huynh cùng Tiêu Hoàng Hậu có quan hệ gì, lại có thể thỉnh được Tiêu Hoàng Hậu, ta xem người đối với ngươi mười phần cảm ân".
Viên Lam khẽ cười nói: "Ta xem như là cơ duyên xảo hợp, năm đó Tiêu Hoàng Hậu bị cha mẹ ruồng bỏ, đưa đến nhà tổ phụ của ngươi" Hắn thật ra cũng rõ ràng quan hệ trong đó, Tiêu Bố Y chỉ có thể cười khổ, Viên Lam trầm ngâm nói tiếp: "Sau đó Tiêu Hoàng Hậu cũng tại đó mà quen với phụ thân ngươi, khi hắn là như là đại ca ruột vậy, ta sau này rất nhiều lần nghe Hoàng Hậu đề cập tới".
Nói tới đây Viên Lam có chút đỏ mặt, liếc nhìn Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y cười nói: "Khi ngươi đi cùng ta nghe được tên của phụ thân tên là Tiêu Đại Bằng, cũng may là nhớ rõ, bằng không ta cũng không nhận được thân thích này".
Viên Lam rất vui mừng, thầm nghĩ Tiêu Bố Y này thông tình đạt lý, không uổng công mình áp bảo trên người hắn. Phải biết rằng hắn biết rất nhiều chuyện, nhưng không có nói cho Tiêu Bố Y, lúc trước bất quá là kiêng kị, nhưng nhiều ít cũng có chút ý iấu diếm Tiêu Bố Y, nhưng Tiêu Bố Y cũng không để ý đến, ngược lại còn cảm tạ làm cho hắn thật sự trong lòng thoải mái, cảm thấy mình không có nhìn lầm Tiêu Bố Y này.
"Từ sau khi Hoàng Hậu rời khỏi nhà của tổ phụ ngươi, cũng chưa vào cung, mà đi tới nhà của mẫu cữu," Viên Lam nhẹ nhàng thở dài nói: "Ngươi đừng thấy Tiêu Hoàng Hậu hiện tại là vạn kim chi thể, nhưng nàng cũng là người trải qua khổải, nhà của tổ phụ ngươi cùng nhà của mẫu cữu đều nghèo khổ như nhau, nếu như không có Viên gia ta tiếp tế, Tiêu Hoàng Hậu cũng không thể sống cho đến khi gặp được Thánh Thượng".
Tiêu Bố Y đã hiểu được, Viên Lam làm mấy cái này tuyệt không phải là cơ duyên xảo hợp, mà là sớm đã có tầm nhìn xa. Hắn một khi đã đầu tư, cũng đã đoán được sẽ có hồi báo. Năm đó hắn đã sớm nhìn ra Tiêu Hoàng Hậu tuyệt không phải người phàm. Cho nên mới cho than sưởi ấm trong mùa đông giá rét, ngày nay đã có hồi báo.
"Hoàng Hậu mềm lòng, hơn nữa cực kỳ cảm ân" Viên Lam lại nói: "Ngươi xem nàng cho đến bây giờ vẫn nhớ tới phụ thân ngươi chưa từng quên, đó là người cực kỳ trọng tình nghĩa, nàng đối với ta cũng như vậy, bất quá ta thật ra cũng chưa bao giờ có yêu cầu gì, cho nên nàng ta mới không yên tâm. Do đó lần này ta tìm nàng ta, nàng ta mới có thể không chút do dự mà cho ngươi gặp mặt".
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, ngươi không phải là không yêu cầu. mà ngươi khi yêu cầu phải có tác dụng phát huy đến mức tận cùng, chỉ là Viên Lam làm như thế, chung quy cũng là vì Tiêu Bố Y hắn, cũng làm cho hắn cảm nhận sâu sắc thịnh tình của Viên Lam.
"Không biết Lý Uyên tìm Hoàng Hậu có chuyện gì" Tiêu Bố Y thuận miệng vừa hỏi, cũng không cho rằng Viên Lam sẽ trả lời được. Nhưng kết quả lại vượt ngoài dự kiến của Tiêu Bố Y, Viên Lam sau khi suy nghĩ liền nói: "Có thể là vì chuyện của Cao Sĩ Liêm không?"
"Cao Sĩ Liêm?" Tiêu Bố Y trong đầu mơ hồ có ấn tượng về cái tên này, lại nghĩ không ra ở đâu.
"Bố Y đối với triều đình không quen thuộc, nói tới Cao Sĩ Liêm ngươi có thể không rõ, nhưng Cao Sĩ Thanh chắc ngươi cũng thấy quen chứ" Viên Lam mỉm cười giải thích.
Tiêu Bố Y giật mình nói: "Chẳng lẽ Cao Sĩ Liêm cùng Cao Sĩ Thanh là huynh đệ. Nói như vậy Lý Uyên cùng Bùi phiệt quan hệ cũng không tệ?"
"Bố Y sao lại biết?" Viên Lam có chút kỳ quái.
Tiêu Bố Y cũng không giấu diếm, đem chuyện Lý Huyền Bá đội tuyết đến thăm Bùi Minh Thúy nói ra, Viên Lam gật đầu, "BốY nói cũng không sai, trong Lý phiệt Đông Đô, Lý Uyên không tính là gì, trong Lý phiệt chỉ chỉ có chút danh mà thôi, Thánh Thượng đối với hắn hay trêu chọc, cũng không đem hắn đểở trong lòng. Bất quá hai con trai của hắn Lý Huyền Bá cùng Lý Thế Dân là anh em song sinh, rất được Thánh Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương yêu thích, Bùi Minh Thúy cũng lớn lên bên cạnh Thánh Thượng, cho nên Bùi Minh Thúy thuở nhỏ đã quen với Lý Huyền Bá. Bởi vì tầng quan hệ này, Cao Sĩ Thanh mới có thể vì Bùi phiệt làm việc, thậm chí có thể nói là cánh tay phải của Bùi Minh Thúy".
Tiêu Bố Y có chút cảm khái quan hệ trong này quá phức tạp, loại quan hệ không chút gút mắc như mình cũng hiếm thấy. Suy nghĩ lại thì cũng không thể nói như vậy, bởi vì mình hình như đã là cháu họ xa của Hoàng Hậu, nói như thế nào cũng là hoàng thân quốc thích, nếu cẩn thận mà tính, cho dù xa đến mức đại bác bắn không tới, thì mình cũng là anh em họ xa với Lý Thế Dân cũng không chừng. Ngẫm lại đường đường Thái Tông ngày sau là anh em họ của mình, Tiêu BốY cũng cảm thấy không tệ.
"Bố Y, ngươi quá nửa sẽ cảm thấy ta có chút hám lợi" Viên Lam đột nhiên nói.
"Viên huynh sao lại nói như vậy?" Tiêu Bố Y kinh ngạc hỏi.
"Ta coi trọng năng lực của ngươi, không thể chờ đợi mà mượn sức ngươi, ta chỉ sợ ngươi ngoài miệng không nói, trong lòng nhiều ít cũng có chút phản cảm" Viên Lam nhẹ nhàng thở ra một tiếng, "Nhưng vô luận thế nào, ngươi vẫn là người có năng lực nhất mà ta những năm gần đây thấy được. Vô luận ngươi thích hay không thích Xảo Hề, ta cũng sẽ xem ngươi là bằng hữu".
Tiêu Bố Y có chút cảm động, "Viên huynh, ta vẫn xem ngươi là bằng hữu mà".
Viên Lam tinh thần rung lên, "Thật ra ta cũng như thế, người khác làm sao so được? Ngày nay ai mà không vì gia tộc của mình, ai mà không nghĩ đến con của mình? Sài Thiệu bên cạnh Lý Uyên kia không biết ngươi có quen không? Lý Uyên coi trọng gia thế cùng năng lực của hắn, hiện tại cũng cố ý chiêu hắn làm con rể. Lý Uyên coi trọng con của người khác, con hắn cũng là người tài hiếm thấy, cũng có người xem trúng. Thật ra ta xem trọng hơn chính là Lý Huyền Bá, người này văn võ toàn tài, đáng tiếc nhiều bệnh, cảm giác không biết có thể sống được bao lâu. Bất quá khi hắn sinh ra đã nghĩ hẳn phải chết, không nghĩ đến qua mười mấy năm mà vẫn còn sống. Lý Thế Dân này cũng không tệ, bất quá về phương diện văn thì còn kém hơn cả ta. Cao Sĩ Liêm vốn là đại viên trong triều, coi trọng Lý Thế Dân, hắn sớm đã đem cháu gái Tôn Vô Cấu gả cho Lý Thế Dân, hiện dù chưa nghênh thú, nhưng cũng không còn xa. Bố Y có nhớ khi ở mã ấp, khi Vũ Văn Hóa Cập nói tới Hộc Tư Chánh, Cao Sĩ Thanh có vẻ bất an?"
Tiêu Bố Y thoáng nghĩ lại, đã nhớ lại biểu hiện khác thường của Cao Sĩ Thanh lúc đó, "Chẳng lẽ Cao Sĩ Liêm trong triều có quan hệ cùng Tư Chánh? Cao gia nghe được Hộc Tư Chánh bị giết, liền biết Cao Sĩ Liêm nhất định bị liên quan?"
Viên Lam gật đầu, "Bố Y nói không sai chút nào. Ta nghe nói Cao Sĩ Liêm rất hay đắc tội với Thánh Thượng, Thánh Thượng cũng hồ nghi, nhớ tới chuyện Hộc Tư Chánh, đã mượn có đem Cao Sĩ Liêm nhốt vào đại lao, hắn hôm nay xem như chí thân của Lý Thế Dân, Lý Thế Dân lại được Thánh Thượng cùng Hoàng Hậu sủng ái, lần này Lý Uyên dẫn hắn đến, tám chín phần mười là nhờ vào sự sủng ái của Lý Thế Dân, mà cầu cho Cao Sĩ Liêm".
Tiêu Bố Y khẽ cười khổ, thầm nghĩ Viên Lam này thực không đơn giản, phân tích sự tình nhẹ nhàng mà đi vào vấn đề, kiến thức lại uyên bác, bản thân mình về sau cũng phải học tập từ hắn nhiều hơn mới được