Tiêu Bố Y trong khi tình hình buôn bán ngựa đáng để vui mừng, thì cũng biết tình thế Đại Tùy hiện nay không thể không vì những người bên cạnh mình mà lo lắng.
Nhạn Môn bị vây đã kích khởi lên vấn đề, coi như là một bước biến chuyển lớn vào thời Đại Tùy.
Với Đột Quyết trước đây trong mắt Đại Tùy, không tính là gì, nhưng Đại Tùy hôm nay trong mắt Thủy Tất Khả Hãn, cũng đã không tính là gì, Dương Quảng cũng như thế.
Nhạn Môn được giải vây, nhưng chí lớn tài kém cùng khuyết điểm trong tính cách của Dương Quảng không thể nghi ngờ đã bại lộ trước mắt mọi người, quần thần dương phụng âm vi đã đến bước chưa từng có, nhưng Dương Quảng làm việc vẫn căn bản là không có biến hóa, vẫn chuyện ta ta làm như trước.
Cho Tiêu Bố Y hắn làm Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, lại cho người bên ngoài làm Thái Nguyên Lưu Thủ, kiềm chế lẫn nhau, đây là phương pháp dùng người của Dương Quảng.
Nếu Dương Quảng có thể nghe theo đề nghị của đại thần cùng Tiêu Bố Y hắn, củng cố căn cơ, Đại Tùy cũng không thể sụp đổ được, nhưng từ khi biết Dương Quảng lại do dự không quyết, về lại Đông Đô, Tiêu Bố Y đã biết, Dương Quảng đã hết thuốc chữa, Đại Tùy cũng thế.
Dương Quảng từ sau khi bị vây tại Nhạn Môn, tuy không nói chinh phạt Triều Tiên nữa, nhưng cũng không nói là không hề chinh phạt. Tiêu BốY ở tại thành Thái Nguyên, sớm biết rằng dân chúng không có ngày sống yên, các đại môn phiệt cũng tranh thủ thời gian chiêu binh mãi mã, điều này có thể thấy được thông qua việc ngựa của hắn bán ra rất thuận lợi.
"Tiêu đại nhân, Vô Công Bố muốn gặp người" Tôn Thiếu Phương vội vàng đến trước mặt Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y vui mừng, "Đưa hắn tới đây".
Hắn thực không bắt buộc, dục tốc tất bất đạt, hắn cho dù giả nhân giả nghĩa, nhưng bản chất so với Cao Quân Nhã thì khác nhau. Trong loạn thế, người tài giỏi như Vô Công Bố thật sự là chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, có Vô Công Bố, hắn có thể mạnh mẽ vững tin hơn.
Câu đầu tiên của Vô Công Bố là: "Ta biết, ngươi xem trọng thuật luyện khí của ta, bằng không cũng sẽ không tốn công sức để cứu ta ra".
Tiêu Bố Y trả lời đơn giản, "Không sai".
"Ta vẫn luôn cho rằng, người có giá trị lợi dụng còn sống bình thường cuộc sống rất phong phú đa dạng, người không có giá trị lợi dụng sống rất bi ai" Vô Công Bố trong mắt lộ ra vẻ đau thương, "Ta cả đời luyện khí vô số, thủ đoạn luyện khí thiên hạ vô song, người khác đề cập đến ba chữ Vô Hoài Văn, chỉ có thần bí cùng kính ngưỡng. Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng làm nhục thanh danh của Vô tằng tổ".
"Ta tin tưởng" Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói.
"Nhưng ngươi sai rồi, rất sai rồi" Vô Công Bố bi ai nói: "Ta hiện tại thà rằng là một người thường, cái gì cũng sẽ không biết, như vậy ta có lẽ khoái hoạt hơn một ít. Người có khả năng làm ra Can Tương Mạc Tà, không tiếc lấy thân nhảy vào lò, ta bởi vì luyện khí, vợ con đều bị người ta giết sạch".
Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, "Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội".
Tiêu Bố Y suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Ngươi nói đúng".
Vô Công Bố lại nói: "Nhưng ta có thể lợi dụng ngươi".
Tiêu Bố Y cười lớn nói: " Lợi dụng như thế nào, nói nghe thử xem. Có thể bị người lợi dụng, thì phải có giá trị đối với hắn mới được, có thể bị ngươi lợi dụng, cũng là vinh hạnh của ta".
"Ngươi đương nhiên có giá trị, ngươi là Hữu kiêu vệ Đại tướng quân Đại Tùy, Thái Phó Thiếu Khanh, trên tay nắm giữ đại quyền sinh sát, ngươi hiện tại vinh diệu mà rất nhiều người cả đời cũng không thể với tới. Ta ngoại trừ luyện khí ra, cũng không có gì. Ta hiện tại thực may mắn là có kỹ nghệ mà ngươi cần nhất" Vô Công Bố từng chữ một nói ra: "Muốn ta giúp ngươi luyện khí, ngươi phải giúp ta giết Cao Quân Nhã!"
Trong phòng có chút yên lặng, Tôn Thiếu Phương ở một bên lẳng lặng lắng nghe. Hiện nay hắn đã trở thành huynh đệ với Tiêu Bố Y, được Tiêu Bố Y tín nhiệm, hắn cũng may mắn bản thân đã đi một con đường không tệ. Giống như sư phụ Đổng Kỳ Phong của hắn, cả đời ở tại Đông Đô, làm sao có thể phong phú đa dạng như giờ, hắn hiện tại cảm giác đã không phải vì triều đình mà bán mạng, mà là vì Tiêu Bố Y làm việc. Nhưng hắn khi nghe nói muốn giết Cao Quân Nhã, thì vẫn nhịn không được kinh hãi.
Cao Quân Nhã chính là Thái Nguyên Phó Lưu Thủ, Dương Quảng chỉ định, muốn giết hắn hiển nhiên không phải là chuyện dễ dàng.
"Ngươi không đồng ý?" Vô Công Bố tràn đầy thất vọng.
"Vì sao muốn giết Cao Quân Nhã?" Tiêu Bố Y nhíu mày hỏi, "Là hắn giết vợ con của ngươi?"
"Cũng có thể xem là như vậy".
Tiêu Bố Y cười, "Mấy cái lý do này đủ để ngươi giết hắn, nhưng lại không đủ để ta giết hắn. Cao Quân Nhã là đại quan trong triều, Thái Nguyên Phó Lưu Thủ, còn có thể thăng lên Lưu Thủ, ta là một Đại tướng quân, đối với mệnh quan triều đình cũng không phải nói muốn giết là giết. Bất quá, cho ta thời gian vài ngày để chuẩn bị có được không?"
"Cần chuẩn bị cái gì?" Vô Công Bố hỏi.
"Giết người cũng là một môn học vấn," Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Nếu một mạng đổi một mạng, vậy đó là hành vi của kẻ ngu xuẩn, cho dù có giết không lưu lại dấu vết, cũng bất quá chỉ là một kẻ thích khách, còn nếu có thể giết người mà còn có thể lĩnh công thăng quan, thì mới xem như là cao thủ. Cho nên ngươi nếu muốn báo thù, thì phải tin tưởng ta, cho ta chút thời gian chuẩn bị".
"Ngươi đã giết bao nhiêu người?"
Tiêu Bố Y có chút buồn bã, "Không đếm được, đối với ngươi phải biết là, mỗi một người mà ta giết, đều có thể mang lại cho ta chút ưu đãi, chứ không phải là làm cho ta vạn kiếp bất phục".
***
"Việt giết Cao Quân Nhã, ta chỉ sợ quá phiền toái, vì một Vô Công Bố, rốt cuộc có đáng giá không?" Tôn Thiếu Phương hỏi.
Tiêu Bố Y có chút giảo hoạt cười nói: "Là có chút phiền toái, bất quá chúng ta nên làm hiện nay là, đem phiền toái đó cấp cho người khác, chúng ta lĩnh công là được".
Tôn Thiếu Phương vẻ mặt đau khổ nói: "Tiêu lão Đại, vì sao ngươi mỗi lần làm việc đều làm cho ta như lọt vào trong mây mù vậy, sau khi việc xong mới làm ta giật mình hiểu ra? Ta thật sự không hiểu làm thế nào có thể giết Cao Quân Nhã mà còn có lĩnh công lao?"
Tiêu Bố Y cười nói: "Chuyện nào có đáng gì, thật ra giết Cao Quân Nhã trước mắt đối với ngươi và ta mà nói, thật sự là chuyện dễ dàng. Hắn hiện tại đối với chúng ta không có phòng bị, chúng ta tìm mấy huynh đệ thám thính lộ tuyến hắn đi lại, phục kích giết hắn cũng không khó khăn. Nhưng ngươi muốn Vô Công Bố lĩnh tình, nhưng cũng phải đem khó khăn giảm xuống thấp nhất mới được".
"Tiêu lão Đại cao minh" Tôn Thiếu Phương có chút tỉnh ngộ.
"Nhưng do chúng ta ra tay, cũng không phải là hành động sáng suốt, Cao Quân Nhã dù sao cũng là mệnh quan triều đình, làm cho người ta nắm được nhược điểm mà gây bất lợi với chúng ta cũng không ổn" Tiêu Bố Y thở nhẹ nói,"Nhưng cừu gia của hắn đương nhiên là không chỉ một mình Vô Công Bố, chúng ta cần làm bất quá chỉ là chờ đợi thời cơ, đợi khi thích hợp thì thúc giục, gia tốc kích phát mâu thuẫn. Đến lúc khi đã không thể thu thập, chúng ta chỉ cần ngồi làm ngư ông đắc lợi, xem tình thế mà định, chiếm lấy ích lợi lớn nhất, ngươi nói chủ ý này của ta thế nào?"
"Nói cùng chưa nói cũng giống nhau" Tôn Thiếu Phương bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiêu Bố Y nở nụ cười, ánh mắt hướng ra bên ngoài, Phương Vô Hối bộ dáng vội vàng đi tới, tràn đầy vẻ phong trần, chính là trên mặt đầy vẻ vui mừng.
"Tiêu đại nhân, ta đã tìm được người kia rồi".
Tiêu Bố Y tuy là trầm ổn, nhưng tinh thần cũng rung lên, "Ở nơi nào?"
Hắn lời còn chưa dứt, chợt nghe bên ngoài có tiếng chim kêu lên một mảng, một người chậm rãi đi vào, trên vai có năm sáu con chim nhỏ đang đậu.
Tiếng chim ríu tít, trong phòng khoảnh khắc náo nhiệt hẳn lên. Người nọ sau khi đến, trong đình viện có vô số chim chóc, bay trước sau người nọ, bồi hồi bay múa, trông thật nhộn nhịp.
Người nọ sống lưng tuy đã cố đứng thẳng, nhưng mặt đầy nếp nhăn, khá già, đỉnh đầu tóc đen nhưng hai bên tóc mai lại bạc trắng, trông đen trắng rất rõ ràng. Hai mắt hắn cũng mười phần thần quang, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Trừ trên vai cùng đầu hắn có chim đứng ra, trên tay người nọ cũng nâng một con chim, con chim này hình thể không lớn, phía trên hai mắt sau đầu cũng có màu trắng, thật rất giống với người nọ.
Tiêu Bố Y chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào người nọ, "Các hạ họ gì?"
"Ngươi gọi ta là Bạch Đầu Ông là được" Người nọ thanh âm khàn khàn, phất tay ra, đột nhiên phát ra một loại thanh âm bén nhọn, bầy chim vốn không rời, sau khi nghe được thanh âm liền tản đi, trong phòng lại khôi phục sự yên lặng.
Phương Vô Hối cùng Bạch Đầu Ông một đường đi tới, thật ra nhìn đã quen, Tiêu Bố Y cùng Tôn Thiếu Phương đều kinh ngạc, thầm nghĩ trong thảo mãng kỳ nhân dị sĩ cũng không ít, người này thuật khống chế chim cũng thật sự là thần kỳ.
"Bạch Đầu Ông?" Tiêu Bố Y đọc lại lần nữa, lại nhìn tóc bạc cũng những nếp nhăn của hắn, trong mắt có chút cổ quái, "Hạnh hội hạnh hội".
"Không phải hạnh hội, mà là đặc ý gặp gỡ" Bạch Đầu Ông giọng khàn khàn nói: "Tiểu tử ngươi tìm ta đến đây, không phải nói có thể giúp ta bù đắp lại tiếc nuối của một đời sao?"
Tôn Thiếu Phương cảm thấy Tiêu Bố Y quả thực là thần tiên, không rõ mình rời đi một chuyến, hắn làm sao tìm được nhiều nhân vật cổ quái như vậy. Trước là Vô Công Bố, giờ là Bạch Đầu Ông, hiện tại Phủ tướng quân quả thực có thể nói là hang hổ đầm rồng, sâu không lường được.
Cũng may hắn không biết TừThế Tích nổi danh hiển hách cũng đã đến trong này, bằng không lại càng hoảng sợ.
Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Không chắc đã có thể, nhưng ta sẽ cố hết sức".
"Ngươi sao lại biết ta có tiếc nuối?" Bạch Đầu Ông hai hàng lông mày dựng lên, ánh mắt lấp lánh.
"Ngươi nếu không có tiếc nuối thì sao lại đến đây?" Tiêu Bố Y cười nói.
Bạch Đầu Ông ngạc nhiên, cảm thấy đây là lý luận gà sinh trứng, trứng sinh gà, "Tiểu tử ngươi…"
Tôn Thiếu Phương ở một bên nói: "Lão nhân ngươi tốt nhất nói chuyện hãy khách khí một chút, không cần cứ luôn tiểu tử ngươi, tiểu tử mà ngươi gọi, chính là Hữu kiêu vệ Đại tướng quân Đại Tùy".
Bạch Đầu Ông hừ lạnh một tiếng, "Tướng quân Đại Tùy thì thế nào, còn không phải xem trúng phương pháp huấn luyện chim thiên hạ vô song của ta? Nếu không phải như thế, sao lại làm cho người đi tìm ta".
Tiêu Bố Y cũng không tức giận, khẽ cười nói: "Các hạ nói cũng không sai, bất quá phương pháp huấn luyện chim cũng không phải là có một mình ngươi tinh thông, theo ta được biết, Đan Dương Mộc gia nuôi bồ câu cũng là nhất tuyệt, không biết ngươi đã nghe qua hay chưa?"
Bạch Đầu Ông cười nhạo nói: "Chắc là ngươi cùng Mộc gia không bàn thảo được điều kiện, lúc này mới tìm tới ta".
Tiêu Bố Y lạnh nhạt nói: "Ta thân là Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, muốn Mộc gia giúp ta, thì có gì khó?"
Bạch Đầu Ông lúc này mới sửng sốt, "Vậy ngươi tìm ta để làm gì, ta đời này cũng chỉ tinh thông có nuôi chim, còn lại đều là một chút cũng không thông".
Tiêu Bố Y nhìn Bạch Đầu Ông nói, "Có đôi khi cấp cho người khác một cơ hội, cũng là cấp cho chính mình, ta giúp ngươi có ba phần là bởi vì kỹ nghệ của ngươi, còn bảy phần là muốn hóa giải ân oán ngày xưa, chỉ bởi vì trong ân oán này, có huynh trưởng mà ta tôn kính nhất trên đời này, bằng không ta đã không tìm ngươi".
Bạch Đầu Ông sắc mặt ngưng trọng, "Hắn là ai vậy?"
"Lý Dược Sư ngươi đương nhiên nhận ra" Tiêu Bố Y nhẹ giọng nói.
Bạch Đầu Ông đột nhiên tiến lên hai bước, gấp giọng nói: "Ngươi còn biết cái gì nữa?"
Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, "Ta còn biết Lý Dược Sư có một đệ đệ tên là Lý Khách Sư, lúc trước bởi vì một hồi hiểu lầm mà không cùng huynh trưởng gặp mặt, cho đến nay vẫn luôn canh cánh trong lòng. Lý Khách Sư này giỏi huấn luyện chim thú, bị người coi là điểu tặc, cho tới bây giờ vẫn một thân một mình, vì ưu sầu mà bạc đầu, tự xưng là Bạch Đầu Ông!"
Bạch Đầu Ông chậm rãi ngồi xuống, khóe mắt đã ngân ngấn nước mắt, lẩm bẩm nói: "Thì ra ngươi cái gì cũng biết, Nhị ca ta hắn khỏe chứ?"
Tôn Thiếu Phương có chút ngạc nhiên. Hắn đương nhiên biết Lý Dược Sư là ai, đó chính là Lý Tĩnh. Lý Tĩnh tuy hiện đã gần năm mươi, nhưng xem ra vẫn khỏe mạnh, lão giả tóc bạc trước mắt này nói là cha Lý Tĩnh cũng có người tin, nhưng hắn lại là đệ đệ của Lý Tĩnh? Huynh đệ hai người này lại có mâu thuẫn gì?
***
Sài Thiệu thanh tỉnh vài ngày, rốt cuộc cố gom dũng khí đi tìm Lý Thải Ngọc.
Hắn quyết định ít nhiều gì thì cũng phải giáp mặt nói rõ một lần. Đêm đó thật sự có chút hỗn loạn, từ đầu tới đuôi hắn cũng chưa từng cùng Lý Thải Ngọc nói qua câu nào cho đầy đủ.
Nói không chừng đây là hiểu lầm, cũng nói không chừng là mình đa tâm, càng nói không chừng…
Khi thấp thỏm đi vào Lý phủ, Sài Thiệu nhìn thấy lại là Lý Thế Dân, đối với tiểu cữu tử này, Sài Thiệu trong lòng vẫn rất cảm kích, ít nhất khi trong lòng hắn mất mác nhất, thì hắn vẫn một mực an ủi mình.
"Thế Dân, tỷ ngươi đâu?"
Lý Thế Dân thở dài một hơi,"Đi rồi".
"Đi rồi, đi nơi nào?" Sài Thiệu trong lòng trầm xuống.
"Ta không biết" Lý Thế Dân con mắt xoay chuyển, " Nhưng có thể khẳng định một điểm là, ngươi đã làm tổn thương trái tim của tỷấy".
"Nhưng tỷ ngươi đã có lỗi với ta trước" Sài Thiệu lo lắng nói, thực không có chút quả quyết gì.
Lý Thế Dân đột nhiên đứng lên, "Ngươi sao lại có thể nói như vậy với tỷ của ta?"
Sài Thiệu sửng sốt, "Thế Dân. Ngươi không phải đứng về phía ta ao, sao lại nói như vậy?"
Nguồn tại http://TruyệnFULL.vnLý Thế Dân nghiêm mặt nói: "Ta chỉ đứng về phía bên có lý, ta hiện tại mới biết được, thì ra tỷ của ta đối với ngươi thực không có thay lòng".
"Vậy nàng cùng với Tiêu Bố Y?"
"Tỷ cùng Tiêu Bố Y chẳng qua chỉ là phải cam chịu mà thôi, ngươi chẳng lẽ không biết Tiêu Bố Y hiện tại vị cao quyền trọng?" Lý Thế Dân vẻ mặt đau khổ nói: "Tiêu Bố Y muốn tỷ làm cái gì, tỷ sao dám không theo?"
"Nói như vậy…"
"Nói như vậy đều là ngươi sai lầm rồi" Lý Thế Dân thở dài một tiếng, "Đêm đó tỷ chuẩn bị đi tìm ngươi giải thích, không nghĩ đến ngươi lại muốn tỷấy đi, ngươi nói tỷ có thương tâm hay không?"
Sài Thiệu thống khổ không chịu nổi, "Ta đã nói nàng không thay lòng đối với ta mà, ta thật có lỗi với nàng. Nàng hiện tại, chẳng lẽ thực đi tìm Tiêu Bố Y sao?"
Lý Thế Dân lắc đầu, "Ta cũng không biết là tỷ đi đâu, chân trời góc biển cũng nói không chừng, bất quá Tây Kinh Đông Đô thật ra là nơi tỷ có thể đi nhất".
"Cho dù đi đến chân trời góc biển, ta cũng nhất định phải tìm được nàng" Sài Thiệu xoay người lên ngựa rời đi. Lý Thế Dân nhìn bóng dáng của hắn, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
***
"Cha, con đã lừa Sài Thiệu đi rồi, trong khoảng thời gian này chúng ta đã có thể tiến hành chuyện cầu thân".
Lý Uyên không biết từ khi nào đã đi tới phía sau Lý Thế Dân, nghe vậy than nhẹ một tiếng, "Sài Thiệu cũng tính là si tình, thật ra Thải Ngọc nếu theo hắn, cũng tính là không tệ".
Lý Thế Dân nhíu mày nói: "Cha, nói cũng không thể nói như vậy, bảo mệnh thủ gia đánh thiên hạ mấy thứ này đều không cần si tình! Si tình ngoại trừ làm sai việc, con xem ra, thực không có tác dụng. Cha xem Sài Thiệu hiện tại, bị tình làm cho lục thần vô chủ, hoàn toàn không có chủ kiến, người như thế tuyệt khong phải người làm đại sự".
Lý Uyên hồi lâu mới nói: "Sài Thiệu một khi đã đi rồi, chúng ta trước mắt không cần phải lo lắng…"
"Lão gia, tiểu thư lưu lại cho người lá thư" Một nha hoàn vội vàng chạy tới, đưa cho Lý Uyên một phong thư.
Hai cha con trên mặt đều biến sắc, nghĩ tới cái gì, Lý Uyên đưa tay nhận thư, tràn đầy run rẩy, đợi đọc tưh xong, giãm chân nói: "Nha đầu ngỗ nghịch này".
Lý Thế Dân đưa tay nhận thư xem xong, thất thanh nói: "Không ổn, tỷ tỷ đi Đông Đô, vậy tỷ rất có thể sẽ gặp Sài Thiệu".
Hắn hiện tại cảm thấy như lộng xảo thành chuyên, vốn tưởng lừa được Sài Thiệu rời xa thành Thái Nguyên để thuận tiện cho mình làm việc, cũng cảm thấy mình một phen khổ khẩu bà tâm khuyên bảo, tỷ tỷ nhất định sẽ lấy đại cục làm trọng, không nghĩ đến Lý Thải Ngọc lại rời khỏi thành Thái Nguyên, làm cho hắn tính kế lại thành công cốc.
"Để con đuổi theo" Lý Thế Dân xoay người muốn lao ra khỏi Lý phủ.
"Thế Dân, bỏ đi, không còn kịp rồi" Lý Uyên vô lực nói: "Nói đến cha còn có chuyện khác muốn phân phó con làm".
Lý Thế Dân nhíu mày, "Cha, có chuyện gì?"
Lý Uyên trầm ngâm một lát, "Thế Dân, lần trước con ở tại Hoắc ấp làm hao tổn không ít ngựa, cha không phải trách con, chuyện lĩnh quân đánh giặc không phải trời sinh, mà phải từ từ rèn luyện mới được. Bất quá từ sau khi Nhạn Môn vị vây, con đường buôn bán ngựa từ phương bắc đã khó khăn, thậm chí bắt đầu giá cả trên trời. Ta nghe nói gần đây Quan Đông xuất hiện một Triển Phong Lưu, rất có môn lộ, có thể có được ngựa từ Đột Quyết, bất quá Triển Phong Lưu cũng khá thần bí, ít có người nhìn thấy được bộ mặt thật của hắn, con trong giới thảo mãng cũng quen nhiều người, xem có thểtìm được người ra mặt hay không, bí mật mua mấy trăm thớt ngựa".
Lý Thế Dân đưa tay nói: "Vậy tiền đâu?"
Lý Uyên cười khổ nói: "Cha cũng không có tiền, con đi Tấn Dương Cung tìm Bùi Tịch nghĩ biện pháp, hắn cùng ta cũng không tệ, hiện tại thân là Tấn Dương Cung Giam, cũng sẽ có biện pháp" Nhìn thấy bộ mặt như trái khổ qua của Lý Thế Dân, Lý Uyên vỗ vỗ vai hắn, "Thế Dân, chúng ta hiện tại có thể bí mật được thì phải bí mật. Cha biết chuyện này khó làm, cho nên chỉ có thể cho con đi làm, con chớ có phụ trọng trách cha giao".
***
Cao Quân Nhã gần đây có chút bất nhã, tâm tình của hắn có thể nói là rất kém, hơn nữa cả ngày lo lắng đề phòng.
Ngô Công Bố lại bị người từ trong nhà giam cứu ra, không hề có dấu hiệu. Điều này làm cho hắn không thể không kinh ngạc.
Hắn hiện tại buổi tối ngủ cũng mang theo một thanh đao.
Hắn miệng nói Thái Bình đạo không đáng nhắc tới, nhưng các truyền thuyết về Thái Bình đạo thật sự làm cho hắn ăn ngủ khó yên.
Tthái Bình đạo từ khi Trương Giác sáng lập cho tới nay, hàng trăm năm cho tới bây giờ vẫn không bị diệt tuyệt, tuy thanh thế sớm không bằng trước kia, nhưng kỳ nhân dị sĩ vẫn xuất hiện bất tận. Ngô Công Bố này rốt cuộc là bị ai cứu đi, sao lại cho đến bây giờ còn không có động tĩnh gì, thời gian càng lâu, ở trong lòng Cao Quân Nhã càng tạo thành áp lực càng lớn.
Nhưng làm cho hắn phiền lòng cũng không phải là Ngô Công Bố bị cứu đi, mà là hắn đã biết vị trí Thái Nguyên Lưu Thủ đã dừng ở trên đầu Lý Uyên, hơn nữa Thánh chỉ cũng sắp tới.
Ở trong phòng bồi hồi thật lâu, Cao Quân Nhã rốt cuộc hạ quyết định, đi ra phòng, vào một gian mật thất ở phía trước.
Nơi này tuy khác với nhà giam, nhưng ngoài cửa cũng một số binh sĩ đứng canh. Cao Quân Nhã tiến vào mật thất, phân phó binh sĩ canh gác ở bên ngoài, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào.
Mật thất cũng đơn giản, cũng không thấy ánh mặt trời, ánh đèn chợt sáng lên, một người ngồi ở trên một phiến đá ở trên mặt đất, vẻ mặt vô cảm.
Người nọ khá gầy yếu, tứ chi dài, trên mặt có một vết đao, từ trên chân mày kéo dài tới khóe miệng, rất là xấu xí, làm cho người ta nhìn thấy mà lạnh người.
Nghe được tiếng bước chân vang lên, người nọ mở mắt ra nhẹ giọng nói: "Chuyện gì?"
"Hoằng Cơ, ta đối với ngươi thế nào?" Cao Quân Nhã khẽ cười nói.
"Không tệ" Người nọ chỉ nói vỏn vẹn hai chữ.
Cao Quân Nhã cũng rất vừa lòng với câu trả lời của người này, trong mắt hắn thì sát thủ chân chính đều ít nói lời vô nghĩa.
"Ta hiện tại có phiền toái, hy vọng Hoằng Cơ ngươi có thể giúp ta làm một việc".
"Ta chỉ biết giết người" Hoằng Cơ trả lời đơn giản rõ ràng.
Cao Quân Nhã lại vừa lòng, "Ta hiện tại chính là muốn ngươi giúp ta giết một người".
"Ai?" Hoằng Cơ vẻ mặt không thay đổi, tựa hồ cảm thấy giết người bất quá chỉ như là bữa cơm thường ngày.
"Lý Uyên!"
Hoằng Cơ vẫn bất động thanh sắc, chỉ hỏi lại, "Khi nào thì động thủ?"
Cao Quân Nhã khẽ cười nói: "Lý Uyên là một lão hồ ly, cũng có chút bản lãnh, chúng ta yêu cầu một kích tất trúng mới được, ngươi đã từng gặp qua Lý Uyên?"
"Tại Đông Đô đã gặp qua, bất quá là một tên cầm cờ, thì có thể có bản lãnh gì?" Hoằng Cơ thản nhiên nói.
Cao Quân Nhã lắc đầu nói: "Cũng không thể nói như vậy, nhớ năm đó Lý Huyền Bá được xưng là Đông Đô đệ nhất cao thủ, cha hắn nói vậy cũng không tệ".
Hoằng Cơ nở nụ cười, "Lý Huyền Bá khi nhỏ học nghệ Tôn Tư Mạc, đa phần là vô sư tự thông, người như thế trăm năm khó gặp được một, cùng với cha hắn thì có quan hệ gì. Nếu ngươi muốn giết Lý Huyền Bá, ta đây hiểu rõ không bằng tự vẫn là tốt nhất, nhưng nếu Lý Uyên ở trước mặt ta, ta trong vòng ba chiêu là có thể giết hắn. Bất quá ta nghe nói con của hắn, Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân còn có Lý Thải Ngọc võ công đều không tệ".
"Bọn họ hiện tại đều không ở bên cạnh Lý Uyên" Cao Quân Nhã tinh thần rung lên.
Hoằng Cơ gật đầu nói: "Ta vậy yên tâm nhiều rồi, không biết Cao đại nhân rốt cuộc chuẩn bị ám sát Lý Uyên thế nào, Hoằng Cơ làm theo là được".
Cao Quân Nhã trầm ngâm nói: "Thánh chỉ kinh đô ba ngày sau tất đến, Thánh Thượng có ý phong Lý Uyên làm Thái Nguyên Lưu Thủ. Hắn nếu là Thái Nguyên Lưu Thủ, hộ vệ bên người tự nhiên sẽ nhiều, muốn giết hắn cũng khó. Nói đến Thái Nguyên Lưu Thủ nếu bị giết, ta thân là Phó Lưu Thủ, cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm. Một khi đã như vậy, ta quyết định ngày mai thiết yến mời Tiêu Bố Y, ở tửu lâu Cường Thịnh, một khi muốn ám sát, đương nhiên không thểở nhà của ta rồi. Khi đó có mấy người Vương Uy, Mộ Dung La Hầu, Lưu Chánh Hội cũng có ở đó, Lý Uyên tự nhiên sẽ đến, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi lẫn vào, thừa dịp không đề phòng mà giết Lý Uyên có được không?"
"Chủ ý không tệ" Hoằng Cơ gật đầu.
"Bất quá ngươi phải cẩn thận một người" Cao Quân Nhã nhắc nhở: "Hữu kiêu vệ Đại tướng quân Tiêu Bố Y võ công rất cao, ngươi nếu cùng hắn dây dưa, bị hắn bắt…"
"Cao đại nhân đối với ta ân đức rất nặng, giết không được Lý Uyên, ta sẽ tự sát mà chết, không để cho đại nhân bị liên lụy" Hoằng Cơ chém đinh chặt sắt mà nói.
Cao Quân Nhã lộ ra cảm động, "Hoằng Cơ, ta chỉ hy vọng ngươi có thể thành công. Nếu một kích không thể đắc thủ, ta sẽ cho người hộ vệ Tiêu Bố Y, nhân cơ hội ngăn hắn lại, ngươi cứ chạy trốn, lưu lại được thân mới là hữu dụng".
***
Bên ngoài tửu lâu Cường Thịnh trong thành Thái Nguyên, trọng binh canh gác.
Tất cả mọi người đều phi thường cẩn thận, chỉ sợ đạo tặc xâm nhập tửu lâu quấy nhiễu Đại tướng quân.
Hôm nay Thái Nguyên Phó Lưu Thủ Cao Quân Nhã thiết yến chiêu đãi Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, nhân vật có máu mặt trong thành Thái Nguyên đều đến đây.
Con gái một khi đã đi rồi, bênh của Lý Uyên cũng tự nhiên khỏi, một chuyện như thế đương nhiên không thể thiếu mặt được.
Lý Uyên khi đến nơi thì Tiêu Bố Y đã sớm ngồi ở tôn vị. Lý Uyên tiến lên thi lễ nói: "Tiêu tướng quân, hạ quan đến chậm trễ, mong thứ tội".
"Thế Dân còn chưa tới sao?" Tiêu Bố Y hỏi.
"Hắn vốn không thích đến những trường hợp như thế này" Lý Uyên trong lòng trầm xuống, cũng không hiểu Tiêu Bố Y hỏi có hàm nghĩa gì hay không.
Hắn nhiều ít cũng có chút có tật giật mình, hiện tại lúc nào cũng phải suy tính thiệt hơn. Đơn giản là hiện tại ai cũng đã nhìn ra, vương triều Đại Tùy đã sắp sập tới nơi rồi, vô luận muốn phản loạn, tự bảo vệ, hay là mưu đồ thiên hạ, thực lực cũng không thể thiếu.
Lý Uyên hắn đương nhiên cũng không ngoại lệ!
Chỉ là hắn mới cho con đi tìm Triển Phong Lưu mua ngựa, Tiêu Bố Y đã hỏi tới Thế Dân, cũng khó tránh làm cho hắn cảm thấy trong lòng lo lắng.
Suy nghĩ lại, Lý Uyên cũng có chút buồn cười, thầm nghĩ Thế Dân hiện tại còn chưa chắc đã tìm được Bùi Tịch, đừng nói chi là mua ngựa, mình thật sự đã quá lo lắng.
"Lý đại nhân có chuyện gì mà bật cười vậy?" Cao Quân Nhã ở một bên cười hỏi.
Lý Uyên mỉm cười trả lời: "Ta nghe nói đầu bếp ở tửu lâu Cường Thịnh ở Thái Nguyên là hạng nhất, trong chốc lát nói vậy sẽ có thịnh yến dâng lên, nhịn không được cao hứng".
Cao Quân Nhã cũng cười nói, "Lý đại nhân nói không sai, trong chốc lát nhất định sẽ có thịnh yến dâng lên, nhất định có thể làm cho các vị đại nhân vừa lòng!"