Sáng sớm, mặt trời vừa lên, bầu trời vẫn còn một ít u ám.
Lửa trên mặt đất vẫn hừng hực thiêu đốt, chung quanh từng đống từng đống đang tàn đi.
Chu Sán vẫn chưa đánh được thành Tương Dương, hắn tuy khí giới công thành chuẩn bị không ít, nhưng thành Tương Dương dù sao cũng quá mức chắc chắn, tuyệt không phải là sức người có thể nói phá là phá được, phỉ đạo tuy tham tài hảo lợi, nhưng công lâu không thủng, cũng khó tránh mỏi mệt. Trừ những người canh gác ra, còn lại đều ngủ ngáy khò khò, chỉ chờ ngày hôm sau công thành.
Thủ quân cũng mỏi mệt không chịu nổi, liên tục chinh chiến, mọi người giáp trụ không dám rời thân, đa phần đều là dựa vào trường thương mà ngủ gà gật.
Có mấy người tuy giương mắt theo dõi động tĩnh của tặc khấu dưới thành, nhưng hai mắt vằn đỏ, hiển nhiên là đã lâu không có ngủ ngon. Nhưng trách nhiệm bảo hộ dân chúng trong thành là do bọn họ gánh vác, quả thực không dám có một chút mỏi mệt.
Thân nhân của mấy binh sĩ này hoặc ở trong thành Tương Dương, hoặc ở các huyện chung quanh, đã nhiều ngày dân chúng bị đuổi tới vô số, có người chết ở dưới thành, có người cho dù không chết, thì cũng bị đám người Chu Sán tàn sát.
Quân thủ thành nhiều người hai mắt sưng đỏ, do thương tâm mà khóc.
Bỗng nhiên tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, một ít binh sĩ đột nhiên bừng tỉnh, hoặc cầm thương hoặc lấy đao, chỉ là nhìn thấy người đi tới, đều buông binh khí xuống, thấp giọng hô: "Đậu đại nhân".
Đậu Dật mắt cũng vằn tơ máu, mặt có vẻảm đạm, nhìn thấy có binh sĩ muốn đi lay tỉnh các binh sĩ, phất tay ngăn lại, than nhẹ nói, "Để cho bọn họ ngủ một lúc nữa, đã liên tục chinh chiến mấy ngày nay, thật sự là vất vả".
Binh sĩ đứng nghiêm, cũng không biết Quận thủ lúc này là không ngủ hay là mới ngủ dậy, nhưng vô luận như thế nào, Quận thủ cùng mọi người đồng cam cộng khổ, cũng làm binh sĩ cảm động, sự việc trảm binh sĩ mấy ngày trước cũng nhạt đi nhiều.
Các binh sĩ đều biết Đậu Dật trảm binh sĩ cũng là bất đắc dĩ, binh sĩ không thể mở cửa thành. Nhưng nếu để cho nhiễu loạn quân tâm, nói không chừng có ai sẽ đi mở thành, đến lúc đó tặc binh mà ùa vào, thì thực là phát ra thì không thể thu lại được. Có đôi khi, giết người cũng là cứu người, Đậu Dật cùng binh sĩ đồng cam cộng khổ, tại thành Tương Dương rất có tiếng là nhân nghĩa, nhưng khi đại họa trước mắt, nhân nghĩa cũng cứu không được nhân mệnh. Đậu Dật tuy là mặc giáp trụ, nhưng cũng là một giới thư sinh văn nhược, người đứng bên cạnh hắn, cũng thân thể gầy gò, có chút sợ hãi.
"Các huynh đệ thủ thành, Đậu Dật ta thật thẹn trong lòng" Đậu Dật nói tới đây, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Các binh sĩ kinh ngạc, đều nói: "Đậu đại nhân sao lại nói như vậy, Đậu đại nhân dẫn dắt chúng ta cố thủ Tương Dương, bảo gia vệ quốc, tại sao lại nói là thẹn ở đây".
Đậu Dật thở dài một tiếng, "Lão phu tuy có binh nơi tay, lại không có năng lực lãnh binh, hận không thể tự thân dẫn các ngươi đánh đuổi đạo tặc đi. Thẹn với tín nhiệm của các phụ lão địa phương đối với ta".
Người gầy gò ở bên cạnh khuyên nhủ: "Đậu đại nhân, một khi thư cứu viện đã gởi đi Dương Châu, các huyện ven đường cũng đã truyền đạt, nói vậy viện quân không bao lâu sẽ tới. Chu Sán quá bạo lệ, vây khốn một vài ngày thì cũng phải đi thôi".
Các binh sĩ đều nói: "Khổng đại nhân nói nói rất đúng, Đậu đại nhân chớ có nản chí, tặc khấu chung quy không thể lâu dài, có Đậu đại nhân ở đây, vì dân chúng Tương Dương, chúng ta sẽ kiệt lực chống cự".
Đậu Dật chuyển buồn thành vui, hướng ra binh sĩ đầu thành nói: "Thành Tương Dương nếu bảo vệ được, quả thật là công lao của các tướng sĩ, Đậu Dật thay mặt dân chúng Tương Dương cảm tạ".
Các binh sĩ đều phấn chấn tinh thần, Đậu Dật lên thành lâu vốn muốn ủng hộ sĩ khí của mọi người, không nghĩ tới các binh sĩ đều hiểu rõ đại nghĩa, tuy sắc mặt hân hoan ủng hộ, nhưng cũng âm thầm thở dài.
Cùng Khổng đại nhân sau khi xuống thành lâu, cũng không nóng nảy về lại Quận thủ phủ, thấy bốn bề vắng lặng, thấp giọng hỏi: "Thiệu An hiền đệ, ngươi nói thành tương dương này có thể bảo vệ hay không?"
Hắn ở thành lâu vì dân chúng Tương Dương, diễn trò với các binh sĩ mặt không thể không tỏ ra tức giận, nhưng khi một mình với Khổng đại nhân, cũng khó tránh nói ra sự sầu muộn.
Khổng Thiệu An nhíu mày nói: "Đại nhân, thư cứu viện đã đưa ra ngoài. Ta nghĩ Thánh Thượng rất nhanh sẽ xuất binh. Nếu là Trương tướng quân đến, Chu Sán làm sao mà trụ lại được? Thành Tương Dương lương thảo đầy đủ, kiên trì mấy tháng cũng không thành vấn đề, nói vậy viên binh nhất định sẽ đến đây. Nói đến ở đây cách Nghĩa Dương cũng không xa, đệ đệ của đại nhân là Quận thủ nơi đây, nói vậy cũng có thể đến viện trợ. Như vậy thành Tương Dương nhất định có thể được giải vây".
Đậu Dật khẽ cau mày, thầm nghĩ trăm thứ không dùng được một chính là thư sinh, Khổng Thiệu An này nói đều là nói cho yên tâm, nhưng đều là lời vô nghĩa. Mình cùng Khổng Thiệu An đều là thư sinh, lúc này liền nhìn ra chỗ vô dụng.
Thiên hạ đại loạn, gió lửa tứ khởi, cho dù là Trương Tu đã có ba đầu sáu tay mười chân, thì có thểứng phó thế nào? Trương Tu đã một mực tiễn phỉở Hà Nam Sơn Đông, nơi đây phỉ đạo cực nhiều nên rất bận rộn, đợi cho nhớ tới thành Tương Dương, phỏng chừng thành đã sớm bị phá rồi. Nếu là trước đây, Tương Dương vốn là yếu đạo nam bắc, Đại Tùy dẫn luôn tôn trọng, cùng Đông Đô cũng gần, cho ngựa báo tin nhất định sẽ có tinh binh đến viện trợ. Nhưng trước mắt Thánh Thượng đi Dương Châu, cũng là ngàn dặm xa cách, đều không biết người đưa tin có còn sống để đến nơi không nữa, Cho nên các quận dọc đường, quá nửa là sẽ tự lo thủ thành trị của mình, làm sao mà đến viện trợ. Còn đệ đệ Đậu Trọng, Đậu Dật nghĩ đến liền đau đầu, thầm nghĩ đệ đệ vẫn là người ham sống sợ chết, huynh đệ cũng không tính là hòa thuận, nên rất có thể sẽ không cứu.
"Thánh Thượng đã vứt bỏ dân chúng trong thiên hạ" Đậu Dật đột nhiên thở dài một tiếng, nước mắt chảy xuống.
Khổng Thiệu An trong lúc nhất thời cũng không biết sẽ an ủi như thế nào.
Đậu Dật nói là đại nghịch bất đạo, nhưng hôm nay thành Tương Dương cũng không biết có giữ được hay không, cũng không ai đến truy cứu.
Hai người đều im lặng, đột nhiên cảm thấy trên thành lâu xao động, Đậu Dật trong lòng chấn động, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ bọn chúng lại công thành?"
Tặc binh hiệu lệnh không nghiêm, bình thường đều là ban ngày công thành, buổi tối đình chiến, còn công thành sớm như vậy cũng là hiếm thấy. Một thành binh mau chân bước xuống, nhìn thấy Đậu Dật nói: "Đậu đại nhân…"
"Tặc binh đánh đến sao chứ?" Đậu Dật gấp giọng hỏi.
Thành binh trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, "Hình như là có viện binh đến, tặc doanh đã xuất hiện xao động".
Đậu Dật vừa mừng vừa sợ, tính không ra là viên binh nơi nào tới, đi lên cửa thành nhìn lại, chỉ thấy chân trời chuyển xanh, trên đất còn sót lại các đống lửa, tràn đầy thê lương. Chỉ là trong sự thê lương đó, mơ hồ có sự hỗn loạn, trong ánh lửa chiếu rọi, bóng người xuyên qua, nhưng tuyệt không phải là dấu hiệu công thành.
Thành Tương Dương được Hán Thủy vờn quanh, hai mặt còn lại cũng được Hoàn Thuỷche chắn, mặt nam là bình nguyên trống trải, Đúng là trọng điểm địch tấn công của quân địch, thời khắc này tặc doanh hỗn loạn, Khổng Thiệu An cũng đã nhìn ra chút manh mối, đề nghị: "Đậu đại nhân, có muốn xuất một đội tinh binh tiến đến tấn công hay không".
"Đại nhân, chúng ta nguyện lãnh binh xuất chinh" Mấy giáo úy Thủ thành đều bước ra khỏi hàng thỉnh chiến,.
Đậu Dật có chút do dự, trầm ngâm nói: "Làm sao biết đây không phải là kế dụ địch của tặc khấu? Quận huyện ở phụ cận, theo ta được biết, không có người nào có thực lực có thể chống lại Lâu La Vương kháng hành".
Tất cả mọi người đều trầm mặc xuống, biết Đậu Dật nói cũng không phải không có đạo lý, Khổng Thiệu An đột nhiên chỉ tay ra phương xa, vui mừng nói: "Đại nhân người xem!"
Đậu Dật cùng các binh tướng quay đầu nhìn qua, trên mặt đột nhiên hiện ra sự vui mừng, chỉ bởi vì bọn họ nhìn thấy xa xa có bụi vàng cuồn cuộn, bụi vàng hóa thành hoàng long, trong sáng sớm dưới ánh lửa sắp tàn. có cảm giác như phi thăng trong mây vậy.
Tất cả mọi người đã thấy được, một đội kỵ binh lại áp sát sau lưng tặc khấu, cũng gần ngàn người, đã tăng lực thúc ngựa, đã sáp nhập hậu doanh của quân địch, Đạo phỉ trong doanh giống như một hòa đá ném vào mặt hồ, rồi đột nhiên vỡ tung ra. Rung chuyển &bối rối.
"Sao lại thế này, là ai?"
"Phụ cận này có ai có thực lực như thế?"
"Là viện quân?"
"Viên quân là ai?"
Mọi người đều hỏi, Đậu Dật Khổng Thiệu An cũng mờ mịt thất thố không rõ có phải là tặc binh hay không, tặc binh sao lại có nhiều chiến mã như thế, Cái này cũng không như là quan binh Đại Tùy, trong Đại Tùy cũng không có cách quân nào mà mạnh như vậy?
Kỵ binh không có cờ xí, nhưng động tác nhất trí mạnh mẽ, như nhân mã được điều khiển bởi một sợi dây. Kỵ binh cầm thuẫn giương mâu đánh sâu vào đại doanh của Chu Sán. Ngựa đạp liên doanh, giây lát đã phá hai đạo phòng ngự, đã cách chủ doanh của Chu Sán không xa.
Binh mã lướt qua, cờ xí cũng ngã xuống, đạo phỉ kêu thảm thiết, kỵ binh như một lưỡi rìu bổ quân đạo phỉ như sóng biển ra, không gì là không thể phá!
Trong đại doanh tặc binh, tiếng trống vang lên, tiếng kèn nối dài, hai đội tặc binh thân mang áo choàng màu đỏ, theo ahi cánh tránh phải mà tràn ra, màu máu tươi phủ kín doanh trại, hóa thành một con trường xà quấn quanh hoàng long, người ở trên thành xem đều kinh hãi, cùng kêu lên: "Viện quân nguy rồi".
Hồng xà cùng hoàng long đã quấn lấy một chỗ! Quân địch vọt tới phía trước đã nhận được báo cáo, bên bờ bắc Hán Thủy phát hiện viện quân, không ngừng đánh đuổi tặc khấu, nơi đây bởi vì có sống cắt đứt, binh lực bố trí bất quá chỉ làm cho có lệ, viện quân quận Tương Dương tấn công nơi đây, hiển nhiên là đã nghiên cứu kỹ chọn nơi yếu nhất mà xuống tay.
Hắn giật mình, không biết là viện quân từ nơi nào đến.
Căn cứ theo phán đoán của hắn, binh lực của các quận huyện phụ cận vốn Tương Dương là mạnh nhất, hôm nay cũng bị vây khốn tại thành Tương Dương, các quận huyền không bị tấn công đã kê cáo gối mà ngủ, thì nơi nào mà có thực lực để giải vây?
Nhưng tin tức viện quân Tương Dương đã đến đã khiến cho đạo phỉ xao động, chỉ cần không phải Trương Tu Đà, nhất định có thể chiến một trận. Chu Sán nghĩ như vậy, sớm lệnh cho thủ hạ dưới tay thổi kèn sừng, triệu tập toàn quân.
Cũng không kịp nghĩ nhiều, Chu Sán đã rời doanh trại, hiệu lệnh nội quân tụ tập nghênh địch.
Nội quân là một đám người được Chu Sán dùng trang bị tiền tài đoạt được mà võ trang, cũng là các đạo phỉ có lực chiến đấu mạnh nhất bên cạnh Chu Sán, ước chừng có mấy ngàn người, tuy là chiến mã không nhiều lắm, nhưng trang bị cũng tinh lương.
Nhưng Chu Sán không nghĩ đến đối thủ lại đến nhanh như vậy, làm cho hắn không kịp bố trận nghênh địch, chỉ có thể lo sợ mà ra. Tiếng báo động vang lên liên tục, xa xa truyền tới còn có dư âm, gần truyền tấn chính là phi thường thê lương, giây lát từ hậu doanh truyền ra trung doanh, rồi đột nhiên ngừng lại, sau đó Chu Sán liền nhìn thấy một con hắc long mang theo bụi vàng mù mịt mà đến!
Chu Sán hoảng sợ thế đến hung hãn của địch thủ, thế đến rất mạnh, thế đến cực nhanh, nhưng vẫn kịp để hiệu lệnh nội quân dốc hết, phân ra hai nhóm để giáp công.
Quân đến không phải là Trương Tu Đà, Chu Sán nhìn thấy đối thủ khí thế bức người, hành động mau lẹ, trong đầu hiện lên ấn tượng này.
Dù sao Trương Tu đã tuy dũng, nhưng đều dùng số ít tập kích bất ngờ, đều lấy chánh binh phương trận làm chủ. Trương Tu đã dẫn theo cũng không tính là nhiều, nhưng làm cho người ta sinh ra cảm giác thái sơn áp đỉnh tuyệt vọng, không thể ngăn cản, vô lực hành động. Lần này địch thủ tuy mạnh, nhưng trong sự mãnh liệt nhất lại mang theo sự nhẹ nhàng phiêu dật, làm cho người ta khó có thể nắm bắt.
Chu Sán ăn thịt người, lấy dân chúng làm quân lương, cho nên nội quân cũng đều là những kẻ liều mạng, lấy áo choàng màu đỏ tượng trưng cho huyết tinh bạo lệ, làm cho người ta lo sợ. Nội quân nhìn thấy địch đến tuy mạnh mẽ, cũng kích khởi ý sự hung hãn hơn, Hoắc Nhiên tiến lên ngăn cản sự cắt đứt.
Trong giây lát, địch quân chân mày cũng có thể thấy được, người cầm đầu người, mũ đen giáp giáp, trên tay cầm trường mâu, chỉ cần vung lên, loạn tiễn như mưa bắn ra.
Tặc phỉ không đợi lắp tên, đã xoay người té ngã, hoảng sợ thế đến qua mạnh của đối thủ, trang giáp tinh xảo, cung tên mạnh mẽ.
Tướng cầm đầu của kỵ binh cùng tướng cầm đầu cũng giống nhau, khôi giáp tại thân. Cho dù xung quanh có mấy tầng bì giáp, phòng ngừa bị thương tiên tập kích. Cả đội ngũ như quái vật, chung quanh xoay chuyển như phi tiễn, lại như thần long, lắc đầu vẫy đuôi, chúng sinh phủ phục cúng bái.
Sau một vòng bắn tên, hắc giáp kỵ binh đã hoàn toàn xâm nhập vào quân doanh của Chu Sán, người hô ngựa hý, tặc chúng đã loạn làm một chỗ.
Chu Sán nhìn thấy nội quân của mình cũng ngã xuống, vừa đau lại vừa kinh. Cũng không muốn cứ vậy mà bỏ qua, kẻ địch khí thế tuy mạnh nhưng dù sao cũng không tính là nhiều lắm, nội quân tuy mất ưu thế, nhưng chỉ cần vây khốn được, thế xung phong của kỵ binh đã không có tác dụng. Chu Sán cảm thấy, bọn họ vẫn còn cơ hội chiến thắng.
Nghĩ như vậy, Chu Sán lớn tiếng quát: "Chặn đứng bọn chúng lại!"
Hoàng long hồng xà giờ phút này đã hoàn toàn quấn lấy nhau, người mượn mã lực, ngựa mượn thế xung phong, hắc giáp kỵ binh đã cùng đạo phỉ đối mặt. Các đạo phỉ cùng hắc giáp binh sĩ đều có thể nhìn thấy cảm tình trong mắt của nhau. Hắc giáp binh sĩ đều mím môi, mặt đầy sát khí, bọn họ đến đây là để cầu thắng, bọn họ không thể bại, bọn họ không đâu là không thể phá!
Đây là những gì mà các tướng lĩnh đã quán thông tinh thần cho bọn họ. Nói cho bọn họ, loạn chính là chết, sợ cũng chết, xông tới chính là thắng, dũng mãnh chính là thắng. Sư hổ (sư tử - hổ) không cần lo lắng tới an nguy của bản thân, bởi vì chúng có khí phách làm cho người khác sợ hãi.
Bọn họ chính là sư hổ chi binh, bọn họ chính là rồng trong mây, bọn họ nhất định chiến là thắng!
Roạt một tiếng đồng nhất vang lên, toàn bộ hắc giáp kỵ binh đều là treo cung, cầm mâu, giương thuẫn, thế đi không ngừng. Nội quân của Chu Sán tuy tinh, nhân số tuy đông, nhưng cho đến hiện tại vẫn không thể ngăn trở thế xung phong của thiết giáp binh!
Cùng với tiếng vang chỉnh tề, kỵ binh co người tích lực, trường mâu đột nhiên mà ra, hướng tới trước đầu ngựa vài thước, lập lòe hào quang làm cho người ta sợ hãi, thuẫn bài giương lên, chiến mã bốn vó tung bay, lập tức xông lên.
Hai cánh là tặc binh, đối diện cũng là tặc binh, bọn họ đã thân hãm trùng vây, nhưng bọn họ phải phải giết ra đường máu.
Vó ngựa rầm rập, dội vào lòng ngực làm cho người ta muốn hộc máu, khí thế hung hãn, bức bách tặc binh không tự chủ được mà thut lùi, binh sĩ xuất mâu giương thuẫn đã che kín như thiết bản đâm thẳng vào giữa đội hình tặc binh, như một quả chùy thép đập thẳng vào trận địa địch.
Một tiếng hô vang lên, viên đá rơi xuống mặt hồ tạp nên sự xao đọng, tặc binh hoàn toàn kháng không lại thế xung phong của thiết giáp kỵ binh, non nửa đã bị đụng trúng bay bổng lên không, có người rớt lên trên trường mâu, lăng không bay đi, máu tươi vẽ thành một đường, tặc binh đa số thì không có bay lên, nhưng lại như cỏ non bị giẫm đạp ngã rạp xuống đất, thống khổ rên rỉ.
Thiết giáp binh thế tới vừa chậm lại, tặc binh ở hai cánh rốt cuộc cũng đã vọt được lên, đều xuất đao xuất mâu đâm chém tới, chỉ là thiết giáp binh không để ý tới, lại càng không dây dưa, chỉ giương thuẫn bảo vệ hai bên sườn, vẫn vọt tới trước.
Thủ lĩnh bọn họ thế tới vẫn không thay đổi, chỉ hạ một mệnh lệnh với bọn họ, đó là phải tiến tới, xông tới, đâm tới, xé rách hàng phòng ngự của đối thủ.
Địch quân một khi loạn, cơ hội thủ thắng của bọn họ tự nhiên lớn hơn rất nhiều!
Thương đao của các tặc binh giống như đâm trúng một cây thiết côn đang cấp tốc xoay chuyển, trong tiếng đinh đinh đang đang, hỏa lửa bắn ra bốn phía, nhưng vẫn không thể mảy may thương tổn tới quân địch.
Hắc giáp binh chẳng những thế xông tới mạnh, hơn nữa trang bị cực kỳ hoàn mỹ, binh khí của tặc binh đam chém tới, đều trúng lên trên thuẫn bài, giống như gãi ngứa vậy, hoàn toàn không làm gì được hắc giáp binh. Mà khi chém lên trên thuẫn bài, chỉ cảm thấy một lực phản chấn mạnh mẽ từ trên thuẫn bài truyền đến, cầm không vững đơn đao, rời tay mà ra, có những trường thương còn bị gãy, đều kinh hãi mà thụt lùi.
Hắc giáp binh như rồng cuộn tới, chỉ run rẩy lân phiến trên người, các tặc khấu chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh thổi qua, khắp cả người lạnh toát.
Binh này ngăn không được! Toàn bộ tặc khấu trong lòng đều xuất hiện ý nghĩ này.
Hắc long cuộn bụi vàng mà qua, tặc khấu tuy người đông thế mạnh, tuy cũng không bị thương quá nhiều binh mã, khả tặc tâm đã tán, trong lòng lạnh lẽo.
Hàn ý lạnh thấu xương đập vào mặt, máu nóng tung lên, tuy ấm áp mà cũng đầy hàn ý. Chu Sán đã sợ hãi, vi ổn quân tâm, hắn tọa trấn trung quân, nhưng chỉ trong giây lát nội quân phía trướchắn đã như cỏ cây bị gió thổi rạp xuống, tướng cầm đầu đem thi thể trên trường mâu hất lên, mang theo máu lăng không giương nanh múa vuốt mà bay về phía hắn.
Thịch một tiếng, thi thể rơi xuống đất, bụi bậm bay mù mịt, Chu Sán cảm thấy trong ngực như bị sốc, trên mặt không còn chút máu.
Một cự long giương nanh múa vuốt rít gào rống giận đang xông tới hắn, tặc binh tuy đông nhưng không thể chống cự, kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, tùy ý để trường mâu đâm xuyên qua, vó ngựa dẫm lên, bọn họ chưa bao giờ gặp qua kẻ địch hung mãnh cường hãn như thế, như là quái thú hồng hoang vậy!
Là trốn hay là chiến? Trong đầu Chu Sán xuất hiện suy nghĩ này, giây lát hắn liền đưa ra một quyết định có lợi cho hắn nhất. Trốn!
Tặc phỉ có thể tụ lại, nhưng tính mạng bản thân thì chỉ có một.
Mỗi lần tặc phỉ không thể thành được gì, là do thời khắc mấu chốt nhất đều là do đầu lĩnh thiếu dũng khí lì lợm liều mạng, bọn họ chỉỷ vào ưu thế về nhân số, vào thời điểm mấu chốt nhất đều lo lắng cho tính mạng bản thân trước nhất, Lịch Sơn Phi như thế, Địch Nhượng như thế, Chu Sán hắn cũng như thế!
Chu Sán hiểu được, loại thiết giáp kỵ binh này chỗ lợi hại nhất, chính là tốc độ.
Tốc độ hình thành lực lượng, tốc độ hình thành sự sắc bén, tốc độ hình thành lực phá hoại làm cho người ta sợ hãi, chỉ có cách kềm hãm tốc độ của bọn họ, chỉ có cách làm cho bọn họ chạy không được, tặc binh mới có thể chiến thắng.
Chỉ tiếc rào sừng hươu hào sâu mà hắn phòng bị Tùy quân tấn công doanh trại đều bố trí về phía thành Tương Dương. Hắn nằm mơ cũng không có nghĩ đến sẽ có một đội kỵ binh như vậy từ sau lưng mà xông tới.
Mình không thể kềm hãm thế xung phong của bọn họ, nhưng lần sau thì sẽ không thành vấn đề. Nhưng mình còn có lần sau hay không?
Mang theo ý niệm này trong đầu, Chu Sán đã quay đầu ngựa, chạy xéo sang một bên. Tốc độ chạy trốn của hắn cũng mau, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh xẹt qua sau lưng cách không xa, thầm nhủ may mắn.
Bọn họ chỉ thấy được hoàng long hồng xà quấn lấy cùng một chỗ, theo quy mô mà thấy, hồng xà thậm chí so với hoàng long còn muốn khổng lồ hơn, chỉ là hoàng long chỉ thoáng chấn động lân giáp, rung chuyển thân hình, hồng xà đã không chịu nổi, đứt gảy từng đoạn, không thành trận hình.
"Thần binh trời giáng, Tương Dương được cứu!" Khổng Thiệu An lắc đầu, kích động nói.
"Thần binh trời giáng, Tương Dương được cứu" Các binh tương ở đầu thành cao giọng hô, khí thế to lớn, xa xa truyền đi, tiếng vang từ núi xa truyền lại, trong lúc nhất thời tiếng hô cùng tiếng vang giao thoa cùng một chỗ, vang vọng mãi không thôi. Thành binh nhìn thấy hoàng long uy mãnh, hận không thể đầu thân vào trong hoàng long, cùng bọn họ tiêu diệt tặc binh.
Đậu Dật lại không có hô, chỉ cau mày, lẩm bẩm nói: "Vẫn chưa có thắng. Tặc binh còn rất nhiều. Tặc binh nếu phản kích, thần binh tất nguy hiểm".
Hắn lẩm bẩm tự nói, trầm trọng lo lắng mà quan sát, nhưng trong lòng còn có nghi hoặc lớn hơn nữa, binh cứu viện là của ai?
Nhưng binh sĩ trên đầu thành hưng phấn cũng không thể tự chủ, đã quên nghi hoặc này, dưới thành lúc này lại có biến hóa.
Hoàng long dưới thành đã phá vây mà ra, xông thẳng đến phần đuôi của hồng xà, đột nhiên tách ra, giống như hình thành hai cái chập cheng thật lớn, được hai bàn tay vô hình vận chuyển, đột nhiên vỗ vào, sau đó hồng xà đã da tróc thịt bong biến thành con rắn nhỏ, bốn phía từ trong chập cheng mà ra.
Tặc binh đã tán loạn, không thành trận hình, Đậu Dật thở ra một hơi dài, tuy không tính là rất hiểu dụng binh, nhưng cảm giác hoàng long lắc đầu vẫy đuôi đều có thứ tự, lực công kích cực mạnh, không phải là đám người Chu Sán có thể chống cự.
Tiếng rống giận kinh thiên từ trong miệng hoàng long xuất ra, "Chu Sán đã chết, thiên binh tất thắng!"
Trong tiếng rống giận, hào quang bắn ra, Đậu Dật trong lòng khẽ run, quay đầu nhìn lại mới phát hiện, mặt trời không biết từ khi nào đã phá tầng mây, đở rực từ phía núi xa, hào quang chiếu rọi, Hán Giang ở phương xa lấp lánh sáng ngời như dát vàng, non sông tú lệ có thể thấy được, bầu trời tràn đầy mây đỏ, cảnh sắc huy hoàng.
Trời đã sáng, Đậu Dật lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ, trên thực tế trời đã sớm sáng, sáng vô thanh vô tức làm cho người ta khó có thể phát hiện.
Nhưng dưới cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy, vô luận thiết giáp kỵ binh hay thủ hạ của Chu Sán vẫn đang đánh nhau sinh tử, dưới mặt trời đỏ rực tỏa sáng, chém giết chỉ càng thêm phần lãnh khốc thảm thiết.
Cục diện đã thay đổi, nhiều ít cũng đã thay đổi, vốn là quần đạo bao vây thiết giáp binh giờ lại biến thành thiết giáp binh bắt đầu tàn sát đạo phỉ.
Tướng cầm đầu thiết giáp binh trường thương chỉ chỗ nào, thiết giáp binh công chỗ đó, rất nhanh tặc binh hơi chút tụ lại đã bị đánh tan, chủ lực cho dù tụ lại được, nhưng nghe được Chu Sán đã chết, các tặc binh tuy hung hãn, cũng không còn lòng dạ nào mà ứng chiến, chạy trốn ra bốn phía.
Chu Sán khi nghe được Chu Sán đã chết, thực nghĩ chính mình đã chết, cho dù không chết, thì so với xác chết biết đi cũng không khác là bao nhiêu.
Hiện tại hắn gấp như chó nhà có tang, vội vàng như các lọt lưới, len lỏi mà ra ngoài, may mà địch binh tuy mạnh, lại chỉ đi đánh chỗ quần đạo tụ tập, cũng không đuổi theo.
Một ít nội quân tử sĩ bám sát theo, không rời một bước. Người đi theo Chu Sán chậm rãi tụ lại, như cầu tuyết lăn xuống đã tụtập lại mấy trăm người, nưhng sắc mặt đều sợ hãi, chỉ cắm đầu mà chạy trốn.
Chu Sán trong loạn quân chạy ra, phân biệt phương hướng xong lập tức nhằm hướng đông mà chạy đi, nơi đây tuy có Hán Thủy cắt ngang, nhưng căn cứ theo hắn biết, có cầu gỗ, nước sông cũng cạn, có thể lội qua, đến lúc đó đường bốn phía thông thoáng, chạy đi đâu cũng được. Còn phương bắc, thì nghĩ cũng không nghĩ, mới vừa rồi đạo phỉ đã nói có quan binh đánh tới, nói vậy nhất định có trọng binh mai phục.
Hắn dẫn thủ hạ một đường chạy như điên, mặt trời đã mọc, mặt sông sáng ngời cũng có thể thấy được rõ ràng, Chu Sán nghe được âm thanh chém giết xa dần, không khỏi có chút an tâm.
Nhưng an tâm bất quá chỉ một lát, chỉ cảm giác thấy mặt đất rung động, oành oành ầm ầm, bọn họ vốn thúc ngựa chạy như điên, khó tránh tiếng vo ngựa vang lớn, nhưng âm thanh lại là từ bên sườn vọng tới, không khỏi làm cho Chu Sán trong lòng chấn động.
Quay đầu nhìn qua, thấy lại có một đội thiết kỵ từ bên sườn xông tới, trang bị cùng với đội thiết giáp binh mới vừa rồi giống nhau như đúc, chỉ là nhân số ít hơn rất nhiều, nhưng khí thế mãnh liệt cũng không thua kém. Tướng cầm đầu cũng cầm trong tay trường thương, sau lưng đeo cung cứng, sắc mặt trắng trẻo, hai hàng lông mày như đao! Cưỡi một thớt ngựa toàn thân trắng nõn như là ánh trăng, thần tuấn phi thường.
Chu Sán cả người đổ mồ hôi, nghĩ đến cái gì thiên binh tất thắng, không khỏi lạnh người, thầm nghĩ những người này chẳng lẽ thực chính là yêu nhân rắc đậu thành binh biến ra, bằng không làm sao có thể hùng tráng uy mãnh, xuất quỷ nhập thần như thế?
"Ngăn cản bọn họ!" Chu Sán hô lên, phất tay chỉ, hiệu lệnh nội quân đi ngăn cản, hắn thì không chút do dự phóng ngựa chạy như điên, dọc theo Hán Thủy mà lên.
Chỉ cần qua cầu, nhất định có thể chạy trốn!
Nội quân nhìn thấy Chu Sán chạy trốn, đều do do dự dự, có người xông lên ngăn cản thiết giáp binh, có người không muốn bán mạng nên cũng chạy theo Chu Sán. Chu Sán khó khăn lắm mới chạy tới gần cầu, nhìn thấy cũng có vô số tặc binh cũng chạy đến chỗ này, tặc binh biết ở đây có cầu, chạy trốn đến đây cũng không ít, bên kia còn chưa xuống, thì bên này đã muốn xông lên, Chu Sán trong lòng dâng lên ý lạnh, thầm nghĩ chẳng lẽ hai bờ sông Hán Giang đều có đại binh mai phục? Trốn tới chỗ nào bây giờ?
Nội quân phía bên kia cũng đã nhanh chóng tiếp cận thiết giáp binh, tướng lãnh cầm đầu trầm giọng quát: "Bắn!"
Các binh sĩ đã sớm giương cung lắp tên, mấy trăm mũi tên rợp trời bắn xuyên qua. Bọn họ biết rõ cách đánh gần lẫn xa, vô luận thế nào, bắn xa hay gần đều có cách của nó, một đợt loạn tiễn này là cách chiếm ưu thế tốt nhất, vừa đánh người vừa mở đường.
Tặc chúng da đầu tê dại, thầm nghĩ sao lại là chiêu này, tặc chúng phía trước nghe vù vù rồi ngã rạp xuống, như lúa bị cắt ngang. Thiết giáp binh ngựa mau người mau, đã đến trước mặt tặc khấu.
Tặc chúng mới vừa trải qua thiết giáp binh đồ sát, hoặc là đã thấy qua thiết giáp binh đồ sát, lần này thông minh hơn nhiều, biết đối phương hạ chiêu quá nửa là trường thương đâm đến, đem mọi người đâm thủng lỗ chỗ, không thể chống cự, nên đều tản ra bốn phía.
Chiêu này tuy sớm đoán trước, đối với tặc chúng mà nói thì cũng không thể phá giải. Nhưng tuy không thể giải, nhưng vẫn có thể lẩn tránh.
"Đao!" Tướng cầm đầu lại quát lên, các binh sĩ đeo cung rút đao, biến hóa đường lối, binh phân hai lộ, áp sáp tới.
Trận hình biến đối, phạm vi công kích bỗng nhiên tăng lớn, thiết giáp binh lần này không có xung phong, mà là áp sát tặc phỉ.
Trường đao ra khỏi vỏ, nghe xoạt một tiếng, chỉnh tề to rõ, thanh âm làm cho người ta nổi da gà, trong lúc nhất thời thanh âm rõ ràng, ánh đao thắng tuyết!
Các kỵ binh trang bị trường đao so với trường đao bình thường cũng có sự khác biệt, dài ước chừng nửa thước, tay cầm của trường đao cũng dài hơn tay cầm của yêu đao bình thường, huy động trên lưng ngựa, quang ảnh tung hoành, chém người không chút cố sức.
Tặc chúng nhìn thấy trường đao giống như tuyết hạ xuống, đều vung binh khí chống cự, có sử thương, có dùng đao, chỉ là nghe được tiếng xoạt xoạt vang lên, thương đứt đao gãy đầu bay, ánh đao tung bay như bông tuyết, ánh hồng quay cuồng, máu tươi tứ phía.
Một đầu người bay lên, cả thân thể biến thành hai mảnh, một luồng máu đỏ bay múa đầy trời, trong không khí tràn ngập mùi máu đậm đặc, cũng không có gì là lạ thường.
Quần đạo rất nhiều người binh khí đã không đỡđược một đao của kỵ binh, trường đao của thiết giáp binh chẳng những dài, hơn nữa sắc bén vô cùng! Đầu người bay lên, hai mắt trợn lên đầy vẻ khó tin, không chết thì đã sớm sợ hãi, liên tục té ngã lộn nhào, có người lập tức lăn xuống sông, có người bị vó ngựa đạp chết, trong lúc nhất thời mấy trăm binh sĩ Chu Sán vất vả tụ tập được đã bị đạp bằng, tướng cầm đầu kia cũng thúc ngựa phóng nhanh, trong giây lát đã rút gần khoảng cách với Chu Sán.
Hắn từ trong thiết giáp binh xong ra cực kỳ thần tốc, con ngựa giống như ánh trăng kia bốn vó tung bay, chẳng khác nào là bay lên vậy.
Người nọ đột nhiên đứng dậy, dẫm lên lưng ngựa mà tung người vọt lên, trong không trung giương cung, thân cung như trăng tròn, tiếng quát vang như sấm chấn động cả chân trời, "Tiêu Bố Y ở đây, Chu Sán nhận lấy cái chết!"
Sau một tiếng xoẹt vang lớn, ngựa như bay, người như rồng, tên như điện!
Tên dài chỉ chợt lóe, đã đâm thấu ngực Chu Sán, từ trong ngựa hắn bay ra, mang theo một luồng máu tươi.
Chu Sán ngay cả cơ hội né tránh cũng không có, đã bị mũi tên mang bay lên, rồi rơi xuống như một tảng đá vào trong dòng Hán Giang!