Khí trời mặc dù lạnh, ba người Tiêu Bố Y nhìn nhau, trong lòng vẫn thấy ấm áp.
Nhất là Đỗ Như Hối cùng Lâm Khả Khanh, sau khi gặp đạo phỉ đại nạn không chết, lại có chỗ nương tựa, khó tránh khỏi trong lòng phấn chấn. Đỗ Như Hối nhìn thấy cổ tay người yêu bị thương, mơ hồ có máu tươi chảy ra, không khỏi có chút đau lòng, mà trước mặt Tiêu Bố Y, cũng không tiện quá mức quan tâm, chỉ cầm tay nàng. Lâm Khả Khanh chậm rãi lắc đầu, ý bảo không sao.
Tiêu Bố Y lúc này mới chú ý tới Đỗ Như Hối lạnh lẽo trun run, ăn mặc có chút đơn bạc, không khỏi kỳ quái hỏi, "Ao ngoài của ngươi đâu? Chẳng lẽ tên lưu manh chạy rồi?"
Đỗ Như Hối cười khổ nói: "Cái đó cũng không phải, ta cũng chưa đến nỗi vô dụng như vậy. Hiệp sĩ bảo ta trói chặt hắn, ta thấy hắn rất lạnh, nên đã lấy áo của ta mặc cho hắn".
"Ngươi thật hảo tâm" Tiêu Bố Y chỉ có thể lắc đầu, thầm nghĩ thư sinh này không thể nói lý, đi tới trước mặt tên lưu manh, thấy hắn tuy được mặc thêm áo, trên mặt cũng đã lạnh tới xanh mét, nhìn thấy Tiêu Bố Y tiến tới gần, tên lưu manh cả người phát run, cầu xin nói: "Đại hiệp, ta không có lừa người, người đừng giết ta!"
Đỗ Như Hối ở một bên nói: "Tiêu tướng quân, người này tội không đáng chết, ta thấy hay là thả hắn đi".
Tiêu Bố Y gật đầu, đưa tay giải khai dây trói cho tên lưu manh, đem áo quần trả lại cho hắn, thả hai khối ngân đậu trên tay hắn, mỉm cười nói: "Ngươi chịu khổ rồi, bất quá ngươi không gạt ta, ta cũng không lừa ngươi".
Tên lưu manh kinh ngạc tiếp nhận, cũng không biết Tiêu Bố Y rốt cuộc là dạng người gì.
Tiêu Bố Y chậm rãi đứng dậy, dúm môi huýt lên một tiếng dài, tiếng huýt còn chưa dứt, Nguyệt Quang đã như bay mà đến, cọ cọ vào Tiêu Bố Y, có chút thân thiết.
Tiêu Bố Y nói với hai người Đỗ Như Hối, "Đi theo ta".
Hắn thúc ngựa nhằm hướng bắc mà đi, Đỗ Như Hối thầm nghĩ Tương Dương ở phía nam, người lại đi phương bắc làm việc, làm sao mà tiện dẫn chúng ta đi cùng?
Chỉ là Tiêu Bố Y đã cứu tính mạng hai người, đừng nói là hướng bắc, cho dù lên núi đao bọn họ cũng sẽ đi theo, lập tức bảo Lâm Khả Khanh lên ngựa, theo sát sau Tiêu Bố Y.
Tên lưu manh đang cầm ngân đậu, trong lúc nhất thời trong lòng không biết là tư vị gì, nhìn thấy ba người đi xa, dần dần không thấy, lúc này mới vững tin mình đã thoát được tính mạng, đột nhiên lên tiếng khóc lớn nói: "Mẹ của ta ơi".
Hắn vừa khóc, năm loại cảm giác cùng xuất hiện, rốt cuộc là vì cái gì, cho dù chính hắn cũng không thể rõ được.
Ba người giục ngựa đi trước, Tiêu Bố Y cũng không nói gì, tính toán gì, Lâm Khả Khanh lại đem tất cả những gì dã phát sinh kể lại cho Đỗ Như Hối nghe, Đỗ Như Hối nghe thấy Tiêu Bố Y đơn đao vào chỗ của tặc phỉ như vào chỗ không người, không khỏi thấp giọng nói: "Tiêu tướng quân quả nhiên không giống bình thường, nếu không có bực nhân vật này, thì làm sao mà đạo phỉ trong thiên hạ đều sợ hãi? Theo ta được biết, Đại Tùy có thể có loại thành tựu như hắn, cũng chỉ có Trương tướng quân, chỉ tiếc…"
Nói tới đây, Đỗ Như Hối than nhẹ một tiếng, thần sắc có chút buồn bã.
Lâm Khả Khanh lại nhẹ giọng nói, "Như Hối…"
Nàng muốn nói gì, rốt cuộc ngừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Bố Y một cái, nhẹ giọng nói: "Không biết Tiêu tướng quân muốn dẫn chúng ta đi nơi nào, con đường này là đi tới Đồng quan, chỗ của Tiêu tướng quân lại là Tương Dương, chúng ta lúc này chẳng phải là đều nam đầu bắc sao?"
Đỗ Như Hối tuy là thông minh, trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra, chỉ nói: "Tiêu tướng quân làm việc, hiển nhiên là có đạo lý của người".
Hai người thanh âm tuy nhỏ, Tiêu Bố Y lại nghe rõ ràng, cũng không quay đầu lại, chỉ mỉm cười nói: "Ta có chuyện quan trọng phải đi phương bắc, không thể đưa hai người các ngươi đi Tương Dương được…"
Đỗ Như Hối sợ hãi nói: "Sao dám làm phiền Tiêu tướng quân, bởi vì chuyện của chúng ta mà chậm trễ lộ trình của Tiêu tướng quân, cái này cũng làm cho ta sợ hãi. Thật ra nếu Tiêu tướng quân có việc, ta cùng Khả Khanh trực tiếp đi tới Tương Dương là được rồi".
Tiêu Bố Y quay đầu lại cười cười, "Nhưng ta còn lo lắng, không phải lo lắng các người không đi Tương Dương, mà là sợ đường xá lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hôm nay thế đạo loạn lạc, đạo phỉ hoành hành, lẻ loi một mình đi đường rất là nguy hiểm. Dẫn hai người đi Đồng quan, là do ở đó ta có người quen, bảo họ đưa hai người đi Tương Dương. Nói như vậy, đường mặc dù có xa chút, nhưng dù sao cũng an toàn hơn rất nhiều".
Trong khi nói chuyện, ba người đã tới ngoài thành Đồng quan, Tiêu Bố Y tiện tay tháo mũ tre xuống đội lên đầu, che hết nửa mặt, giục ngựa đi vào Đồng quan, cũng rất nghênh ngang.
Hắn hiện tại sớm đã không phải tướng quân, bất quá theo hắn biết, công văn truy nã cũng không có tới Đồng quan, nhưng vì cẩn thận không nghĩ nhiều chuyện, nên vẫn che khuất khuôn mặt đi.
Đỗ Như Hối Lâm Khả Khanh thấy hắn như là tặc phỉ, trong lòng cũng lo sợ, Tiêu Bố Y kéo một người dân hỏi Phúc Hưng ký ở nơi nào. Lâm Khả Khanh khó hiểu, hạ giọng hỏi, "Phúc Hưng ký là tiệm đồ thêu, ở Trung Nguyên rất có danh tiếng, chủ yếu là kinh doanh đồ thêu Giang Nam, Tiêu tướng quân hỏi Phúc Hưng ký làm cái gì?"
Đỗ Như Hối lắc đầu, "Mới vừa rồi Tiêu tướng quân nói ở Đồng quan có người quen, hẳn là Phúc Hưng ký này chắc? Nhưng người hình như cũng là lần đầu tới nơi này".
Tiêu Bố Y nhìn thấy hai người suy đoán, cũng không nói gì, dẫn theo hai người trực tiếp tới Phúc Hưng ký, Chưởng quỹ nhìn thấy ba người đến, tự mình ra chào: "Ba vị khách quan, chúng ta nơi này có đồ thêu…"
Tiêu Bố Y khoát khoát tay, "Ta không mua đồ thêu, ta tìm thập nhất khẩu".
Hắn nói khó hiểu, Chưởng quỹ sắc mặt lại khẽ biến, trên dưới đánh giá Tiêu Bố Y một cái, "Khách quan có thể có một văn tiền?"
Hai người đối đáp kỳquái, Đỗ Như Hối, Lâm Khả Khanh nhìn nhau ngạc nhiên, khó hiểu. Tiêu Bố Y sờ tay vào ngực, móc ra một đồng tiền đưa cho Chưởng quỹ.
Chưởng quỹ bất động thanh sắc tiếp nhận đồng tiền, cẩn thận nhìn một hồi lâu, rồi trả lại cho Tiêu Bố Y, nhẹ giọng nói: "Mời ba vị khách quan đến hậu đường nói chuyện".
Hắn đi trước dẫn đường, Tiêu Bố Y gật đầu, đi theo phía sau hắn.
Hậu đường bài trí có chút thanh nhã, Chưởng quỹ cho người dâng trà xanh, rồi cho rời khỏi hậu đường, lúc này mới trầm giọng hỏi, "Vị tiên sinh này, không biết có gì phân phó?"
"Còn không biết Chưởng quỹ họ gì?" Tiêu Bố Y hỏi.
Chưởng quỹ cung kính nói: "Tiểu đệ họ Lục, Lục Kỷ Đạo."
Đỗ Như Hối lấy làm kỳ, thầm nghĩ Tiêu Bố Y không biết Chưởng quỹ, mà xem bộ dạng này thì Chưởng quỹ cũng không nhận ra Tiêu Bố Y, sao lại nghe theo Tiêu Bố Y như vậy?
Tiêu Bố Y đưa tay chỉ hai người Đỗ Như Hối, mỉm cười nói: "Lục Chưởng quỹ, hai vị này là bằng hữu của ta, muốn đi Tương Dương, mong Chưởng quỹ người hỗ trợ…"
Chưởng quỹ hỏi: "Tiên sinh, còn không biết người có cấp bách hay không, nếu khẩn cấp, ta sẽ an bài xe ngựa lập tức đưa bọn họ đi. Nếu không vội thì ngày mai theo[thương đội đi Tương Dương, chắc chắn ổn thỏa".
Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Như vậy ngày mai theo thương đội là được, bọn họ cũng không tính là quá gấp. Ta đem bọn họ giao cho người, làm phiền Lục Chưởng quỹ rồi".
Lục Kỷ Đạo vẫn không có ngồi xuống, nghe vậy cung kính nói: "Tiên sinh nói quá lời rồi, cái này vốn chính là bổn phận của ta".
Tiêu Bố Y vươn người đứng lên, "Như thế là tốt nhất, ta còn có việc, không thể trì hoãn, Đỗ huynh, cáo từở đây. Người nếu tin ta, thì cứ nghe theo Lục Chưởng quỹ an bài là được. Tới Tương Dương, đi tìm Ngụy Chinh, hắn chờ người đã lâu".
Đỗ Như Hối đầu đầy mê muội, cũng không biết Tiêu Bố Y cùng Phúc Hưng ký rốt cuộc có quan hệ như thế nào.
Tiêu Bố Y xoay người muốn đi, đột nhiên dừng lại, đưa tay vào trong lòng móc ra một đỉnh vàng, nhét vào tay Đỗ Như Hối, "Đỗ huynh cùng Khả Khanh khi kết hôn ta cũng không chắc đã có mặt, đỉnh vàng này là để chúc mừng, mong Đỗ huynh không nên chê thô tục".
Đỗ Như Hối xúc động nói: "Cái này… người… thật sự quá mức khách khí rồi, ta còn chưa thể báo…" Hắn là người cẩn thận, thấy từ đầu tới cuối, Chưởng quỹ chỉ xưng hô Tiêu Bố Y là tiên sinh, cũng không hỏi tên họ, cũng sẽkhông xưng hô tên họ của Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Đỗ huynh mới là khách khí, được rồi, ta không thể trì hoãn nữa, tạm thời cáo từ, ngày khác gặp lại, không cần tiễn".
Hắn sau khi nói xong, sải bước mà ra khỏi hậu đường. Lục Chưởng quỹ tiễn hắn đi ra ngoài, cũng không nói nhiều.
Đỗ Như Hối, Lâm Khả Khanh hai người nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết như thế nào cho phải.
Đợi chốc lát, Lục Chưởng quỹ quay trở lại, cười nói: "Hai vị mời theo ta tạm thời nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lên đường đi Tương Dương" Hắn đi trước dẫn đường, đưa hai người tới một gian đình viện có chút u tĩnh, cáo lui ra ngoài, chỉ chốc lát, nha hoàn đã đưa tới đồ để tắm rửa, cũng rất chu đáo cung kính.
Đợi sau khi tất cả an tĩnh lại, Đỗ Như Hối, Lâm Khả Khanh hai người tìm được đường sống trong chỗ chết, kinh qua đau khổ, chỉ cảm thấy nơi này chẳng khác gì tiên cảnh. Lâm Khả Khanh nghi hoặc hỏi, "Như Hối, Tiêu tướng quân hào phóng hơn người, võ công cái thế không cần nói cũng biết, còn không biết người đi phương bắc có chuyện gì quan trọng, chỉ hy vọng người lên đường bình an là tốt rồi".
"Người phi thường làm chuyện phi thường," Đỗ Như Hối khẽ thở dài: "Tiêu tướng quân là người phi thường, làm việc quả thực quỷ thần khó lường, không phải ta có thể tưởng tượng được. Người cứu tính mạng của hai ta, lại hậu lễ đem tặng, không cần cảm ân, thật sự là người hiếm thấy, ta nếu tới Tương Dương, cũng sẽ vì người mà dốc toàn lực, cũng trông mong Tiêu tướng quân sớm ngày bình yên quay về, có thể thấy được người đi vội vàng, chỉ sợ là chuyện cực kỳ trọng yếu hiểm ác…"
"Tiêu tướng quân lẻ loi một mình làm việc, không khỏi quá mức hung hiểm" Lâm Khả Khanh lo lắng hỏi.
Đỗ Như Hối lại nở nụ cười, "Tiêu tướng quân mặc dù lẻ loi một mình, nhưng nàng xem Phúc Hưng ký ở Đồng quan này là rõ, người trên đường cũng không một mình, người làm việc rất thỏa đáng, nàng cứ yên tâm".
"Còn không biết Phúc Hưng ký cùng Tiêu tướng quân có quan hệ như thế nào?" Lâm Khả Khanh nhẹ giọng hỏi.
Đỗ Như Hối lắc đầu, "Khả Khanh, đây không phải là chuyện mà chúng ta hỏi, cũng không nên tự đoán".
Lâm Khả Khanh gật đầu, dựa sát vào trong lòng Đỗ Như Hối, nhẹ giọng nói: "Như Hối, chàng tự phụ học vấn, nhưng vẫn không được trọng dụng. Thiếp sớm nghe nói về Tiêu tướng quân này, chàng cũng sớm đã muốn tìm nơi nương tựa ở chỗ Tiêu tướng quân, chỉ trông mong làm thủ hạ của một nhân vật như vậy, thì chàng có thể thi triển một thân sở học".
Đỗ Như Hối gật đầu, trong lúc nhất thời thần thái bay bổng, tuy nói không nên tự đoán, nhưng trong lòng cũng đang suy nghĩ, Tiêu Bố Y rốt cuộc đi phương bắc làm cái gì, người cùng Phúc Hưng ký là có quan hệ gì?
Tiêu Bố Y giờ phút này đã rời Đồng quan, trực tiếp xuối theo Hoàng Hà, Đỗ Như Hối đoán cũng không sai, hắn bề ngoài mặc dù là đơn thương độc mã tới thảo nguyên, nhưng cũng không phải là hành động một mình.
Lúc này thế lực sĩ tộc hào môn đồng minh cùng Viên gia như ẩn như hiện, Tiêu Bố Y hưởng thụ tiện lợi trước đó chưa từng có.
Chỉ nói Phúc Hưng ký, Trung Nguyên nơi nào cùng có phân hiệu, thuận tiện không cần nói cũng biết, nhưng lại ít có người biết, chỉ bằng đồng tiền đặc thù mà Viên Lam cấp cho, đã có thể điều động cả Phúc Hưng ký ở Trung Nguyên.
Đương nhiên ngoại trừ đồng tiền, còn cần có ám ngữ, hai người qua lại, thì có thể phân phó Chưởng quỹ Phúc Hưng ký làm việc.
Tiêu Bố Y tuy nhập chủ Tương Dương, Ba Lăng cùng Nghĩa Dương, nhưng cũng không có nghĩa là Đồng quan sẽ không có thế lực của hắn. Hắn ở ngoài sáng, Viên Lam âm thầm trong tối lại phát huy sự khôn khéo cùng nhân mạch của thương nhân, không ngừng tiến hành thẩm thấu tới các nơi ở Trung Nguyên. Đương nhiên hắn thẩm thấu cũng không phải là thuận tiện cho thế lực, mà đại đa số là lấy sinh ý làm chính.
Chẳng những là Đồng quan, thậm chí các quận bên kia Hoàng Hà, nhiều ít cũng có địa điểm tiếp ứng, Tiêu Bố Y nghĩ ra phương pháp dùng chim truyền tin, hơn nữa Viên gia liên hợp đồng minh với sĩ tộc hào môn, vô luận Tiêu Bố Y tới nơi nào, cũng có thể có được sự tiện lợi trước nay chưa có.
Nghĩ đến Đỗ Như Hối cũng tuyệt không phải hư danh, sau khi tới Tương Dương liên thủ cùng Ngụy Chinh, quản lý các quận cũng sẽ dễ dàng, Tiêu Bố Y trong lòng có sự thoải mái nói không nên lời, giục ngựa nhẹ phi, mục tiêu là Thái Nguyên!
Nơi này, hắn đương nhiên còn muốn dừng một lát, đi gặp Lý Tĩnh thương thảo đại kế thảo nguyên.
***
Vũ Văn Thuật đã hấp hối.
Vô luận là thần y hay là thần côn, khi nhìn thấy Vũ Văn Thuật cũng đều nói, hắn tuyệt đối sống không quá mấy ngày nữa.
Trước giường, ba con trai của Vũ Văn Thuật khóc nức nở, cha mặc dù còn chưa chết, Vũ Văn Hóa Cập, Vũ Văn Trí Cập và Vũ Văn Sĩ Cập đã thương tâm như đã có tang.
Vũ Văn Sĩ Cập bởi vì là Phò mã, mặc dù bị Tiêu Bố Y đánh cho bị thương, tiền đồ dù sao còn có công chúa bảo chứng, cũng không có lo lắng đến mức như hai vị huynh trưởng.
Mặc dù là lão tam, nhưng hắn so với hai vị huynh trưởng thì thoải mái hơn nhiều, Vũ Văn Hóa Cập thì mạng cũng không tốt như vậy, chỉ có thể khóc, "Cha à, ngươi không thể chết, người chết đi, chúng con làm sao bây giờ?"
Vũ Văn Trí Cập cũng gào lên, "Cha, người nhất định phải kiên trì…"
Vũ Văn Thuật đang hôn mê, thần trì ở bên ngoài cơ thể, phảng phất lại nhớ tới thời nam chinh bắc chiến, hắn cả đời này, làm không ít đại sự, nhưng cho tới bây giờ, cũng khó thoát khỏi cái chết. Nhớ lại cả đời, rốt cuộc làm được cái gì? Trong hôn mê, Vũ Văn Thuật chỉ nghĩ tới vấn đề này, rất nhiều chuyện hắn cũng không nhớ rõ, nhưng lại chỉ nhớ rõ đối với Dương Quảng luôn vâng vâng dạ dạ. Hắn cả đời này không có gì phải phân nặng nhẹ, chỉ biết là Dương Quảng nói là đúng, thân ở cao vị mấy năm nay mà vẫn được Dương Quảng tín nhiệm cũng coi như là một kỳ tích, hắn biết mình phải chết, nhưng trước khi chết cần phải lừa Dương Quảng một lần, nghĩ tới đây Vũ Văn Thuật trong lòng cười khổ, nghe được ba đứa con trai khóc lóc, Vũ Văn Thuật trong lòng tức giận, dám con này không muốn hắn chết, bất quá cũng là vì để mình lo lắng cho chúng! Nhưng dù sao cũng là con hắn, hắn muốn vì bọn chúng mà lo lắng đường lui, nhưng hắn còn có thể có kế sách ứng đối gì, Từ Hồng Khách chạy thoát, hắn biến không ra một Trần Tuyên Hoa, chết có lẽ đối với hắn mà nói, cũng là một sự giải thoát. Nhưng cho dù là trước khi chết, hắn cũng không rõ Từ Hồng Khách tại sao lại muốn gạt hắn, hắn là người của Thái Bình đạo sao, hắn làm như vậy để làm gì?
Trong khi mơ mơ màng màng, nghe được hạ nhân cao giọng nói: "Hoàng môn thị lang Bùi đại nhân đến".
Vũ Văn Thuật tinh thần khẽ chấn, thầm nghĩ Bùi Củ vẫn đang ở Trương Dịch mà, sao lại tới Dương Châu?
Bùi Củ chậm rãi đi tới trước giường Vũ Văn Thuật, Vũ Văn Hóa Cập đứng lên, vẻ mặt cầu xin nói: "Bùi đại nhân, gia phụ sợ rằng qua không được, vậy phải làm sao bây giờ…"
Bùi Củ than nhẹ một tiếng, "Vũ Văn công vì triều đình cạn kiệt tâm lực, thân nhiễm bệnh nặng, Thánh thượng cũng lo lắng, lần này là Thánh thượng muốn ta đến thăm trước".
Vũ Văn Thuật nghe được hai chữ Thánh thượng, mí mắt giật giật, một lát sau rốt cuộc mở mắt ra, môi nhúc nhích, cảm giác ngoài mặt cứng ngắc, phát không ra tiếng.
Bùi Củ trên mặt lộ ra vẻ thương xót, hắn cùng Vũ Văn Thuật đồng điện xưng thần đã lâu, thấy Vũ Văn Thuật hấp hối, không khỏi có chút thỏ tử hồ bi.
"Vũ Văn tướng quân, Thánh thượng vốn biết người bệnh nặng, vốn định tự mình đến thăm…"
Vũ Văn Thuật khóe mắt lộ ra hai giọt nước mắt, há mồm, nhưng không thể thốt ra lời. Cho dù chính hắn cũng không rõ, hắn rốt cuộc là cảm kích hay là áy náy.
"Nhưng Thánh thượng dù sao cũng không tiện đến đây," Bùi Củ than nhẹ một tiếng, "Bởi vì cái này không phù hợp với quy củ trong cung, nhưng Thánh thượng đối với Vũ Văn tướng quân có chút lo lắng, lúc này mới cho lão phu đến đây, muốn hỏi Vũ Văn tướng quân có yêu cầu gì không?"
Vũ Văn Thuật tinh thần phấn chấn, trong hai mắt đã có chút thần thái, phấn khởi khí lực toàn thân, đưa tay chỉ vào Vũ Văn Hóa Cập nói: "Hóa Cập… thần… chết, Thị lang… xin nói Thánh thượng… chớ… chớ… Thánh thượng… nó… nó…"
Hắn sau khi đứt quãng nói xong những lời này, hì đàm chận tiếng nói, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, nhưng một tay cũng không buông xuống, vẫn chỉ vào Vũ Văn Hóa Cập, vẻ mặt đỏ bừng.
Bùi Củ ánh mắt chợt lóe, quay đầu nói: "Mau mời thái y đến!"
Vũ Văn Hóa Cập tiến lên đỡ cha, la lên: "Cha… cha!"
"Con… tự… sống…" Vũ Văn Thuật đột nhiên không còn tiếng động, ngóng nhìn con mình, hai mắt nước mắt chảy ra, chỉ là thần thái từ từ tán đi.
"Thái y, nhanh!" Vũ Văn Hóa Cập hét lên tê tâm liệt phế.
Thái y rốt cuộc chạy tới, chỉ nhìn thấy ánh mắt của Vũ Văn Thuật, trong lòng đã trầm xuống, đến khi khẽ sờ lên cổ tay Vũ Văn Thuật, bất đắc dĩ nói: "Vũ Văn tướng quân đã quá thế!"
"Ngươi nói dối!" Vũ Văn Hóa Cập gầm lên giận dữ, muốn tới chụp lấy thái y.
"Hóa Cập…" Bùi Củ nhẹ giọng nói: "Không được vô lễ!"
Vũ Văn Hóa Cập vốn đang bi phẫn, nhưng đại bộ phận là vì bản thân, nghe được Bùi Củ nói, đột nhiên nghĩ tới gì, khóc lớn nói: "Bùi đại nhân, cha ta đã qua đời, người…"
Bùi Củ than nhẹ một tiếng, "Con người ai mà không chết, cũng mong Hóa Cập đừng quá đau buồn, người hãy vì lệnh tôn mà chuẩn bị hậu sự, ta cũng nên hồi cung bẩm báo Thánh thượng".
Vũ Văn Hóa Cập sắc mặt khẽ biến, đột nhiên nói: "Bùi đại nhân, xin chậm bước nói chuyện. Trí Cập, Sĩ Cập các ngươi hãy chuẩn bị hậu sự cho cha. Ta cùng Bùi đại nhân có một số việc muốn nói".
Bùi Củ không có gì lấy làm bất ngờ, khóe miệng mang theo nụ cười cao thâm khó lường.
Vũ Văn Hóa Cập cùng Bùi Củ tới nội đường thì dừng lại, Bùi Củ nhẹ giọng hỏi, "Không biết Hóa Cập có chuyện gì?"
Vũ Văn Hóa Cập bỗng nhiên tiến lên hai bước, quỳ rạp xuống đất nói: "Bùi đại nhân cứu ta".
Bùi Củ cau mày nói: "Hóa Cập sao lại nói như vậy? Ta cùng lệnh tôn vẫn luôn giao hảo, ngươi nếu có chuyện gì khó khăn. Ta tuyệt đối không có lý nào mà không giúp đỡ".
Vũ Văn Hóa Cập nước mắt nước mũi ròng ròng, bò đến dưới chân Bùi Củ mà nói: "Bùi đại nhân, gia phụ đột nhiên qua đời, rất nhiều chuyện cũng không thể nào giao phó…"
Bùi Củ sắc mặt khẽ biến, "Ý của ngươi là… hắn ngay cả chuyện Trần phu nhân hoàn dương cũng không có giao phó?"
Text được lấy tại TruyệnFULL.vnVũ Văn Hóa Cập liên tục gật đầu, "Đúng là như thế, mong Bùi đại nhân cứu ta".
"Còn hai đạo sĩ quan hệ đến chuyện Trần phu nhân hoàn dương đâu?" Bùi Củ áp thấp thanh âm nói.
Vũ Văn Hóa Cập mặt lộ vẻ tuyệt vọng nói: "Hoàn Pháp tự còn đó, nhưng Từ Hồng Khách lại không biết đi về đâu".
Bùi Củ ngạc nhiên nói: "Hắn… hắn chẳng lẽ…"
Vũ Văn Hóa Cập bi ai nói: "Ta cảm giác hắn lừa gạt gia phụ, gia phụ trung thành tận tâm, nhưng đã tin lầm người. Gia phụ nguyên nhân chính là vì biết được Từ Hồng Khách cẩu tặc nọ đào tẩu, lúc này mới bệnh nặng không dậy nổi. Nhưng gia phụ vẫn hôn mê, cái gì cũng không có giao phó, ta thật không biết làm thế nào cho phải. Mong Bùi đại nhân nể mặt gia phụ mới mất, mà cứu nhà ta một mạng".
Trước đây có Vũ Văn Thuật ở đó, Vũ Văn Hóa Cập chưa bao giờ quan tâm đến chuyện hoàn dương hoàn âm gì đó. Nhưng Vũ Văn Thuật vừa chết, Vũ Văn Hóa Cập lập tức ý thức được không ổn. Dương Quảng tức giận, cũng không Vũ Văn Hóa Cập hắn có thể chống đỡ. Nếu như không thểđem Trần Tuyên Hoa hoàn dương, cả nhà Vũ Văn cả trăm khẩu rất có thể đều bị nhổ tận gốc. Hắn vốn cũng không tính là thông minh, vẫn luôn sống ở dưới cái bóng của phụ thân, do dự thiếu quyết đoán, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, lại càng ít có chủ kiến gì. Mới vừa rồi Vũ Văn Thuật qua đời, hắn gào khóc cũng không phải là vì phụ thân, mà là vì một nhà già trẻ của mình, lúc này hắn sinh tử du quan, cũng cố không được nhiều, giống như người bị chìm vớ được một cây cỏ, mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, đều nắm chặt không buông.
Bùi Củ ngưng mi nói: "Ngươi nói chuyện hoàn dương là giả?"
Vũ Văn Hóa Cập do dự rồi mới nói: "Bùi đại nhân, ta lúc tìm không được Từ Hồng Khách cũng cảm thấy cổ quái, thông báo cho gia phụ, kết quả là gia phụ lâm bệnh không dậy nổi. Ta lại mới đi chất vấn Hoàn Pháp tự, hắn cũng biết không ổn, lúc này mới nói tất cả đều là Từ Hồng Khách làm chủ sự, hắn chỉ tham tiền tài, những chuyện còn lại hoàn toàn không biết gì cả. Ta hôm nay đã đem hắn nghệm ngặt trông coi, mong Bùi đại nhân nể mặt gia phụ, hướng tới Thánh thượng nói ngọt, nói rõ chân tướng, nếu có thể cứu cả nhà Vũ Văn một mạng, Hóa Cập vĩnh viễn cảm ân đức, kiếp này làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp ơn cứu mạng của Bùi đại nhân".
Bùi Củ thở dài một tiếng, "Hóa Cập, Thánh thượng đi tới Giang Nam tâm nguyện duy nhất chính là đem Trần phu nhân hoàn dương, người đối với việc này đã chờ đợi khá lâu, ta chỉ sợ hướng tới Thánh thượng nói ra chân tướng, người sẽ dưới sự thương tâm bi phẫn, mà đem cả nhà Vũ Văn tru di cửu tộc".
Vũ Văn Hóa Cập trên trán mồ hôi lạnh túa ra, ôm chân Bùi Củ khóc rống lên nói: "Bùi đại nhân, vậy phải làm sao bây giờ? Người nhất định phải cứu ta!"
Bùi Củ trầm giọng nói: "Nếu muốn cứu ngươi cũng không phải là không có cách, nhưng ngươi phải nghe theo ta an bài, tuyệt đối không thể tự tiện có chủ trương".
Vũ Văn Hóa Cập mừng rỡ, liên tục gật đầu nói: "Bùi đại nhân, ta tất cả nghe theo lời người, chỉ cần người có thể cứu cả nhà ta, Hóa Cập suốt đời không quên đại ân đại đức của người!"
Bùi Củ từ trong Vũ Văn phủ đi ra, trực tiếp đi Hoàng cung, chỉ chờ chốc lát, Dương Quảng đã tuyên hắn tấn kiến, mới thấy Bùi Củ đã hỏi, "Vũ Văn ái khanh bây giờ thế nào rồi?"
Bùi Củ mặt lộ vẻ bi thống, "Thánh thượng, Vũ Văn tướng quân người… mới vừa rồi… đã quá thế".
Dương Quảng sắc mặt có chút đờ đẫn, trong mắt hiện lên vẻ bi ai cùng trống rỗng, vô lực ngồi ở long ỷ lẩm bẩm nói: "Vũ Văn Thuật đã chết?"
Vũ Văn Thuật đi theo Dương Quảng mấy chục năm, đối với hắn mà nói, cũng như cái bóng của hắn vậy. Dương Quảng mặc dù biết Vũ Văn Thuật đã hơn bảy mươi, khi bị bệnh thật sự là dữ nhiều lành ít, nhưng khi thật sự nghe tin hắn chết, nội tâm vẫn thừa nhận đả kích rất lớn.
Những người bên cạnh hắn ngày càng mất đi, làm cho trong lòng hắn cũng không nhịn được sự bi thương.
Đầu tiên là Trương Tu Đà, rồi lại Vũ Văn Thuật, hắn không biết sẽ còn bao nhiêu người sẽ rời hắn ra đi!
Không biết trầm mặc bao lâu, Dương Quảng lại hỏi, "Vũ Văn ái khanh trước khi chết, có tâm nguyện gì không?"
Bùi Củ nhẹ giọng nói: "Hắn trước khi chết, cũng chỉ mong Thánh thượng chớ có thương tâm, hắn nhớ nhất vẫn là long thể của Thánh thượng".
Dương Quảng khóe mắt rơi lệ, khẽ thở dài: "Vũ Văn ái khanh cả đời vì Trẫm, cho dù khi sắp chết cũng vẫn tưởng nhớ tới Trẫm, thật là xem như là cực kỳ trung tâm. Trừ việc nhắc tới Trẫm ra, hắn còn có tâm nguyện gì không?"
"Vũ Văn tướng quân không yên lòng nhất chính là ba đứa con trai của hắn".
Dương Quảng gật đầu, "Trẫm sẽ nhớ kỹ" rồi vô lực phất tay, Dương Quảng như không còn chút sức lực nào nói: "Bùi ái khanh, ngươi lui xuống trước đi, Trẫm muốn yên tĩnh".
Bùi Củ ngạc nhiên, nhưng vẫn nói tuân chỉ, sau khi rời Hoàng cung, Vũ Văn Hóa Cập vội vàng chào đón nói: "Bùi đại nhân, Thánh thượng nói thế nào?"
Bùi Củ lắc đầu, "Thánh thượng thương tâm việc lệnh tôn qua đời, tạm thời không có nói tới chuyện Trần phu nhân hoàn dương. Hóa Cập, ngươi tạm thời hồi phủ chuẩn bị hậu sự cho lệnh tôn, chờ sau khi Thánh thượng tuyên triệu, lão phu sẽ biện hộ cho ngươi. Chỉ là lời lão phu phân phó, ngươi có nhớ kỹ không?"
Vũ Văn Hóa Cập liên tục gật đầu, đáng thương ngóng nhìn Bùi Củ, "Bùi đại nhân, một nhà già trẻ Vũ Văn, đều trông cậy vào người, mong Bùi đại nhân hỗ trợ".
Hắn bất đắc dĩ rời đi, Bùi Củ khẽ nhíu mày, tràn đầy tâm sự quay về Bùi phủ.
Còn chưa tiến vào phòng khách, trước hết đã nghe một mùi thảo dược nồng nặc, nhìn thấy trong phòng khách ngồi ngay ngắn một người, kinh ngạc mà ngẩn người, trên bàn đặt chén thuốc, còn đầy tràn chưa có uống, không khỏi cau mày nói: "Minh Thúy, sao lại không uống thuốc?"
Bùi Minh Thúy chậm rãi quay đầu lại, thản nhiên nói: "Cha, người đã trở về".
Bùi Minh Thúy so với lúc rời khỏi Dương Quảng, lại gầy gò hơn nhiều, dung nhan tiều tụy, hai mắt hõm sâu, thoạt nhìn có chút thê lương, chỉ là đôi mi thanh tú cau lại, sự sầu lo cùng trầm ngưng trên khuôn mặt vẫn không mất đi!