GIANG SƠN MỸ SẮC

Đậu Dật nói cũng không chút nào sai, Bùi Hành Quảng trận chiến này quyết không thể bại, nếu bại ra khòi quận Tuyên Thành, về thù Cừu Giang, như vậy Đồ Phục Uy một đường tây tiến, bằng vào hồ Bà Dương đối kháng cùng đại quân Tiêu Bố Y, đến lúc đó lực càn lại thêm một thành, hơn nữa còn có Lâm Sĩ Hoằng, Truơng Thiện An trợ giúp, muốn tấn công cũng sẽ tốn mấy lần khí lực.

Nhìn thấy tất cà mọi người đều xin chiến, Từ Thế Tích nở nụ cười nói: "Các vị đại nhân không cần phổi gấp gáp, thật ra ta cùng Bùi tướng quân đă sớm tra rõ tình th4 hắn dựa theo Lăng Dương sơn mà thủ, La Sĩ Tín muốn công hai quận Cửu Giang, Dự Chương cùa chúng ta thì nhất định phải lấy được yếu đạo Lăng Dương sơn trước, nếu không sẽ bị chúng ta tiền hậu giáp kích, chết không có chồ chôn. Bùi tướng quàn thân kinh bách chiến, La Sĩ Tín vạn người khó địch. Hai người này đấu trí đấu dũng, La Sĩ Tín lần này bất quá chi là đánh nghi binh, bọn họ trong lúc nhất thời hậu viện không tới, tuyệt không có dũng khí dễ dàng xuất binh".

"Hậu viện cùa La Sĩ TÚI nếu tới thi sao?" Khồng Thiệu An khẩn trương hòi.

Từ Thế Tích lại nở nụ cười, "Ta đánh cuộc là hậu viện cùa hắn tuyệt đối sẽ không đến".

Mọi người giật mình, Đỗ Như Hối lại nờ nụ cười nói "Từ tướng quân, chớ có thùa nước đục thả câu nữa, mọi người không cần sốt ruột, thật ra Từ tướng quân đã sớm có kỳ mưu rồi".

Từ Thế Tích mỉm cười nói: "Đỗ Thị Lang nói không sai, thật ra ta đã sớm cùng Đỗ Thị Lang thương lượng từ lâu, nếu luận võ công, La Sĩ Tín hẳn là không kém gì Bùi tướng quân, nếu nói về lãnh binh, La Sĩ Tín nhập ngũ từ nhò, đi theo Trương tướng quân, Bùi tướng quân mấy năm gần đây thanh danh mới khờỊ mặc dù dũng nhưng lại thiếu kinh nghiệm chiến trận. Từ hai điểm này mà nói, La Sĩ Tín mạnh hơn Bùi tướng quân. Nếu để hai người lĩnh quân đối địch, nói thật, hai hổ này tranh chấp, ta cảm thấy La Sĩ Tín có sáu thành thắng nắm chắc".

Mọi người chậm rãi gật đầu, biết Từ Thế Tích nói rất có đạo lý.

"Nhưng lúc này chúng ta nếu thật sự giao chiến, ta lại đánh cuộc Bùi tướng quân tắt thắng" Từ Thế Tích trầm giọng nói.

"Tại sao?" Mọi người kinh ngạc hòL

Từ Thế Tích thản nhiên nói: "Bời vì Bùi tướng quân có Tiêu tướng quân cùng chúng ta chi viện, lực lượng kế tục cuồn cuộn không dứt, La Sĩ Tín là đơn độc mà chiến đấu, như vậy sao có thẻ cùng chúng ta đối kháng?"

"Hắn không phải có Đỗ Phục Uy sao?" Khổng Thiệu An hòi.

Từ Thế Tích trầm giọng nói: "La Sĩ Tín võ công cao cường, binh phép tinh thông, thậm chí còn hơn cả Đỗ Phục Uy, hắn đi đẩu nhập vào Đỗ Phục Uy, các người nói Đỗ Phục Uy sao có thể yên tâm đối với hắn? La Sĩ Tín công Cao Bưu, đánh Lịch Dương, tại Giang Hoài trong quân đã rất có uy vọng, hơn nữa trước đó hắn đã phản bội Trương Tu Đà, Đỗ Phục Uy coi như là khoan hồng độ lượng, nhưng ta nghĩ quá nùa cũng sẽ đối với hắn có rất nhiều kiêng kỵ, cho nên Đỗ Thị Lang đã sớm định ra diệu sách, cho người tại Lịch Dương tung lòi đồn, nói La Sĩ Tín so với Đỗ Phục Uy mạnh hơn, lời này nếu truyền tới tai Đỗ Phục Uy, tất sẽ khiến cho sinh ra nghi kỵ. Bùi tướng quân yếu thế bại lui bất quá là đang chờ đợi thời cơ. La Sĩ Tín chiến tuyến kéo dài, báo cáo thắng lọi liên tục đã khiến cho Đỗ Phục Uy bất an, căn cứ theo tin tức của ta, Đỗ Phục Uy đã chuẩn bị cùng chúng ta đàm phán, đó cũng chính là lúc mà Bùi tướng quân tiến công".

Mọi người đều thư thái, thờ phào một hoi, Đậu Dật mim cười nói: "Không nghĩ tới Từ tướng quân đã sớm quyết thắng ngàn dặm, cũng làm cho chúng ta lo lắng một hồi".

Từ Thế Tích mỉm cười nói: "Bất quá chúng ta đương nhiên cũng không thể trễ nãị phàn gián không được thi cũng phải đề phòng bọn chúng đánh lén. Ta đã cho Đồng Cảnh Trân, Lôi Thế Mãnh hai người thành kỷ thế ỷ giác hộ vệ phía sau Bùi tướng quân. Nếu thật sự muốn chiển, cũng phải dẫn La SĩTínđi ra mới được".

"Nếu đã muốn hòa, chúng ta thật sự muốn cùng bọn chúng giảng hòa sao?" Ngụy Chinh vốn trầm mặc, đột nhiên hòi ra một câu.

Từ Thế Tích cười cười, "Đàm phán bất quá chỉ là kế tạm hoãn, bọn chúng đương nhiên sè không thật hòa, chúng ta cũng như thế!"

La Sĩ Tín giờ phút này đã từ Thước Đầu trấn xuất binh ra ba mươi dặm hạ trại, nhìn về phía xa xa, chi thấy được ờ phương xa quần sơn trập trùng, mặt trời lặn về phía tây. nhưng tia nắng cuối ngày đang ánh lên những tia sáng chói lòa.

Đợi Khi tia sắng chuồi cuối cùng biến mất không thấy, màn đêm vô thanh vô tóc phù xuống, bao phủ mặt đất.

La Sĩ Tín nhìn về Lăng Dương sơn ở nơi xa, mày cau lại. Gió thổi qua, đầy ười tịch mịch, đột nhiên cúi người xuống, ầái một đóa hoa dại đã héo rũ.

Ngóng nhìn đóa hoa dại trong tay, La Sĩ Tín khóe miệng lộ ra nụ cười chua chát. Bùi Hành Quảng là một địch thủ rất thông minh, hẳn hiện tại vẫn. tìm không được sơ hờ của Bùi Hành Quãng, cũng giống như Bùi Hàrứi Quãng đối với hắn cũng như vậy. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Trước doanh trướng gió nhẹ thổi qua, thổi đi đóa hoa dại trong tay La Sĩ Tín. Đóa hoa dại lão đào rơi xuống đất, trờ mình vài lần, tràn đấy cô đơn, giống như doanh trướng ờ trước mặt La Sĩ Tín vậy.

Đột nhiên có chút nhở tới tình cảnh cười nói uống rượu trước đây. đột nhiên nhớ tới Tần Thúc Bào cùng Trình Giảo Kim, có bon hộ ờ đây lúc này, sẽ không cô đơn, đột nhiên nhớ tới ba hổ duới trướng Trương tướng quân tung hoảnh khắp nơi, giết địch vô số. khi đó làm sao từng có cô đơn?

Có bằng hữu, không cô đơn! Nhưng còn hiện tại thi sao, bằng hữu cũng không phải là bằng hữu, ba người bọn họ trong lòng đều có dẳm đâm, hơn nữa dằm này sẽ theo bọn họ cả đòi, vô luận là ngày hay là đêm!

Không biết từ khi nào, trước mắt đă mờ đi, mũi chua xót, La Sĩ Tín ngẳng đầu lên, nhìn lên màn đêm trên trời cao, xuyên thấu qua hình như là nước mắt. xuyên thấu qua màn đêm u ám kia, là một gương mặt tràn đầy sầu khổ đọng lại ở chân trời.

La Sĩ Tín đột nhiên đưa tay ôm lấy ngực, giống như bị một thanh chùy đánh trúng ngực. Khuôn mặt ờ chân trời nọ tuy sầu khồ, nhưng hai mắt lại sáng ngời, như ẩn chứa nụ cười. Nụ cười trôi qua, biến thành nghiêm nghị, sau đó một thanh âm như có như không truyền tới, quanh quần ở bêu tai La SI Tín.

Đã làm sai chuyện. Phải tiệp nhận trừng phạt...

La Sĩ Tín nước mắt rơi xuống, thống khổ mà rên ri một tiếng, hắn vũứi viễn quên không được Trương tướng quân như cha nhưbạn kia! Nhớ khi hắn mới nhập ngũ. tâm cao khí ngạo, ham chiến ham thắng, dưỡng thành tính cách cuồng vọng tự đại, tự cho là thiên hạ vô địch. Một lần thào phi, không nghe theo hiệu lệnh, đuổi theo không bỗ, kết quả roi vào trong mai phục của đạo phi, bộ chúng dẫn theo thương vong hầu như không còn, nếu không có Trương Tu đã dẫn binh sát nhập, cứu hắn ra ngoài, hắn chưa chắc đã có thể sống tới ngày hôm nay.

Trương Tu đã liều mình cứu hắn, nhưng khi trờ về chỉ nói một câu, đă làm sai chuyện, phải tiệp nhận trừng phạt! Nếu là người khác, quá nứa là tội chém đầu, Trương tuớng quân tích tài, rốt cuộc cho hắn một co hộị chỉ phạt hắn tám mươi quân côn, hơn nữa là tự mình dụng hùứL Nhưng sau khi đánh La Sĩ Tín, hẳn cũng tự phạt bốn mươi quân côn. làm cho ba quân đều biến sắc.

Sau trận đòn nọ, La Sĩ Tín hơn nùa tháng còn chưa rời giường được, Trương Tu đã sau khi đánh hắn xong chỉ nói một câu, ngươi và ta đều có lỗi với những người đã tin tường chúng ta!

Khó chịu nhất vĩnh viễn không phải là thương tích ở bên ngoải cơ thể. mà là lương tâm trách phạt. Thương tích bên ngoài cơ thể cuối cùng cũng có lúc lành, nhưng vết thương trong lòng lại là chuyện cả đời.

Sau lần nọ. La Sĩ Tín đã không còn phạm sai lầm, hắn cẩn thận làm việc, không phải sợ trách phạt, mà đơn giản là đối với Truơng tướng quân vĩnh viễn có sự áy náy! Lần này hắn biết mình lại phạm sai lầm. nhưng lại không có người nào trách phạt hắn, nhìn khuôn mặt tươi cười sầu khổ ờ chân trời nọ, lại mang theo sự mâu thuẫn cả đời, trung làn nước mắt. La Sĩ Tín lại thống Khổ rên lên một tiếng.

Trương tướng quân...

Màn đêm, vô biên vô hạn tràn đến, thống khồ như sóng triều trở mình.

La Sĩ Tín vẫn đứng ờ nơi đó, đứng tới xuất thần, hắn hiện tại đã không tin ông trời, không tin số mệnh, tất cả con đường đều là tự minh lựa chọn, hắn phản bội mọi người, tự mình kiên trì, hắn không biết kết quả như thế nào, càng không biết sư tôn có thể sai người giết hắn hay không, nhung chó dù là vậy thì cũng có sao.

Hắn đi con đường của mình, hắn đã bất cần! Có lẽ, hắn bất cần chỉ là bởi vì hắn quá quan tâm!

MANH THUONG QUAN

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi