GIANG SƠN MỸ SẮC

Tiêu Bố Y trờ mặt vô tình, bồng nhiên ắm áp như xuân phong, bồng nhiên nghiêm khắc như băng tuyết, một phen hư hư thật thật trách mắng, Du Khiếu Phong nào biết đâu là thật giả. nhìn thấy binh sĩ tiến lên giữ chặt hắn. thoáng qua muốn lôi ra chém, võin và cầu xin nói: "Tiêu đại nhàn... Tâv Lương vương, tại hạ thật trị khòi bệnh của công chúa, cái này cuối cùng cùng là công lao..."

Tiêu Bố Y đua tay ra ngăn, các binh sĩbuông lỏng Du thần V ra, Du Khiếu Phong bò tới dưới chân Tiêu Bổ Y. "Tâv Lương vương, tại hạ thật không lừa gạt. chi là có chút lời khó nói. kính xin người minh xét..

Hắn trong khi nói chuyện, nhìn ra xung quanh, tràn đẩv cẩn thận. Tiêu Bố Y khoát khoát tay. "Tất cả lui ra đi".

Các cấm vệ ra khòi phòng, trong sảnh lại chi còn lại ba nguỡi. Tôn Thiếu Phương lại vừa sợ vừa bội phục, thẳm nghĩ Tây Lương vương quả thực không có gì là không biết, vừa rồi từ từ nói ra, đối với V đạo nói đạo lv rất rò ràng. Hắn không biết Tiêu Bố Y tại thảo nguyên đã cùng thần V chán chính học tập V thuật, tuy thòi gian ngắn ngủi, nhưng cùng Dịch Cân kinh trải qua đối chiếu, đối với V lý rò ràng đã không kém thẩv thuốc tầm thường. Y võ tương thông. Tiêu Bổ Y lại chịu nghiên cứu. chi mấy càu đã hù Du Khiếu Phong thất kinh sợ

Vốn Tôn Thiếu Phương trong lòng cũng đã có nghi hoặc, hắn thật ra đã biết. Vô Ưu còng chúa nhiễmbệnh thật ra cùng Thái Bình đạo có quan hệ.

Đối với Thái Bình đạo, hắn vốn là không hiểu rõ lắm, nhưng trải qua chuyện Bạch Hổ mòn. có thể nói là khiến cho hắn căm thù đến tận xương tuỷ. Chi là lào Nhị đã chết, lửa giận của hắn không thể nào phát tiết Vô Ưu theo hắn thấy, rất có khả năng bị Thái Binh đạo hạ độc, Du thằn V có thể giải độc của Vô Ư1Ị vậy có khả năng có quan hệ cùng Thái Binh đạo.

Hắn nghĩ như vậy cũng là họp tinh họp lý. Tiêu Bổ Y đương nhiên nghe ra được, Du Khiếu Phong trước khi đến. Tiêu Bố Y đã hòi rõ quá trình chữa bệnh cho Vô Ư1Ị Du Khiếu Phong một p hen y đối với Tôn Thiếu Phương nghe giống như thiên thư. nhưng Tiêu B ố Y lại rắt nhanh tra ra sơ hờ.

Đó chính là Vò Ưu công chúa tuyệt không phải Du thẩn V có thể chữa khòi!

Nhưng nếu như không phải Du thần V có thể chữa khói. Vô Ưu công chúa tinh dậy là vì sao? Tiêu Bố Y cau chặt lôngmày. chi lạnh lùngnhin sang Du Khiếu Phong nói: "Ta hiểu rò bệnh của công chúa tuyệt không phải ngươi có thể trị khỏi!". Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

"Tây Lương vương... làm sao biết?" Du Khiếu Phong run rẩy nói.

"Ngươi là chịu ai sai sử hạ độc cho công chúa?" Tiêu Bổ Y dứt khoát chụp cái mũ lẻn. âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi cũng đã biết hạ độc. lừa gạt bổn vương, cái nào cùng đểu là tử tội! Ngươi sau khi hạ độc còn muốn giải độc thinh công, thật sự là tội ác tày trời".

Du Khiếu Phong giật minh sắc mặt tái nhợt. "Tâv Lương vương, tuyệt không có việc này. Nội cung đề phòng nghiêm ngặt, thẩn không nói tới là không có lá gan hạ độc. cho dù có lá gan này, cùng không có năng lực này, cho dù có năng lực này. thằn cùng còng chúa không cừu không oán. hạ độc hại nàng làm cái gì? Tâv Lương vương người nói không sai. thằn xác thực trị liệu không được bệnh này. nhưng vẫn có người có thể trị liệu. Hắn chi là giả ta ra tay cứu cóng chúa. Chuyện còn lại thần cũng không biết rò tinh hình'".

Tiêu Bổ Y gấp giọng nói: "Người nọ là ai?"

Du Khiếu Phong do dự rồi mới nói: "'Hắn là Dược vương Tôn Tư Mạc!"

Tiêu Bố Y ngơ ngẩn, hồi làu mới nói:"Dược vương ỡ nơi nào, hắn vì sao không tự mình tiến đến. còn phái nhờ ngươi ra tay?" Hắn thật ra thầm nghĩ, trên đời này nểu thật có người có thể trị liệu Vô Ưu mà nói. chi sợ thật chi có Tôn Tư Mạc. nhưng Tôn Tư Mạc vì sao không tự minh đến, thật sự khiến cho hắn nghi hoặc khó hiểu.

Du Khiếu Phong cười khổ lắc đầu. "Tây Lương vương, thực không dám đấu diếm, thần cũng không biết".

"Có lẽ kéo ngươi đi ra ngoài chém vài đao ngươi sẽ biết" Tôn Thiếu Phương lạnh lùng

Du Khiếu Phong bị dọa mặt không còn chút máu. "Tây Lương vương, cuộc đời của thẩn làm chuyện tốt có hạn, chuyện này xem như là lần thứ nhất. Nếu như đơn giản là làm chuyện tốt mà bị chém, thật sự làm cho lòng người lạnh lẽo".

Tiêu Bố Y vốn mặt lạnh như băng, nghe đến đó ngược lại cười rộ lẻn. đưa tay nâng Du Khiếu Phong dậy nói: "Ngươi nói xác thực không sai. Ngươi đã quen biết Tôn thần V; có biết hắn hiện tại ỡ đâu không?"

Du Khiếu Phong cười khổ nói: "Cái này... thần thật không biết. Hắn sau khi chi thần phương pháp giải độc. đã ngựa không dừng vó rời khòi Đông Đô".

Tiêu Bổ Y nhíu mày. "Hắn chẳng lẽ không có để lại lời nào sao?""

■"Hắn nói lần này chi cần có thể cứu công chúa, nói không chừng có thể được ban thường' Du Khiếu Phong mặt đò lên.

Tôn Thiếu Phương cười lạnh nói: "Thì ra ngươi cũng không phải muốn làm ngưỡi tốt, lại muốn nuốt phẩn thưởng một minh'".

Du Khiếu Phong cuống quít nói: "Trời đất chứng giám, Du Khiếu Phong ta nếu có nửa phẩn ý niệm độc chiếm trong đầu, để cho ta trời giáng ngũ lòi đánh chết. Tôn thần V lúc ắy nói với tạ nếu có thể không nói ra tên hắn, thì tốt nhất không nói. Coi như hắn không có tới đây là được rồi".

"Ngươi hiện tại còn không phải đã nói sao?" Tôn Thiếu Phương mia mai nói. Hắn vốn không phải là hán tử cực đoan như thế, nhưng luôn cân nhắc không được kè địch, khó tránh khỏi trong lòng hỏa thiêu.

Du Khiếu Phong cưỡi khổ nói: "Tôn thần V còn nói. việc này có thể dấu diễm được người khác, nhưng mà không thể dấu diễm được Tâv Lương vương. Nếu hắn truy vắn, thi bảo ta nói thật là được rồi. Hắn nói Tây Lương vương khoang dung đại lượng, tuyệt đối sẽ không cùng ta so đo".

Tiêu Bổ Y trong lòng khẽ động, đột nhiên nói: "Còng chúa bị trúng độc gì?"

"Nghe TÔn thẩn V nói. là cổ độc người Miêu" Du Khiếu Phong rụt rè nói.

Tiêu Bố Y nhíu mày. "Người hạ độc là ai. Tôn thẩn V có từng nói qua?"

Du Khiếu Phong lắc đầu. "Chua từng nói qua. nhưng khẳng định không phải Tôn thẩn

y".

"Nói nhảm"' Tôn Thiếu Phương mắng.

Tiêu Bổ Y lại nghĩ tới một chuyện, "'Du Khiếu Phong, ngươi làm thế nào mà biết Tôn thẩn y?"

Du Khiếu Phong mặt hiện lên vẻ xấu hổ, quanh co không nói. Tiêu Bố Y cười lạnh nói: "Xem ra thẩn V ngươi cũng có không thứ còn dấu diếm, đó là không đánh không nhận tội. Người đâu..."

Hắn vừa nói người đàu, Du Khiếu Phong đã ràng minh một cái, cười khổ nói: "Tâv Lương vương, không đánh ta cùng sè nói. chi là đâv không phải là chuyện quang vinh gì. tại hạ nói cùng được. Lúc trước trong khi ta tại trà lâu uống trà. có người bị bệnh, tại hạ liền sử diệu thủ... cái này không phải diệu thủ, là nhịn không được mà cứu chữa, đương nhiên không tính là diệu thủ gì" Hắn tự biên tự diễn đã quen, thời khắc này không đổi được tật xấu này, nhưng vừa mờ miệng đă cảm giác có chút không đúng, cuống quít bổ cứu, "So với Tôn thần V. ta đâv chi có thể nói là trư thủ mà thòi. Lúc trước sau khi cứu người nọ. người trong trà đều tán dương. Tại hạ khó tránh khòi làng lâng, nói điểm ắv thì có là gì. hôm nay Điển Mục Thùa Thái Phó tự cũng là tại hạ chữa khỗibệnh".

Tiêu Bố Y vừa bực mình vừa buồn cười. "Đã mấy năm, thì ra ngươi còn không có quên kiệt tác của minh" Thái Phó tự Điển Mục Thùa hôm nay chính là tiểu đệ. Du Khiếu Phong mấy năm trước đã từng chữa bênh cho tiểu đệ. Điển Mục Thùa đương nhiên tính là gì. nhưng có thể cùng Tâv Lương vương lôi kéo quan hệ, Du thần V đương nhiên sẽ không thể không để cập tới.

Du Khiếu Phong nhìn thấy Tiêu Bố Y tràn đẩv sự vui vẻ, hiểu rẳng cái mệnh này rốt cuộc đã nhặt về lại. cười khổ nói: "Tại hạ chính là không đổi được cái tặt xấu tự cao tự đại này, trà lâu đã có người hòi. Điển Mục Thùa thi tính là cái gì? Tại hạ liền nói cho bọn hắn biết. Điển Mục Thùa này tuy không là gì, nhưng ở trong mắt Tây Lương vương, tiểu đệ này cũng không khác gì đệ đệ ruột của hắn. Người trên tửu làu lúc này mới cung kính mời phần, ông chủ nghe tới tên Tâv Lương vương, cùng không có thu tiền trà cùa tại hạ".

"Tây Lương vương hỏi ngươi tại sao biết Tòn thần y" Tôn Thiếu Phương nhịn không được quát: "Ngươi lắm điều lắm điều nói nhièu như vậy làm cái gì?"

Du Khiếu Phong trước kia quan hệ cùng Tòn Thiếu Phương không kém. hôm nay nhìn thấy hắn quát lớn như vậy, không hiểu nổi là vì cái gì, "Tôn thân vệ... Không, Tôn Lang tướng không cằn phái lo lắng. Tây Lương vương để cho ta nói rõ ràng tại sao biểt Tôn thần y, ta cũng muốn đem tiền căn hậu quả nói qua một lằn. bẳng không người nghe không đúng, lại muốn đem ta chém, đây chính là oan uổng bẳng tròi. Bất quá khi tại tửu làu đã có người nói. là ta cũng trị liệu qua hoàng thân quốc thích. Vô Ưu còng chúa trong hoàng cung nhiễm quái bệnh, ngự V trong nội cung bó tay hết cách, hôm nay vết bàng thinh danh V trong thiên hạ, hòi ta có thể trị liệu không. Ta biết bản lãnh của mình, hiểu rằng tuyệt đối không có bản lãnh này, lúc này đâv chi cười trừ. Không ngờ bẽn cạnh đột nhiên có người nói. trong còng chúa quá nửa là cổ độc Miêu Cương, thầy thuốc tầm thường sao có thể trị liệu!"

Tiêu Bố Y trong lòng chợt lạnh. "Là ai nói?"

Tôn Thiếu Phương cũng đã phấn chấn tinh thần, không ngờ Du Khiếu Phong rốt cuộc đã nói ra chút tin tức hữu dụng. Du Khiếu Phong cười khổ nói: "Người nọ là hán tử chừng ba mươi tuổi, đầu buộc vải trắng, mùa đòng vẫn đi chân trần, mang giày gai. có vẻ rất cổ quái".

Tiêu Bố Y còn đang trầm ngâm, Tôn Thiếu Phương đã cau mày nói: "Cái này hình như là trang phục vùng Ba Thục".

Du thần V rụt rè nói: "Ta ngược lại không rõ ràng lắm. nhưng mà nghe Tôn Lang tướng vừa nói. ta mới cảm thấv người nọ khẩu âm hình như đích xác có điểm giống chồ đó".

"về sau thì sao?" Tiêu Bố Y hỏi.

Du thần V cười khổ nói: "Người nọ sau khi nói một càu. thì trực tiếp xuống trà làu. Những người còn lại trên trà làu cũng không có chú ý. hoặc đều cho là hắn khoe khoang, tại hạ ngược lại trong lòng khè động. Thầm nghĩ người Miêu cổ độc kỳ dị phi thường, người thường khó có thể biết được, ta cũng chi nghe qua. Người này nói chuẩn xác. chẳng lẽ thực sự chút ít bản lành. Ta lúc ấy cuống quít đuổi theo, không ngờ người nọ như bay đi vậy, trong nháv mắt đã không còn thắv đâu nữa. Tại hạ không thấv được tung tích của hắn. nhiều ít có chút thắt vọng, lúc này sau lưng lại đến một người, trầm giọng nói với ta. Du thần y, bần đạo Tôn Tư Mạc xin hữu lễ. Ta quay đẩu lại tròng qua, nhìn thấy sau lưng khôngbiết từ lúc nào đã đứng một đạo nhân, đạo cốt tiên phong, sắc mặt hồng nhuận, làm cho người ta thấy không rõ rốt cuộc là bao nhiêu tuổi. Lúc trước ỡ trà làu ta đã gặp qua đạo nhân này. nhưng chi cho là hắn là trà khách tầm thường, nhưng không biết hắn chính là Tôn Tư Mạc".

Tiêu Bổ Y nhíu mày. không khòi nhớ tới chuyện lúc trước ỡ thảo nguyên gặp gỡ Tôn Tư Mạc. Hắn âm thẳm trầm ngâm quan hệ trong đó. không biết hán tử kia đền tột cùng là thần thánh phương nào. hắn sao biết được Vô Ưu công chúa trúng cổ độc, không biết cùng Thái Bình đạo có quan hệ gi. Tôn Tư Mạc trước cứu ôn dịch thảo nguyên. lẩn này lại vô thanh vô tức cứu Vô Ưu công chúa, trong chuyện này là có liên quan, hay là ngẫu nhiên gặp?

Du Khiếu Phong nhìn thấv Tiêu Bố Y trầm ngâm, trong lòng lo sợ. tiếp tục nói: "Ta nghe được hắn tự xưng là Tòn Tư Mạc. không khỏi bị dọa cho nhảv dựng, Tôn Tư Mạc này danh chấn thiên hạ, không nghĩ ta lại có thể gặp gờ. Nhưng mà tuy giật mình nhưng vẫn chưa có tín, Tôn thần V hiển nhiên nhìn ra nghi hoặc của ta, chi nói vài càu V học. đã khiến cho ta khám phục không thôi, không dám hoài nghi nữa. Hắn lúc này mới nói cho ta. Vô Ưu công chúa thật là trúng cổ độc Miêu Cương, hơn nữa nếu không thi cứu mà nói. cồ độc phát tác. khắng định là mất mạng. Nghĩ đến lương V như từ mẫu, hắn có việc gắp. không tiện chữa trị. cho nên bảo ta ra tay cứu chữa, ta bội phục Tôn thần y, lại nghĩ cứu ngưỡi cũng là chuyện tốt, cho nên đã ứng thừa. Còn chuyện về sau Tây Lương vương người cũng rò ràng, còng chúa tuy là bởi vì ta mà khỏi bệnh, nhưng mà cùng ta không có nửa phẩn quan hệ. tại hạ từng chữ một là thật, nểu có nói dổi. tròi tru đất diệt, kính xin Tây Lương Vương Minh minh xét".

Du Khiếu Phong nói xong, khuôn mặt khổ sờ. Tôn Thiếu Phương cũng nhịn không được nghĩ đến. Tôn Tư Mạc có thể cùng Thái Binh đạo có quan hệ gì hay không, nhưng mà hắn là một đời danh V; nếu có thể chữa khòi Vô Ưu công chúa cũng không có gì là lạ.

Tiêu Bố Y đã từ thảo nguyên nghĩ tới hôm nay, hồi làu mới nói: "Thì ra là thế. như thế mà nói. là ta đã trách oan thẩn V rồi".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi