GIANG SƠN MỸ SẮC

Tiến lên một bước, đơn đao đã bổ trúng lưng một người, người nọ lăn ra mặt đất. đã mất mạng. Tiêu Bố Y nhìn thấy tên này khi ngà xuống đất sắc mặt hơi thanh, có phẳn quái dị, trong lúc nhất thời không lưu ý cái gi, nhìn thấy cả đám người phân tán, đã đuổi theo không kịp. đơn đao đột nhiên ròi tay bay ra.

Chỉ nghe đến phành một tiếng, chuôi đao đã đập trúng ót một người. Người nọ lảo đảo đi vài bước rồi mềm nhũn mà ngã xuống đất. Tiêu Bố Y liên tục giết sáu người, cũng không muốn giết tận, thẳm nghĩ lưu lại một người sống, đao này xuất ra như điện xẹt. người nọ sao có thể né được?

Mắt thấy những người còn lại đã chạy tứ tán. Đột nhiên Tiêu Bố Y trong mắt lóe lẽn kinh ngạc, chỉ thấy một người đột nhiên ngã xuống đất, từ trên sườn núi lăn xuống. Người này lăn lại như lây bệnh vậy, bảy người còn lại vốn nhẳm về phía hai bên triền núi mà chạy xuống, lại giống như đồng thòi bị bệnh mà từ trên sườn núi lăn xuống theo.

Vốn nếu chỉ một hai người như thể, thì còn không sao. nhung mà cả tám người đều từ trên triền núi ngã xuống, tình hình quái dị khó tả. Trong lúc nhất thời, cả đường núi đã tràn đầy quỷ khí u ám.

Tám người từ tảng đá lăn xuống, lại nhớ tới bọn họ vừa rồi vẫn đứng vững. Tiêu Bố Y trong lòng đề phòng, không biết đối thù là giả bộ hay là còn có cao nhân gì khác, đưa mắt nhìn về noi xa, chỉ thấy trên sườn núi chỉ hoa cò xanh một màu. bóng người cũng không có một cái.

Tiêu Bố Y thoáng nhìn người cầm đầu nọ sắc mặt tái nhợt, hai mắt trợn lên, cứ như vậy mà mất mạng, không khỏi bị dọa cho nhảy dựng. Liếc xéo qua, nhìn thấy bảy người còn lại mỗi người sắc mặt tái nhọt, không khác gì nhau. Trong lúc đó nghĩ đến sắc mặt người vừa rồi đánh gục cũng như vậy, Tiêu Bố Y âm thẳm kinh hãi, chậm rãi xoay người lại. ánh mắt đã roi vào trên người Vân Thủy, chợt nghĩ đến chuyện gì đó. không khỏi nổi cả da gà lên. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Vân Thủy vẫn nhìn sang hắn, trên mặt nụ cười vẫn không dứt, nhung trong mắt Tiêu Bố Y, người này đã chẳng khác gì vu nữ!

Cồ độc, những người này trúng cổ độc! Hơn nữa là trúng cổ độc không thể cứu!

Tám người bị mất mạng vô thanh vô tức, Tiêu Bố Y hiểu rộ vừa rồi cho dù không ra tay, mọi người ở đây chặn Vân Thủy lại chỉ sợ cũng không ai có thể còn mạng sống. Vừa rồi mình muốn giữ lại người sống, không ngờ Vân Thủy lại đem những người này độc giết chết hết.

Nhưng hắn vẫn không có nhìn thấy Vân Thùy ra tay, cái cổ độc quỷ thần khó lường này làm thế nào mà roi vào trên người mọi người, bản thân hiện tại có trúng độc hay không?

Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, Tiêu Bố Y lại lộ ra nụ cười, nói khẽ: "VỊ này chắc hẳn chính là Vân Thủy quận chủ?" Hắn trong khi nói chuyện, đã vặn khí quanh thân, phát hiện cũng không chỗ nào là không khòẹ, trong lòng an tâm một chút. Nhưng nhìn thấy A Tú vẻ mặt vẫn kinh ngạc, nhưng lại không rõ chân tướng đứng ở bên cạnh Vân Thùy. khiến cho Tiêu Bố Y âm thẳm nóng lòng. Nhưng hiện tại lại không tiện địch ý quá nặng, trong lúc nhất thòi tiến thoái lường nan.

Hắn vốn tung hoành đại giang nam bắc, hai bờ sông Hoàng Hà khó có địch thủ. nhung bỗng nhiên đến nơi này, nguy cơ trùng trùng, bó tay bó chân, thật sự là chuyện gần đây ít có.

Vân Thủy ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, thoáng một cái đã biến mất nói: "Làm sao ngươi biết tên cùa ta?"

Tiêu Bố Y nghe được nàng hỏi khác với suy nghĩ, cân nhắc dụng ý của nàng, trầm giọng nói: "Vừa rồibọn cướp đã nói ra tên Vân Thủy quận chù, cho nên ta biết được".

Vân Thủy lại là cười khanh khách nói: "Ngươi nói dối!"

Tiêu Bố Y sắc mặt không thay đổi, "Không biết cô nương vì sao lại nói ra lời ấy?" Hắn hiện tại lại nghe Vân Thủy bật cười, tuy vẫn thanh thúy dễ nghe, nhưng lại có cảm giác nồi da gà, bời vì vừa rồi cũng trong tiếng cười, một đám đạo phỉ đều trúng cổ độc mà mắt mạng, ai cũng không biết cô gái này rốt cuộc nghĩ cái gì. càng không biết cô gái nhìn như khờ dại này lại xem nhân mạng giống như cây cỏ, thù đoạn giết người so với Tiêu Bố Y hắn, chỉ có hơn chứ không kém!

"Vừa rồi khi ở chợ. ta đã gặp qua ngươi" Vân Thủy mim cười nói: "Ngươi cùng người kia, vốn đang xem tư thương buôn muối Đông Hải cùng thủ hạ Đan Ba Cừu ẩu đả, ta cho dù không biết ngươi, nhung ngươi khi đó cũng có thể đã biết ta là Vân Thủy

Tiêu Bố Y kinh ngạc, không ngờ cô gái này lại tinh mắt đến như vậy. Nghĩ lại, cô gái này mặt ngoải khờ dại, trên thực tế nhưng lại tâm tư kín kẽ. bằng không cũng sẽ không một mình đi lại, bộ dáng không có sợ hãi. Trong chợ chắc hẳn đều là những gương mặt quen thuộc, nàng nhìn thấy mình khác dân bản xứ, khó tránh khỏi sẽ lưu ý.

"Ngươi khi đó đã biết ta là Vân Thủy, bây giờ nói mới biết, hiển nhiên là nghĩ một đằng nói một nẻo" Vân Thủy lại nói: "Ta tới đến Thiên Trụ sơn, ngươi cùng hắn cũng đi theo, hẳn là cũng không có ý tốt gì, đến bây giờ, ngươi còn không thùa nhận đã nói dối sao?"

Tiêu Bố Y ôm quyền thi lễ, "Vừa rồi tại hạ thật có chỗ giấu diếm. nhung là tình thế bất đắc dĩ. kính xin quận chủ thứ lỗi".

Vân Thùy trong mắt lại lóe lên kinh ngạc, không ngờ Tiêu Bố Y ngược lại sảng khoái, thẳng thắng nhận như vậy. Trên mặt lại xuất hiện nụ cười, Vân Thủy hòi: "Ngươi tên gi?"

Nàng hòi cũng không lễ phép, Tiêu Bố Y cũng không chú ý, trực tiệp nói: "Tại hạ Tiêu Bố Y".

Vân Thủy nhíu mày thi thầm: "Tiêu Bố Y? Chua từng nghe qua. Ngươi là thủ hạ cùa Tây Lương vương sao?"

Tiêu Bố Y dờ khóc dờ cựời, không ngờ nàng cũng không biết tên họ cùa Tây Lương vương. Nghĩ lại thi cũng không cố gì lạ, cũng như hắn giờ đây mới biết đến danh hiệuĐại Miêu Vương này. cũng như là người ta không biết đến hắn vậy. Có một số người danh hiệu nổi danh hơn xa so vợi tên thật, người Miêu biết hoàng đế, Tây Lương vương, nhung không quan tâm hoàng đế vương gia tên gì cũng là bình thường, nên chậm rãi lắc đầu nói:"Ta không phải thủ hạ của Tây Lương vương".

Vân Thủy nụ cười trờ nên lạnh lùng, "Ngươi lại đang nói dối, vừa rồi ta rõ ràng nghe đám người kia nói. Ngươi chính là thủ hạ của Tây Lương vương. Bọn họ tuy không rò lai lịch, ngươi cũng không có gì là tốt! Nam nhân trung nguyên các ngươi, không có người nào tốt cả!"

Tiêu Bố Y cau lông mày lại, không ngờ người Miêu đối với người Trung Nguyên ấn tượng không tốt như vậy, Vân Thùy này đối với người TrungNguyên ấn tượng càng ác liệt. Mới muốn nói mình chính là Tây Lương vươn, đương nhiên không phải là thù hạ Tâv Lương vương gi, đột nhiên nhìn thấy A Tú lảo đảo. thất thanh nói: "A Tú..."

"CÓ chút váng đầu, không sao..." A Tú nhếch miệng cười cười, đột nhiên mềm nhũn té xuống, không một tiếng động.

Tiêu Bố Y trong lòng phi thường tức giận, mũi chân điểm một cái, đã chụp đơn đao noi tay, lạnh lùng nói: "Vân Thủy, A Tú chỉ là muốn bảo vệ cô. Cô vì sao phải hại hắn?"

Hắn một mực cẩn thận đề phòng cồ độc vô sắc vô vị, không ngờ cũng không thấy Vân Thủy động thủ, A Tú lại trúng độc ngã xuống, kết cuộc giống như tám người trước kia, điều này sao mà không làm cho hắn tức giận muốn phát điên.

A Tú vốn là huynh đệ sinh từ với hắn, nếu không rõ ràng mà chết ở chỗ này. hắn cho dù lấy Ba Thục cũng sẽ không an tâm. Trong lòng sát khí đã lên, Tiêu Bố Y không biết mình có trúng cổ độc hay không, nhung vẫn ngưng kình tại cánh tay. thẳm nghĩ cho đù chết cũng phải vì A Tú đòi lại một mạng.

Vân Thủy nhìn thấy hai mắt hắn lộ ra sát khí, trong mắt có vẻ bối rối, thoáng qua trấn tình nói: "Ngươi không dám giết ta".

Tiêu Bố Y nhẹ chuyển trường đao, mang theo cười lạnh nói: "Trên đời này, chỉ có chuyện Tiêu Bố Y có nguyện ý làm hay không, chứ không có chuyện không dám làm. Vàn Thủy, cồ độc mặc dù độc, nhưng không chống lại được tâm độc, cô giết kẻ vô tội, ta nếu không giết cô, chẳng phải phụ lòng huynh đệ cùa ta sao?"

"Ngươi không biết mình cũng trúng cổ độc sao?" Vân Thủy đột nhiên nói: "Ngươi chi cần đi ra bảy bước, không thể nghi ngờ hẳn phải chết

Tiêu Bố Y không có kinh hãi, không có sợ hãi. ngược lại nở nụ cười, "Ta chi cần một đao là có thể giết cô".

"Giết ta, không ai có thề giải độc cho ngươi".

"Thì sao? Ngươi cho rằng chỉ dùng cổ độc là có thể bức ta dừng tay sao?"

Vân Thùy rốt cuộc lộ ra vẻ kinh ngạc. Nàng rất ít khi nhìn thấy loại hán từ ngang nhiên không sợ chết này. Người khác nếu biết đã trúng cổ độc. không phải lẽn tiếng đe doạ thi cũng cầu xin tha thứ. nhưng người như Tiêu Bố Y vẫn muốn giết mình, ngược lại là lần đầu tiên.

Tiêu Bố Y thẳm vận nội tức, phát hiện trong cơ thề cũng không khác thường, nhung trước mắt nhìn người bên cạnh đều ngã xuống, hiểu rõ Vân Thủy cũng không phải là nói lòi lừa gạt, bảy bước sẽ chết, thoạt nhìn vương đồ bá nghiệp, lại không qua được bảy bước?

Hắn tâm tư xoay chuyển. Vân Thùy cũng như thế. Nhưng Tiêu Bố Y thoáng nhìn A Tú ngà xuống đất, trong lòng chợt bi phẫn, một khắc này cũng không quản được quá nhiều, thét dài một tiếng, đã lăng không nhảy lên, một đao lôi đinh bổ ra. Trong tích tắc. phong vân biến sắc.

Vân Thủy thấy thế, rốt cuộc thay đồi sắc mặt, chỉ kịp nói một câu. "Hắn còn chưa có chết!"

Tiếng gió rền vang, ánh đao lóe lên. một đao lôi đình hóa thành như một sợi chỉ hạ xuống trên cổ cùa Vân Thùy, Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Cứu sống hắn, ta tha cho cô khỏi chết!"

Hắn đi về phía A Tú trên mặt đất, trông thấy hắn nhám chặt hai mắt. ngực hồi lâu mới phập phồng, nếu không lưu ý, ngược lại rất khó phát hiện, một khắc hiều rằng A Tú không chết, Tiêu Bố Y mừng rỡ như điên.

Không ngõ Vân Thủy hơi ngừa đầu, quật cường nói: "Ta không cần ngươi tha cho. Tiêu Bố Y, ngươi có năng lực thì cứ giết ta!"

Tiêu Bố Y ngóng nhìn Vân Thủy thật lâu, lúc này mới chậm rãi thu đao nói: "Vân Thủy quận chủ, thật ra hôm nay ta vốn không nghĩ tới bước giương cung bạt kiếm. Tại hạ đi tới chợ xác thực gặp được quận chủ, nhưng trước khi tới chợ, lại không phải vì quận chù".

"Đó là vi cái gì?" Vân Thủy cười khanh khách nói, nàng dưới đon đao bức hiếp, không có nừa phần kinh hãi, Tiêu Bố Y nhìn thấy, cũng không khòi âm thẳm bội phục.

"Tại hạ thật ra là muốn cứu Tiêu Thượng Thư" Tiêu Bố Y cũng không giấu điếm. Trên thực tế đó cũng là mục đích căn bản nhất mà hắn tim đến Vân Thủy.

"Là Lại bộ Thượng Thưthù hạ cùa Tây Lương vương kia sao?" Vân Thủy đột nhiên hòi.

Tiêu Bố Y gật đầu, "Tiêu Thượng Thư là người ổn trọng, tại hạ thực không thể tin hắn vào thời khắc này lại đi làm... loại chuyện đó. Nhưng tại hạ cằu kiến Đại Miêu Vương, lại mấy lần đóng cùa không tiếp, tại chợ nhìn thấy Vân Thủy quặn chù thông tinh đạt lý"

"Hiện tại rốt cuộc lại nhìn thấy ta không nói đạo lý sao?" Vân Thủy mim cười hòi.

Tiêu Bố Y khẽ giật mình, không biết nàng nói có ý gì, rốt cuộc vẫn lắc đầu nói: "Nghĩ tới chúng ta có nhiều hiểu lầm. vừa rồi quận chủ vi bảo vệ tính mạng giết người, ta vì huynh đệ động thủ, đều là tinh thế bất đắc dĩ. Ta thấy quận chủ, lúc này mới ờ đây chờ. Nhưng không ngờ những người kia thoáng qua đã tới đây, bọn họ dùng cách phá hoại tên tuổi Tây Lương vương để phá hỏng quan hệ giữa người Miêu cùng chúng ta. tâm địa đáng giết, tại hạ lúc này mới ra tay trừ khử. không nghĩ khiến cho quận chủ hiểu lầm. hiện tại mọi thứ đã nói rõ ràng, kính xin quận chù minh xét".

Hắn sau khi nói xong, chậm rãi thu đơn đao, ánh mắt nhìn về phía A Tú, chậm rãi ngồi xồm xuống. Vân Thủy nhin hắn thật lâu mới nói: "Tiêu Vũ là gì của ngươi, người này là gì cùa ngưai?"

"Tiêu Vũ thúc phụ của ta, A Tú là huynh đệ kết nghĩa của ta".

"Ngươi vì bọn họ, ngay cả chết cũng không sợ sao?" Vân Thùy nhẹ giọng hỗi.

"Ta sợ chết, nhung mà không thể không cứu" Tiêu Bố Y trầm giọng nói.

Vân Thủy than nhẹ một tiếng, "Hay cho một câu không thể không cứu, nếu..Nàng trong tiếng than nhẹ, chân mày cau lại.

Tiêu Bố Y ngẩng đầu lên nói: "Quận chủ, ta nghĩ hiểu lằm đã hóa giải, quận chủ cấp cho hắn cũng không phải là độc trí mạng..

"Ta căn bản không có hạ độc đối với hắn" Vân Thủy sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Tiêu Bố Y khẽ giật mình, muốn bác bò, hồi lâu lại nói: "Vậy hắn tại sao lại té xiu?"

Vân Thủy lạnh nhạt nói: "Mới vừa rồi có người muốn giết ta, trong không khí sớm đã bị ta hạ kim tằm phấn, chính là muốn bọn chúng chết, nhưng mà A Tú này... người trung nguyên các ngươi có một câu, đó chính là cá chung một chậu!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi