GIANG SƠN MỸ SẮC

Tiếng đinh đinh đang đang vang không dứt. một thiếu niên giục ngựa phi nước đại. tiếng chuông trên ngựa không ngừng vang lên. Thiểu niên giương cung cài tên, một mũi tên bắn ra ngoài, trúng giữa hồng tâm bia ở phương xa

Thiái niên cũng không ngừng, vòng ngựa trờ lại, giương cung kéo tên, một lần nữa bắn ra. Mũi tên xé không trung, nhanh như lưu tinh, một tiếng bụp vang lên. đã bắn rơi mũi tên trước ờ trên bia.

Tài bắn cung của thiểu niên làm cho người ta xem mà than thờ. Thiếu niên tuy tuổi còn nhò, nhưng phong độ tuấn làng, đã không thua kém bất kỳ ai. Thiếu niên phóng ngựa chạy vội, thần thái bay bồng.

Mọi người ùng hộ, tiếng vỗ tay không dứt.

Tiêu Bố Y nhìn hai mũi tên, nhớ tới tình cảnh năm đó bắn roi mũi tên của Sài Thiệu, trong lòng than thở. Nhưng nghe được tiếng đinh đinh đang đang vang lên, lại nghĩ tới Vân Thùy Ba Thục, càng khó quên thánh nữ Ba Thục.

Trong lòng chua chát, khóe miệng lại vẫn mang theo nụ cười, Tiêu Bố Y nhìn sang thiếu niên ờ trên lưng ngựa, trong lúc nhất thòi khó có thể ngừng suy nghĩ.

Tất cả, xaxôi mà lại rất gần. quen thuộc có chứa lạ lẫm.

Hắn quay lại Đông Đô. đã một đoạn thòi gian, nhung hắn cùng các huynh đệ, vẫn rất khó từ trong mộng cảnh Ba Thục tỉnh. lại. Ba Thục một giấc chiêm bao có vui có buồn, có thu hoạch, có mất mát. Có người maỵ mắn mộng sớm đã chẩm dứt, có một số người vẫn đang ở trong mộng, chậm chạp không thể tỉnh lại.

"Tiêu đại ca, huynh nói thuật cưỡi ngựa cùa đệ thời gian gần đây thế nào?" Thiếu niên từ trên lưng ngựa nhảy xuống, bước nhanh đi đến trước mặt Tiêu Bố Y. đã không có tỷ tỷ ước thúc, hắn thích gọi Tiêu Bố Y là đại ca, mà không phải là Tây Lương vương gì. Hắn một mực hy vọng có một đại ca, tuy tỷ tỷ đối với hắn cũng rất tốt.

Tỷ tỷ quá cực khổ. tỷ tỷ đi đã quá lâu chưa có trờ về, thiếu niên khi nghĩ tới đây. lại thêm phần lo lắng. Nhưng cũng giống như Tiêu đại ca, tỷ tỷ trong mắt hắn, ít có chuyện không thể làm được. Nhớ ngày đó, ngàn dặm xa xôi, tỷ tỷ dẫn theo mình tuổi còn nhỏ. trèo non lội suối, một đường đi tới đây. trước mắt... hẳn là không có chuyện gì. thiếu niên âm thẳm trắn an chính mình.

Chuyện mà tỷ tỷ quyết định, hắn tuyệt đối không thề thay đổi. Cho nên hắn chỉ là lúc đêm khuya, mới âm thẳm roi lệ, vì tỷ tỷ mà cầụ nguyện, hy vọng tỷ tỷ bình an vô sự. Tỷ tỷ nói cho hắn biết, nước mắt đàn ông, so với vàng còn muốn quý trọng hơn, tiểu đệ, tỷ tỷ hy vọng đệ kiên cường. Tiêu đại ca cũng nói qua, tiểu đệ. đệ là người làm đại sự. Tỷ tỷ cũng nói qua, tiểu đệ, tỷ tỷ không hy vọng đệ làm nên chuyện kinh hồn gì. nhung mà hy vọng đệ có thể làm người tốt!

Tỷ tỷ nói cùng Tiêu đại ca nói, có chút xung đột, nhưng thặt ra cùng không có gì khác nhau. Làm chuyện tốt, làm đại sự, vô luận như thế nào. đều phải giống như Tiêu đại ca. làm một anh hùng hào kiệt đinh thiên lập địa.

Thiểu niên đương nhiên chính là tiểu đệ! Đứa nhò nghèo khó ngày nào sớm đã là đương gia. Hắn đương nhiên không phải ngu ngốc, hắn cũng biết rất nhiều chuyện. Nhưng chuyện mà tỷ tỷ không cho nói, hắn tuyệt đối sẽ không nói. Tỷ tỷ đã nói qua, rất nhiều chuyện, phải tự mình đi làm!

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "So với ta còn kém chút?"

Tiểu đệ cười rộ lên, nhiều hơn phẳn sảng khoái, lại đấu đi hai đầu chân mày sớm xuát hiện ưu sầu. "Đệ làm sao có thể so qua được Tiêu đại ca?"

Tiêu Bố Y đứng dậy. vỗ vỗ vai hắn nói: "Bắt chước thi cũng chỉ ở trong đó. Tiểu đệ. nhớ rõ đạo lý này. Ngươi cả đòi này mới có thể tiền đồ không thể hạn lượng".

Tiểu đệ chăm chú gật đầu. "Đệ biết rõ. Tiêu đại ca. nhung trừ huynh ra. Đệ quả thực tìm không ra được mục tiêu cao hơn".

Tất cả mọi người đều cười, Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Đệ ở trong quan trường không nhiầi ngày, bản lành vỗ mông ngựa ngược lại đã sớm vượt người khác".

Tiểu đệ xấu hổ gãi gãi đầu, "Đệ đây là lời thật lòng".

Bùi Bội ở một bên nói: "Tiêu đại ca này tự cao tự đại đã quen, tiểu đệ, cố gắng thuật cưỡi ngựa phải vượt qua hắn, ta ùng hộ đệ".

Mọi người lại cười, Viên Xảo Hề muốn nói gì đó, rốt cuộc lại cúi đầu xuống, nhưng khóe mắt đã có nước mắt. Tiêu Bố Y trước khi quay lại Đông Đô. Bùi Bội cũng đã quay lại. Tiêu Bố Y lén nói với hai người về chuyện Ba Thục sự tinh, Bùi Bội kinh ngạc thổn thức, Viên Xảo Hề cũng mềm lòng, sớm roi xuống nước mắt thương tâm.

ở đây duy nhất không biết chính là tiểu đệ, Tiêu Bố Y nói muốn khảo sát thuật cười ngựa cùa tiểu đệ. dẫn hắn đi ra, mọi người cùng hắn đùa giỡn, lại quá nửa là thưong cảm. Chỉ là thấy đến hắn chân thật cời mở. đều đối với hắn có chút đồng tinh.

Tiêu Bố Y hòi, "Thòi gian gầnđây Thái Phó Thiếu Khanh làm có quen không?".

"Cũng chưa quen mấy. đệ nói như thế nào cũng là Điền Mục Thừa, chuyện Thái Phó Thiểu Khanh làm... Từ phương diện chi tiết mà thấy, lại càng thiếu" Tiểu đệ cười rộ lên. "Nói đến mấy người Triệu Thành Bằng. Lưu Giang Nguyên đều rất chiếu cố đệ. đệ không hiểu, thì hòi bọn hắn là tốt rồi, tuyệt đối sẽ không làm cho Tiêu đại ca thêm phiền phức".

Thì ra Tiêu Bố Y chuyện đầu tiên khi quay lại Đông Đô. chính là đem tiểu đệ đề bạt lẻn làm Thái Phó Thiếu Khanh, cũng là chức vụ của hắn năm đó. Tiêu Bố Y năm đó tuổi còn trẻ, sau khi đến Đông Đô. liên tục thăng lên chín cấp. nhảy lẽn thành Thái Phó Thiếu Khanh, quan phong tứ phẩm, đã là chuyện Đại Tùy chưa bao giờ có. Tiểu đệ tuồi còn trẻ, vậy mà cũng leo lên ngồi tứ phẳm yị, càiig là chuyện triều đình chưa có. Tuy có đại thần nói, cảm thấy Tiêu Bố Y dùng người không khách quan, quan chức nhận đuổi quá mức tùy ý. Nhung chi có huynh đệ quần thần đi theo hắn mới hiểu được, tiểu đệ làm Thái Phó Thiếu Khanh, cũng là bời vì Uyển nhi, vơi sự trả giá của Uyển nhi, tiểu đệ làm Thái Phó Thiếu Khanh cũng không tính là lớn, nếu như không phải tiểu đệ vẫn còn quá nhó, Tiêu Bố Y nói không chừng còn có thể đề bạt. Uyển nhi tuy chưa bao giờ yêu cầu, chỉ xin Tiêu Bố Y chiếu cố tiểu đệ, nhung mà Tiêu Bố Y cũng đã rõ ràng đụng ý của nàng khi để tiểu đệ ở lại Đông Đô. cho nên lập tức thăng quan cho hắn, về phần những chuyện còn lại, cũng đã bắt tay cho người khác đi làm. Tiêu Bố Y sau khi đề bạt tiểu đệ, cuộc sống tại Đông Đô. ngoại trừ chuần bị đại hôn, trù tính những bước tiệp theo ra, đa phẳn thời gian đều cùng tiểu đệ ờ cùng một chỗ, dạy hắn võ công bắn cung, thuật cưỡi ngựa thuần mã... Hôm nay là hắn khảo nghiệm thành quả của tiểu đệ, mấy người Bùi Bội cũng tới góp phần náo nhiệt.

Tiêu BỐ Y thấy tiểu đệ do dự, cảm thấy vui vẻ, "Chuyện do người làm, chỉ cần tận tàm làm việc là tốt rồi. Tiểu đệ... sau này..

"Sau này không cần Tiêu đại ca theo giúp đệ" Tiểu đệ đột nhiên hiểu chuyện nói: "Những ngày này, đệ đã làm không đúng, tỷ tỷ nếu biết đệ quán quít lấy Tiêu đại ca, quá nửa sẽ mắng đệ không hiểu chuyện".

Tiêu Bố Y nghe được hai chữ tỷ tỷ, trong lòng đau xót, cười lớn nói: "Đệ cứ yên tâm, tỷ tỷ đệ sẽ không trách cứ đệ. Bời vì cho dù trong suy nghĩ của Tiêu đại ca, tiểu đệ đều là một nam tử hán, làm việc đều đúng mực".

"Thật sao?" Tiểu đệ vui vẻ nói. Trong suy nghĩ của hắn, Tiêu Bố Y đã không khác gì thẳn nhân, được Tiêu Bố Y tán thường một câu, thật sự là chuyện vui sướng nhắt của hắn mỗi ngày.

"Đương nhiên là thật... nhung mà đệ hiện tại thân là Thái Phó Thiều Khanh..Tiêu Bố

Y trầm ngâm không nói. Tiểu đệ không biết có gì không ổn, trong lòng lo sợ, Ngụy Chinh ờ một bên nói: "Khởi bẩm Tây Lương vương, tiểu đệ hiện tại thân là Thái Phó Thiếu Khanh, nhưng lại vô danh vô tính, rất là không tiện".

Tiêu Bố Y nhìn về phía tiểu đệ nói: "Tiểu đệ. cho tới bây giờ. đệ phải có một cái tên. ờ cùng với đệ lâu như vậy, không biết... " Hắn muốn nói lại thôi, chờ tiểu đệ trả lời. Tiểu đệ cúi đầu xuống, nước mắt đã roi xuống. Bùi Bội thấy vậy trong lòng cũng không đành lòng, cuống quít nói: "Không có tên thi thể nào, Điển Mục Thừa lúc đó chẳng phải cũng như vậy sao?"

Ngụy Chinh cười khố. tiểu đệ lại ngẩng đầu lên. "Không phải đệ không nói... mà là.. Trên mặt hắn đột nhiên có sự ưu thương nồng đậm, không cách nào che lấp, Tiêu Bố Y thấy vậy trong lòng trầm xuống. Tiểu đệ lại nói: "Tỷ tỷ nói, Tiêu đại ca nếu hòi, đệ có thể nói. Đệ họ Dương... đệ gọi là Dương Niệm Phù!" Hắn nói kiên định, nhung môi run rẩy, cố nén nước mắt. Mọi người im lặng, trong lòng không biết là tư vị gi, Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Dương Niệm Phủ, tên rất hay, so với Bố Y của ta thì hay hơn nhiều" Hắn nói đến đây, vỗ vỗ vai tiểu đệ. chậm rãi về phía phù đệ, cũng không nói gì nữa.

Quần thần theo hắn rời đi. Bùi Bội cùng Viên Xào Hề lưu lại. Bùi Bội nói: "Tiểu đệ. đệ mệt chưa, mệt mòi thì cứ nghỉ ngoi đi?"

Tiểu đệ đột nhiên nói: "Bùi tỷ tỷ, đệ hòi tỷ một việc, tỷ nhắt định phải trả lời đệ!"

Bùi Bội trong lòng trầm xuống. "Đệ muốn hòi điều gi?"

"Tỷ tỷ cùa đệ có phải là sẽ không trờ lại?" Tiểu đệ sắc mặt tái nhợt hòi.

Bùi Bội nhíu mày nói: "Vì sao nói như vậy? Tỷ... chưa từng gặp qua tỷ tỷ cùa đệ".

Viên Xảo Hề an ủi: "Tiểu đệ, tỷ tỷ củađệ tuymột mìnhđi Tương Dương, nhung nàng tự lập rất mạnh, hẳn là không có viêc' gỉ".

Tiểu đệ hồi lâu mới nói: "Mọi người không cần gạt đệ" Hai nàng khẽ giật minh, không ngờ tiểu đệ giờ phút này lại tlịông minh như vậy, "Đệ hiểu rõ, tỷ tuy chưa thấy qua, nhưng mà Tiêu đại ca quá nửa đã gặp qua. Những ngày này, huynh ấy tuy không nói. nhung mà đệ thật ra đã biết".

Bùi Bội dù là thông minh nhanh trị nhưng gặp phải loại chuyện này trong lúc nhất thời cũng á khẩu không tĩả lời được.

Tiểu đệ nắm chặt nắm tay, "Đệ hiểu rõ Tiêu đại ca là vì tốt cho đệ, đệ cái gì cũng biết! Tỷ tỷ khi đi có nói. Nếu có một ngày, Tiêu đại ca hòi tên của đệ, thì có ý nghĩa, đệ sau này sẽ là nam từ hán, tỷ tỷ cũng sẽ không ở lại bên cạnh đệ. Tiêu đại ca mới vừa hòi tên của đệ. đệ muốn khóc... không phải không chịu nói, mà là đệ hiểu rằng, tỷ tỷ sẽ không trở về" Hắn nói đến đây, cố nén nước mắt, ngẩng đầu lên.

Nhưng hắn làm ra loại bộ dáng này, càng làm cho hai nàng trong lòng chua xót. Viên Xào Hề vốn định khuyên bảo. nhung chính mình nước mắt cũng đã rơi xuống. Bùi Bội anùi: "Tiểu đệ. đệ nếu muốn khóc, thi cứ khóc đi".

Tiểu đệ lại lắc đầu nói: "Tỷ tỷ nói, đệ không được khóc" Thanh ảm của hắn nghẹn ngào, lại trờ người lên ngựa, giục ngựa chạy ra xa Bùi Bội, Viên Xảo Hề đều kinh hài. đến khi đuổi tới chỗ rẽ, mói phát hiện dưới dương liễu, bên cạnh sông, truyền đến tiếng khóc.

Tiểu đệ đã sớm xuống ngựa, nằm ờ bên cạnh một cây đại thụ mà rơi lệ, Viên Xảo Hề mới định tiến lên, Bùi Bội đã giữ nàng lại, lắc đầu nói: "Đê cho hắn khóc một hồi đi. bằng không càng khổ".

Viên Xảo Hề nước mắt chảy xuống, nức nờ nói: "Tỷ tỷ, Uyển nhi nàng..Bùi Bội than nhẹ một tiếng, cũng không biết nói cái gi. Từ khi Tiêu Bố Y quay lại, các nàng thặt ra vẫn cẩn thận, tránh đề cập tới vắn đề này. Chợt có nha hoàn vội vã chạy tới, "Tiểu thư. thào nguyên có người đến. lào gia cho ta tìm tiểu thư cùng Bùi tiểu thư trở về".

Viên Xào Hề chuyển buồn thành vui nói: "Quá nửa là Tuyết Nhi tỷ đến đây" Bùi Bội thất thanh nói: "Quá nừa là Tuyết Nhi tỷ, bằng không Viên tiên sinh sẽ không tim chúng ta" Nàng xưa nay thông minh, rất nhiều chuyện đoán là trúng. Thầm nghĩ Viên Lam hiểu rồ Mông Trần Tuyết nếu không quay lại, Tiêu Bố Y cũng không thề cưới vợ, bời vì lúc trước cũng đã ước định rồi, phải gả ba người cùng lúc không phân biệt trước sau. vốn muốn đưa Mông Trần Tuyết đến, nhưng về sau Mông Trần Tuyết cộ bầu, chuyện phải tri hoàn xuống. Bản thân khi quay lại. nghe Viên Lam đi thảo nguyên, quá nửa chính là đi đón Mông Trằn Tuyết. Viên Xảo Hề chưa bao giờ thấy qua Mông Trần Tuyết, ngược lại có phần trông mong thấy mặt một lần, Bùi Bội âm thẳm nhíu mày, lại không phải bời vì Mông Trần Tuyết đến. mà là vì nàng sau khi đến Dương Châu, mặc dù nghe ngóng nhiều nơi. nhung mà Tiêu Đại Bằng. Tiêu hoàng hậu như bốc hơi giữa nhân gian vậy, không có bất kỳ manh mối gì lưu lại. Lúc này đại hôn đã sắp tới, nếu còn chưa biết hai người này ở đâu. thi không khỏi không được hoàn mỹ. Tiêu đại ca tuy một mực cũng không nói gì đến chuyện này. Nhưng mà ưu sằu không vui hiển nhiên cũng là yì thế. Đương nhiên còn có chuyện Uyển nhi. Bùi Bội mỗi lần nghĩ tới đây, cũng khó tránh trong lòng chua xót, nàng cùng Xảo Hề đều cẩn thận không đề cập tới việc đại hôn, chỉ sợ dẫn phát Tiêu Bố Y thương tâm.

Nhưng Mông Trần Tuyết đến đây, hai nàng tạm thòi buông chuyện tiểu đệ. phản phó nha hoàn người hầu âm thầm chăm sóc tiểu đệ. nếu không có chuyện gì. thì đi theo hắn là tốt rồi. Đến khi vội vàng chạy tới Tây Lương vương phù, chợt nghe thấy tiếng con nít cười khanh khách, rất là to rõ.

Hai nàng vui mừng, đã nhảy vào phòng khách, thấy Viên Lam đang ôm một đứa nhỏ béo khòe, vui vẻ dạt dào. Bên cạnh hắn đang ngồi một cô gái, tuy phong trằn mệt mòi, hoi có chút gầy. nhưng nhan sắc vẫn không giảm. Viên Xảo Hề có chút lường lự, Bùi Bội đã tiến lên nắm chặt tay cùa cô gái nói: "Tuyết Nhi tỷ, tỷ sao hôm nay mới đến. Tiêu đại ca đâu sao khôngthấy?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi