Vũ Văn Hóa Cập thấy Tư Mã Đức Kham xông tới, thẳn sắc như lệ quỷ, trong tiếng kêu to, đã xoay người ngà quỵ. Hắn vốn võ công tằm thường, những năm gần đây sống an nhàn sung sướng càng sớm buông thả, tuy là một Đại tướng quân, nhung chưa từng có cái gì khí phách tướng quân. Bằng không khi Bùi Củ đề nghị, hắn cũng sẽ không ngay cả dũng khí đi gặpTư Mã Đức Kham cũng không có.
Lúc trước giết chểt Lại Hộ Nhi, Dương Mục, Vũ Văn Hóa Cập cũng không có lộ điện, vốn tưởng rằng Bùi Củ sẽ giống như lần trước, dễ dàng giải quyết Tư Mà Đức Kham, không ngờ Tư Mà Đức Kham dũng mành uy vũ, cho dù Bùi Củ cũng không cách nào giải quyết.
Đối với Bùi Củ, Vũ Văn Hóa Cập trong lòng có loại sợ hãi, bời vì hắn càng ngày càng cân nhắc không thấu người này.
Xừ lý chuyện Tây Vực, ở trong mắt rất nhiều người, là cố tiết lấy lòng mà sống, nhung Bùi Củ chủ động tiệp nhận việc này, làm gọn gàng ngăn nắp. mấy năm không hề quay lại Đông Đô một lần. Dựa theo Vũ Văn Thuật nói, Bùi Củ này là người xuất sắc nhất trong Bùi phiệt, nhung ở trong mắt Vũ Văn Hóa Cập, thùy chung cảm thấy Bùi Minh Thúy mới là đệ nhất nhân của Bùi phiệt. Nhưng mà Bùi Minh Thúy sau khi ngã xuống, không để ý tới thế sự, chỗ đáng sợ của Bùi Củ rốt cục mới thể hiện ra. Bạn đang xem tại
TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Dễ đàng hóa giải nguy cơ sau khi Dương Quảng chết, điềm tĩnh tự nhiên trấn an quân GiangĐô, nhẹ nMng trừ đi những kẻ chống đối. những cái này ở trong mắt Vũ Văn Hóa Cập đều là những vấn đề bằng trời, nhưng Bùi Củ xử lý dễ dàng thoải mái!
Nhưng mà người có năng lực như vậy, vì sao không ngăn lại được Tư Mã Đức Kham xông vào trong trướng của hắn?
Vũ Văn Hóa Cập mặc dù nhu nhược vô năng, nhung mà cũng không tính là ngu xuẩn, một khắc này chỉ đang nghĩ, Bùi Củ không phải không có thể. mà là không làm! Hắn muốn mượn đao giết người!
Nhưng bản thân đến bây giờ, chỉ cầu còn sống như chó vậy, chẳng lẽ cái này cũng làm cho Bùi Cù nổi lên sát tâm? Nghĩ tới đây, sự hoảng sợ trong lòng Vũ Văn Hóa Cập càng đậm đặc, ngược lại cảm thấy Tư Mà Đức Kham muốn giết hắn là chuyện nhỗ!
Bởi vì cho dù né qua được Tư Mã Đức Kham đuổi giết, hắn có thể tránh thoát Bùi Cù ám toán sao?
Tư Mà Đức Kham hai mắt đỏ hồng, nhìn chằm chẳm vào Vũ Văn Hóa Cập nói: "Vì sao? Vũ Văn Hóa Cập, ta và ngươi không cừu không oán, ngươi vì sao phải cho người ta giết ta?"
Vũ Văn Hóa Cập hàm răng lách cách rung động, một chữ cũng nói không ra.
Tư Mã Đức Kham cất bước tiến lẽn. nhưng mỗi bước đi. toàn thân lại càng không ngừng tràn ra máu tươi. Máu tươi không ngừng chày, dọc theo thân thể mà xuống, cơ hồ tạo thành một dòng suối nhò.
Vũ Vàn Hóa Cập lúc này mới chú ý tới. Thi ra trên người Tư Mã Đức Kham vết thương không đều. Trí mạng nhất là một mũi tên từ sau lưng xuyên thủng ra trước ngực, mũi nhọn lập lòe hàn quang.
Trong lúc đó, Tư Mã Đức Kham đã đánh tới. Vũ Văn Hóa Cập khàn giọng hét lớn: "Cùng ta không quan hệ! "
Nhìn thấy ánh mắt hung dữ cùa Tư Mã Đức Kham, Vũ Văn Hóa Cập chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra, ngay cả khí lực tránh né cũng không có. Tư Mà Đức Kham áp đến trên người Vũ Văn Hóa Cập, rốt cuộc bất động. Vũ Văn Hóa Cập lại phát ra một tiếng kêu gào sợ hãi đến cùng cực, rồi trực tiệp hôn mê bất tinh. Không biết qua bao lâu, Vũ Văn Hóa Cập tinh táo lại, lúc này mới phát hiện đệ đệ đang ờ trước mắt, liền ôm lấy đệ đệ nói: "Đệ đệ. Tư Mà Đức Kham đâu?"
"Đã chết. Sau khi nhào vào trên người đại ca thì đã chết rồi" Vũ Văn Sĩ Cập cất lời giải thích.
Vũ Văn Hóa Cập thờ phào một hơi, nhìn thấy Bùi Củ đang ỡ trước mắt. trong lòng lại thót lên. Bùi Cù áy náy nói: "Vũ Văn tướng quân, vốn ta đã bố trí thỗa đáng. Không ngờ Tư Mà Đức Kham lại có thể dũng mành như thế. Mặc dù bị thương nhiều chỗ. nhung lại trốn thoát, kinh hãi đến Vũ Văn tướng quàn. Xin thứ tội".
Vũ Vàn Hóa Cập rụt rè nói: "Cái này... cũng trách không được Bùi Thị Lang".
"Vũ Văn tướng quân, Tư Mã Đức Kham cùng Triệu Hành Xu, Lý Bổn, Doãn Chính Khanh âm mưu tạo phản, hành thích vua làm loạn, hôm nay Tư Mà Đức Kham, Triệu Hành Xu đã chết, dư nghiệt còn chưa thanh trừ. bước tiệp theo xừ lý như thế nào, kính xin Vũ Văn tướng quân định đoạt" Bùi Củ hỏi.
Vũ Văn Hóa Cập cười lớn nói:"Hoàng ân mênh mông, những người này lại ảm mưu phản loạn, Bổn tướng quân nhất thời cũng nghĩ không ra chù ý gì. Tất cả kính xin Bùi Thị Lang cùng Thánh Thượng làm chủ".
Bùi Cù gật đầu nói: "Đã như vậy, ta cũng sẽ làm thay. Ta đã lệnh cho tinh binh một đường đi tới doanh trướng Tư Mà Đức Kham, dụ ra để giết người chu mưu. không biết Vũ Văn tướng quân có gì dị nghị không?"
"Không có, không có" Vũ Vãn Hóa Cập chỉ lắc đầu, "Bùi Thị Lang khồ cực rồi".
Bùi Củ gật gật đầu. muốn rời doanh trướng, đột nhiên lại dừng bước. "Còn có một chuyện xin chỉ thị cùa VttVăn tướng quân".
Vũ Văn Hóa Cập nơm nợp lo sợ hỏi: "Không biết Bùi Thị Lang có chuyện gì chỉ giáo?"
"Chỉ giáo thì không dám nhận" Bùi Cù mim cười nói: "Chỉ là chúng ta tại Nguyên Vũ đã lâu. Trong quân lương thảo chi sợ không dùng được bao lâu nữa, không biết Vũ Văn tướng quân có phương phép gì ứng đối",
"Tất cả Bùi Thị Lang làm chủ là được rồi" Vũ Vàn Hóa Cập cuống quít nói
Bùi Củ lần này cũng không có bất luận chủ trương gì, cau mày nói: "Vũ Văn tướng quân, ta cũng không phải thần tiên, lương thảo này, cũng biến không ra được".
Vũ Văn Hóa Cập luống cuống, cũng nghĩ không ra chù ý gì. Vũ Văn Sĩ Cặp nhìn thấy Bùi Củ mơ hồ có vẻ tức giận, cuống quít nói: "Bùi Thị Lang, như ta thấy, vùng Hà Nam tuy đã roi vào trong tay Tiêu Bố Y, nhưng thế lực cùa hắn rộng lớn. nhiều ít có phẳn bạc nhược yểu kém. Huỳnh Dương, Lê Dương hai noi tuy có đại quân Đông Đô trển thủ. nhung mà binh lực Cấp Quận, Tế âm thi lại ít hơn rất nhiều".
Bùi Cù gật đầu nói: "Phò mã nói không sai, vậy thì tính sao?"
VŨ Văn Sĩ Cập nghe được hai chữ Phò mã, mặt đỏ lên nói: "Theo thiển kiến của tại hạ, Đông Đô mặc dù tạm thời không thể phá được, nhưng mà chúng ta trước tiên có thể đi cường công Cấp Quận, Tế âm hai quận này, cho dù không thể bào vệ, thì lương thảo hai quận này. cũng tạm thòi cung cấp cho chúng ta ăn được một thời gian ngắn".
"Đúng đó. Sĩ Cập nói không sai" Vũ Văn Hóa Cập liên tục gật đằu.
Bùi Cù trầm ngâm thật lâu, "Phương pháp này cũng không phải là không thể thực hiện được. Đã là chù ý cùa Phò mã, kính xin Phò mã vất vả một chuyến, dẫn tinh binh đi hai quận đoạt... ừm... lấy lương, không biết Phò mã định như thế nào?"
Vũ Vãn Sĩ Cập không ngờ đầu bệp cũng phải đi mua thức ăn, chỉ có thể nói: "Bùi Thị Lang tín nhiệm, tại hạ đương cầu đem hết toàn lực".
Bùi Củ cười hài lòng, xoay người ra khỏi doanh trướng, hai huynh Vũ Văn đệ thờ ra một hơi thở dài, đặt mỏng ngồi xuống. Vũ Văn Sĩ Cập cười khổ nói: "Đại ca. người vừa rồi thật là vô dụng..
Vũ Văn Hóa Cập lại lầmbấm nói: "Không đúng, không đúng, trong này có vấn đề".
"Đại ca, ngươi làm sao vậy?" Vũ Văn Sĩ Cập hiện tại bị đại ca cũng làm cho tinh thẳn hoảng hổt, thần hồn nát thẳn tính.
"Bùi... Cù bản lãnh lớn như vậy. hắn thật sự không cần... cùng một bọn với chúng ta" Vũ Văn Hóa Cập rốt cuộc đem nghi hoặc trong lòng nói ra, "Nhưng hắn thoạt nhìn, vẫn đang giúp chúng ta, đây là vì sao Vừa rồi hắn muốn mượn Tư Mà Đức Kham tay giết ta, là giải thích tốt nhất. Nhưng mà hắn không giết ta, thật làm cho người ta khó hiểu".
Vũ Văn Sĩ Cập vừa tức lại vừa vui mừng, "Thiên hạ này không phải là chuyện một người, chúng ta vừa lời, vừa có năng lực làm việc, cho dù Bùi Củ muốn làm đại sự gì, cũng cần tới chúng ta!"
"Thật sao?" Vũ Văn Hóa Cập tràn đầy nghi hoặc, lẩm bẩm nói: "Không đúng... Trong này nhất định có vắn đề! "
***
Trong khi Vũ Văn Hóa Cập nghi hoặc, Tiêu Bố Y cũng cau mày, nói cùng một câu. Bọn họ có lẽ lo lắng khác nhau, nhưng mà nghiên cứu đều là một người.
"Tây Lương vương, không biết chuyện gì không đúng?" Trương Trấn Chu ờ bên cạnh
hỏi.
Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: "Ta vẫn cảm thấy Bùi phiệt. Vũ Văn Hóa Cập lằn này có vắn đề" Lý Tũứi xuôi nam, Tiêu Bố Y chinh đốn nội chính, sau mấy tháng đại hôn, rất nhanh đã chuần bị lên kế hoạch đông chinh. Lằn này mục tiêu đơn giản sáng tỏ, trấn an các quan dân cùng chúng ờ Hà Nam, chống lại quân Giarig Đô, thuận tiện quan sát hướng đi của quần đạo Hà Bắc. Nhưng mà Tiêu Bố Y xưa nay có thể tích cực phát huy tính chủ động của tướng lành, trước đây cần khích lệ nhuệ khí binh sĩ, luôn làm gương cho binh sĩ, cho tới hiện tại. làm tới Tây Lương vương, mặc dù là vương giá thân chinh, nhung đại quyền tướng quân đã giao cho Trương Trấn Chu xử lý.
Tiêu Bố Y hiện tại, chỉ cần tọa trấn trong quân, cũng đã rất là khích lệ sĩ khí. Rất nhiều chuyện, đã không cần hắn tự thân đi làm.
Trưong Trấn Chu tuy già nua, nhưng mà kinh nghiệm ồn thỗa không chút nào thua kém Dương Nghĩa Thần, sau khi được Tiêu Bố Y phân phó. nhanh chóng dẫn tinh binh đi Lê Dương. Lý Tĩnh sau khi phá được Lê Dương, đối với Lẻ Dương Thương trọng điểm hộ vệ, chưa bao giờ ngừng xây dựng công sự. vốn Lê Dương chính là tuyến đầu yếu đạo đối kháng Hà Bắc Sơn Đông, Lý Tĩnh nghĩ cực xa, hiểu rằng bộp chăt Lê Dương, chinh là trấn giữ con đường của Đậu Kiến Đức đi tới Đông Đô. Nhưng mà Đậu Kiến Đức còn chưa có công tới, thì những chuẩn bị này trước hết dùng ờ trên người quân Giang Đô.
Quân Giang Đô không thể đi tới Huỳnh Dương, cũng bởi vì có Lê Dương kiềm chế ở phía sau. Nhưng cho dù không có Lê Dương ghìm chân, chi đơn giản nói Hổ Lao. Yển Sư một đường thủ vững, quân Giang Đô cũng không thể xâm.
Trương Trấn Chu đựng doanh trại tạm thời, cùng Lê Dương. Lẻ Dương Thương tạo thành tạo thế chân vạc. quân Giang Đô quân tuy nhắm ngay Lê Dương Thương, nhưng cũng không thể tấn công, bất đắc dĩ bỏ qua ý niệm công chiếm Lê Dương Thương trong đầu.
Trương Trán Chu được Tiêu Bố Y phân phó, cũng không vội xuất binh quyết đấu. Hắn đa mưu túc trí. đương nhiên cũng nhìn ra vấn đề lớn nhất của quân Giang Đô chính là lương thảo. Lúc này đây chì thủ vững không chiến, ngồi đợi quân Giang Đô tự sụp đổ.
Tiêu Bố Y trước mặt bày ra một bức địa đồ phụ cận Lê Dương, ngóng nhìn Nguyên Vũ, trầm giọng nói: "Quân Giang Đô khốn thủ Nguyên Vũ. đừng nói lấy Đông Đô, cho đù qua kênh đào. qua Hồ Lao đối với bọn họ mà nói, đều là vấn đề khó bẳng trời, bồn vương thặt sự nhìn không ra quân Giang Đô có cơ hội thắng nào, Vũ Văn Hóa Cập còn chưa tính, nhung Bùi phiệt dù sao cũng rất là thông minh, tại sao lại làm ra hành động không khôn ngoan này?"
Trương Trán Chu đồng ý nói: "Tây Lương vương nói không sai. Bùi phiệt. Vũ Văn Hóa Cập một khắc từ Giang Đô xuất phát, có thể nói là bại cuộc đã định, nếu như dựa vào lào thần thấy, bọn họ đầu nhập Đông Đô là thượng sách, nhưng mà Tây Lương vương mấy lần chiêu an, bọn họ không để ý tới, thật sự làm cho người ta nghĩ mãi mà không rõ".
"Đầu nhập Đông Đô là một đường ra của bọn hắn, nhưiig mà không phải là con đường cuối cùng" Tiêu Bố Y trầm tư nói: "Bọn họ ít nhất có thể đi đầu nhập Hà Bắc Đậu Kiến Đức, SơnĐông Từ Viên Làng, hoặc là Mạnh Hải Công".
Trương Trấn Chu khó hiểu nói: "Tây Lương vương, theo ta được biết. Bùi phiệt cùng người trước đây quan hệ coi như không tệ".
"Thì sao?" Tiêu Bố Y hòi.
"Ta nghe nói Tây Lương vương lúc trước là do Bùi phiệt một tay đề bạt, từ trước tới nay. cùng Bùi phiệt không có khúc mắc gi. Thiên hạ hôm nay đại thế đã định, Bùi phiệt vứt bò Tây Lương vương chọn người bên ngoài, theo lý là không hợp. Hơn nữa đám người Đậu Kiến Đức, Từ Viên Lãng, Mạnh Hải Công bọn người đều là đám người làm loạn, Bùi phiệt thân chịu hoàng ân, thật rất khó để cho người ta cho rằng, sẽ đầu nhập vào ba người này".
Tiêu Bố Y khẽ thờ dài: "Trương đại nhân nghĩ mài mà không rõ, bổn vương cũng nghĩ mãi mà không rõ, chính vì như thế, bổn vương mới trong lòng lo lắng, đích thân tiến đến. Cũng may binh đến tướng đờ, nước đến đất cản, quân Giang Đô ý đồ đến khó dò, chúng ta lại theo chính đồ mà phá, hơn mười vạn Kiêu quả quân hướng về phía bắc, thế không thể ngăn cản, chuyện quân tâm cũng không phải là mấy người có thể ngăn cản, chúng ta ngồi xem chờ kết quả là được".