GIANG SƠN MỸ SẮC

Đêm mưa, Tào Đán một bụng lùa giận.

Đậu thị sau khi quay lại, còn chưa ngồi vững vàng, Tào Đán đã đùng đùng nổi giận đẩy cùa tiến vào quát: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Đậu thị nhíu mày nói: "Cái gì mà chuyện gì xảy ra?" Đồng thòi ra hiệu cho nha hoàn bên người lui ra, lúc này mới đóng cùa, sau khi đóng cả cùa sổ mới quay lại.

Tào Đán gặp muội muội cẩn thận như thể. trào phúng nói: "Muội còn sợ người hại muội sao? Đến hiện tại, muội đã có chỗ dựa, không cần cẩn thận như thế".

Đậu thị thờ dài nói: "Đại ca... Ta vẫn cho là huynh ngu xuẩn như heo vậy".

Tào Đán mặt đò tới mang tai, "Muội..

"Không ngờ huynh so với heo còn muốn ngu xuẩn hơn!" Đậu thị châm chọc nói: "Bộ con mắt huynh là ăn cứt để lớn lên sao?"

Tào Đán nghe ra không đúng, nghiêm mặt hòi, "Muội muội, chẳng lẽ muội còn có môn đạo gi".

Đậu thị lạnh lùng nói:"Ta chỉ sợ huynh đến chết, cũng không biết bị ai chém đầu. chẳng lẽ huynh xem không ra nguy cơ hôm nay sao?"

Tào Đán rùng mình, "Nguy cơ gì?"

Đậu thị không đáp mà hòi lại: "Hôm nay huynh thấy Đặu Hồng Tuyển có cái gì không đúng?" ở trước mặt người ngoài, Đậu thị từ trước đến nay cùng Đậu Hồng Tuyến đều diễn mẫu từ nữ hiếu. Nhưng cùng đại ca cùng một chỗ, gọi thẳng tên của Đậu Hồng Tuyến phi thường lạnh lùng. Có thể thấy được đối với Đậu Hồng Tuyến vốn cũng không có tình cảm gì.

Tào Đán nghi ngờ nói: "Nó... đàu có gì là không đúng".

Đậu thị lạnh lùng nói: "Nếu không thì sao lại nó huynh so với heo còn ngu ngốc hơn. Đầu óc cũng không có chuyển biển, chỉ biết chạy về phía trước, chết cũng không biết!"

Tào Đán thu hồi vẻ cợt nhả nói: "Muội muội, muội cũng biết, đại ca từ trước đến nay như thế nào. Nhưng đại ca nếu không hỗ đồ như vậy, thì cẩn một muội muội khôn khéo để lảm cái gì?"

Đậu thị lúc này mới sắc mặt hoi hòa hoãn, "Huynh không có trông thấy Đậu Hồng Tuyến hôm nay tinh thần hơn rất nhiều? Nó trước kia đều là bộ dáng có bệnh, như muốn thắt cồ bất cứ lúc nào. Nhưng hôm nay sắc mặt hồng nhuận, tràn đằy tự tin. Phảng phất như nắng hạn gặp mua vậy?"

Nàng nói chanh chua sắc bén. Tào Đán cũng không để ý, ngược lại cảm thấy muội muội nói không sai. Nhưng mà hắn đích xác chi số thông minh có hạn, nhịn không được lại hòi: "Nó tại sao lại có biến hóa như vậy?"

"Trên đời này chỉ có một người có thể làm cho nó biến hóa giống như vậy, đó chính là La Sĩ Tín!" Đậu thị nói

Tào Đán dù ngu xuẩn, cũng nghĩ đến điểm mấu chốt, hít vào một hơi, "Muội nói La Sĩ Tín không có chết, hơn nữa đã trờ lại?"

Đậu thị thờ dài nói: "Ta chính là sợ cái này, lúc này mới thấy gió mà theo, buồn cười huynh còn đần độn u mê, nghĩ là ỷ vào bối phận, nên nó không dám làm gì với chúng ta, nhung La Sĩ Tín lại tâm ngoan thù lạt, đối với chúng ta ra tay không có nừa phần do dự. Ta lúc ấy vẫn muốn kiên trì tìm noi nương tựa Lý Đường, chỉ sợ ta và huynh đều sống không quá đêm nay. Vừa rồi ta tim được Đào Hồng, nó nói trong phòng tiểu thư hình như có một nam nhân, quá nừa chính là La Sĩ Tín".

Tào Đán sắc mặt tái nhợt, "Chúng ta làm sao bây giờ?"

"Đương nhiên chỉ có chờ" Đậu thị cắn răng nói: "Huynh chớ để có bức bọn họ. bằng không giết chúng ta cũng là rất có khả năng".

"Nhưng chờ... đến khi nào?" Tào Đán lo lắng nói: "Bọn họ đã phái người đi liên lạc Đông Đô. Lúc trước Đông Đô phái người đưa tiền thu mua ta, nhung ta lấy tiền không làm chuyện, lần này nếu đi Đông Đô, chỉ có một con đường chết. Muội thật ra cũng chán ghét Đậu Kiến Đức. hắn hại muội những năm này sống cô đơn, có người giết hắn, muội không những không thương tâm, ngược lại càng muốn phạm ý nguyện của hắn đi Lý Đường. Nhưng chỉ cần quân Tây Lương vừa đến, kế hoạch cùa ta và muội chẳng phải đã không thành sao?"

Đậu thị cười lạnh nói: "Huynh chớ có đem người khác suy nghĩ cũng giống như huynh vậy chứ".

Tào Đán cười lớn nói: "Muội muội, muốn châm chọc ta cũng không sốt ruột nhất thời, muội nhất định là có diệu sách gi, bằng không cũng sẽ không trắn tĩnh như thế".

Đậu thị thản nhiên nói: "Huynh yên tâm đi, Tống ChínhBồn đi cầu cứu, chỉ sợ vĩnh viễn đến không được trước mặt Tiêu Bố Y!"

***

Trong tiếng xoẹt ẩm, giữa không trung lại là một đạo sét đánh xuống, kinh tàm động phách.

Tống Chính Bổn đã giục ngựa lên trước, rất nhanh đến miếu đổ nát. nhìn thấy miếu đồ nát tường viện đều ngã sang bên, của càng không biết đi noi nào, đi qua đình viện hoang vu, cuối cùng đã tới đại đường.

Đại đường bốn phía dột nát, thoạt nhìn so với bên ngoài trời mưa còn muốn lợi hại hơn. Gạch xanh mặt tĩàn đầy rêu, bản thờ trước không biết cung phụng là thần gì. trong dông tố có vẻ dữ tợn khủng bố.

Miễn cường tìm chỗ có thể tránh mưa, Tống Chính Bồn cười khổ nói: "Cơn mưa này không biết Khi nào thi có thể ngừng, vất vả hai vị tướng quân rồi".

Cao Thạch Khai hồn hậu cười nói: "Không sao. mọi người cũng là vì huynh đệ. Tống quân sư người xuất thân văn thần, còn bôn ba như thể. đây mới thực sự là vất vả".

Liêu Phong thở dài nói: "Chỉ hy vọng mưa sớm có thể ngừng, có thể đến Lẻ Dương sớm giải nỗi khổ của quân Hà Bắc".

Mưa lớn giàn giụa xuống, từng đạo tia chớp đánh xuống, ba người trên mặt đều u buồn, hiểu rằng cơn mưa này còn muốn rất lâu. Không có cành khô. Cao Thạch Khai đem thần tượng để sang một bên, lấy đao bổ cái bàn, miễn cường tìm chút ít lá vụn giấy mảnh, đốt lên một đống lửa. Ba người lúc này mới thờ phào một hơi, ánh lửa hừng hực, ba người trên người đều toát ra nhiệt khí, trong đêm tối có vẻ có chút thê lương.

Liêu Phong ngồi bên đống lùa sưởi ấm, đột nhiên nói: "Tống quân sư. nghe nói Tây Lương vương rất trọng hàn môn chi sĩ, lúc này người đi Đông Đô, có thể nói là đi nơi tốt".

Tống Chính B ổn thở dài nói: "Trường Nhạc vương cũng trọng hàn sĩ, đối với ta không tệ. đáng tiếc trời xanh không có mắt".

Cao Thạch Khai an ủi: "Nghĩ tới Trường Nhạc vương tốt bụng nhản hậu, biết được lựa chọn cùa chúng ta hôm nay. là thuận theo ý cùa Hồng Tuyến, trên trời có linh thiêng cũng sẽ an ủi".

Ba người yên lặng xuống, chỉ thấy được ánh lừa chợt sáng chợt tối, chiếu lên trên mặt ba người âm tình bất định.

Xoẹt ẩm, một đạo sét đánh xuống, ngoải miếu một khắc này sáng như ban ngày. Liêu Phong quay đầu nhìn lại, đột nhiên thất thanh nói: "Là ai?"

Tống ChínhBổn, Cao Thạch Khai cả kinh, đồng thanh hòi nói: "Làm sao vậy?".

Liêu Phong không đáp. đã lách mình đến chỗ cừa miếu, đơn đao noi tay, đối với mưa to tầm tả làm như không thấy. Cao Thạch Khai sớm theo tới. thấp giọng nói: "Liêu tướng quân, làm sao vậy7"

"Vừa rồi lúc sét đánh, ta thấy có một đạo bóng đen đi ngang qua noi này..Liêu Phong chỉ vào một phế tích nói: "Có thể là người cùa Lý Đường chặn chúng ta lại hay không?"

Cao Thạch Khai cả kinh, "Bọn họ có tin tức nhanh vậy sao?"

"Cần thận thuyền chạy được vạn năm" Liêu Phong nói: "Cao huynh, ngươi từ bên trái đi chặn lại, ta từ mặt này đuồi theo nhìn xem, ý của ngươi thế nào?"

Cao Thạch Khai nói: "Được!"

Hắn lòi nói chưa dứt, người đã chạy ra ngoài, Tihập vào trong đèm mưa. Liêu Phong về phía mình chi đi hai bước, quay đằu nhìn lại, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh như mưa thu, rồi không đi về phía trước nữa, ngược lại xoay người xông về trong điện. Tống Chính Bồn là một văn thần, cũng không có thân thủ như hai người, chỉ cách màn mưa nhìn thấy hai người thi thẳm vài câu, Cao Thạch Khai không thấy, Liêu Phong quay lại. kinh ngạc nói: "Liêu tướng quân, rốt cuộc..Hắn lời còn chưa dứt, đã nhịn không được rút lui hai bước, trầm giọng nói: "Liêu tướng quân, ngươi muốn làm gì?"

Hắn đã nhìn ra hàn ý trên mặt Liêu Phong!

Liêu Phong thản nhiên nói: "Tống quân sư. ngươi nên biết ta muốn làm cái gi".

Tống Chính Bổn trong đầu linh quang vừa hiện, nghẹn ngào kêu lẽn: "Ngươi là người của Lý Đường!" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Liêu Phong lạnh nhạt nói: "Không sai, đáng tiếc ngươi biết quá muộn. Có kêu. mưa lớn như thế, hắn cũng nghe không được! Cao Thạch Khai thời gian uống cạn chung trà mới có thể quay lại được".

Vừa nói xong, Liêu Phong đơn đao vung ra, đương cầu kết liễu. Không ngờ xa xa đột nhiên truyền đến tiếng gọi cùa Cao Thạch Khai! Liêu Phong cả kinh, thân hình khè động đã xông đến bên người Tống Chính Bổn, đảo ngược chuôi đao đập qua Tống Chính Bồn căn bản không có sức hoàn thủ. gọi cũng không kịp. hai mắt đã trợn trắng, mềm nhũn ngã xuống.

Liêu Phong quay đầu nhìn lại, trông thấy trong màn mưa như khói xuyên đến một bóng người, hiểu rằng đó là Cao Thạch Khai, trong lòng thầm run sợ. không biết hắn vì sao trở lại mau nhưvậy.

Hắn không thể giết Tống Chính Bổn, chỉ sợ đao phong mang máu. lùa gạt không được Cao Thạch Khai, đơn giản quyết định thật nhanh, đánh hôn mê Tống Chính Bồn, lại dùng hắn làm mồi dụ, giết chết Cao Thạch Khai.

Hắn nhìn như đối với Tào Đán vẫn nhẫn nhịn, thật ra chỉ là một thù đoạn che đấu tai mắt người khác.

Thấy Cao Thạch Khai đi tới, Liêu Phong giả bộ như giật mình nói: "Cao Tướng quân, chúng ta thiểu chút nữa trúng kế điệu hổ ly sơn cùa kẻ địch!"

***

"Cao Thạch Khai, Liêu Phong ai là người cùa chúng ta?" Tào Đán nghe được muội muội khẳng định như th4 đã đoán được cái gì.

Đậu thị giảm thấp thanh âm xuống. "Là Liêu Phong".

Tào Đán cả kinh, nhịn không được nói: "Không thấy ra hắn là dạng này, vậy mà lại là người cùa chúng ta".

"Huynh nhìn không ra rất nhiều chuyện" Đậu thị châm chọc nói: "Nếu như ngay cả huynh cũng có thể nhìn ra được, hắn còn có thể giấu diếm được người khác sao?"

"Nói cũng đúng, trách không được tiểu tử này tại Dịch Thủy vụng trộm chạy thoát trở về, thì ra đã sớm mưu tính sâu xa, biết có hôm nay" Tào Đán trọng ngượng ngùng có chút ít vui mừng, "Nhưng một mình hắn, có thể giết được Tống ChínliBồn cùng Cao Thạch Khai sao?"

"Minh thương đễ tránh, ám tiễn khó phòng, bọn họ xem Liêu Phong là huynh đệ. trên đòi này. huynh đệ chẳng phải là khó phòng nhất sao?" Đậu thị trên khuôn mặt khô héo lộ ra nụ cười quắt queo.

"Không sai, không sai! Huynh đệ khó phòng nhất!" Tào Đán cười nói: "Lào tử cũng lười phòng!"

"Huynh cũng có huynh đệ sao?" Đậu thị cười khầy nói.

Tào Đán trong lòng không biết tư vị gì. nhưng mà hắn chịu muội muội này xem thường đã quen, nói tĩánh đi: "Cho dù Liêu Phong có thể đắc thủ, đổi với chúng ta vẫn không thể tìm noi nương tựa Lý Đường? Phải biết rằng, Lý Hiếu Cơ cho chúng ta điều kiện, là mang theo ngọc tỷ truyền quốc cùng mảnh đất Hà Gian này! Đậu Hồng Tuyến không chịu để cho chúng ta dâng quận đầu hàng, chính là đoạn đường sống của chúng ta. Chỉ đem ngọc tỷ truyền quốc, chỉ sợ không đủ phân lượng".

"Cẩu người không bằng cầu mình" Đậu thị trên mặt lộ ra vẻ âm độc hung ác. "Nó đoạn sinh lộ chúng ta, chúng ta cần gì lưu đường sống cho nó?"

"Muội muội, ý của muội là gì?" Tào Đán rùng mình, vươn tay làm ra thủ thế chém đằu.

Đậu thị chậm rãi gật đầu, ngoải cùa sổ xoạt đùng một tiếng sét đánh, hai người đều giật nảy mình, sắc mặt tái nhợt.

Mưa càng rơi xuống càng mạnh, phảng phất muốn đem một thu sầu khồ. tận tình thổ lộ, hai người cảm nhận được thiên địa oai, trong lúc nhất thời nói không ra lòi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi