GIANG SƠN TỐNG ĐẾ

Xin lỗi cộng lĩnh giáo kinh nghiệm, làm luôn một lần.

Ngũ Loan trầm mặc đi theo Tiêu Sơn vào phòng của hắn, y nhìn ra bước chân Tiêu Sơn mang theo nhảy nhót, cũng biết Tiêu Sơn và Thái tử điện hạ cùng nhau về thành.

Tất cả đã quá rõ ràng, cho dù cái đó căn bản không có quan hệ gì với mình, nhưng không biết vì cái gì, Ngũ Loan cảm thấy đau xót.

Tiêu Sơn rồi lại không nhận ra, hắn tùy ý đi vào phòng, còn mời Ngũ Loan ngồi xuống.

Ngũ Loan đứng tại chỗ hành lễ: “Tướng quân có chuyện gì?”

Tiêu Sơn suy nghĩ một chút, quyết định vẫn là xin lỗi trước thì tốt hơn, như vậy có thể dễ dàng rút ngắn được khoảng cách: “Hôm nay, ngươi bỗng nhiên xuất hiện, ta cũng không nên trút giận vào ngươi, ngươi đừng để trong lòng.”

Ngũ Loan bình tĩnh trả lời: “Là thuộc hạ làm việc lỗ mãng.”

Tiêu Sơn cảm thấy hôm nay Ngũ Loan có chỗ là lạ, mà có lẽ kỳ lạ chính là mình, người chột dạ nhìn cái gì cũng sẽ cảm thấy sự vật khác xa diện mạo vốn có của nó.

Tiêu Sơn cười cười, cố gắng biểu hiện như đối với bằng hữu, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn là giọng điệu của cấp trên đối với cấp dưới: “Khoảng thời gian gần đây đã vất vả cho ngươi rồi, nghe Tri quân nói khoảng thời gian ta rời đi, ngươi làm việc vô cùng cẩn thận, có một thuộc hạ như ngươi, khiến ta an tâm không ít. Ta đã dâng sớ lên triều đình, tin tưởng qua một thời gian nữa, lệnh thăng chức cho ngươi sẽ được đưa xuống.”

Tiêu Sơn cho rằng Ngũ Loan sẽ lộ ra vẻ mặt vui sướng, lúc trước khi y nghe được loại tin tức này, đều sẽ mở miệng cười, lộ ra hai cái răng khểnh, nhưng hôm nay y chỉ khom người nói: “Đều là thuộc hạ nên làm, không dám tranh công.”

Tiêu Sơn cảm thấy cuộc trò chuyện này có chút không tiếp tục được nữa, nhưng chuyện mình muốn hỏi, rồi lại căn bản chưa hỏi được gì, thả người đi như vậy, hắn không cam lòng. Tiêu Sơn lại nói mấy chuyện không đâu vào đâu một hồi, cái gì mà hôm nay ngươi ăn chưa, mấy ngày nay ngủ có ngon không, trong thành có muội tử nào xinh đẹp a, Ngũ Loan đều lẳng lặng nghe, chỉ có khi Tiêu Sơn đặt câu hỏi, y mới trả lời ngắn gọn.

Cuối cùng Tiêu Sơn quyết tâm liều mạng, hỏi: “Có một chuyện, ta muốn hỏi ngươi một chút, chính là, cái kia, ngươi biết cái kia làm như thế nào không?”

Ngũ Loan khó hiểu: “Cái gì?”

Tiêu Sơn hít sâu một hơi: “Ngươi từng có kinh nghiệm a… ta không có ý tứ gì khác, chính là, hiếu kỳ muốn hỏi một chút, ngươi không muốn nói cũng không sao… coi như nói chuyện phiếm giữa mấy hảo huynh đệ mà thôi.”

Ngũ Loan không mở miệng, Tiêu Sơn cảm thấy hình như không nên tìm y hỏi vấn đề này, còn không bằng tìm tiểu quan trong thành hỏi một chút, chuyện này chỉ sợ là Ngũ Loan không nguyện nói ra, mình hôm nay quả thật có chút váng đầu rồi.

Thời điểm Tiêu Sơn đang chuẩn bị buông tha, Ngũ Loan bỗng nhiên mở miệng: “Tướng quân là hỏi, giữa nam nhân cùng nam nhân, làm như thế nào?”

Tiêu Sơn nhẹ gật đầu, để thể hiện sự thân thiết giữa hai nam nhân khi thảo luận về chủ đề này, còn đưa tay vỗ vỗ bả vai Ngũ Loan, cố ý cười nói: “Ừ, cũng chỉ hỏi một chút thôi, mấy ngày nữa chúng ta ra ngoài chơi, ta mời khách.”

Ngũ Loan hơi quay đầu, liền thấy được khuôn mặt Tiêu Sơn gần trong gang tấc, nhưng lại bỗng nhiên trở nên xa lạ.

Y vẫn cho rằng, Tiêu Sơn rất phản cảm với những chuyện này, nhưng bây giờ y đã rõ ràng, đối phương chẳng qua là không thích mình mà thôi.

Ngũ Loan bất động thanh sắc hơi né vai, cách Tiêu Sơn xa một chút, cúi mặt thật sâu: “Tướng quân không phải ngủ qua nam nhân rồi sao? Loại chuyện này còn phải hỏi thuộc hạ?”

Tiêu Sơn sững sờ, trong lòng có một loại cảm giác vô cùng không được tự nhiên. Hắn nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc mới nghĩ ra Ngũ Loan đang nói về chuyện gì.

Hắn mở to miệng muốn giải thích, nhưng cũng không biết nên nói thế nào.

Ngũ Loan bình thản nói: “Ta đã từng làm tiểu quan, mỗi lần trước khi tiếp khách, đều phải rửa sạch đằng sau, chỗ kia hoàn toàn bất đồng với nữ nhân, thời điểm đi vào sẽ rất đau, cho nên sau khi dùng thuốc mỡ bôi trơn, mới có thể đi vào…”

Ngũ Loan dường như đang kể lại một chuyện hoàn toàn không dính dáng gì đến mình, từ như thế nào bôi thuốc, đến như thế nào mở rộng, làm xong thì rửa sạch, đều chậm rãi nói hết, cuối cùng, y khép miệng, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Tiêu Sơn, có một tia mất mát.

Tiêu Sơn bỗng nhiên cảm thấy chột dạ,  hắn căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt Ngũ Loan, nghe thấy ở phía dưới rất phiền toái, rất đau, trách chi Triệu Viện không muốn. Nhưng vừa nghĩ tới, mình có thể giúp người trong lòng làm một ít chuyện, Tiêu Sơn lại nhịn không được máu xông lên não.

Nhưng không ngờ Ngũ Loan bỗng nhiên hỏi: “Người kia là ai?”

“Cái gì?” Tiêu Sơn sững sờ, không rõ ý tứ của Ngũ Loan.

Ngũ Loan chậm rãi nói: “Tướng quân đã từng nói với ta, loại chuyện này, là nam nhân thì không nên làm, phải kiến công lập nghiệp, mang danh thiên cổ, mà không phải làm món đồ chơi nằm dưới háng nam nhân. Ta nghĩ, có lẽ là có người đã làm tướng quân thay đổi chủ ý.”

Tiêu Sơn quay đầu qua chỗ khác: “Chính là tùy tiện hỏi một chút mà thôi, ngươi đừng hỏi nhiều.”

Khóe miệng Ngũ Loan lộ ra nụ cười khổ: “Nếu như người kia rất yêu rất yêu Tướng quân, chắc sẽ không để cho Tướng quân làm loại chuyện này, không phải sao?”

Trong đầu Tiêu Sơn, rồi lại không tự chủ lướt qua một vài hình ảnh, lúc trước chỉ là chút ít hình ảnh mơ hồ. nhưng hiện tại tất cả đã có chi tiết, hắn phát hiện mình không nên suy nghĩ quá sâu, nếu không rất khó khống chế mình bây giờ vọt tới phòng của Triệu Viện. Còn Ngũ Loan nói gì sau đó, hắn căn bản không nghe thấy.

Ngũ Loan hơi cắn môi, nương theo ngọn đèn, y thấy được suy nghĩ của Tiêu Sơn đã bay đến một địa phương khác.

Ngũ Loan hành lễ, không nói thêm gì nữa, quay người rời đi. Tiêu Sơn tức thì nhìn chằm chằm ngọn đèn, trong ngọn lửa xuất hiện bóng dáng Triệu Viện, người kia bên dòng suối, hai mắt khép hờ, lông mi đang run nhè nhẹ, giống như đang đợi chính mình, nếu như mình giúp y bôi thuốc, để y…

Tiêu Sơn đập đầu xuống giường, có chút ảo não ôm gối: “Không được nghĩ nữa, bằng không cô em năm ngón cũng không thể thỏa mãn được ta!”

Lúc Ngũ Loan rời khỏi tiểu viện của Tiêu Sơn, bước chân có chút nặng nề. Gió đêm ôn hòa, mang theo hương hoa cùng mùi cỏ non, vốn nên là đêm xuân khiến cho người ta say mê, nhưng không biết vì cái gì, cảm giác không có nửa điểm tốt đẹp.

Ma xui quỷ khiến, Ngũ Loan cũng không giống bình thường trở về căn phòng của mình, mà là đi đến một gian phòng hướng ngược lại.

Phủ nha Tín Dương cũng không xa hoa, cho dù chỗ ở Triệu Viện đã được Tiêu Sơn cẩn thận xử lý qua, nhưng vẫn không cách nào so với Vương phủ của y.

Triệu Viện đã buồn ngủ, hôm nay đã trải qua một hồi chém giết, cũng có chút mệt mỏi, y vốn cho rằng mình sẽ rất nhanh chìm vào mộng đẹp, nhưng lại không nghĩ rằng lăn lộn trên giường thật lâu, vẫn không cách nào chìm vào giấc ngủ.

Y nhắm mắt lại, lắc lư trước mắt, đều là bóng dáng Tiêu Sơn.

Người kia tư thế oai hùng cưỡi ngựa giết địch, đối với mình thì chiếu cố tỉ mỉ chu đáo, thời điểm ôm chặt lấy mình, nhiệt độ truyền tới, khiến cho Triệu Viện có chút không cách nào quên.

Cho dù chỉ rời nhau chưa tới một canh giờ, nhưng Triệu Viện phát hiện mình rất muốn nhìn thấy Tiêu Sơn. Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, y chưa bao giờ muốn gần gũi với một người nào như vậy.

Lúc nghĩ đến Tiêu Sơn rõ ràng tay chân vụng về cái gì cũng không biết, khóe miệng Triệu Viện không khỏi nhếch lên: Người kia, thật là ngu ngốc, ngu ngốc một cách đáng yêu, rồi lại khiến người ra rung động.

Vào lúc này, bên ngoài cửa truyền tới giọng nói, là của thái giám Cam Biện: “Điện hạ đã ngủ rồi, có chuyện gì mai hãy nói.”

Triệu Viện chợt bật dậy khỏi giường, trái tim nhảy lợi hại: Là Tiêu Sơn đến tìm mình sao?

Triệu Viện cố gắng làm cho giọng mình trở nên bình tĩnh lại: “Còn chưa ngủ, để hắn vào đi?”

Cam Biện đáp một tiếng ‘vâng’, sau đó đẩy cửa ra, người đi vào lại khiến Triệu Viện cảm thấy rất ngoài ý muốn, không phải Tiêu Sơn, là là phó tướng của Tiêu Sơn – Ngũ Loan.

Triệu Viện cảm thấy có chút lúng túng, y chỉ mặc tiết y, cũng chưa phủ thêm áo ngoài. Lúc này mới bắt đầu một bên mặc đồ, một bên nói: “Ngũ giáo úy, sao lại là ngươi?”

Ngũ Loan khom người nói: “Có chút việc muốn nói cùng Điện hạ, quấy rầy Điện hạ nghỉ ngơi, tội đáng chết vạn lần.”

Hôm nay tâm tình Triệu Viện cực tốt, tùy ý phất tay, cười nói: “Không sao, là chuyện người Kim sao? Sao không đến tìm Tiêu tướng quân?”

Ngũ Loan nói: “Là chút chuyện riêng.”

Triệu Viện lại lần nữa cảm thấy ngoài ý muốn, lúc trước y và Ngũ Loan cũng gặp mặt mấy lần, lúc này nhìn lại Ngũ Loan, cảm thấy có chút quen mắt, dường như trước kia đã gặp ở đâu rồi, nhưng mà không nghĩ ra.

Sau khi Triệu Viện mặc đồ hoàn chỉnh, lại lệnh thái giám Cam Biện dâng trà, liền mời Ngũ Loan ngồi xuống, hòa nhã nói: “Chuyện gì, cứ nói đi đừng ngại.”

Ngũ Loan nhưng không ngồi, chỉ hành lễ thật sâu với Triệu Viện, giọng nói có chút run rẩy: “Hôm nay mạt tướng đến tìm Tiêu tướng quân, người kia… người kia tuy rằng trốn sau lưng hắn, nhưng chắc là Điện hạ?”

Triệu Viện sững sờ, tuyệt đối không nghĩ tới hôm nay Ngũ Loan sẽ đến hỏi thẳng mình, trong nháy mắt, trong lòng dâng lên một cơn tức giận, y lập tức đè xuống, giọng nói cũng biến thành nhàn nhạt: “Ngũ giáo úy đêm khuya đến tận đây, chính là nói cái này? Ta không hiểu ý tứ của ngươi.”

Ngũ Loan lại càng cúi đầu thật sâu, Triệu Viện chú ý bàn tay Ngũ Loan đã có chút run rẩy, không biết có phải vì sợ hay không.

Ngũ Loan cắn môi, sau một lúc lâu, mới nói: “Mạt tướng đã từng gặp qua Điện hạ.”

Triệu Viện hơi nhíu mày, không biết vì cái gì y bỗng nhiên nói như vậy.

Ngũ Loan đè giọng cực thấp, nhưng lời nói ra lại hết sức rõ ràng: “Rất lâu trước kia, thần đã từng làm qua một chút chuyện không được vẻ vang, về sau vẫn không biết sai, dọc đường từ Tuyên Thành về lại Trấn Giang, đã từng đến doanh trại của Tiêu tướng quân để hiến thân*, bị Điện hạ bắt gặp.”

(*Nguyên văn là 枕席 chẩm tịch: chiếu và gối, ý nói một người sẵn lòng làm vợ (tì thiếp) của ai đó, thường là lời nói khiêm nhường của phái nữ, gần giống như lấy thân báo đáp.)

Triệu Viện sững sờ, cẩn thận nhìn lại Ngũ Loan, trên người của y vẫn còn loáng thoáng bóng dáng của năm đó, nhưng khí chất rồi lại bất đồng.

Qua một lúc lâu, Triệu Viện mới nói: “Thì ra người ngày đó là ngươi… ừ… ngươi…” Triệu Viện cũng không biết mình nên nói gì, y thậm chí có một loại ảo giác, mình cùng một tiểu quan giành giật Tiêu Sơn. Loại ảo giác này lại khiến cho y có chút mất mác, mà nhiều hơn là bực bội.

Ngũ Loan không dám ngẩng đầu nhìn Triệu Viện, vẫn cúi đầu: “Ngày đó Tướng quân mắng thần một trận, hắn nói ‘Đó không phải chuyện một nam nhân nên làm. Nam tử hán phải kiến công lập nghiệp, mà không phải làm món đồ chơi nằm dưới háng nam nhân khác’ thần nghĩ hắn không phải là một người khẩu thị tâm phi.” (*nghĩ một đằng làm một nẻo.)

Triệu Viện có chút hồ đồ, hỏi: “Ngươi muốn nói gì, cứ nói thẳng ra. Ta cũng không rõ vấn đề này thì có liên quan gì đến ta.”

Ngũ Loan chậm rãi quỳ xuống, dập đầu với Triệu Viện: “Điện hạ từ nhỏ sống trong phú quý, có được hết thảy, muốn người nào là có được người đó. Tiêu tướng quân của ngày hôm nay, đều là dùng mạng đổi lấy, cầu Điện hạ đừng biến hắn thành nam sủng, bị đời sau chửi rủa xem thường. Đến lúc đó, cho dù hắn có lập công lao lớn đến thế nào đi nữa, người bên ngoài chỉ nói một câu đó là dựa vào bán mông mà đổi lấy, hắn suốt đời đều không thể ngẩng đầu.”

Triệu Viện trầm mặc, một lúc sau lại nói: “Không giống như ngươi nghĩ, ngươi đứng lên trước đi.” Lời nói ra có chút vô lực.

Ngũ Loan cũng không đứng dậy, nói: “Thần từng làm người như vậy, biết rõ bị người khinh bỉ là có tư vị gì. May mắn được Tướng quân dạy bảo, mới có thể thẳng lưng trở lại làm người. Hôm nay nói ra những lời này, dĩ nhiên sẽ khiến cho Điện hạ tức giận, Điện hạ có lệnh, Tiêu tướng quân không dám không nghe theo, nhưng… nhưng… mong Điện hạ nghĩ lại.”

Triệu Viện trầm mặc, không nói gì, Ngũ Loan cũng quỳ trên đất, đầu chôn sâu xuống dưới, cũng không nói gì thêm.

Bầu không khí trở nên trầm mặc mà ngưng trọng, qua nửa ngày, Triệu Viện mới nói: “Đã hiểu ý tứ của ngươi, không còn sớm, ngươi sớm đi về nghỉ đi.”

Ngũ Loan đứng dậy, hành lễ thật sâu với Triệu Viện, quay người rời đi.

Triệu Viện có chút thất thần nhìn theo bóng lưng Ngũ Loan, y lại chính là tiểu quan năm đó, vậy mà vẫn luôn đi theo bên người Tiêu Sơn.

Nhưng mà Tiêu Sơn tên ngu ngốc này  ——  hắn vậy mà cái gì cũng không biết.

Triệu Viện có một loại xúc động không rõ là gì, lời Tiêu Sơn lại tiếp tục quanh quẩn bên tai y.

“Thần là nghiêm túc, dù cho người chỉ là vui đùa một chút, thần vẫn là nghiêm túc.”

“Nếu như tìm nam sủng cũng không sao, nếu như tương lai người không thích, ném thần vào lãnh cung, thần cũng có thể tiếp nhận.”

Thời điểm nghe Tiêu Sơn nói ra những lơi này, cảm thấy vừa bực vừa buồn cười, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, rồi lại có một loại cảm xúc cứ quấn quanh không đi.

Hắn không phải là người khẩu thị tâm phi, hắn là nghiêm túc. Hắn muốn kiến công lập nghiệp, muốn thực hiện khát vọng, hắn cũng muốn nhấc lên loại quan hệ đó với mình, nhưng… hắn đối với mình là nghiêm túc.

Triệu Viện thở dài một hơi, nhìn bó cỏ lau được Tiêu Sơn mang tới, gió đêm từ ngoài thổi vào, khiến cho cỏ lau đứng trong ống trúc khẽ đung đua.

Quả thật mình có rất nhiều, tương lai khả năng sẽ càng nhiều hơn nữa.

Nhưng nhất định sẽ không như lời Ngũ Loan nói, muốn ai sẽ có được người đó. Loại chuyện tình yêu này, đối với một người muốn trở thành Đế vương, chính là không thích hợp. Nhưng có một số việc, cũng không thể dùng ý chí để xóa bỏ, một số chuyện biết rõ không thích hợp, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ tới.

Triệu Viện ngơ ngác ngồi trong phòng, thấp giọng thì thào: “Hình như ta cũng thật tâm, làm sao bây giờ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi