GIÀNH LẠI THANH XUÂN ĐÃ MẤT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giấc mơ chập chờn kéo dài suốt một đêm, lúc tỉnh dậy tinh thần của Hải Anh không tốt lắm. Nhưng hôm nay không phải ngày nghỉ, con trai cô vẫn cần đi học, còn cô.. vẫn phải đến trường như thường lệ.
Nghĩ đến trường học, Hải Anh không nhịn được kích động. Đó là công việc cô yêu thích nhất, cũng là việc cô làm giỏi nhất. Ấy vậy mà chỉ vì bản thân, hai người nào đó đang tâm bôi nhọ danh phẩm của cô, tước đoạt đi tất cả mọi quyền lợi của cô - kể cả quyền được làm việc. Nhưng nói đi cũng cần nói lại, đến cả chuyện lấy mạng cô bọn họ còn làm được, nói gì tới mấy điều cỏn con kia?


Đức vẫn còn say giấc nồng bên cạnh, điện thoại anh ta để đầu giường bỗng nhiên bật sáng rồi lại tắt ngóm. Hải Anh nghĩ tới chuyện gì đó, mắt đưa sang phía ấy rồi ngay lập tức quay người. Cô coi như chưa từng thấy gì, nhanh chóng bước xuống giường làm công việc thường ngày. Dọn dẹp, chuẩn bị bữa sáng, gọi con trai dậy.. khi mọi thứ đã hòm hòm rồi Đức mới tỉnh ngủ, ra khỏi phòng để ăn sáng. Hắn ta không nhìn Hải Anh, cũng không hỏi han cô đêm qua thế nào, coi vết thương trên trán vợ như một điều quá đỗi bình thường.
Lòng Hải Anh nguội lạnh nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình thản hết sức. Có gì cần nghĩ nữa ư? Chuyện vừa mới hôm qua hay cách đây mười năm đều như vậy, cô nghĩ rằng mình đủ năng lực cướp về một trái tim không hướng về mình hay sao?


Ăn uống xong xuôi Đức tạm biệt vợ con rồi vui vẻ đi làm, Hải Anh cũng dọn xong, lấy cặp ra ngoài. Nhưng đến lúc xuống gara rồi cô mới nhận ra một điều quan trọng: xe ô tô của cô hỏng rồi, hiện tại nó đang nằm im tại gara nào đó kìa!
Mấy năm này sống nghèo khó quen, hôm qua cũng mượn xe Đức đi siêu thị nên Hải Anh không nghĩ gì đến nó. Nhưng nay mới thấy mình đúng là tin người ác ghê, chẳng biết Khánh là ai còn dám để mặc anh ta đưa xe đưa người đi. Cơ mà lúc đó cũng đâu thể trách cô được, cô bị đâm đến choáng váng rồi mà. Thôi thì kệ vậy, lúc nào gặp sẽ hỏi anh ta về gara sau, hiện tại cứ bắt xe bus đưa con đi học và tới trường trước đã. Còn cả điện thoại nữa chứ, chắc hẳn nó nằm trên xe ô tô của cô. Hải Anh chứ bao giờ ra ngoài mà không cầm theo túi xách đựng đồ dùng, hôm qua cô đi tay không như vậy chắc chắn là vì bị đâm xong xuống xe không ôm theo!


"Xe ô tô của mẹ đâu?" Đức Anh nhìn chỗ đậu xe thường nhật trống trơn liền ngây thơ hỏi "Hay mẹ định đi xe bác Khánh giống hôm qua?"


"Không con ạ!" Hải Anh lắc đầu "Chúng mình đi xe bus! Hôm nay mẹ sẽ dạy kĩ năng sống cho con!"


Quyết là làm ngay, Hải Anh ôm con ra ngoài, điểm chờ xe bus cách chung cư một đoạn khá xa nên hai mẹ con phải lóc cóc cuốc bộ. Bình thường thấy cung đường này ngắn một mẩu, hôm nay phải tự thân di chuyển Hải Anh sâu sắc cảm nhận được mình sai rồi! Không phải nó ngắn, nó rất dài, siêu dài mới đúng!
Nhưng đi mãi thì cũng đến nơi, khi ra được tới điểm chờ Hải Anh và Đức Anh đều tưởng như bản thân đã hoàn thành được một việc to lớn. Hai mẹ con nhìn nhau cười vui vẻ, chẳng ai để ý đến việc chân vẫn còn đau khi nãy nữa. Lần sau Hải Anh phải chọn giày thấp đi mới được, cứ đi giày cao gót mãi cũng không ổn. Nhỡ lại gặp trường hợp này thì làm sao cô vừa ôm con vừa chạy được chứ?
Xe bus đưa hai mẹ con đến trường mẫu giáo trước, Hải Anh bàn giao Đức Anh cho giáo viên chủ nhiệm lớp, đứng hàn huyên với cô giáo mấy câu rồi bước ra ngoài, định bụng tiếp tục công cuộc ngồi xe bus đến trường cô. Từ nơi này tới đó phải ngồi bus khoảng ba trạm, cũng không mất quá nhiều thời gian đâu. Nhưng cô còn chưa chờ được tới khi xe bus đến thì trước mặt đã xuất hiện một chiếc xe quen thuộc. Chiếc xe này chính là chiếc hôm qua đã đưa cô và con trai trở về, xe của Khánh!


"Người đẹp, muốn đi nhờ một đoạn không?" Khánh hạ cửa kính xuống, miễn cưỡng "Nể mặt cô mới gặp tai nạn, không đả kích thần kinh của cô đâu!"


"..." Hải Anh trợn mắt, quyết định không thèm để ý tới anh ta. Nhưng nghĩ tới câu nói đầy ẩn ý của Khánh tối qua, Hải Anh lại thay đổi "Anh muốn gì ở tôi?"


"Cô thì có gì đáng để tôi muốn?" Anh ta nhếch môi cười, đôi mắt xanh màu trời híp lại đầy mỉa mai "Tấm thân kia chắc? Hay.. những điều cô biết trước trong tương lai?"


Giữa hai người có một khoảng im lặng tuyệt đối, hoặc ít ra là bản thân Hải Anh cảm thấy như vậy. Mọi thứ, mọi người xung quanh vẫn cứ ồn ào, rộn rã, nhưng khi cô đối mắt với đôi mắt xinh đẹp kia tất cả tựa như đã biến mất. Trở thành một bức tranh không màu sắc, không mùi vị, không cả âm thanh.
Sau khoảng thời gian giằng co và phân tích tâm lý kéo dài khoảng 2 giây, đôi chân đau vì giày cao gót của Hải Anh đã chiến thắng, ép cô đứng dậy, mở cửa leo lên xe của Khánh. Ghế phụ của anh ta trống nên cô ngồi ngay bên đó, Khánh nhìn thấy cô đóng cửa, cài dây an toàn liền hài lòng gật đầu. Anh ta khởi động xe, tiếng động cơ ì ì nhanh chóng xé tan sự tĩnh lặng giữa hai người. Rời khỏi cổng trường mẫu giáo, Hải Anh còn tiếc mãi vì nếu như cô cố đợi thêm tí nữa thôi thì có thể đi nhờ xe của anh ta rồi, khỏi cần mất công cho Đức Anh học kĩ năng sống sớm. Nhưng dường như lúc này không phải thời điểm thích hợp để nghĩ về điều đó thì phải. Cô hơi nhíu mày, xiết chặt trong tay túi xách của mình, quay mặt đối diện với gương mặt anh tuấn đang chăm chú lái xe, cô hỏi: "Rốt cuộc anh là ai?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi